Cảm giác được bảo hộ
← Ch.066 | Ch.068 → |
Dương Hiểu Đồng đang cùng Trương Doãn Kiệt cười nói, nghe thấy tiếng bước chân hai người cùng nhìn qua, thấy Trình Thiên Lỗi hùng hổ đi tới. Lập tức, Dương Hiểu Đồng nhíu mày.
Cô bây giờ không muốn nhìn thấy nhất chính là Trình Thiên Lỗi, chia tay là chia tay, ban đầu là hắn muốn chia tay với mình, hiện tại dây dưa như vậy quá mức vô sỉ.
"Ngươi tiện nhân, vậy mà lại ở cùng nam nhân khác, lần trước là Rolls-Royce, lần này lại thay đổi, con mẹ nó ngươi thế nào không biết xấu hổ như vậy a?"
Nghe xong lời này, Trương Doãn Kiệt cũng nhíu mày, hắn từ Doãn Lăng Hạo cũng biết Dương Hiểu Đồng có một bạn trai cũ vô sỉ, hơn nữa trước đây còn bị tổn thương. Đối với cô ở loại tình huống này có thể lột xác hoàn mỹ như vậy, hắn cũng cảm thấy kinh diễm, Rolls-Royce, vậy hẳn là xe của Lăng Hạo đi, như vậy nam tử trước mặt này chính là bạn trai cũ không có mắt kia.
Dương Hiểu Đồng lúc nghe vậy không khỏi giương mắt nhìn Trương Doãn Kiệt, không biết nghe nói như thế hắn sẽ có cảm tưởng thế nào, trong tiềm thức cũng không hy vọng hắn hiểu lầm, bởi vì cô là thật nghĩ muốn cùng hắn làm bằng hữu, nhưng dù là vậy, nếu như chỉ vì lời nói này liền khinh thường cô thì cũng không phải là bằng hữu đáng kết giao.
Không thèm nhìn Trình Thiên Lỗi, trên mặt là vẻ xem thường "Tôi không biết xấu hổ thế nào cũng hơn anh, bởi vì anh căn bản không có mặt! Huống hồ, tôi hiện tại thế nào không liên quan gì tới anh, trong trường học không biết lúc nào thêm một con chó điên, thực sự là chán ghét." Dương Hiểu Đồng lúc này cao ngạo hiển lộ, trước mặt Trình Thiên Lỗi, cao ngạo cười, cô lúc này đã không còn là vịt con xấu xí trước đây, mà Trình Thiên Lỗi giống như bạch mã hoàng tử kia, lúc này một mảnh cũng không bằng.
Nếu như thời gian có thể quay lại, tuyệt đối sẽ không coi trọng loại người như Trình Thiên Lỗi, bởi vì cô cảm thấy đây là nhân sinh thất bại, cũng là một vết nhơ. Thì ra, thông suốt tất cả mới minh bạch, mọi thứ trước đây thật tồi tệ.
Mọi người đều nói, Lâm Tử Di ác độc nhất, ghê tởm nhất, kỳ thực không phải như vậy. Ghê tởm nhất là Trình Thiên Lỗi, hắn thương tổn tình cảm của cô, phá hủy tình bạn của cô, đạp tự ái của cô, chỉ là, hiện tại hắn đã không có tư cách đối với cô như vậy.
Có lẽ, cô thực sự nên làm hắn rõ ràng, phạm phải đại giới của cô rốt cuộc có bao nhiêu trầm trọng!
Trình Thiên Lỗi nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, tức giận đi tới, trước đây cô ngoan ngoãn phục tùng, làm gì có kiểu nói chuyện như thế với hắn, không ngờ trong thời gian ngắn lại có biến hóa lớn như thế, nhất là ở trước mặt một nam sinh khác, chế nhạo hắn như thế, hắn càng hỏa đại, đi tới liền chuẩn bị cho Dương Hiểu Đồng một bạt tay.
Thời điểm Dương Hiểu Đồng chuẩn bị phản kháng, một tay dẫn trước chặn tay Trình Thiên Lỗi. Là Trương Doãn Kiệt, hai tay kia tràn ngập cốt cảm lại phi thường hữu lực khóa trụ khuỷu tay Trình Thiên Lỗi.
"Mày buông ra cho lão tử!" Trình Thiên Lỗi không ngờ tay của mình sẽ bị hắn nắm lấy, dùng hết năng lực từ khi bú sữa cũng không thể giãy ra, thực làm hắn mất mặt, không khỏi tức giận.
Nhìn Trình Thiên Lỗi nghẹn hồng mặt, Trương Doãn Kiệt đạm mạc mở miệng "Nếu còn có lần sau, ta sẽ để ngươi chết rất khó nhìn!" Lần đầu tiên, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy một mặt cường ngạnh của Trương Doãn Kiệt, là tuyệt đối không cho chống cự.
"Mày cho mày là ai a? Lão tử sợ mày sao?" Trình Thiên Lỗi mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn không phục nói, mẹ nó, nam nhân này ở đâu ra a, đẹp trai hơn hắn, vóc người tốt hơn hắn, nhà có tiền hơn hắn, càng nghĩ càng hỏa đại, cô ta sao có thể quen biết nam nhân như vậy?
Trương Doãn Kiệt không nói gì, chỉ là tay càng siết chặt, Trình Thiên Lỗi trên mặt vặn vẹo, cuối cùng nhịn không được cầu xin tha thứ "Buông tay, buông tay, tay ta gãy, ta không dám, không dám..."
Nhìn Trình Thiên Lỗi bộ dáng không cốt khí, xem thường trong mắt Dương Hiểu Đồng càng sâu, tuy nhiên lúc nhìn về phía Trương Doãn Kiệt, trong mắt nhiều hơn một phần cảm kích, anh ta không có hiểu lầm cô, ngược lại bảo vệ cô.
Câu "Nếu như còn có lần sau, ta sẽ để ngươi chết rất khó nhìn!" cô khắc thật sâu ở đáy lòng, từ những lời này, anh ta chính là bạn tốt của cô. Nam tử ấm áp như gió xuân, nguyên lai cũng sẽ có lúc cường ngạnh như vậy.
Sau khi được thả ra, Trình Thiên Lỗi vẻ mặt phẫn nộ nói "Các ngươi chờ cho ta!" rồi chạy rất nhanh, giống như phía sau có chó đuổi theo hắn.
Dương Hiểu Đồng bĩu môi, chỉ bằng Trình Thiên Lỗi có thể làm ra uy hiếp gì với bọn họ. Theo lời Trương Doãn Kiệt, sợ là âm mưu của hắn chưa có đạt thành mà chính hắn không xong trước.
"Vừa rồi cám ơn anh." Dương Hiểu Đồng thật tình nói, trên mặt cũng nở một nụ cười ấm áp như vậy.
"Không cần khách khí, có cần anh giúp em đem vấn đề này giải quyết triệt để hay không? Lời hắn nói rất khó nghe." Trương Doãn Kiệt nhíu mày, nam sinh không có giáo dưỡng như vậy xác thực làm cho người ta chán ghét.
Dương Hiểu Đồng khoát tay áo "Không cần, em có thể đối phó." Cô cần nhanh chút giải quyết cái phiền toái này, Trình Thiên Lỗi loại người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Cần hỗ trợ cứ tìm anh, mấy ngày này anh đều ở Thụy thành." Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt cũng không nói gì thêm.
"Được, nếu thật cần giúp đỡ em sẽ không khách khí, ha ha."
"Thời gian không còn sớm, trở về đi!" Trương Doãn Kiệt nhìn đồng hồ, cười nói.
"Vâng, chào anh."
Nhìn xe Trương Doãn Kiệt đi xa, Dương Hiểu Đồng đứng ở tại chỗ suy nghĩ chỉ chốc lát liền không do dự hướng tới chỗ ở Trình Thiên Lỗi. Không gõ cửa, mà trực tiếp đạp cửa ra, đối với hắn, cô cần khách khí sao?
Mở cửa lại phát hiện Lâm Tử Di đã ở đây, đang giúp Trình Thiên Lỗi bôi thuốc, nhìn thấy tảng lớn sưng đỏ cùng xanh tím trên tay hắn, Dương Hiểu Đồng mới biết lực tay Trương Doãn Kiệt mạnh bao nhiêu, xem ra anh ta cũng không phải loại hình nhu nhược rồi! Lực tay như vậy, không có luyện qua căn bản là làm không được.
Lâm Tử Di nghe tiếng đạp cửa liền kinh ngạc nhìn qua, lại phát hiện Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa, lập tức cả kinh cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Mấy ngày này Dương Hiểu Đồng cũng không thấy Lâm Tử Di xuất hiện, còn tưởng rằng cô chuyển trường, không ngờ còn ở chỗ này. Trình Thiên Lỗi người này cũng quá vô sỉ, một bên cùng Lâm Tử Di một chỗ, một bên còn tới dây dưa cô, như thế nào tiện nghi như vậy!
Trình Thiên Lỗi vốn chính là một bụng khí, lại phát hiện Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa, mà nam sinh vừa rồi đã không thấy, trong lòng đắc ý, không ngờ cô ta ngốc như vậy, vậy mà chính mình đưa tới cửa!
"Hiện tại hắn đi rồi, ta xem ngươi còn thế nào đắc ý!" Trình Thiên Lỗi từng bước một đi tới chỗ Dương Hiểu Đồng, mang trên mặt tươi cười của tiểu nhân hèn mọn, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy liền muốn nôn.
Dương Hiểu Đồng cũng không để ý tới lời của hắn "Trình Thiên Lỗi, tôi cho anh biết, anh thức thời thì sau này cách xa cho tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ để anh chết rất thảm!"
Trình Thiên Lỗi không giận mà cười "Ngươi là đầu óc bị hư đi? Ngươi có tư cách gì cảnh cáo ta? Ta con mẹ nó nói cho ngươi biết, lão tử cứ tới đó! Lão tử không thoải mái, con mẹ nó ngươi cũng đừng nghĩ dễ chịu!"
← Ch. 066 | Ch. 068 → |