Truyện:Cừu Cừu, Anh Yêu Em - Chương 113

Cừu Cừu, Anh Yêu Em
Trọn bộ 115 chương
Chương 113
[Phiên ngoại] Trầm Diệc & Sở Sính Đình (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phàm là người gặp qua Sở Sính Đình, trong lòng đều đã hiện lên một từ: Sát ý rất lớn.

Đây không chỉ là vì cô có được một dáng người xinh đẹp phong tình, càng nhiều hơn chính là mỗi một cử động giơ tay nhấc chân của cô đều phát ra phong tình quyến rũ: Da thịt trắng nõn không tỳ vết, ngũ quan phấn điêu ngọc mài lại phối thêm một đầu tóc xoăn mềm mại lọn sóng lớn, môi đỏ khẽ vểnh, làn thu thủy khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt liền mê đảo một hàng dài.

Mỗi khi người khác có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Sở Sính Đình, nói với Trầm Diệc "Vợ cậu xinh đẹp như vậy, lúc trước theo đuổi chắc vất vả rồi", anh cũng chỉ cười nhẹ, không đáp lại.

Rất ít người biết, thật ra lúc trước Sở Sính Đình tân tân khổ khổ theo đuổi Trầm Diệc.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là giữa trưa ngày mùa hè ánh nắng rực rỡ.

Địa điểm là trong công ty Trầm Diệc.

Anh làm việc cho một công ty mạng lưới Internet lớn tên là "Thế Kỷ Tiên Phong", công ty thuộc lĩnh vực IT, lại có quan hệ thân thích, cho nên Thế Kỷ Tiên Phong và Dịch Du luôn luôn có liên hệ nghiệp vụ.

Hôm đó là như này. Khi Hỏa Nhạ lững thững rảo bước tiến lên văn phòng chủ quản bộ phận kế hoạch, sau khi bàn luận về công việc xong, Trầm Diệc cũng vừa mới đứng lên, vừa sắp xếp lại tư liệu trên mặt bàn vừa nói: "Tới đúng lúc, bây giờ phải tới phòng họp"

Chỉnh đốn xong, anh giương mắt nhìn Hỏa Nhạ, ánh mắt không thể tránh tránh khỏi sớm liếc qua người Sở Sính Đình, sau khi giật mình một chút, anh cười hời hợt với cô. Một nụ cười chức nghiệp.

Đó cùng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trầm Diệc.

Vóc dáng cao cao gầy gầy, mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, cúc áo cài thật sự chỉnh tề, cổ tay áo giặt rất sạch sẽ. Dưới những sợi tóc mai là đôi mắt ôn nhuận như nước, ngoại trừ bên môi hàm chứa nụ cười khiêm tốn có lễ ra, khuôn mặt tuấn nhã nhìn không ra được chút cảm xúc phập phồng nào.

Ấn tượng đầu tiên lúc ấy của cô với anh là: Đây là một người đàn ông.

...... Được rồi, nếu miễn cưỡng hơn có thể dùng thêm một câu, đó là: Đây là một người đàn ông mặc áo màu trắng.

Điều này không trách cô được, người theo đuổi Sở đại mỹ nhân nhiều như cá bơi trên sông, từ lâu đã không duyệt được người nào, với điều kiện ngoại hình của Trầm tiên sinh, cũng nhiều lắm xem như đạt được điểm số trung bình.

Căn cứ vào lễ tiết nghiệp vụ, cô nhếch khóe miệng, cười lại với anh. Trong phút chốc diễm quang phơi phới trên mặt, luỹ thừa sát thương cao tới trăm phần trăm.

Nhưng ánh mắt anh chỉ quét qua mặt cô, thần sắc lập tức bình tĩnh đi về phía bọn họ: "Đi thôi, chúng ta tới phòng họp, bọn Linda chờ ở đó rồi" Anh mỉm cười đi qua bên cạnh cô, tầm mắt không dừng lại ở trên người cô một giây.

Cô kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng dáng anh, có điểm không xác định rằng sắc đẹp không gì cản nổi đánh đâu thắng đó của mình có phải bị người này không để vào mắt hay không.

Có lẽ mình đa tâm thôi......

Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Sở mỹ nhân mang theo nụ cười mê người, nâng gót ngọc đuổi theo bóng dáng cao gầy kia.

Cuộc họp hôm nay kéo dài hai tiếng, sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi đều thu dọn tư liệu hồ sơ ra khỏi phòng họp. Chỉ có Trầm Diệc vẫn đang ngồi ghế chủ thượng, Sở Sính Đình, Hỏa Nhạ, cùng với Linda một mỹ phụ trung niên phụ trách liên hệ truyền thông.

Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, phàm là chuyện dính dáng đến chữ "Mai mối", Linda đều rất thích ý đi làm.

Lúc này, hai vị nam sĩ ở đây còn đang thảo luận vấn đề dự án mới, mà Sở Sính Đình lại ghi chép chỉnh sửa lại những văn bản cuộc họp lúc nãy trên laptop, tầm mắt Linda ngắm hai khuôn mặt đó, đột nhiên nói ra lời kinh người:

"Sính Đình, em xinh đẹp như vậy, khẳng định đã có bạn trai rồi?"

Ba người đồng thời nhìn về phía Linda, Sở Sính Đình sửng sốt xong lập tức phản ứng lại, nhún nhún vai cười trả lời: "Chị Linda đoán sai rồi, em còn cô đơn, đáng thương cho em đến nay không người nào đến hỏi thăm" Nói xong còn không quên thở dài tăng thêm hiệu quả vở kịch.

Nhưng luận về hành động, Linda lại càng tốt hơn. Chỉ thấy chị khoa trương che miệng hô to: "Làm sao có thể! Một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể vẫn cô đơn, bây giờ tất cả đàn ông đều mù sao?"

Hai gã nam sĩ đang thảo luận công việc: "......"

"Vậy chị Linda giới thiệu cho em một người đàn ông có năng lực phân biệt rõ là được rồi" Sở Sính Đình vừa đánh chữ, vừa cười tủm tỉm đề nghị.

Linda lại chờ một câu này!

"Sính Đình, em cảm thấy chủ quản Trầm của bọn chị thế nào?" Chị dùng cằm chỉ vào Trầm Diệc bên cạnh, nói một câu làm cho Sở Sính Đình lắp bắp kinh hãi.

Sở mỹ nhân trợn to mắt đẹp, theo bản năng liếc mắt nhìn Trầm Diệc phía bên kia, thấy được sườn mặt trầm mặc của anh.

Linda củng cố mục đích của mình nói tiếp: "Đừng cho là chị nói đùa, chị nói thật mà. Chị thấy điều kiện của hai em tương đương, ngoại hình cũng rất xứng, hơn nữa vừa vặn đều cô đơn! Chậc chậc, không cân nhắc một chút, thật sự rất đáng tiếc"

Cuộc họp ghiên cứu và thảo luận đột nhiên biến thành hội xem mắt, Sở Sính Đình 囧. Cô lại liếc mắt nhìn Trầm Diệc một cái, hy vọng anh có thể nói cái gì, nhưng anh cũng không nói, cô đành phải một mình ứng phó với thế công của bà mối Linda.

—— Theo phương diện nào đó mà nói, da mặt Sở Sính Đình thật sự siêu dày. Hơn nữa, rất thích lợi dụng sắc đẹp của mình đi nói một vài lời vui đùa làm cho người ta chân tay luống cuống.

Taynhỏ bé xanh nhạt vỗ cánh tay của người đàn ông, Sở Sính Đình mặt không đỏ tai không hồng cười nói với Trầm Diệc: "Ôi chao, chúng ta đây đến phát triển một chút nhé? Làm tốt sẽ là trời sinh một đôi đó"

Trầm Diệc chuyển mắt nhìn mặt cô, cô nhân cơ hội cười khẽ phóng mị nhãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm hoàn toàn tìm không ra nửa phần thẹn thùng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người anh trầm mặc một lát, thình lình mở miệng nói: "Cô Sở, điều này chỉ sợ không được"

"Hả?" Nụ cười của cô cứng lại, vì câu này là đoạn đối thoại ngoài dự kiến.

Linda tha thiết chờ đợi anh tiếp tục giải thích, Hỏa Nhạ ở một bên không coi ai ra gì lật xem tư liệu.

Ánh mắt Trầm Diệc chậm rãi trượt một lần trên người cô, cuối cùng dừng ở đôi mắt cô, sau khi bình tĩnh đối diện với cô, cười khẽ một chút, giọng nam từ từ chậm rãi vang lên bên trong phòng:

"Thật sự rất xin lỗi cô Sở. Mẹ đại nhân đã nói, phụ nữ mặc váy quá ngắn không thích hợp làm vợ".

~~***~~

"—— Anh ta là GAY rồi! Anh ta nhất định là GAY! Anh ta tuyệt đối là GAY!"

Hỏa Nhạ buồn cười liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ lái đang gần như phát điên, nhớ lại một màn đặc sắc vừa rồi trong phòng họp kia, rất không có lòng đồng tình nhếch khóe môi.

Sở mỹ nhân quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này có thêm vài phần dữ tợn...... Mỹ cảm, cô nghiến răng nghiến lợi bức cung: "Mau nói cho tớ biết, thật ra anh ta là GAY, đúng không?"

Cô cúi đầu quan sát lại váy hôm nay mặc...... Làm ơn, so với Trường Thành còn dài hơn! Tên khốn Trầm Diệc kia bị mù mắt à!

Hỏa Nhạ nhìn chăm chú vào phía trước, dùng giọng nói tao nhã tàn nhẫn hủy diệt một tia hy vọng cuối cùng của cô: "Cậu ấy không phải GAY, chỉ không có hứng thú với cậu mà thôi"

Cô nghẹn lời, càng nghĩ càng không cam lòng, mắt đẹp toát ra một tia lửa phẫn nộ: "Anh ta đang mưu tính kế hoạch gì, lại dám ngại ba ghét bốn với tớ, người theo đuổi tớ có thể xếp thành đường sắt Bắc Kinh, tớ mới không hiếm lạ người như anh ta!" Đáng giận, đáng giận, rất đáng giận!

Hỏa Nhạ cười mà không nói.

Khi xe dừng lại trước một cột đèn đỏ, anh đột nhiên nói: "Đúng rồi, chúng ta có cần đánh cuộc hay không?"

Tâm tình buồn chán khiến mỹ nhân tức giận trả lời: "Đánh cuộc cái gì?" Đổi thành đánh người được không?

"Đánh cuộc xem Trầm Diệc có thần phục dưới váy cậu hay không" Một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua con ngươi Hỏa Nhạ.

Cô nghe vậy mở to hai mắt: "Ý của cậu là......"

Anh liếc qua khuôn mặt mê muội của cô, rủ rỉ nói: "Thật ra bên cạnh Trầm Diệc vẫn không thiếu những cô gái có điều kiện tốt, chỉ là cậu ấy đều thiếu hứng thú, cho nên độc thân đến nay. Làm anh họ của cậu ấy, tớ chỉ có điểm tò mò, với sắc đẹp của Sở Sính Đình cậu, rốt cuộc có năng lực chấm dứt kiếp sống hòa thượng của cậu ấy hay không?"

Nghe lời nói như thế, cô sửng sốt sau một lúc lâu, sau đó hỏi: "Cho nên ý cậu nói ——"

Anh thay cô nói tiếp: "Hạn trong một tháng, chúng ta đánh cuộc xem cậu ấy có động lòng phàm trần hay không. Như thế nào? Đánh cuộc một ngàn"

Thật ra đánh cuộc bao nhiêu tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm là...... Trọng điểm là......

Trong đầu cô hiện ra một màn sỉ nhục vừa rồi, trong lòng mạnh mẽ dấy lên ngọn lửa thôi thúc, ngọn lửa này càng cháy càng vượng, dần dần phát triển thành đám lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.

Hỏa Nhạ đúng lúc cho thêm một liều thuốc kích thích: "Đừng trách tớ nói chuyện thẳng thắn, mặt hàng bình thường Trầm Diệc đều rất chướng mắt. Việc đánh cuộc này, cậu nên cân nhắc cẩn thận một chút đi"

"—— Thành giao!" Khiêu khích như thế, mỹ nhân chấp nhận kích thích rống giận ra tiếng, hai mắt tưởng chừng như sắp phun ra lửa!

Bên môi Hỏa Nhạ nổi lên ý cười như ẩn như hiện: "Được rồi, thành giao"

Đèn đỏ chuyển xanh, xe màu bạc rời khỏi vị trí chạy tới cuối con đường.

~~***~~

Sở Sính Đình ngồi trước máy tính, tiếng gõ bàn phím có quy luật truyền đến từ đầu ngón tay, đột nhiên cô dừng động tác nhíu mi suy tư, sau đó tiếp tục gõ bàn phím. Cô cứ gián đoạn làm một bộ hồ sơ trọng yếu như vậy.

Một giờ sau, cô kích động đập bàn nhảy dựng lên: "Cuối cùng cũng hoàn thành!"

Cử động này đưa tới không ít ánh mắt của đồng nghiệp, tổ trưởng bộ môn ngẩng đầu lên, đẩy kính mắt nói với cô: "Nhanh viết xong như vậy?" Phần báo cáo kia còn viết chưa xong, hiệu suất hiện tại của cô làm cho người ta bất ngờ.

"Ừ! Viết thật sự rất hoàn mỹ!"

"Hở? Số liệu lần trước nói, đều viết vào sao?"

"Các loại số liệu đều có đủ! Tất cả các vấn đề ứng biến dự luật đều trù tính tốt rồi!"

"Làm cũng không tệ, vậy gọi điện thoại báo cho đối phương một tiếng đi!"

"Báo cho đối phương? Ừ...... Cũng tốt!" Cô do dự, cuối cùng vẫn cười tủm tỉm nhận đề nghị này. Chỉ thấy cô lấy điện thoại di động ra, chậm rãi bấm tám dãy số không quen thuộc, sau khi chờ đợi, khí thế hào hùng nói với đầu dây kia ——

"Trầm Diệc! Tổ trưởng bảo tôi gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ triển khai kế hoạch theo đuổi anh! Nói cho anh biết, tôi chắc chắn thắng, anh cứ chờ đó mà xem! Ha ha ha......" =]

Mọi người cùng hóa đá trước tiếng cười như chuông reo của mỹ nhân.

Một địa điểm khác cùng thời gian, Trầm Diệc đang họp, sau khi cúp điện thoại, cau mày nhìn chăm chú vào màn hình di động, trên mặt có chút đăm chiêu.

Những người khác trong cuộc họp vừa rồi mơ hồ nghe được tiếng rống long trời lở đất kia, sau khi yên lặng một lát, rốt cục có người yếu ớt đặt câu hỏi:

"Chủ quản Trầm, việc kia...... Không có chuyện gì chứ?"

Trầm Diệc hoàn hồn, thu hồi di động ôn hòa cười với người nọ: "Không có gì, chỉ là một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Chúng ta tiếp tục đi"

~~***~~

Căn cứ "Kế hoạch mỹ nhân trộm tâm" mới ra lò, bước đầu tiên của Sở Sính Đình chính là tìm kiếm mọi cơ hội tiếp cận nhân vật mục tiêu, tăng thêm sự xuất hiện của mình, làm cho anh ta quen sự tồn tại của mình.

Cho nên ngày hôm sau khi Trầm Diệc đi vào công ty, lập tức nhìn thấy khuôn mặt hé ra ý cười trong suốt.

Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu trắng, trên váy tô điểm thêm những đóa hoa màu hồng nhạt, làn váy che phủ đầu gối đáng yêu, nhưng chỉ là lộ ra đôi chân nhỏ tuyết trắng đủ cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cô đứng ở nơi đó, như là một đóa hoa sen phong tư yểu điệu nở rộ, thanh lệ tựa như lạc thuỷ thần phi.

Bởi vì câu nói thiên sát vô liêm sỉ lần trước của anh, Sở Sính Đình lục tung chiếc váy chất liệu vải dệt khi mới đi làm thì mua, chiếc váy này được mặc cả ở ven đường.

Nghĩ rằng loại đàn ông nhàm chán kia, hẳn là sẽ thích loại giọng nói thanh thuần này.

"Hi, buổi sáng tốt lành" Cô tràn ngập tinh thần vẫy tay chào hỏi anh.

Trầm Diệc dừng bước trước mặt cô, ánh mắt đảo qua trên người cô, mím môi trầm mặc.

Cô giơ tài liệu trong tay lên lắc lư vài cái: "Tôi hôm nay tới là bởi vì tài liệu này cần anh ký xác nhận, anh Trầm"

Anh gật đầu: "Ừ, chúng ta đi vào văn phòng nói đi"

"Được" Cô tuy rằng đáp lời, nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút nào. Vừa nói chuyện, cô lại nở nụ cười kiều diễm vô song, nhìn anh, trong mắt phóng xuất ra dòng điện lưu mười vạn Vôn.

Xẹt xẹt xẹt —— tiếng dòng điện.

Điện cho anh choáng váng này! Điện cho anh choáng váng nha! —— Tiếng lòng Sở Sính Đình.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...... Toàn bộ dòng điện khai hỏa!

Nhưng mà......

Thời gian không biết qua bao lâu, cô thu ánh mắt suýt chút nữa bị rút gân, cả người bị đẩy vào một mảnh u ám: "...... Chúng ta đi vào nói đi"

Vật cách điện Trầm Diệc dường như không có việc gì đẩy cửa, rồi đi vào.

Sở mỹ nhân nguyên khí thương tổn rũ vai đi vào văn phòng cùng anh, sau khi vào trong, cô ngẩng đầu thì thấy Trầm Diệc đứng trước sô pha nhìn cô, cô lập tức chấn động tinh thần, bày ra một tư thế đứng so với người mẫu còn đẹp hơn.

"Cô Sở, ngồi ở chỗ này nói đi" Anh mỉm cười.

Văn phòng anh là một nơi nghỉ ngơi rất khác biệt, ngoại trừ một chậu hoa màu xanh biếc ra, còn có một bộ sô pha màu cam và dụng cụ pha cà phê, bình thường hay dùng khi bàn bạc công việc với khách hàng.

Cô vừa định nhấc chân bước đi, nhưng con ngươi vụt sáng, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.

Hừ hừ hừ...... Cô cười âm hiểm trong lòng.

Cô thướt tha yêu kiều bước về phía anh, hai chân đong đưa đầy hàm ý, phảng phất giống như dưới chân mọc hoa. Cô mang theo một lúm đồng tiền mê người, vừa đi vừa tính toán chính xác khoảng cách và góc độ, khi cách anh còn một bước, mắt cô ngoan lệ, nghĩ rằng thời cơ đến!

"Ai*** nha***"

Sau khi giọng nữ làm ra vẻ rất nhu nhược yếu đuối vang lên, thân thể mềm mại không hiểu sao đổ về phía trước, rồi ngã xuống mục tiêu đương nhiên chính là người đàn ông duy nhất trong này!

