Tôi không có khả năng là đàn ông
← Ch.036 | Ch.038 → |
Edit: sulli
"... Quên đi." Thạch Vịnh Triết mệt mỏi tìm một băng ghế ngồi xuống, "Vừa lúc nghỉ ngơi vậy."
Thấy hắn nói như vậy, cô gái lo lắng hỏi, "Cậu thấy ổn chứ."
Lúc trước chảy nhiều máu thế, còn kiên trì chơi bóng rổ, thật sự không thành vấn đề sao.
Không đề cập tới còn được, nhắc tới là thiếu niên lại bắt đầu im lặng mơ mộng, nhất thời đỏ mặt, "Tôi có thể làm sao chứ."
"Nhưng mà..."
"Ầm ĩ chết được." Ngoảnh mặt sang chỗ khác.
"......" Đây là lòng tốt không được cảm kích ư, Mạc Vong bất mãn phồng má, trứng thối, không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Nhưng vào lúc này, nhóm thiếu niên triệu hồi người bạn nhỏ Thạch Vịnh Triết, vì thế người này vô cùng không có nghĩa khí chạy đi, bỏ lại tiểu thanh mai của mình.
Mạc Vong tỏ vẻ không còn gì để nói trước việc này, tên kia coi cô là lũ lụt thú dữ sao?! Nhưng cũng vừa đúng, cô nhìn trận đấu náo nhiệt, yên lặng rời đi, mục tiêu —— toilet.
Khụ, thứ nhất là uống hơi nhiều nước, thứ hai... Ha ha ha, là phái nữ thì đều hiểu rõ!
Khoảng 10 phút sau, Mạc Vong bước ra từ một chỗ gần sân vận động lộ thiên, vừa đi vừa vẩy nước trên tay, cô thích làm vậy hơn lau khô, tuy rằng đây là thói quen xấu, nhưng đáng tiếc thật khó để sửa được, may mà không gây ảnh hưởng gì đến người khác.
Nhưng vào lúc này ——
"Mạc sư muội."
"Hả?" Cô gái quay đầu, rồi sau đó không ngờ là... Vung đầy nước vào mặt người phía sau.
Người tới: "......"
Mạc Vong: "... Thật xin lỗi thật xin lỗi!!!" QAQ Sao lại có thể là Mạc sư huynh??? A a a a! Cô thật sự không cố ý!!!
Mục Tử Du: "......" Yên lặng lấy một chiếc khăn tay sạch ra, lau nước trên mặt, "Không sao cả, cũng tại do anh không nên bất ngờ gọi em."
"Sư huynh, thật sự rất xin lỗi." TAT
Thiếu niên cười dịu dàng: "Như vậy, coi như xin lỗi, giúp anh một việc được chứ?"
"Không thành vấn đề!" Cô gái quyết đoán đáp lại.
Nụ cười của Mục Tử Du càng rực rỡ: "Đáp ứng nhanh như vậy, không sợ anh bảo em làm chuyện xấu sao?"
"Làm sao có thể?" Cô gái mở to mắt, " Sư huynh là người tốt!" Làm sao có thể để cô làm chuyện xấu, không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Thiếu niên được phát thẻ người tốt: "......" Không biết vì sao, đối mặt với vị sư muội vừa gặp liền ngây ngốc, diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ hắn luôn có cảm giác bất lực, giống như đấm vào bông vải, nhìn như đánh trúng, nhưng thực ra không hề khiến người thấy vui sướng.
Mạc Vong nghiêng đầu: "Sư huynh?" Sao đột nhiên lại ngẩn ra?
"Đi theo anh." Mục Tử Du lấy lại tinh thần, cười cười, xoay người ra đường khác.
"Ừm, được!"
Cô gái không hề đề phòng, đi theo sau thiếu niên, dọc theo đường đi hai người một hỏi một đáp, một lát sau, người sau gần như hỏi hết cả tám đời tổ tông của người trước —— không khác gì tư liệu Mục Tử Du có được, mà thực ra hắn cũng không có hứng thú gì lớn với điều này, thật ra thì ——
"Nói vậy, em và Thạch sư đệ chơi với nhau từ nhỏ?"
"... Ha ha, đúng vậy." Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng cô và kẻ ngu ngốc càng ngày càng kỳ quái kia đúng là thanh mai trúc mã.
Ngay sau đó, Mạc Vong nghe thấy Mục Tử Du phát ra một tiếng "Ừm ~" hứng thú, có chút tò mò hỏi lại: "Sư huynh, có chỗ nào không đúng sao?"
"Không." Thiếu niên cười cười, "Chỉ là, có một người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ là một việc không tệ, anh hơi hâm mộ."
"... Hoàn toàn không cần hâm mộ!" Cô gái cau mũi, "Tên kia hồi nhỏ còn được, lúc hơi lớn lên một chút liền cứ thích cãi nhau với em, lần nào cũng nói em ngốc, thực ra cậu ta mới là kẻ ngu ngốc! Còn có, cậu ta..." Cô còn chưa nói xong đã bị tiếng cười khẽ của thiếu niên đánh gãy.
Nhìn chăm chú vào ánh mắt nghi hoặc của cô gái, Mục Tử Du cười nói: "Thật có lỗi, nhưng... diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Nếu anh nhớ không lầm, thì hình như Thạch sư đệ có thành tích cao nhất trong các tân sinh vào học, không ngờ cậu ta lại là kẻ ngốc trong mắt em."
"Hả? Có chuyện này sao?! Mạc Vong vô cùng kinh ngạc. # Trúc mã nhà tôi không có khả năng lợi hại như vậy #
"Em không biết à?" Mục Tử Du cũng hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Cô gái rơi lệ đầy mặt.
Lại nói tiếp, tên Thạch Vịnh Triết kia vốn muốn tuyển thẳng vào trường cấp ba thuộc hệ thống trường trước, còn đây lại là nơi cô chọn, lúc ấy còn tưởng rốt cuộc có thể kết thúc nghiệt duyên với tên kia, kết quả sau khi lấy được giấy thông báo mới phát hiện... Nó vẫn tiếp diễn! Tóm lại vì sao tên kia lại muốn sửa nguyện vọng chứ?!
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, hắn đều chư từng đưa phiếu điểm cho cô xem. Chỉ có cô lúc phát hiện mình thi đậu, nhảy nhót trước mặt hắn mà thôi.
Tuy từ nhỏ đến lớn thành tích của tên kia rất tốt, cô cũng quen bị đả kích rồi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại vẫn thấy thật hổ thẹn -- khoe khoang trước mặt người đứng nhất... Đồ khốn! Nhất định là hắn từng cười nhạo sau lưng cô rất nhiều lần! Không quan tâm đến tên kia nữa!
【Tại "chân trời" phía xa, Thạch Vịnh Triết: "Hắt xì!" Tự dưng đầu gối đau quá, tình huống gì? 】
Mục Tử Du: "... Khụ, có lẽ là cậu ta cảm thấy chuyện này không đáng để nhắc tới."
Mạc Vong: "......"Thế nên người cả ngày nói ra miệng như cô là đồ ngốc ư? QAQ
【Tại "chân trời" phía xa, Thạch Vịnh Triết: "Hắt xì! Hắt xì!" Xoa cái mũi, đầu gối lại đau rồi. 】
"Lại nói tiếp, cha mẹ của Thạch sư đệ cũng rất thân thiết với em sao?"
"Vâng." Đối với sự "săn sóc mà chuyển hoán đề tài" của tiền bối, cô gái cảm động lập tức bị "mắc câu", "Đúng vậy, chú Thạch và dì Trương hoàn toàn khác với tên kia, là người vô cùng tốt."
【Tại "chân trời" phía xa, Thạch Vịnh Triết: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!" Bị cảm sao? Đầu gối lại đau, chẳng lẽ vừa rồi bị trật ư? 】
"A? Là người thế nào vậy?"
Mạc Vong suy nghĩ một lát: "Ừm... Nói sao đây, rất hiền lành, còn rất..." Có lẽ là chưa từng trả lời vấn đề thế này, cô nói năng có phần lộn xộn.
Thiếu niên giống như đang nghiêm túc lắng nghe, từ đầu đến cuối trên mặt đều nở nụ cười dịu dàng, trong lòng lại xác định một điều —— đối với sự kiện này, cô thật sự không biết gì cả. Nhưng điều này cũng là đương nhiên.
Trong lúc tán gẫu, hai người đã đi tới nhà kho thể dục.
Mục Tử Du ngừng bước lại, lấy ra một chùm chìa khóa, mở cánh cửa khóa chặt ra.
"Muốn lấy dụng cụ hả?"
"Đúng vậy." Thiếu niên gật đầu, kéo cửa ra, tiến vào trước, "Vừa rồi có người tới nói, mấy quả bóng rổ ở sân đấu đều bị hỏng hết, không biết đám người kia sử dụng như thế nào."
"......" Mạc Vong im lặng nôn ra máu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hình như... Có lẽ... Chắc là... Cô phải chịu trách nhiệm.
"Ừm, để ở đâu ấy nhỉ?" Mục Tử Du xoa cằm nhìn chăm chú vào kho hàng bày đầy thiết bị, bắt đầu suy xét.
"Nhưng mà, sư huynh còn quản chuyện này nữa sao?"
"Không."
"Hả?"
Thiếu niên quay đầu, mỉm cười nhìn về phía cô gái: "Không quản."
"......" Vậy hiện tại hắn đang làm gì?!
"Nhưng người phụ trách có việc, vừa khéo anh có chìa khóa của nơi này. Hơn nữa, đội thi đấu là lớp của sư muội phải không?"
"... Ừm." Mạc Vong gật đầu, cho nên mới kêu cô tới giúp sao? Có thể nhân tiện mang bóng về ư. Như vậy xem ra, hoàn toàn không phải là cô giúp sư huynh, mà là sư huynh đang giúp cô rồi! Quả nhiên, Mục sư huynh là người tốt, càng sùng bái hắn hơn rồi!
"Đúng vậy." Mục Tử Du bỗng xoay người, tiến đến gần cô gái.
Đối mặt với cự ly đột nhiên ngắn lại giữa hai người, Mạc Vong có chút không quen, hơi lùi bước, phần lưng bỗng chạm vào thiết bị lạnh lẽo, bị cắt đứt đường lui, cô bất giác nuốt nước miếng, nói lắp bắp: "Sư, sư huynh?" Cái gì, tình huống gì? Cô nói gì sai làm gì sai sao?
Mục Tử Du nhìn chăm chú vào cô gái xù lông, đỏ mặt, có vẻ sẽ chạy trốn như con thỏ bất cứ lúc nào, trong lòng cảm thấy buồn cười: là "ngu xuẩn" hay là mau quên? Rõ ràng gặp phải chuyện như vậy, lại vẫn có thể trúc trắc mà không đề phòng như cũ.
Thiếu niên bắt đầu cảm thấy hơi thú vị, trước khi cô gái kịp chạy trốn, dịu dàng cười cong mắt: "Quần áo thật là đáng yêu." Lập tức đứng thẳng người, kết thúc tư thế có vẻ vô cùng ái muội này.
"... Hả?" Ngây người.
Đến một lúc lâu sau, cô gái mới lấy lại tinh thần: "Sư huynh, cám ơn anh, anh thật sự là người tốt!" Sau khi bị Thạch Vịnh Triết đả kích lại được an ủi như vậy thật là quá tốt. QAQ, dù sao thì Esther cũng là người mình, được hắn khích lệ lại cảm thấy không chân thực...
Thiếu niên lại được phát thẻ người tốt: "......" Ảo giác sao? Cảm thấy việc bọn họ đăm chiêu suy nghĩ không giống nhau. Quên đi, chuyện này không cần để ý. Ngay sau đó, hắn chỉ vào góc tường, "Ở chỗ đó."
"A, đúng vậy!" Mạc Vong cũng đi tới, nhìn chăm chú vào bóng rổ bị đặt ở góc xó, "Nhìn có vẻ mới."
"Ừm, bởi vì lúc trước đồ cũ cũng đủ dùng rồi."
"......" Cô càng thấy áy náy rồi.
"Chỉ là, " Mục Tử Du hơi nhíu mày, "Không ngờ lại bị đặt ở đó."
Nhà kho thể dục miễn cưỡng được coi là gọn gàng ngăn nắp, nhưng có lẽ là vì đã lâu không có người lấy bóng rổ, nó bị đặt sau nhiều dụng cụ cồng kềnh. Đơn giản mà nói, chỉ có thể đứng nhìn từ xa... Tới gần liền hơi khó khăn.
Cho dù là Mục Tử Du, cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, may mà mục đích của hắn không ở tại đây, vì thế quay đầu nhìn về phía cô gái: "Chúng ta sẽ trở về tìm..."
Giọng nói của thiếu niên ngừng lại trước động tác của Mạc Vong.
Hắn gần như ngây ngốc nhìn chăm chú vào cô gái nâng thiết bị một hai trăm cân lên, lại dễ dàng đặt qua một bên, ngay sau đó, hai tay giơ lên, lại buông xuống... Chỉ trong chốc lát, cô đã dễ dàng lấy bóng rổ cần mấy người giúp đỡ mới có thể lấy được ra, lại vô cùng chu đáo bê vật vừa chuyển đi về chỗ cũ.
Làm xong hết thảy, trên trán cô không thấy chút mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng không dồn dập, hoàn toàn giống như làm một việc bình thường như uống nước.
Cuối cùng, làm xong còn cười với hắn, trong ánh mắt ẩn hàm vẻ "Cầu khen ngợi".
"......" Mục Tử Du rốt cuộc cũng cảm thấy hình như mình đã lý giải nhầm việc gì đó. # Đây không phải là em gái yếu đuối, mà là nữ hán tử! #
(*)Nữ hán tử: Người phụ nữ nam tính
← Ch. 036 | Ch. 038 → |