Vay nóng Tima

Truyện:Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ - Chương 047

Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
Hiện có 129 chương (chưa hoàn)
Chương 047
TG 3: Đại công chúa nhiếp chính vs Thiếu gia lầu xanh (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-129 )

Siêu sale Lazada


Trời đã quá khuya, một khắc trước trăng rằm còn nhẹ rải khắp thế gian, hiện giờ mây đen đột nhiên bao trùm, trong phòng trong nháy mắt chỉ còn ánh nến chiếu sáng, toàn bộ phòng ngủ thật tối.

Một nửa áo sam Quý Thính tuột xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, đôi mắt như hồ thu doanh doanh long lanh, bên môi đỏ thắm còn dính chút vụn bánh điểm tâm. Cô tựa hồ đã cảm thấy được, nâng tay lên lau đi mảnh vụn, nhìn thấy chút đồ ăn dính trên đầu ngón tay, vẻ mặt thật ngây thơ mà đưa đầu lưỡi liếm ăn sạch.

Thân Đồ Xuyên yết hầu chợt phát khẩn, sau một lúc lâu thanh âm ấm ách thanh: "Điện hạ đang làm gì?"

Quý Thính dừng một chút, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía hắn, khuôn mặt diễm lệ lại tràn ngập vô tội: "Thân Đồ công tử cảm thấy, bổn cung là đang làm gì?"

"...... Thích sao?" Hắn lại hỏi.

Quý Thính cong cong khóe môi, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Thích."

"Vậy ăn nhiều một chút." Thân Đồ Xuyên cưỡng bách mình quay mặt đi, lỗ tai lại không chịu khống chế nghe động tĩnh của Quý Thính bên kia.

Nhưng khi hắn không nhìn lại không nghe được bất cứ động tĩnh gì, sau một lúc, Thân Đồ Xuyên nhịn không được nhìn qua, kết quả đột nhiên phát hiện Quý Thính mới vừa rồi còn ngồi ở ghế bên bàn không biết khi nào đã đến bên cạnh mình, vươn mấy ngón tay sơn đỏ thắm bắt lấy cánh tay hắn.

"Thích thì có thể ăn nhiều một chút sao?" Trên mặt Quý Thính tươi cười bất biến nhưng biểu tình lại trở nên yêu mị, bức người không lui lại được.

Thân Đồ Xuyên nhịn xuống xúc động muốn đào tẩu, banh mặt mở miệng: "Tự nhiên."

"Vậy nếu bổn cung nếu thích chàng, cũng có thể ăn luôn sao?" Quý Thính dán lại.

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra, tiếp theo nắm chặt nắm tay: "Điện hạ không cần loạn nói giỡn."

"Bổn cung không nói giỡn, bổn cung chính là thích chàng." Quý Thính nói, câu lấy cổ áo hắn đi hướng tới mép giường.

Thân Đồ Xuyên thân là nam nhân, lại là người có sức lực gấp trăm lần người con gái này, nhưng cố tình lúc này lại vô lực chống cự, chỉ để Quý Thính tùy ý kéo mình qua.

Gió ban đêm có chút lạnh, thổi qua làm cửa sổ mở rộng đem đến không khí trong phòng ngủ một tia lạnh lẽo, nhưng lại không thổi tiêu tán được sóng nhiệt trong phòng.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở mắt to ra, trong phòng chỉ có một mình mình, hắn thật minh bạch cái gì gọi là cảnh trong mơ, cái gì gọi là hiện thực. Nhìn chằm chằm nóc nhà hồi lâu, lúc này Thân Đồ Xuyên mới xốc chăn lên, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cái chăn một lát, sau đó đi ra ngoài thay đổi xiêm y, đi tẩy quần áo trong đã mặc tối hôm qua.

Trong lúc Thân Đồ Xuyên không ngủ được tỉnh dậy sớm, công chúa điện hạ vô tâm vô phổi cảm thấy mặt trời đã lên cao mới thỏa mãn từ từ tỉnh dậy.

Quý Thính vừa mở to mắt, chuyện thứ nhất đi làm là nhanh nhanh tìm cái khăn tối qua Thân Đồ Xuyên đưa cho mình, tìm được rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy trên tay vết máu đã khô, Quý Thính mới nghĩ nghĩ nhét xuống dưới gối đầu, nhưng cố tình không nhét vào toàn bộ mà để lộ ra một góc khăn đầy vết máu, để người liếc một cái là có thể nhìn ra.

Quý Thính tỉnh lại không bao lâu, bọn nha hoàn đã đến giúp cô rửa mặt chải đầu, Quý Thính vẻ mặt "suy yếu" lúc lắc, thấp giọng nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi một lát."

"Điện hạ, ngài thấy thế nào, sao lại không có tinh thần, là ngài sinh bệnh?" Nha hoàn vẻ mặt lo lắng hỏi.

Quý Thính muốn chính là hiệu quả như thế này, nhưng cô vẫn khụ một tiếng, hữu khí vô lực mà lắc đầu: "Bổn cung không có việc gì, ngàn vạn lần đừng nói cho Dữ Chi biết, miễn cho chàng lo lắng."

Bọn nha hoàn liếc nhau, vẻ mặt lo lắng vâng vâng dạ dạ, sau đó nối đuôi nhau đi ra.

Mười lăm phút sau, Mục Dữ Chi tới, Phù Vân cũng đi theo, vừa vào cửa liền sốt ruột hoảng hốt chạy tới: "Điện hạ cảm thấy không khoẻ?"

"Phù Vân đừng lo lắng, bổn cung chỉ là không có tinh thần, không có gì trở ngại." Quý Thính nhẹ giọng an ủi.

Phù Vân nhíu mày: "Điện hạ bộ dáng này lại không giống không có việc gì, ta còn là lần đầu tiên gặp nàng như vậy, không được, ta phải đi tìm thái y."

Hắn nói muốn đi, Quý Thính nhanh nhanh giữ chặt hắn, Phù Vân liếc mắt thấy được khăn tay đầy vết máu của cô dưới gối đầu, lập tức kéo ra, thất thanh: "Đây là có chuyện gì?! Vì sao lại có nhiều máu như vậy?!"

Mục Dữ Chi vẻ mặt ngưng trọng tiếp lấy, không đợi hắn mở miệng hỏi, Quý Thính liền giải thích: "Là máu mũi, có thể đã nhiều ngày bổ quá mức cho nên chảy ít máu, hôm nay có một chút choáng váng đầu."

Quý Thính định trực tiếp nói cho Mục Dữ Chi biết, nhưng người này quá tinh ranh, vạn nhất cảm thấy cô là giả thì làm sao, cho nên mới dứt khoát vòng một vòng làm cho hắn tin tưởng mình.

Mục Dữ Chi trầm mặt bắt mạch cho cô, một lát sau sắc mặt hơi hoãn: "Điện hạ mạch đập hữu lực, xác thật không giống như là sinh bệnh, trừ bỏ có chút choáng váng đầu, có còn có chỗ nào khác không khoẻ?"

"...... Quá đói bụng có tính không khoẻ không?" Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.

Mục Dữ Chi cong lên khóe môi: "Tự nhiên là tính."

"Điện hạ đừng nóng vội, ta hiện tại đã kêu phòng bếp làm đồ ăn cho nàng." Phù Vân thấy thật sự không có việc gì, lúc này mới yên tâm lại.

Quý Thính vội nói: "Đừng cho ta thuốc nữa, ta không thể lại bổ."

"Điện hạ yên tâm, ta gọi bọn họ làm đồ ăn tốt hơn cho nàng." Phù Vân bảo đảm xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Quý Thính vừa lòng nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt Mục Dữ Chi như đang suy tư gì đó, cô chột dạ giải thích: "Máu kia đúng thật là của ta."

"Dữ Chi biết, điện hạ sẽ không lấy loại sự tình này nói giỡn." Mục Dữ Chi ôn hòa cười cười.

Quý Thính lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không đợi cô nằm yên, liền nghe được Mục Dữ Chi hỏi: "Nhưng mà điện hạ có thể báo cho Dữ Chi biết, vì sau khăn tay của Thân Đồ Xuyên lại ở chỗ nàng?"

"......"

"Điện hạ?" Mục Dữ Chi nhướng mày.

Quý Thính chớp chớp mắt, nghiêm trang nhíu mày: "Trên khăn mặt này không có cái gì cả, chàng làm sao xác định được đây là của Thân Đồ Xuyên?" Cô đã cố ý xác định, một chút đặc thù gì cũng không có nên mới dám lấy lại đây.

