← Ch.06 | Ch.08 → |
Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Sau khi nói xong, Dư Y im lặng, chỉ nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao chờ anh tỏ thái độ. Màu da của cô đã dần dần bình thường trở lại, không còn thở gấp, tim không còn đập nhanh nữa, coi như sự bối rối khi bị cưỡng hôn lúc nãy chỉ là ảo giác.
Nguỵ Tông Thao chậm rãi buông cô ra.
Vết thương do súng cần được khử trùng sau đó là dẫn lưu*, tiến hành khâu lại lần thứ hai. Vết thương của Nguỵ Tông Thao sau khi được xử lý sạch sẽ lần đầu tiên đã được xác nhận là thành công, nhưng khoảng thời gian này anh ta lại đánh nhau, rồi mắc mưa, vết thương đã bị nhiễm trùng. (*dẫn lưu: là phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài)
Lúc đó Dư Y đang ngồi trong phòng khách, Trang Hữu Bách và hai người kia cùng đồng loạt nhìn cô, sự hoài nghi và không tín nhiệm khắc rõ ràng trên mặt.
Dư Y suy nghĩ một chút, nói: "Trước đó anh Nguỵ được bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị, có phải sau khi khử trùng vết thương thì tiến hành dẫn lưu cho anh ấy không? Có phải để cho anh ta qua ba bốn ngày hoặc là một hai tuần, sau đó lại đến khâu lại miệng vết thương?"
Ba người kia rốt cuộc tin tưởng cô là hiểu biết y khoa, Trang Hữu Bách vẫn còn nghi ngờ: "Nếu cô là bác sĩ, tại sao lại đi làm công ở sòng bài?" Dừng một chút, anh ta tự đoán là: "Cô thật sự học xong y khoa, có kinh nghiệm làm việc?"
Dư Y đối mặt với đủ kiểu nghi ngờ của anh ta, ung dung bình tĩnh: "Dùng người thì không nghi ngờ, anh cũng có thể đi mời bác sĩ lúc trước đến xử lý."
Cô hoàn toàn không muốn làm người tốt như vầy, nếu không phải lúc ấy không thoát ra được, cô cũng đã không ra tay ác độc làm cho miệng vết thương bị vỡ ra. Trước đó nhìn thấy vết máu trên áo khoác, cô đoán là khi Nguỵ Tông Thao bồng cô lên đã cọ vào. Cô chỉ cho là vết thương của giải phẫu hoặc là vết thương bị dao đâm bình thường. Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện này, lại không ngờ bên cạnh anh ta hiện giờ lại không có bác sĩ, nếu không cũng sẽ không để vết thương phát sinh như thế. Vì để tự bảo vệ mình, cô chỉ có thể sử dụng hạ sách này.
Trang Hữu Bách muốn mở miệng nữa, thình lình nghe thấy: "Nghe lời cô ấy đi!"
Nguỵ Tông Thao đã thay quần áo, ung dung thong thả từ lầu hai bước xuống, thoạt nhìn rất là linh hoạt, không giống như người đang bị thương.
Trang Hữu Bách muốn nói lại thôi, cuối cùng thì im lặng.
Dư Y chỉ liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao một cái rồi không hề nhìn anh ta nữa, nói với Trang Hữu Bách: "Tôi cần cồn sát trùng, găng tay cao su..."
Cô nói hai thứ này xong, thấy người ghi chép là người đàn ông mang mắt kính thì dừng một chút rồi hướng về người đàn ông đeo mắt kính tiếp tục: "Ống dẫn lưu, thuốc gây tê, kim may..."
Ghi lại tất cả, cần phải chờ đến khi trời sáng mới ra ngoài mua. Đến khi rốt cuộc không còn gì để nói nữa, bầu không khí liền trở nên có chút ngượng ngùng.
Lúc này thời gian còn sớm, bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, cũng chưa có điện lại, Dư Y không muốn mạo hiểm rời đi, chỉ có thể nhắm mắt ngồi ở trên sô pha, như là nhà sư đang ngồi thiền, tựa như không phát hiện ra ba người kia đưa mắt nhìn nhau.
Nguỵ Tông Thao rót một ly nước uống, nhìn chằm chằm vào ót của cô nói: "Chuẩn bị một căn phòng khách cho cô Dư!"
Là phòng khách, Dư Y len lén thở phào.
Toà nhà này tuy rằng đã cũ xưa, nhưng trong phòng dành cho khách cũng có phòng tắm, chẳng qua là khe hở giữa các miếng gạch men rất lớn, có vài miếng bị rạn nứt, không có bồn tắm lớn, cái ống vòi hoa sen còn bị rỉ nước, bồn rửa mặt gần sát vòi nước còn có dấu vết ố vàng, hoàn toàn không thể so sánh với phòng ngủ chính.
Dư Y quan sát một lượt, đơn giản rửa ráy một chút, không mặc lại bộ quần áo dơ nữa, dùng khăn tắm mới tinh quấn lại rồi đi ra. Cô bất chấp ra giường, mền gối sạch hay dơ, lập tức chui vào, lạnh run lên một hồi lâu mới cảm giác được bên trong mền dần dần ấm lên.
Đi ngủ trong cơn đói và lạnh, cho tới khi Dư Y mở mắt lần thứ hai, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích trong bóng đêm. Cơn mưa đã nhỏ đi nhiều, cô hoảng hốt không biết bây giờ là mấy giờ, rốt cuộc ngủ không được, cô liền quấn chăn bông đứng trước cửa sổ, hơi xốc bức màn lên nhìn ra ngoài. Nho An Đường vẫn tối đen như mực, nhưng trong sân đã thiếu đi một chiếc xe, Dư Y liền biết là một đêm này đã trôi qua.
Bây giờ mấy người khác chắc là còn đang nghỉ ngơi, ai ngờ Dư Y ra khỏi cửa phòng thì phát hiện đèn phòng khách đang sáng, mùi đồ ăn phảng phất truyền đến làm cho bụng cô kêu lên ùng ục, Dư Y ấn ấn bụng một hồi, xoay người trở vô phòng.
Đợi đến khi ánh mặt trời sáng tỏ, Dư Y lại mở cửa phòng ra một lần nữa, nói: "Xin hỏi có gì ăn hay không? Trước khi giải phẫu cần phải bổ sung năng lượng."
Người đàn ông lùn sửng sốt, im lặng đi vào nhà bếp.
Dư Y bổ sung năng lượng hết sức đầy đủ, sau khi nói cảm ơn thì ngồi yên ở trong phòng khách, chờ người đàn ông đeo mắt kính lái xe trở lại, đoàn người mới đi lên lầu hai.
Điều kiện thô sơ, khử trùng chỉ có thể tiến hành ở trong phòng ngủ chính. Dư Y chờ sát trùng xong thì chuẩn bị làm, thấy Trang Hữu Bách còn ngây ra đó như đang ở chốn nào, không có biểu cảm gì. Dù sao cô là người cầm dao giải phẫu, nhưng tính mạng của Nguỵ Tông Thao cũng không thể để cô tuỳ ý thao túng, không có ai giám sát thì sao được?
Bây giờ đang tiến hành gây tê, tay nghề của Dư Y rất thành thạo. Trang Hữu Bách đứng ngoài quan sát tất cả, thấy Ngụy Tông Thao khẽ gật đầu, lúc này mới vâng lệnh đi ra ngoài.
Thuốc gây tê vẫn còn chưa bắt đầu có hiệu quả, Nguỵ Tông Thao nằm ở trên giường, rõ ràng là tư thế cá nằm trên thớt, nhưng càng giống với dã thú đang rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt lên.
Dư Y đứng ở đầu giường, bộ dáng vênh váo đắc ý, đếm thời gian từng phút trôi qua, cô rốt cuộc giơ dụng cụ lên.
Thủ pháp của Dư Y lưu loát, mặt không đổi sắc khi đối diện với máu tanh cùng vết thương xấu xí, coi thịt người như là thịt heo. Mà Nguỵ Tông Thao cũng thờ ơ coi như là thịt heo, không cho mình mới là người bị mổ. Dư Y không khỏi liếc nhìn anh một cái, đúng lúc Nguỵ Tông Thao cũng đang nhìn lại, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh. Hai người từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, yên lặng không có nửa phần gợn sóng, cảm giác đối lập với tất cả những căng thẳng tối hôm qua.
Giải phẫu hoàn thành, Dư Y vừa thu dọn dụng cụ vừa nói: "Theo dõi vết thương ba ngày, sau ba ngày sẽ khâu lại!"
Nguỵ Tông Thao "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, phất tay kêu cô đi ra ngoài, như ý Dư Y đang mong muốn.
Cô rốt cuộc có thể bước ra ngoài ngôi nhà cổ này. Những sợ hãi kinh động tối hôm qua càng như là một giấc mơ, hang hùm miệng sói bất quá cũng như vậy. Bây giờ cô thà rằng chỉ phải đối mặt với những tên côn đồ kia, Nguỵ Tông Thao giàu có không rõ lai lịch này khiến cho người ta thấy sợ hãi trong lòng.
Dư Y vừa đi vừa bắt đầu suy nghĩ đường rút lui, sau khi đi ra khỏi nơi thưa thớt dân cư này, rốt cuộc thấy được cửa hàng, toà nhà quen thuộc, nhưng tình cảnh trước mặt khiến cô giật mình kêu lên ngay tại chỗ.
Nho An Đường có mấy tiệm tạp hoá và nhà hàng nhỏ, còn có tiệm net cùng với cửa hàng sửa chữa đồ điện. Hiện giờ, ở trước cửa tiệm tụ tập rất nhiều người, cửa kính của nhà hàng nhỏ bị vỡ nát, hai chiếc xe cảnh sát đậu ở bên đường, bị đám người vây lấy, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Dư Y lập tức chạy tới sòng bài, còn chưa có vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của bà chủ vang vọng ra: "Tôi liều mạng với bọn nó, ai cũng đừng cản tôi, tôi muốn mạng của chúng!"
Sòng bài mới sửa chữa xong giờ đây lại là một bãi hỗn loạn.
Hàng xóm nhìn thấy Dư Y đang đứng ở cửa, vội vàng kéo cô vào: "Cháu Dư tới đúng lúc, nhanh nhanh khuyên nhủ bà chủ của cháu. Chao ôi, cũng không biết là nguyên nhân gì, đêm qua bị người đập phá một trận!"
Mọi người đều bàn tán: "Không riêng gì nơi này bị đập phá, lúc tôi tới, mấy nhà hàng đều bị đập phá, cảnh sát liền phái hai chiếc xe tới, vừa vội vàng đến đây!"
"Nhất định là đám lưu manh gây sự lần trước, tôi đã nói lần trước nên báo cảnh sát, bây giờ lại biến thành như thế này, cho đến giờ điện còn chưa có lại!"
Mọi người mồm năm miệng mười, tôi nói một câu anh nói một câu, bà chủ đã ngồi phịch xuống khóc từ sớm. Ngô Thích chân tay luống cuống ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không biết phải nói lời an ủi nào, cho đến khi vợ chồng Ngô Phỉ và dì Chu chạy vào, mang về tin tức chính thức, hữu dụng.
Thì ra là hơn sáu giờ tối chạng vạng ngày hôm qua đã có người tới cây cột điện cao áp ở giao lộ của Nho An Đường, nói dối là bị thất tình thua tiền muốn tự sát, sau khi cảnh sát nhân dân được phái đến, lập tức thông báo cho công ty điện lực cắt điện ở nơi này, khiến cho Nho An Đường bị tối đen trong nháy mắt.
Cảnh sát mạo hiểm mưa to gió lớn, ở tại giao lộ khuyên giải an ủi, tiếng sấm sét cùng mưa rơi ầm ĩ. Thế nhưng họ không phát hiện ra cách đó không xa ở Nho An Đường đang có hơn ba mươi tên lưu manh thừa dịp này vung gậy sắt đập phá từng nhà đi qua. Cho đến khi người muốn tự tử được cứu xuống thì mọi người mới phát hiện điện không thể khôi phục lại được, không biết bị trục trặc ở chỗ nào, nhân viên của công ty điện lực hiện giờ đang sửa gấp.
Về phần Khỉ còi, dì Chu vội vàng nuốt nước miếng, nói: "Không thấy anh ta, công ty dịch vụ loạn cào cào lên, nói là anh ta đã bị bắt đi rồi!"
Dư Y nghe thấy liền nhíu mày, thấy chỗ này ầm ĩ cô cũng không sáp vào nói. Nghĩ một chút, cô quyết định rời đi trước, lấy chìa khoá đã để ở chỗ này, lập tức chạy về chỗ nhà trọ, vào phòng ngủ trước tiên, mở tủ quần áo thì thấy bên trong trống rỗng không còn một cái gì.
Dư Y ngây ra một lát rồi vội vàng mở ngăn kéo, ví tiền cùng các loại giấy tờ chứng nhận được để trong ngăn kéo trước đây, tất cả đều không cánh mà bay.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |