Doãn Ngạo Thiên
← Ch.045 | Ch.047 → |
Dương Hiểu Đồng chú ý tới ánh mắt Doãn Ngạo Thiên nhìn mình, lập tức cả kinh, ánh mắt sắc bén như thế, dường như có thể nhìn thấy đáy lòng của cô, làm cho cô không chỗ nào che giấu.
Lập tức cảm khái, quả nhiên không hổ là người từng trải, loại khí thế không giận tự uy này há là người bình thường có thể có? Dương Hiểu Đồng rất thông minh không nói gì, vấn đề này giao cho Doãn Lăng Hạo là được.
"Cô ấy là bạn gái của con —— Dương Hiểu Đồng." Ánh mắt Doãn Lăng Hạo rất thản nhiên, đối với ba ba, hắn vẫn rất tôn kính, hơn nữa ba ba cũng là một người có mắt nhìn người, tin tưởng Hiểu Đồng sẽ không để cho hắn thất vọng mới đúng.
Nghe vậy, Doãn Ngạo Thiên quan sát kỹ Dương Hiểu Đồng một phen, đẹp! Đây chính là cảm giác đầu tiên đập vào mắt hắn, mái tóc đen nhánh như tơ, da thịt tuyết trắng không tỳ vết, hợp với lễ phục dạ hội sắc đỏ rực, vẻ đẹp động lòng nhân.
Nhìn kỹ, đôi mắt linh động sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi anh đào hồng nhạt, khuôn mặt tinh xảo, một nữ sinh tươi đẹp động lòng người! Khi hắn nhìn kỹ, một điểm cũng không bị kinh sợ, ngược lại vẻ mặt bình thản, chỉ là phần tâm tình này để hắn thưởng thức.
Muốn biết, hắn đạt địa vị cao nhiều năm như vậy, khi nhìn người khác luôn luôn hội có một loại lực chấn nhiếp, rất nhiều người chấn áp không được, cho dù một số người ở bên cạnh hắn ngây người thật lâu, như trước vẫn sẽ bị áp chế, thế nhưng cô gái này lại tuyệt không, đương thật khiến cho người ta kinh ngạc!
Mặc dù trong lòng đối với cô nữ sinh này rất tán thưởng, thế nhưng trên mặt Doãn Ngạo Thiên không có toát ra một điểm tình tự, như cũ là vẻ mặt nghiêm túc "Con thật là có bạn gái? Cô bé này không phải là con tìm đến lừa dối ta đi?" Đối với nữ nhân, hắn vẫn không tin, đều là vì tiền mà thôi, nữ sinh này mặc dù cảm giác không giống người khác, thế nhưng bản tính nữ nhân chính là như vậy, cho nên cho dù hắn cảm thấy nữ sinh này rất hơn người, thế nhưng như trước không coi trọng.
Nghe thấy Doãn Ngạo Thiên nói, Doãn Lăng Hạo một trận thẹn thùng, quả nhiên không hổ là cha của mình, việc này cũng có thể đoán được, đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, "Sao có thể! Ba, ba cũng quá coi thường con đi!" Doãn Lăng Hạo bộ dáng thoạt nhìn rất bình thường, tựa hồ đối với suy đoán của Doãn Ngạo Thiên không chút quan tâm.
Bên cạnh, Dương Hiểu Đồng ở trong lòng cười khẽ, ba hắn thật đúng là hiểu biết hắn a!
"Ba muốn biết, ba đã chuẩn bị cho con cùng Vi Nhi đính hôn, Vi Nhi rất tốt không phải sao? Học lực của con bé cũng không thua kém con!" Doãn Ngạo Thiên nói, Vi Nhi là hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, nói như thế nào coi như là hiểu rõ, từ nhỏ con bé đã thích Lăng Hạo, nó luôn bồi ở bên người Lăng Hạo, trong sự nghiệp cũng có thể vì Lăng Hạo giúp đỡ không ít.
"Ba, ba đã nói nếu con có bạn gái, ba sẽ không bức con, ba xem, Hiểu Đồng cũng không kém so với Vi Nhi a! Ba phải biết, con đối Vi Nhi căn bản cũng không có cảm giác." Theo Doãn Ngạo Thiên nói, không có lập tức mắt lạnh nhìn Dương Hiểu Đồng, Doãn Lăng Hạo liền biết Doãn Ngạo Thiên cũng không có ghét Dương Hiểu Đồng, tương phản còn có một chút tán thưởng.
Chỉ là ba ba hắn căn bản cũng không tin nữ nhân, tất cả nữ nhân tiếp cận hắn đều là vì tiền, nhưng mà đây cũng là sự thực, chuyện như vậy hắn cũng đã biết không chỉ một lần, cho nên đối với Dương Hiểu Đồng hắn cũng không tin, thế nhưng đối với chính hắn mà nói, mặc dù vẫn cũng không tin nữ nhân, thế nhưng không biết vì sao, đối với cái loại chế nhạo nữ nhân, chính là chưa dùng tới trên người Dương Hiểu Đồng.
Ở trong mắt hắn, cảm giác Dương Hiểu Đồng không có một điểm tham tiền tài địa vị, huống hồ lúc nhận thức hắn, cô ấy cũng không biết mình là người nào, hắn chính là không muốn đem Dương Hiểu Đồng nghĩ tới phương diện này, chỉ cần biết rằng chính mình cùng cô một chỗ rất vui vẻ là đủ rồi. (Sally: ai nói chị ấy không tham a, quá tham nữa là đằng khác. Nhưng có điều, chị ấy tham là tham tiền do mình kiếm ra thui ak)
Nghiêm Tuấn Trạch khi bọn họ bắt đầu đề cập cái đề tài này cũng đã thức thời ly khai, hắn luôn luôn biết mình lúc nào nên xuất hiện, lúc nào nên biến mất, đây là nhãn lực qua nhiều năm như vậy bồi dưỡng được, cũng chính là bởi vì điểm này, không ai cảm thấy ghét hắn, tương phản hắn luôn luôn có thể mang đến cho người khác thiện cảm.
"Vi Nhi có điểm nào không tốt? Con bé đối với con cũng thật tâm, dù sao thân phận của con bé cũng không kém, căn bản là không thiếu tiền." Hắn cũng hi vọng con trai của mình không giống mình, đó là sỉ nhục một đời. Hắn từng rất tự trách, mang đến cho mình thương tổn thì thôi, nhưng con trai hắn con nhỏ như vậy đã có bóng mờ.
"Ba, là không có cảm giác a! Cùng một chỗ rất không thú vị thôi! Chuyện của con liền giao cho con đi! Hiểu Đồng cũng không có điểm nào không tốt a!" Doãn Lăng Hạo khó có được bộ dáng đứa nhỏ nói.
Dương Hiểu Đồng nghe hai người đối thoại, thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng ba của hắn là một nhân vật rất khủng bố, dù sao trên ti vi đều không phải diễn như thế sao? Ném một tờ chi phiếu cho cô, sau đó kêu cô rời xa Doãn Lăng Hạo?
Bất quá ba của hắn mặc dù thoạt nhìn rất có uy nghiêm, thế nhưng cô biết hắn là rất yêu Doãn Lăng Hạo, đứa con trai này.
"Chuyện của Vi Nhi con tự mình giải quyết, sự tình không nên náo quá lớn, con bây giờ mới lớn như vậy, ta cũng không ép con." Doãn Ngạo Thiên thấy thái độ con trai lần này cũng không nói thêm nữa, dù sao cái tuổi này đối với phương diện hôn sự cũng không sốt ruột, hắn cần hảo hảo điều tra một chút nữ sinh này.
Nói thật, nhìn nữ sinh bộ dáng này, thật đúng là thích hợp làm vợ Lăng Hạo, gặp không sợ hãi, có khí chất, cũng không biết nữ sinh này có hay không có ý đồ, nếu như là có ý đồ, như vậy liền không nên trách hắn không khách khí.
Lăng Hạo bình thường cho tới bây giờ cũng không mang nữ nhân tham dự nơi công cộng, xem ra nữ sinh này thật đúng là đặc biệt, nghĩ tới đây, khóe miệng Doãn Ngạo Thiên gợi lên một tươi cười.
"Ha ha, đối phó xong!" Nhìn thấy Doãn Ngạo Thiên đi, Doãn Lăng Hạo thở phào nhẹ nhõm cười nói
Dương Hiểu Đồng nhìn bóng lưng Doãn Ngạo Thiên, "Ba của anh là người ba tốt." Nhìn bộ dáng hắn cũng đoán được năm đó cũng là một soái ca đi.
Doãn Lăng Hạo sửng sốt "Em nói ba anh là người tốt? Nhiều bạn bè anh khi thấy qua ba, cũng chỉ có một mình em nói như vậy!" Bình thường, các học sinh chỉ cần bị con mắt của ba hắn nhìn kỹ, đã sợ đến đứng ở đó không biết làm cái gì, bất quá Dương Hiểu Đồng thật đặc biệt a! Nhìn bộ dáng của cô cũng không phải quen nhìn những người như vậy, thế nào một chút cũng không khẩn trương?
"Vì sao a? Là bởi vì lúc ông nhìn người khác rất uy nghiêm?"
Doãn Lăng Hạo gật gật đầu, Dương Hiểu Đồng cười nói "Thực sự rất có uy nghiêm a, người bình thường căn bản làm không được nga! Vừa mới lúc mới bắt đầu ta cũng giật mình." Nghĩ đến ánh mắt kia, Dương Hiểu Đồng lòng còn sợ hãi.
"Em cũng thật lợi hại, ha ha!" Doãn Lăng Hạo cười to, nhìn Dương Hiểu Đồng, trong lòng hắn mọc lên một cỗ khác thường, cô thực sự rất không bình thường a!
"Nga, đúng rồi, anh một hồi phải tới chỗ ba, mở màn nói những thứ buồn chán ấy, em cũng biết, hôm nay là sinh nhật anh mà! Em ở nơi này chờ anh một chút có thể chứ?" Doãn Lăng Hạo hỏi
"Tốt!" Đối với này, Dương Hiểu Đồng đương nhiên là không có ý kiến gì, cô hiện tại đối với Vi Nhi trong miệng bọn hắn rất hiếu kỳ, nghe lời này hẳn là thanh mai trúc mã của Doãn Lăng Hạo a! Từ nhỏ liền thích, thật là khó có được a!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Dương Hiểu Đồng vừa nghĩ đến Vi Nhi, sau một khắc cô ấy liền xuất hiện ở hội trường, nhưng mà ánh mắt của cô ta thì lại khóa định ở tại trên người Dương Hiểu Đồng!
← Ch. 045 | Ch. 047 → |