Hủy trong sạch của nàng
← Ch.01 | Ch.03 → |
Editor: Po Cáo
Ánh mắt Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn về phía Mặc Trạch Minh, không cần suy nghĩ nhiều, người hạ xuân dược hại nàng ra bộ dáng bây giờ nhất định là hắn.
Còn về phần người nào hạ độc! Hẳn là một người khác --
Nhìn mỹ nam tuyệt sắc bị nàng đè nặng phía dưới, khóe miệng Mộ Dung Phong hiện lên độ cong mang chút tà khí, chiêu này của Mặc Trạch Minh chính là một hòn đá ném trúng hai con nhạn, thật cao minh.
Nếu nàng đoán không sai, Mặc Trạch Minh để nàng cùng một chỗ với Mặc Bắc Tà, để khi dược tính phát tác, nàng nhất định sẽ làm ra chuyện không biết hổ thẹn, hủy đi trong sạch của chính mình, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ không cần phải cưới nàng.
Mà nguyên do Mặc Bắc Tà cũng ở trong đây, là bởi Mặc Trạch Minh hắn muốn dò xét một chút vị Tam điện hạ này có thật sự là phế vật ngu ngốc hay không.
Nếu Tam điện hạ thật sự bị nàng nhúng chàm, thì sự thật chứng minh hắn vừa ngốc vừa phế, chuyện này cũng đáp trả được nỗi nghi ngờ trong lòng hắn.
Lúc đó, Mặc Trạch Minh chỉ cần nói vài câu ở trước mặt Hoàng thượng, Tam hoàng đệ hắn muốn cưới Cửu tiểu thư của Mộ Dung gia, người mà khắp kinh đô đều biết là phế vật si ngốc.
Phế vật xứng phế vật!! Nhất định sẽ trở thành trò cười lớn cho cho cả kinh đô.
Khóe miệng Mộ Dung Phong gợi lên một chút độ cong xinh đẹp, Mặc Trạch Minh cứ ngỡ hắn đã làm đúng, nhưng thật ra hắn không biết hắn sai lầm rồi.
Cửu tiểu thư Mộ Dung gia không phải phế vật cũng chẳng phải si ngốc, hết thảy đều là do Mộ Dung Phong trước đây giả vờ.
Đại lục Cửu U dùng võ vi tôn, người nơi này toàn bộ đều tu luyện võ giả.
Võ giả chia thành hai cảnh giới: Minh cảnh giới và Thiên Tiên cảnh giới.
Minh võ giả từ cấp một đến cấp mười, cấp mười là giai đoạn cuối của Minh cảnh giới, qua được cấp mười là có thể thăng cấp luyện Thiên Tiên võ giả.
Thiên Tiên võ giả bao gồm mười cảnh giới: Đại Địa, Thiên Cấp, Huyền Cấp, Thái Cổ, Cửu Thiên, Cửu Kiếp, Chân Linh, Vương Cấp, Đế Cấp, Thần Cấp.
Mỗi cấp bậc đều chia thành hai giai đoạn: trung kì và hậu kì.
Thần Cấp là cấp cao nhất của cảnh giới Thiên Tiên, qua được Thần Cấp của cảnh giới Thiên Tiên là có thể đi xa hơn, bắt đầu tu tiên, nắm trong tay vô hạn sinh mệnh và các loại pháp thuật thần kì.
Mọi người đều cho rằng Mộ Dung Phong không thể tu luyện, nhưng thật ra nàng đã là võ giả cấp bốn hậu kì khi chỉ mới mười bốn tuổi, ở Thần Võ quốc này đã xem như rất có thiên phú tu luyện.
Năm nàng mười tuổi, chính mắt nhìn thấy một đám hắc y nhân chặt đứt toàn bộ kinh mạch tay chân của mẫu thân, nàng biết những người đó khẳng định là người của Mộ Dung gia, đơn giản vì mẫu thân nàng rất có thiên phú tu luyện võ giả.
Nàng không tính là người của Mộ Dung gia, nhưng mẫu thân nàng chính là người của Mộ Dung gia, còn về phần phụ thân nàng là ai, mẫu thân chưa từng nhắc đến.
Từ nhỏ nàng đã rất hiểu biết, vì để mình có thể sinh tồn, cố ý để mọi người biết nàng không thể tu luyện, ở nhà giả ngây giả dại, diễn rất thật, thậm chí ngay cả mẫu thân nàng cũng không biết, vốn định khi mười bốn tuổi gả cho Thái tử -- người mình thương thầm, đến lúc đó có thể mang mẫu thân rời khỏi Mộ Dung gia.
Nhưng một lòng khuynh tình lại đổi lấy bị Thái tử kê đơn hãm hại, hủy đi trong sạch của nàng --
Mộ Dung Phong cảm thấy cô nương này quả thật là ngốc tử, lấy thiên phú tu luyện thiên tài như vậy, tương lai nhất định sẽ là một cường giả, nhưng nàng lại muốn nhờ vả người không thương nàng -- Thái tử, quả thật là mười phần sai lầm.
Bất quá, nàng bây giờ đã chiếm thân thể của Mộ Dung Phong, thù này cùng oán này, nàng tất nhiên sẽ thay nàng ta báo.
"Thái tử, chuyện này --" Nữ tử dung mạo quốc sắc thiên hương đứng bên cạnh Mặc Trạch Minh gọi là Mộ Dung Thanh Linh, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, dược tính đã phát tác, sao đột nhiên dừng lại, hơn nữa ánh mắt thanh lãnh kia khiến cho nàng cảm thấy thật xa lạ.
Mặc Trạch Minh liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, ống tay áo phải phất lên, tức giận nói: "Mộ Dung Phong, trước mặt nhiều người như vậy ngươi lại dám làm ra chuyện hổ thẹn này với Tam hoàng đệ, căn bản không xứng làm Thái tử phi của ta, ta muốn hưu ngươi."
Mộ Dung Phong không tức giận ngược lại cười càng rực rỡ, chờ hơi thở trở lại bình tĩnh, nàng đứng lên.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |