8: Hóa Vàng Kỳ Ngộ
← Ch.07 | Ch.09 → |
Đúng thực là Mạnh Tự tới.
Một khắc đồng hồ sau, y khom người lui ra khỏi thư phòng, cầm chiếu lệnh cẩu Hoàng đế phát cho để chỉnh sửa ý kiến, hòa nhã cáo từ Khánh Phúc.
Khánh Phúc gọi một tiểu thái giám, bảo hắn đưa Mạnh Tự trở về.
Trông thấy Mạnh Tự sắp đi, ta vội vàng chạy đến, nói với Khánh Phúc: "Đúng lúc ta cũng muốn đến Môn Hạ Tỉnh giao bản thảo khởi cư chú, để ta và Mạnh chủ thư cùng nhau ra ngoài đi."
Khánh Phúc liếc ta một cái, nói: "Không được."
Ta quýnh lên: "Chẳng phải trước đó ông nói không có chuyện của ta sao? Nếu không còn chuyện gì thì tại sao ta không thể đi."
Khánh Phúc thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Bệ hạ đã giao phó không cho ngươi ra cửa Tử Thần, ngươi quên rồi sao?"
Ta tức đến muốn mắng người, Mạnh Tự tiến lên một bước cản ta lại, chớp mắt nhìn ta, mỉm cười nói: "Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, không ra được thì thôi.
Chỉ là Mạnh mỗ đã lâu không gặp Thẩm khởi cư lang, thấy Thẩm khởi cư lang vẫn tràn trề sức sống như thế, rất là hoài cảm."
Khánh Phúc cay nghiệt chen miệng nói: "Nàng ta sao? Há lại chỉ tràn trề sức sống, quả thực là vô pháp vô thiên.
Cá vàng trong hồ Thái Dịch cũng không náo động bằng nàng ta."
Ta không muốn quan tâm đến lão hoạn quan này, cúi đầu cố gắng nén nước mắt lại, nói: "Mạnh huynh cũng thế.
Trung Thư Tỉnh sự vụ bề bộn, cần phải giữ gìn sức khỏe."
Mạnh Tự chỉ khẽ gật đầu, lại hàn huyên vài câu.
Chúng ta ngầm hiểu rằng phải giả vờ không quen lẫn nhau, để lão hồ ly Khánh Phúc không hoài nghi quan hệ giữa chúng ta.
Ta đành phải tiễn y đến cửa Tử Thần điện.
Y nhân lúc tiểu thái giám không chú ý, nhẹ giọng nói với ta: "Nhân sự trong Trung Thư Tỉnh phức tạp, ta không có nhiều cơ hội tiến cung, muội phải bảo trọng, chờ lần sau ta lại đến."
Ta cũng nhỏ giọng nói: "Đến hay không cũng không sao.
Huynh cẩn thận đừng để bị đồng liêu ám toán, trong Trung Thư Tỉnh không phải là đèn cạn dầu..."
Y bắt được cơ hội diện thánh này, chắc chắn làm cho đồng liêu ghi hận.
Lúc ta làm quan ở Sử quán Môn Hạ Tỉnh, nghe không ít chuyện trong Trung Thư Tỉnh lục đục với nhau, không có nhiều thiện cảm với nơi này.
Y cười nói: "Yên tâm."
***
Vì Mạnh Tự đến, cả ngày ta đều tỏa ra một loại hơi thở hạnh phúc, thậm chí quên luôn hai sọt giấy tiền kia.
Mãi đến tối quay về phòng mới chợt nhớ tới việc này.
Càng nghĩ càng tức, ta vẫn quyết định làm trái luật lệ.
Thà rằng chịu trách phạt một trận cũng không thể để cha và ca ca dưới đó màn trời chiếu đất.
Dù sao gần đây ta là một người việc xấu tràn lan, chỉ riêng một mình đã phạm vào hơn nửa cung quy.
Rận nhiều không ngứa, bây giờ thêm một tội trạng nữa cũng chẳng sao.
Vì vậy, ta nói là làm, mang theo hai cái sọt, rón rén ra cửa.
Tối nay trăng sáng sao thưa, thời tiết rất tốt, vận may của ta càng tốt hơn, cửa ra vào lại không có người canh chừng.
Ta nhẹ nhàng men theo chân tường đi về hướng Bắc, một mạch đến Hàm Lương điện.
Bởi vì đến nay Lý Tư Diễm vẫn chưa nạp người vào hậu cung, ngự nhai phía Bắc có phần lớn cung thất không người ở, tối lửa tắt đèn, rất thích hợp cho ta làm chút chuyện xấu.
Ta chọn một chỗ khuất bên hồ Thái Dịch dựng chậu than.
Một khi thao tác không đúng gây ra hỏa hoạn, ta có thể nhanh chóng lấy nước hồ Thái Dịch dập lửa, quá hoàn hảo.
Sau khi chọn được vị trí, ta đặt cái sọt xuống, lấy đá lửa giấu trong ngực ra, vừa đánh lửa, vừa ngồi xổm trước hai cái sọt nói dông nói dài: "Cha, ca ca, số tiền này cho hai người tiêu dưới đó, tuyệt đối không được tiết kiệm.
Thanh minh sang năm, con lại cắt cho hai người một ít..."
"Con biết con là con gái bất hiếu, cho nên mọi người mới không muốn báo mộng cho con.
Đừng tức giận có được không... !Thôi, tức giận cũng không sao, tốt xấu cũng phải vào trong mộng mắng con một trận, để cho con biết mọi người ở dưới đó sống thế nào."
"Con sống không được tốt, rơi vào tay cẩu Hoàng đế, không chỉ ngày ngày uy hiếp con, còn không cho con hóa vàng cho mọi người.
Tại sao trên đời lại có người xấu xa như vậy? Nhưng mà cha yên tâm, nghiệp chướng hắn gây ta, sớm muộn cũng sẽ có quả báo, chờ sau này mà xem..."
Ta đánh sáng đá lửa, ném vào trong chậu tiền giấy giả, thất thần nhìn ngọn lửa nhỏ này.
Bọn họ ở dưới suối vàng có khỏe không? Không biết có phải đi đầu thai rồi, không còn nhận ra ta nữa không...
Nhất thời nỗi lòng ngổn ngang, trong ánh lửa bập bùng, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: "Giấy tiền phải bồi giấy vàng mới chắc chắn.
Ngươi tùy tiện dùng một chồng giấy Tuyên này, âm tào địa phủ cũng không nhận."
Có người!
Ta giật nảy mình, cầm cái sọt quăng mạnh vào mặt người đến, một cước đá văng chậu đốt vào hồ Thái Dịch, sau đó không quay đầu chạy như điên về phía Nam.
Toàn bộ động tác liền mạch dứt khoát như mây trôi nước chảy.
Người đứng phía sau bị ta ném tiền giấy đầy đầu, sững sờ giây lát, lạnh lùng quát: "Thẩm Anh, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ta vừa chạy ra được mấy trượng, vừa nghe âm thanh này, dưới chân lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa vấp phải nhánh cây trên đất.
Mẹ nó, ta không chỉ bị bắt tại trận, mà người bắt ta còn là cẩu Hoàng đế!
Cả cung đình này, chỉ có một mình hắn không khách khí gọi thẳng tên ta như thế.
Ta miễn cưỡng dừng lại, xoay người, chỉ thấy Lý Tư Diễm vận một thân thường phục màu xanh sậm, đứng chắp tay sau lưng dưới ánh trăng lành lạnh, trên đầu còn dính một tờ tiền giấy nho nhỏ... !Hình tượng tổng thể rất phù hợp với không khí tiết Trung Nguyên.
Khánh Phúc mặt không biểu cảm đứng sau lưng hắn, thấy ta nhìn ông ta, Khánh Phúc bày ra một ánh mắt khinh bỉ kiểu "lão phu biết ngay ngươi muốn tìm chết."
Luận về mỉa mai châm chọc, đôi chủ tớ này nhất định là dòng máu di truyền.
"Lại đây." Lý Tư Diễm vẫy tay với ta, giống như đang gọi một con mèo nhỏ.
Ta không nhúc nhích, rất cảnh giác quan sát hắn.
Hắn tiếp tục dụ dỗ nói: "Ngươi lại đây, trẫm cho phép ngươi đốt vàng mã, chia cho thêm mấy lá vàng, ngươi thích đốt cho ai thì đốt."
Ta lùi về sau một bước, nói khẽ: "Cho dù cha huynh ta dưới suối vàng gõ bát xin cơm, ta cũng không thèm ân huệ của ngươi."
Lời này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.
Nếu như ta dám hóa vàng cho cha ta dưới con mắt săm soi của cẩu Hoàng đế, đêm nay cha ta sẽ báo mộng cho ta, vừa mắng ta là cẩu nô tài vừa ném tiền giấy vào mặt ta.
Lý Tư Diễm cũng không giận, vô cùng tốt tính nói: "Được, vậy ngươi đốt của ngươi, ta đốt của ta."
Ta hoài nghi mình nghe nhầm, không chắc chắn nói: "Ngươi đốt của ngươi?"
Không ngờ cẩu Hoàng đế hắn thật sự nói được làm được.
Ta ngây ngốc nhìn Khánh Phúc nhanh nhẹn dựng chậu than, chuẩn bị sẵn đá lửa, móc từ đằng sau ra một hộp lớn tiền giấy thượng đẳng ánh vàng chói mắt, cung kính dâng cho cẩu Hoàng đế.
Lúc này ta mới hiểu được mục đích Lý Tư Diễm xuất hiện ở chỗ này, chợt cảm thấy không có công lý vương pháp, la lên với Khánh Phúc: "Chẳng phải ông nói trong cung không cho đốt vàng mã sao! Dựa vào đâu Lý Tư Diễm lại có thể?"
Khánh Phúc cau mày nói: "Thẩm khởi cư lang đang nghĩ gì vậy, dám đánh đồng mình với bệ hạ?"
Lý Tư Diễm nhàn nhã bổ sung: "Ngươi đừng quên, trẫm là Hoàng đế.
Cho dù phá hủy cung điện này cũng không ai dám nói câu nào."
Đúng vậy, hắn là Hoàng đế, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Ta không muốn tranh luận với hắn nữa, không nói năng gì ngồi xổm xuống nhặt cái sọt, nhặt từng tờ tiền giấy rơi lả tả trên đất lên.
Ta cắt rất lâu đó, không thể lãng phí.
Nhặt lên xong mới nhớ ra, chậu đốt lửa vừa rồi đã bị ta một cước đá vào hồ Thái Dịch.
Không có chậu cũng không đốt giấy được.
Ta lập tức sinh ra cảm giác bất lực sâu sắc, oán hận trừng mắt nhìn Lý Tư Diễm một cái, ôm sọt định quay về.
Giọng nói âm hồn bất tán của Lý Tư Diễm lại vang lên: "Chạy cái gì, quay lại cho trẫm."
Ta không để ý tới hắn, sải chân đi về phía Tử Thần điện, sống lưng thẳng tắp như một con thiên nga kiêu ngạo.
Thấy ta vẫn không quay đầu lại, hắn cười khì nói: "Thẩm Anh, ngươi còn dám đi thêm một bước, trẫm lập tức đuổi đường đệ ngươi ra khỏi Quốc Tử Giám, thử xem?"
Lại nữa! Ta dừng bước, nhắm mắt lại.
Tên cẩu tặc Lý Tư Diễm này chuyên môn mang thím và Tiểu Xuyên ra uy hiếp ta nghe lời.
Ta có thể làm gì đây? Ta không nghe lời, Tiểu Xuyên sẽ không được đi học, thím sẽ không có thu nhập.
Cẩu Hoàng đế là chủ nhân nói một là một của giang sơn này, có rất nhiều biện pháp trừng trị ta.
Ta chỉ có thể mặt lạnh như băng, biểu cảm táo bón rề rà dịch đến bên cạnh hắn, hỏi: "Bệ hạ gọi ta có chuyện gì?"
Cẩu Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ta.
Kỳ quái, vừa rồi hắn còn kiêu căng phách lối uy hiếp ta, thoáng chốc đã đổi mặt, trong ánh lửa bập bùng, vẻ mặt hắn lại có một chút trống vắng.
Ta rất ít khi nhìn thấy Lý Tư Diễm lộ ra vẻ mặt này, khiến cho ta nhớ tới con chó con không có mẹ của nhà Vương nương tử đầu ngõ.
Mỗi khi thấy người, nó sẽ hung dữ kêu gâu gâu, nhưng nếu sờ sờ đầu nó, rồi cho nó một chút thịt vụn, nó sẽ lật cái bụng nhỏ mềm mại, ư hử xin ngươi xoa xoa.
Ta lắc đầu.
Mặc dù cẩu Hoàng đế cũng dính một chữ "chó", nhưng hắn làm người ta ghét hơn con chó nhà Vương nương tử nhiều.
Ta lại liếc nhìn tiền giấy xa xỉ trong tay hắn, đột nhiên nhớ ra cái gì, ngập ngừng hỏi: "Có phải ngươi... !ngươi..."
Ta muốn hỏi "Có phải ngươi tế bái mẹ ngươi không", nhưng suy xét đến mấy lần trước nhắc đến mẹ ruột cẩu Hoàng đế tạo thành hậu quả nghiêm trọng, ta kịp thời ngậm miệng.
Nhưng không ngờ rằng cẩu Hoàng đế bình tĩnh gật đầu, nói với ta: "Ngươi đoán không sai."
Ta vốn muốn nói ngươi đang yên lành làm một Hoàng đế, không đến Thái miếu tế tiên tổ, chạy tới hồ Thái Dịch giành chỗ với ta làm gì, nhưng đột nhiên suy nghĩ lóe lên, lờ mờ đoán được nguyên do, lại kịp thời ngậm miệng.
Tối nay trăng sáng sao thưa, ô thước bay về phương Nam, là một buổi tối êm dịu mà bi thương.
Lý Tư Diễm phất tay đuổi Khánh Phúc ra, hỏi ta: "Ngươi là Sử quan, chẳng lẽ không hiếu kỳ sao? Vì sao bài vị mẹ đẻ trẫm đến nay còn ở trong cung, thi thể chỉ quy táng tại mộ phần cung nữ ở ngoại ô Trường An?"
Ta im lặng không nói.
Công việc của Sử quan có một phần là phụng chỉ tám chuyện.
Chuyện của mẫu thân Lý Tư Diễm là chuyện lớn, làm sao ta có thể không biết chứ.
Hắn cũng không trông mong ta đáp lại, lẩm bẩm nói: "Mặc dù bà sinh ra trẫm nhưng chưa từng có phân vị, cho nên không được chôn cùng lăng với Tiên hoàng.
Kéo dài mấy năm, thi cốt đành phải nghỉ tạm ở ngoại ô.
Lễ quan nói phải chờ sau khi trẫm qua đời, bà mới có thể lấy thân phận mẹ đẻ an táng vào lăng mộ trẫm."
"Cái này sai rồi, cung nhân không có phân vị thì không thể vào hoàng lăng, cho dù là mẫu thân thân sinh của ngươi cũng không có tiền lệ theo vào lăng mộ nhi tử." Ta không nhịn được lắm miệng.
Ta còn chưa nói ra là phân hàm Thái hậu này vốn chính là hắn bóp cổ Lễ quan miễn cưỡng phong cho mẹ đẻ hắn.
Đợi sau khi Lý Tư Diễm băng hà, mẹ của hắn chưa chắc còn giữ được phần vẻ vang này, đương nhiên cũng không được vào bất kỳ phần mộ Hoàng gia nào.
Hắn "ừ" một tiếng qua loa: "Trẫm vốn cũng không định để bà vào Hoàng lăng.
Quê ngoại tổ trẫm ở Ích Châu, mặc dù đã suy tàn từ lâu nhưng vẫn còn có mấy người trong họ trông nom mộ tổ.
Khánh Phúc nói đó là nơi tốt nước non thanh bình, trẫm quyết định cho bà ấy lấy thân phận nữ chưa gả an táng ở đó."
Ta thoáng giật mình, buột miệng nói: "Tại sao không lấy nghi thức Thái phi nhập táng lăng Tiên hoàng?"
Hắn chỉ thản nhiên nói: "Tiên hoàng chó chết đó không xứng để bà theo lăng."
Ta thầm lườm một cái trong lòng.
Lý Tư Diễm còn dám mắng Tiên hoàng là chó chết, cả cái cung này người chó nhất là ai, tự mình còn không biết sao.
Lúc ánh mắt trở về vị trí cũ, ta lại có chút cảm khái.
Xem ra Lý Tư Diễm rất nhớ mẹ hắn, cố ý chọn Ích Châu cách xa Hoàng đế để làm mộ cho bà ấy, để sau khi bà ấy chết đi có thể yên bình lưu cư non nước.
Sau một hồi bị hắn giày vò, cẩu Hoàng đế làm ra chuyện gì biến thái ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, duy chỉ lộ ra một chút dịu dàng này làm ta cực kỳ khó chịu.
Ta không hiểu, hắn biết rất rõ nỗi đau khổ khi người thân qua đời, tại sao còn muốn tàn nhẫn sát hại cha huynh ta.
Có một số người trời sinh khiếm khuyết lòng đồng cảm, ta cảm thấy đây là một loại khuyết tật.
Bên kia, Lý Tư Diễm mắng xong cha ruột, vẫy tay với ta, nói: "Được rồi, đừng đứng đực ra đó nữa.
Lại đây, dập đầu cho Thái hậu."
Ta chậm rì rì lê một bước về phía trước, ý cự tuyệt lộ rõ trên mặt.
Tính kiên nhẫn của cẩu Hoàng đế cực kỳ kém, thấy ta trù trừ, sắc mặt lập tức khó coi, đưa tay túm bả vai ta, cưỡng ép lôi kéo ta đến trước chậu than, ra lệnh: "Dập đầu."
Thấy mặt ta vẫn đầy vẻ không tình nguyện, Lý Tư Diễm lạnh lùng nói: "Cho phép ngươi dập đầu với Thái hậu là phúc phận của ngươi, quỳ xuống!"
Ta đột nhiên trợn mắt.
Phúc phận, hắn nói là phúc phận.
Hai chữ ngắn ngủi giống như một lưỡi đao sáng lóa tàn nhẫn rạch vào vết sẹo lở loét đã lâu trong lòng ta.
Dường như cảnh tượng cũ tái diễn, ký ức từ vết thương cuồn cuộn thành sông: Ta liên tiếp mất đi người thân, cô quạnh tuyệt vọng trốn trong góc Sử quán, còn có thanh âm chói tai của thái giám.
Ông ta nói: Bệ hạ nhớ đến ngươi sau khi đăng cơ, đó là phúc phận của ngươi.
Lửa giận của ta từ đốm lửa nhỏ đến lan ra đồng cỏ chỉ trong một tích tắc.
Sau đó, dây cung trong đầu ta lại một lần nữa đứt phăng một tiếng.
"Phúc phận này tự ngươi giữ lại mà dùng." Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Lý Tư Diễm, trên đời không chỉ riêng ngươi không có cha mẹ, ta cũng không có, đây đều là ngươi ban tặng.
Bảo ta quỳ trước mẫu thân kẻ thù? Bà ta xứng sao? Ta chỉ mong ngươi có thể có nhiều thêm phúc phận như vậy, tốt nhất nhiều đến cả đời chúng bạn xa lánh, cả đời không còn có người yêu ngươi."
Lý Tư Diễm ngẩn người, tay bám bả vai ta bị ta thô bạo hất ra, cứ cứng đờ giữa không trung như vậy.
Ánh mắt hắn trống rỗng mơ hồ giống như bị ta làm tổn thương.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn khàn cả giọng, từ từ nắm chặt nắm đấm, nói: "Thẩm Anh, ngươi đang nguyền rủa trẫm?"
"Tại sao lại là nguyền rủa?" Ta bật cười: "Ngươi cũng nói rồi, đây gọi là phúc phận."
Ta lại quơ quơ sọt tiền giấy trong tay, cười khinh miệt nói: "Chẳng phải mẫu thân bệ hạ còn chưa an táng sao? Tối nay là thời điểm mở quỷ môn, chưa biết chừng hồn phách bà ấy đang quanh quẩn ở đây, nếu nhìn thấy con trai trăm đắng ngàn cay sinh hạ lớn lên thành tên khốn nạn bức ép nữ tử, không biết sẽ hối hận bao nhiêu đây."
Ta dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói móc cay nghiệt nhất, cực kỳ khoái chí nhìn thấy màu máu trên mặt hắn dần dần rút đi, cho đến khi biến thành màu trắng bệch giống như ánh trăng.
Một cơn gió hè oi bức thổi qua bên cạnh ta.
Ta cụp mắt, có lẽ thật sự là linh hồn nữ tử số khổ kia, vào đêm Trung Nguyên bước ra quỷ môn, đến nhân gian nhìn xem người thân duy nhất còn lại ở nhân thế.
Thành thật xin lỗi, ta lặng lẽ thì thầm trong lòng.
Nhưng con của bà cũng giết chết người thân yêu nhất của ta, hắn tàn nhẫn như vậy, không xứng có được bất kỳ tình cảm gì tốt đẹp.
Khánh Phúc phía xa cuống đến độ liên tục đi đi lại lại, muốn tới đây lôi ta đi nhưng lại không dám.
Ta nhìn dáng vẻ của ông ấy, lại không nhịn được phì cười, nói với Lý Tư Diễm sắc mặt xanh trắng: "Xin lỗi nhé bệ hạ, ta đã muốn nói lời này từ lâu rồi.
Bệ hạ thích phạt ta thế nào thì phạt đi, đẩy ta vào hồ Thái Dịch cho cá ăn cũng được, ném ta vào Dịch Đình đổ bô cũng xong, tùy ý bệ hạ."
Sau phút chốc im lặng, Lý Tư Diễm đột nhiên bật cười một tiếng, tiếng cười chói tai.
Ngọn lửa trong chậu than hóa vàng vẫn đang cháy.
Ánh lửa chiếu vào nửa mặt bên trái của hắn, khiến khuôn mặt hắn vốn anh tuấn tà tứ tựa như Tu La ác quỷ.
Hắn cười nói: "Chẳng qua chỉ bảo ngươi dập đầu mà thôi, vậy mà ngươi cũng không muốn."
Ta cảm thấy có phần bất ngờ, làm sao tối nay hắn lại dễ tính như vậy.
Nếu như là trước kia, hẳn ta đã bị ném vào hồ Thái Dịch cho cá vàng ăn từ lâu rồi.
"Thôi được, trẫm là kẻ thù của ngươi.
Ngươi hận trẫm, nguyền rủa trẫm cũng là đương nhiên."
Hắn lại ngẩng đầu.
Lần này, sự chán nản trong mắt đã hoàn toàn biến mất, trở thành vẻ biếng nhác nham hiểm quen thuộc.
Ta lờ mờ cảm thấy không đúng, quay người định chạy, lại bị hắn nắm chặt cổ áo, mạnh mẽ lôi đến bên cạnh.
Hắn vô cảm vươn tay ra, lại một lần nữa đặt lên vai ta.
Ta quá sợ hãi, ra sức giãy giụa, suýt nữa đá đổ chậu than bên cạnh.
Nhưng ta càng giãy giụa, sức lực của hắn càng lớn, ép chặt ta xuống.
Hắn ấn bả vai ta, đồng thời còn nâng đầu gối đè vào khuỷu chân ta, ép buộc ta quỳ gối.
Ta cũng không biết sự việc sao lại thành ra thế này.
Một người là Đương kim thiên tử, một người là Sử quan hận hắn thấu xương, hai con người vẻ vang ở bên hồ Thái Dịch đánh nhau không khác gì con nít.
Khánh Phúc ở xa xa ngây dại.
Trong kiếp sống cung đình mấy chục năm của ông ta, có lẽ chưa bao giờ thấy có cảnh tượng Hoàng đế và Sử quan đánh nhau.
Tình tiết phát triển kích thích và ảo ma khiến lão thái giám có kinh nghiệm giải quyết tranh chấp lại quên tới can ngăn.
Mặc dù ta có thể một lúc đánh ba Tố Hành, thế nhưng gặp phải loại cao thủ đánh nhau chính hiệu như Lý Tư Diễm, chút công phu mèo cào ấy hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.
Ta gào lên quay người cào mặt hắn, hắn nắm chuẩn sơ hở, ra tay nhanh như chớp, cưỡng ép ấn ta xuống đất.
Cơ thể hai chúng ta dán chặt vào nhau, nhiệt độ trên người hắn xuyên qua áo mùa hè mỏng manh, phả vào sau lưng và bên hông ta.
Ta không cam lòng yếu thế, dù đã quỳ xuống vẫn cứng cổ không chịu cúi đầu, há miệng cắn một cái vào tay phải hắn.
Lý Tư Diễm rít một tiếng, ra lệnh: "Không được nhúc nhích."
Răng nanh của ta đâm sâu vào da thịt hắn, để lại một dấu răng máu me đầm đìa, ú ớ nói: "Đồ khốn kiếp! Ra tay với nữ nhân, ngươi không ngại xấu hổ sao!"
"Thế à, ngươi không nhắc nhở trẫm, trẫm cũng sắp quên ngươi là nữ đấy." Lý Tư Diễm bóp quai hàm ta, nhe răng trợn mắt nói: "Một tiểu nương tử mà răng nhọn như thế, là chó sao!"
Ta đột nhiên ngửa mặt ra sau, sọ đầu đập vào cằm hắn, mắng: "Mẹ nó ngươi mới là chó.
Quý tộc Hoàng gia làm sao lại sinh ra thứ chó không biết xấu hổ như ngươi!"
Hắn hất miệng ta ra, bàn tay chảy máu ấn đỉnh đầu ta, thở gấp bên tai ta, nói: "Ngươi dập đầu đi, dập một cái, trẫm cho phép ngươi về nhà một lần."
Nghe thấy hai chữ "về nhà", lời mắng chửi của ta chợt dừng lại, không dám tin quay đầu.
Lý Tư Diễm tay mắt nhanh lẹ, bắt chuẩn sơ hở ta sững sờ, nhấn đầu ta cúi xuống.
Đồng thời, chính hắn cũng chắp tay lạy trước chậu than.
Khoảnh khắc trán chạm đất, ta ngu người rồi.
Tên chó chết này giậu đổ bìm leo, không nói võ đức.
Tư thế của hai chúng ta cực kỳ vặn vẹo quái dị.
Cả người hắn đè chặt lên người ta, ấn gáy ta, hai cái đầu đều đặn cúi xuống trước chậu than.
Nói như thế nào đây, loại động tác này quen thuộc kỳ lạ, giống nghi lễ nhất bái thiên địa mà tam điệt nữ nhị đại gia nhà ta làm lúc kết hôn.
"Ngươi... !ngươi..." Ta run rẩy đứng lên, đưa tay chỉ vào hắn, giận đến một câu cũng không nói nên lời.
Lý Tư Diễm có vẻ cực kỳ thỏa mãn, hiếm khi lộ ra nụ cười không mang bất kỳ ý mỉa mai gì: "Thật ngoan.
Đúng lúc ngày mai là ngày nghỉ tắm gội, cho phép ngươi ngày mai xuất cung đấy."
Về nhà?
Ta giật mình, từ lúc tiến cung, ta đã không trông chờ còn có thể về nhà An Ấp phường một chuyến, thăm thím, Tiểu Xuyên, còn có... !Mạnh ca ca.
Ta có thể trở về gặp bọn họ.
Nghĩ tới đây, trái tim ta đập thình thịch, không nhịn được hỏi: "Thật sao?"
Lý Tư Diễm gật đầu: "Trẫm nói rồi, ngươi dập đầu cho Thái hậu, trẫm sẽ cho ngươi về nhà.
Ngươi dập đầu thêm một cái, trẫm cho ngươi thêm một ngày."
Ta nói liến thoắng: "Nếu như ta dập đầu cho mẹ ngươi năm ngàn cái, vậy có phải không cần viết mười lăm năm khởi cư chú nữa không?"
Hắn khẽ nhếch khóe môi, đứng chắp tay: "Động cái não nhỏ của ngươi nghĩ đi, trẫm sẽ nhân từ như thế sao?"
"Ngươi sẽ không." Ta cúi đầu xuống.
"Biết thì tốt.
Ngày mai để Khánh Phúc sắp xếp xe ngựa cho ngươi, nhớ quay về đúng giờ." Hắn đột nhiên thân mật xoa đầu ta, vui vẻ nói: "Về sau biểu hiện tốt vào, trẫm còn cho ngươi ra ngoài."
Ta nhẫn nhịn khó chịu bị cẩu Hoàng đế sờ đầu, thuận theo nói: "Ừm."
Ta quá muốn xuất cung, vì thế thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho sự quấy rối của cẩu Hoàng đế.
Dù sao thua thiệt đã ăn rồi, không cần cũng là lãng phí.
Thế là, ta ngậm trái ngọt đổi lấy từ cú vả mặt này, đi theo Lý Tư Diễm cùng nhau trở về Tử Thần điện.
Hình như Lý Tư Diễm đã quên mất chuyện trước đó ta nguyền rủa hắn chúng bạn xa lánh, cực kỳ thân thiện với ta, còn nói với ta về mẹ của hắn.
Phiên bản câu chuyện trong lời Lý Tư Diễm không khác lắm so với Hạ Phú Quý nói cho ta.
Chỉ có một số chi tiết khác, chẳng hạn như mẫu thân hắn không phải là bệnh chết, mà là bị Tiên hoàng ban cho chén rượu độc chết.
Ta nghe đến đầu đổ đầy mồ hôi.
Hắn kể cái này cho ta làm gì, coi ta là hốc cây sao?
Lúc sắp về Tử Thần điện, Lý Tư Diễm đột nhiên giao cho ta bài tập về nhà: "Những thứ kể cho ngươi đều nhớ kỹ rồi phải không? Quay về viết một bộ truyện ký cho Thái hậu.
Ngươi là Sử quan, cái này hẳn không khó."
Không, cái này rất khó.
Ta lập tức từ chối: "Không được, tất cả chuyện của bà ấy đều là miệng bệ hạ ngươi kể lại, không được khảo chứng, ta không viết được."
Lý Tư Diễm nói: "À, vậy ngày mai ngươi khỏi cần xuất cung nữa.
Khi nào viết xong thì ra ngoài."
"Sao ngươi lại còn trở mặt!" Ta tức đến giậm chân.
"Đúng vậy." Hắn cười tủm tỉm nói: "Trẫm chưa từng giữ chữ tín, giờ ngươi mới biết à?"
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.
Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |