Nghe lén ghét chuyện gì nhất! & Bắt người ghét chuyện gì nhất!
← Ch.095 | Ch.097 → |
Edit: nammoi
Phần một
Bị tiểu thanh mai dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp nhéo lỗ tai, khụ khụ khụ, vậy mà Thạch Vịnh Triết lại run rẩy, có khuynh hướng M, cảm thấy như vậy cũng không còn gì là không ổn. Không, vẫn có vấn đề, cậu nhỏ giọng xin tha: "Trở về rồi hãy nói không được sao?" Nếu giống như bình thường, cậu đã nổi nóng từ lâu, vấn đề là hiện tại cậu rất chột dạ! Theo dõi còn để bị bắt, cậu siêu cấp chột dạ có được hay không?!
Mạc Vong nhe răng: "Cậu có lá gan làm chuyện xấu, không có can đảm chịu đòn sao?!"[nammoi][diendanlequydon]
"... Tớ sai rồi."
"Nói! Lần sau còn dám làm thế nữa không?!"
"Không dám!"
"Nói thật!"
"... Tớ sẽ cố gắng không dám."
"Này!!!"
Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, lời cậu vừa nói thật sự là những lời nói thật lòng, khụ, lần sau nếu xuất hiện tình huống như thế, cậu sợ rằng chính mình kìm chế không được lại kích động chạy đi theo dõi. Nói đi thì nói lại, câu giơ tay bắt được bàn tay cô đang nắm lỗ tai của cậu: "Nếu tớ cùng cô gái khác đi ra ngoài, cậu có theo dõi không?"
"Sao phải làm vậy?"
"..." Hơi bị đả kích.
"Nhiều nhất tớ sẽ đi cùng thôi."
"Này!!!" Có khác nhau sao?!
"Thôi." Suy bụng ta ra bụng người, Mạc Vong cảm thấy đối với quan hệ bạn bè của người trước mặt này, cô vẫn đủ chú ý, nếu thật sự cuối tuần hay dịp lễ cậu hẹn một cô em gái đi dạo phố, nói không chừng cô... Khụ khụ khụ, thật sự cũng có suy nghĩ muốn ra ngoài theo dõi, dĩ nhiên, tuyệt đối không bỉ ổi như cậu thế này!
Nghĩ như thế, cô khẽ hừ một tiếng, buông lỏng tay ra: "Để xem lúc về tớ sẽ nói với chú Thạch thế nào."
"..." Nói đi, cùng lắm thì bị ba cười nhạo là "Ngu ngốc", "Cuộc sống luôn thất bại", "Cả đời gặp ma chướng" mà thôi, cậu nghe cũng đã quen rồi. QAQ
"Tiểu Vong!" Nhưng đúng lúc này, những người còn lại cũng đã đến.
Mạc Vong vội vàng nghiêng đầu nhìn còn Thạch Vịnh Triết im lặng thở phào nhẹ nhõm "cũng may, cũng may, chắc dáng vẻ lúc bị nhéo tai không bị ai nhìn thấy".
Nói chuyện với cô bạn nhỏ mấy câu, sau khi biết được đại khái tình huống, Tô Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Thạch Vịnh Triết: "A! Thạch Vịnh Triết, tại sao cậu lại ở đây? A, sao lỗ tai của cậu lại đỏ như vậy?"
Thạch Vịnh Triết: "...Tớ chạy vội quá nên nóng."
"Vậy tại sao chỉ có lỗ tai bên trái đỏ?"
"...." Cậu nên nói như thế nào? Dùng lỗ tai bên trái để chạy bộ sao? TAT
Mạc Vong ho nhẹ, cũng không nói gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tiểu trúc mã của mình là một người rắm thúi, siêu cấp thích thể diện, cô tạm thời im lặng không nói gì, ở trước mặt những người khác cũng không nên vạch mặt cậu ấy...Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi ——
"Không nên phá hủy cuộc sống của một người..." Người nói ra những lời này chính là Tô Đồ Đồ, cô dùng một loại ánh mắt vô cùng thấu hiểu liếc nhìn Thạch Vịnh Triết.
Thạch Vịnh Triết: "..." Chuyện gì cô cũng hiểu sao? QAQ
Nói tóm lại, hôm nay người bị áp bức nhất ngoài Thạch Vịnh Triết ra thì không thể là ai khác!
Mạc Vong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Minh Duệ cũng tới, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không phải là anh ấy đi gọi, những người khác cũng sẽ không chạy đến nhanh như vậy, như vậy những câu nói lúc trước cô...
Cô theo bản năng đi tới chỗ hai người, lúc cách bọn họ còn có mấy bước thì ngừng lại, hơi ngượng ngùng nói: "Có thể nói chuyện một mình với sư huynh một lúc được không?"
Lục Minh Duệ liếc nhìn bạn mình, vô cùng thức thời, giơ hai tay lên, yên lặng lui về phía sau: "Vậy anh đi trước..."
"... Lục sư huynh, em đang nói anh."
Mục Tử Du: "..." Minh Duệ?
Lục Minh Duệ: "... Khụ." Hắn đã không dám nhìn người bạn nhỏ của mình rồi, lại nói, đây là sư muội đang kéo thù hận cho hắn đó.
Nhưng vẻ mặt của cô bé rõ ràng rất nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn chăm chú, mang theo ý cầu xin, làm cho người ta rất khó có thể cự tuyệt.
"Bên kia thì thế nào?" Lục Minh Duệ giơ ngón tay chỉ khúc quanh cách đó không xa.
"Được ạ!" Sau khi dùng sức gật đầu một cái, cô cứ ngoan ngoãn đi theo hắn như vậy.
Đột nhiên trong lòng Lục Minh Duệ nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô, đến một khúc quanh khác, ừ, người vẫn còn đi theo. lại rẽ! Vẫn đi theo như cũ. Một lần nữa! Ơ, vẫn còn đi theo đấy?
Hắn vô lực dừng bước, quay đầu lại nói: "Sư muội, lá gan em cũng lớn thật nha."
"... Dạ?"
Vẻ mặt ngơ ngác như thế làm cảm giác vô lực trong lòng Lục Minh Duệ càng lớn, rõ ràng lúc trước, khi "dạy dỗ" hắn, cô vô cùng có khí phách, trên người thể hiện hếtphong phạm "Quân vương, tại sao lại biến trở về như vậy?
Chẳng lẽ cô chính là phân cách (đa nhân cách) trong truyền thuyết?
"Em cứ đi theo như vậy? Không sợ anh dẫn em đến những nơi đáng sợ hay sao?"
"Nơi đáng sợ?"
"Giống như nhà xác chẳng hạn."
"......" Khóe miệng Mạc Vong giật giật nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Sư huynh, em sẽ rất sợ, hơn nữa, một khi sợ hãi, em dễ dàng mất lý trí."
"Cho nên?"
"Cho nên sư huynh, anh sẽ gặp nguy hiểm."
"..." Có đoạn ký ức lúc trước nên tất nhiên Lục Minh Duệ hiểu rõ cô đang nói chuyện gì, như vậy, hắn đang bị uy hiếp ngược sao? Không, rõ ràng là nói thật, nhưng như vậy mới càng làm cho người ta cảm thấy bị áp bức. Vì vậy hắn lại thở dài: "Sư muội à, em cứ đàng hoàng đi theo anh như vậy không sợ anh làm chuyện xấu với em sao?"
"Không sao đâu sư huynh." Mạc Vong trả lời vẫn trôi chảy như cũ: "Anh đánh không lại em mà."
"..."
Anh đánh không lại em mà...
Đánh không lại em mà...
Đánh không lại em...
Đánh không lại...
Lục Minh Duệ rơi nước mắt đầy mặt, thân là một người đàn ông lại bị xem thường như vậy thật đúng là đau khổ, vấn đề là, hắn thật sự không thể phản bác.
Khổ sở dồn đến cực điểm, thiếu niên hít một hơi thật sâu: "Được rồi, em thắng." Ngay sau đó lại hỏi: "Vậy em muốn với anh chuyện gì?"
Vừa dứt lời, hắn kinh ngạc nhìn cô khom lưng thật sâu trước mặt hắn, rất thành khẩn nói: "Sư huynh, thật xin lỗi!"
"... Hả?"
Cô không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói: "Lúc trước em không nên nói những lời quá đáng như thế với anh, thật đúng vô cùng, vô cùng xin lỗi."
"... Thôi, dù sao anh cũng không để ở trong lòng."
"Thật?" Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt long lanh trước mặt nhìn hắn chăm chú, từ trước đến giờ Lục Minh Duệ luôn nói dối rất giỏi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, hắn thở dài: "Được rồi, là giả."
Mạc Vong: "..." QAQ Xem đi, quả nhiên là tức giận rồi.
Lục Minh Duệ: "...." Giống như chỉ cần nói thêm một câu nữa là cô cũng có thể khóc, quả nhiên con gái đều là sinh vật yếu ớt, cho dù là người nào... Cũng giống nhau... Hắn chỉ đành phải đổi đề tài: "Nhắc đến mới nhớ, lúc trước cậu ta cũng nói những lời giống như vậy với em?"
"Ừ." Mạc Vong gật đầu: "Lúc trước anh ấy cũng nói những lời giống vậy với những khác, cho nên Lục sư huynh anh không cần phải coi lời Lâm sư huynh nói là thật đâu." Cô giải thích hơi lộn xộn: "Cũng không phải là Lâm sư huynh cố ý nói ra những câu như thế, những lúc như thế hình như huynh ấy không thể khống chế cơ thể, hơn nữa chỉ biết sau đó hộc máu ói rất kinh khủng, cho nên......"
"Anh hiểu."
"Ừ."
"Cho nên em có thể đứng thẳng dậy."
"Dạ?" Thiếu nữ hậu tri hậu giác phát hiện, mình vẫn đang khom lưng, cô vội vã đứng lên, gãi gãi khuôn mặt nhỏ bé, cười nói: "Không trách được em cảm thấy có chỗ đó là lạ."
"Sư muội." Đột nhiên Lục Minh Duệ hỏi: "Em thật sự nghĩ rằng lời của cậu ta là lời nói dối sao?"
"...Dạ? Đó là điều tất nhiên, làm sao có chuyện nói người khác chết, thì người đó sẽ chết ạ." Mạc Vong kinh ngạc nói: "Chuyện đó cũng quá kỳ lạ rồi."
"A, nói cũng phải." Nếu như cô đã nói như vậy...
"Ừ, thật ra thì huynh ấy cũng từng nói với em như thế, nhưng mà em lại..."
Nhưng đúng lúc này ——
"Ầm!"
Có âm thanh cái gì đó ngã xuống truyền ra từ chỗ gần đây.
"Ai?!" Cô quay đầu theo bản năng, muốn chạy tới xác nhận xem đó là cái gì.
Nhưng cố tình đúng lúc này ——
"Ầm!"
Bên kia cũng truyền tới tiếng vang.
Mạc Vong xoay người lần nữa, trong lòng không biết nói sao, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Phát hiện Greens đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại quên tránh đi.
Cô kìm lòng không được vỗ trán: "Ta nói, tại sao ngươi cũng học chuyện này?" Tại sao mọi người ai cũng thích theo dõi cô như vậy. Này! Là biến thái sao?!
Câu nói này làm Greens tỉnh lại từ trong sửng sờ, hắn sải bước chạy tới, hình như muốn nói chuyện gì đó, sau khi nhìn thấy Lục Minh Duệ, trầm mặc đưa tay bế cô theo kiểu công chúa rồi chạy mất.
"Ah? Này!!" Tại sao ngay cả chuyện này người này cũng học xong?
"..."
Cuối cùng, Mạc Vong chỉ kịp quay đầu nói với Lục Minh Duệ một câu "Thật xin lỗi", đến lúc Greens dừng lại thì hai người đã đứng trên sân thượng của bệnh viện, chẳng biết lúc nào, sắc trời đã tối mịt, hôm nay không có trăng cũng không có sao, tất cả mọi thứ đều ảm đạm.
Giống như bị cảnh vật này lây nhiễm, trên gương mặt Greens cũng vô cùng âm u. [nammoi][diendanlequydon]
"Greens, ngươi... Ngươi làm sao vậy?" Sau khi được đứng trên mặt đất một lần nữa, cô gái cảm thấy được bầu không khí đang bao trùm nơi đây, trái tim cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng.
"Bệ hạ..." Dưới bóng đêm, những sợi tóc màu tím của hắn có vẻ đậm màu, màu mắt cũng giống vậy, lại giống như đang cố kìm nén chịu đựng sự đau khổ: "Ngài mới vừa nói... Người kia cũng từng nói những lời giống vậy với ngài?"
"Sao?" Mạc Vong hơi sửng sốt, ngay sau đó lại phục hồi tinh thần, gật đầu: "Ừ, Đúng vậy, nói lúc trước khi đang ở cùng Esther, nhưng mà loại chuyện này không cần phải coi là thật chứ? Dù sao chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!" Nói đến đây, nàng tự cười giễu cợt: "Nếu như trước khi gặp được các ngươi, nghe những lời nói đó, nhất định ta sẽ khá sợ hãi. Nhưng mà..." Nhưng mà bây giờ không giống trước kia.
Cô vẫn có thể sống rất tốt.
Làm thế nào lại có thể chết đây?
"..." Không ai rõ ràng hơn Greens, những lời Lâm Triêu Quân nói là những chuyện có thật, cái khác tạm thời không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn Esther, cái tên ngu ngốc đó là biết... Nhưng tại sao bệ hạ cũng vậy? Là vận mệnh đang lừa gạt họ, châm chọc họ làm việc không đủ tận tâm hay sao? Chuyện như vậy...
Hắn thấy vô cùng may mắn vid muốn bảo vệ bệ hạ nên đã đi theo.
Đồng thời, lại cảm thấy vô cùng căm giận, tại sao đến tân lúc này mới phát hiện chuyện này?
Nếu như biết sớm một chút... Sớm một chút...
Có thể thay đổi được chuyện gì sao?
Buồn cười nhất chính là, ngay cả chính hắn cũng không thể xác định được chuyện này.
Phần hai
Đến lúc này, ngay cả cô cũng ý thức được tình hình có chút không đúng lắm.
"Greens, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Trong đầu Greens chỉ có một suy nghĩ, muốn bảo vệ cô, cho nên thực tế tàn khốc này thật sự vẫn nên...
"Không được gạt ta!"
"..."
Mạc Vong nhớ câu hỏi của Greens lúc nãy, lại nghĩ tới Esther đã lâu không về, tất cả dị trạng bị xem nhẹ vào giờ phút này cuối cùng cũng liên kết với nhau, cô nắm chặt quả đấm, đôi mắt đen nhánh nhìn đối phương chăm chú, trầm giọng hỏi: "Esther đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn..."
"Ta không hy vọng nghe được những câu dối gạt từ miệng của ngươi." Cô vừa nói vừa bước đến gần hắn hơn. Rõ ràng cao hơn đối phương, Greens lại cảm thấy mình bị một cỗ tà khí không rõ hoàn toàn áp chế, cho tới lúc hắn không tự chủ quỳ xuống, tự mình thể nghiệm loại phục tùng phát ra từ tân đáy lòng này: "Bệ hạ..." Đây chính là uy nghiêm chân chính của Ma vương bệ hạ sao?
"Greens, nói ra tất cả."
"... Dạ." Greens cung kính cúi đầu.
Lúc này cô không giống bất cứ lúc nào trong quá khứ, cô lúc này làm cho người ta không kìm được có cảm giác mãnh liệt muốn hiến dâng tất cả...Không dung thứ cho bất cứ sự lừa gạt và tâm cơ nào...
Vì vậy, hắn thành thật nói ra tất cả mọi chuyện mình biết.
"Ý của ngươi là..." Một cơn gió đêm thổi qua làm váy của cô bay phần phật, nhìn thoáng qua giống như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ: "Esther biết tính mạng của mình sắp gặp nguy hiểm, cho nên mới rời khỏi ta, lựa chọn một mình chết trong im lặng?"
"Vâng, đúng là như vậy ạ."
"Ngu xuẩn."
"..."
"Nguyên nhân thúc giục hắn làm như thế là gì?"
"Sợ rằng có liên quan đến tình hình của Ma giới."
"Tình hình của Ma giới?" Đây là lần đầu tiên cô nghe được câu nói có liên quan đên chuyện này, bây giờ cô mới nhớ ra, lúc trước khi còn sống chung, Esther và Greens luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái nói đến các phong tục tập quán thú vị ở nơi đó, nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu rõ ràng nơi đó với cô. Mà thật sự trong lòng cô cũng muốn trốn tránh, bây giờ nghĩ lại... Quả nhiên là có nguyên nhân.
"Đúng vậy." Greens gật đầu nói tiếp: "Kể từ lần trước sau khi Ma vương sống thọ và chết tại nhà, Ma vương bệ hạ mới chậm chạp không xuất hiện, trong triều đình dần dần xuất hiện rối ren. Nhưng đúng lúc này, có một tổ chức xuất hiện, bọn họ hô to khẩu hiệu là "thứ chúng ta cần không phải là Ma vương, mà là tự do". Thật sự vô cùng xấu hổ, nếu như không qua nhiều triều đại Ma vương chăm lo việc nước, bọn họ làm sao có thể được hưởng cuộc sống bình an như thế, rồi có sức lực và tiền bạc làm ra loại chuyện nhàm chán thế này." Nói xong, đột nhiên Greens phát hiện lời hình như mình nói lệch đề tài quá xa, vội vàng vòng trở về.
"Bởi vì cũng gần ba mươi năm rồi không có Ma vương mới xuất hiện, không ít người quên đi tín ngưỡng, quên đi sự tôn kính, quên đi sự sợ hãi, bọn họ tin cái khẩu hiệu tội ác tày trời đó, cho rằng Ma Thần Đại Nhân cũng đồng ý với sự lựa chọn của bọn hắn."
"Ma Thần?" Tên này cũng không giống Ma vương, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, đây hình như là thần linh duy nhất của Ma giới, tất cả mọi người đều tin phục hắn, mà hắn cũng đảm nhiệm tất cả công việc của thần linh, chuyện gì cũng trông nom.
"Đúng vậy." Greens tiếp tục nói: "Bởi vì Ma vương tân nhậm xuất hiện bình thường đều cần Ma Thần Đại Nhân chỉ rõ, nhưng cũng gần ba mươi năm thần cũng.... Sau đóchúng ta mới hiểu, sức lực của ma thần đại nhân bị những tên tiểu nhân hèn hạ kia không biết dùng các nào cắt giảm, cho nên người bị buộc phải lâm vào ngủ say. Nhưng mà cuối cùng Ma Thần đại nhân cũng vẫn tỉnh lại, dùng một phần lực lượng đã khôi phục giúp chúng ta xuyên không, đến bên cạnh bệ hạ."
Lời Greens nói cũng không tỉ mỉ nhưng Mạc Vong nghe xong cũng biết rõ đối phương sẽ không nói dối cô, không nói rõ mọi chuyện chứng tỏ tám mươi phần trăm là hắn thật sự cũng không biết nhưng mà chuyện quan trọng cúng không phải là chuyện này mà là: "Rốt cuộc chuyện của Esther là thế nào?"
"Sợ rằng...Có liên quan đến Thain."
"Hắn?"
"Bệ hạ, xin đừng hiểu lầm, hắn đối với ngài tuyệt đối trung thành, không thể nghi ngờ. Nhưng mà... Ánh mắt Greens trầm xuống, vẻ mặt hiện lên vẻ thống hận: "Từ sau khi Esther và ta được ngài triệu hồi đến đây, hình như Thủ Hộ Giả bị theo dõi." Chứng cớ là: "Trên người của của Thain hạ ma pháp trận."
Cô không khỏi nhớ tới kinh nghiệm "đá ác mộng": "Chính là cái ta đã thấy."
"Đúng vậy." Greens lại gật đầu: "Đó là một ma pháp trận quy mô nhỏ, mặc dù không cách nào giống ma thần đại nhân có thể truyền tống người đến thế giới này, nhưng đưa một vài thứ cũng hoàn toàn không thành vấn đề."
"Đá ác mộng chính là như vậy sao?"
"Đúng vậy. Nhưng, không chỉ có như thế..." Greens từ từ nắm chặt quả đấm, trong giọng nói còn có sự tự trách: "Nếu lúc THAIN vừa tới, ta kiểm tra cẩn thận thân thể của hắn thì tốt rồi. Nếu như ta đoán không sai, lúc đầu ma pháp trận này đang ở trạng thái chưa khởi động, cho nên cũng không hiển hiện ra."
Mạc Vong nhớ lại tình cảnh lúc Thain được triệu hoán, đồng ý nói: "Ừ, đúng là như thế, không sai."
"Sau khi trên người Thain vô thức phát ra ma lực, nó dần dần được kích hoạt."
"Không chỉ có truyền tống đá ác mộng, nó còn có thể làm cái gì?" Cô hỏi thẳng vào trọng tâm lời Greens nói: "Có quan hệ gì với Esther?"
"Tình hình cụ thể thần cũng vậy không phải rõ ràng lắm, nhưng mà... Bọn họ khẳng định ra tay gây nguy hiểm cho tính mạng."
"Tại sao lại là Esther?" Mạc Vong không hiểu hỏi: "Người bọn họ thật sự nhắm vào là các người, chẳng lẽ không phải là ta à?"
"..." Greens nhớ lại câu Esther đã nói trước khi đi, sau một lúc trầm mặc, hắn nói: "Bệ hạ, ta nghĩ chuyện đó cũng có nguyên nhân." Vì lòng trung thành, tất nhiên hắn nên nói ra, nhưng mà...
Ma vương bệ hạ lại ngắt lời hắn: "Không cần nói."
Greens ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Bệ hạ?"
"Không phải bây giờ ngươi cảm thấy rất khó nói hay sao? Vậy thì không cần nói." Cô hơi cong môi, ôn hòa nói: "Đợi đến lúc cảm thấy thích hợp thì nói cho ta biết."
"Bệ hạ..."
"Hơn nữa, bây giờ chuyện quan trọng cũng không phải là chuyện này." Mạc Vong hít một hơi thật sâu: "Trước tiên phải bắt cái tên Esther ngu ngốc đó về mới đúng!"
"..." Đây là lần đầu tiên Greens nghe cô gọi "đối thủ một mất một còn" của mình" là tên ngu ngốc, những lúc thế này hắn nên hả hê mới đúng, nhưng tại sao lúc này, trong lòng hắn chỉ có phiền muộn, còn có rất nhiều hi vọng, nếu như là lời bệ hạ nói, nhất định có thể...Có thể...
"Đều đã nghe được chứ? Esther!" Đột nhiên đôi tay của cô đặt lên miệng thành hình cái loa, hướng về khoảng không, ngoại trừ hai người họ không có ngời nào khác, kêu to: "Ngươi đi ra cho ta! Trốn trốn tránh tránh như vậy thì giống cái gi?!!"
Greens kinh ngạc: "Bệ hạ?"
"Ngươi vẫn luôn không rời khỏi đúng không?" MẠc Vong hô tiếp: "Ta luôn cảm thấy kỳ quái, cảm giác thỉnh thoảng có thể cảm nhận được hơi thở của ngươi, lúc đầu còn nghĩ là ảo giác, nhưng là bây giờ mới phát hiện đó là thật!"
"Trước phát ra âm thanh "ầm" một tiếng là ngươi, đúng chứ? Trên danh nghĩa người rời đi, lại ở chỗ tối tăm nghe lén ta cùng người khác nói chuyện, không cảm thấy xấu hổ sao? Cảm ta nói đúng thì đi ra nói xin lỗi!!!"
"Esther!!! Ngươi đi ra cho ta!!!!!!!"
Cô kêu khàn cả giọng, hình như rất chắc chắn Esther đang ở gần đây.
"Bệ hạ, hắn thật sự..."
"Greens, ngươi đi xuống dưới, gọi Thain đến cho ta."
"Dạ?"
"Đi đi."
"Dạ!"
Trong lúc lơ đãng cô lại lộ ra vẻ mặt uy nghiêm làm cho người ta khó có thể chất vấn lời cô nói, điều duy nhất có thể nghĩ tới chỉ là "phục tùng", trừ việc đó ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Nhìn thấy bóng Greens đi khỏi sân thượng, Mạc Vong hít một hơi thật sâu: "Tốt lắm, bây giờ không còn ai khác, Esther, cái tên khốn kiếp này cút ra đây cho ta!"
"..." Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.
Vốn dĩ nên cảm thấy lạnh nhưng cô chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào: "Ngươi biết trong khoảng thời gian này ta lo lắng cho ngươi nhiều lắm không? Mỗi ngày đếm ngón tay xem ngươi rời đi đã bao lâu rồi, còn bao lâu nữa mới có thể trở về. Ngươi đã lớn như vậy, lại để cho một cô gái nhỏ như ta lo lắng, không cảm thấy tự trách sao?"
Không được đáp lại cũng không sao, cô cứ không ngừng hô to như vậy.
"Xảy ra chuyện như vậy, tại sao ngươi lại nghĩ đến biện pháp một mình chịu chết? Esther! Ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
......
"Ngươi có nghe thấy hay không? Đi ra cho ta!"
......
"Esther!! "
Thét lên cuối cùng, nhìn chăm chú vào sân thượng không một bóng người, cuối cùng cô hoàn toàn nổi giận.
Côcắn răng, hung tợn nói: "Ngươi không muốn đi ra ngoài sao? Rất tốt." Nói xong, cô trực tiếp đi đến sát sân thượng, đạp mắt lưới trèo lên phía trên, bởi vì được gia tăng nhanh nhẹn và tốc độ, rất nhanh cô đã leo lên đến đỉnh, sau khi ngoảnh mặt vào bên trong, cô khẽ cười: "Esther, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng —— Rốt cuộc ngươi có ra ngoài hay không?"
"..."
"Rất tốt, ngươi thắng."
Sau khi nói xong câu đó, Mạc Vong hơi ngửa người ra sau, cả người cứ rơi xuống như vậy.
Trong khi lao nhanh xuống, trong tai cô chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, tình huống này vốn dĩ nên khẩn trương, nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng quỷ dị, hình như nhịp tim cũng không tăng nhanh bao nhiêu, hay là do... Cô đã sợ đến mức không cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể nữa?
Trong lúc sợ hão hình như cô có ảo giác không phải cô đang rơi xuống mà là tầng trệt của tòa nhà đang đi lên.
Mạc Vong nắm chặt khăn quàng cổ trên biển, trừ cách này cô không biết nên làm sao để ép con rùa đen rút đầu Esther kia ra ngoài, tất nhiên sinh mạng quy giá như vậy, nàng không thật sự muốn chết, nếu như tên kia không xuất hiện, cô phải tự mình cứu mình rồi!
Ánh mắt của cô nhìn lan can cửa sổ ở đối diện.
Nhưng đúng lúc này, một hình bóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô.
Rõ ràng mặc bộ quần áo đen nhánh nhứng trong mắt cô lại giống như ánh trăng sáng tỏ, đáng tiếc ánh trăng này lại nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã bắt được cô, vững chắc ôm cô vào tron lòng. Trong miệng phát ra một câu nói nhỏ, bỗng nhiên lòng bàn tay của hắn xuất hiện một sợi dây thừng màu bạc, sợi dây quấn chặt vào lan can mà lúc nãy Mạc Vong đã nhìn chăm chú.
Ngay sau đó, thân hình của hắn vụt qua, nhờ lực và dây thừng, hai người vững vàng từ không trung đáp xuống cửa sổ đang mở.
Từ lúc Mạc Vong nhảy xuống đến lúc này chỉ có mấy giây nhưng đối với hai người đây là thời gian mệt mỏi hơn so với thời gian vừa qua.
Hắn quỳ một chân xuống, vững chắc như núi, ôm cô trong ngực, sống lưng đầy mồ hôi lạnh, hắn nhíu mày, dùng giọng nói không khách khí hiếm có nói: "Bệ hạ, ngài quá lỗ mãng rồi!"
Cô cũng sợ đến nỗi đổ mồi hôi lạnh khắp người nên tất nhiên tâm trạng của cô cũng không tốt, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên, mỉm cười, vỗ nhẹ khuôn mặt hắn rồi sau đó hung hăng ấn mạnh một cái. Sau một tiếng "Phanh", hắn thành công úp mặt xuống sàn. Hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã thấy cô cưỡi lên người hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Người nghĩ rằng đó là lỗi của người nào?"
"..." [nammoi][diendanlequydon]
"Nếu không phải tại ngươi, ta cũng không nghĩ đến việc trong cuộc đời tươi đẹp của mình lại có ngày phải nhảy lầu." Cô vừa nói vừa nắm cổ áo của hắn, vẻ mặt đáng sợ nói: "Nói, ngươi làm sao đền cho ta!!!"
← Ch. 095 | Ch. 097 → |