Tuyệt bản Đông cung đồ (có chút 18+) =)
← Ch.013 | Ch.015 → |
Tề Diệc Bắc dụi dụi mắt một lần nữa, sau khi thấy rõ vật trước mắt không giống như mình tưởng tượng, quyết định thu lại sự thương hại với Phó Du Nhiên.
Nguyên nhân đó là, thứ được kẹp giữa mấy trang giấy, ngay cả Tề Diệc Bắc là nam nhân nhìn vào đều đỏ mặt —— tuyệt bản Đông cung đồ (bản không còn được in ấn nữa).
Năm tờ giấy lụa được chế tác hoàn mỹ, trên đó vẽ hơn hai mươi tư thế nam nữ vô cùng sinh động tinh xảo, bất giác làm cho người ta miệng lưỡi khô rát. Nếu đây là kinh thành, Tề Diệc Bắc không biết chừng đã đi tìm thị thiếp của hắn luyện tập một chút, nhưng hiện tại, trong lòng hắn chỉ có thể nổi lên ba chữ "Bất đắc dĩ" mà thôi. Phó Du Nhiên, xem ra cô hết thuốc chữa rồi.
Có người nào từng thấy nữ tử con nhà gia giáo đi xem thứ này không?
Không chỉ xem, mà còn - xem - vụng - trộm!
(mỗ Viên chính nghĩa: Hừ, không xem trộm xem chẳng lẽ nói oang oang lên rằng "Ta đang xem tiểu hoàng thư" sao? Suy cho cùng Phó đại trại chủ cũng không tính là "Nữ tử trong sáng" mà... )
Xem bút pháp này, hẳn là tác phẩm của nhà nghệ thuật dân gian nổi tiếng Tiếu Tiếu Sinh. Tác phẩm của Tiếu đại gia truyền lại đời sau không nhiều lắm, trong đó có "Nhất thư thập họa" là trân quý nhất.
"Nhất thư" là chỉ danh tác được truyền lại của Tiếu đại gia: "Chuyện xưa không thể không nhắc lại giữa chị dâu và em chồng"."Thập họa" là chỉ mười bức tuyệt thế xuân đồ.
Khó trách hắn tổn hại một số tiền lớn của anh bạn Mặc Vĩ Thiên mà vẫn không thu thập đầy đủ, ai có thể nghĩ ra mấy bức "bảo đồ" được nam nhân xem như châu báu lại bị một tiểu nha đầu giấu trong "nữ huấn" chứ?
Cuối cùng hắn có nên tiện tay cầm luôn "xuân đồ" này hay không? Có mấy bức vẽ này, về sau tìm Mặc Vĩ Thiên giải thích hẳn là sẽ phải tốn chút võ mồm, nhưng bản thân hắn đường đường là Thái tử đương triều, há có thể làm cái việc hèn hạ [1] này?
Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, Tề Diệc Bắc hạ quyết tâm, giữ lại một bức, những bức còn lại để lại nguyên trạng, đính các tờ giấy vào, trả về chỗ cũ.
Nhìn vào tấm đông cung đồ vừa giữ lại, khuôn mặt đôi nam nữ trong đó tràn đầy ái dục nhưng sống động như người thật khiến nhiệt huyết người xem sôi trào, góc tranh còn có một câu thơ: Nhất tiêu vũ mộng thấp xuân vi (một đêm mưa, mơ thấy cảnh xuân ướt át).
Mỗi bức vẽ trong "Thập xuân đồ" đều có một câu thơ tương ứng, trên bức này viết bảy chữ, như vậy đây là bức thứ bảy trong "Thập xuân đồ".
Tề Diệc Bắc cảm thấy một cỗ nhiệt bùng lên, lập tức không dám nhìn, đem bức vẽ cuộn lại cẩn thận, nhưng không biết nên cất chỗ nào. Hắn cũng không có ý định mượn hoa dâng Phật, chỉ muốn lưu lại một bức để ngăn ngừa, vạn nhất Phó Du Nhiên mang thân thể của hắn làm điều xằng bậy thì sao? Đây là lợi thế trong việc đàm phán.
Cất giữ biện pháp bảo vệ an toàn bên người, bên người... Nhìn "thân thể" không có chút đường cong nổi lên trước ngực, Tề Diệc Bắc đương lo lắng, không ngờ càng nghĩ càng thấy đen tối. Hắn vốn nghĩ dáng người và cá tính của Phó Du Nhiên giống nhau, có xu hướng nam tính hóa, hôm trước thử bộ đồ mới mới phát hiện, hóa ra Phó Du Nhiên dùng vải quấn ngực. Tuy lúc thay y phục hắn luôn nhắm mắt, từ đầu tới cuối đều là một tay Lâm Hi Nguyệt chỉnh sửa, nhưng khi bỏ lớp vải bó ngực hắn vẫn cảm thấy trọng lượng trước ngực tăng lên, khiến cho Tề Diệc Bắc hắn vốn là người từng trải đã có thể miêu tả chính xác đường dáng tuyệt hảo trong đầu.
Tựa như bị trúng bùa mê thuốc lú, Tề Diệc Bắc từ từ đưa tay cởi cúc áo, hé ra miếng vải bó ngực màu trắng. Dường như hắn còn nghe thấy thanh âm từ thân thể đang bị trói buộc không ngừng cầu xin tự do, bộ ngực cũng dần trở nên khói chịu, hơi nóng như bốc lên.
Khi tấm vải kia nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân Tề Diệc Bắc, trong gương phản chiếu thân thể mỹ lệ cực kì hấp dẫn. Đôi gò bồng đào trắng như tuyết căng tròn hơi run rẩy như đang reo hò đón nhận sự tự do, hai nụ hoa kiều diễm trắng mịn điểm chút hồng vô cùng xinh đẹp đang vươn cao, chiếc eo mảnh mai thon dài, khiến cho bất cứ ai không khỏi có chút mộng tưởng.
Không biết từ lúc nào, một bàn tay bé nhỏ vụng trộm hướng lên đôi gò mê người kia, từ từ sờ lên lãnh địa phấn hồng đó...
Một cảm giác mềm mại khó có thể tưởng tượng khiến cho Tề Diệc Bắc hưng phấn đến say mê, mới chỉ mân mê đôi chút, mà đã đắm chìm trong khoái cảm không thể thoát khỏi.
Thân thể nữ nhân đều mẫn cảm giống như vậy sao? Hay là, chỉ có "Nàng" —— Phó Du Nhiên mới như thế?
Cùng với động tác tiếp theo, hô hấp Tề Diệc Bắc dần dần dồn dập, mãi cho đến khi trong bụng như có lửa đốt, đôi chân run rẩy không chịu được sức nặng của cơ thể mà ngồi bệt trên ghế, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ phong tình của nữ tử trong gương, Tề Diệc Bắc ra sức bẹo mình một cái. Hắn thật sự điên rồi, không chỉ quên đi lời thế dưới ánh trăng hôm đó, mà đối với thân thể của nàng còn làm ra cái việc hạ lưu ấy. Vội vàng mặc lại xiêm y, chợt phát hiện ra quên mất quấn ngực, hắn đành cố gắng nhịn sự cám dỗ cực độ xuống, phong ấn đôi ngọc thỏ một lần nữa.
Có lầm hay không! Tề Diệc Bắc nhìn vào gương ra sức vỗ vào mặt, tuy rằng từ trước tới nay hắn không ngại chuyện trăng hoa ong bướm, nhưng tuyệt đối khinh bỉ hành động hạ lưu, mà việc hắn vừa mới làm, đúng là hạ lưu đến cực điểm! Đường đường là Thái tử Đại Tấn, lại có thể lén lút giở trò với một nữ nhân, chuyện này truyền ra thì hắn còn mặt mũi nào nữa đây?
Nhất định là mấy bức vẽ "Thập xuân đồ" kia gây họa! Khó trách là "tuyệt bản", thật sự là đủ tuyệt. Cứ nhìn xem, sẽ khiến cho xuân tình nổi lên, khác gì mỡ để miệng mèo.
Nhận ra điểm mấu chốt vẫn đề, Tề Diệc Bắc vội vàng đem bản vẽ kia nhét trong giày, lại mặc nguyên quần áo nằm lên giường nhắm mắt lại, đầu óc trở nên tỉnh táo. chính Sức chịu đựng của hắn khá tốt, mà sau khi xem xong còn mơ mộng mất ngày liền, vậy Phó Du Nhiên thì sao? Một tiểu nha đầu như nàng phải làm thế nào mới dập tắt được lửa tình? Hay là nàng sớm... đã thân mật cùng người khác?
Không biết vì sao, tâm tư Tề Diệc Bắc đột nhiên trở nên khó chịu, chẳng lẽ chính là cái tên tiểu tử Khí Nha sao? Nghĩ đến việc thân thể mỹ lệ của nàng đã thuộc về người khác, trong lòng Tề Diệc Bắc có chút siết chặt, không thể giãn ra được.
Sau khi nói về Tề Diệc Bắc cả đêm mất ngủ, lại nhắc tới Phó Du Nhiên ưu tú. Từ khi nàng trở lại kí túc xá của sơn tặc, liền ngủ mê mệt, không hề biết Tề Diệc Bắc đang khinh bạc thân thể của mình, chỉ chờ đến ngày mai gặp lại dê béo, thư giãn gân cốt thật tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Du Nhiên vừa rời giường, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết vang trong sơn trại. Trong trại cũng không mở thêm nghề phụ nuôi lợn, chẳng lẽ bọn họ thừa dịp nàng đang ngủ, suốt đêm bắt lợn lên núi buôn bán?
Nghe kĩ một chút, hình như không phải tiếng lợn kêu, so với âm thanh của lợn còn vút cao hơn. Nuơng theo thanh âm chạy tới hiện trường, chúng tặc trong trại đã tới mười bảy mười tám người. Dựa vào tiếng kêu này, chỉ sợ cách thành An Dương cả trăm dặm vẫn nghe thấy được.
Thanh âm phát ra từ chỗ tiếp đãi con tin, bình thường chỉ có con tin cao cấp bị trói hai lớp trở lên mới có loại đãi ngộ này. Hiện giờ, trong thời gian này chỉ có Yến Bội Nhược đại tiểu thư được Tề Diệc Bắc và Lâm Hi Nguyệt mang về. Người bình thường mà kêu to như vậy, cổ họng sớm đã hỏng rồi. Cái mà các tiểu thư quan lại chăm sóc kĩ lưỡng nhất chính là nó, từ nhỏ đến lớn không biết uống bao nhiêu trà lạnh mới có được giọng oanh vàng thế.
Lý Phái Sơn bị âm thanh nhức đầu này quấy rầy đành vội vàng sai người mở khóa, âm thanh kinh thiên động địa kia cuối cùng cũng tạm lắng xuống một lúc, tiếp theo cửa bật mở, một khuôn mặt xinh đẹp như lê hoa mang vũ hiện ra trong mắt mọi người.
Phó Du Nhiên thề, nàng thực sự đã nghe thấy mấy người thầm hít một ngụm khí lạnh, nhớ tới lúc thành An Dương tranh cử hoa khôi, cuối cùng Hồng Nhị cô nương đã đoạt giải quán quân khiến cho chúng tặc cũng phát ra thanh âm như vậy. Tuy nhiên nếu đem Hồng Nhị so với nữ tử trước mắt, quả thực là một nha đầu quê mùa.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |