Tốc độ học tập khủng bố
← Ch.020 | Ch.022 → |
Phố vũ xã đoàn ngày đầu tiên vì Lân Tử Di xuất hiện mà đã xong, bất quá học tập cũng được hai tiếng, Dương Hiểu Đồng tặng một cái tát thật xinh đẹp khiến Tiểu Mẫn khen thật lâu, trong tư tưởng của cô hẵn là làm như vậy mới đúng.
Đối với tốc độ học tập của Dương Hiểu Đồng, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn thực vừa lòng, thậm chí có thể nói so với các cô mong đợi còn hơn như vậy. Cho dù các cô trước kia có kinh nghiệm khiêu vũ, nhưng thời điểm học tập vẫn tốn hết hai ba ngày mới có thể làm được như Dương Hiểu Đồng.
Nhưng Dương Hiểu Đồng chỉ tốn có hai tiếng đồng hồ đã đạt thành quả, điều này làm cho trong đầu họ có một ý tưởng: Có khi nào cô chính là một thiên tài?
Chỉ có Dương Hiểu Đồng mới biết có chuyện gì xảy ra, những bước cơ bản này cùng với vũ bước ngày hôm qua trong bảo điển cô đã theo Sân Đế học qua, hôm nay chẳng qua là cố ý như chưa biết gì mà thôi. Bất quá cho dù cô chưa từng học qua, tốc độ học tập của cô cũng sẽ rất nhanh, đây chính là ưu việt nhở cô đã cải tạo thân thể.
Ngày thứ hai, khi vào phố vũ xã đoàn, phát hiện thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có biến hóa, khóe mắt hiện lên chút ý cười, đối với sự thay đổi của cô, cô đã không còn là Dương Hiểu Đồng lúc trước luôn chịu thiệt thòi. Ngạo khí từ trong xương toát ra.
Thay đổi quân áo theo Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn tiếp tục học tập, học một ít động tác cơ bản, nguyên bản vũ đạo chính là từ một đám động tác cơ bản kết hợp lại. Nhưng Tiểu Mẫn sau khi đem động tác dạy cho cô, vốn rất lo lắng không biết nhiều động tác như vậy cô có thể nhớ hết hay không hay không tiếp thu được, nhưng lại phát hiện Dương Hiểu Đồng đem động tác của cô dạy, toàn bộ nhớ hết chỉ trong một lần.
Cảnh này khiến cho hai người vẻ mặt kinh ngạc, "Hiểu Đồng, ngươi chính là thiên tài sao? Thế nào mới dạy không bao lâu ngươi như thế nào có thể thực hiện hết?" Nhược Nhược kinh ngạc hỏi.
"Haha, không phải a, bởi vì các ngươi dạy rất tốt thôi!"
...
Tại thiên hàng bảo điển, Dương Hiểu Đồng tốc độ học tập rất nhanh, trong trí nhớ lại bắt đầu sống lại hơn nữa Sân Đế luôn ra sức dạy cô, ba ngày cô hoàn toàn đã học xong, đồng thời bắt đầu học tập những thể loại vũ đạo khác.
Ngày thứ ba, Tiểu Mẫn dạy động tác, Dương Hiểu Đồng đã biết kết hợp tất cả động tác lại, dựa theo vũ đạo Tiểu Mẫn bố trí cho cô trình diễn, không chút tốn sức.
Cái này không chỉ khiến hai người Tiểu Mẫn kinh ngạc, có lẽ đối với hai người bọn họ không phải kinh ngạc mà là kinh hách, tốc độc học tập khủng bố như vậy tuyệt đối người bình thường không thể làm được.
Thời điểm nhưng người khác trong phố vũ xã đoàn chú ý tới, khó khăn trong học vũ đạo bọn họ đương nhiên biết, mỗi một ngày Dương Hiểu Đồng lại biến hóa lớn như vậy, hiện tại trình độ khiêu vũ của cô thành thạo có thể sánh với một vũ đạo sơ học. Dưới sự bàn luận của mọi người, Dương Hiểu Đồng lại được gắng thêm một tên hiệu ____ thiên tài vũ đạo
Sau khi bị Dương Hiểu Đồng tặng cho một bạt tay, Lâm Tử Di cũng không có xuất hiện qua torng phố vũ xã đoàn, cô lần đầu tiên mất mặt như vậy, bảo như thế nào có thể xuất hiện? Bất qua cô không phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ, đối phương cho cô mất mặt như vậy, cô nhất định sẽ trả thù, đòi trở về.
Mỗi ngày đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của bọn Tiểu Mẫn, Dương Hiểu Đồng có chút bất đắt dĩ, không cần như vậy chứ? Cuối cùng phải đánh lấy một lý do, trước kia đã từng học qua, nhưng không có chuyên tâm học, cho nên có chút mới lạ, hiện tại dưới sự chỉ dạy của bọn họ, rất nhanh đã cảm giác được cảm giác trước kia, cho nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
GIải thích như vậy, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn thế nhưng tin tưởng, dù sao loại chuyện này rất có khá năng, loại lý do này so với việc Dương Hiểu Đồng là thiên tài dễ khiến cho người ta chấp nhận hơn, nhìn vẻ mặt hai người chấp nhận lý do này, Dương Hiểu Đồng có chút bất đắt dĩ, cô là thiên tại không đáng tin như vậy sao?
Thời điểm tại phố vũ xã đoàn, Dương Hiểu Đồng ngoài ý muốn gặp được đện nhất hoa vương giảng đường _ Thần Diệc Minh. Hắn là sinh viên năm ba, đến đây tìm Vương Nhược Tịch, quan hệ của hai người bọn họ thật ra rất bình thường, nếu hai người bọn họ sinh ra tình cảm lưu luyến cũng là chuyện đương nhiên.
Thời điểm nhìn thấy Dương Hiểu Đồng luyện vũ, hắn thế nhưng cùng cô chào hỏi, đây là chuyện Dương Hiểu Đồng chưa từng nghĩ tới. Đối với nam sinh như ánh mặt trời này, Dương Hiểu Đồng cũng rất có hảo cảm, đương nhiên cũng chỉ là hảo cảm bằng hữu mà thôi.
Thời điểm hắn cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn cực đáng yêu, cũng không hệ ảnh hưởng đến khí chất nam sinh, vì hắn rất gần gũi nên càng tăng thêm vài phần mị lực. Nói chuyện rất ôn nhu, cảm giác giống như gió xuân. Thần Diệc Minh là xã trưởng xã đoàn bóng rỗ, nghe nói thời điểm hắn đánh bóng rỗ rất soái, mỗi lần thời điểm chơi bóng rỗ rất nhiều nữ sinh vây xem, vì hắn cỗ vũ nhiệt tình.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, lúc ấy nếu không phải Nhược Nhược nhắc nhở, có lẽ cô còn không biết. Cứ như vậy, hai người bọn họ trở thành bạn bè, nói chuyện với nhau cũng không nhiều, nhưng cảm thấy đối phương đáng giá kết giao bằng hữu.
Càng kỳ quái là hoa hậu giảng đường Tống Nhã Thiến thế nhưng tới kiếm cô, nói muốn cùng cô kết giao, điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, tựa hồ cuộc sống không có chuyện gì tiếp xúc nhau, đối phương vì cái gì muốn cùng cô kết giao?
Tống Nhã Thiến cùng Vương Nhược Tịch gây cho cô cảm giác bất đồng, cô là một nữ sinh xinh đẹp, mang kính mắt màu vàng, tóc dài phiêu dật, khóe miệng luôn nở nụ cười ôn nhu, giống như vô tranh. Có loại cảm giác giống như chị em, so với Dương Nhược Tịch càng sẽ thân cận hơn.
Cùng Dương Hiểu Đồng sở đoán có chút tương phản, Tống Nhã Thiến nói chuyện rất lễ phép, không có vì mình là hoa hậu giảng đường mà xem thường người khác, linh tinh, về phần vì sao cô ta muốn kết giao với cô, chính là cảm thấy cô thú vị, cũng có nguyên nhân xa xưa, theo lới nói thản nhiên của cô ấy, Dương Hiểu Đồng tựa hồ cũng hiểu mình cùa cô ấy tựa hồ đã từng gặp qua, chính là hai người có chút bất đồng mà thôi, cô ấy rời khỏi trường học đầu của mình đến trường Thụy Đại.
Đúng là trải qua có chút giống nhau, cho nên hai người mới có thể như vậy, qua một phen nói chuyện với nhau, Dương Hiểu Đồng có thể cảm giác Tống Nhã Thiến không có ác ý gì, tương phản giống như bạn bè tri âm, bởi vì cùng người không thích vô tranh này tiếp xúc cho nên cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa hai người cũng không có xung đột gì với nhau.
Cứ như vậy, Tống Nhã Thiến biến thành chị của Dương Hiểu Đồng, tuy ràng hiện tại không quá quen thuộc, nhưng tin tưởng vế sau hai người quan hệ chắc chắn rất tốt.
Trong lần nói chuyện cuối cùng, Tống Nhã Thiến trịnh trọng nhắc nhở Dương Hiểu Đồng một chuyện __ cẩn thận Lâm Tử Di, cô ta không phải người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù.
Dương Hiểu Đồng chân thành hường cô ấy cám ơn, đối với việc Lâm Tử Di trả thù cô thuyệt không lo lắng, Lâm Tử Di là một người xinh đẹp nhưng tuyệt không phải là một người thông minh, đối phó với cô ta cô tuyệt đối tự tin.
Một cái tát mà thôi liến chịu không nỗi? Lâm Tử Di cho cô đâu chỉ một cái tát, hết thảy mọi thứ cô đều sẽ đòi lại, nếu cô ta an phận cô còn có thể suy nghĩ lại, nhưng nếu không biết phân biệt phải trái, cô tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Thời điểm tại phố vũ xã đoàn khí thế ngập trời, cuộc thi tiếng anh cấp 4 cũng chậm rãi tới gần...
← Ch. 020 | Ch. 022 → |