Âm mưu sơn tặc (2)
← Ch.009 | Ch.011 → |
Hai ngày sau đó, "Dê béo huynh đệ" đã được toàn thể đồng nghiệp Thần Phong trại nhiệt tình chiêu đãi, ngoại trừ một người, chính là người thiếu niên mơ mộng tài giỏi nhưng không được trọng dụng Khí Nha, à ừm... Còn có một người nữa, chính là vị huynh đệ trước mắt này.
Người này tên Ngưu Đại Thôn, bởi vì hơi ngốc nghếch, cho nên chưa từng phân phó hắn xuống núi cướp bóc, chỉ ở đây làm tạp vụ, giờ phút này, hắn đang cầm chổi quét dọn trước đại sảnh.
"Đại Thôn huynh đệ, có thể nói cho ta biết trại chủ các huynh đang làm gì không?"
Lúc này Phó Du Nhiên cực kỳ buồn bực, chúng tặc này không biết ăn lầm thuốc gì, trừ bỏ hạn chế việc ra ngoài của nàng, ai ai nhìn nàng cũng mặt mày hớn hở, hết mực ân cần, bất luận người nịnh bợ dù không phải kẻ gian cũng là phường đạo tặc... Ách... Được rồi, bọn họ cũng chẳng phải là người tốt, nhưng mà vẫn rất khác thường.
Nhất là Lý Phái Sơn, ngày hôm qua còn đến đây tìm nàng nói chuyện rất ân cần, áp dụng chiến thuật vòng vèo tìm hiểu tình hình cơ bản của "Hắn", Phó Du Nhiên biết làm sao được? Vốn nàng định kể toàn bộ tình trạng hiện tại, nhưng lại lo sợ trái tim của Lý Phái Sơn mỏng manh yếu đuối, lại nói hươu nói vượn một phen. Nói nàng là con cháu dòng họ nổi danh, sống bằng nghề buôn bán trà, nhà ở Lâm Giang, trong nhà trên không còn cha mẹ, dưới không có huynh đệ tỷ muội, nhận uỷ thác đến đây tìm người.
Chuyện đó hiển nhiên làm cho Lý Phái Sơn hết sức vừa lòng, trong cuộc nói chuyện không ngừng cường điệu hóa các ưu điểm của "Phó Du Nhiên", chẳng hề đả động đến chút khuyết điểm nào, ai mà không biết còn tưởng rằng Phó đại trại chủ này là danh môn khuê tú nhà nào.
Nói đến đây, cuối cùng Phó Du Nhiên đã ngửi thấy mùi vị bất thường, con mẹ nó, tên chết tiệt này không phải người đàng hoàng gì, không ngờ muốn đề cao trình độ nghiệp vụ, lại phát triển ngược lại ý muốn vậy?
Còn Lâm Hi Nguyệt, sau buổi sáng nàng được "đối xử tử tế", đã không thấy bóng dáng Lâm Hi Nguyệt và Tề Diệc Bắc đâu, trong lòng Phó Du Nhiên thầm mắng không biết bao nhiêu lần, Sát thiên đao Lâm Hi Nguyệt này, biết rõ tên kia không phải nàng, còn cố tình lôi kéo "Nàng" quấy phá, để lại mình cô đơn ở đây. Hỏi người trong trại, bọn họ hoặc là cười trộm không đáp, hoặc là nói không biết, hỏi quanh một vòng, chỉ còn sót lại vị huynh đệ Đại Thôn.
Không có cách nào khác, đã thử hỏi một lần, mà Ngưu Đại Thôn hình như không biết.
Phó Du Nhiên gãi đầu, "Ngưu đại hiệp, ta tìm trại chủ các huynh có chuyện quan trọng, nếu không thì tìm Lâm Hi Nguyệt cũng được, huynh nói cho ta biết nàng ở đâu đi."
Giấc mơ lớn nhất trong cuộc đời của Ngưu Đại Thôn chính là trở thành đại hiệp, cho nên huynh đệ trong trại đều gọi hắn là đại hiệp.
Quả nhiên, Ngưu Đại Thôn vừa nghe cách xưng hô của Phó Du Nhiên, lập tức thay đổi thái độ:
"Cơm nhão vương huynh đệ, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, mà là Khí Nha huynh đệ không cho ta nói chuyện với ngươi."
Phó Du Nhiên không biết thân thể mình đang mang này sao lại biến thành "Cơm nhão vương", tuy nhiên nàng cũng không ngại, chỉ mong sao nhanh chóng nhìn thấy trại chủ "Phó Du Nhiên ".
"Ngưu đại hiệp, ta biết huynh luôn hành hiệp trượng nghĩa, thực sự ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cho trại chủ các huynh..."
"Bắn ra, bắn ra, bắn ra..."
"Huynh làm sao vậy?" Phó Du Nhiên tái mặt nhìn chằm chằm Ngưu Đại Thôn đang kêu to.
Ngưu Đại Thôn khó xử nói: "Khí Nha huynh đệ muốn ta bắn lời nói của ngươi ra ngoài, hắn là huynh đệ tốt của ta, ta phải nghe lời hắn nói."
"Huynh..."
"Ngươi đừng có gấp, ta còn một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Phó Du Nhiên có chút nghi ngờ Ngưu Đại Thôn có thật sự nghĩ ra biện pháp hay ho nào không.
"Ngươi cũng đem lời nói của mình bắn ra đi, như vậy sẽ không khó chịu."
...............
Phó Du Nhiên cam chịu ngồi ở trên bậc thang, Ngưu Đại Thôn nhếch miệng cười, "Thế nào? Có phải rất được không?"
"Ngưu đại hiệp, thế này nhá, huynh nói cho ta biết trại chủ đang làm gì, ta sẽ giúp huynh bắt mười con dế."
Hai mắt Ngưu đại thôn sáng lên, thu thập các loại dế khác nhau là giấc mơ lớn thứ hai của hắn, tuy rằng Khí Nha huynh đệ đã giao cho, nhưng lực cám dỗ của mười con dế cũng rất lớn. Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, mớ hỗn độn trong đầu Ngưu Đại Thôn đột nhiên hiện lên một tia sáng, hắn chỉ vào Phó Du Nhiên hét lớn:
"Hang dế trong sơn trại sớm đã bị ta đào hết rồi, ngươi làm sao bắt cho ta mười con dế được? Ngươi xấu lắm, dám gạt ta à? May mắn Ngưu Đại Thôn ta so với khỉ còn tinh ranh hơn!
Phó Du Nhiên chẳng thèm nói gì với Ngưu Đại Thôn "so với khỉ còn tinh ranh hơn", ngoan ngoãn ngửa mặt lên trời thở dài.
"Sao ngươi không nói gì? Có phải còn muốn gạt ta nữa không?"
"Huynh so với khỉ còn tinh ranh hơn, ta làm sao lừa huynh được!"
Ngưu Đại Thôn vừa lòng gật đầu, "Ngươi hiểu được là tốt." Nói xong, có lẽ cao hứng do đã phá vỡ được quỷ kế của dê béo, hắn cười thầm khua chổi điên cuồng. Nhìn tư thế này, hắn không đem toàn bộ sơn trại phủi đi một lần thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cùng lúc này, khắp sơn trại vang lên tiếng chuông đồng "Boong boong", đây là lệnh mọi người xuống núi, âm thanh điều động đàn lừa, hay lại có buôn bán?
Đang phiền muộn, Phó Du Nhiên bật dậy, đi thẳng đến cổng trại, buồn bực hai ngày, vừa vặn luyện tập mua bán một chút.
Lúc tới nơi, Lý Phái Sơn đang đứng diễn thuyết ở trước đám sơn tặc, đơn giản là câu nói cũ "Phấn khởi lên đường, về nhà bình an", thấy Phó Du Nhiên, chúng tặc đều thấy hơi mất tự nhiên, gãi đầu cười ngây ngô nửa ngày, sơn tặc A mới nói:
"Tề công tử, đây là nghề của chúng ta, ngươi cũng đừng chê trách."
"Nghề nghiệp không phân cao thấp, Tề công tử sao có thể là người tầm thường như vậy được?" Lý Phái Sơn cười mỉa hai tiếng:
"Việc làm của chúng ta quả thực không được mọi người chấp nhận, nhưng công tử yên tâm, trại chủ chúng ta thường ngày không được tham dự vào chuyện mua bán này, nên nàng đành phải đánh đàn ca hát, vẽ tranh ngâm thơ..."
Đánh đàn ca hát? Vẽ tranh ngâm thơ? Trong "kế hoạch bồi dưỡng Tài nữ" của Cốt ca (chú thích: nghe nói khi tài nữ về nhà chồng có thể tăng thêm tiền sính lễ), thật ra nàng cũng đã vẽ vài bức tranh, hơn nữa trong lúc tình cờ đã góp phần phát triển cho nền công nghiệp nhẹ của Đại Tấn, gián tiếp đẩy mạnh hiểu quả của ngành sản xuất dây đàn và bút lông nước Đại Tấn (vì chị phá hoại quá nhiều mà =. =). Năm qua trong huyện tổ chức bình chọn "Mười điều tốt", Phó Du Nhiên tự tin nếu không đạt giải thưởng cá nhân ưu tú cũng có thể mang về ba, tám lá cờ đỏ. Nhưng mấy lão già trong Ban chấp hành bình chọn e ngại nàng xuất thân kém, lấy lí do cống hiến không đủ rồi hủy bỏ tư cách dự thi của nàng, khiến cho tâm tình Phó Du Nhiên suy sụp một thời gian, cũng rất hạn chế chạm vào bút lông và đàn, mỹ danh gọi là: chuyện cũ thương tâm khó nhắc lại.
"Dừng lại!" Phó Du Nhiên vô cùng cảm kích đám người Lý Phái Sơn đã ra sức "chào hàng" bản thân mình, nhưng sự thật này vẫn còn kém xa quá. (Chị còn muốn tâng bốc thế nào nữa =. =") Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc thích hợp để giải thích, dê béo chạy trốn cũng không chỗ kêu oan a, nàng lập tức cười to:
"Sơn ca nói không sai, Tề mỗ ta lẽ nào lại là kẻ phàm phu tục tử đó? Hôm nay đến đây chỉ muốn góp vui với mọi người thôi."
Chúng tặc mừng rỡ, nhưng Lý Phái Sơn có chút do dự:
"Tề công tử, ngươi là người buôn bán, người quen khắp thiên hạ, nếu để cho người ta biết được ngươi ở trong sơn trại, dường như rất bất lợi với thanh danh của mình."
"Sơn ca sao lại nói thế, nghề nghiệp không phân sang hèn, cũng không có nghề nào không được làm, tiểu đệ hiện nay đang có dự định mở rộng sản nghiệp gia môn, tiến sang lĩnh vực khác, lần này đúng là một cơ hội thực tế tốt."
Đám sơn tặc đều hưởng ứng: "Tề công tử nói rất đúng, nay thiên hạ thái bình, đầu tư vào sơn trại chúng ta đúng thời cơ đó!"
Chuyện xảy ra như vậy, khiến cho "Tề công tử" càng tiến gần đến trái tim của chúng tặc hơn.
Mà qua việc hoàn thành chu đáo hành động cướp đoạt này, cũng làm cho chúng tặc nhìn nhận "Tề công tử" với ánh mắt khác."Tề công tử" không chỉ có thiên phú làm sơn tặc hơn người, mà còn lý giải chuẩn xác các nguyên tắc cướp bóc của Thần Phong trại: tuyệt đối không đuổi cùng giết tận, cấp lộ phí cho dê béo đủ đến An Dương, đây chính là cấp độ cao nhất thể hiện tinh thần chủ nghĩa nhân đạo. Điều này khiến cho đám sơn tặc cùng ồ lên tán thưởng rồi chuyển sang vui mừng cực độ, ánh mắt trại chủ quả nhiên không tầm thường, Thần Phong trại, xem như có người kế nghiệp.
Lý Phái Sơn nhất thời kích động nước mắt đầm đìa, lúc nhị ca còn ở trên núi, hai người thường vì hôn sự của Phó Du Nhiên mà than ngắn thở dài, hiện tại xem ra không cần phải lo lắng nữa, không phải không tìm thấy, mà là duyên phận chưa tới thôi. Lý Phái Sơn nhìn "Tề công tử", càng ngắm càng thuận mắt, càng nhìn càng vừa lòng. Sau này bất luận Du Nhiên gả đi làm vợ thương nhân, vẫn nên để "Tề công tử" ở rể Thần Phong trại, cũng vì mọi người muốn gặp gỡ thường xuyên. Phiền toái duy nhất chính là Lâm Hi Nguyệt, bởi nàng cũng coi trọng Tề công tử, nguy rồi, dù sao đi nữa Lâm đại cô nương cũng còn có chút bộ dạng của nữ nhi. Nếu so sánh với Phó Du Nhiên, phần thắng của nha đầu này cũng chỉ dưới 1%, cho nên nhiệm vụ hàng đầu trước mắt, chính là đuổi Lâm đại cô nương về Lâm Đình trại, trừ bỏ hậu họa.
Phó Du Nhiên tất nhiên là không hề biết suy nghĩ trong lòng Lý Phái Sơn, thư giãn gân cốt, tâm tình tốt hơn nhiều, đắc ý hoàn toàn quên mất lời thề dưới ánh trăng cùng Tề Diệc Bắc. Quả nhiên làm nam nhân thật tốt, không những được thoải mái ăn thịt uống rượu, mà ngay cả chà xát chân trước mặt mọi người cũng không có ai phản đối, ha ha, đương nhiên, vẫn không nên chà xát, chỉ bày ra bản sắc của Phó trại chủ thi oẳn tù tì uống rượu với mọi người, tất nhiên là để lôi kéo trái tim của chúng tặc rồi.
Chớp mắt trời đã sẩm tối, Lâm Hi Nguyệt và Tề Diệc Bắc vốn biến mất hai ngày vừa vào tới đại sảnh, liền thấy một cảnh tượng chán chường.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |