Tờ giấy ghét nhất! & Chủ nhật ghét nhất!
← Ch.084 | Ch.086 → |
Phần một
Con ngươi Greens bỗng nhiên thu nhỏ lại, trong tròng mắt màu tím phản chiếu bóng dáng cô gái đang khóc, cô khóc cũng không phải là quá lớn, có thể nói là tương đối yên lặng rơi nước mắt, nhưng mà càng như vây, càng làm cho người ta cảm thấy bi thương, đến hắn cũng suýt chút nữa nhịn không được mà nói hết ra, nhưng mà......
Nhớ tới lời dặn của người kia trước khi, chàng trai tóc tím lặng lẽ siết chặt nắm đấm rủ xuống hai bên người, do dự liên tục, cuối cùng giữ vững trầm mặc.
—— thật xin lỗi, bệ hạ......
—— cũng là vì ngài......
"Tiểu tỷ bệ hạ......" Không biết chàng trai tóc vàng đi tới từ lúc nào, ngồi chồm hổm cẩn thận từng li từng tí dùng khan tay lau đi từng giọt nước mắt trên mặt cô gái, "Tại sao người đột nhiên khóc?"
"À?" Mạc Vong sững sờ chốc lát, vươn tay sờ mặt của mình một cái, nghi ngờ mà lúng túng nói, "Đúng vậy, tại sao tôi lại khóc?" Cô nhận lấy khăn tay, chợt lau mặt, "Tôi là đang suy nghĩ linh tinh gì chứ, Esther lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì." Giống như đang giải thích nguyên nhân, lại vừa giống như đang tự thuyết phục bản thân.
"Đúng vậy, Esther tiền bối chính là người mạnh nhất ma giới. Thứ cho thần mạo muội, sự lo lắng của ngài chính là tuyệt đối không xảy ra." THAIN cười vô cùng rực rỡ, tự tin nói, "Dĩ nhiên, muốn thắng được ma thần đại nhân cũng chỉ có tiểu tỷ bệ hạ thôi."
"...... Ta liền coi như xong." Mạc Vong nhìn trời, ừ, như vậy giống như nước mắt cũng không chảy xuống rồi, "Giống như tôi, một tay của ngươi có thể ném ra ngoài rất nhiều lần?" Đại Lực Sĩ cái gì, đáng sợ nhất rồi.
"Làm sao có thể?" Chàng trai vô cùng kiên định lắc lắc đầu, "Dù thần có tự ném mình đi, cũng sẽ tuyệt đối không ném bệ ha ra ngoài." Giơ tay lên, "Người cần thần thề sao?"
"...... Không cần." Tại sao người nào cũng giống nhau như vậy, toàm nói những lời buồn nôn khoa trương như vậy.
"Tiểu tỷ bệ hạ."
"À? Cái gì?"
"Nơi này, " chàng trai duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng gạt đi khéo mắt cô, mặc dù lực tay hơi mạnh, nhưng động tác cũng rất dịu dàng, "Vẫn còn nước mắt." Rút tay về sau đó đưa tay lên cho cô nhìn.
Mạc Vong nhìn chăm chú vào trên đầu ngón tay hắn, giọt nước trong suốt, hơi thẹn thùng, cô thật sự là càng ngày càng yếu ớt rồi, có chút chuyện cũng khóc sao được? Thói hư tật xấu này nhất định phải bỏ! Hơn nữa...... Chờ Esther trở lại, nhất định không muốn nhìn một vị ma vương bệ hạ mít ướt như vậy, nếu là hắn thì sẽ nói như thế nào nhỉ? Ưmh, có lẽ là "Bệ hạ, cần thần đưa người đến khoa mắt khám sao?"... Thôi......
Nghĩ tới đây, cảm thấy có chút buồn cười.
—— quả nhiên một khi chia lìa, thì khó có thể chịu được loại cảm giác này.
—— mới tách ra không lâu, cũng đã không chịu nổi rồi.
—— nhưng là...... Như vậy là không được.
—— nhất định phải kiên cường lên.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, hắn nhất định sẽ trở về.
Mạc Vong nhớ rất rõ ràng, trước khi Esther đi đã từng bảo đảm qua: "Chỉ cần thần còn một hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ trở về bên cạnh bệ hạ."
Mặc dù lời nói này dường như thấy được sẽ có chuyện không may xảy ra...... Không, hắn chỉ là theo thói quen nói những lời buồn nôn mà thôi, nhất định là như vậy, không sai! Quan trọng là là ——
Hắn chưa bao giờ lừa cô.
Lần này nhất định cũng như vậy.
Mạc Vong nắm chặt tờ giấy trong tay, mở ngăn kéo tủ quần áo ra, đặt cẩn thận vào trong đó, rồi sau đó đóng lại rồi đứng lên: "Bây giờ tôi sẽ ra ngoài gọi đồ ăn, Esther nói rằng thức ăn ở đây rất ngon!"
"Tốt, hy vọng là vậy......" THAIN rõ ràng cũng rất hàohuwngs.
"Ừ."
Nói xong, cô đứng lên chạy chậm ra ngoài.
Để lại trong phòng hai cận vệ.
Greens khẽ thở phào một cái, mặc dù không kịp an ủi bệ hạ là lỗi của hắn, nhưng là...... Hắn không thể nào nhìn trực tiếp vào cặp mắt lấp lánh kia mà nói được, bởi vì như vậy hắn sẽ không tự giác được mà nói ra sự thật. Nhưng mà......
Càng như vậy cuối cùng cô ấy lại càng đau khổ.
—— sự lựa chọn của ta là chính xác.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại những lời Esther nói trước khi đi. Có chút lỡ lời mà cũng có chút rối rắm.
"Greens tiền bối."
"Cái gì?" Hắn phục hồi tinh thần lại, "THAIN?"
"Người nói vậy có thật sự giấu diếm được bệ hạ không?"
"......" "Làm sao ngươi biết" lời như vậy căn bản là không cần nói ra, có thể được chọn làm cận vệ thì ai cũng phải là người tinh anh, chuyện đến mức độ này, nếu như THAIN không cảm nhận được điều gì thì mới là không bình thường, chỉ là, "Ta...... cùng với Esther là lựa chọn chính xác." Là vì bảo vệ tốt cho bệ hạ, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Cho nên, mặc dù biết "không tôn trọng bệ hạ" chính là trọng tội, mặc dù sau khi chết đi sẽ bị ma thần đại nhân dùng Liệt Hỏa đốt cháy, hắn cũng sẽ không thay đổi tâm ý.
"Thật sao? Ta hiểu." THAIN sau khi nghe xong, gật đầu một cái, "Nếu như các tiền bối đều cho rằng phán đoán như vậy là chính xác, ta đương nhiên cũng sẽ tuân theo."
"......"
"Thế nào?" Chàng trai nghiêng đầu, con ngươi xanh thẳm dần hiện ra ngờ vực, "Chẳng lẽ tiền bối cho là ta sẽ phản đối sao? Sẽ không phải là làm cho ta vĩnh viễn không nói được chứ, hahaha dáng vẻ của người thật là đáng sợ."
"Này, lời của ngươi nói mới đáng sợ được?" Greens nâng trán, "Đặc biệt là còn bày ra cái vẻ mặt vô tội đó." Coi như hắn rat ay thì cùng lắm cũng chỉ là đánh cho hắn không nói ra thôi, làm sao có thể giết người...... Được rồi, loại ý nghĩ này cũng không khá hơn chút nào.
"Nhưng mà, " Ngay sau đó THAIN nói, "Tiền bối ngươi cũng không cần nói cho ta biết sự thật."
"Ngươi không phải là rất muốn biết sao?"
"Dĩ nhiên là muốn." Thiếu niên gãi gãi sau ót, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Nhưng ta không thể chịu đựng được nước mắt của tiểu tỷ bệ hạ, nếu mà cô ấy lại khóc thút thít lần nữa, ta sợ rằng mình sẽ sơ ý mà nói ra tất cả. Mặc dù đây là việc mà thuộc hạ phải làm, nhưng mà...... Ta tuyệt đối tin tưởng các tiền bối là thật sự trung thành với bệ hạ, cho nên tốt nhất tiền bối đừng nói với ta."
"Nói đúng là —— tất cả áp lực đều do ta gánh vác sao?" Greens đột nhiên cảm thấy "Một mình phải chống cả chiếc thuyền" cảm giác cũng không tốt đẹp như vậy, khốn kiếp, hắn cũng bắt đầu có cái suy nghĩ ngu ngốc kia rồi.
"Không sai!" Chàng trai chợt gật đầu, mỉm cười như chuyện đương nhiên.
Greens: "......" Hắn quả thật đã bị chọc giận rồi!
Nhưng vào lúc này, chợt bên ngoài có tiêng sla hét ——
"Này, hai người các ngươi muốn ăn cái gì?"
Trong nhà hai người liếc nhau một cái.
"Đi ra ngoài đi."
"Ừ."
Thời gian như nước trôi, trôi qua không dấu vết.
Cuộc sống của mấy người một lần nữa đi vào quỹ đạo, mà đồng thời, việc Esther rời đi cũng không còn ảnh hưởng nhiều lắm.
Thời gian cũng chính là vô tình như vậy, nó sẽ chứng minh, ban đầu sự việc dường như long trời lở đất, nhưng mà qua một thời gian sẽ thấy cũng không phải là không thể thiếu.
Nhưng mà...... Thật sự là như thế sao?
Cái này sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất
Nhà hàng mà Esther giới thiệu quả nhiên vô cùng tốt, hơn nữa dần dần sẽ phát hiện, không chỉ không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu mà còn tài nghệ nấu nướng cũng vô cùng tốt.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |