Trận bóng rổ cái gì ghét nhất rồi!
← Ch.073 | Ch.075 → |
Ngày tiếp theo, ông trời khả năng bị ngày bà trời đánh, tâm tình không tốt, rội xuống một trận mưa phùn liên miên không dứt.
Nhưng dù như vậy cũng không thể dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng các học sinh.
Đội ngũ các bạn học nam của lớp các cô tham gia không cần phải nói, các lớp khác cũng cử không ít người xuống sân bóng rổ tham gia náo nhiệt, lần này một lớp năm một đối địch với một lớp năm hai, mặc dù trên danh nghĩa là sư huynh sư đệ, nhưng một khi tiến vào nơi so tài, chênh lệch tuổi tác nhanh chóng bị thổi bay. Mặc dù những khu vực xung quanh còn treo khẩu hiệu màu đỏ "Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai", nhưng thật ra mọi người thì đều cảm thấy đó chính là nói bậy, chẳng hề có một chút gì gọi là hữu nghị, không vì tranh tài thì mọi người tới nơi này làm gì?
Trận đấu thẻ dục dù là lớn hay nhỏ, đều rất dễ dàng khuấy động cảm xúc mạnh mẽ của mọi người. Tuy chỉ nhìn thôi, nhưng cũng sẽ kìm lòng không được mà hòa vào không khí cuồng nhiệt, khàn giọng kêu "Cố gắng lên" các loại, có lúc sẽ xuất hiện tình huống như vậy 囧—
"Thạch Vịnh Triết cố gắng lên!!!"
"Cố gắng lên!!!"
"Đúng rồi...... Thạch Vịnh Triết là ai?"
"Không biết, hình như là một tên tiểu tử của lớp một."
"Éc...... Thôi, cố gắng lên!!!"
Đây đại khái chính là do sức quyến rũ của việc quan sát trận đấu.
Mà đối với nhóm người "Vận động viên" mà nói, đây cũng là tình cảnh tương đối khó quên đi —— nhiều người như vậy ngồi ở trên khán đài, quan sát mình, một số người còn gần như điên cuồng la lên tên của mình, hô lớn những lời khuyến khích.
"Thật tốt!" Tô Đồ Đồ dùng có chút khàn khàn giọng nói nhỏ, : "Vì sao không có bóng rổ nữ vậy?"
Mạc Vang đang uống nước thiếu chút nữa đã bị sặc: "...... Cậu muốn làm cái gì?"
"Đương nhiên là vừa chơi bóng vừa hưởng thụ lời cổ vũ nhiệt tình của các huynh đệ, chị em rồi."
"......" Không thể nào!
"Không thể nào." Nếu như nói Mạc Vong ở trong lòng len lén bổ đao, như vậy Lâm Lâu rất "Thực tế", trực tiếp ra tay.
"Tại sao chứ?"
"Hả?" Nghiêng đầu, mặt ngây ngô.
"...... Đừngcó bày ra bộ mặt ngây ngô ở đây!" Tô Đồ Đồ phát điên, : "Dựa vào đâu mà cậu nói tớ không thể ra sân chứ?"
"Một lần cậu có thể đỡ được mấy quả bóng?"
"......" Vì vậy, cô gái tóc ngắn bị giết ngay lập tức........... Những lời này so với "Cậu sẽ đánh bóng sao" còn đả thương người hơn!!! Nhưng chỉ là chốc lát, cô đã khôi phục tinh thần, hô to ra tiếng, "Mau nhìn! Tên khốn Thạch Vịnh Triết kia lại ghi bàn rồi! Vào! Thật là giỏi!!!"
Trong chớp nhoáng này, đoàn người trong sân lại vâng len tiếng hô khổng lồ.
Trong nháy mắt Mạc Vong cũng bị lây nhiễm sự nhiệt tình kia, đôi tay bắc thành cái loa đặt ở bên miệng, hô to lên: "Thạch Vịnh Triết, cậu giỏi lắm!!!"
Đúng vào lúc này, đám người bởi vì vừa mới hô to mà tạm thời yên tĩnh lại.
Vì vậy......
"......"
"......"
"......"
Vốn vô cùng đắc chí vì dẫn được bóng, bỗng nhiên thiếu niên lảo đảo một cái, ngã ngay ra sân bóng rổ.
Tô Đồ Đồ yên lặng vươn tay, dựng lên ngón cái với người bạn nhỏ "Siêu cấp".
Lâm Lâu cũng giơ ngón cái ra.
Mạc Vong nhìn chăm chú vào hai ngón cái trước mặt, nhìn Tiểu Trúc Mã ngã ngồi ở trên sân bóng đang nhe răng trợn mắt nhin mình, lại còn phải chống lại ánh mắt quỷ dị của những người còn lại, rốt cuộc khổ sở không chịu nổi một tay bịt mặt, quá mất mặt rồi! Huhuhu cứu mạng!!!
"Phốc!" Lục Minh Duệ ngồi trên lan can cách đó không xa để xem cuộc chiến, không thể chịu nổi một tay bịt bụng, lăn tới lăn lui cười lên, : "Ha ha ha ha ha, Tử Du, sư muội quả thật vô cùng thú vị nha."
"......"
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú không mở miệng, thoạt nhìn rất là ôn hòa nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên bên trong sân, hắn đang ngẩng đầu lên, không biết nói gì về phía của cô gái, có lẽ là cô vô cùng xấu hổ, đầu nghiêng, ánh mắt khá là mơ hồ, giống như đứa bé phạm phải sai lầm.
"Thanh mai trúc mã thật là tốt." Người bên cạnh một lần nữa nói ra lời cảm khái như vậy.
"......"
"Ai, tại sao mình không có một cô gái là Thanh Mai vậy?"
"...... Câm miệng."
"Chậc, quả thật là không có một chút hài hước." Lục Minh Duệ khẽ xì một tiếng, "Cậu còn như vậy, sư muội sẽ hỏi có phải cậu đối với cô ấy có ý kiến gì hay không đấy."
"Hỏi cậu?" Mục Tử Du cuối cùng cũng đặt lực chú ý vào trên người bạn tốt, "Tớ có ý kiến với cô ấy?"
"Đúng vậy." Lục Minh Duệ cười hì hì trả lời, : "Nếu không có ý kiến, tại sao luôn quái gở như vậy, khiến cô gái nhỏ như người ta sợ hãi."
"......"
—— Cũng không phải có ý kiến.
——Hoặc là nói có rất nhiều ý kiến.
Nói cho cùng, thì Mục Tử Du cũng không thể hiểu rõ ý tưởng trong lòng mình rốt cuộc là như thế nào.
Tựa như một sợi dây bị cuốn lung tung, ngàn lời vạn chữ, nhưng lại không thể gỡ bỏ mà nói ra lời, cũng không biết thứ bị bao bọc che lấp bên trong đó rốt cuộc có hình dáng ra sao.
Chỉ là......
Quá kỳ lạ .
Có thể lý giải sao?
Trong nháy mắt xảy ra sự thay đổi không thể tin được và kỳ lạ đến vậy.
Rõ ràng một giây trước, còn cảm thấy đối phương chỉ là một người xa lạ có cũng được không có cũng được; cũng trong một giây kế tiếp, kìm lòng không được cảm thấy có khả năng gần gũi, hoặc là nói, có thể thân thiết hơn nữa.
Nhưng cho dù cảm thấy phần kia không phù hợp, lý trí đang kêu ngừng, nhưng trong lòng lại không thể ngăn chặn khát vọng ấy.
Mâu thuẫn, rối rắm, giãy giụa, lại khó có thể thoát khỏi.
Hoàn toàn quên mất "Đoạn ký ức kia" nhưng thiếu niên có thể nhạy bén phát hiện ra sự thiết hụt kia, nhưng lại không biết nó từ đâu mà đến.
Cũng vì sự nghi ngờ này mà ảnh hưởng đến thái độ của hắn dành cho cô gái.
Hắn đương nhiên biết đây quả thực là không bình thường, nhưng lại không tìm được biện pháp phù hợp để điều chỉnh nó cho tốt.
Vì vậy tạo thành tình trạng rắc rối như bây giờ.
Lòng tự tôn của thiếu niên khiến hắn giải quyết tình trạng chán ghét này theo bản năng, vậy mà đồng thời......
"Này, nghĩ gì thế?"
"Câm miệng." Bạn thân om sòm khiến Mục Tử Du nhíu nhíu mày, hắn xoay người, trực tiếp rời khỏi sân bóng.
Thiếu niên bị "Ghét bỏ" nhìn chăm chú vào bóng lưng của người bạn nhỏ, khẽ cười một tiếng, nằm úp sấp trên lan can nhìn chăm chú vào thiếu niên đang thi đấu và cô gái ở phía đối diện, hừ nhẹ một tiếng rồi hát lên một khúc hát vui vẻ.
Cùng lúc đó, Mạc Vong khẽ rùng mình một cái, cô ôm lấy cánh tay theo bản năng.
"Lạnh?" Lâm Lâu chú ý tới cử động của vô.
"Không......" Cô gái lắc đầu một cái, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy......" Cảm thấy cái gì chứ? Tự nhiên cảm thấy lạnh? Cuối cùng cô cũng cười lắc lắc đầu, "Không, không có gì cả."
Cũng không biết có phải là "Muốn đi ăn đồ nướng" đã ngấm vào trong người các thiếu niên hay không, cuộc tranh tài này cuối cùng là lớp một giành được thắng lợi, trong tiếng hoan hô, Tô Đồ Đồ ngửa mặt lên trời kêu to: "Đồ nướng vạn tuế!"
Mạc Vong: "......" Này này, không đúng chỗ nào rồi.
Cô thở dài, cầm chai nước và khăn bông ở đầu gối lên, chuẩn bị đi về phía Tiểu Trúc Mã của mình.
Nhưng vừa mới đứng lên, đã dừng lại.
Nguyên nhân là bởi vì, một bóng người quen thuộc khác, đã giành trước, đi như chạy đến bên cạnh thiếu niên.
"Hả, người đó là ai vậy?" Người bạn nhỏ bên cạnh phát ra âm thanh kinh ngạc.
"Người kia......"
"Tiểu Vong, cậu biết sao?"
← Ch. 073 | Ch. 075 → |