Bóng tối là thứ đáng ghét nhất & đồng đội là thứ đáng ghét nhất
← Ch.051 | Ch.053 → |
Phần một
Mạc Vong khéo léo di chuyển ở trên bức tường, trong lúc bất chợt, dường như cô có một loại ảo giác ——giống như cô đang đạp gió mà đi. Dần dần, cô phát hiện ra mình rất thích cảm giác như thế.
Mà trong lúc khám phá địa phương này, cô gái cũng phát hiện ra hai vấn đề khác, thứ nhất, quái vật sẽ xuất hiện trong thông đạo của mê cung, điều này cũng có nghĩ là, chỉ cần cô muốn, với tốc độ khá nhanh của mình, cô cũng có thể tránh khỏi phần lớn nguy hiểm, thứ hai, mặc dù tường ở đây sau khi bị phá hư sẽ phục hồi như cũ, nhưng nếu như mặt đất bị phá hư, sẽ để lại dấu vết trong một thời gian dài, cô đã chờ một lúc khá lâu nhưng chúng không có biến mất.
Cứ như vậy, một đường cô đều đi về phía bên trái, dọc đường đi còn để lại các loại dấu hiệu, đồng thời cũng tìm dấu hiệu mà những người khác để lại.
Cho đến khi——
"Hu......"
"......" Cô gái dừng bước lại, : "Tiếng khóc của trẻ con?"
"Hu...... Hu......"
"Đến tột cùng là ở đâu......" Không thể không nói, ở trong một mê cung tối tăm như vậy, lại đột nhiên xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, ngay cả Mạc Vong cũng cảm thấy không bình thường, hơn nữa nói thật, âm thanh kia thật lòng là làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Cô gái lắng nghe chốc lát, phát hiện ra phương hướng âm thanh truyền tới, lại đúng là con đường mà bản thân phải đi qua, đầu cô lập tức hiện đầy vạch đen, làm, làm sao bây giờ? Một đường đến đây đều đi về bên trái, không thể đột nhiên đổi hướng đâu!
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định đi xem một chút.
Thứ nhất, cô có thể đánh; thứ hai, đánh không lại thì ít nhất cô còn có thể chạy trốn thật nhanh.
Sau khi quyết định, Mạc Vong lại bắt đầu chạy như gió một lần nữa, chỉ là so với trước kia lại càng thêm cảnh giác.
Tiếng khóc của đứa trẻ dần dần trở nên rõ ràng.
Đến cuối cùng, quả thật giống như gần ngay bên tai cô.
Cô gái cảm thấy tóc gáy của mình dường như đều dựng hết cả lên rồi, mồ hôi lạnh cũng tự giác chảy ra, cô dừng lại theo bản năng, rồi sau đó một cái bóng khổng xuất hiện ở trước mắt cô gái.
—— Này này, nói đùa sao, người khổng lồ cũng xuất hiện?!
Người khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, lại có bề ngoài méo mó lom khom, nhìn xuống giống như bị ngã vào trong đất bùn, lại giẫm lên rất nhiều chân búp bê vải, bẩn thỉu rách nát, một con mắt không có con ngươi, tay trái vặn vẹo, đùi phải gảy lìa, trước ngực có một cái lỗ rất lớn, từng đợt bùn đất lớn cứ từ đó chảy ra ngoài.
"Đó là......"
"Hu...... Hu......"
Cô gái kinh ngạc phát hiện, tiếng khóc của đứa trẻ lại giống như phát ra từ trên người tên khổng lồ này.
Thân hình to lớn và âm thanh non nớt, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèm thổi ngược, giờ phút này lại kết hợp lại với nhau, khiến cho cả hai thứ đó càng trở nên đáng sợ.
"Hức...... Hức...... Hức......"
Đợi đã nào... !
Trên mặt Mạc Vong gần như lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đó là.......
—— Xem ra, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô gái hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây cung ngắn được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc.
—— Đã như vậy, vậy thì đánh nó!
Đối mặt với bóng tối, có người dứt khoát lựa chọn chống lại nó, lại có người lựa chọn mặc kệ cho nó cắn nuốt.
Người trước giống như cô gái.
Mà người sau......
"......"
—— Âm thanh gì vậy?
Thiếu niên đang ôm chặt đầu gối ngẩng đầu lên theo bản năng.
