Khảo sát thực địa xuân cung
← Ch.61 | Ch.63 → |
Mấy ngày nay ta rất bận rộn, gần như không có thời gian vẽ xuân đồ. Lư Sâm không có cửa đặt bản thảo, hận không thể gõ bát đòi bản thảo trước cửa nhà ta.
"Ta không nên đi tìm việc khác cho cô mà. Cuối cùng cô phủi mông chạy mất, ta đi đâu tìm họa sĩ tốt như cô?"
Ta cười hì hì: "Còn nhiều người vẽ giỏi hơn ta. Huynh cho mười lượng bạc tiền nhuận bút, chắc chắn bọn họ vui vẻ nhận."
Từ khi ta phát hiện Lư Sâm có thể kiếm được giá chênh lệch gấp năm lần từ một quyển xuân đồ bán chạy thì ta đã không vui rồi, đồ ông chủ thâm độc gian ác!
Lư Sâm đau lòng nói: "Bà cô nhỏ, vậy ta tăng gấp đôi phí nhuận bút cho cô, cô thấy thế nào?"
Ta đắc ý: "Thế còn tạm được."
***
Để khơi dậy nhiệt huyết của ta đối với vẽ xuân đồ, Lư Sâm nhất quyết kéo ta đi làm khảo sát thực địa cùng hắn. Hắn nói để cho ta xem giang sơn thương nghiệp hắn gây dựng vì ta.
Ta cảm thấy hành động này cực kỳ khó hiểu, bởi vì ta quả thực không nghĩ ra được xuân đồ có thực địa gì để mà khảo sát, nhưng thấy Lư Sâm quyết chí kéo ta ra ngoài, ta vẫn chậm chạp đồng ý.
Hắn mượn cho ta một bộ trang phục của tên sai vặt, bảo ta giấu tóc vào khăn đội đầu. Ta làm theo, hắn nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy không đúng, nói với ta: "Dù gì cô cũng phải bó ngực vào một chút chứ."
Ta sững lại: "Huynh là người đầu tiên công nhận ta có ngực..."
Hắn "chà" một tiếng: "Sửa soạn xong xuôi rồi thì đi theo ta."
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cứ thậm thà thậm thụt, ai biết huynh có ý đồ xấu gì không."
Nhưng mà rất nhanh ta đã biết thực địa xuân đồ ở chỗ nào.
Một khu thực địa rất là rộng lớn, một chiếc khăn lụa phấn son hoa nhài đập "bốp" vào mặt ta, nữ nhân trước mặt cười như cành hoa rung rinh.
Mẹ nó.
Cái tên suy đồi Lư Sâm này kéo thẳng ta vào một gian kỹ viện!!
Ta đời đời liêm khiết, nào có từng vào nơi kích thích kiểu này, ngay tức khắc như gặp hồng thủy mãnh thú, co cẳng chạy ra ngoài.
Lư Sâm nhanh tay lẹ mắt tóm chặt ta: "Cô chạy cái gì!"
Ta tức điên lên: "Huynh dẫn ta tới nơi ong bướm này còn không cho ta chạy!"
Lư Sâm nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ: "Xuân đồ cô còn vẽ được, còn sợ tới nơi trăng hoa này?"
Cái này có thể giống nhau sao? Ta tức hồng hộc biện bạch: "Ta đây chỉ đàm binh trên giấy, mù viết linh tinh thôi, huynh thì hay rồi..."
Lư Sâm sờ mũi một cái: "Ta không có ý khác, chỉ là cho cô tới xem thị thường xuân đồ lớn bao nhiêu."
"Thị trường?"
Hắn chỉ vào cái khung một mặt bên cạnh: "Ừ, nhà này chính là khách hàng lớn. Mỗi quyển sách tranh của cô bọn họ đều phải mua ba quyển trở lên. Ấy thế mà còn luôn bị khách tiện tay chôm về, thường xuyên phải bổ sung lại mấy quyển."
Ta nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy trên khung triển lãm rất nhiều xuân đồ với phương thức cực kỳ nổi bật. Trong đó có mấy quyển đã bị giở đến nát, còn có mấy quyển ở giữa thiếu mất không biết bao nhiêu trang, xem ra là bị khách kém sang xé đi.
Lư Sâm nói: "Còn nữa, cô nhìn chỗ đó kìa. Cả một dãy hành lang đều treo tranh cô vẽ. Một hàng dài, quá đồ sộ. Người có lý trí nữa nhìn cũng phải nóng ruột, lại chẳng có lợi cho việc buôn bán của bọn họ?"
Ta thấy tình hình sôi nổi như vậy, lửa giận nguôi đi, còn cảm thấy rất ngại.
Vậy mà thật sự có người dừng chân quan sát, còn không ngừng trêu chọc kỹ nữ bên cạnh. Mặc dù kỹ nữ kia nhìn những hình vẽ này mỗi ngày, nhưng vẫn kính nghiệp đỏ bừng mặt, nắm tay trắng trẻo đánh nhẹ người khách kia, ta nhìn đến ê răng.
"Bồi giấy treo những bức tranh này lên cứ cảm thấy quái quái chỗ nào..." Ta cau mày nói: "Chi bằng huynh bảo bọn họ làm thành bình phong, trông tốt hơn nhiều."
Lư Sâm nhướn mày: "Cô đúng là từng thấy sự đời xa hoa ở Trường An. Sáng kiến này rất tốt, chỉ là giá làm bình phong đắt, còn không dễ thay đổi, chủ chứa chưa chắc đã bằng lòng."
"Ta chỉ thuận miệng nói thôi." Ta nói: "Lần sau đưa ra sáng kiến nữa thì phải thu lệ phí."
"Đồng ý, đồng ý." Lư Sâm vừa đáp lại ta vừa lấy ra năm phiên bản viết tay tác phẩm mới nhất Thiên hương diễm cốt đồ của ta từ trong túi mang theo người, cười nói với ta: "Hôm nay ta tự mình chào hàng. Đi, chúng ta đi tìm chủ tiệm!"
Đứng đầu những nơi như thế này bình thường viết là chủ tiệm, đọc là tú bà. Theo Lư Sâm giới thiệu, tú bà kỹ viện này là một người phụ nữ rất có tình thú. Kỹ viện khác thô bạo đơn giản, nhưng kỹ viện này có cái nhìn nghiêm túc về âm dương giao hòa như một môn nghệ thuật.
"Nghiêm túc thế nào?" Ta không nhịn được độc mồm: "Vừa "đôn luân" vừa học thuộc Luận ngữ sao?"
(1) Sinh hoạt td của vợ chồng.
Lư Sâm cũng không phải hoàng hoa trai tân mỗi lần bị trêu chọc sẽ đỏ mặt, mở miệng là nói ngay lời thô tục: "Đúng vậy, để Khổng Tử đứng xem, như vậy quá là kích thích."
Hắn cảm khái nói: "Mánh khóe trên giường muôn hình vạn trạng, nhưng còn nhiều tục nhân không hiểu, chỉ biết ngu ngơ làm bừa. Có thể gặp được người hiểu phong nguyệt như chủ tiệm Lữ đây, chịu dùng tiền mua xuân đồ giá cao là may mắn của hai ta, tất phải nắm cho chắc mới phải."
Ngu ngơ làm bừa? Hắn nói đến chẳng phải là Lý Tư Diễm ăn mặn một ngày, vẫn chưa tìm được mấu chốt đấy ư?
Trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh đen tối, ta vội vàng xóa đi.
***
Chờ trong sảnh một lúc, chủ chứa Lữ kia mới thong thả đến, là một người phụ nữ lớn tuổi, trên mặt son phấn đỏ choét, chính là kiểu trang điểm thịnh hành nhất trong cung năm ngoái.
