← Ch.028 | Ch.030 → |
Miên Miên sắp phát điên!
Cô sao lại không nghĩ đến ác mộng bắt đầu diễn tiếp nhanh ở cuộc sống của mình như vậy. Trần Đại Nghiệp này, lại có thể ngay cả khi đến cũng không báo một tiếng, liền tự mình chạy đến thành phố G, muốn gặp mặt cô?! Trời ạ, lại còn tìm đến công ty, thật sự là đủ rồi!
"Miên Miên, vì sao em luôn không nhắn lại cho anh? Em đổi số sao?" Trần Đại Nghiệp thấy Miên Miên vẫn không nói, nóng nảy tóm lấy hai vai cô, bắt buộc cô trả lời câu hỏi.
Da ở vai bị tay anh ta chạm vào, Miên Miên cảm thấy lập tức nổi da gà, nhưng vẫn cố nén đẩy hai tay kích động của anh ta ra, dằn lại tính kích động giải thích: "Việc này —— Anh Trần à, anh không cảm thấy là chúng ta đều cần phải bình tĩnh suy xét một chút sao, chúng ta có thể tính là gì? Tôi —— tôi cảm thấy, chúng ta thật sự không quá xứng......" Nói như vậy, đủ rõ ràng để hiểu chưa?
Sức mạnh trên vai, nặng thêm vài phần: "Em đây là có ý gì? Mẹ em không phải nói em cũng rất thích anh sao? Bây giờ núi dài sông xa chạy đến nơi đây tìm em, em chẳng những không cảm kích, còn dùng loại thái độ này đối xử với anh? Em đang đùa giỡn anh sao? Từ đầu tới cuối, em căn bản không có thành ý nói chuyện như bạn bè!"
Lỗ tai bị rống vang lên ong ong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên nhăn lại, trong lòng vừa vội lại hoảng sợ lại vừa tức, nhưng nhất thời cũng không biết làm thế nào mới có thể làm cho người đàn ông đang trong cơn giận trước mắt này tỉnh táo lại.
Đau quá đi. Trên vai truyền đến đau đớn khiến Miên Miên nhíu chặt mày.
"Rất xin lỗi, quấy rầy một chút"
Lúc này, giọng nam lãnh đạm vang lên bên cạnh hai người, hai người ngẩn người, đồng thời nhìn phía nơi phát ra giọng nói ——
Thân hình cao lớn, khí thế bất phàm, vẻ mặt Hỏa Nhạ không chút thay đổi tiêu sái tới gần bọn họ, cả người tản mát ra cảm giác áp bách mãnh liệt. Mỹ nhân kiều mỵ theo sát ngay sau đó, lộ ra nụ cười thiện ý với Miên Miên.
Trần Đại Nghiệp thấy người tới dáng vẻ đường đường, diện mạo hiên ngang, cảm thấy bản thân bị hạ xuống, trong lòng nảy sinh một chút xấu hổ buồn bực, hung dữ cả giận nói: "Anh là ai? Vợ chồng son chúng tôi đang nói chuyện anh chen miệng vào làm gì!"
Miên Miên nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm Trần Đại Nghiệp, bọn họ khi nào thì trở thành "Vợ chồng son", cô sao lại không biết chứ?
Hỏa Nhạ vươn tay đẩy cánh tay Trần Đại Nghiệp đang kiềm giữ vai Miên Miên ra, ngữ điệu lạnh như băng: "Chuyện vợ chồng son các người tôi quả thật không có hứng thú để ý tới. Nhưng —— hiện tại là thời gian làm việc, bạn gái anh, bởi vì có công việc trong người, tôi tạm thời mang đi" Nói xong, anh cũng không nhìn phản ứng của Trần Đại Nghiệp, kéo Miên Miên liền xoay người rời đi.
Miên Miên sững sờ nhìn bóng dáng cao ngất của anh, thật lâu sau vẫn không hồi thần.
Trần Đại Nghiệp bị hạ xuống vừa vội lại vừa tức, dương giọng hô to: "Giỏi cho cô Nguyễn Miên Miên! Tôi nói cho cô, chúng ta không đùa nữa!" Nói xong, anh ta liền giận dữ rời đi.
Còn không có trò hay. Miên Miên thật sự không có lòng đồng tình, thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, tâm tình cô thoải mái sung sướng, lúc này mới nhớ phải nói lời cám ơn với giám đốc đại nhân —— hả? Mình khi nào thì lên xe? Hơn nữa xe còn đang bình ổn chạy?
Tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng trước khi đặt câu hỏi, đầu tiên phải thể hiện lòng biết ơn.
"Ưm, giám đốc cám ơn anh giúp tôi giải vây" Miên Miên nói lời cám ơn với Hỏa Nhạ đang ngồi cùng ghế sau với cô, sau đó lộ ra nụ cười nhợt nhạt với mĩ nhân đang lái xe, "Chào chị, em tên là Nguyễn Miên Miên. Chị là......"
Sở Sính Đình nghe vậy có chút kinh ngạc, lập tức giống như nghe được trò cười lớn trong thiên hạ phát ra tiếng cười sang sảng: "Nhạ, công ty các anh lại có người không biết "bạn gái" của anh tồn tại! Ha ha ha, rất vui, rất buồn cười. Em Nguyễn, em khẳng định là mới tới?" Chậc chậc, thật sự là con cừu nhỏ ôn thuần đáng yêu, biểu tình kinh hồn bất định vừa rồi thật sự rất hay nha.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |