Cô không thể nào bị hù dọa & cậu không thể nào là bánh xe dự phòng
← Ch.044 | Ch.046 → |
Phần một.
Nếu như trời cao cho Mạc Vong lựa chọn lần nữa, cô sẽ không khách khí chút nào đêm người tên Thain trước mắt này nhét vào Ma pháp Trận ném về Ma giới.
Đáng tiếc, trên đời này không có "Thuốc hối hận", mà cô cũng chỉ có thể khó khăn đối diện với tình cảnh túng quẫn này, mà những học sinh ban đầu vốn sợ ngây người cũng không khách khí bắt đầu ồn ào lên, mặc dù chỉ là cười hì hì nói "Ha***".... Nhưng, vẫn khiến cô gái cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật là quá quá quá mất mặt rồi.
Cầu xin cứu gúp, TAT
Dưới tình huống này, một người bất ngò xuất hiện ở cửa.
"Thain."
Thiếu niên vốn đang nghiêm túc đợi cô gái trả lời vội vàng quay đầu, "Ngải..." Đúng rồi, ở trường học phải gọi là, "Thầy giáo Ngải?"
___Tiền bối Esther đang tức giận sao? Ánh mặt thật đáng sợ!
Dĩ nhiên, việc này chỉ người quen biết mới có thể nhận ra, bởi vì trong mắt của phần lớn mọi người, "Thầy giáo Ngải" trong truỳên thuyết dù là hỉ nộ ái ố đều là khuôn mặt than, có người còn hoài nghi cơ bắp ở gương mặt hắn trời sinh đã bị hoại tử.
Nhưng dù như vậy, những người ở đây đều niết thanh niên đã tức giận, bởi vì___
"Cùng tôi đi ra ngoài một chút."
Dường như trong lời nói của hắn có thể rơi ra vụn băng.
Rõ ràng mới chỉ là mùa thu, không ít người lặng lẽ cảm thấy mình nên mặc áo bông rồi, chẳng lẽ đây chính là # muội khống ca ca# không dễ chọc trong truyền thuyết? Lại nói mẹ thật là lớn (Mạc Vong:...) bản thân đã trâu bò rồi, lại thêm một người anh trai trâu bò nữa thật sự không có vấn đề gì sao? Qủa thật giống như là chó dữ mà trên người còn treo biển "Người lạ chớ vào"!
".... Tôi biết rồi."
Vì vậy, bạn học Thain cứ thế bị nhéo đi ra ngoài, cho tới buổi trưa vẫn không thể sống sót quay trở lại.
Mạc Vong thở dài nhẹ nhõm, dù thế nào chăng nữa, có thể được giải vây là tốt rồi, nếu không thật lòng cô không biết nên làm như thế nào đây?!
Đáng tiếc, cô yên lòng quá sớm....
Giữa trưa, căn tin.
"Này, có nghe nói không, hôm nay năm nhất có một bạn ngoại quốc chuyển tới."
"Ai? Thật?"
"Sau đó người nước ngoài kia theo đuổi một nữ sinh ngay tại lớp hắn rồi!"
"!! Trời ạ, thật?"
"Không đúng, tớ nghe nói là cầu hôn mà."
"Hả? Có thể kết hôn ở tuổi này sao?"
"Hình như các quốc gia khác có thể hay sao ý."
Mạc Vong hộc máu: "......" Xin đừng tùy tiện nói chuyện bậy bạ, chuyện này cô thậm chí còn chưa từng nghe qua có được hay không?
"Phốc."
"Đồ Đồ!" Cô gái trừng mắt về phía bạn xấu vô cùng không có lương tâm của mình, : "Cậu còn dám cười?"
"Xin lỗi, nhưng mà...." Tô Đồ Đồ che miệng lại, : "Tiểu Vong, vận khí cửa cậu thật là...." Mới đi học có bao lâu, tin đồn về cô đã bay đầy trời. Cái gì "Nữ Lực Sĩ", cái gì "Sắc ma biến thái", "Cuồng j □ j" cái gì đó, hiện giờ lại...
"Tin tức mới trong truyền thuyết."
Lâm Lâu bổ đao sắc bén khiến Mạc Vong đau đầu một trận, cô nâng trán: "Các cậu đủ rồi.... ." Cô muốn khóc rồi có được không?
"Nhưng mà, " Tô Đồ Đồ liếc nhìn Thạch Vịnh Triết vẫn không nói một lời, : "Nói đi nói lại, nếu như lúc đó thầy Ngải không đến, cậu sẽ đáp ứng bạn học nước ngoài đó sao?"
Mạc Vong ngẩn người, cô nghêng đầu suy tư chốc lát, thành thật trả lời nói: "Tớ cũng không biết nữa."
"...... Đây là đáp án kiểu gì vậy."
"Bởi vì" Cô gái buông tay, : "Tớ không biết nhảy, đối với đêm khiêu vũ gì đó hoàn toàn không có hứng thú! Nếu như nói nhất định phải mời một người, tớ cảm thấy ai cũng có thể mà." Dù sao cũng chỉ là muốn tới giúp vui.
"Nói như vậy..." Tô Đồ Đồ cười đểu chỉ về hướng thiếu niên, : "Vị này cũng có thể sao?"
Thạch Vịnh Triết: "......"
Mạc Vong: "......"
Hai người liếc nhau một cái theo bản năng.
Chẳng hiểu tại sao, thiếu niên thiếu nữ cảm thấy có chút lúng túng, người sau khuôn mặt vốn đã hơi ửng đỏ, nhưng vừa nhìn thấy người trước so với mình càng đỏ mặt hơn, trong lòng chẳng biết tại sao liền toát ra một chút ý tưởng "Xấu xa", vì vậy nâng cằm, bá vương nói: "Nếu cậu ấy chịu chủ động mời, tớ có thể suy nghĩ một chút."
".... . Ai thèm làm vậy!"
"Vậy coi như xong." Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động đi mời sao? Không có đâu!
"......" QAQ đừng dễ dàng kết thúc như vậy chứ! Cái kia chỉ là cãi lại theo bản năng thôi, hoàn toàn không phải ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn mà!
Tô Đồ Đồ: ".... ." Không được, người này quá ngốc ròi, không có thuốc chữa! Qủa nhiên từ hôm nay trở đi nên ủng hộ người nước ngoài!
. Lâm Lâu bình tĩnh uống xong ly trà: "Đồng cảm."
Nhưng vào lúc này, Mạc Vong cảm thấy có cái gì đó lông lá cọ vào chân mình, cũng may bây giờ đã quen với cảm giác này, không giống lần đầu tiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Mà mang đến loại cảm giác này ____
"Meo meo~" Mèo trắng trên trán có nạm đá quý màu đỏ đỏ ngẩng đầu, xông về phía cô gái kêu một tiếng, dĩ nhiên, với người bình thường, thì chỉ là trên đầu nó có một nhúm lông màu đỏ mà thôi.
Cô gái ngầm hiểu gật gật đầu: "Tạm thời tớ có chút chuyện, tớ đi trước nhé." Không sai, kể từ khi ý thức được bản thân công khai bế cô ra khỏi nhà ăn đã khiến cô gặp phải rắc rối, hiện giờ Esther có chuyện đều phái Brad • Backham tới thông báo cho cô gái: "Bệ hạ, lại có chuyện tốt, có thể gia tăng năng lực rồi."
"Đi đi đi đi."
"Cẩn thận một chút."
Từ lâu hai người bạn nhỏ đã quen với tình huống đột nhiên như thế này, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Dù trong lòng thiếu niên có rối rắm thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản tiểu thanh mai đi làm việc chính được, lại nói con mèo trắng này không phải là đồng bọn của dũng giả sao? Cứ như vậy trở thành tay sai của Ma vương thật sự không có vấn đề gì sao?!
Đi theo mèo trắng đến phía sau phòng ăn, Mạc Vong khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói thật, mặc dù truyền bát quái những người đó không chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô, nhưng thân là người trong cuộc vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, giờ phút này vừa ra khỏi đó, bỗng cảm thấy tâm tình sáng sủa bầu trời rộng lớn.
Mèo trắng nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, mở miệng nói, : "Ngươi đi nhanh một chút, không thể khiến Esther đại nhân chờ lâu!"
Mạc Vong: "..... Rốt cuộc là vì sao ngươi lại thích hắn như vậy?"
"Ai biết!"
"Hả?"
Mèo trắng khẽ hừ một tiếng, ngồi chồm hổm tại chỗ, lấy một cái móng vuốt ôm ngực, lại có thể chua lòm ngâm lên thơ: "Tình ~ không ~ biết ~ nơi ~ sinh ~ một ~ chuyện ~ tình ~ sâu ~~ ta đây mới thật sự là yêu! Tiểu nha đầu Ma vương như ngươi thì biết cái gì."
Cô gái nâng chán, tình cảm vượt qua chủng tộc sao? Cô vẫn không hiểu rõ lắm.
"Hơn nữa, Esther đại nhân cho ta cá khô ăn ngon nhất ~~."
"..... Đây mới chính là sự thật thì có!"
Mèo trắng xù lông: "Câm mồm, không cho phép ngươi vũ nhục tình yêu trong sáng của ta!"
Cô gái không thể kiềm chế được ham muốn châm chọc của mình: "Trong sáng ở chỗ nào?"
"....... Meo meo ~"
"Hả?" Cô ngẩn người, ngồi chồm hổm □ cùng mèo trắng nhìn nhau, : "Tại sao lại đột nhiên kêu 'meo meo' vậy?"
"Meo meo ~"
"...." Đây là thế nào đây? Mạc Vong nghi ngờ nghiêng đầu một chút, nhưng vào lúc này, cô cảm giác có một chút khác thường sau lưng mình, quay đầu lại theo bản năng, cô kinh ngạc thấy một khuôn mặt ngay gần sát, : "A!"
Thấy cô sắp bị dọa tới té ngã trên mặt đất.
"Bặc!"
Một cánh tay có lực bắt được cổ tay của cô.
"..... Lục, Lục sư huynh?"
"Thật đúng lúc, sư muội." Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô gái, thiếu niên cười hì hì trả lời, : "Đột nhiên anh cảm thấy chúng ta rất có duyên."
"Hả?"
"Em xem!" Lục Minh Duệ dùng cằm hướng về tình trạng của hai người lúc này ___ cơ thể cô gái đang ngồi xổm dưới đất hơi hướng ra sau, một tay chống phía sau lưng, một tay kia thì bị □ hắn tóm lấy. Thiếu niên chậm rãi dùng sức, vừa giúp cô gái tìm về trọng tâm vừa nói tiếp, : "Mỗi lần gặp nhau đều có sắc thái mạo hiểm ~"
"....." Mạc Vong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, : "Nguyên nhân hoàn toàn là do sư huynh mà?" Lén lén lút lút đến gần người khác từ sau lưng, rõ ràng lần trước còn dảm bảo sẽ không chào hỏi giống như vậy nữa!
"Xin lỗi xin lỗi, " Lục Minh Duệ thấy cô gái đứng thẳng người, rút tay về tạo thành hình chữ thập nói xin lỗi, : "Nhất thời không cẩn thận nên đã quên mất lời cam đoan trước kia."
Đứng lên vỗ vỗ quần áo Mạc Vong: "....." Này này, trắng trợn nói ra lời nói không có thành ý như vậy thật sự không có việc gì ư?
"Chủ yếu là bởi vì thấy sư muội rất vui."
"......" Này, đều là lỗi của cô sao?
Lục Minh Duệ chăm chú nhìn vào thiếu nữ rõ ràng buồn bực đến chết lại chỉ có thể oán thầm, trong lòng cười đến ngả nghiêng, mặc dù Tử Du để cho hắn điều tra cô em này lần nữa, nhưng nhìn bề ngoài và hành động, dù thế nào cũng là tiêu chuẩn của một em gái nhỏ mà? Chả lẽ sức lực hơi lớn một chút thì không phải là thỏ rồi sao? Chỉ là, càng tìm hiểu, hắn ngược lại phát hiện một chút thú vị.
"Nói lại, sư muội vừa rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện với ai vậy?"
"À, em....." Hiện giờ Mạc Vong rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao vừa rồi mèo trắng đột nhiên kêu "Meo meo", thì ra là phát hiện người này đến. Nhưng mà, cô cũng không thể nói rằng mình nói chuyện cùng mèo được đúng không? Nhưng nếu nói dối lại bị giảm ma lực..... Trong một khoảng thời gian ngắn cô gái xoăn xuýt.
"Meo meo ~"
"Thì ra là mèo à, " Thiếu niên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, : "Anh còn tưởng rằng sẽ là một chủng tộc tí hon.... sinh vật thú vị nào đó chứ."
"..... Loại sinh vật đó không có tồn tại."
"Tuy nói vậy, " Thiếu niên nhìn về phía cô gái, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chống lại nhau, : "Nhưng nếu là lời sư muội nói ra, chuyện kì dị hơn nữa cũng có khả năng trở thành sự thực."
Mạc Vong hơi ngớ ra, không biết có phải là ảo giác hay không, có một giây, cô cảm thấy ánh mắt đối phương sắc bén tới đáng sợ, vậy mà cảm giác kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, đến cuối cùng lại giống như trong lúc vô tình cô đã sinh ra ảo giác vậy.
Mà cô chưa kịp ngỡ ngàng, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi, sư muội."
"Cái... cái gì?"
Thiếu niên lộ ra một nụ cười xấu xa, ranh mãnh hỏi: "Nghe nói hôm nay có một người ngoại quốc cầu hôn em rồi hả?"
"......" Hắn có thể không đề cập đến vấn đề này không?
Nếu như nhất định phải dùng bốn chữ để miêu tả cảm giác của Mạc Vong lúc này, đó không thể nghi ngờ chính là Bát Qúai Đảng đèu biến mất biến mất biến mất!
Vượt qua bốn chữ?
Như vậy có thể thấy được sự phẫn nộ trong nội tâm cô gái.... Xem, đến đầu cũng bị cháy hỏng luôn rồi!
"Xem ra là thật." Lục Minh Duệ sờ sờ cằm, giống như lẩm bẩm lầu bầu.
"Không phải đâu!" Nếu như trước mặt có một cái bàn, Mạc Vong khẳng định đã lật ngược cái bàn đó lên rồi, : "Không có chuyện đó đâu! Chỉ là cậu ấy mời em đến vũ hội Vạn Thánh mà thôi! Hơn nữa em....."
"Phốc! Ha ha ha ha......"
Thấy thiếu niên ôm bụng cười ngả ngiêng, cô gái lộ ra vẻ mặt ngây ngô, một lát sau mới phản ứng lại ___ hình như cô bị bắt nạt rồi? Thật là nhớ đánh người làm như thế nào..... Vấn đề là đối phương lại không động thủ trước. Không thể động thủ, đợi thì lại uất ức, thôi, hay là cô đi thôi!
Ai ngờ người khác lại theo tới: "Sư muội, đừng nóng giận mà ~"
Không để ý.
"Giận thật?"
Không nhìn.
"Thật hẹp hòi."
Không nghe thấy.
"Như thế này đi, để xin lỗi, anh giúp em hẹn Tử Du có được không?" Dù sao tên kia đến tám cũng phần sẽ chen chân vào? Ai bảo hắn có chấp niệm với vị Thạch sư đệ kia đến vậy. Nếu không phải là do quá hiểu rõ Tử Du, Lục Minh Duệ có lẽ cho rằng hắn vì tình yêu mà sinh ra thù hận mất.
"....... Không cần." Người này rốt cuộc biến bạn bè thành cái gì vậy?
"Nếu không, em cảm thấy anh thế nào?" Lục Minh Duệ nhón chân lên, lấy tư thế múa ba lê vô cùng xinh đẹp xoay vài vòng, sau đó đặt hai tay ở nút thắt áo khoắc ở bên hông, làm một động tác thục nữ cúi đầu chào, rồi sau đó không hề xấu hổ ngược lại còn vinh dự khoe khoang, : "Anh là người rất giỏi khiêu vũ đấy!"
"Không • cần • đâu."
"Vậy thì......."
"Lục sư huynh." Cô gái ổn định bước chân, vỗ vỗ mặt, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, hỏi như vậy, : "Anh biết tại sao dưa muối lại được gọi là dưa muối không?"
Lục Minh Duệ sửng sốt? Đây là não đột nhiên xảy ra biến đổi? Chỉ là các tiểu nữ sinh đều rất thích trò này, hắn rất phối hợp suy tư một lát, lấy một loại tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới hỏi: "Tại sao chứ?"
"Bởi vì nó rất mặn!" Sau khi cô nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Thiếu niên đứg tại chỗ, một lát sau, hắn bật cười lần nữa, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn chăm chú vào bong lưng cô gái, đây là đang mắng hắn rảnh rỗi nhàm chán sao? Chơi vui quá, đã quên mất thỏ con nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Từ trước đến nay cô gái luôn là người dễ nguôi giận, cho nên khi nhìn thấy Esther thì sắc mặt cô đã khôi phục như thường. Mà lần này cô lại phải làm việc tốt, là giúp đuổi chuột ra khỏi nhà kho thóc của một nhà gần trường!
Cũng may có Esther ở đây, mèo trắng lại rất phối hợp chỉ ra chỗ con chuột khoét cửa kho thóc, cô liền nhào tới!
Nói tới đây, cô không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã gia tăng thêm sức mạnh của thuộc tính nhanh nhẹn, nếu không làm sao có thể so được với các loài động vật nhỏ này về tốc độ, nhưng nói đi thì phải nói lại, đường đường là Ma vương bệ hạ lại lưu lạc tới trình độ cùng một con mèo đi bắt chuột, cũng không tránh khỏi quá bi thương đi?
Trải qua một phen dày vò, Mạc Vong rốt cuộc cũng thành công nắt được con cuối cùng: "Esther, lồng tre!"
Một cái lồng tre được đưa tới gần tay cô.
Cô gái vội vàng nhận lấy rồi đem chuột đồng nhét vào, đóng cửa lồng lại, rồi sau đó thở phào một cái thật dài: "Rốt cuộc.... . THAIN?" Cô kinh ngạc phát hiện, người đưa lồng tre hóa ra không phải là Esther.
"Bệ hạ.... ." Một chân Thain quỳ xuống, con mắt màu xanh lam tràn đầy áy náy, ánh sáng vàng lấp lánh từ những sợi tóc dường như cũng rất ảm đạm, : "Xin ngài tha thứ cho sự ngu rốt của tôi. Nếu như biết hành động của tôi khiến ngài gặp phiền phức lớn như ậy." Thiếu niên nặng nề cúi đầu, : "Xin hãy trách phạt tôi."
"Không cần vậy đâu." Mạc Vong đứng lên, đặt lồng tre lên kệ, : "Cậu vừa tới đây, phạm sai lầm cũng là khó tránh khỏi, lại nói không phải ngươi cũng đâu có ác ý đâu đúng không?"
"Nhưng......"
"Sau này chú ý một chút là tốt rồi."
".......... Vâng."
Cô gái cúi đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt có chút u buồn của thiếu niên, cảm giác như thấy được mây đen đang che kín mặt trời, trong lòng im lặng, người này cùng một dạng với Esther, phạm sai lầm nếu như không bị "Trừng phạt", vẻ mặt liền đau khổ ___ Dùng cách nói của Tô Đồ Đồ thì gọi cậu là gì nhỉ? À, đúng rồi, M! Nói như vậy, "Khi dễ người" như cô là S rồi?
Nhưng đã như vậy......
Cô ho nhẹ lên tiếng: "Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Thain, ngươi đồng ý dùng hành động của mình để chuộc lại lỗi lầm hay không?"
Bỗng nhiên thiếu niên ngẩng đầu, quả nhiên đã có thêm không ít tinh thần: "Dạ!"
"Vậy thì.... ." Mạc Vong kẹt, nên để cậu ta làm cái gì đây?
Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy ở cách đó không xa Esther đang làm một động tác quét sân, cô trong nháy mắt đã 囧, như vậy thật sự có thể sao?
Giống như đoán trước được nghi ngờ trong lòng cô, thanh niên gật đầu một cái.
"Khụ, như vậy từ ngày mai trở đi, trách nhiệm quét dọn nhà cửa nặng nề đều giao cho cậu." Thật sự không có vấn đề gì sao?
"Tôi sẽ cố gắng."
"......" Lại có thể thật sự không có vấn đề gì.
Mạc Vong nâng trán, những người ma giới này rốt cuộc đơn thuần đến mức nào? Nhưng mà, có vẻ như cũng không có gì không tốt. Cô thở ra một hơi, mỉm cười vươn tay về phía thiếu niên trên mặt đất: "Rất tốt, đứng lên đi."
"Dạ!"
Thiếu niên bắt ngay lấy tay thiếu nữ, trên khuôn mặt lần nữa hiện lên nụ cười sáng lạn.
Thanh niên lẳng lặng nhìn chăm chú vào tình cảnh trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ đến những lời cô gái từng nói với hắ trước đây ___
Esther, anh có cảm thấy không, Thain cười lên giống như mặt trời vậy.
Mà lúc đó hắn lại hơi ngẩn ra: "Mặt trời?"
"Đúng vậy, thật là hâm mộ, đến lúc nào tôi mới có thể cười đẹp mắt giống như vậy đây?" Giống như Mục sư huynh, giống như Thain, chậc, rõ ràng là nam nhưng cười còn hoàn hảo hơn phái nữ như cô là kiểu gì đây!
Trong giọng điệu lúc đó của cô tràn đầy ước ao ghen tỵ, trước khi lấy được câu trả lời từ thanh niên đã chạy đi rồi.
____ nhưng mà, bệ hạ.......
Khi thiếu niên và thiếu nữ không chú ý, khuôn mặt và ánh mắt của Esther nhu hòa đi, khóe miệng có đường cong hơi gấp, lộ ra một nụ cười nhẹ ___ bệ hạ, ngài không cần hâm mộ bất kì kẻ nào, bởi vì đối với chúng tôi mà nói, ngài mới thật sự là mặt trời.
Mấy ngày tiếp theo trôi đi nhanh như nước chảy.
Nháy mắt đã tới ngày 30 tháng 10.
Mặc dù hôm sau mới là "Vũ hội Vạn Thánh" trong truyền thuyết, nhưng cũng không thể ngăn cản được sư hưng phấn của các học sinh, điều này có thể nhìn ra từ việc số học sinh đi học bị phạt đứng. Dùng cách nói của thầy giáo số học đó chính là ____ "Mặc dù em đang ngồi ở đây, nhưng tâm hồn đã bay đi mất rồi!"
Lúc này cũng không biết nam sinh ranh mãnh nào ở phía sau hát một câu: "Lòng tôi bay lượn oh yeh oh yeh."
Khiến cho mọi người có một tràng cười vui vẻ.
Thầy giáo bị tức đến râu ria vểnh lên, cuối cùng cũng không tự giác cười lên một tiếng __ không khí vui vẻ luôn rất dễ truyền sang người khác.
Hơn nữa, do hiệu trưởng đại nhân có thái độ sáng suốt, mên trong trường học, các thầy cô giáo phần lớn đều không quá cổ hủ, rất hiểu những xao động trong thời kì trưởng thành của học sinh. Mặc dù thái độ không phải là 100% đều ủng hộ, nhưng ít nhất cũng không mạnh mẽ áp chế.
Có lẽ là thấy không khí lớp học rất tốt, có người thậm chí còn ồn ào lên nói: "Thầy ơi, tài khiêu vụ của thầy như thế nào ạ?"
"Thầy giáo nhảy đi!"
Thầy giáo số học bình tĩnh khẽ hừ, khí phách trả lời: "Các cậu biết không? Bài thi giữa kì vừa đúng đến lượt tôi ra đề."
Bọn học sinh: "......"
Thầy giáo số học: "Ha ha."
Bọn học sinh: "......" Thầy giáo, thầy thắng! QAQ
Tình cảnh như vậy, dường như mỗi giờ lên lớp đều diễn ra một lần, mà đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, giáo viên lịch sử quyết định cho học sinh tự học.
"Cô giáo vạn tuế!"
"Bớt nịnh hót đi." Gíao viên lịch sử là một nữ giáo viên khoảng hai mươi tuổi, tới trường học không đầy mấy năm, đã rất quen nói giỡn với học sinh, : "Nếu tôi muốn tiếp tục học, chắc trong lòng các em tám phần lại đang mắng tôi rồi."
"Làm sao có thể chứ? Cô tốt bụng nhất luôn!"
"Cô là người dịu dàng nhất!"
Có lẽ là bị bầu không khí này ảnh hưởng, một nam sinh trong lớp há miệng ói ra một câu như vậy: "Cô giáo, em yêu cô!"
"......."
Sau khi yên lặng trong chốc lát, tập thể cả lớp cười lên ầm ầm: "Ha ha ha!"
"Trương Xã." Gíao viên lịch sử giựt giựt khóe miệng, ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía nam sinh kia, "Cùng tôi đi đến phòng làm việc một chút, nói lại những lời vừa rồi với chủ nhiệm lớp." Dám đùa giỡn cả giáo viên, muốn chết sao?
Trương Xã lệ rơi đầy mặt: "Cô giáo, em sai rồi...."
"Đến đây, đừng ngại." Gíao viên lịch sử đi tới, trực tiếp xách lỗ tai của hắn xách người đi, : "Từ những lời em vừa nói có thể thấy được, xấu hổ không phải là phong cách của em." Trước khi đi, vẫn không quên uy hiếp các học sinh ở dưới, : "Các em đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không.... Hừ hừ, tự gánh lấy hậu quả."
"......"
Nói "Bạn xấu" đại khái chính là ____ cậu gặp chuyện không vui, tôi liền vui sướng.
Vì vậy tất cả các thành viên trong lớp đều rất vui vẻ.
Tô Đồ Đồ cười tới ngã nghiêng ngã ngửa, đập thẳng vào đầu vai cô gái bên cạnh: "Tiểu Vong, Trương Xã lần này thảm rồi. A, đúng rồi, ngày mai cậu đừng mặc quần áo đến, tớ đã chuẩn bị rất tốt cho cậu rồi."
"......" Dự cảm xấu.
"Vẻ mặt của cậu kiểu gì vậy?" Tô Đồ Đồ tỏ ra mình rất là bất mãn.
"Vẻ mặt không tin tưởng." Đối với người bạn nhỏ, cô đương nhiên có thể nói thật, : "Quần áo của cậu.... Sẽ không kỳ quái chứ?"
"Sao lại như vậy! Trong khoảng thời gian này, quần áo mọi người mặc đều do tớ thiết kế, đẹp vậy mà!"
"......" Lại càng không tin tưởng, làm thế nào đây? Mạc Vong quả quyết chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu và Tiểu Lâu định mời ai?"
"Không có ai."
"Hả?"
"Tớ đã sớm nghĩ rồi, lúc đó tớ sẽ cải trang thành nam sinh." Tô Đồ Đồ giơ lên ngón cái, : "Vừa đúng cùng Tiểu Lâu tạo thành một đôi, Thần Tiên Quyến Lữ không gì hơn cái này!"
"....." Cô bị bài xích rồi sao? QAQ
"Đừng buồn." Lâm Lâu vươn tay, vỗ về tâm trạng của cô gái.
"Đúng vậy, " Tô Đồ Đồ gật đầu, "Không phải cậu còn có bánh xe dự phòng sao?"
Mấy ngày qua vẫn không tìm được cơ hội mời cô gái, Thạch Vịnh Triết im lặng trúng một mũi tên, bất kể nguyên nhân gì, hắn liền nghĩ tới lời cha mình nói trước kia ----- "Còn kỳ cục như vậy, con chính là vật hi sinh, làm bánh xe dự phòng của vận mệnh!"
Mạc Vong: "......Này!"
Nhưng vào lúc này, một bạn học sinh nam ngồi sau lưng Thạch Vịnh Triết vỗ vào đầu vai thiếu niên tóc vàng: "Thain, cậu có bạn nhảy không?"
Thiếu niên tóc vàng vô cùng thành khẩn lắc đầu, vẻ mặt rực rỡ trả lời: "Không có, tớ muốn trở thành bánh xe dự phòng đạt tiêu chuẩn!" Mặc dù không hiểu rõ "Bánh xe phòng hờ" có ý gì, nhưng chắc là đối tượng khiêu vũ dự bị của Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ đi?
Bạn học nam: "....." Tại sao làm bánh xe dự phòng còn vui vẻ đến vậy? Cái này không khoa học!
Thạch Vịnh Triết: "....." Làm bánh xe dự phòng còn có người tranh? Thói đời kiểu gì đây!
← Ch. 044 | Ch. 046 → |