← Ch.115 | Ch.117 → |
"Em đi vào đây." An Nhạc mím môi cười cười, mở cửa xe, một chân đã bước xuống, Cố Tử Mặc đột nhiên kéo cô lại, ôm cô từ phía sau nói "Ôm một chút."
Nghe hắn nói, sau lưng còn truyền tới nhiệt độ, An Nhạc có chút ngượng ngùng, trong lòng thấy ngọt như ăn mật đường, hắn đôi lúc thật giống một đứa trẻ lớn xác. Nhưng làm sao bây giờ, hắn thỉnh thoảng trẻ con như vậy lại khiến cô càng ngày càng thích.
Thứ tình cảm càng ngày càng lớn này lúc thì làm cho cô ngọt ngào, lúc lại làm cho cô sợ hãi. Từ trước tới giờ mọi người đều nói cô sống không tim không phổi, tựa như khi học trung học phổ thông, lúc cùng bạn bè chia tay, một đám buồn bã khóc lóc, trong lòng cô lại không cảm thấy quá buồn.
Bạn bè đối với An Nhạc tựa như phong cảnh bên đường, ở nơi này chia tay bạn cũ, ở nơi tiếp theo sẽ gặp được bạn mới, nhân sinh là như thế, cô luôn nghĩ như vậy, bao gồm cả chuyện tình cảm.
An Nhạc tin tưởng, trên thế giới này yêu một người càng sâu sắc sẽ càng dễ bị người đó làm tổn thương, cho nên cô chưa bao giờ muốn yêu đối phương quá nhiều.
Hai lần An Nhạc yêu đơn phương mặc dù là do cô chủ động, nhưng vẫn luôn là cô buông tay trước. Lần đầu tiên, khi biết nam sinh kia thích một nữ sinh khác, cô lập tức thu hồi hết ý niệm trong đầu. Vài năm sau, khi một lần nữa nghĩ về nam sinh đó, trong lòng trừ hoài niệm tuổi trẻ, cũng không có bất cứ cảm giác nào khác, đối với học trưởng cũng như vậy.
Thời gian là thứ thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, thời gian cũng là thiên địch của tình yêu, An Nhạc tin tưởng tình yêu nhưng không tin tưởng tình yêu vĩnh hằng.
Nhưng hiện tại cô đang sợ, sợ có một ngày Cố Tử Mặc không còn tình cảm với cô nữa, sợ lúc cô với Cố Tử Mặc chia tay cô không thể phóng khoáng như trước đây.
Cố Tử Mặc cảm nhận được người trong lòng hơi run rẩy, hai tay siết chặt nói bên tai cô "Sao vậy?"
An Nhạc không trả lời vấn đề của hắn, sự bất an này cô cũng không muốn hắn biết nên chuyển hướng đề tài "Nới lỏng tay, em sắp không thở nổi rồi, anh muốn ghìm chết em sao?"
Cố Tử Mặc cuối đầu nở nụ cười "Đề nghị này không tệ."
An Nhạc dùng khuỷu tay huých vào người hắn "Biến, anh muốn ghìm chết em, em thành quỷ cũng không tha cho anh, đến lúc đó ngày ngày quấn anh khiến anh không được yên ổn."
"Ngày ngày quấn anh? Vậy anh thật sự mong đợi, trước tiên nên nói một chút em muốn làm sao quấn anh? Như vậy phải không?" Cố Tử Mặc vừa nói, bàn tay vừa nắm chặt lấy tay An Nhạc, hôn lên vành tai cô.
An Nhạc sợ ngứa nên rụt cổ lại, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn khuôn mặt càng ngày càng đẹp trai của Cố Tử Mặc, trong mắt cô lóe lên một tia sang giảo hoạt.
An Nhạc xoay người sang tư thế khác cắn lên môi hắn, tiếp đó, lúc Cố Tử Mặc muốn một nụ hôn sâu, cô liền buông tay hắn nhảy xuống xe nghênh ngang rời đi, mang theo tiếng cười như chuông bạc.
Cố Tử Mặc không có đuổi theo, chỉ mỉm cười lẳng lặng ngồi trong xe nhìn bóng lưng An Nhạc rời đi.
Đúng vào lúc này, An Nhạc đã đi được vài mét đột nhiên quay đầu lại, phất phất tay về phía hắn, lộ ra nụ cười rực rỡ dưới ánh đèn đường nhạt màu.
Cố Tử Mặc nhìn thấy nụ cười như vậy, trong lòng xao động cũng cười một tiếng đáp lại.
An Nhạc xoay người, lần này không quay đầu lại nữa, trở về ký túc xá, Hứa Ngọc vừa thấy cô liền trêu chọc "Không qua đêm ở nhà bạn trai cậu nữa à, không phải anh ấy đem chìa khóa dự phòng cho cậu rồi sao? Còn dè dặt cái gì nữa, còn không đem anh ấy ăn sạch, bạn trai cực phẩm như vậy bị người khác đoạt mất thì làm sao?"
An Nhạc lắc đầu, vẻ mặt hết thuốc chữa nói "Đại Ngọc Nhi, tư tưởng của cậu thật xấu xa, hơn nữa ăn rồi có thể bảo đảm anh ấy không bị người khác cướp mất hả?"
Hứa Ngọc ôm vai An Nhạc nói "Đương nhiên không thể bảo đảm, nhưng cậu phải biết câu nói này: không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần biết đã từng có qua, tớ sơ cậu đến lúc chia tay rồi cũng chưa từng có."
Nếu như lời này là người khác nói, khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, nhưng là do Hứa Ngọc nói nên sẽ không có ý gì khác, bởi vì bọn cô ở trong ký túc xá cũng hay nói đùa, cười cười coi như xong, sẽ không có ai tưởng thật.
Mấy chị em trong phòng cười cười nói nói tán gẫu một trận.
An Nhạc nằm trên giường, lúc muốn đi ngủ thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô cầm lên nhìn, là Cố Tử Mặc gửi tới, chỉ là tên của hắn trên điện thoại của cô vẫn là Công Tử không thay đổi.
Công Tử [Ngủ chưa?]
An Nhạc [Vẫn chưa]
Công Tử [Anh không ngủ được]
An Nhạc cười, cái gì mà ngủ không được, nói thẳng ra là hắn nhớ cô hay gì đó được rồi, cô lăn một vòng trên giường, chậm rãi đánh chữ trả lời.
An Nhạc [Ngủ không được thì đếm cừu đi! Một con cừu, hai con cừu, ba còn cừu..... ]
An Nhạc vừa mới gửi tin nhắn đi đã nhận được điện thoại của hắn, cô bắt máy, liếc nhìn mấy chị em cùng phòng, nhỏ giọng nói "sao lại gọi tới rồi?"
Cố Tử Mặc cười "Không phải nói đếm cừu sao? Em đếm qua điện thoại cho anh nghe đi." Hắn nói xong đem điện thoại đặt bên cạnh gối, nhắm mắt lại, làm một bộ dáng chuẩn bị sẵn sàng nghe cô đếm cừu.
An Nhạc hết chỗ nói rồi, nhưng cô vẫn đếm "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, ......"
Cùng với thanh âm trầm thấp ôn nhu của An Nhạc, hai người bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Nhưng cả hai đều không tắt điện thoại, kết quả chính là sáng sớm hôm sau điện thoại An Nhạc không còn một đồng, cô khóc không ra nước mắt, đúng là bi kịch đủ kiểu mà!
Coi như hắn cũng có lương tâm, thấy không gọi được liền nhanh chóng nạp tiền điện thoại cho cô, nhưng vẫn không thể giảm bớt tức giận trong lòng An Nhạc. 11 giờ rưỡi Cố Tử Mặc tới đón cô, An Nhạc nhìn hắn một cái nói "Sau này đừng hi vọng em sẽ đếm cừu với anh."
Cố Tử Mặc cười sáp đến hôn lên má cô một cái, sau đó nói "Muốn ăn cái gì?"
An Nhạc im lặng, cô coi như đã hiểu, chuyện gì bất lợi với hắn, hắn lập tức sẽ đá sang chuyện khác, cô bĩu môi nói "Tùy tiện."
"Được, vậy thì ăn tùy tiện." Cố Tử Mặc vừa cười vừa khởi động xe.
Cuối cùng, hai người đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, sau khi ăn xong lại đến nhà Cố Tử Mặc, mỗi người chiếm một cái máy tính chơi trò chơi.
Nhưng mà cái An Nhạc đăng nhập vào là acc Công Tử, kể từ khi cô biết cái tài khoản này có thể sử dụng một chút đặc quyền, cô liền hứng thú online acc của hắn.
Mặc dù không dám quá mức trắng trợn sợ người khác phát hiện, nhưng là có đặc quyền sẽ cảm thấy thú vị hơn một chút.
Lúc An Nhạc ở Thương thành xem thời trang mới, Cố Tử Mặc đang thao tác nhân vật của cô vào chiến trường đối kháng giết địch, An Nhạc chợt nhớ tới lần đầu tiên cô gặp mặt hắn trong trò chơi, hắn đã cỡi sạch cùng cô PK, khi đó hắn vô cùng trâu bò.
Hắc hắc, An Nhạc cười thầm, ở trong trò chơi bấm bấm con chuột, sau đó kêu "Cố Tử Mặc, anh xem."
← Ch. 115 | Ch. 117 → |