Sát thủ gợi cảm online nhận đơn
← Ch.45 | Ch.47 → |
"Hôm nay dạy cho bọn họ mấy chữ?" Buổi tối lúc Lý Tư Diễm trở về dùng bữa tối cùng ta, tiện thể hỏi một câu.
Nói đến việc này là ta tức muốn xỉu, bóp nhân trung trợn trắng mắt: "Đừng nhắc nữa, gánh nặng đường xa. Lúc ta vỡ lòng phải nói là học đến đâu nhớ đến đó, tại sao đến lượt bọn họ thì lại không được chứ?"
Lý Tư Diễm đẩy một đĩa thịt bụng cá ngọt đến trước mặt ta, hồn nhiên nói: "Bọn họ không được thì đổi mấy cung nhân thông minh đến. Từ lâu trẫm đã thấy cặp đôi Kim kia của nàng không nhanh nhạy, cũng chỉ có nàng coi bọn họ là bảo bối."
Lúc hắn nói chuyện, mấy cung nhân đứng ngay ngắn bên cạnh mở bừng mắt, bất giác nghển cổ, trong mắt đầy vẻ nhiệt liệt tự đề cử mình.
Ta gác đũa, nghiêm túc nói: "Không được, bọn họ là người mà ta lựa chọn, về sau sẽ làm đại tướng tâm phúc của ta, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt."
Hy vọng tan vỡ, mấy cung nhân kia yên lặng rụt cổ về.
Lý Tư Diễm tùy ý nói: "Tùy nàng thôi, nhưng nàng muốn cho bọn họ một mình đảm đương thì không phải dạy mấy chữ là xong việc. Trước tiên phải để bọn họ đi theo Khánh Phúc Huệ Nguyệt học hơn hai năm rồi nói."
Hắn ăn một miếng cá lát, lại nói: "Trẫm nhớ trong nhà nàng có một tiểu nha đầu hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn. Nếu nàng đã thích dùng người cũ, chi bằng gọi nàng ta vào đi."
Ta quả quyết từ chối: "Không được, Thục Thục và ta tình như tỷ muội. Sao ta có thể đẩy nàng vào trong hố lửa?"
"Hố lửa?" Hắn khẽ nhắc lại một lần: "Ở trong lòng nàng, Tử Thần điện của trẫm là hố lửa?"
Bàn ăn gần như im lặng đi trong nháy mắt, đũa vàng của Lý Tư Diễm lơ lửng giữa không trung, đầu đũa gắp miếng thịt dê còn đang hơi rung động.
Sơn hào hải vị đầy bàn, thịt cá được chế biến tỉ mỉ cầu kỳ, Hoàng đế ngồi ở vị trí đối diện trên bàn tròn, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh.
Mà vẻ mặt ta vẫn như thường, không hề bị ảnh hưởng, đút vào miệng một miếng anh đào tất la, ú ớ nói: "Ngươi dữ cái gì? Ta đâu có nói sai. Một khi tỳ nữ ngoài kia vào cung rồi, không tốn phí mười mấy năm thì đừng nghĩ ra ngoài. Về sau Thục Thục nhà ta phải lập gia đình, làm nương tử quản gia, sao có thể vào cung vô cớ lãng phí thanh xuân?"
Thấy mặt Lý Tư Diễm vẫn nặng trình trịch, ta cũng lưu loát đút cho hắn một miếng tất la, khinh bỉ nói: "Một nam nhi cao bảy thước như ngươi sao lại nhạy cảm như vậy? Đùa một chút cũng không được, thật là mất hứng."
Hắn không đổi sắc mặt, nói: "Ở trước mặt nàng, trẫm luôn không cởi mở nổi."
Ta vừa nghe ý này là biết cơ hội tẩy não tới rồi, lập tức đặt đũa xuống, ngữ điệu nghiêm túc nói: "Tật xấu này cần phải sửa. Bản tính người Trường An chúng ta hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, so đo câu chữ với nữ tử như vậy là quá hẹp hòi. Đấy là ngươi gặp ta thôi, ta không nghiêm túc với ngươi, đổi lại là tiểu nương tử khác, ai mà chịu được tính nết này của ngươi?"
Diễn trò phải diễn cho tròn, ta giả vờ bất mãn, bĩu môi đặt bát cơm xuống: "Ngươi trừng mắt nhìn ta, ta ăn không ngon, quá đáng sợ."
Chiều gió thay đổi, lúc trước là hắn đơn phương chế nhạo chèn ép ta, bây giờ ngược lại là ta chê bai hắn, vừa đấm vừa xoa, hiệu quả gấp bội.
Sau khi nghe ta nói hết những lời này, hắn thu lại tầm mắt, khí thế quanh người dịu đi rất nhiều, cụp mắt nói: "Vậy thì để nha đầu này ở lại Thẩm gia, quay về trẫm chọn thêm mấy cung nhân được việc cho nàng."
Ta vuốt cằm, nói: "Vậy là tốt nhất, nhiều người náo nhiệt."
Nhắc đến nhân sự trong cung, ta bỗng nhớ tới Tố Hành, hỏi: "Đúng rồi, về sau Tố Hành thế nào rồi? Từ khi vào cung đến nay không gặp lại nàng ta."
Lý Tư Diễm nhíu mày, ánh mắt rơi vào hư không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhớ ra được, vẫy gọi Huệ Nguyệt tới hỏi: "Tố Hành bây giờ đang làm gì?"
Huệ Nguyệt khom người đáp: "Tố Hành cô cô vì chuyện hành thích ở ngự tiền phạm phải tội thiếu giám sát, bị tước chức Thượng cung chờ xử lý. Về sau Ngụy thục phi xin giúp nàng ta, cho nàng ta cùng giải quyết sự vụ trong cung."
Lý Tư diễm day lông mày, nói: "Gần đây quá nhiều việc, quên mất nàng ta."
Trong lòng ta không rõ là cảm nhận gì: Hắn nhớ được tiểu nha đầu hầu hạ ta ở Thẩm gia, lại chẳng hề quan tâm đến Nữ quan đứng đầu Tử Thần điện. Tố Hành này làm người quả thực có phần thất bại...
"Người từng phạm sai lầm thì không được hầu hạ bên cạnh." Lý Tư Diễm nói: "Cứ để nàng ta đi theo Ngụy thục phi đi, trẫm tìm người tốt hơn cho nàng."
Lãnh đạo vừa mở lời, thuộc hạ vắt chân chạy. Để chọn nha hoàn cho ta, Huệ Nguyệt và Túc Tịch cả một đêm không ngả lưng. Sáng sớm hôm sau, hai nàng mang bốn vành mắt đen uể oải đến trước mặt ta, đi theo phía sau là một hàng dài mấy đứa bé ngây thơ ngơ ngác, ai nấy đều ngoan ngoãn dễ bảo, tướng mạo xinh xắn.
Túc Tịch nở nụ cười tiều tụy: "Thẩm nương tử chọn trước đi, không đủ thì còn nữa."
Ta không hề có kinh nghiệm chọn nha hoàn như ngồi bàn chông, ném ánh mắt cầu cứu về phía nàng.
Cuối cùng vẫn là Huệ Nguyệt tư vấn cho ta, chọn lấy mấy người nàng cảm thấy không tệ ra. Ta gật đầu như giã tỏi, nhận hết về. Ta chỉ tự chọn một tiểu cô nương giống Thục Thục đến mấy phần, nhìn nàng ta luôn khiến ta nhớ tới thời gian vui vẻ phóng khoáng năm mười lăm tuổi trước kia. Tuổi thơ hạnh phúc là tấm lót mềm mại của cả đời ta.
Huệ Nguyệt ra hiệu cho bọn họ dập đầu nhận chủ với ta. Ta không chịu nổi trò này, vội vàng nói với bọn họ: "Không cần như thế, đã tới rồi thì yên tâm ở lại, làm chút việc giúp ta là được."
Trong tầm mắt, Túc Tịch và Huệ Nguyệt nhíu mày nhìn nhau, đoán chừng cảm thấy không ổn.
Sau khi đuổi mấy tiểu cung nhân mới đi, Túc Tịch tìm cơ hội nhắc nhở ta: "Thẩm nương tử, những cung nhân này đều vừa mới đến, sợ không đủ hiểu quy củ. Nương tử đối xử quá tốt với bọn họ sẽ dễ bị chiều hư."
Bản tính ta xuề xòa, không thích người khác quản thúc, chỉ tùy ý nói: "Kệ bọn họ đi thôi, trẻ con tuổi nhỏ, có sức sống là chuyện tốt."
Túc Tịch nhỏ giọng nói thêm: "Còn nữa, Bình Sinh mà nương tử chọn kia..."
Ta khó hiểu hỏi: "Nàng ta làm sao?"
Túc Tịch đè thấp giọng, nói: "Tối hôm qua Huệ Nguyệt đi vội vàng, chưa kịp hỏi lai lịch của bọn họ. Vừa rồi chỗ Thượng cung cục đưa tin tới, nói lúc trước Bình Sinh này làm tỳ nữ của Tố Hành cô cô. Nếu nương tử cảm thấy không thoải mái cũng có thể chọn lại lần nữa..."
Ta khẽ giật mình, trầm ngâm chốc lát, nói: "Thôi, người ta đã tới rồi, không cần phải đuổi về nữa."
Thời gian cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua như vậy, chớp mắt đã hết nửa mùa hè. Băng trong hầm đất đưa tới Tử Thần điện liên tục không ngừng, đi cùng với băng chính là cẩu Hoàng đế. Hắn giống như con chim di trú, mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa Tuyên Chính điện và Tử Thần điện.
Lúc hắn đang làm việc, ta sẽ ra cửa đi dạo loanh quanh. Phần lớn thời điểm sẽ có người giúp ta dọn đường, nhưng có một ngày ra ngoài quá vội, đúng lúc gặp phải lão thần quen biết lúc trước. Sau khi ngượng ngùng chào hỏi xong, phát hiện bọn họ không những hờ hững với ta, mà còn có người liếc mắt lườm ta.
Ta không hiểu ra sao, hỏi Lý Tư Diễm nguyên do. Ánh mắt của hắn trầm xuống, nhưng không trả lời ta, chỉ lặng lẽ chuyển nơi đại thần yết kiến nghị sự sang Duyên Anh điện.
Về sau ta mới lờ mờ đoán được nguyên nhân: Lý Tư Diễm gióng trống khua chiêng mang ta vào cung, thậm chí liên tục một tháng đều ở lại Tử Thần điện, truyền ra ngoài biến thành ta quyến rũ mê hoặc chủ, khiến cho Hoàng đế bị bỏ bùa, ngay cả mưa móc ban đều cũng không thèm quan tâm.
Dính phải thanh danh kiểu này, chẳng trách những thúc bá kia lườm ta.
Rõ ràng chỉ là việc nhỏ nhưng ta lại tức đến sôi máu. Mấy đại nam nhân này, luôn chỉ biết chụp cái mũ quyến rũ lên đầu nữ tử vô tội. Ta xin Lý Tư Diễm nạp ta sao? Bọn họ không nhìn thấy tình cảnh ngày đó Mạnh Tự bị bắt đi sao? Một đám hèn nhát, ở trước mặt Lý Tư Diễm thì không dám thả một quả rắm, chỉ dám nhăn mặt với ta sau lưng.
Càng nghĩ càng giận, bọn họ lòng mang xã giang sơn xã tắc như thế cũng có thấy lúc trước Lý Tư Diễm cướp quyền soán vị có người bênh vực lẽ phải đâu? Cuối cùng vẫn là một con bé gầy yếu như ta chỉ vào Hoàng đế mắng một trận mới rơi vào tình cảnh như thế này.
Ta cầm một chiếc gối mềm ném ra xa ba trượng, cảm giác một bụng quan văn nhiệt huyết của mình đều cho chó ăn rồi.
Lúc ta đang tức đến ném loạn khắp phòng, một bàn tay nhỏ gầy nhẹ nhàng nhặt chiếc gối mềm kia lên, khẽ nói: "Nương tử bớt giận."
Là Bình Sinh.
Ta không muốn ngộ thương nàng ta, bảo nàng ta ra ngoài.
Lần đầu tiên Bình Sinh không nghe lời ta. Nàng ta nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, nói: "Bình Sinh có lời muốn nói với nương tử."
"Cái gì?"
Nhưng mà lời tiếp theo của nàng ta lập tức dọa cơn giận của ta tan thành mây khói.
Nàng ta nói: "Nương tử muốn giết Thánh thượng không? Bình Sinh có thể giúp người."
Nàng... nàng ta nói cái gì?
Giết Lý Tư Diễm?
Trái tim ta đập lỡ một nhịp, ngây ngốc nhìn nàng ta, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Sau khi phản ứng kịp, ta gần như lập tức xông lên bịt miệng nàng ta lại, hoảng sợ khôn cùng, nói: "Ngươi điên rồi sao?! Âm mưu hành thích là tội lớn, ngươi sẽ bị kéo ra ngoài lăng trì!"
Bình Sinh bình tĩnh híp đôi mắt giống Thục Thục của nàng ta, đưa trả gối đầu cho ta, bàn tay lạnh buốt.
"Nếu không có ai phát hiện thì sẽ không sao." Bình Sinh vô cảm nói.
Ta mờ mịt cầm lấy gối mềm, hai tay run rẩy, đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt này tuyệt đối không bình thường. Có lẽ Túc Tịch lo lắng là đúng, Thượng cung cục tàng long ngọa hổ, đã có thể xảy ra chuyện lão Thượng cung lần trước, những người khác ở trong đó cũng tuyệt nhiên không thể tin tưởng.
Ta cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm nàng ta nói: "Chủ tử của ngươi là ai?"
Giọng nói của Bình Sinh vẫn không mảy may dao động: "Rắc viên thuốc chu sa đặt trong gối đầu vào cơm canh, dần dà tự sẽ tước đoạt tính mạng người. Hiện giờ ngự thiện quản lý rất nghiêm, chuyện này chỉ có Thẩm nương tử làm được."
Ta âm thầm sờ gối đầu, quả nhiên bóp thấy mấy vật cứng hình tròn bên trong.
"Chỉ bằng mấy viên thuốc này?" Ta nói: "Chủ tử ngươi có biết Lý Tư Diễm là ai không? Dựa vào một con chim trong lồng tay trói gà không chặt như ta giết chết hắn, chủ tử ngươi thật là dám nghĩ."
Bình Sinh lắc đầu: "Người khác không được, nhưng Thẩm nương tử có thể."
Nàng ta vẫn không chịu nói.
Ta nhíu mày suy tư.
Bây giờ ta là người duy nhất có thể tiếp xúc với cơm canh của Lý Tư Diễm ngoại trừ chúng tâm phúc Ngự Thiện Phòng, mà lại rất được sủng ái, đồ ăn làm ra đảm bảo có thể đi vào bụng hắn, mà lại không khéo còn có đại thù với hắn... Không chừng kích động lên là đồng ý thật rồi.
Đến lúc đó Lý Tư Diễm trúng độc, Bình Sinh giết ta, lại cứa cổ mình một cái, sạch sẽ gọn gàng, không để lại dấu vết.
Mặc dù kế sách thô sơ nhưng vẫn tính là thực hiện được.
Cho nên... là ai đang bày bố phía sau đây?
Từ xưa cũng có ngón nghề giết Hoàng đế này, phổ biến đến mức trong Thái Sử Ký có ghi chép riêng về liệt truyện của các thích khách, nhưng mà từ khi nhà Tần thống nhất thiên hạ trở đi, ngón nghề này suy bại, đổi thành nội bộ quý tộc càng thêm lừa gạt lẫn nhau.
Quyền thần? Không giống lắm. Bổn triều kìm hãm quyền lực rất tốt, không có quần thần nào giết Hoàng đế có thể chắc chắn thượng vị.
Mật thám nước khác phái tới? Càng không có khả năng. Gần đây các nước đều đang ẩn mình chờ thời, đối với bọn họ mà nói quốc triều đổi Hoàng đế không có gì khác biệt.
Sách lược thô sơ, nhân mạch khá rộng, tai mắt trung thành tuyệt đối...
Trong đầu ta dần dần hiện ra người có khả năng nhất, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Trưởng công chúa phái ngươi tới đúng không?"
Khuôn mặt không hề gợn sóng của Bình Sinh lần đầu tiên biến sắc trong ngày hôm nay.
Xem ra là đoán đúng rồi.
Ta cảm khái nói: "Loại chiêu thức vớ vẩn này cũng lấy ra được, nàng ta đúng là rất hận Hoàng đế."
Có thể không hận sao? Hai ca ca ruột chết hết dưới tay Lý Tư Diễm, ngay cả cháu trai cũng không may mắn thoát khỏi. Nàng ta là một Trưởng công chúa kim tôn ngọc quý, vậy mà suy bại thành người thân cô thế cô ngay cả cửa phủ cũng không được ra, tất cả là nhờ đệ đệ trên long ỷ ban tặng.
Ta không kiềm chế được bản năng mồm hỗn: "Không hổ là tỷ đệ ruột Hoàng gia, ngay cả cái tính điên này cũng giống nhau như đúc, thất đức từ trong trứng."
Bình Sinh luống cuống, cắn chặt môi nói: "Đủ rồi! Nếu người đã đoán được, vậy tại sao không làm theo? Chẳng lẽ người không hận Hoàng đế sao?"
Ta bình tĩnh đặt gối đầu xuống, giả vờ lơ đãng lùi lại phía sau.
Thấy Túc Tịch và Ý Đắc bưng chén thuốc đi về phía này, ta hơi yên lòng lại, vẻ mặt hòa nhã nói: "Bình Sinh à, ta hận Lý Tư Diễm, nhưng cũng không ưa Trưởng công chúa. Người nàng ta phái tới suýt nữa đâm phế một cánh tay của ta, kết thù oán lớn như vậy còn trông mong ta bán mạng cho nàng ta? Không hợp lý chứ."
"Nhưng cẩu Hoàng đế giết quân cướp quyền..."
Ta ngắt lời nàng ta: "Ta biết rõ hắn rác rưởi thế nào hơn ngươi, nhưng ta không ngốc đến mức nghe người khác xúi giục, mạo hiểm tru di cửu tộc đi hốt đống rác nha. Huống hồ sau khi chuyện thành công, ta cũng không còn mạng, không phải sao?"
"Tóm lại việc này ta không làm, bảo nàng ta lần sau mang một phương án không qua sông dỡ cầu cho ta, ta sẽ suy nghĩ lại."
Thấy vẻ mặt ta kiên định, sắc mặt nàng ta gần như lập tức xám xịt đi, quay đầu nhìn Túc Tịch ở sau lưng đi tới một cái, cắn chặt răng.
Ta bắt gặp sự quyết liệt trong mắt nàng ta, trong lòng thoáng qua linh cảm bất an.
"Ngươi làm gì!"
Trong tiếng kêu sợ hãi của ta, Bình Sinh bỗng nhiên rút ra một cây trâm bạc, thấy chết không sờn lao người chạy ra ngoài!
Thấy nàng ta xông về phía Ngự Thư Phòng, ta lập tức hiểu ra nàng ta muốn làm gì.
Chết mẹ rồi!
Ta gào thét trong lòng. Cẩu hoàng đế tuyệt đối không thể chết bây giờ! Hắn mà chết, ta là người đầu tiên xong đời! Ta xong đời, Thẩm gia cũng sẽ xong đời theo!
Ta phản ứng cấp tốc, xách váy đuổi theo nàng ta, không quên nôn nóng hô lớn với Túc Tịch trước mặt đang đi tới: "Túc Tịch, mau điều thị vệ đến! Có người muốn hành thích!"
Túc Tịch trợn trừng mắt, giật mình một cái. Nàng chưa kịp có hành động, Ý Đắc ở bên cạnh dưới cơn luống cuống lại hiểu sai ý, hét lớn một tiếng, chắn trước người ta: "Người đâu! Có kẻ muốn ám sát Thẩm nương tử!"
Nó gào một tiếng này phải gọi là tê tâm liệt phế, toàn bộ Tử Thần điện đều nghe thấy rõ ràng.
Ta lao ra quá nhanh, không kịp phanh chân, cứ thế bị Ý Đắc sốt ruột bảo vệ chủ làm vấp một cái như chó đớp phân, tức đến suýt hộc máu, nằm sấp trên đất hô: "Không phải ta! Là Hoàng đế! Hoàng đế!"
Cuối cùng Túc Tịch cũng hiểu, sắc mặt tái mét, quăng cái khay đi, tốc độ bùng nổ, nói qua với một cung nữ rồi chạy theo Bình Sinh.
Lúc này Bình Sinh đã cách Ngự Thư Phòng chỉ còn một bước, bỗng nhiên bị Túc Tịch túm lấy sau lưng lôi lại một cái. Hai nữ nhân lăn lộn trên đất đánh nhau, đều là chiêu thức liều mạng. Nhất là Bình Sinh, nàng ta đã hoàn toàn không còn gì để mất, trâm bạc đâm mạnh vào cánh tay Túc Tịch tay không tấc sắt, vạch ra một đường máu tươi đầm đìa.
Túc Tịch cũng là người dũng mãnh, bị đâm một cái cũng không rên tiếng nào, sức lực trên tay không hề lơi lỏng, hét to: "Hổ Dược Nhi, bên ngoài có thích khách, bảo vệ bệ hạ!"
Nhưng lúc này đã muộn, ngay lúc nàng vừa dứt lời, cửa Ngự Thư Phòng đột nhiên mở ra, Lý Tư Diễm không cả kịp buông bút đã vội vàng lao ra, vẻ mặt nôn nóng cực kỳ.
Hắn không hề nhìn thấy Bình Sinh và Túc Tịch quấn lấy nhau, từ giây phút đầu tiên đẩy cửa ra, ánh mắt hắn đã dính trên người ta không hề di chuyển. Có lẽ hắn cho rằng ta bị đâm tổn thương ngã xuống đất, ấy thế mà ngũ quan lại run rẩy, miệng khàn giọng gọi tên ta: "Thẩm Anh... Thẩm Anh..."
Một tay ta xốc Ý Đắc lên, tức nổ phổi bò dậy, gào lên với cẩu Hoàng đế: "Ngu xuẩn! Ngươi ra ngoài làm gì? Cút trở về cho ta!"
Nhưng Lý Tư Diễm như sa vào một cơn ác mộng đáng sợ, không hề nghe lọt tai lời của ta, lảo đảo chạy hai bước đến trước mặt ta, tay run rẩy bắt lấy bả vai ta.
Ta không biết giờ phút này hắn suy nghĩ cái gì, đối mặt với sự nguy hiểm thích khách muốn lấy tính mạng hắn bất cứ lúc nào, chuyện đầu tiên hắn làm lại là xác nhận ta có bị thương hay không.
Mà bên kia, Bình Sinh đã thoát khỏi Túc Tịch trước một khắc cuối cùng khi thị vệ đến, rít lên một tiếng xông về phía Lý Tư Diễm, cao giọng hô: "Hôm nay nô tỳ sẽ báo thù rửa hận cho Thái tử điện hạ!"
Ta thấy khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ của nàng ta, sợ đến giật mình một cái, vô thức đẩy Hoàng đế ra, lăn sang bên cạnh để tránh tổn thương đến chính mình.
Lần trước lớ ngớ cản đao cho Lý Tư Diễm, ta không muốn có lần thứ hai, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi, đao này vẫn nên để Lý Tư Diễm chịu đi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của ta, một giây sau, trước mắt ta đột nhiên tối sầm, một nguồn lực lớn xô vào người ta, đâm ta đến trời quay đất cuồng, mắt nổ đom đóm, mì chiên trong dạ dày suýt nữa phụt ra ngoài.
Mẹ nhà hắn! Đau chết mất!
Cẩu Hoàng đế đang làm cái quái gì thế!
"Phập" một tiếng nhỏ, mấy giọt chất lỏng rơi xuống lông mi ta, ấm nóng, tỏa ra mùi rỉ sắt nồng nặc.
Ta chớp chớp mắt theo bản năng, chất lỏng kia khuếch tán ra, nhuộm trước mắt ta thành một màu đỏ thắm.
Ta lập tức ngừng gào thét trong lòng, há hốc miệng, vẻ mặt giật mình.
Máu, đây là máu.
Là máu của Hoàng đế.
Trên người chợt nhẹ bỗng, cách một màn đỏ tươi, ta nhìn thấy Lý Tư Diễm quay người dậy, một tay bịt chặt cổ, tay kia nhanh như chớp nện một cú vào hổ khẩu của Bình Sinh.
Bình Sinh đau đớn kêu lên một tiếng, trâm cài sắc nhọn bay đi rất xa.
"Tiện nhân."
Trong mắt hắn đầy sát ý lạnh như băng, một cước đạp Bình Sinh xuống đất, đoản kiếm tùy thân rút ra khỏi vỏ, đang định đâm vào tim Bình Sinh...
Ta hét lớn một tiếng: "Đừng giết nàng ta!"
Lý Tư Diễm quay đầu nhìn ta một chút.
"Đừng giết nàng ta!" Ta nói năng lộn xộn: "Nàng ta chưa khai ra chủ mưu đứng sau, cũng chưa nói trên cây trâm có tẩm độc hay không, không thể giết."
Thấy mặt mũi Lý Tư Diễm vẫn tràn đầy sát khí, ta bổ nhào lên, nắm chặt tay cầm kiếm của hắn, dắt hắn thu lại đoản kiếm chém sắt như chém bùn vào trong vỏ.
"Thái y đâu?" Ta nói: "Nàng ta có chuẩn bị mà đến, chắc chắn trên cây trâm có độc. Mau bảo thái y phong bế huyệt đạo của ngươi và Túc Tịch, chậm trễ nữa thì sẽ không kịp."
Lý Tư Diễm nhìn vẻ mặt lo âu của ta, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa.
Có lẽ hắn rất đau, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, răng hàm cắn chặt. Vừa rồi vẫn còn là con sói cắn xé người, bây giờ lại giống như một con chó to xác mắc mưa hơn.
Sau khi được Lý Tư Diễm cho phép, Bình Sinh như một tấm vải rách bị thị vệ chạy tới vội vàng mang đi. Đôi mắt tương tự Thục Thục kia giờ phút này vô cùng trống rỗng, một chút buồn vui cũng không có, chỉ có yên lặng.
Sau khi đánh cược thua thảm hại, từ giờ trở đi nàng ta sẽ không còn có cơ hội xoay chuyển nữa.
Ta nhìn thấy trâm cài lăn dưới đất, cổ họng hơi nghẹn lại, đi lên phía trước nhặt lên, phát hiện bên trên dính màu xanh nhàn nhạt.
"Đúng là có độc." Ta nhỏ giọng nói: "Ngươi... ngươi vẫn ổn chứ?"
Thực ra không cần phải nói ta cũng nhìn ra được, tình hình của Lý Tư Diễm cực kỳ không ổn. Hắn vẫn luôn che chặt vết thương trên cổ, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, rất có thể là tổn thương đến mạch lớn, nghiêm trọng hơn lần đó ta đâm hắn nhiều.
Thế nhưng với thân thủ của hắn vốn có thể tránh được một trâm này.
Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, rõ ràng ta ra sức đẩy hắn ra, nếu như hắn thuận theo tình thế kịp thời đón đỡ, một trâm này của Bình Sinh cùng lắm là rơi vào cánh tay hắn, nhưng hắn không làm thế. Hắn lại một lần nữa nhào về phía ta, dùng cơ thể chặn công kích của Bình Sinh.
Hắn tưởng rằng nàng ta nhằm vào ta.
Lúc đang ngẩn ngơ, Lý Tư Diễm hỏi ta: "Máu trên mặt nàng là thế nào, bị thương rồi sao?"
Ta bật thốt lên: "Ta không sao. Đây là máu của ngươi."
Hắn loạng choạng vươn tay ra, sờ trên mặt ta một lượt không tìm thấy vết thương mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, mặc cung nữ thái giám cùng nhau tiến lên, đặt hắn lên một chiếc giường Hồ.
Hắn ấn chặt huyệt đạo bên miệng vết thương, sắc mặt càng ngày càng trắng tái trông thấy.
Nhưng cho dù sức lực suy giảm, hắn vẫn cố hơi sức nói với ta: "Đi rửa mặt đi."
Loại người gì đây! Bản thân tổn thương kinh mạch sắp chết mà còn có tâm trạng bảo ta rửa mặt!
Nhất thời ta không biết nên tức hay nên cười, lau qua loa mặt một cái, cười nhạt nói: "Ngươi thật ngu ngốc, lại có thể đền mạng vì ta. Đừng tưởng là ta sẽ nhớ ơn ngươi, vốn dĩ chuyện này do ngươi mà ra, không hề có liên quan đến ta."
Hắn che cổ, cười suy yếu, vẻ mặt cổ quái.
"Nàng đã không thèm để ý đến sống chết của trẫm, hận không thể giết trẫm, tại sao còn phải nhắc nhở trẫm có thích khách?"
Nói nhảm! Ta gào thét trong lòng, ta đâu có ngốc. Nếu như không ra ngăn cản, Bình Sinh thành công, chuyện đầu tiên Trưởng công chúa làm chính là giết người không hợp tác là ta. Nếu Bình Sinh không thành công, ta biết chuyện mà không báo, chắc chắn rơi vào tình nghi đồng lõa.
Kiểu gì cũng chết, vậy chi bằng ra cản nàng ta còn hơn.
Mặc dù trong lòng cuồn cuộn sóng dữ, nhưng lời đến khóe miệng, lại vẫn chọn một cách ứng đối ổn thỏa nhất: Cúi đầu không nói, giả bộ như tâm sự nặng nề.
Cứ để Lý Tư Diễm tự mình suy diễn thái độ của ta đi.
Hoàng đế bị thương, toàn bộ Thái y viện dốc hết toàn lực. Phạm thái y dẫn đầu, dẫn theo một đoàn ông lão râu dê tiến vào chiếm giữ Tử Thần điện. Ta chen lên phía trước, đưa cây trâm cho Phạm thái y, nhìn mấy ông lão tranh luận không ngớt về loại chất độc.
Trong đại điện ồn ào, Lý Tư Diễm vẫn luôn chăm chú nhìn ta xuyên qua đám người. Do bị trọng thương, trong mắt hắn lại có thái độ yếu ớt và chờ mong nhàn nhạt.
Hắn đột nhiên nói: "Nàng từng chặn giúp trẫm một lần, bây giờ trẫm chặn giúp nàng một lần. Từ nay về sau, coi như chúng ta hòa nhau."
Ta không còn gì để nói, rõ ràng mục tiêu ám sát hai lần đều là ngươi được chứ? Tranh công cái quái gì!
Vả lại khi đó rõ ràng ta cái khó ló cái khôn, lanh lẹ đẩy hắn ra. Hắn không nhờ đó tránh ra thì thôi lại còn nhào về. Vậy là hay rồi, hắn bị thương nặng, ta bị đè đến suýt nữa phun cơm trưa, lưỡng bại câu thương.
Ở cùng với Lý Tư Diễm, chúng ta thường xuyên lưỡng bại câu thương.
Nhưng ta vẫn cho hắn mặt mũi, vuốt cằm nói: "Được thôi, ngươi bảo hòa thì hòa."
Độc tố đang lan ra trong cơ thể hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, bờ môi tím tái bất thường, nhưng hắn nghe thấy câu trả lời của ta, vậy mà trong mắt lại tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
"Sau này chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Một khắc trước khi hôn mê, hắn nói như vậy.
← Ch. 45 | Ch. 47 → |