Lư Sâm cười liếc mắt đưa tình với bà ta hai lượt, sau đó dâng lên một bản Thiên hương diễm cốt sao chép, nói: "Trong lúc bận rộn mà bà chủ Lữ bằng lòng dành thời gian xem qua tác phẩm mới của Minh Thủy Phong Lưu Khách, mỗ cảm động đến rơi nước mắt."
Lữ tú bà nhận lấy sách, lật qua xem hai trang rồi đặt sang một bên, nói với Lư Sâm: "Nhận sách của cậu thì ta không lo về chất lượng, chỉ là gần đây quan phủ luôn đến kiểm tra nơi trăng hoa, ta tốn không ít ngân lượng đút lót, bây giờ trong tay không có dư tiền. Thế này đi, ta đặt cọc tiền trước, cậu sai người chép xong rồi tháng sau lại mang tới."
Vẻ mặt cười đùa ngả ngớn của Lư Sâm gần như lập tức tắt hẳn, mặt mày cũng trở nên sắc bén.
"Làm sao những quan gia này lại tới chỗ của bà?" Hắn bình tĩnh dò hỏi: "Tiểu sinh hiểu rõ bà chủ Lữ nhất, làm người là trung thực số một, ngày lễ ngày tết không thể thiếu quà cáp tặng cho nha môn. Chẳng lẽ là có người lăm le mối làm ăn này, cố ý làm khó?"
Lữ tú bà lắc đầu: "Cũng không phải, bọn họ không muốn nói mục đích đến, nhưng ta thấy hình như là tìm người."
Sau khi ra cửa, sắc mặt Lư Sâm như mây đen giăng kín.
Sắc mặt ta cũng cực kỳ không tốt, tâm sự nặng nề thấy rõ.
"Ta bảo làm sao dạo này ngay cả kỹ viện cũng đóng cửa để buôn bán, hóa ra là vì việc này." Lư Sâm châm chọc nói: "Tìm người? Còn có thể tìm ai, không đâu ngoài vị dán ở cửa thành kia. Vì tìm nàng ta, chỉ thiếu nước đào móng quốc triều này lên mất."
Ta không dám nói một câu. Nói thật là bây giờ ta vô cùng sợ hãi, vô cùng hoang mang.
Gần một năm trôi qua rồi, vậy mà Lý Tư Diễm vẫn chưa từ bỏ. Rốt cuộc hắn muốn tìm ta bao lâu? Tại sao không tin ta đã bị cá ăn chứ?
Lý Tư Diễm đáng sợ nhất ở điểm này. Hắn điên, hắn không cân nhắc lợi hại được mất. Để đạt được kết quả mong muốn, hắn không tiếc bỏ ra mọi giá có thể trả.
"Cô sao vậy?"
Lúc ta đang ngây người, Lư Sâm vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt ta: "Cô yên tâm đi, cho dù ta không kiếm được tiền cũng không đến nỗi khất tiền nhuận bút của cô."
Ta cười gượng gạo: "Không có gì, chỉ là hồi trước cũng từng gặp Thẩm Anh này. Tri kỷ rồi đây gặp nạn, ít nhiều có phần thương tiếc."
Lư Sâm nói: "Cô từng gặp? Vậy cô nói cho ta xem, nàng ta thật sự có ba đầu sáu tay, là hồ tiên ngàn năm từ Đồ Sơn tới sao?"
Mặc dù trong lòng âm ỉ lo lắng, ta vẫn bị Lư Sâm chọc cười: "Minh châu các người hẻo lánh, tin tức không nhạy. Thực ra nữ tử này là hung tinh Thái Tuế hạ phàm, còn dữ hơn hồ tiên."
"Không ngờ Vạn tuế gia lại có khẩu vị này." Lư Sâm nhỏ giọng lầm bầm: "Hung tinh Thái Tuế triệt đường tiền tài của ta, mau mau đuổi nàng ta về trời đi!"
***
Sau khi biết được Lý Tư Diễm vẫn còn đang tìm ta, ta thật sự nơm nớp lo âu.
Đồ chó vẫn không từ bỏ, đúng là đáng ghét.
Khoảng thời gian này ta cố gắng ru rú trong nhà, ngoại trừ dạy học sinh ra thì tuyệt đối không ra cửa nửa bước.
Lần này mạch suy nghĩ của Lý Tư Diễm rõ ràng hơn rất nhiều, không còn đâm bừa như ruồi không đầu, mà là rất có tính tập trung nhắm vào Sở quán Tần lâu², chùa miếu đạo quán để tiến hành kiểm tra, bởi vì hai nơi này ít nhất là nơi chứa chấp hầu hết người không hộ khẩu. Có lẽ hắn cảm thấy với khả năng tư duy của ta, rất có thể đang trốn trong miếu nhỏ nào đó làm ni cô.
(2) Chỉ nơi kỹ viện.
Kết quả đương nhiên là tốn công vô ích.
Sau một tháng, hắn lại lệnh các châu phủ kiểm tra người thiếu hộ tịch trong khoảng thời gian đó, nhưng thân phận giả Ôn Bạch Bích làm cho ta cực kỳ hoàn hảo, thêm hộ tịch vào Minh châu từ rất sớm. Nhờ phúc của nàng, lại một lần nữa ta thoát khỏi tra xét nghiêm ngặt.
***
Trong nhà Tiểu Chi có cái cán cân nhỏ, trước kia dùng để cân bạc. Ta tốn mấy đồng tiền mua về, hàng ngày lấy đếm tiền làm vui.
"Ba mươi lăm lượng." Ta cười đến không thấy mặt trời: "Tốt quá, ta có tiền mua đồ đạc gỗ lê rồi."
Từ lâu Tiểu Chi đã nhận ra ta có sự cố chấp đối với nội thất, nói với ta: "Nếu như nương tử nhất định cần làm nội thất, vậy bây giờ có thể đi đặt làm rồi, không nhất quyết phải gom góp năm mươi lượng."
Cửa hàng thợ mộc được ghi nợ, cái này quả thật ta chưa từng nghe nói.
"Nhưng phải tìm một người đáng tin để bảo lãnh." Tiểu Chi nói.
Ta trầm ngâm nói: "Đáng tin? Trương Chí tính không?"
Tiểu Chi do dự một lát: "Nhà Trương lang quân có rất nhiều sản nghiệp, chắc là tính."
Ta suy nghĩ một chút, quyết định thôi bỏ đi, ta sợ Trương Thiên tới tìm ta gậy phiền phức.
"Huống hồ hắn sắp đi rồi." Ta vừa vẽ tư liệu học tập ngày mai cho Đỗ tiểu nương tử xem, vừa nói: "Sang tháng tám hắn phải đi Lạc Dương thi trường công. Tính thời gian thì căn bản không thể nào bảo lãnh cho ta."
Tiểu Chi chậm rãi gật đầu: "Nếu như Trương lang quân có thể thi đỗ, sau này sẽ cư trú lâu dài ở Lạc Dương rồi."
"Đúng vậy." Ta nheo mắt: "Lạc Dương là nơi tốt."
Gần đây Khải Chi tán gẫu với ta, vừa nói chuyện một cái là tin tức ùa về như cống thoát nước, nói là Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bỏ lại chính vụ, vội vàng bãi giá đi Lạc Dương, bôn ba ngày đêm trên đường năm ngày rồi xuống ngựa đi thẳng đến phủ nha.
Không ai biết trong phủ nha xảy ra chuyện gì, Hoàng đế lại thất vọng ra sao, chỉ biết là sau khi dừng lại ở Lạc Dương nửa ngày thì mất hồn mất vía từ phủ nha đi ra, vung roi trở về Trường An.
"Lần này có tiến bộ rồi, ít nhất không hộc máu." Ta còn có tâm trạng bình luận: "Ta cứ cảm thấy vụ này thiếu vài cảnh. Nếu như ta viết, ít nhất phải thêm tình tiết kiểu như một đêm bạc đầu, gọi hồn này nọ mới hay."
Dù to gan như Khải Chi cũng bị ta dọa, đè nhỏ giọng, nói: "Lời này cô không được nói lung tung ra ngoài, nghị luận Hoàng đế là phải bị đánh trượng."
"Ta cũng chỉ nói với ngươi chút thôi." Ta nói: "Gia đình vọng tộc chúng ta ai mà chưa phụng mệnh chủ tử đi điều tra lời đồn? Cho nên biết loại tin tức lá cải này vô lý cỡ nào. Người làm chủ tử thật, ai lại đặt hết tâm trí lên người nữ nhân? Thâm tình độc nhất vô nhị gì đó đều là lừa gạt."
Khải Chi trầm ngâm nói: "Đạo lý thì là vậy, nhưng hình như Thánh thượng rất thật lòng với Quý phi nương nương. Tin tức vừa truyền đến, Quý phi nương nương mất tích này đã được truy thụy thành Hoàng hậu, đây là việc cực kỳ hiếm thấy."
Ô, hắn còn thật sự chụp cho ta cái mũ Hoàng hậu?
Ta kinh ngạc nhướn lông mày: "Chuyện khi nào?"
Hắn nói: "Tin tức mới tới hôm kia, thụy hào Văn Liệt hoàng hậu."
Ta càng thêm kinh ngạc.
Người đương thời cực kỳ thận trọng với chuyện ban thụy hào, nhất định phải là người chết rõ rành rành mới có thể có được. Bây giờ Lý Tư Diễm phong cho ta cái Văn Liệt hoàng hậu... có lẽ cuối cùng hắn cũng chấp nhận hiện thực, tin tưởng ta đã chết.
Sống mũi ta cay cay, suýt nữa khóc thành tiếng: Cuối cùng ta cũng chết hẳn rồi! Cuối cùng cũng không cần lo lắng hãi hùng nữa!
Nhưng mà chọn cái chữ này... Văn Liệt... nghe không giống truy thụy Hoàng hậu mà giống đang tưởng niệm lão văn thần tính tình cổ quái nào đó hơn...
Có điều cũng có khả năng ta ở trong lòng Lý Tư Diễm là hình tượng như vậy.
Đối với việc này, ta chỉ có thể đánh giá: "Thụy hào này rất hợp với Thẩm Anh kia, Hoàng đế có lòng rồi."
***
Gió thu thổi, trống trận vang, lại nửa năm bình thường qua đi. Nhà mới của ta cuối cùng cũng trang hoàng xong, Trương Chí cũng lên đường tới Lạc Dương, mở ra con đường học hành ở thành phố lớn của hắn.
Ngày Trương Chí lên đường, Trương Thiên tự mình tiễn hắn ra ngoài thành, lau nước mắt nói đệ đệ ta đã có tiền đồ rồi. Ta thầm nghĩ, tỷ à không đến mức ấy, đệ đệ cô mới chỉ là đi thi mà thôi, thi đỗ hay không còn là chuyện khác.
Trông Trương Chí rất thấp thỏm, ta hiểu. Năm đó lúc ta tiễn Mạnh Tự đi thi cử nhân, Mạnh Tự trước nay vô cùng tự tin lại cả đường không nói chuyện, căng thẳng thấy rõ.
Ài...
Lại nói về Đỗ tiểu nương tử kia, ta đã dạy cho nàng lễ tiết, phong thái cơ bản để lăn lộn trong thế gia đại tộc, nhưng lễ nghĩa qua lại, tùy mặt gửi lời quan trọng nhất thì không có cách dạy. Năng lực cỡ này thì một là trời sinh, hai là thấm nhuần nhiều năm, mưa dầm thấm đất mới hiểu được, chỉ có thể dựa vào chính nàng.
Nhưng dù là như vậy, Đỗ phu nhân cũng cực kỳ hài lòng. Trông thấy khuê nữ như con khỉ nghịch ngợm của bà ấy được huấn luyện thành nhã nhặn thục nữ, người làm mẹ chỉ có vui mừng, không quan tâm sau lưng thế nào. Tóm lại về tình hình là kiểm soát được.
Nhưng ta biết rõ bản chất của khuê nữ bà ấy vẫn là một con khỉ nghịch ngợm thật trăm phần trăm. Thỉnh thoảng giả vờ thục nữ còn được, cứ thế mãi chắc chắn sẽ lộ tẩy, cho nên ta không ngừng lén lút tận tâm chỉ bảo Đỗ tiểu nương tử: "Muội gả đi rồi nhất định phải bảo phu quân muội tìm cách ra ngoại nhiệm, càng xa càng tốt, nếu không cứ lù lù trước mắt mẹ chồng, sớm muộn người ta cũng nổi điên."
Ưu điểm lớn nhất của Đỗ tiểu nương tử chính là lạc quan, nghe vậy cũng chỉ gật đầu: "Ta hiểu. Hắn nói mẫu thân hắn rất tâm lý, bảo ta không cần lo lắng."
Ta cố kiềm chế kích động trợn trắng mắt. Muội muội ngốc, miệng đàn ông là quỷ lừa người. Hôm trước tin lời xằng bậy của hắn, hôm sau hắn có thể mất trí nhớ toàn bộ.
Nhưng mà ta nghĩ lại, ai lúc còn trẻ mà không từng dũng cảm một lần?
Lúc ấy chẳng phải ta cũng vậy sao, biết rõ Mạnh lão phu nhân không thích ta nhưng vẫn nhất quyết phải gả cho Mạnh Tự. Được cái là mắt nhìn của ta đủ tốt, không nhìn nhầm người.
Ta nghĩ thầm: Thôi, trên đời quanh co ngàn vạn đường, nhân lúc trẻ tuổi đi một chút cũng không sao.
***
Ngày Đỗ tiểu nương tử xuất giá, ta cũng mang theo Tiểu Chi đi tiễn gả, chi ra hai lượng bạc làm đôi hoa tai cho nàng. Bản thiết kế là tự tay ta vẽ, hình dáng và trọng lượng đều rất thích hợp.
Khải Chi đại diện Trương Thiên đến đây chúc mừng, đứng đó cười: "Phu nhân chúng ta nói, kẻ sĩ sau ba ngày gặp phải trố mắt mà nhìn. Dáng vẻ của Đỗ nương tử hôm nay thật thu hút ánh nhìn, còn tưởng là thiên kim gia đình vọng tộc Trường An nào cơ đấy."
Trước giờ Trương Thiên khen ngợi ai đều dùng từ rất mạnh, cũng may Khải Chi chuyển lời ổn định, lại có thể không bật cười giữa chừng.
Đỗ phu nhân được tâng bốc một trận, mừng đến không biết trời trăng, liên lục cảm ơn Trương Thiên tìm được giúp bà ấy nữ tiên sinh tốt như vậy, bà ấy vô cùng cảm kích.
Được rồi, người làm việc là ta, công lao thuộc về Trương Thiên, nữ nhân này đúng là khôn khéo...
Hôn lễ nhiều người phức tạp, ta sợ để lộ hành tung, tặng lễ vật xong rồi cáo từ rời đi.
Ngoài cửa Đỗ phủ đang bắn pháo trúc, xác pháo đỏ rơi đầy đất. Ta giẫm lên mảnh vụn nhìn về phía cửa, thấy một thiếu niên khôi ngô tuấn tú nhảy xuống từ trên ngựa đỏ, vừa tươi cười vừa làm thơ Thôi trang.
Tiếng chiêng tiếng trống, vui mừng hân hoan. Nhà trai mời đội nhạc hỷ tốt nhất, âm thanh diễn tấu sống động mà huyên náo. Không lâu sau, Đỗ tiểu nương tử giẫm lên mặt đất rụng đầy xác pháo đỏ chậm rãi đi ra, lên kiệu với tư thế tao nhã ta từng dạy.
Ta không ngưỡng mộ, chỉ buồn bã, đứng đó nhìn một lúc nói với Tiểu Chi: "Qua hai năm nữa, ta cũng gả muội đi vẻ vang như thế này."
Tiểu Chi chỉ cười không nói.
***
Hai học sinh lần lượt tốt nghiệp, bỗng chốc ta trở nên nhàn rỗi, nhân khoảng thời gian này cực lực ngủ bù. Mỗi ngày không phải ăn cơm trên cái bàn tròn chân cao của ta thì là đang lăn qua lộn lại trên giường lớn khắc hoa của ta.
Lư Sâm nghe nói ta nghỉ việc, lại chặn cửa ta đòi bản thảo.
Ông chủ Lư giục bản thảo là đỉnh nhất, họa sĩ mà hắn ta nhìn trúng đều bị vắt kiệt giá trị, đời này chỉ từng vấp ngã trên người Trương Chí.
Nói đến việc này là Lư Sâm tức: "Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của hắn, ta còn tưởng hắn thiếu tiền thật chứ. Ai mà ngờ được sản nghiệp tổ tiên của người này là cả con phố."
Ta không hề đồng cảm: "Nhìn nhầm rồi chứ gì, người ta không thiếu vài ba trái dưa quả cà này của huynh."
Hắn lại cười đùa hí hửng sấn đến: "Nha Ngọc, hai ta cũng coi là thân quen. Lúc trước muội bận bịu, ca ca không đến làm phiền muội. Bây giờ rảnh rỗi, chi bằng phát huy một phen? Ca ca tăng thù lao cho muội."
Ta nói: "Ta có nghề nghiệp đứng đắn, suy cho cùng vẽ xuân đồ không tốt với thanh danh, đang cân nhắc từ từ rút khỏi giang hồ. Thế này đi, ta để lại bút danh cho huynh, huynh tìm người thay ta có được không?"
Lư Sâm vừa nghe ta muốn rửa tay gác bút, lập tức nói: "Ôi chao, bà cô ơi, cô không thể qua sông dỡ cầu được. Phí nhuận bút ta cho cô không chỗ nào ở cả đường Hà Bắc này nhiều hơn đâu. Nể tình hương hỏa này, ít nhất cô cũng phải vẽ thêm cho ta mười quyển nữa chứ!"
"Mười quyển?" Ta nhíu mày: "Ông chủ Lư, huynh không sợ ta bị thận hư à?"
"Cô cũng không có nam nhân, làm sao thận hư được." Lư Sâm giả ngu: "Dù sao cô cũng vẽ nhanh, nếu không thì trong khoảng thời gian này vẽ nhiều chút cho ta, sau này ta từ từ chào hàng."
"Mười quyển nhiều quá." Ta nói: "Sáu quyển đi. Thứ này không phải tùy tiện vẽ được, phải có cảm hứng, còn phải mới lạ. Nhưng con người chỉ có hai cái chân hai cái tay, lấy ở đâu ra nhiều tư thế mới vậy chứ..."
Lư Sâm suy nghĩ phóng khoáng, làm việc buông thả: "Không đủ tư thế thì cô thêm mấy người vào, làm một bữa tiệc cực lạc, xa hoa phóng túng."
Ta quá sợ hãi: "Cái này quá mặn, ta không làm được!"
Lư Sâm nói: "Được rồi. Nếu không thì cô viết chút thơ diễm tình, kèm theo hình ảnh mang đi bán, dựa theo hướng phong nhã bi thương, hiệu quả chắc chắn không tệ."
Điều này lại gợi ý ta: "Chi bằng ta viết một câu chuyện yêu tăng dạo đêm Nữ Nhi quốc, rồi thêm mấy bức tranh minh họa vào đó, huynh thấy thế nào?"
"Thiên tài!" Lư Sâm chợt vỗ đùi, lời khen tuôn ra như miễn phí: "Nha Ngọc, cô quá là thiên tài! Cứ viết như thế, viết càng nóng bỏng càng tốt, rồi vẽ yêu tăng tuấn tú một chút. Chỉ Minh châu có là gì? Ta thấy sách này có thể nổi tới tận Trường An!"
Vừa nghe đến năm chữ "nổi tới tận Trường An", ta như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Muốn chết chắc, cái này thì không được!
Ta tức khắc không còn lòng dạ sáng tác, lắc đầu nói: "Thôi, khiêm tốn làm đầu, không thể để cho người Trường An trông thấy sách này."
Lư Sâm lo lắng: "Tại sao? Cô còn chưa đủ khiêm tốn sao? Đây là xuân đồ của Minh Thủy Phong Lưu Khách vẽ, liên quan gì đến Vương Nha Ngọc cô, đâu có ai biết là cô vẽ. Muội muội của ta ơi, giá sách Trường An đắt, bán một quyển kiếm được nhiều hơn hai quyển bán ở Minh châu, làm sao cô không muốn chứ?"
Ta trầm ngâm nói: "Huynh đừng khuyên nữa. Ta sẽ không tùy tiện viết truyền kỳ thoại bản. Ta cho huynh đề tài, huynh tìm người khác viết đi, ta chỉ vẽ tranh minh họa."
Ta quen viết sử, độc một ngọn cờ trong giới truyền kỳ thoại bản. Một khi nắm bắt không tốt sẽ bị người ta nhận ra, ta không dám mạo hiểm.
Vẻ mặt Lư Sâm hơi nhạt đi, nhưng vẫn chưa hết hi vọng, nói với ta: "Đương nhiên ta có thể tìm người khác viết, nhưng như vậy cô không kiếm được tiền thù lao này rồi, chỉ có thể kiếm tiền tranh."
Ta nói: "Không phải vấn đề có tiền hay không, chỉ đơn giản là ta không muốn viết truyền kỳ. Nói thật, ta đồng ý vẽ tranh này cũng vì coi huynh là bạn, nhớ ơn lúc đó huynh bằng lòng công nhận trình độ của ta, cho nên muốn giúp huynh kiếm chút tiền. Về phần ta cầm bao nhiêu, bây giờ ta cũng không để ý nữa. Huynh thấy từ sau khi ta làm nội thất xong, đã bao giờ đong đếm với huynh chuyện nhuận bút chưa? Việc này dừng ở đây, huynh chớ ép hỏng hữu nghị giữa chúng ta, lợi bất cập hại."
Ông chủ Lư học hành không nên, nhưng trên phương diện làm ăn lại cực kỳ thông thạo. Hắn thấy khuyên ta không được, lập tức đổi hướng đi, cười nói: "Ai da, muội suy nghĩ cho ca ca như vậy, làm sao ca ca ép muội được chứ? Không viết thì không viết, muội muốn vẽ thôi vậy thì chỉ vẽ vậy. Muội nói đúng, có tiền hay không là thứ yếu, quan trọng là tình cảm của chúng ta."
Lư Sâm mặt dày có thể sánh ngang với Lý Tư Diễm. Ta chỉ thuận miệng nói qua loa, hắn vin vào đó trèo lên như một làn khói. Tình cảm là cái thứ gì? Bỗng chốc làm cho quan hệ tiền tài thuần khiết giữa chúng ta chẳng còn thuần khiết nữa.
Ta nói: "Huynh vẫn tương đối thích hợp làm ông chủ của ta hơn."
Lư Sâm chộn rộn nói: "Gọi ông chủ xa lạ quá, chi bằng chúng ta kết bái đi..."
Ta chỉ có thể nói ông chủ Lư quả là tấm gương kính nghiệp. Để níu giữ nhân viên ưu tú mà tự nguyện cống hiến nhan sắc và tiết tháo của mình.
Hay cho một thân nam tử mặt dày và hi sinh bản thân, hắn không kiếm tiền thì ai kiếm!
Ta cảm động hết sức sau đó cự tuyệt hắn: "Không được đâu, ta không muốn có một ca ca lẳng lơ như vậy."
← Ch. 61 | Ch. 63 → |