Trong không gian đen nhánh làm người ta hít thở không thông, có người ở bên ngoài gọi tên của hắn.
"......"
—— Là ai đang gọi hắn?
"......"
——Là ai?
"Nghe thấy không?"
—— Hắn nghe thấy, nhưng...... Đó là ai?
Âm thanh dần dần dừng lại.
—— Tại sao...... Không gọi hắn nữa?
Quả nhiên, chính Là như vậy sao? Giống với lúc đó......
Cảnh tượng nhiều năm trước, không thể khống chế lại hiện ra trong đầu.
Đứa trẻ còn nhỏ tuổi nằm vật xuống cạnh cánh cửa của "Căn nhà đen tối", trong lúc mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình, kêu gào đấm nhiều giờ, hắn gần như lấy hết sức lực từ khi sinh ra đến nay, vô cùng cố gắng, mới miễn cưỡng mở được mắt, nhưng mà, trước mắt không hề có bất kì thứ gì.
Hắn đợi thật lâu, cuối cùng lại không đợi được cái gì.
Không có ai kêu tên hắn.
Không có ai cứu vớt hắn.
Không có ai...... Cần hắn.
Tất cả đều giả dối như vậy.
Chỉ có một mình hắn bị nhốt lại trong bóng tối.
Quá khứ là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Thật là đáng sợ, thật sợ hãi...... Ai cũng được, ai đó hãy tới đưa hắn đi?
Ai cũng đều không tới đúng không?
Thiếu niên vươn tay che lỗ tai, nếu như không có người gọi hắn, vốn dĩ hắn cũng không cần nghe được.
Thiếu niên một lần nữa nhắm mắt lại, nếu như không có người cứu vớt hắn, vốn dĩ hắn cũng căn bản không cần.
Thiếu niên lẳng lặng cúi đầu, tựa đầu vào đầu gối......
Nếu như cái gì cũng không làm, ít nhất hắn còn có thể lựa chọn.
Lần trước, là hắn nhốt trong bóng tối; còn lần này, là hắn chủ động......
Một luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện!
"!!!"
Cho dù nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh sáng rạng rỡ xuất hiện trên mí mắt như cũ.
—— Giả dối, thật sẽ có chuyện giống như vậy sao?
—— Nếu tin tưởng một lần thì sao?
—— Ngộ nhỡ vẫn là ảo giác như cũ thì sao?
—— Nhưng nếu như......
Trong lúc suy nghĩ đã vô tình đưa ra lựa chọn.
Chẳng biết lúc nào, thiếu niên đã chậm rãi mở mắt, giọi vào trong mắt hắn, là một luồng ánh sáng thần thánh màu trắng bạc, được màu sắc ấm áp như vậy chiếu sáng, tất cả sự vật, giống như lấy được lễ rửa tội, khiến cho bống tối không thể nào xua tan dường như đã bị đánh...... Lui đi......
Khuôn mặt thiếu nữ non nớt mà ngây thơ, hiện ra từ trong ánh sáng, là một khuôn mặt quen thuộc đối với hắn, rõ ràng là quen thuộc, nhưng vào giờ khắc này lại cảm thấy xa lạ, có lẽ là ánh sáng tạo thành ảo giác, tạo ra một loại mỹ cảm nào đó. Không thể dùng từ "Xinh đẹp" để hình dung khuôn mặt ấy, có lẽ "Tao nhã" hoặc "Thánh khiết"... mới thực sự thích hợp?
Cô dùng ánh mắt ấm áp nhìn chăm chú vào hắn, ngay sau đó, đưa tay về phía hắn: "Ổn rồi, tất cả đều đã kết thúc."
"...... Thật sự đều kết thúc?" cơn ác mộng hành hạ hắn nhiều năm như vậy, thật sự sẽ kết thúc đơn giản như vậy sao?
Giống như bị lời của hắn làm cho hoảng sợ, cô gái mở trừng hai mắt, ngay sau đó, cười.
Đây là một nụ cười dịu dàng mà bao dung, cô cười quơ quơ tay, ý bảo hắn tóm lấy: "Ừ, đều kết thúc."
"Nắm tay của em, em kéo anh ra ngoài!"
Biết rõ ma chướng trong lòng không thể đơn giản như vậy đã có thể kết thúc, nhưng thiếu niên vẫn như cũ khó có thể khống chế mà đưa tay ra. Có lẽ là bởi vì không cẩn thận liền bị nụ cười kia đầu độc, có lẽ...... Là bởi vì thật ra thì, từ cực kỳ lâu trước kia, hắn đã mong đợi tình cảnh giống như vậy xảy ra......
Bàn tay cùng tay nhỏ bé giao nhau.
Lòng bàn tay kề nhau.
Thiếu niên hơi híp mắt lại con mắt.
—— Thật là ấm áp.
Một giây kế tiếp, hắn được mang ra từ trong đống bùn đen ô nhiễm.
"...... Cuối cùng cũng kết thúc." Mạc Vong thở phào một cái, cô cúi đầu nhìn chăm chú người được mình kéo ra tư trong bùn đen, thiếu niên còn đang quỳ trên mặt đất, lo lắng hỏi, : "Mục Sư huynh, anh không sao chớ?"
"......"
"Mục Sư huynh?" Trong lòng cô gái lo lắng càng sâu, mặc dù cô vừa thấy hắn đã cứu ra, nhưng trước đó...... Hắn rốt cuộc đã gặp phảichuyện gì! Cô cúi người xuống cẩn thận đẩy đầu vai thiếu niên một cái, : "Anh...... Ah?!" Cái cái cái cái cái gì tình huống?!
Bị kéo đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đầu thiếu nữ dính chặt vào trước ngực thiếu niên ôm chặt mình không thả, trong tai đều là tiếng tim đập dồn dập của hắn, cả người ngốc trệ.
Thật lâu, mới hoàn hồn lại.
—— Không thể nào?
—— Nhưng chỉ có việc này mới có thể giải thích.
——Sư huynh dù là phương diện nào cũng uy tú khác người...... Lại có thể sợ tối?
—— Không trách được từ tiến vào cái thế giới này tới nay, vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái.
—— Hoá ra là như vậy sao?
Cô gái đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vội vàng đè xuống khóe miệng đang nâng lên, bởi vì...... Khụ khụ khụ, cái này dường như có chút không phúc hậu. Sợ tối mà thôi, lúc nhỏ cô cũng sợ mà, không có gì mất mặt...... Chắc là......
Chắc là, cũng đã làm khó hắn.
Rõ ràng sợ tối như vậy, lại còn một mình ở trong mê cung hoàn toàn không thấy rõ bất kì cái gì đợi lâu như vậy.
Như vậy thì hành động hiện giờ cũng có thể hiểu được.
"Khụ......" Mạc Vong suy nghĩ một chút, vươn tay cẩn thận vỗ vỗ lưng thiếu niên, : "Được rồi, được rồi, không sao."
"......" Mục Tử Du khẽ cứng sống lưng, một lát sau, cả người cuối cùng từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó mới ý thức được rốt cuộc mình đã làm những gì.
Không chỉ có bại lộ sự thực mình sợ bị giam cầm trong bóng tối và chứng sợ hãi bóng tối, còn nói ra những lời nói mềm yếu như vậy, làm ra loại hành động xấu hổ như thế này, thật sự là......
Khóe miệng của hắn chậm rãi nâng lên vẻ cười khổ.
Nếu như thiếu nữ giờ phút này có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, chắc hẳn sẽ kinh ngạc, vì nụ cười mặc dù có chút khổ sở, nhưng so với bất kì nụ cười nào cô nhìn thấy trong quá khứ thì nụ cười này cũng chân thật hơn rất nhiều.
Nhưng hiển nhiên Mạc Vong không nhận ra điểm này, vẫn vỗ nhẹ lưng của hắn, nói những lời an ủi lung tung : "Chỉ là sợ bóng tối mà thôi, chẳng có gì ghê gớm, trước kia em cũng sợ mà, bây giờ mặc dù không...... Không, ý của em không phải như vậy, cũng chưa đúng, nhân gian không phá hủy...... Không, hình như không cẩn thận phá hủy...... QAQ"
"Á ~ Á~ không sao ~"
Thiếu niên đầu đầy vạch đen, cô đang dỗ trẻ con sao?
"Không, nếu không em hát cho anh nghe bài hát ru con...... Không đúng, ngộ nhỡ ngủ mất sẽ gặp phải nguy hiểm...... QAQ" hỏng bét, cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy.
"Haha!"
Tiếng cười của thiếu niên khẽ truyền đến.
Cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực hắn, thiếu nữ cứng đờ, đồng thời ý thức được mình hình như lại làm việc ngu xuẩn, vì vậy cô lệ rơi đầy mặt đẩy người nào đó ra, ngẩng đầu lên: "Sư huynh? Anh đã khôi phục rồi?" Nếu như đã có thể cười, vậy chứng tỏ rằng đã không còn vấn đề gì nữa đúng không?
"Ừ, nhờ hồng phúc của em, đã hoàn toàn khôi phục." Mục Tử Du mỉm cười gật đầu.
"......" Ảo giác sao? Rõ ràng sư huynh đang cười, nhưng cô lại cảm giác mình bị châm chọc rồi...... Không không không, nhất định là ảo giác, bởi vì, : "Sư huynh là người rất tốt!"
"......"Tại sao không giây phút nào cô không bộc lộ tình cảm vậy?
"......" Hỏng bét, không cẩn nói lời trong lòng ra rồi.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.
Một lát sau, thiếu niên ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đầu tiên, cúi người, đưa tay về phía cô gái đang ngồi trên mặt đất: "Tiếp theo, chúng ta muốn đi đâu?"
"À?" Cô gái sửng sốt một chút, ngay sau đó bắt được tay của đối phương đứng lên, "Đi tìm những người khác đi!" Nói xong, cô rút tay về vỗ vỗ lên làn váy bụi bặm.
Mục Tử Du chỉ cảm thấy trong tay trống trơn, hắn nhanh chóng thu tay lại, vẫn còn chút ấm áp sót lại ở lòng bàn tay, nhưng trong tim chẳng hiểu tại sao lại dâng lên chút mất mác.
—— Là di chứng của sự kiện vừa rồi sao?
Hắn lấy lại bình tĩnh, đem loại cảm giác mạnh mẽ ném ra sau đầu.
Rồi sau đó, liền nghe được cô gái hỏi hắn như vậy: "Sư huynh, anh có trèo tường được không? Hoặc là em cõng anh bò?"
"......"
Thiếu nữ hiển nhiên không có phát hiện ra, những lời này sẽ tạo ra những thương tổn gì cho tự ái của thiếu niên, nhưng theo trực giác cô vẫn có thể phát hiện ra phương án này không ổn lắm, loại rối rắm như thế này khiến cho cô không kiềm chế được, buột miệng nói ra câu nói tiếp theo: "Em em em em sức lực rất lớn, thật!"
"......" Về điểm này, trước kia hắn đã hoàn toàn nhận ra được.
"Không tin anh xem xem!"Khi nói chuyện, cô gái đập một đấm trên tường, khiến mặt tường cứng rắn mà đen nhánh xuất hiện một cái lỗ to.
Mục Tử Du: "......" Quả nhiên cảm giác thiêng liêng thần thánh cái gì gì vừa rồi đều chỉ là ảo giác, người này chính là quái vật thì có!
"Tiếp theo chúng ta đạp lên những cái hố này rồi leo lên là được rồi!" Cô gái dùng giọng nói "Khoe công" nói ra lời này, ngay sau đó mắt lấp lánh nhìn thiếu niên, có mấy phần giống như đang " Cầu xin khích lệ".
Mục Tử Du: "......" Hắn nhìn chăm chú vào nụ cười không cẩn thận lộ ra cả răng nanh của cô gái, không biết vì sao, trong nháy mắt giống như thấy được một cái đuôi to bù xù đang lắc tới lắc lui, đột nhiên có một loại kích động muốn xoa đầu cô. Nhưng bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn...... Tuy vậy, nhưng trong lòng lại không muốn cho cô phải thất vọng, vì vậy gật đầu một cái, : "Làm tốt lắm!"
"Ừm!" Nụ cười trên mặt cô gái càng thêm rực rỡ.
—— Thật tốt, được sư huynh khen ngợi.
Bất kì ai, sau khi được người mà mình ngưỡng mộ khích lệ như vậy, thì trong lòng đều mừng rỡ thôi. Ừ, so với việc được minh tinh mình thích ký tên còn vui vẻ hơn rất nhiều, giống như tất cả những cố gắng cô làm từ đầu đến giờ đều đã được hồi báo.
Bắt đầu từ lúc đó, bởi vì sự việc kia, nên cô vẫn ước mơ được ở bên cạnh thiếu niên, thậm vì còn vì muốn được quan sát hắn ở khoảng cách mà gần mà đặc biệt chuyển đến ngôi trường này, dĩ nhiên, cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể tiếp xúc thân mật như thế này, chỉ là...... Muốn nhìn, được nhìn, sau đó, học.
Hi vọng mình có thể biến thành người giống như hắn.
Vậy mà, sau khi trải qua một đống chuyện, bây giờ cô gái rất rõ ràng, cô chỉ có thể là chính cô, có thể trở nên tài giỏi hơn bản thân ở hiện tại, nhưng vĩnh viễn đều không thể trở thành "Mục Tử Du".
Nhưng dù vậy, phần "Hướng tới" này của cô cũng sẽ không vì lí do này mà biến mất, dù phát hiện trên người hắn thật ra thì cũng có một chút "Khuyết điểm". Chỉ là đồng thời, cô gái lại phát hiện ra một điểm nữa, đó chính là —— so với đứng từ xa nhìn, làm bạn bè giống như bây giờ cũng rất tốt.
—— Không phải là cô quá mức rồi chứ?
Trong lòng của cô gái dâng lên cảm xúc rất phức tạp, có mừng rỡ khi được cùng "Thần tượng" làm bạn, lại lo lắng xem hành động như vậy có thể khiến "Thần tượng" bị "Vấy bẩn" hay không, nhưng có một việc có thể khẳng định, đó chính là, "Mục Tử Du", người để lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim cô đang từ từ thay thế bằng các sự việc mới hơn, điều này có lẽ chính là " Cập Nhật Hệ thống " phải không?
...... Mặc dù chính cô cũng hoàn toàn không để ý đến điểm này.
Về phần phiên bản mới so với phiên bản cũ rốt cuộc là tốt hay xấu, sợ rằng chỉ có khi hoàn thành bản "Cập Nhật" mới biết thôi.
Trong lúc suy tư, cô gái đã thành công đập ra mấy cái hố ở trên vách tường, sau đó nhanh chóng mà linh hoạt leo lên, cô đứng ở đầu tường, vươn tay về phía thiếu niên đứng bên dưới: "Sư huynh, lên đây đi!"
Lại một lần nữa một mình bị ở lại trong bóng tối, Mục Tử Du vẫn cảm thấy chút khó chịu như cũ, nhưng kì lạ là so với trong quá khứ đã ung dung hơn rất nhiều, đây đại khái là bởi vì......
Hắn giơ tay lên, nhìn chăm chú vào bàn tay ấm áp mà xinh xắn kia, móng tay được cắt sửa gọn gàng, khi nắm cũng hoàn toàn không sợ đâm bị thương, "Vật tựa chủ nhân", những lời này thật ra thì vô cùng chính xác.
"Sư huynh?"
Mục Tử Du thấy cô gái nghiêng đầu một chút, chớp chớp ánh mắt giống như đang nói —— người này còn đứng đó làm gì nha?
Trong nháy mắt, hắn bật cười.
Thiếu niên lấy tay che miệng, giống như muốn che giấu nụ cười, nhưng ý cười không tự giác đã lộ ra ngoài, lông mày ánh mắt đều không tự giác cong cong.
Đây lại là một nụ cười chân thật khó có được.
Nếu như nói trước đó, cô gái không thấy, như vậy hiện tại......
Mạc Vong: "......" QAQ hỏng bét! Cô còn vừa mới nói nụ cười của mình đã luyện tốt lắm rồi, thế nào nụ cười của Mục Sư huynh lại thăng cấp! A a a a! Cô nhất định phải càng thêm cố gắng mới được!
Đang lúc cô còn đang rối rắm vì nụ cười của hắn thì Mục Tử Du đã leo lên, vững vàng nắm tay của cô gái: "Đi thôi."
"Ừm!" Khi nói chuyện, cô gái muốn rút tay về.
"Vách tường quá chật lại đen xì, anh rất dễ bị ngã."
Thiếu niên lại dùng câu nói này thành công ngăn cản động tác của cô.
Mạc Vong ngẩn người, ngay sau đó gật đầu một cái: "Ừ, được." Nghe có vẻ không sai, ít nhất khi sư huynh bị ngã, cô có thể nhanh chóng kéo hắn lên, chỉ là......
"Mục Sư huynh, ngươi thật không nghĩ đến việc để em cõng sao? Như vậy thật sự dễ dàng hơn rất nhiều." 100% không cần lo lắng té xuống!
"...... Không cần."
"Suy nghĩ thêm một chút?"
"Không • cần • đâu!"
"......" Ảo giác sao? Dường như cô nghe được âm thanh có chút giống như đang cắn răng nghiến lợi...... Không không không, nhất định là ảo giác, Mục Sư huynh là người tốt, làm sao có thể sẽ cắn răng nha, ha ha ha ha!
Thật ra thì, hiện tại cắn răng không chỉ có Mục Tử Du, còn có một vị thiếu niên khác, thật ra thì......
"Đáng ghét! Lại thất bại!"
Thạch Vịnh Triết ngã ngồi trên mặt đất, trên trán tràn đầy mồ hôi, đấm một đấm xuống đất, bất mãn kêu lên. Thật ra thì không thể trách hắn nổi giận, bản thân vô cùng lo lắng cho cô gái, giờ phút này lại phải trải qua vô số lần cho gọi thất bại, phập phồng không yên cũng là khó tránh khỏi.
"Lần này so lần trước tốt hơn nhiều rồi." Mèo trắng liếm liếm móng vuốt, : "Dù gì cũng đã xuất hiện Ma Pháp Trận rồi."
"Nhưng chưa hoàn toàn thành hình đã biến mất."
"Trong thời gian ngắn làm được đến trình độ này đã là không tệ."
"......"
"Dù sao ngươi không phải là Esther đại nhân."
"Này!" Mới lấy được chút an ủi từ đồng đội, ngay sau đó lại bị đả kích...... Đây rốt cuộc là náo loại nào vậy! Chỉ là, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm để ý điều này, thiếu niên hít một hơi thật sâu, một lần nữa đứng dậy, : "Được, làm lại một lần nữa!"
"...... Nghỉ ngơi thêm một chút nữa." Brad cau mày, : "Khi sức cùng lực kiệt, sử dụng ma lực rất dễ bị phản lại."
"Bây giờ không có thời gian nghĩ đến việc đó."
"......"
"Hơn nữa, Tiểu Vong còn đang chờ......"
"Theo tiến độ hiện tại, chờ ngươi đến, đoán chừng cô ấy cũng đã sinh con cho người khác rồi."
"...... Câm miệng!"
Thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa ngưng thần định khí, hai cái tay để ở trước ngực, trên mu bàn tay phải khắc rõ Ma Pháp Trận, ám quang lóe lên, ngay sau đó, trong miệng của hắn đọc lên một đoạn dài chú văn vô cùng thần bí. Khi không ở trong trạng thái "Dũng giả", thật ra thì hắn hoàn toàn không biết mình đọc cái gì?? Nhưng bằng vào trí nhớ và khả năng lĩnh hội kinh người, nhanh chóng nhớ được những chú âm mèo trắng đã dạy.
Theo động tác của Thạch vịnh triết động tác, bên dưới hai chân của hắn lại xuất hiện ánh sáng màu hồng phác hoạ thành hình Ma Pháp Trận.
—— Kiên trì!
—— Lần này nhất định phải kiên trì đến nó thành hình!
——Tiểu Vong, cô ấy......
Có người nói, chín mươi chín lần thất bại có thể đổi lấy một lần thành công.
Thạch vịnh triết không có nhớ rõ rốt cuộc mình thất bại bao nhiêu lần, nhưng hắn biết, hôm nay hắn nhất định sẽ thành công, nhất định phải thành công, cho nên ——
"Lấy tên dũng giả, đồng đội trung thành nhất của ta, tiếp nhận khẩn cầu của ta, hãy hiện thân ở thế giới này đi!!!"
Lần đầu tiên!
Nói xong lời này!
Trong nháy mắt hồng quang nở rộ đến mức gần như chói mắt.
—— Thành công ư?
Thạch vịnh triết nheo lại tròng mắt theo bản năng, trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng sau một một khắc ngắn ngủn, ánh sáng tiêu tán.
Giống với lần trước, một quả cầu màu hồng lớn bằng ngón tay cái từ trong Ma Pháp Trận bay ra.
"Thành công!" Mèo trắng che miệng, : "Thật muốn xé ra để ăn nha?"
"...... Dám ăn liền giết chết ngươi!"
"Ta chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, chậc, thật là không có tính người!"
Khi hai người nói chuyện, Ma Pháp Trận trên mặt đất dần dần biến mất, cùng lúc đó, quả cầu cũng đã rơi xuống mặt đất, ánh sáng dần dần ảm đạm.
Ngay sau đó, thiếu niên nói: "Đồng đội trung thành, hãy đáp lại lời kêu gọi của ta!" Mặc dù hắn và cô gái giống nhau, cảm thấy khi nói ra những lời này vô cùng xấu hổ, nhưng vào giờ phút này thật sự không rảnh để rối rắm cái vấn đề này!
"......"
Tại sao không đáp lại?
Thạch vịnh triết không thể không lặp lại một lần nữa: " Đồng đội trung thành, hãy đáp lại lời kêu gọi của ta!"
"......"
"Đồng đội trung thành, hãy đáp lại lời kêu gọi của ta!"
"Đồng......"
"Gâu." Rốt cuộc, có một âm thanh không chút sức sống truyền đến.
"......" Tiếng kêu này......
Cuối cùng thì "Thánh thú" cũng rốt cuộc hoàn toàn hiện hình rồi.
Xuất hiện trước mắt Thạch Vịnh Triết là một con chó lớn màu trắng, diện mạo cực kỳ giống Teddy, hình dáng cũng rất giống chó Samoyed trưởng thành...... Cả người lông xù, dĩ nhiên, những thứ này đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, giờ phút này nó đang nằm trên mặt đất, lỗ tai và đuôi đều cụp xuống, cặp mắt cũng đóng chặt lại...... Thấy thế nào giống một con chó chết.
"Cho gọi...... Lại thất bại?" Trừ đi cái này, thiếu niên không nghĩ còn có khả năng nào khác.
"Không thể nào?" Mèo trắng bước những bước chân linh hoạt đi tới, vòng quanh con chó một vòng lại một vòng, : "Nếu hiện hình thành công rồi, thấy thế nào cũng nên thành công mà."
"Nhưng là, mày xem nó......"
"Chẳng lẽ vừa mới trải qua thay đổi không gian, cảm thấy không thoải mái?"
"Là như vậy sao?"
"Đại khái......" Brad đưa ra móng vuốt, đẩy một cái trên đầu Đại Cẩu, : "Này, chết chưa, chết thì nói một câu."
Thạch vịnh triết: "......" Chết còn nói cái quỷ gì!
"...... Chết rồi, có chuyện gì thì hoá vàng mã......" Âm thanh không còn hơi sức của Đại Cẩu lại một lần nữa truyền đến.
"Này!" Thiếu niên nổi giận, : "Đừng có giả chết!"
"Thật là nhảm vờ lờ........." Bạch cẩu vừa trách móc, vừa chậm rãi mở mắt, mãi đến lúc này, một người một mèo mới phát hiện, mắt của nó là màu đỏ, một màu sắc vô cùng khí phách...... nhưng đó là khi bên trong không xuất hiện một đôi mắt cá chết, : "Các ngươi không thấy ta tại ngủ sao?" Nó đưa ra móng vuốt như muốn đứng lên, nhưng rất nhanh lại mềm nhũn, ngã sấp xuống lần nữa, : "Tha cho ta đi...... Ta vừa mới đánh xong bài về nhà......"
"Bây giờ không phải là lúc ngủ!" Thạch Vịnh triết ngồi chồm hổm □, một tay đem Đại Cẩu bế lên, thả đến trước mặt kết giới, : "Nói tóm lại, nghĩ biện pháp đem nó giải quyết xong cho ta!" Nếu không hắn hao hết thiên tân vạn khổ để làm cái gì hả!
Lỗ mũi chó trắng hít hít: "Cái mùi này...... Kết giới?"
"Ngươi có mắt còn dùng lỗ mũi làm gì! Hơn nữa, thì không thể mở mắt to ra một chút sao?" Mắt cá chết cái gì xem ra cũng quá bỉ ổi đi!
"Xin lỗi nha, Khế Ước Giả, mắt của ta trời sanh đã như vậy."
"......" Ai tin!
"Thật." Giống như nhìn thấu ý nghĩ của thiếu niên, bạch cẩu giùng giằng đưa ra hai cái móng trước, linh hoạt kéo hai cái mí mắt lên, : "Nhìn, tất cả chỗ này đều là tròng mắt của ta rồi."
"......" Cho nên nói, trọng điểm căn bản không ở chỗ này được không?!
← Ch. 051 | Ch. 053 → |