← Ch.074 | Ch.076 → |
An Nhạc không hề cảm thấy cao hứng, chỉ cảm thấy áp lực thật lớn a!!!
Đang lúc An Nhạc căng thẳng, bỗng nhiên cô nghe tiếng người bên cạnh nói chuyện "Trong vòng hai tháng, chúng ta ở hai chỗ khác nhau gặp mặt, đây có được xem là duyên phận không?"
Nghe vậy, tim An Nhạc nhảy lộp bộp, cô gái nào nghe được mấy lời này mà có thể nhịn xuống không suy nghĩ lung tung, đặc biệt đối phương còn là một thanh niên không hơn cô bao nhiêu tuổi, lớn lên nhìn cũng không tệ a!
Duyên phận? Trong biển người mênh mông có thể cùng một người gặp thoáng qua hai lần, hơn nữa trong đầu còn nhớ rõ dung mạo của người ta, đúng là một loại duyên phận rồi, dù sao thế giới cũng lớn như vậy!
Nhưng duyên này rốt cục là cái loại duyên gì thì không ai biết được rồi.
"Xem là vậy đi." An Nhạc khẽ động khóe miệng cười khan, chuyển đề tài nói "Anh tới nơi này thăm người thân hay là đi du lịch?"
Thị trấn của An Nhạc cũng là một địa điểm du lịch, cho nên cô hỏi câu này cũng không có gì kỳ lạ.
Cố Tử Mặc liếc mắt nhìn về phía cô, nhếch môi cười một tiếng nói "Chẳng lẽ không có khả năng thứ ba?"
Hmm? An Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, hơi sửng sốt, quay đầu đối mặt với hắn, kéo khóe miệng nói "Đương nhiên có khả năng thứ ba, thứ tư thứ năm cũng có, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi anh không cần để ý."
Mặc dù An Nhạc cũng rất tò mò khả năng thứ ba có thể là cái gì, nhưng lòng hiếu kỳ cũng không có lớn đến mức đòi đáp án từ một người xa lạ.
Cố Tử Mặc thẳng thắn nói "Tôi cũng chỉ nói đùa thôi, vẻ mặt của em sao lại nghiêm túc như vậy."
Đổ mồ hôi!©¸®! An Nhạc cũng cười "Bởi vì mẹ dặn không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ, cẩn thận bị gạt."
"Xem ra mẹ em dạy em không ít thứ."
"Đương nhiên rồi."
Bởi vì nói qua nói lại vài câu, không khí giữa hai người cuối cùng cũng sôi nổi hơn một chút không còn cứng ngắc như trước.
Đúng lúc này, trên đường xuất hiện một cô bé trên tay cầm giỏ chứa đầy hoa hồng, nhìn thấy hai người liền chạy tới, mỉm cười ngọt ngào nói "Anh ơi mua hoa tặng bạn gái đi, hôm nay là lễ tình nhân đó."
Hmm? An Nhạc im lặng, cô cùng hắn rất giống người yêu sao? Rõ ràng giữa hai người bọn họ cách một khoảng khá xa mà.
Cô bé này thật đúng là không có lúc nào không muốn đẩy mạnh tiêu thụ.
An Nhạc đi đến khoát tay nói với cô gái nhỏ "Em gái à, hai anh chị không phải loại quan hệ đó."
Cố Tử Mặc nhìn cô giậm chân phản ứng, cảm thấy thật thú vị! An Nhạc quay đầu nhìn liền thấy ánh mắt đó của Cố Tử Mặc, thật bực mình, cái tên này không khỏi quá nhàn nhã đi, chẳng lẽ hắn không nên giải thích một chút sao?
Cô bé nghe An Nhạc nói như vậy, nhìn xung quanh một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu nhỏ tiếng nói với Cố Tử Mặc "Anh ơi, vẫn còn chưa theo đuổi được sao, vậy phải cố gắng hơn nữa, con gái thường rất thích hoa."
Này..... An Nhạc thật sự rất muốn nôn, cô hoàn toàn nghe thấy lời của bọn họ đó, nhưng là An Nhạc cũng không thể nổi giận với cô gái nhỏ này có phải không?
Cô đành phải tiếp tục cười cười nói "Em gái đi tìm người khác đi, chị đã nói hai anh chị không phải loại quan hệ đó." Nói xong, An Nhạc nháy mắt với Cố Tử Mặc, ám hiệu hắn nên nói cái gì đó, ai ngờ người đối diện làm như không hiểu ám hiệu, hoặc là nên nói hắn không thèm nhìn đến ám hiệu của cô, nói "Được rồi, anh mua một đóa."
Cô bé bán hoa nghe thấy liền hết sức cao hứng lấy ra một bông hồng còn đọng nước đưa cho Cố Tử Mặc, Cố Tử Mặc lấy ví ra trả tiền, An Nhạc đứng bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì, dù sao cũng không phải tiền của cô thì để ý làm gì, hắn thích mua thì mua thôi.
Cô gái nhỏ có được tiền rốt cục thỏa mãn tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
An Nhạc nhìn phía trước thở ra một hơi, thật tốt sắp đến nơi rồi, nhưng lúc này, một đóa hoa hồng đưa tới trước mặt cô, An Nhạc nhìn bông hoa kiều diễm trước mắt, quay đầu nhìn sang người con trai xa lạ còn chưa biết tên.
Cố Tử Mặc thấy cô quay sang, cười nói "Lễ tình nhân vui vẻ!"
Hắn đang đùa cô sao? Đưa hoa cho một cô gái không quen biết, lại còn là hoa hồng nữa, An Nhạc không nhận, quyết đoán cự tuyệt "Hay là anh tặng cho người thân đi, tôi lấy hoa này không thích hợp."
Cố Tử Mặc lắc lắc bông hoa trong tay, nhấn mạnh nói "Hoa này mua cho em mà!"
Ầm! An Nhạc cảm thấy trên mặt nóng rần rần, hắn có biết nói mấy lời như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm không, cái gì mà mua cho cô, cô không thể nhận hoa của người con trai khác mua cho, An Nhạc rất muốn nói với hắn như vậy, nhưng rất rõ ràng cô không có đủ dũng khí, chỉ có thể nói "Dù sao cũng không thể nhận."
Cố Tử Mặc lại hỏi "Em có bạn trai rồi?"
An Nhạc cơ hồ lập tức nghĩ đến Công Tử trong trò chơi, hơn nữa chuyện này liên quan đến vấn đề riêng tư, mặt cô tối sầm lại, khẩu khí cũng có chút không tốt "Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không muốn trả lời."
Cố Tử Mặc đương nhiên nghe ra trong lời nói của cô có ý bất mãn, hắn không nhanh không chậm đáp lại "Thật xin lỗi chọc em tức giận, tôi không có ý thăm dò em, chỉ là muốn nói nếu như em không có bạn trai, vào lễ tình nhân nhận một bông hoa người lạ tặng cũng không phải chuyện xấu."
Nghe vậy An Nhạc cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi có chút qua mức, chậm chạp thở một hơi, ngượng ngùng nói "Không cần, cám ơn ý tốt của anh."
Cố Tử Mặc thu bông hoa lại, cúi đầu liếc nhìn sau đó lẩm bẩm "Xem ra bông hoa này chỉ có thể cho vào thùng rác."
An Nhạc nghe thấy lời nói đó, liếc bông hoa trong tay hắn một cái, có chút đáng tiếc nói "Tôi nói này, cũng không cần vứt vào thùng rác nha, đem về đưa cho người thân đi, không thì cho bạn bè cũng được mà!"
Cố Tử Mặc chống lại ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói "Đưa cho bọn họ có thể mua cái khác, hoa này ý định ban đầu là đưa cho em, nếu như chủ nhân của nó không cần vậy chỉ có thể vứt bỏ."
Này, đây là cái tư tưởng gì vậy?
Muốn cô trơ mắt nhìn hắn cứ như vậy mà "vùi hoa dập liễu" sao?
An Nhạc nhìn thấy hắn thật sự muốn vứt bông hoa vào thùng rác, rốt cục nhịn không được chặn ngang đoạt lấy hoa trong tay người ta, tức giận liếc một cái "thôi, cho tôi đi, vứt bỏ thật là uổng."
Cố Tử Mặc thấy hoa đã bị cô lấy đi, nhếch môi cười một tiếng "Xem ra vận khí của nó không tệ, chủ nhân rốt cục cũng chịu nhận."
An Nhạc mấp máy môi nhưng cũng không biết nói gì, thu hồi hoa, chỉ vào tòa nhà phía trước nói "Chỗ anh nói chính là nơi đó."
Cố Tử Mặc nhìn theo hướng tay An Nhạc chỉ, sau đó cười nói với cô "Cám ơn"
"Không cần."
An Nhạc lắc đầu xoay người đi trước, đi một quảng không xa cô nhịn không được cầm hoa hồng đưa lên mũi ngửi, khóe môi lộ ra một nụ cười, cho dù thế nào thì đây cũng là đóa hoa đầu tiên cô nhận được trong lễ tình nhân năm nay.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |