← Ch.079 | Ch.081 → |
Edit: Sally
Nghe xong lời Dương Hiểu Đồng, Nghiêm Tuấn Trạch hoài nghi liếc mắt nhìn cô, phát hiện nét mặt của cô rất tùy ý cùng bình thường không khác biệt, cũng liền yên lòng, chính mình còn chưa có uống say mèm như thế bao giờ, về sau xảy ra chuyện gì tuyệt không nhớ.
Hôm qua, hắn đem tin tức nói cho người trong nhà, cho bọn hắn mang đến kinh ngạc cực đại, đồng thời cũng làm cho người trong nhà dâng lên hi vọng, mỗi một người đều yêu cầu hắn cùng Dương Hiểu Đồng đánh quan hệ tốt, chỉ cần có thể giúp đỡ không cần hỏi điều kiện hết thảy đều giúp, lần này chuyện chỉnh Trình Thiên Lỗi, hắn cũng có sử dụng thế lực gia tộc.
Mặc dù bằng chính hắn những năm gần đây sáng tạo thế lực cũng có làm tất cả, thế nhưng những thứ ấy cũng không phải là lúc này nên hiển lộ ở trước mặt bọn họ, hắn biết, chính mình không phải vì đáp ứng yêu cầu trong nhà mới giúp Dương Hiểu Đồng, là trong lòng hắn, tự mình muốn giúp, nếu không, hắn cũng sẽ không tự mình đốc xúc tất cả.
Thế nhưng, hôm qua, phụ thân lại một lần nữa thương tổn hắn.
Từ nhỏ đến lớn, anh ba đối với hắn rất tốt, mặc dù anh thân thể không tốt, thế nhưng mỗi lần hắn gặp khó khăn gì, anh người anh.
Nếu như không có lời của hắn, hắn cũng không biết mình bây giờ sẽ là dạng gì, ở trong mắt phụ thân vĩnh viễn cũng không có sự tồn tại của hắn, ở trong mắt anh hai chính mình chẳng qua là một người vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp và vượt qua hắn, chỉ có ở trong mắt anh ba, hắn là em trai anh quan tâm nhất.
Vì anh ba, hắn theo kinh đô đi tới Thụy thành, kinh đô bên kia thị trường đổ thạch xảy ra một sự tình, người giám thị rất nhiều, cho nên hắn chỉ có đưa mắt nhìn sang Thụy thành, đến đổ thạch tràng vì anh nhiều tìm phỉ thúy phẩm chất tốt, mà trước khi gặp được Dương Hiểu Đồng cũng chưa từng nghĩ đến.
Chỉ là mình vất vả tìm phỉ thúy liền bị anh hai cầm đi gia công, hoàn toàn cùng hắn không có vấn đề gì, phụ thân còn khen anh hai có khả năng, lại quở trách hắn không biết chính sự. Ha ha, thực sự là buồn cười! Anh hai làm cái gì đều là đúng, hắn làm cái gì đều là sai.
Hắn không rõ, có lẽ mình không phải là con trai ruột đi, cho nên hắn mới có thể không quản mình tại sao làm đều không hài lòng, hắn bắt đầu hoài nghi mình mấy năm nay nỗ lực làm rốt cuộc có hay không càn thiết?
Ngay lúc hắn khó khăn nhất, Dương Hiểu Đồng gọi điện thoại cho hắn, cho nên mới có sự tình đi quán bar, cùng cô cùng một chỗ hắn tựa hồ có thể quên những phiền não ấy, mà hưởng thụ nhẹ nhõm ít có, trước đây, hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không uống say, bởi vì lấy tình hình hắn hiện tại, sau lưng người muốn hại hắn tuyệt đối không ít, cho nên hắn phải bảo trì thời thời khắc khắc thanh tỉnh.
Tối hôm qua, hắn tùy hứng, cái gì cũng không quản liền uống say, cụ thể là vì sao, hắn không biết, là bởi vì tin cô ấy sao? Miệt mài theo đuổi không được.
Nếm thử một miếng sandwich, Nghiêm Tuấn Trạch sửng sốt, chợt cười nói "Làm ăn thật ngon a, thật đúng là nhìn không ra em có thể có tay nghề này." Hắn gặp được nữ sinh đều là xã hội thượng lưu, những đại tiểu thư nũng nịu ấy, người biết làm bữa sáng cơ hồ đã tuyệt chủng đi, không ngờ Dương Hiểu Đồng lại biết.
Dương Hiểu Đồng đắc ý ngẩng đầu lên "Ta vốn liền rất lợi hại a! Có ăn anh liền cười trộm đi." Từ nhỏ đến lớn ở quán cơm đảo quanh, không biết nấu ăn kia chính là ngu a.
"Thật lâu không có ăn sáng." Nghiêm Tuấn Trạch nhìn bữa sáng trên tay, thở một hơi thật dài cảm khái.
"Thật lâu? Có ý gì a, anh sáng sớm không ăn điểm tâm a?" Ăn bữa sáng cũng có thể có hoài niệm như vậy nga, bất quá đã biết một mặt kia của Nghiêm Tuấn Trạch tối hôm qua, đối với tình hình hắn cũng nhất định có hiểu biết, cuộc sống của hắn cũng không như hắn bề ngoài nhìn qua như nhau ngăn nắp xinh đẹp, mà là tràn đầy cay đắng.
Nghiêm Tuấn Trạch trên mặt lại lần nữa hiện lên mỉm cười xán lạn kia, "Bởi vì anh cùng Mễ Tu hai người cũng không làm bữa sáng, cho nên chúng ta sáng sớm đều không ăn."
Dương Hiểu Đồng trong mắt mọc lên một tia nghi hoặc, lấy biểu tình hắn vừa rồi tuyệt đối không phải đơn giản như vậy mới đúng, bất quá hắn đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi đến, hiện tại cô xem như là hiểu, Nghiêm Tuấn Trạch người này là chuyện gì đều giấu dưới đáy lòng sẽ không nói ra, cho nên không phải người thân cận nhất cũng sẽ không hiểu biết tính tình hắn. (Sally: tính anh ấy giống tính ta a)
Cho dù ai nhìn hắn, bề ngoài đều sẽ không cảm thấy cuộc sống của hắn có cái gì không tốt chứ, cũng sẽ không biết cuộc sống hắn có bao nhiêu kiềm chế, nếu như không phải tối hôm qua hắn uống rượu say phun lời chân ngôn (lời chân thật), cô liền tuyệt đối sẽ không minh bạch nội tâm hắn là buồn khổ như vậy.
Bởi vì Nghiêm Tuấn Trạch nói đùa, bầu không khí trái lại dễ dàng không ít.
"Hai người các anh thật đúng là đủ lười! Tìm người giúp việc cũng tốt a, làm cơm sáng, dù sao cơm sáng không ăn đối thân thể không tốt." Dương Hiểu Đồng ngồi ở trên sô pha nhàn nhã nói, không thể không nói, trải qua chuyện lần này, cô cảm thấy Nghiêm Tuấn Trạch chân thực không ít.
Trước đây hắn nhìn qua rất hoàn mỹ, mỗi người đều sẽ hâm mộ, thế nhưng đồng thời cũng chứng minh giữa bọn họ cách rất xa, thế nhưng tối hôm qua lời của hắn cho cô rung động rất lớn, một hy vọng đạt được phụ thân thương yêu, bảo vệ huynh trưởng, lại chuyện gì cũng không nói ra.
Cho nên giữa bọn họ ở chung thời gian cũng không lâu, thế nhưng cô lại tin tưởng hắn là một người tốt.
...
Dương Hiểu Thần về tới Thanh Đại trước tiên là đi tìm Đường Linh Hi, hôm nay mang đến cho hắn chấn động quá lớn, hắn chưa từng nghĩ đến chị hai vậy mà sẽ phát sinh biến hóa lớn như thế, do đó cho bọn họ cả nhà cũng mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nghĩ đến chị hai đối với hắn tốt, trên mặt hiện lên một tươi cười ôn hòa, mang theo một chút phong độ của người trí thức, nhìn qua mê người mà lại tràn ngập mị lực tri thức, từ nhỏ đến lớn chị đều đối hắn rất tốt, chỉ cần là hắn cần, chi hai liền sẽ hội tận lực đi giúp mình làm được, cho nên đối với người chị này hắn là vạn phần yêu thích, cũng rất cảm tạ ông trời tặng cho hắn một người chị như thế.
Mặc dù hắn đối với trong nhà có tiền hay không cũng không thèm để ý, hắn sau khi đi ra có thể dựa vào hai tay của mình dốc sức làm, thế nhưng không thể phủ nhận hắn cũng hi vọng trong nhà mình có thể có một chút của cải, dù sao mỗi lần bị người ta nói, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Ở trong trường học đợi mấy ngày này, nữ sinh có ý định với hắn không ít, thế nhưng hắn chưa từng có nghĩ tới muốn gặp gỡ với ai, bởi vì mỗi lần bị những kẻ có tiền ấy nói sỉ nhục, hắn cảm thấy lấy hắn trạng thái hiện tại không thích hợp kết giao bạn gái, dù sao hắn chịu được, nữ sinh nhưng không nhất định chịu được.
Hắn chăm chỉ, hắn nỗ lực, cho nên hắn không cảm thấy hắn so với đám công tử kia kém. Đương nhiên đối với thời gian hắn gặp Đường Linh Hi liền thay đổi, nữ sinh này thanh nhã đi vào cuộc sống của hắn, đi vào nội tâm của hắn.
Cô cùng nữ sinh bình thường không giống nhau, cô đối với tất cả ngoại vật đều không quan tâm, là một nữ hài tốt chân chính, bọn họ một là chủ tịch hội học sinh, một là hội phó chủ tịch, ở chung cơ hội rất nhiều, Đường Linh Hi rất có tài hoa, cũng chính là bởi vậy hai người bọn họ mới hấp dẫn nhau ở cùng nhau.
Nam sinh truy cô ấy rất nhiều, thế nhưng cô lại chỉ đối một mình hắn ái mộ, cho dù hắn hiện tại cái gì cũng không thể cho cô, cô vẫn như cũ bồi ở bên cạnh hắn, cô ấy nói chỉ cần có hắn ở là được, cái khác cái gì đều không sao cả.
Linh Hi càng tốt với hắn, hắn lại càng hi vọng mình có thể cho cô nhiều thứ, hắn không hi vọng nghe thấy người khác nói Linh Hi không ánh mắt, thích một tiểu tử nghèo không có tiền đồ, hắn hi vọng hắn có thể trở thành bạn trai khiến Linh Hi tự hào, để cho người khác cũng không còn dám đánh chủ ý với cô ấy!
Nhưng mà Dương Hiểu Đồng đem tất cả này đều thay đổi, sau này hắn không còn là cái tiểu tử nghèo kia, hắn cùng Linh Hi cùng một chỗ cũng sẽ không bị nói thành tiểu thư nhà giàu yêu tiểu tử nghèo, hắn có thể cùng cô đứng ở địa vị ngang nhau, hắn có thể cho cô tương lai hạnh phúc!
Dương Hiểu Thần tìm được Đường Linh Hi, Đường Linh Hi đang ở thư viện, cô hôm nay mặc một váy màu trắng thanh lịch, cô ấy thích nhất màu trắng, nhưng mà hắn cũng cảm thấy màu trắng là thích hợp nhất với cô.
Thuần khiết mà lại mộng ảo, là đặc điểm của cô. Màu trắng càng tôn lên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi kia, mái tóc đen nhánh xinh đẹp cột đuôi ngựa đơn giản, lại tăng thêm một tia sức sống và thanh xuân, trên mặt tinh xảo mang mỉm cười điềm tĩnh, ngồi ở chỗ kia tĩnh tĩnh đọc sách, cũng đã hình thành một bức họa xinh đẹp.
"Linh Hi." Dương Hiểu Thần cười đi tới, hắn cố ý thay đổi một bộ quần áo, là trước Dương Hiểu Đồng mua cho hắn.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đường Linh Hi cười ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Dương Hiểu Thần, biểu tình lại ngốc trệ chốc lát, bất quá rất nhanh kịp phản ứng, đứng lên hướng phía hắn đi tới "Hiểu thần, anh đã đến rồi a!"
"Ừ, đi hội học sinh không gặp được em, anh liền biết em nhất định ở thư viện, ha ha." Mỗi lần nhìn thấy Linh Hi, hắn cũng có loại cảm giác hạnh phúc, tựa hồ cả đời này chỉ cần cùng Linh Hi cùng một chỗ chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Đường Linh Hi cười quay chung quanh Dương Hiểu Thần dạo qua một vòng "Hôm nay làm sao vậy? Ăn mặc đẹp trai như vậy?" Nhưng mà trong lòng cũng rất kỳ quái, y phục này đều là hàng hiệu rất sang quý, Hiểu Thần tại sao có thể có loại y phục này?
Đích xác, Dương Hiểu Thần mặc một bộ Prada mới nhất, kết hợp với tố chất, vừa đúng, tinh tế, tự nhiên, chất liệu đặc biệt, màu sắc tự nhiên, mang theo phong cách nghệ thuật, trái lại rất thích hợp Dương Hiểu Thần.
Sơ mi màu trắng, quần màu đen, trắng đen phối hợp giúp hình tượng thư sinh phụ trợ càng thêm rõ ràng, tràn ngập khí chất học thức, nhưng lại không văn nhược, trước ngực mở ra hai cúc áo lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy độ cong hoàn mỹ, thoạt nhìn yên tĩnh nhưng lại có cảm giác an toàn.
Trước đây Dương Hiểu Thần mặc dù nhìn cũng rất suất, mặc quần áo cũng rất đẹp mắt, thế nhưng không thể phủ nhận người đẹp nhờ lụa, mặc bộ quần áo này Dương Hiểu Thần nhìn qua càng tuấn dật phi phàm, tựa như vương tử trong tiểu thuyết xuất hiện, trên mặt tươi cười nhợt nhạt nhưng lại ấm áp nhân tâm càng vì hắn tăng thêm lực tương tác, đối với nữ sinh tuyệt đối sát thương!
"Nga, vừa rồi chị hai của anh tới, mang theo anh đi mua quần áo." Dương Hiểu Thần cười nói, hắn phát giác hôm nay hai người bọn họ mặc trái lại rất hòa hợp, đều là màu trắng.
Đích xác, hai người đứng chung một chỗ tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thích hợp như thế, dương quang nhu hòa xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên người hai người, trên mặt đất phóng ra bóng dáng, nhìn qua cực kỳ ấm áp.
"Chị hai của anh? Em cũng chưa nhìn thấy qua chị hai của anh a..." Đường Linh Hi nhíu mày, cùng Dương Hiểu Thần cùng một chỗ lâu như vậy, đối với tình hình trong nhà hắn vẫn rất rõ, hơn nữa hắn cũng thường thường nhắc tới chị hai đối với hắn có bao nhiêu tốt, cho nên đối với người chị hai này, cô vẫn rất chờ mong gặp mặt, hơn nữa trong lòng còn rất lo lắng chị hắn đối với mình có ý kiến gì không.
Nghe thấy Đường Linh Hi có chút thất vọng, Dương Hiểu Thần vỗ nhẹ nhẹ sau lưng của cô an ủi nói, "Chị của anh hôm nay đến thăm anh, sau đó mang anh đi mua một ít đồ, lúc đó em không ở đó, chị hai cũng không có nhiều thời gian, cho nên không có gọi em, thế nhưng chị ấy nói lần sau nhất định sẽ tới. Cho nên đem anh biến thành bộ dạng đẹp trai này cho em nhìn a!"
Dương Hiểu Thần cũng nổi lên vui đùa, tựa hồ chỉ có ở trước mặt cùng người thân cận mình mới có thể như vậy, hắn không hi vọng Linh Hi không vui.
Nghe nói vậy, Đường Linh Hi tâm tình mới khá lên nhiều "Anh đã nói cho chị ấy chuyện của em sao?" Trong mắt cô có chút nhảy nhót, đích xác, hắn chịu đem chính mình giới thiệu cho người nhà của hắn cũng là chứng minh chính mình ở trong lòng hắn rốt cuộc có địa vị thế nào.
"Đương nhiên a! Anh nghĩ không bao lâu nữa hai người liền gặp mặt."
"Chị ấy thật lợi hại, đem anh chỉnh thành đẹp trai như vậy, em không muốn nhìn anh cũng không được!" Đường Linh Hi cố ý trêu, ánh mắt ý bảo nữ sinh bên cạnh.
Từ sau khi Dương Hiểu Thần đi vào, ánh mắt những nữ sinh này không có rời hắn, trong mắt toát ra cảm tình thân là nữ sinh cô có thể biết rõ, bất quá làm cho cô hài lòng là của trong mắt Dương Hiểu Thần chỉ có một mình cô, nữ sinh bên cạnh nbay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn, như vậy hắn yêu cô nhất!
"Ha ha" Dương Hiểu Thần sờ sờ mũi, cũng không nói rõ ràng nguyên nhân Đường Linh Hi như vậy là cái gì "Đúng rồi, gần đây chị anh phát đạt, cho nên tình hình nhà anh cũng đã khá nhiều, tin anh, anh sẽ cho em một tương lai hạnh phúc." Ý tứ của hắn cũng không phải là dựa vào tiền tài trong nhà, hắn có thể chính mình phấn đấu, thế nhưng ít nhất hiện ở trong trường học những người đó đã không có tư cách mắng hắn!
"Em cũng đã nhìn ra, trên người của anh, quần áo đều không tầm thường a!" Đường Linh Hi cảm khái nói, nhà cô mặc dù coi như là của cải không tệ, thế nhưng loại y phục này vẫn là có rất ít, mà chị ấy ra tay xa hoa như thế, xem ra thật là phát đạt.
Như vậy cũng tốt, như vậy đến lúc đó ba mẹ hẳn là cũng sẽ không, không đồng ý, cô vui vẻ nhất chính là điểm này, cô thích là Dương Hiểu Thần, cái khác đều không quan tâm.
"Đúng rồi, chị ấy còn mua lễ vật tặng em, nói là tặng em dâu tương lai làm quà gặp mặt, chẳng qua là anh chọn, cũng không biết em có thích hay không?" Dương Hiểu Thần lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất là tinh xảo.
Khi nghe đến bốn chữ em dâu tương lai, Đường Linh Hi liền không tự giác đỏ mặt, không ngờ chị của hắn tốt như vậy, nhìn vòng cổ tinh xảo kim cương trong hộp kia, dưới ánh mặt trời lóe ra sáng bóng chói mắt, cô không khỏi xoa xoa. Điều này đại biểu chị của hắn tiếp thu chính mình đi, cô thực sự rất vui vẻ.
"Cảm ơn, thế nhưng này quá quý trọng." Dây chuyền này có kim cương thật lớn, mặc dù cô cũng không biết vòng cổ kim cương này giá bao nhiêu, thế nhưng không cần phải nói này cũng tuyệt đối không rẻ.
Dương Hiểu Thần khoát tay áo "Chị của anh tặng cái gì cho ai, cái gì quý trọng đều không quan hệ, của anh cũng là của em, em cũng là bà xã của anh a." Dương Hiểu Thần lần đầu tiên hiện bộ dáng da mặt dày, Linh Hi cảm giác thật đúng là không tệ.
Nghe nói như thế, Đường Linh Hi trên mặt đỏ hơn "Ghét, ai là bà xã của anh chứ?"
"Không phải em còn có thể là ai? Đến, anh giúp em mang."
Ngay Dương Hiểu Thần chuẩn bị giúp Đường Linh Hi mang vòng cổ kim cương lên, một câu không hợp thời vang lên "Uy, đây không phải là cái kẻ họ Dương nghèo hèn kia a! Vậy mà cũng có tiền mua lễ vật? Loại hàng vỉa hè này cũng dám lấy ra thật không biết xấu hổ đi!"
Dương Hiểu Thần cùng Đường Linh Hi đồng thời chuyển con ngươi qua nhìn lại, thấy một thân hình phù phiếm đi đến, nam sinh thân thể gầy gò, trên mặt của hắn có bệnh trạng màu trắng, người này chính là nhị thế tổ nổi danh trong trường học, so với tên trước bị Dương Hiểu Đồng đánh muốn kiêu ngạo hơn, còn muốn nổi danh —— Tiêu Vĩ!
Hắn ở trường này nổi danh, cơ hồ có thể nói là không người không biết không người không hiểu, nữ sinh hủy ở trên tay hắn nhiều không đếm hết, bộ dáng bệnh trạng kia hiển nhiên là hậu quả miệt mài quá độ, mà hắn đối với hoa hậu giảng đường Đường Linh Hi này thèm nhỏ dãi đã lâu, thế nhưng Đường Linh Hi ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, vì thế trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Bất quá ít nhất Đường Linh Hi vẫn độc thân, vậy hắn còn có hi vọng, thế nhưng không ngờ về sau Đường Linh Hi vậy mà cùng tiểu tử nghèo này cùng một chỗ, cái này khiến hắn cực khó chịu, tiểu tử nghèo như thế chẳng lẽ còn so với hắn cường hay sao? Hắn so với hắn ta suất hơn, so với hắn có tiền, Đường Linh Hi này mắt cũng không biết là nhìn thế nào.
Bất đắc dĩ, Đường Linh Hi chính là không để ý tới hắn, cho nên hắn liền đem bất mãn phát tiết tới trên người Dương Hiểu Thần, chỉ muốn nhìn thấy Dương Hiểu Thần liền châm chọc, nói móc, tiểu tử nghèo ba chữ này mỗi ngày càng đọng ở bên miệng, trước đây bởi vì Đường Linh Hi cũng không hi vọng Dương Hiểu Thần vì loại người này mà tức giận, cho nên đối với hắn Dương Hiểu Thần đều không rảnh mà để ý, bất quá bây giờ không giống nhau, hắn ta không có tư cách nói hắn như vậy!
Thấy ánh mắt Đường Linh Hi cũng nhìn về phía chính mình, Tiêu Vĩ có vẻ rất cao hứng, vẻ mặt đắc ý đi tới, còn xem thường liếc mắt nhìn Dương Hiểu Thần "Linh Hi a, loại tiểu tử nghèo không tiền đồ này, ngươi không bằng cùng ở bên cạnh ta a, ta bảo đảm ngươi nghĩ muốn cái gì ta liền mua cho ngươi cái đó!"
Đường Linh Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Vĩ, đối với kẻ dai như kẹo dẻo này cô thật sự rất phiền chán, ỷ vào trong nhà mình có chút tiền liền suốt ngày ở bên ngoài bừa bãi, thực sự là càng xem càng khó chịu, một điểm bản lĩnh cũng không có, ở trong trường học ác danh lan xa, nhất là mỗi lần nghe thấy hắn mắng Dương Hiểu Thần, cô liền vô cùng hỏa đại.
"Ta với ngươi quan hệ không có tốt như vậy, vẫn là kêu cả tên họ đi."
Đối với ngữ khí này Đường Linh Hi hoàn toàn không muốn để ý tới, tiêu vĩ dường như một chút cũng không nghe được, điên điên nói "Sao có thể a, chúng ta cũng nhận thức đã lâu rồi, quan hệ này sao có thể không tốt a!"
"Ngươi nếu không có việc gì có thể đi rồi." Cô thực sự là nghĩ không ra một người da mặt tại sao có thể dày đến loại trình độ này, căn bản cũng không có mặt a!
"Không cần vội vã đi a, ngươi còn che chở tiểu tử nghèo này a?" Tiêu Vĩ quay mặt sang nhìn Dương Hiểu Thần phong lưu phóng khoáng, trong mắt dần hiện ra một tia đố kị, thế nào mấy ngày không gặp tiểu tử nghèo này nhìn qua còn đẹp trai không ít, ta dựa vào, hắn dựa vào cái gì a "Ta nói, kẻ nghèo ngươi, liền chỉ biết trốn ở phía sau nữ nhân sao? Ngươi cũng không nhìn một chút ngươi không xứng với cô ấy sao?"
← Ch. 079 | Ch. 081 → |