Tôi sẽ không thể khổ sở
← Ch.029 | Ch.031 → |
Không nhớ rõ sau đó ba ba còn nói những gì.
Cũng không nhớ rõ sau đó mình đã trả lời ra sao.
Bắt đầu từ giây phút nào đó, thời gian của cô gái dường như ngưng đọng. Cả người như bị giấu vào một chiếc rương tĩnh lặng, trước mắt là một mảng mơ hồ, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, chỉ có chút đau xót thỉnh thoảng dâng lên trong lòng, chứng minh... cô còn sống.
Nhưng, dù vậy, cô cũng không được cần.
Nếu đã như vậy, sự tồn tại của cô còn có ý nghĩa gì nữa.
"Bệ hạ, tôi về...".
"Bệ hạ, là tôi tới nhà trước..."
Tiếng nói của hai thanh niên cùng im bặt.
Mạc Vong ngẩng đầu theo bản năng: "Đã về à".
"Bệ hạ..."
"Làm sao vậy?". Ánh mắt khiếp sợ của nhóm thanh niên khiến cô gái nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu.
"Ngài..." Nỗi kinh ngạc và lo lắng khiến trong khoảng thời gian ngắn Esther cơ hồ nói không nên lời, chân tay hắn luống cuống, bởi vì hoàn toàn không biết nên làm cái gì... Mới có thể khiến cô ngừng khóc.
So sánh mà nói, Grays mới đến không tới một ngày có vẻ không bận tâm nhiều như vậy, hắn nhanh nhẹn quỳ gối trước mặt cô gái: "Bệ hạ, là kẻ nào mạo phạm ngài?".
"Mạo phạm?"
"Xin an tâm". Thanh niên tóc tím nói trịnh trọng như tuyên thệ: "Kẻ làm cho ngài rơi nước mắt, ta nhất định sẽ khiến hắn phải dùng máu tươi để rửa sạch tội nghiệt!".
"Rơi nước mắt..." cô gái sờ sờ mặt theo bản năng, "Tôi... khóc?". Đến tận giờ phút này, cô mới phát hiện trên mặt mình ướt sũng, lành lạnh, "Từ lúc nào...".
"..." Grays kinh ngạc quay đầu nhìn vào mắt đồng bạn.
Esther: "..." Đến tận cùng là thương tâm thế nào, mới có thể làm cho một người còn không nhận ra mình đang khóc, "Bệ hạ..." Rốt cuộc là phải làm sao, mới có thể khiến cô không rơi nước mắt nữa? Dù cho phương pháp đó có phải trả giá bằng cả sinh mệnh này...
Cô gái đột nhiên đứng lên khỏi sô pha, dùng tay áo lau nhanh nước mắt trên mặt, có thể nói trong lúc hành động mạnh, khuy áo cào lên mặt cô mấy vệt hồng.
"Tôi phải đi ra ngoài một chút".
Trong khi nói, cô lướt nhanh qua hai người thanh niên, đi đến cạnh cửa, một tay kéo cửa.
"Không được đi cùng."
"Bệ hạ?"
"Bệ hạ..."
"Đây là mệnh lệnh!". Giọng cô gái nghẹn ngào, lại ẩn chứa sự kiên quyết không thể nghi ngờ.
"Cạch!"
Tiếng vang nhỏ như vậy, hoàn toàn ngăn cách Mạc Vong và nhóm thanh niên.
Cô gái tựa lưng vào cửa, nước mắt đảo vòng trong hốc mắt, bất giác rơi xuống. Cô vội vàng hít một hơi thật sâu, cắn răng liều mạng nhịn xuống dục vọng muốn khóc, lại dùng tay áo lau lau mặt.
Dù có muốn khóc... cũng không được... khóc ở đây!
Cô xoay người chạy ra ngoài
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, thiếu niên than thở từ trong đó bước ra, lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng chạy vụt đi của cô, vội vàng hô ——
"Này, cậu đi đâu thế?"
"Mạc Vong!"
"..."
—— Rốt cuộc là làm sao vậy? Chạy trốn gấp gáp như vậy...
—— Hơn nữa...
Thạch Vịnh Triết hơi nhíu mày, ảo giác ư? Trong phút chốc thoáng qua, hình như hắn nhìn thấy...
Thấy phía sau không có người đuổi theo, Mạc Vong hơi thở phào nhẹ nhõm, thả chậm bước chân, cho đến khi ra khỏi tiểu khu, rốt cuộc cô cũng không cố ngăn không cho nước mắt chảy thành dòng nữa.
Không thể rơi nước mắt ở nhà, bởi vì Esther và Grays sẽ nhìn thấy.
Không thể rơi nước mắt ở hành lang, bởi vì chú Thạch, dì Trương và Thạch Vịnh Triết sẽ nhìn thấy.
Không thể rơi nước mắt trong tiểu khu, bởi vì hàng xóm thân quen của cô sẽ nhìn thấy.
Cho dù ở bên ngoài, cũng không thể gào khóc chẳng kiêng nể gì.
Bởi vì như vậy...
Thật giống như cầu xin người khác "Mau mau tới an ủi tôi đi... Tôi thật sự rất khổ sở...".
Rất mất mặt.
Cô không thể làm chuyện như vậy ---- triễn lãm sự thê thảm của bản thân trước mặt người khác, rồi sau đó cầu xin được sự an ủi dịu dàng.
Làm vậy hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Không thể giải quyết được gì cả.
Nếu ngay cả người nhà thân mật nhất trên thế giới cũng đều không cần cô, cô còn có tư cách gì đi thỉnh cầu sự quan tâm của người khác chứ?
Cô là người không được cần...
Buổi chiều tà, trên ngã tư đường dần dần yên tĩnh, cô gái cứ ngoan ngoãn ngồi im lặng như thế bên chiếc ghế dài ven đường, một cơn gió thu phất qua, cây ngô đồng cạnh cô để rơi mấy chiếc lá, nhẹ nhàng gõ lên đầu vai cô.
Bức tranh thiên nhiên màu sắc rực rỡ lại trong trẻo lạnh lùng có vẻ rất nghệ thuật, thế cho nên không ít người đi qua kìm lòng không đậu mà ngắm nhìn.
Nhưng, lại không có một ai phát hiện kỳ thật cô gái đang khóc.
Bởi vì cô lặng lẽ như thế.
Mạc Vong hơi xiết chặt làn váy dần dần ẩm ướt, dù cho bây giờ cứ như vậy mà biến mất, cũng sẽ không có bất cứ ai để ý đâu nhỉ?
Như vậy, người nào cũng thoải mái, để cho cô biến mất đi!
Mà ở một chỗ khác cách đó không xa.
"Rắc rắc!"
Một tiếng vang nhỏ phát ra trong tay thanh niên, hắn nghiêng đầu theo bản năng, thì ra không biết tự bao giờ, bản thân đã dùng tay trực tiếp bóp nát một góc tường.
"..."
"Ta nói, thật sự vẫn nên đi qua nhỉ?" Thanh niên tóc tím bên cạnh nói thẳng, "Dáng vẻ bệ hạ thoạt nhìn có chút kỳ quái".
"... Không được." Cho dù vô cùng muốn cũng không được, bởi vì, "Mệnh lệnh của bệ hạ là tuyệt đối". Cô ấy đã nói "Không được đi cùng", ở một chỗ không xa như thế này đã xem như đi quá giới hạn, nếu lại tiến thêm một bước...
"Nếu ta kiên trì muốn đi qua thì sao?".
"Grays, "Esther nắm chặt quả đấm, trên người bỗng tản mát ra loại hơi thở lạnh lẽo, "Ngươi muốn làm trái mệnh lệnh của bệ hạ sao?".
"Đối mặt với phản ứng như vậy của thanh niên, Grays trường kì đối nghịch lại không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn nói: "Nếu ta nói 'đúng', ngươi muốn làm sao?".
"Như vật, dù có phải bẻ gãy tay chân ngươi, ta cũng cần phải giữ gìn quyền uy của bệ hạ". Hắn vẫn không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cô gái thôi không khóc nữa, nhưng ít ra... Có thể hoàn thành từng tâm nguyện của cô.
"Ngươi nghiêm túc?" Grays có chút kinh ngạc, không ngờ Esther luôn không mấy hứng thú đánh nhau với mình lại muốn chủ động ra tay, quả thực là mặt trời mọc từ hướng Tây.
"A". Thanh niên lạnh lùng lên tiếng "Ngươi không phải vẫn muốn khiêu chiến với ta sao?".
Grays lại khoanh hai tay trước ngực, tựa trở lại tường: "Thật sự vẫn là quên đi".
"..."
"Dưới loại tình huống này, cho dù thắng ngươi, cũng không có gì đáng để kiêu ngạo".
"..." Esther im lặng một lát, mới chậm rãi thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn về phía cô gái ----- hắn đã mất bình tĩnh đến nỗi ngay cả Grays cũng lười đối địch với mình sao? Bệ hạ...
Nhưng vào lúc này.
"Hộc... Hộc..." Thiếu niên thở hồng hộc chạy trên ngã tư đường dưới ánh hoàng hôn, nhìn trái phải xung quanh, nhẹ giọng càu nhàu, "Ngốc kia, chạy đi đâu rồi?". Trong giọng nói, là sự lo lắng nồng đậm không thể tan hết.
Ngay trước đó, dù chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã chú ý thấy sự khác thường của cô gái, lúc về nhà lại càng nghĩ càng không thích hợp.
Sau đó, ba già ngu ngốc ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng nói: "Thằng con trai do do dự dự, xứng đáng cả đời đều không cưa được gái!".
Thạch Vịnh Triết: "..."
"Ba con cũng như vậy đó" mẹ già đi tới bổ đao, "Cho nên thành đàn ông ế lớn tuổi, cuối cùng bị mẹ tóm đấy."
Thạch Vịnh Triết: "..."
Thạch ba không thấy nhục mà còn lấy làm vinh dự: "Cho nên, trong đôi bên ít nhất phải có một người chủ động, nếu không...".
Thạch mẹ mỉm cười tiếp tục bổ đao: "Nhất định độc thân cả đời đó... à!"
Thạch Vịnh Triết: "..." Có người làm cha mẹ như vậy sao? Nhưng mà, "Ầm ỹ chết được!". Để lại một câu như vậy, hắn liền chạy thẳng ra khỏi nhà, sau đó tìm kiếm cái người không biết đã đánh mất bản thân ở đâu kia khắp nơi, tìm thanh mai nhỏ không trở lại.
Không có!
Không có!
Nơi nơi đều không có!
Góc đường, dưới mái hiên, chuồng chó... Cái cuối hẳn là không có chứ nhỉ? Cô chui không lọt
...
Tìm khắp các ngã tư, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy trên chiếc ghế dài ven con đường nào đấy, thân hình quen thuộc kia.
Cái gì vậy chứ, không ngờ lại là chỗ bình thường này.
Mới trước đây chơi trốn tìm rõ ràng thích nhất là tìm chỗ kỳ kỳ quái quái chui vào, trong nháy mắt, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng đã xảy ra đủ loại biến hóa, nhưng mà, đột nhiên hắn phát giác, đây kỳ thực là chuyện rất bình thường đúng không?
Không có ai là vĩnh viễn không thay đổi.
Chỉ cần là điều quan trọng nhất không xảy ra biến đổi, thì nhất định sẽ không sao...
Là như thế này phải không?
Hơn nữa, cho dù trên người cô đã xảy ra biến đổi hắn không biết thì cũng không sao, biến "không biết" kia thành "đã biết" là tốt rồi, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều chưa bao giờ muốn bất hòa với cô, hoàn toàn ngược lại, hắn vẫn luôn muốn được gần cô hơn, đáng tiếc không tìm thấy biện pháp thích hợp, còn thường xuyên chữa lợn lành thành lợn què...
Nghĩ như thế, Thạch Vịnh Triết lướt nhanh qua đường cái, đi tới chỗ cô gái.
Nhưng mà, đúng lúc này, việc ngoài ý muốn đã xảy ra!
Thiếu niên đã chạy tới giữa ngã tư đường bỗng nhiên dừng bước, một tay che ngực trái, một lát sau, hắn khôi phục hành động, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Bước đi càng lúc càng nhanh.
Rất nhanh, hắn đã tới gần cô gái, nhặt lấy cành cây khô: "Ma Vương!". Nói xong liền xông thẳng về phía đối phương.
"..." Mạc Vong giật mình run lên, tay muốn giơ lên theo bản năng, lại mạnh mẽ kiềm chế hành động này ----- tay trái bắt lấy tay phải, dùng hết sức mạnh toàn thân để áp chặt chúng nó trên đùi.
Sao phải phản kháng chứ?
Đúng, đã không cần nữa.
Tiếng gió dồn dập phát ra từ động tác của thiếu niên, vang vọng bên tai cô gái.
Cô cơ hồ có thể tưởng tượng cảm giác đau đớn khi nó bổ xuống, thế nhưng, vẫn chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nếu có thể thành công tiêu diệt "Ma vương" mà nói, "Dũng giả" nhất định sẽ rất vui vẻ nhỉ? Như vậy, có phải ý nghĩa tồn tại của cô rốt cuộc cũng có chút giá trị không?
Nếu là như vậy...
Thì cứ thế để cho cô biến mất đi.
"Bệ hạ!"
"Không tốt..."
Thanh niên phát hiện ra bất thường lao nhanh về phía Mạc Vong.
Đáng tiếc đã quá muộn
Thanh "kiếm dũng giả" đã rơi xuống đỉnh đầu cô gái!
"Nộp mạng đi!!!"
"..." Ừm, được.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |