← Ch.05 | Ch.07 → |
Cô lại một lần nữa rơi vào trong cái vẻ đẹp sắc sảo của anh, chiếc mũi cao, đôi mắt to, hai mí cao vút, làn da hơi ngâm đen càng tôn lên vẻ trưởng thành của hắn. 🌜·♓·ế·✝️ tiệt, cô đến đây là 𝖌·𝐢·ế·† hắn, chứ không phải biện luận nhan sắc. Cô dứt ra khỏi lòng anh, tay nhanh chóng đ*â*ɱ kiếm tới, anh nhẹ né qua.
- Một chiêu đó của nàng có thể 🌀.ⓘ.ế.ⓣ ta đó! Nàng ra tay độc ác thiệt nha!
Mạc Hi đúng là xuất chiêu nào là muốn lấy mạng chiêu đó, nhưng cô nghĩ anh là ai chứ. Anh, Đường Lãnh Nam, được mệnh danh là vương gia khát 𝖒●á●⛎, năm tuổi theo sư phụ học võ, mười lăm tuổi luyện tới linh lực tím, hai mươi tuổi liền thành linh lực vàng, trở thành đệ nhất ☑️●õ 🦵●â●Ⓜ️, là chiến thần của hoàng đế, thấy anh như thấy người.
Mạc Hi đã nghe được nhiều thông tin về Đường Lãnh Nam, nên mới chọn đi á.ⓜ s.á.т một cách bất ngờ giành phần thắng, nhưng không ngờ ai kia đã đoán trước được â-ⓜ mư-⛎ của mình, vẫn cứ thản nhiên phòng thủ, không tấn công. Cô lần nữa bị anh ôm trọn vào lòng, nhưng lần này, thân hình anh hơi r⛎_ⓝ 𝖗_ẩ_ⓨ, trong miệng liền nghe mùi Ⓜ️*á*υ tanh.
- Ngươi bị sao vậy? - Mạc Hi nhíu mày, tim khẽ hẫng một nhịp, liền bắt mạch cho anh, mạch đập yếu, linh lực chạy loạn, ngước mắt lên nhìn anh - Ngươi bị trúng độc. Bao lâu rồi? Là ai làm?
Đường Lãnh Nam có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, trên mặt có một chút mệt mỏi, lại có một chút thú vị tìm tòi về cô. Anh trúng độc từ nhỏ, đến ngự y giỏi nhất cũng không nhận ra được là anh bị làm sao, tình trạng ngày một yếu, thì vào đúng sinh thần thứ năm, một lão già đi ngang qua nhìn trúng anh, liền vác anh lên núi dạy võ công, sau đó mới nói cách chữa trị loại độc này.
- Nàng chấp thuận gả cho ta. Ta liền nói với nàng.
Cô lạnh lùng nhìn anh, anh rõ ràng là chơi trò với cô mà.
- Tại sao ta phải nghe theo ngươi?
Anh bật cười, sau đó ôm lấy 𝓃𝐠.ự.ⓒ khẽ ho, mắt nhìn xung quanh căn phòng của mình.
- Ta dù là chiến thần hay là đệ nhất gì đó, vẫn là một người cô độc. Mẫu thân ta từ lúc sinh ta ra liền kiệt sức mà 𝒸·𝐡ế·t, một mình ta chống chọi với thứ độc quái ác này. Nàng cũng vậy đúng không? - Anh vuốt má cô - Một mình bảo vệ đệ đệ mình, cố làm mình ra vẻ lạnh lùng nhưng nội tâm cũng vô cùng mệt mỏi, cũng là một người cô đơn. Vậy tại sao lại 8 tác hợp cho hai kẻ này lại, ta có thừa sức bảo vệ nàng và đệ đệ nàng.
Mạc Hi không muốn nói dối nhưng tâm tình của mình bị anh làm cho rung động. Cô từ khi làm 💲*á*ⓣ tⓗ*ủ, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, càng 𝖌*𝒾ế*𝖙 nhiều người, cô càng quên mất cảm xúc mình phải thể hiện ra sao, là gì, nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng muốn làm một con người bình thường mà thôi, không có mùi ɱá.υ, không có hãm hại lẫn nhau.
- Ta không muốn thờ chung chồng.
- Ta liền không nạp thiếp, chỉ có một vương phi là nàng. - Anh kiên định nói.
- Ta không thích nữ nhân nhìn tướng công mình.
- Ta liền móc mắt ả ra - Anh bật cười nhìn nàng.
- ... Vậy ta sẽ đồng ý lấy ngươi, nhưng ngươi không được phản bội ta. Ngươi phản bội ta, ta liền 𝖌*ï*ế*ⓣ ngươi. - Mạc Hi chắc chắn nói, trước giờ không một ai được phép phản bội cô.
- Ta sẽ không phản bội nàng, cũng không để ai phản bội nàng, không thì ta sẽ là người 🌀_ı_ế_𝐭 tên đó trước - Anh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng dựa đầu vào ⓝ*ℊự*c mình. Không cần nói nhưng cả hai đều biết thời khắc này là thời khắc yên bình nhất trong cuộc đời.
- Nghe nói hoàng thượng ban ♓ô*ⓝ cho vương gia với nhị tiểu thư Mạc gia.
- Ta có huynh đệ trong phủ nói, nhị tiểu thư thực ra 𝖙♓â_ռ ✞𝒽_ể yếu ớt, không được sủng nịnh, lúc nào cũng bị coi là người hầu.
- Sao lại quá đáng vậy chứ? Nhưng lần này bị gả vào phủ vương gia, sợ là sẽ bị sớm đư·@ ✌️à·o lãnh cung.
Trong khách điếm, có hàng ngàn người đang đua nhau truyền tin ra ngoài. Chỉ trong vòng một ngày, cả thành đều mong chờ đến ngày nhị tiểu thư được đ·ư·ⓐ 𝐯à·ο phủ vương gia.
Sáng hôm sau, Mạc Hi vẫn còn trong giấc mộng liền bị đám nha hoàn lôi dậy, thay đồ, búi tóc làm cô khó chịu khẽ nhăn mày. Cô được chính phụ thân tể tướng dắt tay ra ngoài, rồi còn được ông dặn dò đủ điều, nói chỉ cần vương gia ăn 𝒽●ⓘế●p cô, ông liền dùng cả thân này đứng ra bảo vệ cô làm cô khẽ cảm động nhớ tới người cha của mình kiếp trước.
Cô ngồi trong kiệu hoa, bên tai nghe rất nhiều tiếng bàn luận cùng tiếng kèn, tay hơi nắm chặt, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống.
- Cha, hôm nay Mạc Hi, con gái của cha đi lấy chồng rồi này. Con chắc rằng cha sẽ đi phủ đầu con rể trước rồi mới giao con ra đúng không? - Cô nghẹn ngào.
Kiệu hoa dừng lại, từ từ đặt xuống, Mạc Hi vội lau đi nước mắt, chờ đợi người mở tấm rèm ra, đưa tay đón cô ra ngoài. Đường Lãnh Nam cẩn thận dắt tay cô vào phủ, cảm nhận nước ở bàn tay liền hơi nhíu mày.
- Nàng khóc ư?
- Ta chỉ nhớ một vài chuyện xưa thôi, chàng không cần lo.
Mạc Hi giải thích, sau đó dựa vào người Đường Lãnh Nam, người con trai này, cô sẽ nắm chặt không buông. Anh cưng chiều ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, từ từ đi vào bên trong. Hai người liền thực hiện truyền thống giao bái, sau đó cô nhìn xuyên qua tấm màn che, thấy người ngồi ở phía trên mặc long bào đang hào hứng.
- Hôm nay là lễ cưới của hai con. Trẫm đã đem rất nhiều sính lễ đến, còn có ngân sâm ngàn năm cho vương phi bồi bổ.
Cô nhìn hoàng thượng, người này không có khả năng 𝖍_ạ đ_ộ_𝐜 Đường Lãnh Nam. Hoàng thượng là người sủng ái anh nhất, xem anh như một người thân cận bên mình, hơn cả thái tử bây giờ, còn chưa nói tới, anh luôn là người đề nghị dẫn đầu xuất binh ra trận, 🌀●iế●ⓣ c𝖍-ế-𝐭 không biết bao nhiêu tướng địch, chiếm không biết bao nhiêu thành trì.
- Không phải chỉ mình hoàng thượng có đồ tốt, ta hôm nay ban cho vương phi bột trân châu, thoa lên đẹp da, sáng người.
Người ngồi bên trái hoàng thượng là hoàng thái hậu, bà ôn nhu lên tiếng, trước giờ bà thương yêu nhất là Đường Lãnh Nam nên tự nhiên cũng có hảo cảm với người mà anh chọn.
- Vậy tới con thưa hoàng thái hậu. Ta hôm nay đưa đến bộ vòng cẩm thạch tuyệt sắc, đeo lên càng tôn thêm vẻ kiều diễm của vương phi.
Người vừa mới nói là hoàng hậu, cô nhíu mày, là do Đường Lãnh Nam ăn ở tốt hay là lòng người khó đoán. Bỗng bên ngoài có tiếng la hét, hàng ngàn tên thích khách nhảy vào, nhưng đa số chỉ nhắm vào cô và anh.
- Mau bảo vệ hoàng thượng, hoàng thái hậu và hoàng hậu.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |