Vay nóng Tinvay

Truyện:Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ - Chương 128

Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
Hiện có 129 chương (chưa hoàn)
Chương 128
TG 8 (11): Đoàn tụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-129 )

Siêu sale Lazada


Trong viện nghiên cứu không có chút ánh sáng nào, Quý Thính cầm một cái đèn pin nhỏ xíu chiếu loang loáng mới lờ mờ thấy được vài con thây ma du đãng. Bước thật nhẹ, Quý Thính vừa lưu ý thây ma bốn phía, vừa cẩn thận dưới chân không bước lên những đồ lạp tạp, tránh phát ra bất cứ động tĩnh nào.

Viện nghiên cứu rất lớn, chỉ từ cửa chính đến kho thuốc tốn không ít thời gian, khi Quý Thính tới trước kho dược phẩm thì đã đổ mồ hôi khắp người.

Lặng lẽ ngừng trước cửa kho, có một con thây ma mặc áo khoác trắng đi tới, Quý Thính vẫn bình tĩnh không nhúc nhích, cho đến khi con thây ma đi ngang qua, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Quý Thính an tĩnh đứng đó quan sát đám thây ma chung quanh, cô nhận ra bọn chúng giống như trong sách mô tả, trên người không có vết thương, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng cũng không quá mức. Nếu không phải biết trước, bởi vì quá gần với nguồn virus thây ma nên bị cảm nhiễm, sau khi bị nhiễm thì cũng không khác gì mấy người còn sống, Quý Thính đã bị lộ từ lâu.

Quan sát đã đủ, Quý Thính đi vào trong kho thuốc.

Tầng trên cùng, một con thây ma đang đi từ từ, cổ nó bị chém đứt một nửa, đầu ngoặc xuống một góc kỳ dị, phía sau nó là các tầng cửa bảo hộ đã bị mở ra. Tầng lầu này chỉ có một mình nó, thanh âm hồng hộc từ cổ họng nó vang vọng trong đại sảnh nghe thật quỷ dị.

Nó cứ đi, chân trái bị gãy đột nhiên răng rắc một tiếng, giây sau chỗ gãy rơi ra, rụng trên mặt đất, mà nó cũng vì thế mà bị ngã xuống.

Cú ngã làm cổ nó bị gãy ra thêm một chút, chỉ còn một phần ba dính với đầu, có thể sẽ bị đứt rời bất cứ lúc nào. Nó giãy giụa một lát nhưng mãi không thể đứng lên, đành chỉ có thể bò từ từ, cho đến trước một cánh cửa bảo hộ, thò bàn tay chỉ còn xương ra, theo bản năng ấn vài con số trên khóa mật mã.

Ca ——

Cửa mở ra, âm thanh trong miệng con thây ma thay đổi một chút, giống như thấy cửa mở thì vui vẻ, giây tiếp theo nó lại sụp xuống đất, lúc này giống như đã chết, hoàn toàn không còn nhúc nhích gì.

Lại thêm một hồi, ngón tay xương xẩu lại giật giật, nó lại ngoan cường bò về phía trước, trên người còn dính máu và đất cát kéo lê trên sàn nhà, để lại một vệt dơ dài. Cuối cùng, nó rốt cuộc bò tới trước một cái hộp trong có chứa hai ống nghiệm.

Hai ống chứa chất lỏng trong suốt giống nhau như đúc ở phía sau mặt kính của hộp, chỉ cần ấn nút bấm trên hộp là có thể lấy được thuốc. Thây ma chạm vào hộp, lịch kịch như mất đi bình tĩnh.

Nó không có thần trí nhưng cũng biết chỉ có thể lấy một loại, nếu chọn sai thì hậu quả sẽ khó lường. Đang lúc nó còn chần chừ, phía sau xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ, sau đó là tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ: "Sao cửa lại mở thế này?"

Thanh âm vừa thốt lên thì im bặt ngay lập tức. Con thây ma nghe được tiếng động, theo bản năng muốn gào rống lên, nhưng giọng cô ấy lại giống như có ma chú làm nó hoàn toàn không thể động đậy, mỗi tế bào trên người nó như kêu gào "trốn đi, đừng để cô ấy nhìn thấy đến dáng vẻ này!"

Con thây ma bắt lấy một ống nghiệm, giây tiếp theo nó lại ngã xuống, đầu lại bị đứt ra thêm một chút, thuốc trong ống nghiệm đổ lên trên cổ nó, chảy thẳng xuống yết hầu. Trừ bỏ phần đổ vào trong cổ họng nó, phần thuốc còn lại theo không khí tản ra ngoài.

Trong nháy mắt muôn vàn thây ma xao động gào rống lên, thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, mà con thây ma bị thuốc đổ vào người thì hoàn toàn nằm im như chết trên mặt đất.

Quý Thính mới vừa đi đến tầng cao nhất, còn chưa đến cánh cửa khóa đầu tiên đã nghe được tiếng thây ma xao động, cô hoảng hốt chạy đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống thì hốt hoảng lên ——

Đám thây ma còn ở trong viện nghiên cứu giờ phút này như điên lên, chạy nháo nhào ra ngoài, giống như nơi này có thứ gì đó vô cùng khủng bố đuổi chúng nó đi, mà những con thây ma bên ngoài viện nghiên cứu không xa thì lại gào rống lên, phủ phục xuống đất, nếu chú ý nghe tiếng hô của chúng... thì có thể nghe ra nỗi sợ hãi bên trong.

Quý Thính nhìn những con thây ma phủ phục ở xa, lại nhìn tiếp những con thây ma đang hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài, cô lẩm bẩm: "Tốc độ thây ma... sao lại trở nên nhanh như thế?"

...... Không đúng, không chỉ là tốc độ, đám thây ma này có vẻ như còn thị lực, những con chạy như điên ra ngoài, có vài con suýt chút nữa thì bị đụng vào thân cây, nhưng gần đến trước thân cây đều dễ dàng né tránh. Hôm nay tuy rằng khá lạnh, nhưng lại không có gió, những thân cây đó chỉ đứng an tĩnh một chỗ, nếu không có thị lực thì làm sao chúng tránh đi được?

Tim Quý Thính chậm rãi trầm xuống, cô không rảnh đi tìm thuốc nữa, xoay người chạy xuống lầu.

Mà cách chỗ cô vừa đứng khoảng mười mét, vài vết thương trên người một con thây ma đang ùng ục sôi lên, dịch nhầy không ngừng nở ra bao trùm cơ thể nó, rất nhanh con thây ma đã bị hoàn toàn bao lại. Dịch nhầy dần dần cứng lên, giống như một tượng thạch cao trùm lấy nó.

Tim Quý Thính đập thình thịch, trong đầu không ngừng triệu hồi oán niệm người đọc, cô muốn hỏi chuyện này là như thế. Theo trong sách, tai nạn này giằng co khoảng năm năm, nhưng trong năm năm này thây ma rõ ràng không tiến hóa gì, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho cốt truyện phát sinh ngoài lề?

Đáng tiếc oán niệm người đọc giống như không tồn tại, cho dù cô kêu gào thế nào cũng không thể gọi ra, Quý Thính chỉ có thể tiếp tục chạy xuống.

Bởi vì thây ma trong viện nghiên cứu chạy trốn ra ngoài, Quý Thính không ngại ngần gì lúc chạy nhanh xuống lầu, chỉ đến khi gần tới cổng lớn, cô mới cố gắng di chuyển nhẹ nhàng lại.

Giờ phút này đám thây ma từ viện nghiên cứu chạy ra ở gần chỗ cô đậu xe, giống những con thây ma khác đang phủ phục trên mặt đất, khuôn mặt rất sinh động, hoàn toàn không giống như người đã chết.

Quý Thính cẩn thận nhìn, đếm đếm thấy có cả mấy chục con thì nhíu mày lại. Chúng quá gần xe, hiện giờ tốc độ và thị lực tăng lên, nếu cô cứ tiến lên như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện.

Đang lúc cô còn do dự, tiếng gào rống dần dần nhỏ lại, tựa hồ nghi thức tế lễ đã tới hồi cuối, Quý Thính nhận ra nếu bây giờ không chạy thì sẽ không còn cơ hội, cô hít sâu một hơi, gần đến bên người chúng thì chạy vọt tới chỗ xe.

Đám thây ma vẫn còn đang sợ hãi chưa ý thức được có người tới gần, đến khi nghe được tiếng động thì Quý Thính đã chui vào xe, khóa cửa lại.

Bọn chúng gầm rú phóng tới xe, Quý Thính một chân đạp ga lùi xe lại, xe nghiền lên đám thây ma, phát ra âm thanh trầm đục, đám thây ma giống người sống lập tức kêu thảm thiết. Quý Thính không mềm lòng, đụng chúng thêm lần nữa, cho đến khi người khác mà nhìn tới cũng biết được chúng là thây ma, cô mới lái xe chạy đi.

Xe chạy đi về hướng trấn nhỏ, chạy được một quãng, cô thầm chửi thề một tiếng, đánh tay lái quay trở về.

Dọc đường gặp không ít thây ma xao động sôi nổi, cô đều không chút do dự cán qua, một đường đụng chết đầy thây ma, không lâu sau đã quay trở lại căn cứ.

"Anh Bắc Vân và anh Hướng Minh đâu?" Quý Thính vừa vào căn cứ hỏi ngay, biết được họ đang ở văn phòng thì lập tức chạy tới.

Khi Quý Thính đá văng cửa văn phòng xông vào, Bắc Vân và Lý Hướng Minh đang mở họp, thấy cô tới thì thật nghi hoặc. Quý Thính không để họ kịp phản ứng, nói thẳng: "Thây ma đã tiến hóa, hiện tại tốc độ chúng đã tăng lên, thị lực cũng tốt hơn!"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

"Thật sự?" Bắc Vân ngưng trọng.

Quý Thính thở hổn hển: "Không sai, em vừa tận mắt nhìn thấy, hơn nữa em muốn nói ra chuyện này, ở đây đều là tâm phúc của anh, em tin được mọi người, cho nên mọi người hãy nghe đây."

"Quý Thính......" Thấy trạng thái Quý Thính không đúng, Lý Hướng Minh muốn ngăn lại.

Quý Thính ngắt lời: "Trước khi thây ma bùng nổ, tôi đã biết trước được tương lai."

Mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ không thể tin được mình vừa nghe cái gì.

Quý Thính trấn định nhìn mọi người, từng câu từng chữ thẳng thắn ra một số việc, bao gồm cả chuyện mình không phải là em họ của Bắc Vân, cùng với nguyên nhân vì sao mình làm vậy.

"Sở dĩ lần đầu tiên gặp anh Hướng Minh đã tín nhiệm anh ấy như vậy, muốn đi cùng anh ấy đến thành phố A, là do tôi biết anh ấy sẽ đi theo anh Bắc Vân, sẽ giúp đỡ cứu vớt thế giới, " Giọng Quý Thính bắt đầu run rẩy, "Các người phải tin tôi, tôi nói đều là sự thật."

Toàn bộ đều an tĩnh, sau một hồi, Bắc Vân trầm giọng: "Trước đây em vẫn luôn giấu chuyện này, vì sao hiện giờ lại nói ra?"

"Bởi vì em cảm thấy Thân Đồ Xuyên không chết!" Mắt Quý Thính đỏ bừng, "Em cảm thấy anh ấy chưa chết, anh ấy hẳn là còn ở trấn nhỏ trốn tránh, hiện tại thây ma đột nhiên tiến hóa như vậy, em sợ anh ấy càng bị nguy hiểm hơn."

Cô đã phản ứng quá chậm, khi nghĩ tới chuyện Thân Đồ Xuyên chưa chết đã là hai ngày nay, nhưng bởi vì muốn dàn xếp ổn thỏa cho cha mẹ anh mà mãi đến đêm nay mới rời đi, lại không nghĩ rằng lúc này thây ma tiến hóa.

"Cho nên em muốn bây giờ anh đi cùng em tới viện nghiên cứu, cầm thuốc đi cứu thế giới, cùng lúc sẽ giải quyết khó khăn Thân Đồ Xuyên sẽ gặp?" Bắc Vân lại hỏi.

"Không sai, em muốn anh nhanh chóng đi với em, bởi vì hai bình thuốc kia hoàn toàn giống nhau, chỉ có anh mới lựa chọn đúng, " Quý Thính lập tức gật đầu, "Thật ra ngay cả không có chuyện Thân Đồ Xuyên, em cũng sẽ nghĩ ra cách để nói chuyện này với anh, chẳng qua sẽ không cấp bách như hiện tại, bởi vì em không nghĩ thây ma lại tiến hóa như thế."

Bắc Vân bình tĩnh nhìn Quý Thính, trong lúc nhất thời không nói gì.

"Đồ lừa đảo này, tôi không tin cô ta, đại ca đừng mắc mưu." Một người béo khinh thường, anh ta gặp qua nhiều dị năng giả như vậy, còn chưa có ai từng có năng lực biết trước, huống chi ý Quý Thính là, năng lực của cô có được còn trước khi thây ma bùng nổ.

"Vợ anh có tình nhân, là bạn học đại học của cô ta, bao nhiêu năm nay vẫn không dứt tình, mấy ngày nữa hai người đó sẽ cùng nhau trốn đi, sau đó vừa ra khỏi căn cứ không bao lâu thì bị thây ma giết chết." Quý Thính không chút nghĩ ngợi nói.

Người mập sửng sốt, rồi trở nên giận dữ: "Mày cái rắm..."

"Anh mập, được rồi được rồi, cô ấy nói hươu nói vượn, anh đừng chấp nhặt." Lý Hướng Minh ngăn anh mập lại.

Mập mạp rống giận muốn tính sổ với Quý Thính, Quý Thính không thèm để ý, chỉ khẩn cầu nhìn Bắc Vân.

Mãi sau, Bắc Vân mới chậm rãi: "Được, anh tin em." Lúc trước anh cũng cảm thấy kỳ quái, có những chuyện chỉ một mình anh trải qua, Quý Thính cũng có thể nói ra, lúc đó anh còn tưởng trí nhớ mình không tốt, hiện tại nghe ra như vậy, thì ra anh không sai, chỉ là bị Quý Thính làm lẫn lộn.

"Cảm ơn......" Mắt Quý Thính hơi ướt.

"Đại ca anh thật tin cô ta?" Mập mạp không phục.

Bắc Vân liếc anh ta: "Cha mẹ cô ấy còn ở căn cứ, không cần thiết phải gạt chúng ta. Đi thôi, đi viện nghiên cứu." Nói xong cầm súng lên.

Quý Thính cảm kích nói lời cảm tạ, đi theo cùng ra ngoài. Người trong phòng đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Lý Hướng Minh nhắc nhở một câu: "Đi chưa, còn thất thần làm gì?"

Mọi người mới phản ứng lại, cùng nhanh chóng rời đi.

Đoàn người ngồi ba chiếc xe, vi vút chạy ra ngoài, thẳng đến viện nghiên cứu. Nhìn trên mặt đất phần chân tay cụt bị xe đụng, người mập mắng một tiếng: "Ghê tởm như vậy, ai làm thế?"

"Tôi, " Quý Thính bình tĩnh thừa nhận, trước khi anh ta kịp trào phúng thì nói tiếp: "Những người này có thể là gần nguồn thuốc nhất nên khi biến thành thây ma thì không khác gì mấy với người sống, tôi sợ có người nghĩ lầm họ là người sống, cho nên đụng thêm một lần, miễn cho người bình thường nhầm lẫn."

Mập mạp nghẹn một chút, bởi vì Quý Thính nói...... rất có đạo lý.

Lúc họ đang nói chuyện, một con thây ma đi tới trước cửa sổ xe, giây tiếp theo nhào lên, dán trên cửa sổ, bắt đầu gào rống. Lý Hướng Minh kinh ngạc: "Thật là chúng có thể thấy?"

Bắc Vân bắn một phát bể đầu con thây ma, nhìn thấy một đám cỡ hơn mười con đang tiến tới, anh nói nhàn nhạt: "Mọi người cẩn thận một chút, lần này phỏng chừng sẽ khó."

"Được!"

Đoàn người xuống xe đánh thây ma, rất nhanh hơn mười con này đã chết, từ xa thây ma khác nghe được động tĩnh không ngừng tiến tới, cả đoàn nhanh chóng chạy tới chỗ tòa nhà. Trong tòa nhà như cũ vẫn không có thây ma, Quý Thính một đường thông suốt dẫn họ đi lên tầng cao nhất, sau đó ——

"Không có khả năng! Em biết trước tương lai, cửa nơi này luôn bị khóa, trong vòng 5 năm không có ai tiến vào!" Quý Thính không thể tưởng tượng đi tới, đẩy ra từng tầng cửa bảo vệ, đi vào tới phòng bảo quản thuốc.

Sau đó nhìn thấy cái hộp có vách ngăn.

Cô ngơ ngẩn nhìn, trong nháy mắt nói không ra hơi: "Không có khả năng... Em không cải biến đoạn cốt truyện này, sao lại có người lấy thuốc trước nam chủ..."

"Quý Thính, nơi này không có gì cả." Bắc Vân nhíu mày.

Quý Thính chinh lăng nhìn anh: "Anh tin em đi, em thật sự biết trước tương lai......"

"Anh tin em, không nói đến em không có động cơ để nói dối, ngay cả những điều em đã nói đều đúng sự thật, " Bắc Vân trầm mặc, "Chỉ là, em có nghĩ tới hay không, "tương lai" cái thứ này là thứ có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, nó không phải là cố định. Có lẽ hôm nay đã xuất hiện bất ngờ một người nào đó đã làm thay đổi, thây ma đột nhiên biến hóa cũng có quan hệ đến chuyện anh ta cầm thuốc đi..."

"Không có khả năng! Tương lai nơi này là cố định, trừ phi có người có ý chí mạnh mẽ sửa đổi..." Theo bản năng, Quý Thính phủ nhận ngay, nhưng nói đến một nửa thì dừng lại.

Có người đột nhiên sửa đổi...... Ngoại trừ chính cô, cô chỉ có thể nghĩ đến Thân Đồ Xuyên, bởi vì chỉ có anh từ cô mới biết được cách phá vỡ tầng bảo vệ trong viện nghiên cứu. Là anh ấy sao? Là anh ấy đã tới sao? Quý Thính thất thần.

Bắc Vân thấy Quý Thính ngơ ngẩn thì khẽ thở dài, nhìn sang Lý Hướng Minh. Lý Hướng Minh chậm rãi: "Quý Thính, anh cũng tin em, nhưng giống như Bắc Vân nói, chuyện tương lai là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, giống như chuyện của Triệu Hằng... Như em biết trước Triệu Hằng sẽ hại em ấy, nhưng em lại không thể làm gì được, không phải sao?"

"Em biết Triệu Hằng sẽ hại anh ấy, chỉ là, lần đó tụi em tránh được, cho nên lần thứ hai mới sơ sẩy..." Quý Thính vẫn còn ngây người, nghe Lý Hướng Minh nói thì theo bản năng phản bác lại, "Đúng rồi, chuyện tương lai sẽ phát sinh, em đã nói với Thân Đồ Xuyên, biết đâu chừng thuốc là do anh ấy lấy đi?"

"Quý Thính! Thị trấn cách thành phố cả mấy tiếng đồng hồ lái xe, ngay cả khi cậu ấy còn sống, nhưng không có xe thì đi đến nơi này bằng cách nào, ngay cả nếu cậu ấy có biện pháp tới đây, vì sao còn không đi tìm chúng ta? Em cũng nói với em ấy là sẽ tìm Bắc Vân, tên tuổi Bắc Vân ở thành phố nổi như vậy, không thể nào cậu ấy không tìm thấy?" Lý Hướng Minh nhíu mày.

Lông mi Quý Thính run rẩy, cô vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Lý Hướng Minh nói chậm lại: "Theo lời em nói, chuyện xảy ra cũng không phải không thay đổi, cho nên thuốc bị người khác lấy đi cũng không phải không thể, còn Thân Đồ Xuyên... anh cảm thấy em nên bình tĩnh lại một chút."

Nếu giống như Quý Thính nói, cô chỉ biết trước một lần tương lai, vậy chuyện rời khỏi trạm xăng cùng với Triệu Hằng nhất định là chuyện ngoài tầm hiểu biết của cô, vậy chuyện xảy ra ở trấn nhỏ cũng thế. Nếu là chuyện ngoài khả năng biết trước của Quý Thính, vậy cô ấy không thể kết luận Thân Đồ Xuyên còn sống.

Bắc Vân cũng có vẻ lo âu, hiển nhiên cũng cảm thấy tinh thần Quý Thính có vấn đề.

Quý Thính lẩm bẩm: "Anh ấy khẳng định còn sống, nếu không thế giới này......"

Cô còn chưa nói xong, oán niệm người đọc vẫn luôn an tĩnh trong đầu đột nhiên xuất hiện ——

"bởi vì giả thiết đặc thù của tiểu thuyết, con người sau khi biến thành thây ma tạm không tính là tử vong, chỉ có thây ma hoàn toàn mất đi năng lực hành động, hoàn toàn hủ hóa mới tính là tử vong."

Quý Thính ngơ ngẩn, mãi lâu sau mới hiểu ra được... Thế giới này sở dĩ không kết thúc, thứ nhất có thể là do Thân Đồ Xuyên còn sống, thứ hai có thể là sau khi Thân Đồ Xuyên biến thành thây ma vẫn còn chưa hoàn toàn bị hủ hóa.

...... Mà nhìn lại thực tế hiện tại, khả năng nào cao hơn, không cần nói cũng biết.

Trong lòng như bị vỡ vụn, sắc mặt Quý Thính tái nhợt, cả người run rẩy. Bắc Vân không đành lòng, thở một hơi dài, Lý Hướng Minh tiến lên đỡ lấy Quý Thính, nói với Bắc Vân: "Hiện tại quan trọng nhất là đi tìm người đã lấy thuốc, kêu anh ta giao ra."

"Biển người mênh mông biết đi đâu mà tìm." Mập mạp nhịn không được lên tiếng.

Mọi người tức khắc nhìn về phía Quý Thính, tuy biết rằng Quý Thính khẳng định cũng không biết, nhưng dù sao cũng có chút kỳ vọng.

Quý Thính im lặng một hồi mới hồi phục tinh thần: "Dưới lầu trong văn phòng viện trưởng có hồ sơ nghiên cứu giải độc, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp bào chế."

Cô vừa dứt lời, có hai người lập tức chạy đi tìm, người mập nói thầm một câu: "Các người sao lại tin tưởng cô ta vậy..."

Hai người kia đi mau trở lại cũng mau, lúc trở về rất vui sướng cầm theo một tập hồ sơ: "Quý Thính nói đúng! Đúng là nghiên cứu về virus thây ma, có cái này, bào chế ra thuốc giải cũng không phải là chuyện quá khó."

"Thế nào, thây ma còn có thể biến trở về thành con người?" Mập mạp duỗi dài cổ.

Người nọ cười nói: "Sao có thể! Người đã chết mới biến thành thây ma, thây ma chỉ là một khối thi thể có tính công kích mà thôi, cái gọi là thuốc giải cũng chỉ là tiêu diệt tính công kích của chúng, biến chúng trở về thành những thi thể an tĩnh như bình thường thôi."

Mập mạp xì một tiếng, rụt đầu trở về.

Viện nghiên cứu đã không có thuốc, đoàn người đi trở ra ngoài, vừa ra khỏi viện, Bắc Vân nghi hoặc quay đầu nhìn lại chỗ tòa nhà.

"Sao vậy, đại ca?" Mập mạp hỏi.

Bắc Vân nhíu mày: "Đám thây ma vẫn luôn du đãng bên ngoài chứ không dám tiến vào trong viện nghiên cứu, có phải bên trong này có thứ gì hay không?"

"Phỏng chừng là nơi này lúc trước có thuốc giải." Mập mạp thuận miệng nói một câu, nói xong nhận ra rằng mình nói như vậy cũng đồng nghĩa với thừa nhận năng lực biết trước của Quý Thính, mặt anh ta lập tức đen thui.

Một người đi bên cạnh đồng tình vỗ vai hắn: "Không sai, tương lai không phải sẽ thay đổi sao, nói không chừng vợ anh sẽ không chạy mất."

"... Cút mẹ mày đi!"

Quý Thính và Lý Hướng Minh đi cuối cùng không nghe được bọn họ nói chuyện, ra khỏi viện, Lý Hướng Minh hỏi: "Quay về cùng anh hay sao?"

"Em đi trấn nhỏ." Quý Thính rũ mắt. Tuy rằng biết được khả năng Thân Đồ Xuyên biến thành thây ma lớn hơn rất nhiều với khả năng còn sống, nhưng nếu không chính mắt nhìn thấy, cô không cam lòng.

Lý Hướng Minh biết mình khuyên không được, đành mở miệng: "Cho em một tuần, nếu một tuần sau không trở lại, anh sẽ kêu dì và chú tự mình đi tìm em."

"Anh Hướng Minh......" Quý Thính nhíu mày.

Lý Hướng Minh cười cười: "Nếu không sợ dì chú có nguy hiểm, vậy thì phải biết tự bảo vệ mình cho tốt."

Quý Thính nhận ra Lý Hướng Minh đã phát hiện ra ý đồ cô muốn buông xuôi theo Thân Đồ Xuyên, Quý Thính lặng người đi. Trước khi tìm được Thân Đồ Xuyên, cô sẽ không rời khỏi thế giới này, nếu sau khi tìm được anh ấy... Nếu anh ấy đã trở thành thây ma, vậy kỳ thật cô cũng không cần phải lưu lại thế giới này nữa.

"Em đó, thật là......" Lý Hướng Minh thở dài, xoa nhẹ tóc Quý Thính.

Quý Thính mím môi đi theo, tới chỗ xe thì lái đi, đơn độc hướng về trấn nhỏ, đám người Bắc Vân quay trở về căn cứ. Ở viện nghiên cứu mà mọi người vừa rời khỏi, trên tầng cao nhất, ẩn nấp trong một góc, một thân xác gần như trong suốt vươn tay ra, trong tay cầm một ống nghiệm đầy thuốc.

Một hồi sau, ống nghiệm vỡ tan, một đôi mắt trống rỗng mở bừng ra.

Ba ngày sau, bà vợ của mập mạp chạy trốn cùng tình nhân, bảy ngày sau, bởi vì thây ma tiến hóa quá nhiều, không thể nào đi vào trong trấn nhỏ được nữa, Quý Thính quay về căn cứ.

Đảo mắt đã qua một năm.

Quý Thính lại một lần lái xe chuẩn bị ra cửa.

"Lại chạy qua bên kia à?" Một thanh niên ở cổng cười hì hì: "Chị Quý Thính, chị cứ ba ngày lại chạy tới thị trấn, đám thây ma bên kia thấy chị chắc cũng hết hồn luôn?"

Quý Thính liếc cậu một cái: "Nếu chết dễ như vậy, chị cũng không cần phải lao tâm lao lực." Hiện tại thây ma tốc độ nhanh hơn, mắt tinh hơn còn chưa tính, chúng còn dần dần tiến hóa ra năng lực hợp tác lẫn nhau, cô căn bản không thể xông thẳng vào trấn, chỉ có thể dùng biện pháp cơ bản nhất, cứ một khoảng thời gian ngắn lại đi qua đó giết một ít, giảm bớt số lượng thây ma.

Trải qua một năm này, hiện tại trấn nhỏ chỉ còn khoảng một phần mười số thây ma lúc ban đầu, chỉ cần nỗ lực thêm ít nữa, cô sẽ có thể đi vào trong trấn.

"Chúc chị thành công!" Người trẻ tuổi cười, vẫy tay. Chị gái này vô cùng si tình với bạn trai, toàn căn cứ đều biết được, tuy rằng ai cũng hiểu chị ấy nhất định sẽ thất vọng, nhưng mỗi lần nhìn thấy chị ấy đầy hy vọng chạy tới chạy lui, không ai đành lòng khuyên chị ấy từ bỏ.

Quý Thính cười cười, lái xe về hướng thị trấn. Con đường này cô đi đã rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc, tới trấn nhỏ thì trời cũng đã tối. Làm như thường lệ, chiếu đèn xe ra xa, nhìn rõ khuôn mặt thây ma không phải là Thân Đồ Xuyên sẽ dùng gậy đánh chết.

Một hồi đơn độc hành động cả ba bốn giờ, cho đến khi cô mệt mỏi đến cực hạn mới dừng, Quý Thính vừa định lái xe rời đi: "Ủa, xe mới từ đâu ra?"

Nhìn thấy ven đường có chiếc xe mới tinh, Quý Thính thuận tay đánh thêm mấy con thây ma, chạy tới nhìn. Thấy chìa khóa còn ở trên xe, bình xăng hiển thị đầy tràn, Quý Thính vô cùng vui vẻ, lập tức bỏ chiếc xe dơ hầy, dính đầy máu thịt mà hưng phấn lái xe mới đi.

Bởi vì chiếm dụng xe mới của ai đó, để xin lỗi, Quý Thính "có lòng tốt" để lại chìa khóa trên xe cũ, sau đó hớn hở lấy xe mới. Trong bóng đêm, một bóng hình từ trong trấn nhỏ đi ra, nhìn chằm chằm theo xe Quý Thính hồi lâu, cuối cùng mở cửa xe cũ leo vào.

Cửa xe vừa mở, một mùi hương đặc biệt quẩn quanh tràn đầy, nó im lặng thật lâu mới ngồi xuống.

Quý Thính lái xe tới một bãi đậu xe ngoài trấn nhỏ thì ngừng lại, thu thập ăn uống một ít rồi hạ ghế thấp xuống, ngủ thiếp đi.

Lúc cô đang ngủ, chiếc xe cũ tiến tới, thân ảnh xuống xe, ngừng đằng trước xe Quý Thính.

Nhìn đến gương mặt ngủ say ngồi trên ghế điều khiển, nó xoa xoa chỗ trái tim, nhận ra trái tim không hề đập, nó mới buông tay.

Nhìn thật lâu thật lâu sau, nó mới tiến tới, vươn tay điểm điểm chỗ khóa cửa, thật mau chỗ khóa bốc khói trắng, cửa xe được mở ra.

Cửa vừa mở, một họng súng lạnh băng đã dí vào đầu nó, giọng Quý Thính lười biếng vang lên, mắt cô còn không thèm mở: "Người anh em, có ai đã nói với mày, quấy rầy giấc ngủ người khác là chuyện không hề có đạo đức chút nào không?"

Nó im lặng một lúc, mặt vô biểu tình trả lời: "Không có."

Quý Thính sửng sốt, mở to mắt, đôi mắt chợt đỏ ửng, cô nức nở một tiếng, nhào vào trong lòng ngực anh: "Thân Đồ Xuyên! Em biết anh còn sống!"

Dưới ánh trăng, gương mặt Thân Đồ Xuyên tái nhợt không có huyết sắc, những vết sẹo lúc trước đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng tồn tại.

Hắn lẳng lặng đứng đó, rõ ràng cảm giác người trong lòng ngực là ấm áp, nhưng trong mắt hắn lại chẳng có tới nửa điểm tình cảm. Hắn vươn tay, xoa xoa cái cổ mảnh mai, chỉ cần nhẹ nhàng phát lực là có thể bẻ gãy ——

Hắn còn chưa kịp ra tay, Quý Thính đã một quyền đánh vào bụng hắn, con mắt đỏ bừng rống lên: "Anh cái tên chó chết này! Anh còn sống mà sao không đi tìm em?! Anh có biết không, em tưởng rằng anh đã bị biến thành thây ma, em đã chuẩn bị chết theo cùng anh!"

Cô vừanói vừa đấm liên tục, Thân Đồ Xuyên không kịp phản ứng, đứng ngốc đờ ra.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-129 )