Sống sót sau tai nạn
← Ch.66 | Ch.68 → |
Không biết qua bao lâu, gông cùm trên tứ chi được cởi bỏ. Thân thể nhẹ bỗng, một đôi cánh tay cường tráng ôm ta rời khỏi chiếc giường đá kia.
Ta lại không có sức lực chống cự, cả người mềm nhũn rã rời như một con rối mất đi khớp nối.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có một vật cứng rắn được nhét vào trong tay ta.
Giọng nói quyến luyến của hắn ghé lại gần tai ta, dụ dỗ nói: "Anh Anh, nàng mở mắt ra."
Sắc mặt ta xám ngắt như chết.
Hình như hắn đã hơi tỉnh táo rồi, lại nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay ta, nói: "Nàng muốn báo thù trẫm đúng không? Trẫm cho nàng cơ hội."
Ta hé mắt ra. Sự bất lực trong nội tâm khiến ta không cách nào đối mặt với tình hình tàn khốc, nhưng hắn lại cưỡng ép lệnh ta mở mắt ra đối mặt với nó. Nam nhân này nhìn ta, ánh mắt sáng rực như con sói cô độc trên đồng hoang.
Tầm mắt dời xuống, ta nhìn thấy trong tay mình có thêm một thứ. Đó là một thanh sắt dài, đỉnh đầu gắn một miếng bàn ủi đã bị nung đến đỏ rực, tản ra hơi nóng mỏng manh.
Lý Tư Diễm bao lấy tay ta, để ta không đến mức vì không có sức mà cầm không chắc thanh sắt. Hắn dẫn ta ấn bàn ủi đỏ rực này lên bả vai hắn.
Tiếng "xèo xèo" rất nhỏ thoáng qua tai, trong không khí nhanh chóng bay ra mùi gay mũi của da thịt đốt cháy.
Ta sợ đến cả người phát run, tay chân như nhũn ra, một chữ cũng không nói nên lời. Bàn ủi tiếp xúc với thân thể, cảnh tượng này khủng bố đến thế, ta chỉ nhìn một chút đã suýt nữa ngất đi, nhưng Lý Tư Diễm không chớp mắt lấy một cái. Trong đau đớn kinh khủng, hắn vẫn không chút do dự cầm tay ta, để bàn ủi dừng lại trên bả vai hắn đủ thời gian.
Khi thanh sắt dời đi, bả vai trơn bóng, bắp thịt căng đầy của hắn đã có thêm một dấu vết sưng đỏ, một chữ "Anh" kiểu lệ.
"Như vậy là công bằng."
Hắn bình tĩnh nói: "Cho dù xuống địa ngục, trẫm cũng phải kéo nàng đi cùng."
Theo lễ chế tổ tông, chỉ có gia nô và kẻ xấu hung bạo tàn ác mới phải chịu thống khổ bàn ủi đốt người.
Hắn tàn nhẫn với ta, cũng không hề nương tay với mình chút nào.
Dường như sau khi làm như vậy, hai người chúng ta sẽ có sự ràng buộc không thể nào xóa bỏ trong cõi u minh.
***
Trong đêm hôm đó, đất Tề Lỗ trút xuống trận mưa to. Thuyền của Lý Tư Diễm đậu ở một bến đò, một đêm tròng trành như cái nôi đứa trẻ ngủ yên.
Mặc dù ta mệt mỏi cực độ nhưng vẫn nằm ác mộng cả đêm. Ta mơ thấy ta chạy trối chết trong Phù Dung Uyển, không biết từ đâu đến, không biết đi hướng nào. Cách đó mấy chục trượng, Lý Tư Diễm ngồi trên ngựa Ô Tôn cao, một tay giương cung, một tay cầm tên, ung dung nhắm vào sau lưng ta.
Cảm giác sợ hãi dày đặc thoáng chốc chiếm cứ thể xác ta. Ta không dám nghĩ sâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ bản năng: Chạy.
Ta lao điên cuồng trên vùng hoang dã. Lý Tư Diễm cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi theo đằng sau, như âm hồn đáng sợ.
"Vút", một mũi tên xoẹt qua bên tai, một tên nữa cắm phập vào bên chân ta. Ta sợ đến hồn phi phách tán, trong cơn luống cuống vấp chân phải một gốc cây già, ngã vào trong vũng bùn.
Trong mộng không có cảm giác đau, nhưng lúc cảm giác áp bức như núi này tới gần, ta cuộn tròn lại theo bản năng, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Cầu xin ngươi..." Ta nghe thấy tiếng run rẩy như con thú nhỏ của mình.
Hắn cao cao tại thượng, cầm trường cung chế từ gỗ mun khơi cằm ta lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ.
Hắn hỏi ta: "Nàng còn dám chạy không?"
Ta khóc lắc đầu.
Hắn lại cười, trường cung dời xuống, khều đai lưng ra.
Lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu.
Ta hét lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Lý Tư Diễm đang thắp một chiếc đèn đồng tiên hạc, tay cầm thuốc cao và kim nhỏ, xử lý hình xăm trên cổ chân cho ta.
Hình như hắn cả đêm không ngủ, cứ cố chấp ngồi ở đầu giường ta như vậy, giúp ta xử lý một vài việc vặt trên người, dường như sợ vừa nhắm mắt lại là ta sẽ chạy khỏi tay hắn một lần nữa.
Bài thuốc cao Thái y viện ngự chế có thể nói là hiệu quả nhanh chóng. Ta cử động cổ chân, đã không quá đau nữa.
Lý Tư Diễm nhẹ nhàng đặt chân ta lên một chiếc gối mềm. Hắn đối với ta cực kỳ ôn hòa như biến thành người khác, còn chỉ vào mưa to ngoài kia trêu đùa ta, nói mỗi lần chúng ta đánh nhau, trời đều đổ mưa lớn, có lẽ là ông trời cũng đang ăn dưa xem kịch.
Dưới ánh đèn, gương mặt hắn hốc hác, gầy hơn trước rất nhiều. Dấu ấn trên bả vai vẫn đỏ ửng nhìn mà giật mình, nhưng dường như hắn cũng không quan tâm.
Cái hắn quan tâm là sự khuất phục và ngoan ngoãn của ta.
Ta tin chắc rằng, điều Lý Tư Diễm muốn chính là hiệu quả bây giờ. Ta bị hắn giày vò đau đớn mãnh liệt một lần, thống khổ hơn khó chịu thân thể chính là tra tấn tâm lý. Bây giờ cho dù Lý Tư Diễm mở cửa cung bảo ta ra ngoài, ta cũng tuyệt đối không dám bước ra dù là một bước.
Ta không bao giờ nhẫn tâm được như hắn, trong trận đọ sức này đã định sẵn sẽ thất bại thảm hại.
Nực cười là lúc trước ta còn tưởng rằng mình có thể thuần phục hắn, quả nhiên là không biết trời cao đất dày.
Lúc đang thất thần, hắn thăm dò đưa tay phủ lên mu bàn tay ta.
Lòng bàn tay hắn mang vết chai mỏng, là xúc cảm ta hết sức quen thuộc.
Thân thể ta cứng đờ, nhưng xuất phát từ lòng sợ hãi ta vẫn cố gắng thả lỏng bản thân.
Lý Tư Diễm thở dài một tiếng thỏa mãn, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng dưới quầng sáng của đèn đồng.
"Trẫm thật sự rất nhớ nàng."
Ta "ừ" khẽ một tiếng, cơ thể bất giác run rẩy.
Hắn ngắm nghía khuôn mặt ta, gãi gãi cằm ta như chọc mèo con, cười nói: "Như vậy mới ngoan."
Ngón tay thon dài nhón một quả mơ đường đưa tới bên miệng ta. Lý Tư Diễm bưng tới một chiếc đĩa nhỏ từ bên cạnh, bên trên bày đầy đồ ăn vặt thường ngày ta thích ăn.
Hoa quả tươi ngon đắt đỏ, các loại đường mạch nha ngọt ngào vừa miệng, thậm chí còn có một bó mì khô chiên giòn.
Ta nhìn mì khô vàng óng xốp giòn kia, trái tim bỗng chùng xuống.
