Cậu không thể nào biết thổ lộ & cậu không thê nào biết lớn lên
← Ch.045 | Ch.047 → |
Phần một
Không có giáo viên ở lớp thời gian trôi qua thật là nhanh.
Rất nhanh, tiếng chuông báo hết giờ đã vang lên.
Dường như là đồng thời, một số bạn học nam trong lớp nhảy lên gào ra một tiếng, : "Ngao, "
Những bạn học còn lại tuy không có hành động khoa trương như vậy, nhưng đều không tự giác mà bật cười, đúng vào lúc này, bọn họ nghe được mười mấy âm thanh từ truyền sang từ lớp bên cạnh tương tự như "Con sói", rối rít cười to không ngừng.
Trong tiếng cười vang, Tô Đồ Đồ hỏi cô gái bên cạnh, : "Tiểu Vong, hôm nay đến lượt cậu trực đó."
"Ừ." Mạc Vong gật đầu một cái, không sai, theo thời khóa biểu do cô giáo chủ nhiệm Tôn lập, thì hôm nay là đến phiên cô và Thạch Vịnh Triết, về phần Thain, có lẽ là bởi vì vừa mới chuyển đến, còn chưa có thêm vào thời gian biểu.
Lâm Lâu cũng hỏi: "Cần giúp một tay không?"
"Không cần đâu." Cô gái khoát tay, quan hệ càng tốt càng không cần phải khách khi với đối phương, nếu thật sự cần cô nhất định sẽ nhờ. Nhưng bây giờ chỉ là quét lớp mà thôi, hai người là đủ rồi, chứ đừng nói đến bây giờ cô còn là một siêu cấp Đại Lực Sĩ.
Vì vậy, khoảng ba bốn phút sau, trong lớp chỉ còn lại hai người thiếu niên thiếu nữ.
Bởi vì quy định của lớp học, mọi người trước khi ra về đều đặt ghế của mình gác ở trên bàn, khiến người trực nhật dễ dàng quét dọn mặt đất.
Mạc Vong đứng lên duỗi lưng một cái: "Chúng ta bắt đầu đi?" Chỉ chỉ, : "Tôi hai tổ bên này, cậu hai tổ bên kia."
"Ừ." Thạch Vịnh Triết cũng đứng lên, : "Tôi đi lấy nước." Hiện tại đã vào thu lâu rồi, thời tiết lại khô ráo, bụi rất dễ bay khi quét lớp, mà cô gái từ nhỏ hít quá nhiều bụi sẽ bị đau họng.
"Tôi đi cùng với cậu."
Không đợi thiếu niên trả lời, thiếu nữa đã chạy tóe khói đến phía sau phòng học, nhấc hai cái bình phun nước, lại chạy trở lại, đưa một cái tới trước mặt tiểu trúc mã: "Ừ." Mặc dù một người xách hai cái cũng không có vấn đề gì, nhưng người trước mặt này rất sĩ diện, cho nên hay là thôi đi.
Bởi vì suy nghĩ đến vấn đề vệ sinh của không khí, cho nên dãy phòng học không có nhà vệ sinh, nhưng hai bên ở mỗi tầng đều có phòng rửa tay, hai người không tốn bao nhiêu thời gian đã đi tới đó, đem thùng ô doa đặt dưới vòi nước, mở vòi nước ra, "Rầm rầm" tiếng nước chảy trong nháy mắt vang lên, âm thanh này thật ra cũng không coi là lớn, nhưng vang vọng trong dãy phòng học yên tĩnh, ngược lại tạo ra một loại cảm giác "Vô cùng ồn ào".
Thiếu niên lặng lẽ quay đầu, nhìn chăm chú vào gò má cô gái ----- cô đang nghiêm túc nhìn dòng nước chuyển động, ánh mắt chuyên chú như vậy, đến mức hắn thậm chí còn có chút ghen tỵ với dòng nước đang hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô. Không, không, không, hiện tại đây không phải là vấn đề quan trọng, mà là....
"Tiểu Vong."
"Hả?" Cô gái nhìn hắn theo bản năng, : "Chuyện gì?"
"Cậu.... ." Chống lại ánh mắt trong suốt của cô, câu nói của Thạch Vịnh Triết lập tức ngưng lại, giống như không biết nên tiếp tục như thế nào.
Mạc Vong cau mũi một cái, có chút bất mãn hỏi: "Rốt cuộc là cái gì hả?" Ấp a ấp úng, do do dự dự, vừa nhìn là biết không phải chuyện gì tốt!
"Là vậy.... . Tối mai..."Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, quay mặt nhìn về nơi xa, bàn tay trong túi quần toát ra từng đợt mồ hôi, : "Nếu như cậu chưa có bạn nhảy...." Dừng lại một lần nữa.
"?"
"Cùng... Cùng..." Nếu như giờ phút này có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện thậm chí trên sống mũi thiếu niên cũng toát ra một tầng mồ hôi, : "Đi chung với tôi... Có được không?" Đến cuối cùng, âm thanh của hắn nhỏ đến nỗi không thể nghe nổi.
Nhưng cô gái nghe rất rõ ràng, hơn nữa dứt khóa đồng ý: "Ừ, được."
".... ." Giờ phút này tâm trạng của thiếu niên rất phức tạp, loại cảm giác này giống như ----- cẩn thận học tập, một tháng sau tham gia cuộc thi, kết quả giáo viên ra đề tất cả đều là nội dung của tiểu học!
Có vui sướng khi thành công vượt qua cuộc kiểm tra nhưng cũng khổ sở khi chỉ có mình mình để ý đến cuộc thi này.
Một cơn gió mát thổi tới, khiến nhiệt độ nóng bỏng trên mặt hắn từ từ tản đi.
"A, đầy nước rồi!"
"......"
"Này, cậu ngẩn người làm gì vậy? Cô gái vừa hỏi, vừa vươn tay về phía mặt Thạch Vịnh Triết.
"Pặc!"
Một tiếng kêu thanh thúy vang lênm cổ tay của cô đã bị thiếu niên nắm được.
"???"
Thiếu niên nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghi ngờ không hiểu của tiểu thanh mai, cảm xúc trong lồng ngực cuồn cuộn tăng lên, rõ ràng tình cảm trong lòng hắn đã sớm đầy đến nỗi nước đổ khó hốt lại, cô lại vẫn mờ mịt không biết. Do bị loại cảm giác mất cân bằng đó điều khiển, hắn hỏi một câu như vậy: "Thật ra, đối với cậu, ai cũng có thể đúng không?"
"Hả? Cậu nói cái gì vậy?"
Cô gái nhìn vào ánh mắt thiếu niên, nháy mắt đã sững sờ, ở trong trí nhớ của cô, con mắt của Thạch Vịnh Triết được di truyền trừ con mắt đẹp của chú Thạch từ trước đến nay đều rất có thần, làm cho người ta vô cùng ước ao ghen tỵ. Mà lúc này, tròng mắt đen nhánh cửa hắn lại tràn ngập tâm tình nào đó đang bị đè nén, nói như thế nào đây? Thoạt nhìn, khiến cho người ta thấy có chút khổ sở.
Mà lời nói của thiếu niên, cũng khiến cô cảm giác được một sự đè nén nào đó, hắn nói: "Nếu như không phải là tôi... Mà là những người khác, cậu cũng sẽ không do dự mà đáp ứng sao?"
Mạc Vong: ".... ." Đây là vấn đề rất đáng được để ý sao? Thật ra cô căn bản không có nghĩ nhiều đến vậy.
Thế nhưng những lời này, sau khi nhìn đến ánh mắt của hắn, dù thế nào cũng không thể nói ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí nhất thời lắng đọng lại.
Một lát sau, cô gái phản ứng lại trước tiên, cô cẩn thận từng li từng tý hỏi: "A Triết? Cậu tức giận à?" Mặc dù không biết là vì sao, nhưng rõ ràng là hắn tức giận mà?
".... ."
Thạch Vịnh Triết rất muốn thở dài một hơi, cô ấy còn không hiểu dù chỉ một chút.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên vang lên lời ba đã nói: "Con ngốc lắm, bản thân không nói có quỷ mới hiểu, người đàn ông tốt sẽ không hèn nhát trốn tránh trách nhiệm vì người khác chậm hiểm, cũng không có ai có nghĩa vụ "nhất định phải hiểu con" đâu."
Cô gái vẫn còn liều mạng nghĩ vì sao tên kia tức giận, lại đột nhiên nghe được một tiếng -----
"Thật xin lỗi."
"À?"
"Tôi nói, rất xin lỗi." Thanh niên thật lòng áy náy, ba nói đúng, là do tính khi của hắn thật sự là quá cố tình gây sự, bản thân.... Chính ngay bản thân hắn còn chưa nói rõ ràng, có tư cách gì mà trách cô "Không biết" đây?
"Hôm nay cậu thật là kì lạ." Đều nói phụ nữ hay thay đổi, cô gái cảm thấy đàn ông cũng chẳng khác là bao, hoàn toàn không có cách hiểu rõ có được không?
"Nhưng mà, đối với tôi, " Thạch Vịnh Triết chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cô gái, gằn từng chữ nói, : "Chỉ muốn đi cùng với cậu mà thôi."
".... Hả?" Mạc Vong ngây người, người này lại đang nói chuyện gì không đầu không đuôi vậy?
Mà vừa rồi nói ra một câu giống như lời "Thổ lộ", thiếu niên dường như đã mất hết dũng khí, hắn một lần nữa đỏ mặt nhìn về nơi khác, chỉ thỉnh thoảng dùng dư quang nơi khóe mắt trộm nhìn về phía mặt cô gái.
"A!" Một lát sau, cô gái rốt cuộc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, : "Tôi hiểu."
Trái tim nho nhỏ của thiếu niên một hồi cuồng loạn.
"Yên tâm đi, cho dù không có ai muốn đi với cậu, không phải vẫn còn có tôi đây sao!" Tưởng cái gì, hóa ra là lo lắng cô đồng ý đi với người khác, thì sẽ không có ai đi cùng hắn sao? Sao không nói sớm! Dù gì cũng có nhiều năm tình cảm như vậy, cô chắn chắn sẽ không bỏ hắn lại mộ mình hắn mà.
"........"
"Bây giờ yên tâm rồi chứ?"
"Yên tâm....."
Cô gái gật đầu liên tục.
"Cái quỷ ý!"
Cô gái: "......"
Thiếu niên rốt cuộc không thể nhịn được nữa buông tay tiểu thanh mai ra, một dầu ngón tay chọc lên ót cô, cực kỳ tức giận nói: "Đầu óc của cậu bị hỏng sao?" Lại có thể hiểu ý của hắn.... theo ý nghĩa quỷ quái nào vậy!
"Đau......" Cô gái ôm lấy đầu, : "Cậu làm cái gì thế hả?"
"Ai nói không ai muốn đi cùng tôi đến đó!"
"Không phải chính cậu à?"
"Tôi mới....."
Vì vậy, cuối cùng lại biến thành bi kịch như này.
Bởi vì sau khi tan học phòng học dường như không còn có người, nên hai người cũng không có khống chế âm thanh và tâm trạng của mình, mà đề tài cũng càng ngày càng..... Khụ, càng ngây thơ....
Ví dụ như -----
"Chỉ cần tôi muốn, rất nhiều người sẽ đi cùng với tôi!"
Lại ví dụ như ----
"Có tin là tôi không đi với cậu nữa không?"
Lại ví dụ nữa như ----
"Như vậy, đi chung với anh được không?"
"Được!" Mạc Vong trả lời theo bản năng, sau đó mới ý thức được cái gì không đúng, ai ai ai ai? Âm thanh vừa rồi....
Mà thiếu niên đứng đối diện cô đã xù lông: "Anh tới làm cái gì?"
"Thạch sư đệ, không cần khẩn trương, anh chỉ là nghe thấy tiếng huyên náo ô cùng lớn ở dãy phòng học, cho nên tới đây xem xét một chút mà thôi." Mục Tử Du nhếch miệng, nhìn chăm chú vào nét mặt đã nổi trận lôi đình của thiếu niên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
"Rất xin lỗi, sư huynh, bọn em không cố ý."
"Không sao." Thiếu niên lắc đầu một cái, : "Nhưng mà sau khi tan học nên về sớm một chút thì tốt hơn, quá muộn không an toàn."
"Ừm!" Mục sư huynh quả nhiên là người tốt....
Mục Tử Du hoàn toàn không biết mình được trở thành người tốt: "......" Mới vừa rồi trong nháy mắt đó dường như rét lạnh, ảo giác sao? Thôi, không sao cả, hắn hướng hai người gật đầu một cái, : "Anh còn phải đi kiểm tra công việc bố trí lễ đường, không làm phiền hai người."
Thạch Vịnh Triết rất phách lối đáp lại: "Anh biết làm phiền là tốt rồi."
"Này." Cô gái len lén lấy cùi chỏ huých vào người thiếu niên, nhưng trong lòng rất nghi ngờ, người này rốt cuộc vì sao lại ghét Mục sư huynh đến vậy? Chẳng lẽ có điều gì cô không biết?
Người sau khẽ hừ một tiéng, lại rốt cuộc không nói gì cả.
Không thể nghi ngờ, từ lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, Thạch Vịnh Triết đã có cảm giác chán ghét mãnh liệt. Loại cảm giác này không phải do nói chuyện hay ở cùng với nhau gây ra, mà chỉ là một loại trực giác tự nhiên, hơn nữa hắn vô cùng tin tưởng, đối phương thật ra cũng giống như vậy.
Khác nhau chỉ ở chỗ, đối phương dùng vẻ ngoài mỉm cười để che dấu, còn hắn ngay từ đầu đã lười phải ngụy trang. Ghét chính là ghét, thể hiện ra thì sao, người này có thể làm gì hắn?
"Như vậy, anh đi trước đây." Mục Tử Du xoay người đi vài bước đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía cô gái nở một nụ cười ôn hòa, : "Sư muội, tối mai anh ở lễ đường chờ em."
"Hả?" Mạc Vong ngây người, gì gì gì?
"Không phải vừa mới quyết định rồi sao?"
"......" Cô chỉ là thuận miệng trả lời thôi, hắn lại cho là thật???
"Ngày mai gặp." Cười.
Trước khi cô gái nói thêm điều gì, thiếu niên xoay người rời đi, ý cười trên khóe môi dần dần thu lại. Hắn thật sự không thể làm gì vị Thạch sư đệ kia, nhưng lại có thể cướp đi trân bảo trong tay hắn. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể bình ổn được tâm trạng sâu trong nội tâm hắn, từ lần đầu tiên gặp đã gây lên một cảm giác "Chán ghét" mãnh liệt.
___ Rõ ràng điểm xuất phát giống nhau, tại sao hắn cái gì cũng có thể có?
____ Điều này quá không công bằng.
Phần hai
Có câu "Thịt béo đến miệng còn bị hồ ly ngậm tha đi", nói đại khai chính là tình huống bây giờ của Thạch Vịnh Triết. Mặc dù lửa giận ngất trời trong lòng, nhưng hắn không thể xông lên đánh người, bởi vì hắn rất rõ ràng, làm như vậy sẽ đúng theo ý nguyện của đối phương.
Mặc dù cô gái trong mắt thiếu niên rất "Ngu ngốc", nhưng không thể không nói, trong phần lớn tình huống, hắn thông minh hơn cô rất nhiều. Nếu nói "Ngu ngốc", thì chỉ là một mình cô phạm phải mà thôi.
Mạc Vong: ".... ." Được rồi, cô cho tới bây giờ vẫn chưa phản ứng kịp, mới vừa rồi là Mạc sư huynh chơi trò xỏ lá sao? Đột nhiên có loại cảm giác thần tượng sụp đổ rơi xuống phàm trần.
"Trở về thôi."
Sau khi Thạch Vịnh Triết nói một câu như vậy, đôi tay nhấc hai cái bình phun nước, dẫn đầu đi tới hướng phòng học.
"A Triết..." Cô gái sửng sốt một chút, mới: "Ừ" theo sau, nhưng trên đường, thỉnh thoảng.... Được rồi, luôn luôn chú ý sắc mặt của tiểu trúc mã.
".... ." Nhìn lén cũng không biết à? Người này rốt cuộc vụng về đến mức nào?
Nội tâm thiếu niên không biết nói gì.
Nhưng mà, hắn thật sự không có tức giận cô gái. Mặc dù trước kia có chút cảm giác mơ hồ, nhưng nháy mắt vừa rồi, hắn xác định được ___ Mục Tử Du thật sự là nhằm về hắn.
Nói theo một cách khác, cô bị hắn liên lụy.
Mà biện pháp của đối phương giống như đơn giản nhưn fg nói trắng ra chính là để trút giận, hoặc là nói, tên mặt trắng nhỏ kia chính là cố ý vạch trần tất cả cho hắn thấy giống như hiện tại, trắng trợn thể hiện rõ câu nói ___ "Ngươi không vui vẻ, ta liền sung sướng".
Đã như vậy, chuyện giống hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà, chỉ là ghét mà thôi, có thể làm ra tình trạng đến vậy sao?
Chẳng lẽ......
Trong lòng Thạch Vịnh Triết đột nhiên dâng lên một suy đoán, hắn quyết định trở về phải hỏi người cha "Không gì không biết" về chuyện này một chút, nói không chừng thật sự có thể lấy được đáp án.
Có lẽ là bởi vì trong lòng có tâm sự, hắn vô cùng bình tĩnh cùng cô gái quét xong, đổ rác, tản bộ về nhà.
Sau khi về nhà, đến cặp sách Thạch Vịnh Triết cũng không cất, trực tiếp đến tìm Thạch Vũ Trạch đang ngồi trên sô pha "Dưỡng lão", nhưng không lập tức mở miệng, mà tự hỏi nên nói từ đâu.
Nhưng vào lúc này ____
"Chết tâm đi."
Ba Thạch vững vàng như núi, tám gió thổi cũng không động đột nhiên mở miệng: "Nhìn nữa con cũng không đẹp trai hơn ba được."
"...... Ai quan tâm cái này đâu!" Thật là, người này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, một ngày không đả kích hắn trong lòng sẽ khó chịu sao?
"Câm miệng, kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với ba!"
"Ai là kẻ thua cuộc chứ!
Ba Thạch để tờ báo xuống, bởi vì vợ không có ở đây, không chút khách khí xì nhẹ ra tiếng: "Vừa nhìn khuôn mặt xui xẻo của con đã biết, lại thất bại rồi?"
"......"
"Qủa nhiên." Lắc đầu thở dài, đứa bé ngu xuẩn này rốt cuộc giống ai đây? Không phải bị ôm nhầm ở bệnh viện chứ?
"Không có thất bại!" Thiếu niên cãi lại theo bản năng, hắn thật sự có mời được cô, chỉ là....
"Thật?" Ánh mắt hoài nghi.
Thạch Vịnh Triết: ".... ." Đối mặt với ba, hắn có thể nói gì, chỉ có thể yên lặng nói lảng sang chuyện khác, : "Ba, ba biết Mục gia không?"
"Mục gia?"
"Vâng."
Ba Thạch suy tư một lát, trên mặ lộ ra biểu cảm tất cả đều nằm trong lòng
Thiếu niên lên tinh thần: "Cái gì?" Ba quả nhiên biết?
"Thì ra con bị người ta ngáng đường, thật là vô dụng mà."
"......" Hắn chỉ hơi hỏi thăm thôi, tại sao ba lại biết được rõ ràng như thế!
"Nhưng mà, nói đến Mục gia, ba ngược lại nhớ ra một chuyện." Thạch Vũ Trạch lấy ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đỡ chán, đây là động tác đặc biệt lúc ông suy tư, sau khi nhớ lại một lát, hỏi hắn, : "Cậu bé gây khó dễ cho con có phải lớn hơn con một tuổi không? Ba nhớ tên là.... Ưmh, Tử Du?"
"Đúng, chính là hắn."
"Vậy sao.... ." Ngay sau đó ba Thạch rơi vào trầm tư một lần nữa.
Thiếu niên yên tĩnh chờ một bên, cho tới khi đợi gần mười phút, hắn mới không nhịn được gọi ba mình: "Ba?"
Ba Thạch nghiêng đầu liếc nhìn con trai ngu ngốc của mình, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, : "Tại sao con vẫn ở đây?"
".... . Ba đủ rồi!" Nếu không phải chờ ba suy tính kết quả, ai sẽ giống như kẻ ngu đứng đợi ở đây chứ!
"À, cậu bé kia." Ba Thạch lười biếng vẫy vẫy tay, : "Nếu như ba đoán không lầm, hắn nhằm vào con hoàn toàn là hành vi cá nhân, không cần để ý."
"......."
"Hay là nói, con không giải quyết được người ta, muốn cầu xin ba giúp?" Vẻ mặt khi dễ.
"Ai cần ba giúp một tay!"
"Vậy thì tốt, dù nói thế nào con cũng là con ba, đừng ở bên ngoài làm ba mất mặt!"
"......" Đến cuối cùng, hắn hoàn toàn không nói gì có được không?
Nhưng mà, cũng không phải không tiết lộ được tin tức gì.
Tối thiểu Thạch Vịnh Triết cũng hiểu được một điểm, đó là Mục Tử Du nhằm vào hắn là có nguyên nhân đặc biệt, ba không chịu nói, tám phần không phải là lý do quá quan trọng, mà theo ý ông là rất "Nhàm chán".
Không chỉ trong lòng Thạch Vịnh Triết cuồn cuộn suy đoán, mà ở trong căn phòng cách vách, Mạc Vong cũng rất nghi ngờ.
Nguyên nhân chính là, theo cô thấy thì hình như Thạch Vịnh Triết quá bình tĩnh, trong tình huống bình thường hắn chẳng phải nên giống như trước đây khóc hô to (Thạch Vịnh Triết:...... Đó là trước kia khi sáu tuổi có được không?!) buồn bực chứ? Đột nhiên trưởng thành? Không, người bình thường sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.
Có lẽ vẻ mặt phiền não của cô quá mức rõ ràng, từ trước đến nay Esther không hay vượt qua giới hạn cũng không nhịn được mở miệng hỏi ___
"Bệ hạ, ngài có chuyện gì phiền lòng sao?"
Grays vọt tới nơi, một cước đạp về phía Esther: "Bệ hạ, hãy để cho Grays tôi đây đến lắng nghe phiền não của ngài."
Thain trực tiếp xông ra từ sau sopha: "Bệ hạ, bởi vì quá nhiều bánh xe dự phòng nên không lựa chọn được sao?"
"...." Cô đang bị mỉa mai sao?
Nhưng vừa nhìn nét mặt thiếu niên tóc vàng cô đã biết, người này không có ý giễu cợt, chỉ là nói ra ý nghĩ chân thực trong nội tâm mà thôi, nhưng như vậy càng làm cho người ta im lặng nghẹn họng có được không? Dùng lời của Tô Đồ Đồ thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thẳng thắn không bí mật!
Chỉ là, tục ngữ đều nói "Đầu của ba ông thợ giày hơn Gia Cát Lượng*", mọi người cùng nhau thảo luận hình như cũng không tồi.
* đề cao sức mạnh tập thể.
Vì vậy, cô gái nói: "Các anh cảm thấy, dưới tình huống như thế nào sẽ khiến một người bỗng nhiên trưởng thành?"
Ba người cùng nhau suy tư.
"Tôi biết rồi!" Grays giơ tay, : "Bệ hạ, xin hãy để tôi giải thích nghi vấn của ngài."
"Ừ, anh nói đi."
Thanh niên tóc tím khiêu khích liếc nhìn tình địch của mình một cái, mới nói như vậy: "Ở Ma giới có câu tục ngữ ___ yêu làm cho người ta trưởng thành."
"Không, không thể nào." "Thạch Vịnh Triết? Yêu? Cảm thấy tên kia cùng từ này hàn toàn không liên quan có được không? Hơn nữa, vừa thấy Mục sư huynh là hắn lại... Yêu.... Cảm giác không đúng ở chỗ nào!
Không được! Nếu nghĩ tiếp sẽ giống như bước vào một thế giới mới không thể quay đầu, dừng lại!
Nhưng vào lúc này, thanh niên mặt than tiếp tục lên tiếng: "Grays, câu nói kia phải là "Hôn nhân làm người ta trưởng thành" chứ?"
".... . Câm miệng! Ta nói yêu chính là yêu! Loại người lớn tuổi mà còn không có người con gái nào dám đến gần như ngươi thì biết cái gì!"
"Hai vị tiền bối, ta lại nhớ hình như là ___ con cái làm cho người ta trưởng thành."
"......" X2
Mạc Vong yên lặng mơ mộng tình cảnh người kia ôm đứa bé tay chân luống cuống, kìm lòng không được cười ra tiếng: "Ha ha ha...." Thật đáng tiếc là cô không biết vẽ tranh, nếu không nhất định phải vẽ ra đua cho hắn!
".... ." x3
Sau đó ba vị thanh niên lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.
Grays: Bệ hạ làm sao vậy?
Thain: Đột nhiên cười, lời chúng ta nói rất buồn cười sao?
Esther: Bệ hạ cười tự nhiên có lý do của cô ấy.
Thain: Nói cũng phải.
Grays: Esther, cái tên thích nịnh nọt này, tiếp chiêu!
Esther:...... Đảo mắt ngày hôm sau đã tới.
Mặc dù ban ngày được nghỉ, nhưng Mạc Vong đã rời cửa nhà từ rất sớm, không phải đi đến trường, mà là đi tìm người bạn nhỏ Tô Đồ Đồ.
Mặc dù vẫn nói "Muốn cùng người giàu có làm bạn", nhưng kỳ thật cô đã coi Tô Đồ Đồ là " Thổ Nhị Đại" rồi, cửa hàng quần áo cô ấy kích thước không nhỏ, nghe nói không ít "Nhãn hiệu cao cấp" đều là do nhà cô ấy làm, nhưng do vẫn là học sinh nên Mạc Vong không có khái niệm gì đối với vấn đề này, chỉ biết là có không ít người nói tìm người bạn nhỏ của mình có thể mua được quần áo "Vừa đẹp lại thuận tiện".
Khi ba người chơi chung với nhau thì Tô Đồ Đồ thỉnh thoảng cũng nói về tình huống nhà mình, cha mẹ cô ấy cũng sinh cô ấy rất muộn giống như cô, phía trên còn có hai anh trai "Cả ngày bắt nạt người khác", tuy nói vậy, nhưng khi nói chuyện nụ cười trên mặt cô ấy đều rất vui vẻ, có thể thấy được tình cảm một nhà hẳn là rất tốt.
Mà trong nhà cô ấy cũng rất được cưng chiều, cũng vô cùng ủng hộ cô ấy "Tự thiết kế trang phục mình thích", thậm chí còn khoa trương đi thuê một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ ở gần trường học. Bên trong ngoài những quần áo thông thường bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ bán quần áo do Tô Đồ Đồ thiết kế để tìm nhà máy làm đồng phục, mỗi loại chỉ có một bộ, bán xong cũng không làm tiếp.
Có lẽ bởi vì bằng tuổi nhau, mặc dù cô ấy không có nhiều thời gian thiết kế quần áo và số lượng hàng ít ỏi, nhưng lại được học sinh rất hoan nghênh, không ít học sinh không có việc gì thì tới đi dạo, ngắm xem có thể mua đồ hay không. Vậy mà số người biết đến cửa hàng này cũng chỉ le que mấy người, cô gái cũng là một trong số đó.
"Tiểu Vong! Ở đây, ở đây!"
Vừa mới đến gần cửa hàng, Mạc Vong đã nghe được tiếng kêu như vậy, vừa ngẩng đầu, hai người bạn nhỏ đang đứng ở tầng hai của cửa hàng vẫy tay về phía cô.
Cô gái cũng cười vẫy tay đáp lại, rồi sau đó đi vào cửa hàng.
Tầng một có một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi đang ngồi, là chủ của cửa hàng này trên danh nghĩa, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Mạc Vong tới chơi, từ trước đến giờ lại rất lễ phép, bà vừa thấy cô gái đã cười rộ lên: "Họ đều ở trên lầu."
"Cảm ơn dì."
"Không cần khách sáo."
Cô gái mới đi được một nửa cầu thang, Tô Đồ Đồ từ trước đến giờ đều nóng lòng đã chạy xuống kéo tay của cô: "Mau lên đây, tớ chờ cậu lâu lắm rồi!"
"Còn tận một ngày, cậu gấp cái gì."
"Vấn đề là tớ làm cho mỗi người các cậu cũng đến năm sáu bộ quần áo, muốn mặc thử thật cẩn thận xem sao!"
"......" Cứu mạng!
"Hắc hắc he he hắc, không cần xấu hổ, cởi đi!"
"Ai nha nha, da thật đẹp, hắc hắc he he hắc.... ."
"Dáng người thật không tệ.... Hắc hắc he he hắc hắc he he hắc.... ."
"Không không không không không không cần đâu!!!!"
Cùng lúc đó, đang đứng trên nóc nhà nghe lén... Không đúng, là bảo vệ Ma vương bệ hạ, Esther và Grays yên lặng ho nhẹ ra tiếng, cho nên quên không để ý đến Thain, vì thế thiếu niên tóc vàng lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, không có kinh nghiệm liền trực tiếp nhảy từ nóc nhà tới cửa sổ tầng hai, không chút do dự phá cửa sổ xông vào ____
"Dừng tay!" Bỏ Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ ra !!!....... Ah?
← Ch. 045 | Ch. 047 → |