Có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cô Sở Sính Đình cũng không tin Trầm Diệc vẫn tâm như chỉ thủy!

...... Nhưng rất đau lòng là Trầm Diệc đúng vào lúc này xoay người mở túi hồ sơ.

Kết cục có thể nghĩ, Sở mỹ nhân giữa đường nhào đầu về khoảng không ngã sấp xuống sô pha. Hơn nữa, tư thế rất khó coi...... Xin hãy tưởng tượng hình ảnh Spider Man dán lên tường, hai việc đó cũng gần như nhau.

Trầm Diệc bỏ qua một màn này, nhìn thân thể mềm mại dán chặt vào sô pha, bình tĩnh nhìn vài giây mới hỏi: "Cô Sở, cô đang làm cái gì?"

"Á? Ưm......" Nghe được tiếng nói, Sở Sính Đình lập tức từ thoát ra khỏi tuyệt vọng, ngồi xuống sau đó cúi đầu, vươn tay nhỏ bé giả bộ thật sự đông sờ sờ tây xoa xoa ghế sô pha, còn không quên thêm vài câu: "Ghế sô pha này thật là đẹp! Rất mềm mại, rất thoải mái! Mua bao nhiêu tiền vậy? Tôi cũng đi mua một bộ, ha ha ha ha......"

Ánh mắt anh kỳ dị nhìn chăm chú cô một hồi, ngồi xuống bên cạnh người còn đang luống cuống tay chân.

Theo động tác ngồi xuống của anh, một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đánh úp lại phía cô, tương tự như hương vị bạc hà, lại mang theo sự ấm áp của cơ thể ấy. Cô vừa ngẩng đầu, lại đối diện với mặt của Trầm Diệc, anh liếc liếc mắt nhìn tài liệu trong tay cô, ý bảo có thể bắt đầu nói chuyện, biểu tình kia hoàn toàn là một bộ dáng đang làm việc.

Cô hắng giọng, cũng lấy tư thái làm việc tiêu chuẩn mở túi tài liệu ra, rút ra ba trang hợp đồng để lên bàn trà. Trong lòng cũng nghĩ là: Ư hừ hừ, dựa vào gần như vậy, hãy đợi tôi khiến cho anh nếm thử lợi hại của Nữ vương điện nhãn đi! Oa ha ha ha......

Vì thế hai người bắt đầu tiến hành thương thảo những điều khoản trong hợp đồng.

Thời gian trôi qua nhanh.

...... Hôm đó sau khi Sở Sính Đình rời khỏi Thế Kỷ Tiên Phong, rũ bờ vai mảnh khảnh, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn bầu trời bao la phía tây, đóa mây trắng cô độc kia, con chim diều hâu lẻ loi kia, đuôi máy bay lướt gió kia...... Tình cảnh này, cô bỗng nhiên lĩnh ngộ đến vĩ nhân khi còn sống đều nhất định phải trải qua những cơn sóng dữ đầy bụi gai.

Một kế không thành, lại thêm kế khác.

Sau khi Sở Sính Đình phấn chấn lại lấy "Kế hoạch mỹ nhân trộm tâm" ra, nhìn vào tờ giấy sau đó viết thêm một chữ thể Tống "Muốn bắt được trái tim đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta" tiếp đó còn vẽ thêm một ngôi sao, chỉ ra trọng điểm.

Cô xoa cằm suy tư, đột nhiên nắm chặt tay, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra biểu tình hạ quyết tâm. Sau đó, biểu tình kiên quyết lại dần dần biến thành tiểu ác ma xảo trá thức tỉnh.

Hắc hắc hắc...... Nói cho cùng, muốn bắt được trái tim của đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta!

Trầm Diệc, hãy xem bản lĩnh của bổn tiểu thư này!

Tuy rằng trong lòng nghĩ ra lời nói đẫm máu như vậy, nhưng vài ngày sau Sở Sính Đình vẫn ăn mặc xinh đẹp xuất hiện ở văn phòng Thế Kỷ Tiên Phong.

Nhân viên ở đó sớm đã không xa lạ với đại mỹ nữ này, cộng thêm Sở Sính Đình đối nhân xử thế không tự cao tự đại, cho nên bọn họ nhanh chóng quen thuộc với cô.

"Sính Đình, tớ vừa mới thấy chủ quản Trầm đi vào phòng trà nước đó" Cô thư ký đáng yêu thấy cô bước vào lập tức tốt bụng cung cấp tình báo.

Sở Sính Đình mang theo hộp gì đó, tâm tình sung sướng vừa đi vừa nói chuyện: "Được, tớ đã biết, cám ơn. Đúng rồi, má hồng của cậu hôm nay rất đẹp nha!"

Được một đại mỹ nhân khen ngợi xinh đẹp, một chút sắc thái vui mừng hiện lên đuôi mắt cô thư ký, cô ta mặt mày hớn hở cung tiễn mỹ nhân rời đi, lòng trung thành bộc phát mãnh liệt.

Trên thực tế, người sáng suốt đều nhìn ra được Sở mỹ nhân có ý với Trầm chủ quản của bọn họ, ngoài cô nàng họ Sở biểu hiện hành vi theo đuổi rõ ràng này ra, chỉ nhìn vào tần suất siêu cao mấy ngày nay cô chạy tới chạy lui, dụng tâm này cũng đã rất rõ ràng được vạch trần.

Tuy nói nước phù sa không chảy ra ngoài, nhưng Sở mỹ nhân xinh đẹp vẫn là xinh đẹp lại không có bệnh chung kiêu căng cao ngạo mỹ nữ bình thường hay có, đúng là hiếm có. Còn nữa...... Hình ảnh chủ quản Trầm và Sở mỹ nhân đứng chung một chỗ thật sự là lòe lòe tỏa sáng, thật sự rất đẹp mắt. Namthanh nhã, nữ kiều mỵ, vốn là hai sắc màu đậm nhạt xung đột lẫn nhau, ở trên người bọn họ lại dung hòa ngoài ý muốn, tuyệt phối nha tuyệt phối nha.

Xuất phát từ sự truy cầu nguyên thủy của nhân loại, mặc dù bóp cổ tay thương tiếc, chúng nữ vẫn quyết định là rơi lệ chúc phúc. Vì thế con đường theo đuổi của Sở Sính Đình lại càng rộng mở hơn.

Mặc dù thiên thời địa lợi, chung quy vẫn phải biết dùng người mới được. Sở Sính Đình biết rõ điểm ấy quen thuộc tìm phòng trà nước, nhìn vào bên trong, một thân ảnh cao gầy đứng lặng ở trước máy pha nước, đúng là người cô muốn tìm.

Thấy anh chuẩn bị quay đầu lại, cô vội vàng chỉnh sửa lại tư thế đứng, thân hình nóng bỏng nghiêng người tựa vào cạnh cửa, tư thế giống như lơ đãng lại xảo diệu bày ra đường cong hoàn mỹ nữ tính của cô, chiếc váy được thiết kế để nhấn mạnh vòng eo thon thả cùng bờ ngực cao ngất của cô, cũng hiện ra eo nhỏ khiến người ta muốn nắm chặt.

Trầm Diệc cầm trong tay một chiếc cốc, nhìn cô trầm mặc một hồi, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười chuyên nghiệp: "Cô Sở, hôm nay lại tới nữa à. Là hợp đồng kia có vấn đề gì sao?"

Sở mỹ nhân lộ ra nụ cười tự tin nhất: "Ừm, có mấy nội dung muốn nói rõ với anh. Đợi đến văn phòng anh bàn luận lại một chút" Một tay cô ôm túi tài liệu ở trước ngực, vừa lúc lộ ra đôi tay cân xứng, trắng nõn, một tay ngọc khác không chút để ý vén vài sợi tóc, một đầu tóc xoăn bởi vậy mà rực rỡ đến mê người, làm cho người ta hoa mắt thần mê.

Đáng tiếc ngày tốt cảnh đẹp không có tác dụng, Trầm tiên sinh chỉ thản nhiên quét qua một chút, liền buông mắt xuống uống nước, không nói cái gì nữa.

Sau khi hai người nói chuyện đến cái gọi là có vấn đề hai tiếng, Sở Sính Đình trộm nhìn giờ, nghĩ rằng cảm thấy không sai biệt lắm, liền cười đem chiếc hộp to để trên mặt bàn: "Hóa ra đã là giữa trưa rồi, quấy rầy anh lâu như vậy thật sự là rất áy náy. Đúng rồi, tôi hôm nay vừa lúc cũng mang theo đồ ăn đến, anh nể mặt nếm thử một chút không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?" Nói xong, cô mở gói to, mở cặp lồng "Vừa lúc" mang tới ra. Đó là một cặp lồng hai tầng, không nhiều không ít vừa vặn là phân lượng cho hai người, thậm chí ngay cả đũa cũng là hai đôi.

Rất rõ ràng sớm có dự mưu.

Trầm Diệc không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cặp lồng bày ra thức ăn nhiều kiểu dáng, sau khi suy nghĩ, không chối từ, hào phóng tiếp nhận ý tốt của cô: "Được, cám ơn, tôi đây sẽ không khách khí"

Sở Sính Đình mừng thầm trong lòng, tay chân lưu loát đem đồ ăn chia làm hai phần, hai tay chia phân nửa tới trước mặt anh, ý tứ hàm xúc bộ dáng lấy lòng kia rất giống vợ hiền trung thành và tận tâm.

Trầm Diệc nhìn miệng cười của cô, cầm lấy một đôi đũa, gắp đồ ăn trong cà mèn.

Một lát sau.

"Thế nào? Hương vị có được không?" Sở mỹ nhân dán sát người vào Trầm Diệc, vẻ mặt tha thiết hỏi.

"Ừ...... Thịt heo rất dai"

Sắc mặt cô trầm xuống: "Đó là thịt bò"

"Món cá rán này cũng không tệ, rất thơm"

"Đó là cá trắm cỏ hấp......"

"Vì sao lại có rau khô?"

"Đó là rau xào tim......"

Sau khi nói xong câu này, cô không thèm nhắc lại.

Hai người bên trong rất ăn ý cúi đầu ăn cơm, trầm mặc.

Chính là, cùng trong một phòng, một bên là mây đen dày đặc, một bên lại là ánh mặt trời sáng lạn.

Sở mỹ nhân bị bao trùm bên trong một mảnh màu xám, thần sắc chết lặng ăn ăn ăn ăn......

Người đàn ông đối diện, trái lại như ánh mặt trời, bên môi chậm rãi hiện lên một ý cười không rõ ý nghĩa.

Đối với việc tác chiến thất bại lần này, Sở Sính Đình rất nhanh liền thoải mái. Ban đầu, căn cứ chất lượng định luật không thay đổi, thế giới này luôn duy trì sự cân bằng tinh xảo, cho nên tài nấu nướng mỹ nữ cũng không sao hết, bởi vì người quá nghịch thiên sẽ bị sét đánh chết!

Nhưng, còn tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Mù quáng tìm tòi chỉ biết lãng phí thời gian, thu thập tình báo chính xác, nghiên cứu nhược điểm mới là điểm mấu chốt để thắng lợi.

Tròng mắt Sở Sính Đình lưu chuyển, lấy điện thoại di động ra, bấm tám dãy số của một người.

"Có việc nói mau" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cô sớm thành thói quen với sự lãnh đạm của đối phương, vì thế trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hỏa Nhạ, cậu là anh họ của Trầm Diệc, chắc chắn biết anh ta thích loại hình gì".

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)