Sư huynh ghét nhất cái gì & tỏ tình ghét nhất cái gì (2)
← Ch.053 | Ch.055 → |
Mặc dù trước đó thiếu niên đã từng tưởng tượng ra khung cảnh Mục Tử Du giờ phút này đang lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô gái, vừa lộ ra nụ cười bỉ ổi vừa âm mưu làm những việc xấu xa bẩn thỉu, nhưng mà! Vấn đề là! Hắn không ngờ việc này lại có thể biết thành sự thật!
Nếu như đây chính là thứ được gọi là "Lời tiên đoán", vậy thì hắn tình nguyện mình không có loại năng lực này, thật.
"Sư huynh? Anh không sao chớ?"
Mặt khác, cô gái thấy "Mục Tử Du" chậm chạp không trả lời, trong lòng dâng lên một chút lo lắng: sư huynh đây là thế nào? Chẳng lẽ chứng "Sợ tối" lại tái phát? Không, không thể nào."Không có việc gì." Hồn Thạch Vịnh Triết da Mục Tử Du nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn buồn trả lời.
Không sai, trong lòng của hắn cũng tức giận cô gái, cô rốt cuộc yêu thích tên "Mục Sư huynh" này đến mức nào? Mà lại có thể dễ dàng cho hắn nắm tay như vậy...... Thiếu niên mơ hồ nhớ rằng mình đã nghe được một câu nói ở đâu đó, đại loại là —— một cô gái có thể ôm chàng trai mình không thích, nhưng tuyệt đối sẽ không nắm tay chàng trai mà cô ấy không thích. Lúc ấy hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng mẹ hắn nghe được câu nói ấy lại hết sức đồng ý gật gật đầu, nói: "Nếu như một cô gái đồng ý đưa tay cho một chàng trai, lôi kéo hắn cùng nhau nắm tay dạo phố, chính là nguyện ý đem bản thân mình phó thác cho người đó, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, việc này so với ôm hôn còn quan trọng hơn rất nhiều".
Rõ ràng từ rất lâu rồi đã không cùng hắn......
Nhưng mà bây giờ......
Trái tim của thiếu niên vô cùng đau khổ.
Tại sao?
Mục Tử Du tốt đến vậy sao?
Hắn đáng cho cô thích đến vậy sao?
Mà cô gái hiển nhiên không biết trong lòng thiếu niên giờ phút này đang gió nổi mây phun, chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì em yên tâm rồi."
"...... Ừ." Nếu như bây giờ người đứng ở chỗ này là "Thạch Vịnh Triết", cô còn có thể lộ ra vẻ mặt quan tâm như vậy không? Có nói ra lời nói ôn nhu như vậy không? Sẽ không hề ngăn cách mà...... Cầm tay của hắn sao? Có không? Có không? Có không?
Mạc Vong xoay lưng lại, kéo kéo tay của thiếu niên: "Sư huynh, chúng ta tiếp tục đi thôi."
"...... Ừ."
Vì vậy, hai người cứ im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói: "Sư huynh, tại sao vừa rồi đột nhiên anh lại gọi 'Tiểu Vong' vậy? Làm em giật cả mình."
"...... Bị hù dọa?"
"Ừm! Bởi vì trước đó anh đâu có gọi em giống như vậy đâu, trong nháy mắt đó, suýt nữa em còn nhầm lẫn, tưởng anh là A Triết, chỉ là...... Ha ha ha, việc này thật sự là không thể nào."
"......" Từ trong miệng cô gái thốt ra "Tên của mình" khiến lòng thiếu niên lỡ mất một nhịp, hắn lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nghĩ ra, nói không chừng đây có lẽ là một cơ hội tốt, : "A Triết chính là...... Thạch Vịnh Triết sao?"
"Ừ, Đúng vậy, chính là hắn!"
"Em......" Thạch Vịnh Triết có chút khẩn trương nuốt nước miếng, : "Cảm thấy hắn thế nào?"
"Hả?" Giọng cô gái nghe có chút kinh ngạc, : "Cái gì gọi là cảm thấy hắn thế nào?"
"Chính là......"
——Rốt cuộc cậu có suy nghĩ gì về tôi......
Đáng tiếc, dù thế nào thì những lời này cũng không thể thuận lợi mà nói ra khỏi miệng, cuối cùng, bị hắn phun ra cũng chỉ là: "Quan hệ giữa em và hắn rất tốt sao?"
"Còn lâu mới tốt!"
"......"
"Tên kia kỳ cục muốn chết, gần đây lại trở nên kỳ kỳ quái quái...... Hỏi cái gì cũng không nói, rõ ràng khi còn bé hoàn toàn không có giống như vậy, thiệt là, quả nhiên dì Trương nói không sai, con trai sau khi trưởng thành không hề đáng yêu một chút nào!"
"......" Hắn kém đến vậy sao?!
"Nhưng mà......"
"Nhưng mà?"
"Tuy vậy, em vẫn rất thích hắn."
"......"
Thích......
Thích?
Thích!
Thích!!!
Trái tim thiếu niên giống như được một trận gió xuân thổi qua, vốn là cành lá khô héo lại bắt đầu sinh sôi nảy nở, trổ cành dài lá, trong nháy mắt nở rộ hàng ngàn hàng vạn đóa hoa diễm lệ, gió nhẹ lay động, bóng hoa lượn quanh, hoa thơm nứt mũi...... Hắn thiếu chút nữa là đã say, có câu thơ nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, "Chỉ muốn say mãi không tỉnh"!
Vậy mà, trái tim Thạch Vịnh Triết mới nhất thời kích động, một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ đã xảy ra.
Một giây kế tiếp, hắn kinh ngạc phát hiện mình mất đi khả năng khống chế của cơ thể này, rõ ràng có thể nhìn có thể nghe nhưng không cách nào cử động tứ chi giống như trước kia, đây rốt cuộc là......
【 Thạch sư đệ, sử dụng thân thể của tôi có vui không? 】
【...... 】
【 Mặc dù nói không biết cậu dùng cách gì để làm được như vậy, nhưng nhờ hồng phúc của cậu, vừa rồi tôi thật sự được xem một vở kịch hay. 】
【...... Mục Tử Du? 】 không phải chuyển đổi linh hồn sao? Chẳng lẽ nói...... Ma pháp thất bại?
【 Giờ mới phát hiện sao? Thật đúng là chậm lụt, không trách được chỉ có thể làm người thầm mến đáng thương. 】
【 Câm miệng! 】
【Mới chỉ cho một chút ngon ngọt tâm hồn đã bị dao động, tôi nên đồng tình hay thương hại cho cậu đây? 】 chỉ là cũng nhờ vậy, hắn mới có thể từ "Người quan sát" một lần nữa biến trở thành "Người điều khiển".
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Saka phát ra động ma pháp "Chuyển đổi" không thể coi là thành công, nhưng cũng không thể coi là thất bại hoàn toàn.
Linh hồn Thạch Vịnh Triết xác thực được chuyển đổi vào trong cơ thể Mục Tử Du, nhưng linh hồn của Mục Tử Du lại không rời khỏi thân thể, mà là bị áp chế ở một chỗ sâu trong thân thể, cùng một dạng với người phía trên, có thể nhìn có thể nghe nhưng không cách nào điều khiển tứ chi, chỉ là, người này vô cùng thâm trầm, lại có thể đè nén sự kinh ngạc không hề gây ra sự chú ý, không chỉ từ đoạn hội thoại ngắn ngủi đoán ra thân phận của "Người xâm chiếm" thân thể mình, mà còn thừa dịp người kia bị phân tâm rồi một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể, không thể không nói là tương đối lợi hại.
Mà giờ khắc này, hắn cảm giác mình phải cho " Thạch sư đệ thân ái" một chút cả dạy dỗ, khiến cho hắn cả đời khó quên.
【Câm miệng! 】
【 Được rồi, tôi câm miệng, chỉ là để báo đáp, tiếp theo đây tôi cũng xe cho cậu xem một vở kịch hay, không nên quá cảm kích nha. 】
【...... Này, rốt cuộc anh định làm gì! Này! 】
Một lần nữa đoạt lại thân thể, Mục Tử Du chậm rãi nhếch miệng, cùng lúc đó, đột nhiên Mạc Vong cảm thấy sống lưng run lên, cô dừng bước lại theo bản năng, sau khi lấm lét nhìn trái phải trong chốc lát, lại nghi ngờ hỏi: "Sư huynh, anh có cảm thấy có chút không đúng không?"
"Phải không?"
"Ừ." Cô gái xoay người, gật đầu, : "Chính là tự nhiên xuất hiện một trận lạnh lẽo...... A, hiện tại thì tốt rồi, giống như là chưa hề tồn tại." Ảo giác sao? Nhưng là...... Cảm giác bây giờ sư huynh lại có một chút kỳ quái, a a a a a! Rốt cuộc cô đây là thế nào? Nghi thần nghi quỷ.
"......" Thật sự là một động vật nhỏ có cảm giác vô cùng nhạy bén, nhưng cho dù là vậy, tình huống bây giờ cô ấy không thể đoán ra được đâu? Hơn nữa, : "Sư muội."
"À?" Lại đột nhiên gọi "Sư muội" nữa à, chỉ mà quả nhiên cô vẫn quen cách gọi này hơn.
"Em thích Thạch sư đệ, là tình cảm giữa nam và nữ à?"
【...... 】
"À? Giữa nam và nữ?"
"Nói chính xác hơn, " Mục Tử Du cúi người □, dùng một bàn tay khác nâng cằm cô gái, khuôn mặt dần dần dán lại gần, lại chợt dừng lại khi thấy cô tránh đi: "Em định kết giao với hắn sao?"
"......" Cùng Thạch Vịnh Triết kết giao lui tới? Loại chuyện đó...... Loại chuyện đó......
Nếu như dùng một từ để hình dung tâm tình bây giờ của Mạc Vong, từ này đại khái chính là —— giống như bị sét đánh!
Nếu như dùng một từ để hình dung sắc mặt của Mạc Vong bây giờ, từ này đại khái chính là ——xanh tím lẫn lộn!
Nói thật, từng ấy năm tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghĩ đến việc giữa mình và thiếu niên tồn tại loại khả năng này. Quá mức gần gũi, quá mức thân mật, cho tới lúc có đôi khi còn không để ý đến giới tính. Cô gái mặc dù luôn miệng oán trách "Thạch Vịnh Triết gần đây càng ngày càng kỳ quái", nhưng ở sâu trong nội tâm, cô tinh tường biết được, đối với mình mà nói, hắn là vô cùng vô cùng quan trọng, ai cũng không thể thay thế được.
Cô rất chắc chắn thứ tình cảm này là"Thích", hơn nữa còn là rất sâu.
Nhưng là...... Kiểu thích này có thật sự là thích giữa nam và nữ không?
Không, dường như có một chút khác biệt.
Bởi vì, giữa những người qua lại với nhau có đủ các loại hành động thân mật? Ví dụ như dắt tay gì đó, ôm gì gì đó, tiếp xúc...... Khụ, hôn môi cái gì, cô và Thạch VịnhTriết ngay cả hai việc đầu tiên đều rất là ít làm rồi mà?!
Hơn nữa, làm sao cô và Thạch Vịnh Triết có thể lui tới? Bọn họ rõ ràng là......
Không đúng, mặc dù cô quen coi hắn là người thân, nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ.
Không không không, trọng điểm hình như không ở chỗ này, mà là......
Không nghi ngờ chút nào, cô gái bị cái vấn đề này làm cho rối rắm gần chết.
【 Thạch sư đệ, đáp án chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao. 】
【...... 】
【 Thế nào? Rất thất vọng sao? 】
【...... Việc này không liên quan đến anh. 】
Hơn nữa, cũng không tính là vô cùng thất vọng.
Bởi vì, mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng thật ra thì hắn đã sớm biết, "Thích" mà cô gái đối với mình cũng không phải là "Thích" kiểu đó. Nhưng dù vậy, cũng nghĩ rằng có một ngày có thể chính tai nghe được cô nói "Ta thích hắn", mặc dù biết rõ cô không có ý đó, nhưng vẫn không khống chế được nội tâm gợn sóng.
Có lúc thật sự rất hâm mộ cô, có thể thản nhiên thừa nhận tình cảm trong nội tâm đến như vậy.
Nhưng có lẽ cũng vì phần "Thản nhiên" này, nên mới khiến cho người khác bi thương đến vậy.
【 Không có quan hệ sao? Như vậy, việc này thì sao? 】
【 Anh muốn làm cái gì? 】
【 Ha ha. 】
【 Đợi chút, không cho chạm vào cô ấy! Mục Tử Du! Nếu anh dám động vào một đầu ngón tay của cô ấy, sau khi rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! 】
Không bỏ qua sao?
Trong lòng Mục Tử Du cười lạnh một tiếng, vậy thì như thế nào? Bọn họ vốn là quan hệ thù địch, nữa tăng thêm một chút thù hận nữa cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Hơn nữa......
Hắn lần nữa nhẹ giọng kêu: "Sư muội."
"À? Cái... cái gì?" Cô gái ngây ngẩn trả lời, nội tâm đang lộn xộn khiến cho cô từ đầu tới giờ cũng không để ý rằng tay của đối phương đang cầm chọn cằm của mình, càng ý thức được tư thế này có chỗ nào không đúng.
"Nếu như Thạch Vịnh Triết không thể, như vậy, anh có thể không?"
"À?" Cô gái càng ngây người.
"Chính là, " khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lần nữa tiến lại gần, trong mắt đều là ý cười dịu dàng, hắn dùng giọng điệu mập mờ êm ái thật thấp, giống như dỗ dành chú thỏ nhỏ tiến vào nhà tù có đầy mồi ngon, : "Có muốn cùng anh lui tới thử một chút không?"
"......"
← Ch. 053 | Ch. 055 → |