Lễ vật của thái tử (3)
← Ch.032 | Ch.034 → |
Việc tiếp theo rất đơn giản, nhìn văn võ bá quan và Hoàng Thượng Hoàng hậu đang ngơ ngác, Phó Du Nhiên từ từ nói: "Khi nhi thần xuất cung, trên đường qua một thôn làng, lúc ấy trong làng đang tổ chức lễ mừng thọ một ông lão, dân làng cố gắng gom góp được một nắm gạo. Ông lão ấy đã vừa ăn vừa khóc, nhi thần nghĩ rằng, nhất định đây là lễ vật tốt nhất trong thiên hạ, nếu không tại sao ông lão đó lại cảm động đến vậy. Vì thế nên hôm nay nhi thần mới dâng cháo lên phụ hoàng, để biểu lộ tâm ý của mình."
Thực ra đây là câu chuyện có thật, nhưng không phải do Phó Du Nhiên nhìn thấy, mà là mấy năm trước đây, trên đường tham gia hội nghị, Cốt ca đã chứng kiến. Toàn bộ thôn làng chưa bao giờ nhìn thấy gạo trắng, nắm gạo kia, là đào được từ hang chuột đồng. Khi nói với mọi người, Lý Phái Sơn nghẹn ngào không dứt, lập tức viết một phong thư gửi cho trưởng thôn, kèm theo năm lượng bạc tiền riêng, ngoài thư đề dòng chữ "Một người tốt không tên". Sau đó Lý Phái Sơn vô cùng chú ý tới sự việc phát sinh sau này, mỗi lần đều viện cớ đi vào thôn Lạc Diệp cách trăm dặm để nhìn xem có cáo thị khen ngợi gì không. Lần nào cũng làm hắn thất vọng, cáo thị rất nhiều, nhưng đều là tin vui vụ mùa bội thu, quảng cáo phóng đại mọi chuyện lên, khiến Lý Phái Sơn buồn bực, thường tuyên bố muốn đi tới kinh thành bẩm tấu cho thiên tử nghe. Về sau hắn cũng không nhắc lại nữa, chắc hẳn nỗi xót năm lạng bạc kia đã nguôi ngoai, nhưng chuyện này lại khắc sâu vào lòng Phó Du Nhiên lúc nhỏ, cho đến hôm nay, nó lại là cọng rơm cứu mạng của nàng.
Sau khi Phó Du Nhiên nói xong, trong Tử Thần điện im phăng phắc, cuối cùng Chiêu Thái đế thở dài một tiếng: "Những tưởng thiên hạ Đại Tấn ta giàu có ấm no, không ngờ lại vẫn còn người dân ngay cả gạo cũng chưa được ăn. Thái tử lấy cháo làm lễ vật, thực là dụng tâm lương khổ (suy nghĩ một cách cực khổ để quyết định một vấn đề)."
Chiêu Thái đế dứt lời, khắp nơi nhao nhao ồ lên, trước giờ Hoàng hậu và Thái tử vẫn luôn ngầm đối đầu với các đại thần trong triều, lúc này Hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm, thầm khen ý kiến sáng suốt của Phó Du Nhiên. Mãi đến khi Phó Du Nhiên đắc ý trở về chỗ ngồi trong tiếng pháo tay, nháy mắt với Mặc Vĩ Thiên, hắn mới hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầm đìa, nghiến răng nói: "Âm mưu thô bỉ!"
Phó Du Nhiên cười hì hì lắc đầu, "Thủ đoạn dù đã cũ, nhưng đạt kết quả là được."
Đêm đó, trong Đông cung, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, nam vô cùng tuấn mỹ, nữ khí chất thanh nhã, nếu lúc này ngồi uống rượu luận thơ, có thể coi là một cảnh đẹp, nhưng, trước hết hãy nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ.
"Ngươi không xuất cung ư?"
"Nhảm nhỉ."
"Ngươi... Ở đây đã một canh giờ."
Nữ tử ngồi im, khuôn mặt lạnh lẽo, "Lại nhảm nhỉ."
Nam tử cười gượng hai tiếng, "Ta đoán ngươi đến đây không phải để khen ngợi biểu hiện của ta ở thọ yến."
"Rất thông minh!" Nữ tử vỗ bàn, nhướng mày, "Bức thư pháp "Cháo" kia là sao?"
Nam tử ngượng ngùng nói: "Hôm nay ta thể hiện cũng không tệ."
"Phó Du Nhiên!"
"Được rồi, " Phó Du Nhiên xoa mũi, đứng dậy lấy cuộn tranh được gói ghém tinh tế từ ngăn trên cùng của giá sách xuống, quăng lại án thư.
Tề Diệc Bắc lập tức mở ra xem xét, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Vì sao lại có dấu khoanh tròn màu đen thế?"
Phó Du Nhiên vội vàng kể lại chuyện mình đã phát hiện ra sai lầm của Tề Diệc Bắc, nói tiếp: "Ta có ý tốt sửa lại cho ngươi, có lẽ vì quá gấp gáp, nên viết trật, càng sửa càng hỏng, cuối cùng tô đen chữ đó luôn."
Tề Diệc Bắc nắm chặt tay: "Chỉ có một chữ, vì sao lại biến thành như thế này?"
"Chỉ tô một chữ thì nổi quá, hơn nữa cũng khó coi, ta muốn nó cân đối một chút, nên tô bốn chữ 'Thọ' ở bốn góc, sau thấy vẫn chưa chuẩn, liền... Đã giúp thì giúp tới cùng, ta tô toàn bộ chữ ở đường viền, tuy rằng nhiều chấm tròn, nhưng nhìn chỉnh tề không ít."
Tề Diệc Bắc tức giận run người: "Cô là đồ ngốc! Người chết mới tô đen chữ!"
"Đương nhiên ta biết!" Phó Du Nhiên cãi lại, "Ngươi xem, ta đã vẽ thêm viền hoa ở bên cạnh, nhìn thoáng qua giống như chữ dán tường đúng không?"
"Giống cái đầu cô!"
"Hiện giờ ta đang dùng cái đầu của ngươi đó!" Phó Du Nhiên bĩu môi, "Ta có lòng tốt, tuy rằng làm hỏng, nhưng vẫn cố gắng sửa chữa mà."
Tề Diệc Bắc vẫn cố kìm nén núi lửa giận trong lòng sau khi biết hành động của "Thái tử điện hạ" hôm nay, hắn cố gắng kìm chế cảm xúc, để không ra tay đánh người, "Chữ 'Thọ' cuối cùng trong bức Bách thọ đồ, không móc lên có ý nghĩa tuổi thọ kéo dài vô tận, Phúc Thọ liên miên."
Phó Du Nhiên kinh ngạc đảo tròng mắt, lại gãi cổ, cười mỉa nói: "Ha... Thật không?"
Tề Diệc Bắc xanh mặt cuộn lại bức tranh, giận dữ trở về ghế, Phó Du Nhiên lúng túng nói: "Ngươi... Ngươi không thấy hôm nay bọn Hoài vương dâng lễ vật tốt thế à, nếu dùng đồ của ngươi, sẽ bị đem ra so sánh hơn kém rồi."
Tề Diệc Bắc im lặng, ngước nhìn chăm chú... Không, là lườm Phó Du Nhiên. Phụ hoàng luôn khen ngợi bút pháp của hắn, vốn hắn định viết chữ ngay tại thọ yến, như vậy sẽ thú vị hơn khi dâng tranh chữ, nhưng không ngờ lại có chuyện xảy ra, suýt nữa thì làm hỏng việc. May mà nha đầu kia nhanh trí, loại thủ thuật xưa cũ này, chỉ có hiệu quả với một vị minh quân như phụ hoàng, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt vì tội khi quân.
Nhưng qua lần này, có thể thấy Hoài vương đã lường trước được suy nghĩ của Tề Diệc Bắc, vì thế mới không tiếc tiền mua bản gốc của Vương Chi, hy vọng đoạt được phần thưởng của Thái tử. Nhưng y không thể ngờ, bao nhiêu công sức bỏ ra lại thua một bát cháo trắng. Nhiều năm tranh đấu cùng Hoài vương, đây có thể coi như một trận thắng nhỏ. Nghĩ vậy, sắc mặt Tề Diệc Bắc dần điềm tĩnh, chỉ hơi oán thán: "Cho dù thế nào, trước tiên cô vẫn phải thông báo với ta một tiếng, cô làm như thế khiến ta rất bị động."
Phó Du Nhiên đau đầu, "Ta đi tìm ngươi, nhưng mà ngươi..."
"Được rồi, " Tề Diệc Bắc đã nghe thấy "Trọng sắc khinh bạn" từ chỗ Mặc Vĩ Thiên, vội vàng ngăn lại, "Lần này coi như đã qua nguy hiểm, lần sau có vấn đề gì, nhất định phải tìm ta bàn bạc."
"Ừm." Phó Du Nhiên vẫn gãi đầu.
"Cô gãi đủ chưa?" Tề Diệc Bắc lại tức giận, "Mấy ngày không tắm rồi? Ở trong cung mà bẩn vậy!"
Phó Du Nhiên chợt bùng lửa, "Ta cũng muốn tắm! Mỗi lần định đi, hai mỹ nhân của ngươi liền cởi sạch đồ chạy tới giúp ta, ta nói không cần, các nàng vẫn cứ đến, ngươi quản giáo thị thiếp như thế nào vậy? Hai cô tiểu thiếp đã kiêu ngạo thế, tương lai cưới vợ, chắc ghè đầu cưỡi cổ kéo... Hừ!"
Đúng lức Phó Du Nhiên nuốt lại cái từ khiếm nhã kia, Tề Diệc Bắc đã hiểu ra, cười khổ nói: "Là Phỉ Nhi sao? Nàng quả thật hơi nhiệt tình."
"Rất nhiệt tình ấy, ta thấy ngươi sau này nhất định không được an bình, vợ lớn vợ bé đánh nhau loạn lên, sao ngươi không học Hoài vương đi?"
Tề Diệc Bắc nhăn mặt nhíu mày, "Hoài vương tuy rằng không tái giá, nhưng có mấy người thị thiếp, còn ta chỉ có hai người, hắn nên học tập ta chứ?"
Phó Du Nhiên lập tức ghé sát vào người Tề Diệc Bắc, "Tiểu thiếp của Hoài vương? Vài người? Người ở đâu? Nhiều không? Đã gả mấy năm rồi?"
Tề Diệc Bắc không hiểu nói: "Ta làm sao biết được? Cô bị sao thế?"
"Ha ha, chỉ là tùy tiện tìm hiểu một chút."
Tề Diệc Bắc nhăn mày, "Cô đừng ôm ảo tưởng với Hoài vương, hắn không thích hợp với cô."
"Ai ảo tưởng?" Phó Du Nhiên rất muốn đỏ mặt như cô gái e thẹn ôm mối tương tư trong thơ, nhưng đáng tiếc, đổi sang thân thể đàn ông, da mặt như dày hơn, vì thế, nàng vội nói: "Ngươi không cần đánh trống lảng, Hoài vương có tiểu thiếp thì sao? Nam nhân đều có tiểu thiếp, hắn đâu có giống ngươi gây nên tai tiếng phải ôm trái ấp mà vẫn vui vẻ được? Đừng nói là ngươi muốn noi gương hoàng gia nhé." Nói xong, Phó Du Nhiên lại tiếp tục mơ tưởng, "Công tác kia giao cho Hoài vương thì tốt rồi, mỗi lần Hoài vương xuất hiện, đều được ca tụng và truyền kỳ."
"Đừng dùng mặt ta biểu hiện tình cảm ghê tởm đó!" Tề Diệc Bắc hơn chán nản đứng dậy, "Ta cũng không muốn giải thích với cô, chỉ cần cô nhớ kỹ, sau này không có sự cho phép của ta, không được tự tiện quyết định!"
Phó Du Nhiên đảo mắt không trả lời, Tề Diệc Bắc bước thong thả, lo lắng nói: "Lễ sắc phi là ngày mùng sáu tháng sau, nếu khi đó chuyện giữa chúng ta không tiến triển gì, cô sẽ thay ta cưới Thái tử phi, đề phòng có chuyện gì bất trắc, cô hãy học thuộc quy củ một chút."
Phó Du Nhiên xoa cằm, bĩu môi nói: "Cưới vợ phải động phòng, lần đầu tiên quả thật ta hơi lo lắng."
Tề Diệc Bắc giơ tay đánh, "Động phòng? Muốn sinh em bé sao?"
Phó Du Nhiên xoa chỗ bị đánh, nói quanh co: "Mọi chuyện đều là vì ngươi, đêm tân hôn mà tân nương tử bị lạnh nhạt, ta nghĩ phụ hoàng cũng không vui?"
"Hừ, cô nói thì dễ lắm, " Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Cô không lừa được nàng ta đâu!"
"Nhỡ đâu một năm rồi mà chúng ta vẫn không đổi lại được?"
"Không thể nào!" Tề Diệc Bắc tuyệt đối không muốn nghĩ tới.
Phó Du Nhiên cười trộm nói: "Chi bằng suy nghĩ về đề nghị của ta đi? Cưới ta, mọi phiền não tự nhiên sẽ tiêu tan."
← Ch. 032 | Ch. 034 → |