Thích cái gì bị ghét nhất!
← Ch.074 | Ch.076 → |
"Tiểu Vong?"
Tô Đồ Đồ lo lắng kêu lên, đưa cô gái suy nghĩ có chút lung tung kia trở về, cô theo bản năng nhìn về phía đối phương, phát ra một tiếng"À?" Chỉ có duy nhất một âm thanh phát ra.
"......" Cô gái tóc ngắn rất muốn bùng phát hết dục vọng của mình, cô đã gấp đến chết, tại sao lại bắt trước Tiểu Lâu giả vờ ngây thơ chứ?
Cũng may Lâm Lâu lần nữa thaycô hỏi: "Cậu biết cô gái kia?"
Tô Đồ Đồ mặc dù không nói, nhưng cũng gật đầu liên tục, thậm chí kích động đưa ngón tay chỉ vào phía đối phương—— dọc theo chiếc sân bên cạnh, bởi vì vận động dữ dội mà đầu đầy mồ hôi đầy người thiếu niên đứng yên tại chỗ, vừa vươn tay lau trên cổ mồ hôi hột, vừa nói vài lời với cô gái tóc dài bên cạnh. Cô gái kia cầm khăn bông và nước khoáng trên tay, khẽ ngẩng đầu lên, giống như là ở nghiêm túc lắng nghe lời nói của chàng trai, như là đang quan sát cẩn thận khuôn mặt của chàng trai, chuyên chú đế nnỗi làm cho người ta kinh hãi.
Ngoài những thứ dư thừa thì đây chính là một cảnh vô cùng đẹp.
"Ừ."Mạc Vong chăm chú nhìn hai người kia, khẽ gật đầu, nhưng không nói rõ chi tiết, dù sao liên quan đến chuyện riêng tư của người ta...... Cô cảm giác nói ra không tốt lắm.
"Cô gái kia cùng Thạch Vịnh Triết nhà cậu có quan hệ gì?"
"...... Chắc là không có quan hệ gì?"Mạc Vong không chắc chắn nói, cách đêm Vạn Thánh đã mấy ngày rồi, cô và hắn vẫn như cũ mơ hồ ở cùng nhau, cũng như không nghe thấy hắn nói là có quan hệ với co gái kia."A a a a!" Tô Đồ Đồ phát điên, "Trông hai người họ như vậy nhất định là có quan hệ rồi!"
Mạc Vong: "......"Cậu cũng không phải Thạch Vịnh Triết, sao có thể xác định chắc chắn vậy?
"Tên Thạch Vịnh Triết kia không phải là đứng núi này trông núi nọ chứ, ...... Hay là ác liệt hơn một chút, bắt cá hai tay? Khốn kiếp! Thì ra là từ trước đến nay tớ đã xem thường hắn rồi sao? Đồ ngựa đực giả vờ ngây thơ! Đồ điềm ngôn mật ngữ! Đúng là tớ đã coi thường hắn rồi!"
Mạc Vong: "......" Mặc dù nghe rất lợi hại, nhưng cô cùng Đồ Đồ khẳng định là không quen biết một Thạch Vịnh Triết như vậy, hơn nữa......"Điềm ngôn mật ngữ là gì?"
Lâm Lâu đẩy mắt kiếng một cái: "Đồ đàn ông t*ng trùng....... Thôi......"
"...... Này!" #Trúc mã nhà cô mới không tệ như vậy! #
"Tớ xin cậu có thể không bình tĩnh như vậy không!" Tô Đồ Đồ lay vai cô, "Người ta cũng đánh tới trước cửa rồi, cậu không cần bình tĩnh như vậy chứ! Kế tiếp là không phải là muốn đưa cây gậy cho người ta, cầu người ta đánh cậu chứ!!!"
Đầu cô nổi đầy hắc tuyến: "Cậu quá khoa trương rồi?"
"...... Thôi, nói với cậu không rõ ràng lắm!" Tô Đồ Đồ bất đắc dĩ buoong vai cô, híp mắt nhìn về phía Thạch Vịnh Triết, "Nếu là hắn dám nhận lấy nước cùng khăn mặt, ngày mai tớ sẽ giới thiệu cho cậu anh họ của tớ! Dù sao họ cũng rất yêu thích tiểuLoli!"
"...... Cậu đủ rồi!"Mạc Vong quả thâtj muốn hộc máu mà, đây là cái Logic quái quỷ gì? Giống như là"Nói xằng nói bậy".
Có lẽ ánh mắt oán niệm của người đằng sau quá mãnh liệt, Thạch Vịnh Triết đột nhiên quay đầu, nhìn về phía mấy người.
Mà Mạc Vong cũng quay đầu nhìn cô gái, hai cô gái cầm đồ giống nhau đối mặt nhìn nhau, không khí trong khoảng thời gian ngắn khá là lúng túng. Đối phương theo bản năng để đồ xuống giơ lên tay, mà Mạc Vong cũng yên lặng đem đồ ra sau lưng rồi lùi một cái.
—— thật là kỳ quái.
—— rõ ràng không hề làm gì cả, lại giống như làm chuyện trái lương tâm vậy.
"Ngu ngốc, cậu ở đó sững sờ cái gì?" Cách đó không xa Thạch Vịnh Triết đột nhiên kêu lên.
"Cậu mới ngu ngốc!" Mạc Vong the bản năng đáp trả lại.
Tiếp đó, Thạch Vịnh Triết không khách khí chút nào, trừng mắt nhìn cô, nhưng hình như lại len lén thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống ở lan can, cả người liền từ trên khán đài rơi xuống, vừa lau cái trán đổ mồ hôi vừa nhìn theo hướng tiểu thanh mai của mình.
"Ai hắc, Chắc là đau lắm đây." Tô Đồ Đồ vừa nói vừa vỗ vào vai cô, "Vậy tớ rút lui trước."
"+1."
"Các cậu......" Mạc Vong quay đầu, cũng không chạy theo hai người bạn nhỏ, cô ôm trán, có đôi khi cho dù là bạn bè thì đôi khi cũng có sự khác biệt, đúng là khiến cho ngươi fta không biết làm sao.
"Ngẩn người cái gì?"
Đột nhiên, Thạch Vịnh Triết chạy tới bên cạnh cô, không dịu dàng một tay đoạt lấy khăn bông trong tay cô, cọ mấy cái ở cổ, rồi lấy chai nước trong tay cô uống từng ngụm.
"Cậu uống chậm một chút...... Không có ai giành với cậu!"Nói vậy nhưng cô không nhịn được mà nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cô ấy vẫn đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạc Vong thấy chột dạ lần nữa, hỏi: "Cô ấy...... Không sao chứ?"
"Hả?"Thạch Vịnh Triết dùng khăn khô lau mồ hôi trên cổ, không rõ lắm mà hỏi ngược lại.
"Cậu nói là.. cô gái kia không phải là đặc biệt tới đưa nước cho cậu sao?"
"...... Không hẳn vậy."Thạc Vịnh Triết dừng lại một chút sau đó như không có chuyện gì đáp, "Cũng có khả năng chỉ là tới đây nói với tớ hai câu thôi."
Nhưng lời nói qua loa này làm sao giấu diếm được cô gái chung sống với hắn mười mấy năm, cô nói: "Cậu lừa tớ."
"......" Thạch Vịnh Triết.
"Cô ấy nhất định đến tìm cậu."
"......"
"Cô ấy......" Cô nghiêng đầu suy tư chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi, cái kết luận này quả là đánh thẳng vào cô, đầu óc cô hỗn loạn hẳn, không chút nghĩ ngợi đã nói ra ngoài, "cô ấy thích cậu." Vừa dứt lời Mạc Vong đã ý thức bịp miệng lại, bởi vì cô phát hiện mình không cẩn thận lỡ lời...... Đây vón là tâm tư của người ta, nên tự mình nói thì đúng hơn.
"Khụ khụ......" Thạc Vịnh Triết bị lời "Nói"của cô làm cho sặc chết, vuốt ngực liên tiếp ho khan ra tiếng.
"Cậu...... Biết?" Còn không đợi Thạc Vịnh Triết trả lời, cô lại khẳng định gật đầu, "Tớ biết."
"......" Thạch Vịnh Triết hít sâu vài cái, miễn cưỡng ổn định hô hấp, "Cậu......" Làm sao cậu biết? Trên thực tế, trước đây không lâu cô gái kia đã thổ lộ với hắn, mặc dù lúc đó hắn cự tuyệt, nhưng đối phương hình như...... Không, trọng điểm không phải chỗ này, mà là ở chỗ thanh mai của hắn, tại sao cô lại biết chứ? Tai sao???
"Vậy cậu có thích cô ấy không?"
"...... Ai chứ? Ai thích cô ấy chứ!" Thạch Vịnh Triếu phát bực, đây rốt cuộc là như thế nào?! Còn có gì đau khổ hơn cô gái mình thích hỏi mình có thích cô gái khác hay không?
"Như vậy......" Bằng vào nhiều năm bên nhau, Mạc Vong khẳng định Thạch Vịnh Triết nói thật, cô lại nghiêng đầu suy tư chốc lát, rồi sau đó gật đầu: "Như vậy, tớ tin lời cậu."
"Hả?"Thạch Vịnh triết có chút không theo kịp tư duy của cô rồi.
"Làm tốt lắm." Chụp vai.
"...... Hả?" mắtThạch Vịnh Triết sắp biến thành hai hạt đậu to.
Thật ra thì, chuyện này có công lao của ba hắn.
Chuyện bắt đầu vào một ngày nọ.
Một ngày kia, Tiểu Mạc Vong đang ngồi ở trên ghế sa lon Thạch gia xem ti vi, ba Thạch ngồi đọc báo ở bên, mà dì Trương cùng với tiểu trúc mã đi ra ngoài mua thức ăn, mặc dù người theo sau thật không vui vẻ gì, nhưng mà cha mẹ dùng bạo lực trấn áp, chỉ có rưng rung xách giỏ đi theo.
Lúc ấy trên ti vi đang phát sóng một bộ phim thần tượng.
Đại khái chính là nam chủ yêu nữ chủ, nữ phụ yêu nam chủ, nam phụ yêu nữ chủ, nữ phụ nam phụ liên thủ ngược nam chủ cùng nữ chủ............
Dù sao cũng một phần là do gây gổ, một phần do gào khóc thảm thiết, một phần do lời ngon tiếng ngọt, còn một phần khụ khụ khụ, ... là do quan hệ thân mật. Tiểu Mạc Vong ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trong lòng ôm quả dưa hấu thật to, vừa dùng muỗng ăn, vừa mơ hồ mà nhìn về phía trước. Ba Thạch xem xong một tờ báo, tầm mắt lơ đãng liếc về nam chủ trên phim truyền hình, đó là một nam diễn viên mới, tướng mạo và chiều cao có thể xem là xuất chúng nổi bật.
Ông nghiêng đầu, phát hiện cô bé nhỏ ngồi ở bên cạnh mình nhìn không chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Vong."
"Chú Thạch?"
Bị đôi mắt to đen láy của cô bé nhìn, ba Thạch trong lòng rung động, theo bản năng liền vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, thật mềm thật mềm....... Bỗng trong lòng nảy sinh oán niệm, tại sao lão Mạc sinh ra một cô bé vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn như vậy, nhà ông lại là một thằng con trai ngu ngốc? Vừa thối lại ngu, nhìn là thấy phiền! Con gái tốt nhất...... Con gái đúng là tri kỉ của ba mà......
Ah? Nếu như thằng nhóc nhà ông có thể đem con gái về nhà, như vậy không phải rất tốt sao?
Một lát sau, ông ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Vong, con có thích anh trai trên ti vi kia không?" Làm thế nào để cô bé có cảm tình với thằng nhóc nhà ông đây? Nói thằng nhóc ngu ngốc kia lớn lên sẽ đẹp trai giống như vậy? Không, nghĩ đến tiểu tử kia lớn lên giống như công tử bột kia. Ông chỉ muốn đánh người.
Nhưng mà vượt quá dự liệu của ông, cô gái nhỏ thế mà lắc đầu, giòn giã nói:
"Không thích!"
"Tại sao không thích?" trong nháy mắt ba Thạch nổi lên long hiếu kỳ.
"Bởi vì trước đó hắn cắn môi một chị, sau đó lại cắn môi một chị khác!" Tiểu Mạc Vong trả lời thì ánh mắt rất thuần khiết và trong sạch, hình như cũng không biết mình đang nói về vấn đề gì.
Ngược lại ba Thạch có chút rối rắm, sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao con lại ghét người như vậy?"
"Dì Trươngtừng nói, đàn ông tốt chỉ chuyên tâm gặm cuae nữ nhân mình thích thôi! Người này gặm hơn vài người, cho nên hắn không phải người tốt, con ghét hắn!"
"......" Vợ à, em rốt cuộc đã dạy đứa bé những gì?! Chỉ là, phàm là vợ nói, chính là phải kiên trì tán thành! Vì vậy ba Thạch rất sắc bén bổ sung, "Đúng, đúng, Tiểu Vong thật thông minh. Con phải nhớ, người giống như người này đều là đàn ông xấu."
"Xấu xa!"
"Biết rõ không......"
Về sau ba Thạch còn nói nhiều hơn.
Có người nói, đứa bé sẽ không có trí nhớ quá lâu, nhưng kỳ thật cũng không phải như thế, hoặc là nói, hoàn toàn khác biệt, khi còn nhỏ nếu có chuyện gì để lại cho bọn chúng ấn tượng sâu sắc, mặc dù có vẻ như không nhớ rõ, nhưng kỳ thật đã sớm ghi dấu ấn vào nội tâ bọn chúng.
Thậm chí mỗi lời nói hành động, đều mang trí nhớ.
Giống như Mạc Vong hiện tại.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |