Sắc phong
← Ch.077 | Ch.079 → |
Editor: windchime
Beta: Lạc Thần, coki
Cuộc nói chuyện ngắn gọn làm cho người ta kinh ngạc không thôi mà tiếng đồng ý càng làm người ta kinh ngạc hơn nữa.
Tinh Nhi không nghĩ tới tiểu thư sẽ trả lời như vậy, chẳng lẽ tiểu thư thật lòng thích vị Quý thái tử hoa tâm này sao?
Như Huyên mới trở về từ Tân Nguyệt lâu cũng đứng sững sờ ở cửa đại sảnh, vào lúc này tường thành mà nàng rất vất vả xây dựng đang sụp đổ ầm ầm.
Vô tâm duy hữu bạch vân tri
Nhàn ngọa cao trai mộng điệp thì
Bất giác đông phong quá hàn thực
Vũ lai huyên thảo xuất ba ly.
(Bài thơ Trait rung vịnh hoài - Trong phòng bày tỏ tâm tư tình cảm của
Dịch nghĩa: Vô tâm hay không chỉ có mây trắng biết
Rãnh rỗi nằm cao mơ mộng đẹp
Bất ngờ gió đông thổi lạnh lẽo
Mưa tới hoa hiên nát tơi bời
Đột nhiên Như Huyên nhớ tới bài thơ này.
A Hắc và A Hoàng vẫn luôn ngoan ngoãn nằm ở bên chân Thiên Thiên giống như cũng nghe thấy điều này nên hơi ngẩng đầu lên nhìn chủ tử của chúng.
Người kinh ngạc nhất chính là Quý Thuần Hoàn, hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ từ chối mình nên lúc hắn nghe được nàng đồng ý thì trong lòng lại xuất hiện sự rối rắm nhưng nhiều hơn là sự vui mừng, bởi vì nàng sẽ thuộc về hắn.
"Thật sao?" Quý Thuần Hoàn vẫn chưa dám chắc chắn, hỏi lại.
Thiên Thiên rài hài lòng với những gì mình vừa thấy, khóe miệng nàng hơi cong lên: "Thật, có thể trở thành thái tử phi của nước Thủy Nguyệt là phúc đức ba đời của ta hơn nữa vị trí này lại còn là thứ mà bao nhiêu nữ tử tha thiết ước mơ nhưng lại không có được đấy."
"Vậy thì tốt quá, có thể lấy được mỹ nữ như nàng cũng là vinh hạnh của ta." Quý Thuần Hoàn cười khẽ nói.
"Thực đúng là vinh hạnh đến cùng cực nhưng nếu so với việc bị người ta phỉ nhổ hoặc là trở thành tội nhân thiên cổ thì ta vẫn tương đối thích cuộc sống đơn giản, bình an hơn." Thiên Thiên mỉm cười nói.
"Hả?" Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn Quý Thuần Hoàn vẫn chưa thể giải thích được hàm ý trong câu nói đó, bị người ta phỉ nhổ? Tội nhân thiên cổ? Những chuyện này thì có liên quan gì đến việc nàng trở thành thái tử phi của hắn chứ?
"Ta tin rằng Quý thái tử cũng biết trước đây ta từng là vương phi của Kỳ vương gia, tuy rằng bây giờ đã bị bỏ nhưng ta vẫn có thân phận này, hơn nữa trong mắt người đời thì ta đã không còn là người trong sạch, hoàng cung quý tộc còn không thể chấp nhận chuyện này thì nói gì đến dân chúng.
Nếu như ta vì thỏa mãn lợi ích bản thân mà trở thành thái tử phi của thái tử, đến lúc đó tất cả mọi người từ trên xuống dưới của nước Thủy Nguyệt đều sẽ biết chân tướng sau đó nhất định ta sẽ bị người phỉ nhổ còn nước Tây Lũng cũng sẽ vì vậy mà bị buộc lên cổ tội danh coi rẻ tình hữu nghị giữa hai nước, quân chủ nước Thủy Nguyệt sẽ phái binh tấn công nước Tây Lũng, đến lúc đó dân chúng sẽ phải chịu tội, vì vậy ta không đảm đương nổi việc trở thành tội nhân thiên cổ này." Thiên Thiên cẩn thận phân tích.
Ba người và hai con chó sói bị buổi nói chuyện này làm cho chấn động.
Cuối cùng Tinh Nhi cũng hiểu vì sao vừa rồi tiểu thư lại nói như vậy, thì ra tiểu thư đang khéo léo từ chối Quý thái tử.
Còn Như Huyên đang đứng ở cửa thì lại càng sùng bái chủ tử hơn, lúc này trái tim nay cũng bình ổn trở lại nhưng khi nàng nhìn thấy biểu cảm của Quý Thuần Hoàn thì chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không phải như mình đoán.
A Hắc và A Hoàng hơi ngẩng đầu lên thì lúc này lại cúi xuống, nhắm hai mắt lại giống như vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì cả.
"Ta không quan tâm những thứ đó hơn nữa ta cũng không cho phép những chuyện như vậy xảy ra." Thì ra cuối cùng nàng vẫn từ chối hắn hơn nữa lại còn dùng cách từ chối khiến hắn không thể tức giận được.
"Thái tử không để ý nhưng không có nghĩa là hoàng thượng quý quốc không để ý, cũng không có nghĩa là bách quan quý quốc không quan tâm, lại càng không thể đại diện cho việc dân chúng thiên hạ sẽ không để ý.
Thái tử là hoàng thượng tương lai của nước Thủy Nguyệt mà thái tử phi cũng là hoàng hậu tương lai, nếu như ta chỉ vì muốn thoả mãn mong ước của bản thân thì chỉ sợ dân chúng nước Thủy Nguyệt sẽ không ủng hộ hoàng thượng tương lai của bọn họ nữa." Nếu như Quý Thuần Hoàn dùng cái danh hoa tâm để làm mặt nạ thì chứng tỏ hắn coi trọng thân phận của mình và vị trí hoàng thượng tương lai. Thiên Thiên chính là bắt lấy điểm này để từ chối một cách khéo léo.
Quý Thuần Hoàn nghiêm túc quan sát nữ nhân trước mặt, rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Thật lâu sau...
Quý Thuần Hoàn cười khẽ rồi nói: "Thì ra mỹ nữ lại thông cảm, suy nghĩ cho ta đến vậy, chẳng qua chuyện sau này thì sau này mới biết được, thật ra thì hôm nay ta đến đây còn có một mục đích khác chính là đến tạm biệt mỹ nữ, cuộc trao đổi đã kết thúc mà ta cũng cần phải trở về nước, hy vọng về sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Quý Thuần Hoàn biết lúc này không cách nào có được nàng nên hắn chỉ có thể chờ cơ hội.
"Vậy chúc Quý thái tử thuận buồm xuôi gió."
Sau đó không lâu, Thiên Thiên không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau sớm như vậy.
Quý Thuần Hoàn vừa bước chân ra khỏi cửa lớn thì Mộ Dung Hàn tiến vào.
"Chỉ mới một thời gian không gặp mà bên cạnh Thiên Thiên đã có nhiều nam tử ưu tú như vậy, xem ra ta phải coi chừng nàng cẩn thận mới được." Tiếng nói của Mộ Dung Hàn khiến Thiên Thiên đang định rời khỏi đại sảnh ngừng lại.
"Ngươi lại xuất hiện? Nếu ngươi không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi đấy." Thiên Thiên xoay người nhìn dáng người quen thuộc kia rồi khẽ cười nói.
"Thế nào, nàng nhớ ta sao?" Mộ Dung Hàn dịu dàng hỏi.
"Đúng vậy. Ta nhớ ngươi." Thiên Thiên trả lời khiến tim Mộ Dung Hàn có chút loạn nhịp.
"Vậy sau này ta phải biến mất nhiều hơn mới được, cảm giác được nàng nhớ nhung thật là tốt."
"Nếu như ngươi thật sự biến mất thì ta cũng không ngại tiếp quản Túy Hương lâu đâu." Mắt Thiên Thiên đột nhiên loé sáng.
Mộ Dung Hàn cười gượng vài tiếng: "Còn một cách nữa, không cần ta biến mất nhưng Túy Hương lâu vẫn thuộc về nàng."
"Ngươi đừng nói là trở thành người của ngươi nhé."
"Có thể lấy được nữ tử thông minh như thế thật là vinh hạnh của ta." Trong mắt Mộ Dung Hàn tràn đầy tình cảm, không có sự lạnh lùng như lúc bọn họ mới gặp mặt.
Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, gần đây nàng có số hoa đào sao? Vừa đối phó được một người thì lại xuất hiện một người khác.
"Thế nào? Chuyện này không sai mà." Mộ Dung Hàn tiếp tục hỏi đến cùng.
"Ta chỉ có giá trị bằng một Túy Hương lâu thôi sao?"
"Đương nhiên không rồi, trong lòng ta nàng là vô giá."
"Vô giá? Vậy sao, thì ra trong lòng ngươi ta không đáng một đồng. Hai, thì ra ta rẻ như vậy, thật là thương tâm." Thiên Thiên vờ oan ức nói, thực ra trong lòng nàng cười sắp ngất.
Bởi vì nàng không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của Mộ Dung Hàn: "Không, không, không, ta không có ý đó, cái vô giá mà ta nói không phải là vô giá đó mà là báu vật vô giá, vô giá đấy." Mộ Dung Hàn sốt ruột giải thích.
"Phụt..." Cuối cùng Thiên Thiên cũng không nhịn được nữa nên cười lớn mà Tinh Nhi ở một bên cũng che miệng cười.
"Thì ra..." Mộ Dung Hàn cũng cười gượng, không thể tưởng tượng được hắn lại bị nàng lừa vào bẫy nhưng hắn cũng không tức giận mà lại có một loại cảm giác không rõ đang không ngừng tăng lên.
Hoàng cung...
"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm hiểu được Thượng Quan tiểu thư đã từ chối lời cầu hôn của Quý thái tử còn Quý thái tử cũng đã bắt đầu chuẩn bị khởi hành về nước." Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong ngự thư phòng.
"Được, tiếp tục âm thầm theo dõi, nhớ kỹ là không được để lộ thân phận." Long Khải Diêm gật đầu nói.
"Vâng." Rất nhanh bóng người lại biến mất.
Sau đó Long Khải Diêm cầm lấy thánh chỉ đã được chuẩn bị từ trước, mở ra cẩn thận nhìn, trong mắt hắn hiện lên ý cười, quả thực đáp án của nàng khiến hắn rất vừa lòng, xem ra mọi chuyện cũng rất thuận lợi.
"Tiểu Lý Tử, đi tuyên chỉ đi!"
Tiểu Lý Tử cung kính tiếp nhận thánh chỉ, đương nhiên hắn biết nội dung thánh chỉ này là gì, lúc trước khi hoàng thượng tự tay viết thánh chỉ này thì hắn đang đứng ở bên cạnh.
Long Khải Diêm còn dặn dò mấy lời trước khi Tiểu Lý Tử rời đi.
Rất nhanh Tiểu Lý Tử đã đi đến nơi.
"Thượng Quan Thiên Thiên tiếp chỉ!"
Thiên Thiên đang cùng Mộ Dung Hàn nói chuyện phiếm nên không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên nàng nghe Tiểu Lý Tử bên cạnh Long Khải Diêm đến tuyên chỉ, Long Khải Diêm này định làm gì?
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Thiên Thiên hiền hậu hơn người, mẫu mực phép tắc, cẩn thận giữ mình, tính cách bình ổn, tốt đẹp thành tính cho nên mười lăm tháng này sắc phong làm Thục quý phi. Khâm thử!"
← Ch. 077 | Ch. 079 → |