Vay nóng Tima

Truyện:Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện - Chương 099

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 099
Cố chấp ghét nhất cái gì! & Gài bẫy ghét nhất cái gì! 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Shopee


Edit: Nguyetvansuong

Phần hai

"Em trai?"

"Em trai của tiền bối?"

Ngoại trừ Greens đã sớm biết từ trước, chàng trai và cô hái đều kinh hô.

Nhân vật phản diện lớn nhất lại là em trai hoặc gì gì đó của người bị hại...... Trong lúc giật mình Mạc Vong có cảm giác đang xem " Naruto ". Không đúng, hình như ngược ngược ở chỗ nào rồi, quên đi, đây không phải trọng điểm!

Chẳng trách lúc trước đàm luận về gia đình cùng Esther thì khi hắn nhắc đến người nhà lại chần chừ như vậy, đây là...... Nguyên nhân sao?

"Như vậy là có thể hiểu được." Greens nghiên cứu rất nhiều về Ma Pháp Trận giải thích, "Không phải chĩa mũi nhọn vào Esther, mà là hắn là lựa chọn tốt nhất." Đến lúc này Greens vẫn không quên bôi nhọ đối thủ một mất một còn của mình, "Ai cũng biết người này đầu óc ngu si, tứ chi phát triển."

Esther: "......"

Thain: "Ai? Đó không phải là lời tiền bối đánh giá ta sao?"

Greens: "......" Lần đầu tiên nghe thấy có người chủ động muốn ăn mắng! Hắn đằng hắng giọng, nói tiếp, "Mà không phải ta, có thể là bởi vì có học thức uyên bác, cho nên bọn chúng sợ bị ta phát hiện."

"Khụ, khụ, khụ!" X cái N.

"Ghen tỵ đây là các người đang ghen tỵ." Greens rất là tự tin nói tiếp, "Về phần Thain, có thể là bởi vì Ma Pháp Trận đang ở trên người hắn, cho nên mới không có cách nào tạo thành thương tổn đối với thân thể hắn." Hắn dừng một chút, còn nói, "Mà bệ hạ...... Có lẽ là do lo lắng ma lực của ngài quá mạnh mẽ, chưa chắc nguyền rủa đã có hiệu lực đối với ngài."

"Lại có nhiều nguyên nhân đến vậy sao?" Mạc Vong cảm thấy đầu mình có chút choáng váng rồi.

"Không chỉ có như thế." Người nào đó được khen ngợi làm tinh thần càng phấn chấn hơn, "Thực ra làm phép xuyên không rất dễ thất bại, nhưng nếu như có thể 'tìm kiếm nguồn gốc' thì lại là chuyện khác, Esther và người kia là anh em, tức là trong cơ thể họ cùng chảy xuôi một dòng máu. Sử dụng máu của chính bản thân hắn làm thuốc dẫn, hoặc là cứ tận lực đi thu thập dòng máu trôi qua của Esther, là có thể xác định vị trí một cách rất chính xác."

"Thì ra là như vậy."

"Còn có......"

"Còn có?" Này này, lại có thể có nhiều thuyết âm mưu như vậy sao?

"Đúng, " Greens gật đầu, "Còn có thể cân nhắc đến vấn đề tình cảm."

"Tình cảm?"

"Người này, bởi vì vận khí của người này tốt nhất, thời gian làm bạn với nagfi cũng dài nhất." Nghĩ đến đây, người nào đó rất không thích, "Có thể lầ đối tượng mà bệ hạ khó dứt bỏ nhất, cho nên......"

"Esther, em trai ngươi thật lợi hại nha......"

Esther: "......" Cái này làm hắn nên trả lời thế nào mới phải? Cuối cùng, người anh trai này thở dài, "Lúc hắn còn nhỏ cũng rất thông minh, đáng tiếc, lại không đặt phần trí tuệ này ở đúng chỗ."

"...... Này, sao ngươi lại quỳ?" Chẳng lẽ cô lại "100% tay không nhận đao" sau lại kích hoạt kỹ năng "100% bắn trúng đầu gối"? Cứu mạng!

"Bệ hạ, xin tha thứ cho thần vì đã không phát hiện ra điều này sớm hơn, khiến cho thiếu chút nữa đã tạo thành nguy hiểm đối với ngài."

"Éc......" Cách nói này có ý là, Esther trúng chiêu rồi mới phát hiện kẻ chủ mưu là em trai mình sao? Đây thật là...... Cô thở dài, "Cũng không phải là lỗi của ngươi, không ai có thể nghi ngờ người thân của mình đúng không?" Kéo, "Đứng lên, đứng lên, hiện tại điều chúng ta cần lo lắng cũng không phải điều này."

"Không sai." Greens gật đầu, ngay sau đó nói, "Nhanh, cởi sạch quần áo ra."

Esther: "......"

"Này! Ánh mắt nghi ngờ kia của ngươi là sao hả?" Chàng trai tóc tím nổi giận, "Biết đâu ta lại tìm được phương pháp giải quyết chứ? Cởi! Cởi!! Cởi!!!"

Mạc Vong: "......" Lại nữa, cái loại cảm giác "Cảm thấy có gì đó sai sai" này...... Chẳng qua, thử một lần cũng tốt, vì vậy cô gật đầu với người nào đó.

Được bệ hạ cho phép, người nào đó kích động, vọt thẳng tới chỗ "Kẻ thù một mất một còn", "Ầm ầm ào ào" cởi từng cái một, một sự đắc ý gợi lên trong lòng hắn, bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu rồi. Mỗi một lần, mỗi một lần, luôn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như người chết kia, tóc vạn năm cũng không rối loạn với quần áo lúc nào cũng tỉ mỉ chỉn chu, quả thực là rất đáng ghét.

Mà bây giờ......

"Hắc hắc he he hắc hắc......"

Tất cả đều đã trở thành quá khứ!

Cho dù bình tĩnh như Esther, cũng hiểu được tình huống này có chút rối rắm...... Vấn đề là, đây là mệnh lệnh của Bệ Hạ đó, cho dù hắn không thích, cũng không thể làm trái ý nguyện của cô. Huống hồ, theo tình hình thân thể hắn bây giờ, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của bất kỳ người nào.

Nhưng ngay lúc này, "Dũng giả đại nhân" trong truyền thuyết tay xách hai túi ni lông, mang theo hai người bạn nhỏ, nghênh ngang đi ra từ phòng ngủ của cô gái: "Đồ cậu để quên ở bệnh viện tôi đã giúp cậu......"

Tiếng nói dừng lại.

Tinh thần Thạch Vịnh Triết bị đả kích mạnh mẽ trợn mắt há mồm nhìn tình huống trước mắt, cứng nhắc quay đầu, hỏi Tiểu Thanh mai của mình: "Tình...... Tình huống gì đây?"

"A?" Mạc Vong ngây người một lát, ngay sau đó thành thật trả lời: "Cởi quần áo đó."

"......" Chàng trai hộc máu!

------ Đây là kiểu trả lời gì vậy hả hả hả hả hả Này!!!

"Es, Esther đại nhân?" Mèo trắng xúc động, chỉ thấy nó nhảy vọt một bước xa, nhảy thẳng lên lưng Greens, hung ác cắn Greens một phát: "Buông Nam thần ra cho ta!!!"

"A!!!"

"Chờ một lát, Esther đại nhân, tôi sẽ cứu người ngay lập tức!"

"Dũng giả, trông coi mèo ngươi nuôi cho tốt cho ta!"

Thạch Vịnh Triết: "......" Đỡ trán, rốt cuộc thì hắn tới đây để làm gì chứ?

Hắn lặng lẽ đặt túi ni lông trong tay xuống, xoay người, thật là phiền muộn.

Sau đó bỗng nhiên cảm thấy ống quần của mình bị thứ gì đó kéo kéo, hắn vừa cúi đầu xuống, liền nhìn thấy là một con chó trắng nào đó đang lộ ra nụ cười bỉ ổi với hắn: "Chàng trai, chúc mừng cậu đã mở ra cánh cửa của thế giới mới."

"......" Đạp!

"Oẳng!" Ngã xuống đất.

"A Triết, cậu chờ chút!" Cô gái chạy tới túm được Tiểu Trúc mã của mình lại."Vừa đúng lúc tôi có việc muốn tìm cậu."

"Việc này...... ?" Hắn lặng lẽ liếc nhìn cảnh tượng thê thảm phía sau.

"Đúng vậy đó."

"......"

Lúc này, rốt cuộc MạcVong cũng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nghĩ một chút, mấy vệt đen xuất hiện trên mặt cô, liền nhảy dựng lên vỗ đầu người nào đó một cái: "Ngu ngốc, cậu nghĩ nhiều rồi."

Chàng trai liếc mắt xem thường cô: "Cậu không nghĩ nhiều sao lại biết được là tôi nghĩ nhiều?"

"...... Đừng làm loạn!"

"Cậu mới đừng làm loạn ấy."

"Cậu......"

"Cậu......"

Nhưng đúng vào lúc này, có một tiếng nói truyền đến từ sau lưng: "Bệ hạ, thần làm xong rồi ạ!"

Nghe âm thanh khoe khoang này cũng biết là người nào, hai người cùng quay đầu lại, phát hiện quả nhiên quần áo của Esther đã bị cởi ra...... Tất nhiên, là cởi áo.

"Đó là cái gì?" Thạch Vịnh Triết giật mình, bởi vì không có áo, cậu nhìn thấy trên ngực của Esther, nơi trái tim, rất nhiều đường vân đen nhánh tụ tập lại cùng một chỗ, giống như một đóa hoa cuộn lại thành hình tròn, lấy bông hoa chưa nở làm trung tâm, xung quanh lan tràn ra rất nhiều đường vân đen nhánh, giống như là cành lá của bông hoa, mặc sức hấp thụ chất dinh dưỡng từ "Bùn đất".

Xăm hình? Nhất định không phải.

Không vì lý do gì, cậu lại cảm thấy đúng là như vậy.

Ngay sau đó, cô gái giải thích sơ sơ toàn bộ sự việc cho cậu.

Dĩ nhiên Thạch Vịnh Triết có thể hiểu được tình huống hiện tại tốt hơn so với Tiểu Thanh mai của cậu, rất nhanh đã đưa ra phán đoán: "Nói đúng ra là, các cậu không có cách nào để triệu hồi người có năng lực chữa trị đó, cho nên, cần có sự trợ giúp của tôi?"

"Ừ, đúng là như vậy!" Cô gái gật đầu, trong lòng lại có một chút thấp thỏm, ý nghĩ như vậy liệu có gây thêm phiền toái cho cậu không? Suy cho cùng...... Về mặt nào đó, thân phận của bọn họ là kẻ địch mà.

"Tôi......"

"Ta đồng ý!" Con mèo trắng đang cọ cọ ống quần của Nam thần nhà mình giơ móng vuốt lên thật cao, "Chuyện của Esther đại nhân chính là chuyện của chúng ta."

Thạch Vịnh Triết: "......" Này này, phản bội nhanh quá vậy?

"Hừ, thật là đáng xấu hổ!" Chú chó trắng hừ lạnh một tiếng, "Cái tên phản bội này...... Oẳng***" Mắt cá chết của nó trong chớp mắt đã trở nên lấp lánh, nhìn chăm chú vào đống bánh ngọt mà chàng trai tóc vàng đem đến, một cái đệm thịt ở chân che ngực, "Cho ta cả sao?"

"Ừ."

"Dũng giả!"Chó trắng dứt khoát quay đầu lại, trừng mắt nhìn người bạn nhỏ của mình, "Tại thời khắc có thể giúp đỡ người khác như thế này, rốt cuộc ngươi còn chần chờ gì nữa? Quá đáng xấu hổ!"

Thạch Vịnh Triết: "......" Này này, vị này còn phản bội nhanh hơn? Liêm sỉ đâu?

Cũng may, vốn là cậu cũng không muốn từ chối Tiểu Thanh mai của mình.

Bởi vì bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên rất nhiều chuyện, bọn họ đều có chung một quan điểm ------ Mạng người quan trọng, chuyện khác có thể tạm thời để qua một bên.

Nhưng vấn đề là......

"Hình như các cậu cần là thánh thú có năng lực chữa bệnh." Mà Ma giới, còn chưa có biện pháp nào vươn tay tới "Rừng rậm thánh thú", nói đi cũng phải nói lại, ai ngờ được Dũng giả sẽ giúp đỡ Ma Vương chứ.

"Ừ, hoặc là thứ tương tự."

"Nhưng mà......" Cậu bất đắc dĩ đỡ trán, "Tôi không có cách nào để xác định vị trí của nó." Có lẽ các dũng giả trước có thể làm được, nhưng mà không có nghĩa là cậu có thể.

Mạc Vong ngây người, ngay sau đó nghĩ hình như ý nghĩ của bản thân mình có chút lý tưởng hóa, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ hi vọng hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"

"...... Có lẽ nếu trải qua luyện tập thì có thể, nhưng mà......" Lời nói của cậu còn chưa dứt, nhưng mọi người cũng hiểu được ý trong lời ------ Liệu Esther có thể cầm cự đến lúc đó được không?

Dưới tình huống bị cởi áo, mọi người có thể thấy rất rõ ràng ------ Đóa hoa trước ngực hắn, đang nở ra một chút. Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan như cũ.

"Nếu như là trong trạng thái đó?" Cô gái chợt nghĩ ra, "Nếu như là lúc cậu đang ở trong trạng thái tinh thần phân liệt thì sao?"

"...... Này!" Cái gì mà tinh thần phân liệt, nói khó nghe quá đấy? Chẳng qua là, "Tôi cũng không rõ lắm." Nhưng mà, "Dưới tình huống đó thật sự tôi sẽ giúp các cậu sao?"

"......" Hình như đây cũng là vấn đề, nhưng thử một chút chắc không sao đâu.

"Tôi hiểu." Đối mặt với ánh mắt mong đợi của cô gái, không tới một giây Thạch Vịnh Triết đã bại trận, nhưng ngay lập tức cậu nhíu mày, "Nhưng sự xuất hiện của tên kia không có chút quy luật nào, làm sao......"

"Việc này ta có biện pháp!" Mèo trắng đột nhiên giơ tay lên.

"Hả? Thật sao?"

"Đương nhiên!" Mèo trắng vừa cọ Nam thần của mình vừa tràn đầy tự tin nói, "Quá phức tạp thì ngươi nghe cũng không hiểu, nói tóm lại, để hắn có thể cộng hưởng, chỉ cần làm chuyện hắn thích làm nhất là được!"

"Cái gì?" Thiếu niên lặng lẽ chảy mồ hôi, "Ngươi muốn ta đánh Tiểu Vong sao?"

"Hả? Cũng có thể đó!"

"Này!"

"Hạn cuối đấy? Chàng trai." Saka miệng đầy bánh ngọt vừa hưởng thụ chàng trai tóc vàng cho ăn, vừa vô cùng khinh bỉ liếc nhìn người bạn nhỏ của mình, "Luôn nghĩ tới đánh cô gái, đáng đời cả đời cũng không thoát được đoàn."

"Này!"

"Không có phương pháp xử lý nào đơn giản hơn à?"

"Ngươi nói là?"

"Giành kẹo que đó!" Con chó nào đó cực kỳ bình tĩnh nói ra một câu không hề có giới hạn cuối.

Thạch Vịnh Triết lệ rơi đầy mặt trong nháy mắt: "Tất cả sau khi cướp được đều cho ngươi ăn phải không?"

"Dĩ nhiên! Dù sao thì ngươi cũng không thích ăn đồ ngọt."

"......"

Cứu mạng! Rốt cuộc à đám người kia có bao nhiêu lừa bịp hả?!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126 )