"Xác thật không có gì cả, nhưng khăn lụa ở phủ công chúa đều có thêu đặc thù, cả nhà trên dưới trừ bỏ Thân Đồ Xuyên không có ai khác dùng loại khăn không có gì cả như thế này. Điện hạ cảm thấy việc này không nên giải thích một chút hay sao?" Mục Dữ Chi tươi cười bất biến.

...... Thật là không thể gạt tên cáo già này cái gì cả, Quý Thính khóe miệng trừu trừu: "Ta đêm qua đi nhìn qua hắn."

"Vì sao đi?" Mục Dữ Chi truy vấn.

"Nghe Phù Vân nói hắn bị Chử Yến làm bị thương, ta muốn đi xem hắn thế nào lại sợ các ngươi hiểu lầm cho nên không dám nói ra, chính mình trộm đi, sau đó ở bên chỗ hắn bị chảy máu mũi nên đem khăn về." Ở trước mặt chỉ số thông minh tuyệt đối áp chế mình, Quý Thính chỉ có thể ăn ngay nói thật.

"Điện hạ không phải bởi vì nhìn đến Thân Đồ Xuyên mới bị chảy máu mũi đi?"

"Đương nhiên không phải! Ta là bởi vì bổ quá!" Quý Thính vẻ mặt khuất nhục.

Mục Dữ Chi hơi hơi gật đầu: "Nhưng Chử Yến cũng bị Thân Đồ Xuyên làm bị thương, vì sao không thấy điện hạ đi xem Chử Yến?"

"...... Bởi vì ta biết các người sẽ chiếu cố Chử Yến thật tốt."

"Cho nên điện hạ cảm thấy chúng ta sẽ không chiếu cố tốt cho Thân Đồ Xuyên?"

Quý Thính cứng họng, sau một lúc lâu khô cằn cười một tiếng: "Không phải, Dữ Chi là người hiểu biết nhất, tuyệt đối sẽ không khi dễ người như vậy." Lúc trước xác thật cô là lòng dạ tiểu nhân.

Mục Dữ Chi lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, sau một lúc lâu lộ ra nụ cười không rõ ý vị: "Điện hạ nếu thật sự cho rằng như thế, Dữ Chi sẽ thật vui mừng."

"Dù sao chuyện này xác thật là ta không đúng, ta nên nói cho chàng một tiếng rồi hãy đi, hiện tại bị bắt gặp như vậy lại có chút nói không rõ." Quý Thính ủ rũ cụp đuôi.

Nụ cười trên mặt Mục Dữ Chi lúc này mới tươi lên, duỗi duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng an ủi: "Là ta không tốt không làm công chúa tín nhiệm ta, về sau nếu muốn đi gặp hắn thì không cần lén lút, cứ trực tiếp đi xem là được, nếu là ai dám truyền ngôn loạn ngữ ta sẽ trục bọn họ ra khỏi phủ."

Nghe hắn duy trì tín nhiệm mình như vậy, trong lòng Quý Thính vừa ê ẩm đồng thời lại ẩn ẩn có chút áy náy, vẻ mặt cảm động Quý Thính ngẩng đầu lên, nhìn thấy được Mục Dữ Chi trìu mến nhìn mình, trên mặt giống như tràn ngập ba chữ: Ba yêu con.

"......" Tuy rằng biết hắn đối với mình tình cảm như một trưởng bối, nhưng tình huống này hai người chỉ kém nhau hai tuổi, loại vẻ mặt trần trụi này thật sự tốt hay sao?

"Kia, vậy chàng không giận ta chứ?" Quý Thính cẩn thận hỏi.

Mục Dữ Chi cười khẽ: "Nàng đều nói thật, ta như thế nào lại tức giận, cũng nói những ngày qua xác thật làm khổ nàng, hôm nay thuốc bổ kia không cần ăn nữa."

"Thật vậy chăng? Dữ Chi chàng thật sự là quá tốt!" Quý Thính vẻ mặt cảm kích.

Vừa dứt lời, đã nghe đến một cổ mùi hương, Quý Thính theo mùi hương nhìn qua thấy được Phù Vân chỉ huy một đám nha hoàn gã sai vặt để thức ăn lên bàn, tất cả đều là thịt cá cô mơ tưởng đến.

Quý Thính cảm giác mình nuốt nước miếng.

"Điện hạ xem xong rồi sao?" Mục Dữ Chi đột nhiên hỏi.

Quý Thính gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, liền nghe được hắn nói đám người đó: "Đêm qua điện hạ bởi vì quá bổ đến mức chảy máu mũi, những đồ ăn nóng người này lại không thể ăn, hôm nay ăn sáng cháo trắng, những món khác không thể cấp cho điện hạ."

"Tuân lệnh."

Quý Thính: "?"

Ngốc ra nhìn đám người dẹp đi đám thịt cá, Quý Thính một hồi sau mới phản ứng lại được, sốt ruột hoảng hốt đi tới, kết quả không cẩn thận vướng chân ngã nhào xuống, khản giọng cầu xin: "Lưu lại cho ta cái đùi gà!"

Nhưng cô cầu xin đổi lại chỉ thấy đoàn người rời đi càng mau, vừa rồi trên bàn còn đầy đủ sắc hương trong khoảnh khắc chỉ còn một mâm dưa chuột và một chén cháo. Bước chân Quý Thính khuỵu xuống, cả người đều run rẩy.

Mục Dữ Chi nâng người từ trên mặt đất lên, Quý Thính vẻ mặt ai oán nhìn hắn: "Không phải nói không tức giận sao?"

"Không giận, chỉ là hiện tại thân thể điện hạ không thể ăn được những món đó." Mục Dữ Chi mỉm cười.

Quý Thính bĩu môi: "Ta đây chảy nhiều máu như vậy, không được bổ bổ à?"

"Điện hạ nếu muốn bổ vậy tiếp tục ăn thuốc bổ?" Mục Dữ Chi hỏi lại.

Quý Thính nháy mắt câm miệng, héo héo trở lại trên giường, không có hưng phấn chút nào đối với dưa chuột và cháo trắng. Phù Vân đi tới an ủi: "Điện hạ, nàng ngồi dậy ăn cháo đi, Mục ca ca cũng vì tốt cho nàng mà thôi, chờ thêm hai ngày khi nàng khỏe lên, ta mua gà nướng cho nàng ăn."

"...... Các ngươi đều là kẻ lừa đảo." Quý Thính hiện tại nghe hai chữ "gà nướng" đã phát chán.

Phù Vân thấy bộ dáng Quý Thính không còn tính toán muốn đấu tranh, không khỏi có chút luống cuống: "Điện hạ......"

"Cháo để trên bàn, điện hạ nếu đói bụng thì nhớ ăn, Phù Vân, chúng ta ra ngoài trước, không cần quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi." Mục Dữ Chi ôn hòa mở miệng.

Phù Vân muốn nói lại thôi, nhìn Mục Dữ Chi một cái, cuối cùng vẫn đi theo ra ngoài, Quý Thính ở trên giường lăn vài vòng, hậm hực ngồi dậy.

Giằng co nửa canh giờ, cô không cao hứng ngồi vào bàn, một hơi uống hết chén cháo, sau đó bi ai phát hiện, từ khi bị ăn đám thuốc bổ đắng ngắt tới giờ, cô thế mà lại cảm thấy chén cháo trắng chẳng có gì bên trong này cũng thật ngon.

Lại cắn một miếng dưa chuột... Ừ, cũng không tệ lắm.

Vì thế Quý Thính từ mỗi bữa ăn uống thuốc bổ biến thành ăn cháo trắng rau xanh, nếu không phải nằm trên cái giường khắc hoa rộng một mét tám, đeo mấy cây trâm trị giá liên thành, cô thật cho rằng mình đang ở trong chùa miếu.

Bị Mục Dữ Chi nói vài câu, Quý Thính đi đến thăm Chử Yến, nhìn thấy cặp mặt hắn thâm tím lại, cô nhíu mày: "Thân Đồ Xuyên này hạ tay cũng thật quá độc ác."

"Là kỹ năng ti chức không bằng người." Nhớ lại một đao mình đã hạ xuống, trên mặt Chử Yến khốc khốc bắt đầu hòa hoãn xuống.

Quý Thính an ủi vỗ vỗ bờ vai hắn: "Ngươi còn nhỏ, chờ đến khi bằng tuổi hắn, nhất định sẽ mạnh hơn hắn."

"Ta chỉ nhỏ hơn hắn một chút." Chử Yến không tiếp thu lý do này.

Quý Thính suy nghĩ một chút: "Ngươi đừng xem thường tuổi này, chờ khi ngươi 60 tuổi hắn càng già hơn, ngươi đánh một lão nhân còn không tốt hay sao?"

"Ý điện hạ là, chờ ta đến tuổi đó mới có thể thắng hắn?" Chử Yến lại bắt đầu phóng thích khí lạnh.

...... Lạy trời, cô thật không có ý đó. Quý Thính buông tiếng thở dài, đang muốn giải thích, một nha hoàn bưng mâm đi vào, vừa thấy Quý Thính cũng ở đó, cô ta hoảng tới nỗi chưa chào hỏi cũng đã muốn đi.

Quý Thính mắt sắc nhìn đến: "Đứng lại, đem cái gì?"

"Cái gì cũng không có." Nha hoàn đem hai tay giấu về phía sau lưng, không dám cho Quý Thính xem chút nào.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Bổn cung đều ngửi thấy được, còn không mau đưa lại đây." Cô hôm nay ăn dưa chuột đến đôi mắt đều muốn xanh ra, lúc này nghe được vị điểm tâm mềm ngọt, tự nhiên không chịu buông tha.

Nha hoàn nhìn về phía Chử Yến xin giúp đỡ, Chử Yến nhíu mày một chút: "Điện hạ, nàng cũng biết, mấy thứ này để xuống đây, ti chức cũng không dám cho nàng ăn." Mấy ngày nay Quý Thính bổ đến hỏa khí quá vượng, toàn phủ đều đã biết, trên dưới một lòng muốn giúp cô hạ hỏa khí, hắn tự nhiên sẽ không để cô ăn đồ bậy.

Quý Thính trừng mắt: "Các ngươi làm phản à, bổn cung chính là muốn ăn!"

"Không cho, điện hạ thân thể vẫn không được tốt, ngoại trừ cháo không được ăn món gì khác." Chử Yến thập phần kiên định.

"Vậy tại sao ngươi có thể ăn?" Dựa vào cái gì cả nhà đều sinh hoạt tốt như vậy, chỉ có mình cô phải khổ hạnh tu hành?

Chử Yến bình tĩnh liếc cô một cái: "Ti chức vốn là muốn theo công chúa, chỉ là gần đây bị thương nên Mục Dữ Chi phân phó cho ta và Thân Đồ Xuyên bồi bổ thân mình, cho nên mỗi ngày đều đem thêm đồ ăn đến đây, nếu công chúa không thích, hôm nay ti chức sẽ không ăn."

"...... Ngươi ăn ăn ăn đi, bằng không còn tưởng rằng bổn cung hà khắc các người." Quý Thính hầm hừ đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua nha hoàn cô bất chợt duỗi tay ra đoạt lấy điểm tâm, nhưng nha hoàn mắt thật nhanh thấy được né tránh, Quý Thính càng thêm xấu hổ buồn bực, mặt đen thui rời đi.

Ban đêm.

Chỉ ăn nửa chén cháo Quý Thính lăn qua lộn lại ngủ không được, bụng thường thường phát ra thanh âm ục ục, một hồi cô buông tiếng thở dài, không cao hứng bò dậy.

Đi phòng bếp trộm ít đồ ăn đi, nếu không đêm nay đừng nghĩ sẽ ngủ được.

Trong đầu Quý Thính vừa toát ra ý tưởng này, liền lập tức chân trần chạy tới tủ quần áo, tìm kiếm một hồi cuối cùng tìm ra được một cái váy áo đơn giản.

Thay váy màu xanh nhạt, tóc tùy ý xõa ra, hai lọn tóc lơ đãng rũ bên thái dương làm khuôn mặt cô càng thêm ôn nhu. Quý Thính không rảnh sửa sang lại đầu tóc, thừa dịp bóng đêm chạy ra ngoài.

Mặc xiêm y nhẹ nhàng thật thuận tiện, ngẫu nhiên gặp được nha hoàn gã sai vặt cũng có thể dễ dàng trốn đi, thật mau Quý Thính đã đến cửa phòng bếp.

Nhìn chung quanh một vòng, sau đó đi vào trong tìm ăn. Mười lăm phút sau cô ủ rũ cụp đuôi đi ra, hai tay trống trơn, chỉ có trong bụng thanh âm lộc cộc càng lớn.

...... Mục Dữ Chi thật tàn nhẫn, phủ công chúa lớn nhân vật nhiều người ở như vậy, chẳng tìm thấy được một ngụm cơm thừa.

Cô mím môi quay trở về, đột nhiên nghĩ đến hôm nay Chử Yến có nói, Mục Dữ Chi cho người mang đồ ăn bổ thân thể đến cho hắn và Thân Đồ Xuyên... Có phải có nghĩa là, chỗ Thân Đồ Xuyên có ăn?

Quý Thính đáng xấu hổ động tâm lên, nhưng nghĩ lại mỗi lần mình bị phạt đều bởi vì Thân Đồ Xuyên, nếu lần này lại bị phát hiện, chỉ sợ lại phải bị chỉnh.

...... Nhưng mà nếu không đi, phải chờ đến hừng đông mới có cháo mà uống.

Chân Quý Thính chựng lại, kiên định đi tới biệt viện Thân Đồ Xuyên. Mặc kệ, uống rượu độc giải khát cũng tốt hơn so với trực tiếp chết khát, ít nhất trước khi chết còn có thể uống cho no.

Cô lẩm bẩm đi vào biệt viện Thân Đồ Xuyên, đi vào liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên ngồi ở trong sân, Quý Thính không khỏi sửng sốt: "Sao chàng còn chưa ngủ?"

"Điện hạ?" Thân Đồ Xuyên nhìn về phía Quý Thính, thấy cô ăn mặc ôn nhu không giống bình thường, ánh mắt hắn chợt chần chờ, cho rằng mình vẫn còn đang trong mơ.

Quý Thính cười: "Không phải bổn cung còn có thể là quỷ sao? Tập tính này của chàng thật không tốt, ban đêm ngủ trễ như vậy, ban ngày chẳng phải là sẽ ngủ nhiều hơn sao?"

"Điện hạ chê cười, thảo dân chỉ là gần đây có một số việc không nghĩ ra, cho nên ban đêm mới không được yên giấc." Thân Đồ Xuyên rũ mắt đáp.

Quý Thính đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe vậy dừng lại một chút: "A? Là chuyện gì không nghĩ ra?"

Thân Đồ Xuyên nhìn khuôn mặt không tì vết của Quý Thính dưới ánh trăng, chua xót khẽ cười một tiếng.

"Chàng không nói bổn cung cũng biết, là nhớ đến cha mẹ phải không, Thân Đồ công tử yên tâm, chàng ở chỗ bổn cung thêm mấy ngày, chờ mọi chuyện yên ổn một chút, bổn cung sẽ cho người đưa công tử đi đoàn tụ với cha mẹ." Quý Thính đoan trang nói.

Thân Đồ Xuyên nhấp nhấp môi, sau đó nhàn nhạt: "Hoàng Thượng rất chú ý đến Thân Đồ gia, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, nếu bởi vì lỗ mãng liên lụy đến điện hạ, chỉ sợ mất nhiều hơn được."

"Nói cũng đúng, vẫn là Thân Đồ công tử suy nghĩ chu toàn." Quý Thính cười cười.

Thân Đồ Xuyên lại liếc cô một cái, cưỡng bách dời mắt đi mà không tiếp lời cô. Không khí trong lúc nhất thời lạnh xuống, Quý Thính có điểm đứng ngồi không yên, sau một lúc cẩn thận hỏi: "Chàng không muốn biết bổn cung tới để làm gì?"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, khóe môi đột nhiên cong lên: "Nghe nói công chúa điện hạ ban đêm bị chảy máu mũi, cho nên cả nhà phủ công chúa đều đang nhìn điện hạ, không cho điện hạ ăn đồ bậy, nói vậy điện hạ là thèm ăn, cho nên đến chỗ này của thảo dân."

"......" Đứng đầu cả một phủ, cô không có một chút riêng tư nào sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-129 )