Loại đồ ăn của dân nghèo này không có khả năng xuất hiện trước mặt Hoàng đế. Hắn biết được ta thích ăn mì khô từ đâu?
"Có... có phải ngươi tra khảo Hạ Phú Quý không..."
Ta ấp a ấp úng hỏi.
Lý Tư Diễm nghe vậy đặt đĩa sứ trắng hình hoa ở đầu giường, cong môi mỉm cười dịu dàng nói: "Trẫm không hề, cần phải đánh hắn sao? Trẫm chỉ mang nàng ra hơi đe dọa hắn một chút, hắn đã khai sạch sẽ."
"Vậy Tiểu Chi đâu?" Ta cụp mắt xuống.
"Giam giữ bên dưới." Lý Tư Diễm gõ nhẹ cột giường: "Nha đầu này cũng coi là bảo vệ chủ. Vốn muốn giết nàng ta, nhưng nể mặt nàng mới tha cho nàng ta một mạng. Tốt nhất nàng đừng phụ tấm lòng của trẫm."
Ta còn muốn hỏi an nguy của cả đám người Trương Chí, Trương Thiên, Ý Đắc nhưng lại không dám. Sợ nói sai câu nào kích động hắn, không sao cũng trở thành có sao.
Lý Tư Diễm thấy điệu bộ ta muốn nói lại thôi, ánh mắt hơi trầm xuống. Ngón tay thon dính đường vén sợi tóc rủ xuống trán ta, nhìn vào mắt ta lạnh nhạt nói: "Khi đó lúc nàng bỏ đi không nghĩ tới sẽ liên lụy người khác sao?"
"Nghĩ tới." Ta nói: "Cho nên ta mới chuẩn bị nhiều như vậy, giấu kỹ mình đi không để ngươi tìm được."
"Ồ." Hắn nhẹ gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, cũng không tức giận: "Thật ngốc."
Hắn thấy ta nhìn hắn bèn nói: "Sao vậy? Nàng còn muốn nói gì?"
Ta nhỏ giọng hỏi: "Ta muốn hỏi, ngươi muốn... xử lý ta làm sao?"
"Cạch", chén lưu ly được đặt xuống bàn. Lý Tư Diễm nâng cằm ta lên, cười ngả ngớn nói: "Xử lý làm sao? Trẫm muốn để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm, sống chung chăn chết chung huyệt, không được ra khỏi Tử Thần điện một bước."
"Nếu như ta không bằng lòng thì sao?"
Ta khe khẽ nói.
Ta biết, ta không nên nói lời mất hứng như vậy vào lúc hắn hòa nhã, nhưng ta không nhịn được.
Hắn quá tham lam, kiếp này lẫn kiếp sau đều muốn trói ta bên cạnh, chưa bao giờ nghĩ tới huyết hải thâm thù ta mang trên người, phải làm thế nào mới có thể thoải mái thanh thản ở bên cạnh hắn.
Ngón tay Lý Tư Diễm cọ qua môi ta: "Nàng không bằng lòng cũng không sao, trẫm bằng lòng là đủ rồi."
Đôi mắt ta lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Tại sao? Tại sao không chịu buông tha ta?"
"Ta không xinh đẹp, cũng không biết ăn nói. Ngươi là Hoàng đế, có tam cung lục viện, ba ngàn giai lệ, luôn có thể chọn được người giống như ta. Các nàng được ngươi yêu thích, ắt hẳn vui mừng khôn xiết, tại sao phải quấn lấy ta không buông chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, ta đã khóc không thành tiếng.
Ta đã mất đi sức lực phẫn nộ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng vô tận. Như con thuyền cô độc trên đại dương bao la, không biết trôi về đâu, chỉ biết lênh đênh vô vọng, đối mặt với cuồng phong bão táp chưa hay biết.
Lý Tư Diễm ôm lấy ta từ sau lưng, bế ta lên đùi hắn, giọng nói vô cùng trầm khàn.
Hắn nói: "Trẫm cũng không biết. Trẫm chỉ biết trẫm đúng như lời nàng nói, đã không thể rời khỏi nàng nữa rồi. Nàng trốn hơn một năm, trẫm như cái xác không hồn tìm nàng hơn một năm, cho đến khi bắt được nàng mới có cảm giác sống lại."
"Cho nên sau này đừng nhắc đến chuyện thuốc tránh thai nữa." Bàn tay hắn như vô thức vuốt ve bụng ta: "Trẫm muốn có đứa con với nàng. Người ta đều nói, nếu nữ nhân có cốt nhục huyết mạch tương liên sẽ cam tâm tình nguyện đi vào lồng giam."
***
Về sau, không có người sắc thuốc tránh thai cho ta nữa.
Lý Tư Diễm gần như buộc ta vào đai lưng quần hắn, chính là ý như mặt chữ. Đi đến đâu cũng canh chừng cực kỳ chặt chẽ, không cho ta rời khỏi tầm mắt hắn một bước.
Hắn vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, bận rộn xử lý công văn từ Trường An đưa tới. Nhưng thời gian rảnh rỗi giữa lúc xử lý công văn, hắn sẽ ôm ta lên đùi hắn, hai mắt chăm chú nhìn bụng ta, ánh mắt tĩnh mịch.
Giống như một đứa trẻ hấp tấp có được một hạt giống mới lạ, háo hức vùi sâu vào lòng đất, ngày ngày đều phải đến trước bồn đất xem xem nó đã nảy mầm chưa.
Huống hồ hắn đâu chỉ gieo một hạt giống?
Mỗi đêm trên thuyền, hắn đều đè ta lên giường ra sức lăn lộn, như thú vật đang thụ thai cho giống cái mà nó ưa thích. Canh bổ tư âm của Phạm thái y rót vào trong miệng ta như nước chảy. Ta hơi tỏ ra một chút phản cảm thì sẽ lập tức nhận được vật tùy thân của Tiểu Chi hoặc là Trương Chí.
Đã nhiều năm như vậy, phương thức đối phó ta của Lý Tư Diễm vẫn đơn giản thô bạo như cũ. Hắn hiểu rõ nhất bản tính của ta, biết ta yêu ghét rõ ràng, mềm lòng nể nang, nhìn như kiên cường, thực ra chỉ cần uy hiếp một chút là có thể trị cho ngoan ngoãn dễ bảo.
Tất cả những góc nhọn trong tầm với trên khoang thuyền đều được bọc lại hết. Bàn, tủ, ngay cả vách tường cũng dán tấm thảm da lông cực dày. Ngoài ra, kéo, dao nhỏ gọt vỏ, giá đỡ nến cũng tịch thu cả thảy.
Lý Tư Diễm biết ta thích viết văn, nổi lòng từ bi để cho ta một bộ văn phòng tứ bảo. Chỉ là nghiên mực đổi thành một loại chất liệu mềm dẻo hơn nhiều, ta cũng không biết là thứ gì.
Tuy có văn phòng tứ bảo, một tháng trên thuyền ta đều chưa bao giờ động bút một lần.
Không muốn viết cũng không muốn vẽ. Khoang thuyền của Lý Tư Diễm xa hoa và thoải mái, nhưng lúc đặt mình trong đó, ta lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ta bi ai nghĩ, quãng đời còn lại sau này, ta không thể ra khỏi tòa lồng giam này nữa, trừ khi một ngày nào đó giang sơn Lý gia bị nghĩa sĩ lật đổ. Đợi đến lúc cùng đường bí lối, Lý Tư Diễm mới có thể giết chết ta, sau đó ôm thi thể ta tiến vào trong quan tài gỗ.
Lúc trước ta tâm tâm niệm niệm trăm năm sau sẽ quy táng mồ Thẩm thị với thân phận nữ chưa gả, nhưng bây giờ thì không muốn nữa, ta cảm thấy mình bẩn.
Hôm đó bị thuốc mạnh mê hoặc, ta từng bày ra tư thế thấp hèn lại nhục nhã trước mặt Lý Tư Diễm, thậm chí bám vào cổ kẻ thù diệt môn vẫy đuôi cầu xin, để liệt tổ liệt tông Thẩm thị nhìn thấy sẽ có tâm trạng gì? Còn có hình xăm trên người... Chỉ có tội nhân và nô tỳ mới có dấu vết này.
Ta không xứng với cái họ này, Thẩm gia cũng không nên có một nữ nhi vô dụng như ta.
Có đôi khi con người sống chỉ vì một ý chí. Một nửa ý chí của ta bắt nguồn từ tình yêu người nhà, một nửa khác đến từ cốt cách văn nhân của Sử quan. Bây giờ hai nửa đều bị Lý Tư Diễm đánh nát, ta quả thật không biết phải sống tiếp như thế nào.
Ý chí tan biến rồi, con người cũng ngày càng sa sút.
Ta suốt ngày ngồi ở cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, hoặc là được Lý Tư Diễm ôm lên đùi, nghe hắn trò chuyện vụn vặt. Sinh khí của cả một con người dường như bị hút khô, như một tòa bia mộ di động.
Lý Tư Diễm cũng chú ý tới sự khác thường của ta, hờ hững trêu đùa: "Ngoan ngoãn quá mức rồi, ngược lại thành một con ngỗng ngốc."
Ta chậm rãi lắc đầu, nghĩ thầm ngỗng ngốc gì chứ. Con ngỗng nuôi trong tổ trạch ở quê Thẩm gia còn hoạt bát hơn ta nhiều, đập cánh đuổi người khắp núi.
Thế nhưng ta chỉ nói trong lòng vậy thôi, trên mặt vẫn không có biểu cảm, phát ra một tiếng "ừ" khẽ từ trong khoang mũi.
Lý Tư Diễm thấy thế, nụ cười ở khóe miệng dần dần biến mất, ánh mắt lại trở nên nham hiểm.
Ta không hề phát giác điều này, ánh mắt trống rỗng không có thần thái rơi vào phương xa, sống lưng khom xuống, rúc vào trong ngực Lý Tư Diễm.
Váy hoa lệ rườm rà như hoa thược dược nở rộ đầu hạ, là một màu đỏ bạc bừng bừng sức sống, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, xinh đẹp quyến rũ. Khắp nơi trong phòng đều có thảm, không cần phải đi tất. Cổ chân của ta vắt sang một bên, có thể thấy rõ ràng hình xăm trên mắt cá chân.
Căn phòng yên tĩnh, trong không khí chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người chúng ta.
Lý Tư Diễm gác bút, cúi đầu cẩn thận bế ta lên, nhìn càng lâu càng hoang mang, dường như người nằm trong lòng là một cô nương xa lạ vậy.
Hắn cau mày, nói: "Nàng đã rất nhiều ngày không mắng trẫm."
"Bệ hạ không sai, có gì để mắng."
Hắn mím môi, đột nhiên nói: "Trẫm bóp chết hết thỏ nàng nuôi."
Ta nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
"Trẫm còn giết Tạ Tu Nương từng làm nhục nàng."
Ta im lặng hồi lâu, nói khẽ: "Hà tất phải thế."
Hắn lại nói: "Trẫm bắt đệ đệ nàng vào cung làm quan. Nó không muốn, trẫm mang nàng ra ép nó."
"Hoàng mệnh khó trái."
Ta bình tĩnh mà ngây ngốc ở trong cánh tay hắn, không phẫn nộ, cũng không chỉ vào mũi hắn mắng hắn súc sinh, cứ thế nhìn về phía trước như nước đọng, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng lại qua loa đáp lời.
Hắn không biết rằng tức giận cũng cần sức lực. Nếu như lửa lòng của một người dập tắt, vậy thì ngay cả buồn vui giận hờn cơ bản nhất cũng sẽ không còn nữa.
Nếu là ngày thường, ta sẽ cãi lộn với hắn, nhưng bây giờ cảm thấy chẳng có hứng thú gì. Ta có ầm ĩ cãi vã cũng chỉ thêm thú vui cho hắn thôi. Bản thân ta ngoại trừ lòng căm phẫn khó nguôi thì còn lại gì đâu? Chi bằng cứ vậy thuận theo hắn đi, hắn thích thế nào thì thế đó.
Lúc ta đang dại ra, tay hắn xoay đầu ta lại, dịu giọng nói: "Đừng giả vờ lòng như tro tàn. Thẩm Anh, nàng không phải người như vậy."
Ta cứng đờ cong khóe môi cười: "Bệ hạ không thích ta ngoan ngoãn chút sao?"
"Nàng như thế nào trẫm cũng cảm thấy đáng yêu." Hắn buông mí mắt nói: "Nhưng trẫm vẫn hoài niệm lúc nàng hoạt bát lanh lợi trước kia hơn. Khi đó nàng cũng gầy, nhưng gương mặt lại tròn trịa như mèo con, từ sáng đến tối không biết đang giơ vuốt với cái gì."
Hóa ra ta ở trong lòng hắn là dáng vẻ như thế.
Tín ngưỡng cổ quái, chạy nhảy tung tăng, lúc giận dữ cực kỳ tràn trề sức sống.
Nhưng có lẽ hắn còn chưa ý thức được, vào lúc hắn bẻ gãy cánh ta, Thẩm Anh mà hắn thích đã bị hắn giết chết.
Lúc này hắn lại chẳng hề hay biết, chỉ lo lẩm bẩm: "Không sao, nàng chỉ bị trẫm hù dọa thôi. Đợi qua khoảng thời gian này, trẫm cho nàng làm Hoàng hậu, cho phép nàng đi thăm bạn bè thân thích, thả những bằng hữu kia của nàng về Minh châu."
Ta "ừ" lạnh nhạt một tiếng.
Ngoài cửa sổ mạn thuyền quạ lạnh lác đác. Ánh tà dương đỏ quạch như máu. Phóng tầm mắt ra xa, bên trái là thành trì cao ngất nguy nga, bên phải là núi đồi mênh mông. Bến thuyền to vắng vẻ đến vậy, chỉ có vệ binh phòng thủ. Ta nhìn cờ xí tung bay trên bến thuyền, chậm rãi nhắm mắt.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã tới Lạc Dương rồi.
***
Đường thủy Hoàng Hà phần lớn chỉ tới Lạc Dương là dừng, đi tiếp về hướng tây sẽ gặp phải Hoàng Hà hiểm trở. Thuyền của Lý Tư Diễm giống thuyền biển, nước ăn sâu, không thể đi tiếp về phía trước.
Hắn đổi sang đi đường bộ. Vô số cung nhân, quan lại, tùy tùng đã đến trạm dịch từ hôm trước chờ đợi tiếp giá. Đội ngũ phô trương trọng thể, uốn lượn nhìn không thấy cuối. Ta được hắn ôm vào trong lòng, cẩn thận thả vào xe ngựa hắc kim của Thiên tử.
Thiên tử đi tuần là việc lớn khó gặp, nhưng với ta mà nói chẳng qua là từ gian lồng giam này đổi sang gian khác mà thôi.
Ta không rảnh thưởng thức xa giá hoa lệ của hắn. Ta vừa lên xe đã lâm vào giấc ngủ tối tăm.
Dạo này ta trở nên ngày càng thích ngủ.
Vừa ngủ là ngủ mấy canh giờ. Tỉnh ngủ rồi ngẩn người, ăn cơm, uống thuốc. Sau khi làm xong thì ngủ tiếp. Thỉnh thoảng bị Lý Tư Diễm đánh thức, làm chút chuyện bừa bãi với hắn. Ta cũng bình thản như không, sẵn sàng ngủ bất cứ lúc nào.
Ban đầu Lý Tư Diễm không nhận thấy gì, chỉ nghĩ là trước đó tàu xe mệt mỏi nên thân thể uể oải, ta muốn ngủ thì cứ ngủ. Nhưng về sau hắn phát hiện không đúng, thời gian ngủ của ta đã vượt xa khỏi mức độ của người trưởng thành nên có.
"Dậy nào, ngoan." Hắn vỗ nhè nhẹ lưng ta, thử đánh thức ta.
Ta mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy tay hắn cầm một đĩa điểm tâm muốn đút cho ta: "Nàng phải ăn một chút."
Ta nhìn món điểm tâm tinh xảo bóng nhẫy kia, đột nhiên dạ dày cuộn lên, nôn ra một tiếng.
Hắn vội vàng quát lên: "Người đâu! Gọi lão già Phạm đến đây cho trẫm!"
Hắn vừa gọi người vừa lau thứ ô uế ở khóe miệng ta đi. Ta khó chịu ứa nước mắt sinh lý, run rẩy đẩy hắn ra, cầm ống nhổ tới ho khan kịch liệt.
Xe ngựa đột nhiên ngừng, bên ngoài vọng tới tiếng bước chân dồn dập.
Dạ dày ta không tốt. Lần này trên đường về Trường An không phải lần đầu tiên nôn mửa. Thoạt đầu là bởi vì say sóng, về sau có một lần là vì Lý Tư Diễm thân mật cùng ta, cầm một quyển xuân đồ ta vẽ tự mình lật xem cùng ta. Ta chỉ liếc nhìn, ác mộng đã lóe lên trong đầu, nôn thốc nôn tháo ngay trước mặt hắn.
Biểu cảm của hắn lúc đó cực kỳ luống cuống, như một đứa trẻ đùa dai gây ra rắc rối lớn. Thậm chí hắn không rảnh so đo tội thất lễ của ta, chỉ loanh quanh bên ta, vỗ lưng ta gập xuống vì khó chịu.
Từ đó ta không còn thấy quyển xuân đồ kia nữa.
Phạm thái y nhanh nhẹn bắt mạch cho ta, lông mày dưới mũ cao nhíu lại.
"Nàng thế nào?" Lý Tư Diễm hỏi.
Phạm thái y ngập ngừng: "Mạch tượng không khác thường. Hẳn là Quý phi nương nương tàu xe mệt mỏi lâu dài, cộng thêm ăn nhiều, ít vận động mới tỳ vị bất hòa."
Khóe mắt Phạm thái y lướt qua vẻ mặt hơi mất mát của Hoàng đế, bình tĩnh nuốt xuống nửa câu sau "Vẫn chưa có thai".
Thái y quả thực được xem như một chức nghiệp nguy hiểm cao. Chẳng những bị ép húp hết xô máu chó giữa Hoàng đế và sủng phi, còn không được nói lung tung ra ngoài.
Ban đầu lúc Lý Tư Diễm nói chữa không khỏi cho nàng thì sẽ khiến toàn bộ Thái y thự chôn cùng, Phạm thái y còn sợ hãi một phen tượng trưng. Về sau nghe nhiều loại phát ngôn trẻ trâu giả ngầu kiểu này, Phạm thái y đã biết nghe tai này ra tai kia, cảm xúc không hề bị ảnh hưởng.
Nhìn từ nét mặt một lời khó nói hết của ông ta, có lẽ ông ta cảm thấy ta và Lý Tư Diễm là một đôi bệnh nhân tâm thần có một không hai trên đời.
Mẹ nó, chơi cái trò gì ngươi trốn ta đuổi, hành chết người đấy biết không!
Phạm thái y tôn trọng triệu chứng của ta, kê cho ta liều thuốc tiêu thực, sau đó xách theo hòm thuốc chạy biến với tốc độ lửa sém mông.
Ông ta vừa chạy đi, ta chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với cẩu Hoàng đế.
Than cốc cháy âm ỉ, tỏa ra hơi nóng dịu nhẹ từ chậu than thụy thú chạm rỗng, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh, kéo một đầu thảm gấm trùm qua đầu.
Lý Tư Diễm im lặng hồi lâu, nói: "Vốn định mang nàng đi Phù Dung Uyển giải sầu một chút, nhưng bây giờ sức khỏe nàng không tốt, vẫn cứ hồi cung trước đi."
"Nghe ý của bệ hạ."
Hắn thấy ta không để tâm cũng không dám nói nặng lời với ta. Hắn lưỡng lự một lát, biết điều lui ra ngoài: "Nếu dạ dày khó chịu, vậy trẫm đi làm cho nàng vài món thanh đạm."
Một âm thanh nhỏ vang lên, cửa xe cài khóa nặng nề. Ta cầm tấm thảm che kín mặt, nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của mình.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |