← Ch.143 | Ch.145 → |
Dương Hiểu Đồng cũng cùng bọn họ uống tới tận hứng, mỗi khi có người mời rượu cô, cô cũng sảng khoái uống một hơi cạn sạch, khiến cho mọi người đối với cô càng chịu phục mấy phần.
Cô biết những người này đều là con người rắn rỏi, bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó kia là bọn hắn không thích nhất, mà thích nhất chính là sảng khoái, uống rượu đối với cô bây giờ mà nói cũng không tính cái gì, mặc dù cô rất ít uống rượu, thế nhưng người tu chân uống rượu là có thể đem cồn bức ra, cô chỉ cần mấy lần đi vệ sinh là được.
Cuối cùng đương nhiên là Dương Hiểu Đồng bình yên vô sự, mà những người khác tất cả đều say ngã, bọn họ chỉ biết là lão đại bọn họ ngàn chén không say. Nhiều người như vậy thay phiên mời rượu, sắc mặt cô ngay cả biến cũng không biến.
Tiếp được tới phong lưu khoái hoạt liền cùng cô không quan hệ. Thời điểm về nhà cũng không tính là muộn, lần này cô cũng không có đi biệt thự Hoa Hải, mà là đi chỗ cha mẹ Dương.
Cha mẹ Dương nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đương nhiên rất cao hứng: "Hiểu Đồng a, lúc rảnh rỗi phải thường thường trở về nha!" Mẹ Dương nhìn Dương Hiểu Đồng đau lòng nói.
Bà biết Dương Hiểu Đồng một cô gái nhỏ lại chống đỡ một công ty lớn như vậy, hơn nữa làm ăn phát đạt không có dễ, đồng thời bà cũng vì con gái của bà mà kiêu ngạo, con gái của bà là tuyệt nhất trên thế giới!
Hiện tại ra cửa, đi trên đường cái, luôn luôn nghe mọi người bàn về sản phẩm của Ám Kim Mai Côi, thần sắc tình cảm bộc lộ trong lời nói kia, trong mắt là cực kỳ hâm mộ, mà mọi người đối với Dương Hiểu Đồng đánh giá càng cao, làm cho bà nghe cũng cười toe toét.
Bà suy nghĩ, nhiều lúc muốn chạy tới nói cho bọn hắn biết, Dương Hiểu Đồng là con gái của bà, bà kiêu ngạo vì con gái, chỉ là, cuối cùng vẫn không có làm như vậy, bà không hi vọng chính mình mang đến phiền phức cho Hiểu Đồng.
Lúc trước chuyện Ngô Đại Hải đến nhà uy hiếp, đến nay bà vẫn không có biện pháp quên đi, cho nên vô luận như thế nào bà cũng không thể lại mang đến phiền phức cho Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng cười gật gật đầu, tựa trên vai mẹ Dương, cùng bà cùng nhau đi về phía phòng khách: "Con biết rồi, mẹ, sau này con nhất định sẽ thường thường trở về, gần đây ba mẹ có tốt không ạ?"
Mẹ Dương quay đầu lại nhẹ nhẹ xoa mi tâm của Dương Hiểu Đồng một chút: "Con nha! Chỉ cần con thường trở về thăm mẹ là tốt rồi!"
Đem mặt cọ cọ ở trên người mẹ Dương, trên người mẹ có mùi hương bột giặt quen thuộc kia, Dương Hiểu Đồng cười nói: "Vậy con khẳng định thường thường trở về! Nhưng con phải làm con gái hiếu thuận nha, mẹ, có cái gì cần không? Nói cho con biết con giúp mẹ làm."
Mẹ Dương lắc lắc đầu: "Không có, mẹ với ba con hai người có thể cần bao nhiêu thứ? Huống hồ mỗi tháng con đưa đồ cho hai chúng ta cũng xài không hết, nếu cần cái gì thì hai người chúng ta sẽ tự mình mua."
"Nói chung mẹ có cần cái gì thì nói cho con biết!" Dương Hiểu Đồng và mẹ Dương hai người cùng nhau ngồi trên sô pha, ba Dương đang xem báo, nhìn thấy Hiểu Đồng đã trở về, lấy mắt kính ra buông tờ báo xuống, vẻ mặt yêu thương nhìn cô hỏi: "Hiểu Đồng a, gần đây ở bên ngoài có phải quá mệt mỏi hay không? Đều gầy đi."
"Nào có nha, ba. Dù cho gầy cũng không xấu mà, bây giờ người ta luôn thích giảm béo a! Con cũng không cần giảm." Dương Hiểu Đồng nghịch ngợm nhìn ba Dương, loại cảm giác làm nũng cùng cha mẹ này vẫn làm cho người ta hoài niệm.
"Con đã gầy thành như vậy, còn giảm béo? Con ở bên ngoài cần ăn nhiều một chút, có cái gì muốn ăn cho người nói mẹ làm cho con." Ba cô nói.
Mẹ Dương cũng lập tức gật đầu: "Đúng vậy, Hiểu Đồng, có cái gì muốn ăn? Mẹ làm cho con nhé!"
Dương Hiểu Đồng kéo mẹ Dương chuẩn bị đứng dậy, nói: "Mẹ, con đã ăn rồi, không vội. Đúng rồi, con ở bên ngoài tìm được một căn nhà, cũng không thể vẫn ở chỗ này của Doãn Kiệt, hai người cảm thấy thế nào?" Trước bởi vì vẫn có việc, lại quên mất chuyện này.
Cha Dương mẹ Dương cũng thống nhất gật đầu, quấy rầy Trương Doãn Kiệt lâu như vậy, bọn họ cũng có chút ngại.
"Đúng vậy, chúng ta cũng cảm thấy như thế, vẫn ở trong này chúng ta cũng có chút ngại, đứa nhỏ Doãn Kiệt này cũng thật khách khí."
Thấy Cha Mẹ Dương Dương cũng đồng ý: "Vâng, kia thời điểm ba mẹ có thể chúc tết, con gọi điện thoại cho hai người được không?"
"Ừ."
Mẹ Dương nhớ tới một việc, chợt nói: "Hiểu Đồng, buổi tối ngày mai con có rảnh không?"
Dương Hiểu Đồng nhìn mẹ Dương, mày khẽ giương lên hỏi: "Mẹ có chuyện gì không? Muốn con cùng mẹ đi dạo phố sao?"
"Không phải, ngày mai Hiểu Thần mang bạn gái của nó về cho chúng ta nhìn, buổi tối ngày mai nếu con có rảnh thì cùng đi đi."
"Linh Hi muốn qua đây?" Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nói, tốc độ Hiểu Thần cũng quá nhanh đi, nhanh như vậy liền ra mắt gặp mặt trưởng bối rồi, như vậy vấn đề bên nhà Linh Hi kia giải quyết chắc cũng đã xong, nghĩ tới đây trên mặt của cô không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, lập tức tỏa sáng chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Vừa nghe lời này, Mẹ Dương lập tức nhận thấy được trong lời này của Dương Hiểu Đồng có ẩn ý: "Hiểu Đồng, con đã gặp bạn gái Hiểu Thần, thế nào?"
"Mẹ, người yên tâm đi! Ánh mắt Hiểu Thần sẽ không kém, ngày mai mẹ thấy được thì sẽ biết, tuyệt đối sẽ hài lòng." Dương Hiểu Đồng thần bí cười cười, làm cho mẹ Dương bớt lo lắng.
Mẹ Dương nhìn Dương Hiểu Đồng còn bí mật, khẽ lắc đầu: "Ngày mai mẹ sẽ nhìn thật kỹ, bất quá hai người các con đều thích, xem ra con dâu này hẳn rất không tồi nha."
"Ha ha..." Mọi người cùng nhau phá lên cười.
Ở trong phòng, Dương Hiểu Đồng lại nói cho Trần Vĩ đi giúp cô đối phó chuyện Hứa Phương, chuyện này đã kéo dài mấy ngày, Hứa Phương làm như thế đối với cô, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô ta...
Buổi tối ngày hôm sau.
Dương Hiểu Đồng từ sớm đã bắt đầu từ công ty trở về, nhiều ngày chưa gặp được Hiểu Thần và Linh Hi, thật có chút tưởng niệm. Qua đây cũng không phải một mình Dương Hiểu Đồng mà còn có Nghiêm Tuấn Trạch cũng cùng đi.
Hai người vừa tới không được một lát, Dương Hiểu Thần và Đường Linh Hi cũng tới, Hiểu Thần từ sau khi điều kiện cuộc sống đi lên, ăn mặc cũng phát sinh một ít thay đổi.
Vẫn như trước tựa như ánh mặt trời nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng quần áo mặc đều là hàng hiệu, cộng thêm hắn có khí chất phong độ mê người của người trí thức, làn da trắng nõn, vừa nhìn thật đúng là một anh chàng đẹp trai.
Cũng không phải Hiểu Thần tự mình nghĩ mặc hàng hiệu, mà là Dương Hiểu Đồng mỗi khi mua đồ đều giúp hắn mua quần áo, mà hắn cũng hi vọng chính mình cùng Linh Hi đi cùng một chỗ càng phối hợp, bây giờ bọn hắn không còn là cặp đôi ở trường học bị mọi người tìm được cơ hội liền trêu chọc, mà là một đôi được tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ.
Dương Hiểu Thần bởi vì quan hệ với Dương Hiểu Đồng và thành tích bản thân, ở trong trường học trở thành một người nổi danh, mỗi ngày nữ sinh theo phía sau sùng bái thầm mến không biết có bao nhiêu, chỉ là trong lòng Dương Hiểu Thần lại chỉ ở trên người một người là Đường Linh Hi.
Đương nhiên, một người anh tuấn lại giàu có, tính cách lại là một nam nhân tốt, có mấy nữ sinh có thể chống lại hấp dẫn như vậy?
Dường như Đường Linh Hi rất yêu thích màu trắng, thuần khiết mà lại đơn giản, giống như con người em ấy vậy, không giống các nữ sinh khác, khiến cho mình rất thời thượng, mặc rất kỳ lạ, ngược lại phong cách ăn mặc của em ấy luôn luôn mộc mạc thoải mái, rất hợp với khuôn mặt điềm tĩnh kia, như thiên sứ rất hấp dẫn.
Khóe miệng luôn tươi cười nhàn nhạt, hai lúm đồng tiền nhỏ thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Thời điểm Đường Linh Hi đi tới nhà Dương Hiểu Đồng, lễ phép gọi: "Bác trai, bác gái, chị Hiểu Đồng." Bộ dáng yên tĩnh khả ái kia, trước tiên liền giành được hảo cảm của cha mẹ Dương.
"Mau vào đi." Mẹ Dương cười nói, đồng thời cùng Dương Hiểu Đồng hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, rất rõ ràng đối với cô bé này bà hết sức hài lòng.
Dương Hiểu Đồng cũng cười hiển nhiên, cô gái này đích xác rất không tồi, hiện tại ở thời đại này đã rất khó tìm, cũng may em trai của mình vận khí tốt, cho tới bây giờ cô cũng không lo lắng cha mẹ sẽ không thích cô bé.
Hiểu Thần mang theo Đường Linh Hi cùng nhau ngồi trên sô pha, nói: "Ba mẹ, con giới thiệu cho hai người một chút, cô ấy là bạn gái của con - Linh Hi." Ở trước mặt nhà người, thế nhưng Hiểu Thần một chút cũng không xấu hổ.
Lúc giới thiệu còn chào hỏi với Nghiêm Tuấn Trạch, hắn đã từ trong miệng ba mẹ biết được anh rể mình là ai, đối với kết quả này hắn cũng đã đoán trước được.
Nghiêm Tuấn Trạch cười gật gật đầu.
Đường Linh Hi lần đầu tiên tới nơi này vẫn còn có chút khẩn trương, từ sau khi chị Hiểu Đồng mang lễ vật tặng cho ba mẹ, thái độ bọn họ đối với Hiểu Thần liền có biến đổi rất lớn.
Lần này đến, một ngôi biệt thự xa hoa như thế căn bản cũng không phải là người bình thường có thể ở được, quả nhiên, chị gái Hiểu Thần chính là chủ của thương hội Ám Kim, cũng là thần tượng mà hiện tại cô sùng bái.
Cô không ngờ tới một người với hai bàn tay trắng, thế nhưng chị lại dựa vào chính mình phấn đấu mà thành công, người phụ nữ làm cho cô bội phục từ trong đáy lòng.
"Linh Hi a, coi đây giống như nhà của mình, không cần quá gò bó." Mẹ Dương săn sóc nói, trong mắt lóe ra quang mang yêu thương, nhìn con mình tìm được người yêu, bà đương nhiên là hết sức hài lòng.
"Hiện tại tốt quá, hai đứa bé nhà ta đều tìm được một nửa kia rồi." Mẹ Dương cười nói giỡn.
Nghe bà nói, trên mặt Đường Linh Hi không khỏi đỏ lên, trong lòng lại rất cao hứng, ít nhất điều này nói rõ cha mẹ Hiểu Thần tán thành cô, mà Nghiêm Tuấn Trạch thì lại tương đối da mặt dày cười cười.
Người một nhà rất hài lòng ăn một bữa cơm đoàn viên, sau tám giờ Hiểu Thần tháp tùng Linh Nhi về nhà, mà Dương Hiểu Đồng và Nghiêm Tuấn Trạch cũng rời đi, cô còn có việc phải làm.
Biết Hiểu Đồng có chuyện phải làm, Nghiêm Tuấn Trạch nói một tiếng cẩn thận sau đó rời đi, Hiểu Đồng cần có không gian của mình, anh sẽ không làm trở ngại cô.
Không hề nghi ngờ, Dương Hiểu Đồng lại lần nữa đi tới bang Hải Diễm. Vừa đến bang Hải Diễm, Trần Vĩ liền đến tìm cô.
"Tiến vào." Dương Hiểu Đồng buông tài liệu trong tay xuống, nói. Cô đang tìm hiểu chuyện bang Hải Diễm, địa bàn chiếm cứ cùng với thu nhập hằng ngày và vấn đề chi tiêu.
Đây cũng là một chuyện rất phức tạp, một bang phái lớn như vậy, cảm thấy địa bàn quản lí tuyệt đối là rộng không tưởng tượng nổi, bao gồm quán bar, sòng bạc, chỗ ăn chơi, tắm hơi, ktv...Một loạt nơi sống về đêm.
Thậm chí còn trải rộng toàn bộ Thụy thành, Dương Hiểu Đồng cũng không chịu nổi, vừa nhìn thì giật mình. Nơi hắc bang kinh doanh đều là địa phương kiếm tiền tốt, tuyệt đối là một ngày kiếm đấu vàng.
Kia Ngô Thiên Chí coi như là giàu đến chảy mỡ, nhiều tiền như thế, đồng thời bang phái cũng cần nuôi nhiều huynh đệ như vậy, trong hai ngày này Dương Hiểu Đồng đã sưu tập không ít tư liệu, cũng biết phía Ngô Thiên Chí đưa cho các huynh đệ không nhiều tiền.
Đại bộ phận tiền đều tiến vào trong túi của hắn, cho nên đối với chuyện này người của bang phái cũng có vài câu oán hận, Dương Hiểu Đồng vừa nhìn tài liệu đích thực là như vậy, hầu như sáu mươi phần trăm đều vào túi của một mình hắn.
Trần Vĩ nhìn Dương Hiểu Đồng cung kính nói: "Đại đương gia, dựa theo ngài phân phó, tôi đã phái người đi đập phá chỗ của Hứa Phương." Đối đãi Dương Hiểu Đồng, hắn cũng không nghĩ giống như những người khác đơn thuần cho rằng vị đại đương gia này hào phóng, hắn biết cô gái này mặc dù biểu hiện ra không có gì, thế nhưng trong nội tâm nghĩ gì lại không phải đơn giản như vậy.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu: "Cụ thể thế nào, nói cho ta một chút." Đập phá chỗ của Hứa Phương xem như cho cô ta chút giáo huấn, có điều đắc tội Dương Hiểu Đồng cô cũng không thể chỉ trả giá như thế, một chút đại giới là có thể.
"Hôm nay thời điểm chúng tôi tới, bên trong salon Quý Tộc khách hàng cũng không phải rất nhiều, chúng tôi đi vào liền trực tiếp phân phó huynh đệ đem salon Quý Tộc đập phá, không tới một lúc Hứa Phương kia liền chạy tới, cầu xin chúng ta dừng tay, chúng ta đương nhiên sẽ không, không lưu tình chút nào mà đập, Hứa Phương kia vẫn ở đó cầu xin." Trần Vĩ nói.
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng câu dẫn ra vẻ tươi cười: "Các huynh đệ vất vả rồi."
"Đại đương gia còn có cái gì phân phó sao?" Đối với mâu thuẫn giữa Ám Kim Mai Côi và salon Quý Tộc bọn họ cũng đều biết, bất quá liền khinh địch như vậy đập phá chỗ bọn họ là được rồi sao? Trần Vĩ có chút đoán không ra ý nghĩ của Dương Hiểu Đồng.
Khoát tay áo, nói: "Không có việc gì, anh đi ra ngoài trước đi." Chuyện kế tiếp cần chính cô đi làm thì tốt rồi.
Sau khi Trần Vĩ đi rồi, Dương Hiểu Đồng cũng không tiếp tục nhìn tư liệu, ngược lại gọi Tuệ Mẫn giúp mình mua Lamborghini đưa cô đi tới chỗ Hứa Phương, có Du Du ở đây giúp đỡ, tự nhiên rất dễ dàng tìm được.
Hứa Phương vẻ mặt cụt hứng ngồi trong nhà mình, tóc dài phiêu dật kia bị chính cô vò rối tung, cô hối hận thực sự hối hận, không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy.
Mình bây giờ căn bản cũng không có lối thoát, lần trước Dương Hiểu Đồng thế nhưng không có chuyện, hơn nữa người cấp trên kia còn nói với mình, xem ra Dương Hiểu Đồng rất có bối cảnh, chính mình căn bản không có biện pháp chống đối cô ta. Vốn sinh ý đã bị Ám Kim Mai Côi cướp còn lại không có bao nhiêu, hôm nay lại còn tới một bang phái lớn mang người tới đây đập phá.
Đối phương là người bang Hải Diễm cô biết, bất quá người bang Hải Diễm tại sao muốn làm như vậy đây? Cho bọn hắn tiền bọn họ cũng không muốn, nói rõ chính là dự mưu đập chỗ cô. Náo loạn một hồi như vậy, đoán rằng sẽ không có khách đến nữa.
Chính mình phấn đấu lâu như vậy mới có được salon Quý Tộc, chẳng lẽ sẽ phải kết thúc như vậy sao? Sớm biết là như thế này, đánh chết cô cũng sẽ không cho người đi đắc tội với Dương Hiểu Đồng, đáng tiếc thế giới này cũng không có thuốc hối hận khi chuyện đã rồi.
Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa phòng Hứa Phương: "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Phương nói một câu: "Ai vậy?" Lúc này có người nào tìm đến mình, chính mình căn bản ai cũng không gặp gỡ.
Dương Hiểu Đồng không có đáp lời, chỉ tiếp tục gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
"Cốc cốc cốc."
Phát hiện đối phương còn không nghe cô nói, Hứa Phương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi mở cửa, vẻ mặt bực bội nói: "Rốt cuộc là ai a?" Nhưng lúc mở cửa nhìn thấy khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh kia, mặt của cô lập tức trở nên âm tình bất định.
"Sao cô lại tới đây?" Cảm giác với Dương Hiểu Đồng, không phải ghét, mà là sợ hãi.... .
Dương Hiểu Đồng một nhún vai nói: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Hứa Phương lui về phía sau một bước, nói: "Mời vào." Cô không biết lần này Dương Hiểu Đồng tới là có mục đích gì.
Dương Hiểu Đồng tùy ý ngồi xuống sô pha, dường như ở đây là nhà của mình vậy, một chút cũng không câu nệ gò bó. Dương Hiểu Đồng nói: "Hứa tiểu thư rất có thủ đoạn nha, người của cục kiểm sát cũng có thể điều động, ta vẫn là lần đầu tiên đi tới đồn cảnh sát a." Trên mặt Dương Hiểu Đồng là vẻ tươi cười, cả người lẫn vật đều vô hại, phảng phất như đang nói đùa vậy.
Chỉ là Hứa Phương lại biết lời này của cô là ý gì, vừa mở miệng tuyệt đối là đang muốn tìm mình tính sổ, thật không nghĩ tới chính mình ở trên thương trường lăn lộn lâu như vậy, còn không sánh bằng một cô bé hai mươi tuổi, chợt cảm thấy cả đời cô trôi qua thực sự rất thất bại.
Sự tình đã như vậy, cô cũng không có cái gì để che giấu, cô ta đã tìm tới cửa như vậy, nói rõ biết sự kiện kia chính là mình làm, cần gì phải giấu giếm nữa?
"Dương tiểu thư, lần này tới có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo, không sai, lần trước cô vào cục cảnh sát chuyện đó là tôi làm, cho nên cô chuẩn bị làm thế nào?" Hứa Phương hoàn toàn là ôm thái độ phá bình phá ngã (bỏ cái cũ, ý ở đây là cũng không cần cố bỏ tội danh đó đi, đã thế thành thật cho luôn), dù sao hiện tại đã như vậy.
Thấy Hứa Phương khinh địch liền thừa nhận như vậy, Dương Hiểu Đồng cũng cười cười. Hiện tại tâm tình của Hứa Phương thế nào sao cô có thể không biết?
"Hứa tổng cực kỳ thản nhiên nha! Chị trả thù tôi như vậy, hiện tại cũng nên đến lượt tôi đi." Dương Hiểu Đồng nói như điều đương nhiên.
"Cô nới lời này là có ý gì? Cô cho người trả thù tôi còn chưa đủ sao?" Hứa Phương nghe thấy lời nói vô tội này của Dương Hiểu Đồng tức giận tới mức không chỗ phát tiết.
"Vốn chính là vậy a, tôi vẫn luôn không có làm chuyện gì với cô, lúc ra bài báo cũng không phải tôi làm, tất cả sự tình đều là chính cô gây ra, tôi chẳng qua là hôm qua phái người đập phá chỗ cô mà thôi." Dương Hiểu Đồng tựa trên sô pha, bộ dáng kia rất giống một lão đại.
"Bang Hải Diễm quen biết cô?" Hứa Phương khiếp sợ nói, cô đã nói người bang Hải Diễm sao có thể qua đây chuyên môn chỉ đập chỗ của cô chứ?
"Rất bình thường, cô tìm bạch đạo tôi tìm hắc đạo! Bạch đạo làm việc phải tìm lý do, hắc đạo ngược lại không cần." Dương Hiểu Đồng đột nhiên không còn vẻ tươi cười lúc trước, sắc mặt tàn nhẫn nói: "Hứa Phương, trước đó tôi cũng đã nói cho cô biết, đắc tội tôi sẽ không có kết cục tốt, chỉ là cô vẫn cứ thích khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, hiện tại tôi đã bị cô chọc giận."
Hứa Phương chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Dương Hiểu Đồng cắt ngang: "Sự tình đã như vậy, cô cũng không có tư cách cùng tôi tiếp tục chơi đùa nữa, không bằng chúng ta hảo hảo nói chuyện."
"Hiện tại salon Quý Tộc đã là cái dạng này, nếu như cô còn tiếp tục hoạt động, tôi sẽ không để ý mỗi ngày đều mang người tới chỗ cô đập phá, dù sao cô xây lại chỗ đó khẳng định tốc độ không nhanh bằng tôi đập phá."
Nghe cô nói, Hứa Phương tức giận vô cùng: "Vậy ý của cô chính là chơi xấu, không cho tôi làm việc nữa? Sao có thể vô sỉ như vậy?" Cô thật không biết nói gì với loại phương pháp xấu này, đích xác, dựa theo Dương Hiểu Đồng nói như thế, salon Quý Tộc của mình căn bản là không thể tiếp tục khai trương nữa.
"Vô sỉ thì thế nào? Ở hắc đạo ai cho cô nói công bằng công chính nha, cô đã lớn tuổi như vậy sao còn ấu trĩ như thế? Hiện tại đã như vậy, không bằng chúng ta đến nói điều kiện đi. Ngồi." Dương Hiểu Đồng nhìn Hứa Phương vẫn đang đứng và nói.
Này vừa nói vừa ngửa đầu nhìn, cổ cô rất mệt nha.
Hứa Phương rất không nói gì, ở đây rõ ràng là nhà của mình, thế nào giống như biến thành nhà của cô ta vậy, bất quá từ lúc cô ta bắt đầu tiến vào cho tới bây giờ vẫn luôn là nữ nhân trẻ tuổi này chiếm thế chủ động, cô vẫn ở cục diện bị động.
Chậm rãi ngồi xuống, Hứa Phương nói: "Điều kiện gì? Cô nói đi."
← Ch. 143 | Ch. 145 → |