Vay nóng Homecredit

Truyện:Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện - Chương 029

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 029
Tôi không thể gọi điện thoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Lazada


Mạc Vong chỉ tùy tiện tìm một đề tài, nhưng một khi hỏi ra, cô bỗng phát hiện mình rất tò mò. Nếu nói Esther làm giáo viên thể dục còn tạm được, nhưng nghề nghiệp "Giáo sư" thấy không xứng với tên Grays kia chút nào.

Ai biết, thanh niên ngập ngừng một lát, đáp lại: "Bệ hạ, chuyện này để Grays tự nói cho ngài được chứ?"

Cô gái bỗng hiểu ý của hắn, đúng vậy, nếu để tên kia biết Esther đoạt đi cơ hội để hắn "khoe khoang", tám phần lại là một phen long trời lở đất... Cho nên nói, hắn đã lớn thế này rồi, còn ngây thơ như vậy thật sự không thành vấn đề ư?

Mà lúc này, cũng sắp đến giờ tan học, Mạc Vong vô cùng tự giác đến phòng y tế "đón" trúc mã nhỏ, theo lời cô Từ nói, tuy bất hạnh ngã xuống đất, nhưng thương tích ở phần eo của thiếu niên vẫn chưa bởi vậy mà tăng lên. Cô gái cảm thấy như thế đã quá tốt, dù sao lúc ngủ mình đạp hắn xuống, nếu có chuyện gì cô sẽ áy náy chết, chỉ là, dường như Thạch Vịnh Triết vẫn rất tức giận, không chỉ hé ra cái mặt thối, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.

Mạc Vong tỏ vẻ mình thật bất đắc dĩ: "Không phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao?"

"......"

"Cậu rốt cuộc hẹp hòi đến mức nào?"

"......"

"Thạch Vịnh Triết!"

"... Dong dài!" Thực ra chính Thạch Vịnh Triết cũng rất rối rắm, cho dù qua một buổi trưa, hắn cũng không dám nhìn cô. Bởi vì, chỉ cần nhìn thấy cô, sẽ kìm lòng không được nghĩ tới cảnh lúc trước, sau đó...

Thiếu niên bất giác kéo cổ áo, rõ ràng đã là mùa thu, sao thời tiết còn nóng như vậy.

Cô Từ cười tủm tỉm tiễn bọn họ: "Ngày mai nhớ tới xoa bóp."

Mạc Vong: "Vâng, không thành vấn đề!" Cô không như kẻ hẹp hòi này, cô rất hào phóng.

Thạch Vịnh Triết: "......" Xin buông tha!

Trên đường về nhà, vẫn là thiếu niên và thiếu nữ đồng hành, tuy thân phận của Esther đã sáng tỏ, nhưng hắn có vẻ quen với việc "Âm thầm bảo vệ bệ hạ" hơn. Đối với việc này, Mạc Vong tuy 囧, nhưng thấy giáo viên và học sinh đi cùng nhau vô cùng kỳ quái nên không kiên trì nữa.

Ngay khi hai người đi ra cổng trường.

"Sư muội!"

"......" Giọng nói quen thuộc này... Vẫn là làm bộ như không nghe thấy gì cả thì tốt hơn.

"Mạc sư muội!"

"......" Đi mau...

"Vị sư muội thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang!"

"......" Mạc Vong bất đắc dĩ quay đầu, bởi vì nếu không làm vậy, ai biết đối phương sẽ nói ra những lời đáng sợ nào.

Đúng vậy, người gọi cô đúng là Lục Minh Duệ.

Tuy biết rõ như thế, khi thực sự nhìn thấy đối phương, cô gái vẫn giật mình. Nguyên nhân là vị Lục sư huynh kỳ quái kia khoát một tay lên vai Mục sư huynh, cười hì hì vẫy vẫy tay còn lại với cô.

Thì ra... Bọn họ quen biết...

Hơn nữa quan hệ có vẻ không tệ.

Nhưng mà, Mục sư huynh ở cùng loại người kỳ quái này không thành vấn đề gì sao? Cẩn thận bị truyền nhiễm đó!

Kỳ thực, kinh ngạc cũng không chỉ cô, từ lúc Lục Minh Duệ hô lên tiếng đầu tiên, Mục Tử Du đã hơi kinh ngạc nhíu mày: "Cậu tiếp xúc với cô ấy khi nào?" Tư liệu điều tra là đối phương đưa cho hắn, biết cũng không kỳ quái, chỉ là...

"Bí mật!" Lục Minh Duệ học dáng vẻ buổi sáng của bạn tốt, quơ quơ ngón tay, vô cùng thần bí nói.

"......"

"Muốn biết cũng không phải không thể, lấy bí mật của cậu đổi với tôi được chứ?" Một tay khoát lên vai thiếu niên bên cạnh, Lục Minh Duệ cười vô cùng giảo hoạt, "Cam đoan giao dịch công bằng, già trẻ không gạt! Thế nào?" Vừa nói, hắn vừa vươn tay vẫy vẫy với cô gái.

"Tôi cự tuyệt."

"Ôi. Cậu cũng quá hẹp hòi..."

Lục Minh Duệ than thở, chỉ thấy người bên cạnh lại dạng chó hình người cười với em gái đối diện. Gần như đồng thời, cô gái đỏ mặt, mắt liếc trái phải, giống như muốn tìm một chỗ trốn đi.

"... Này này, không phải chứ?" Lục Minh Duệ ôm ngực, đúng vậy, hắn bị đả kích —— người này rốt cuộc có chỗ nào tốt? Sao em gái lại thích cái dạng này chứ?

"Ha." Mục Tử Du cười khẽ đáp lời của thiếu niên, đôi mắt lại lạnh như băng —— bởi vì tình cảnh như vậy hắn đã thấy rất nhiều. Ánh mắt cũng thế, ngôn ngữ cũng thế, hành vi cũng thế... Rõ ràng vốn không hiểu rõ hắn, lại có thể dễ dàng sinh ra hảo cảm không thực tế, nông cạn có lẽ không phải tội, nhưng lại khiến người chán ghét.

Tiếc là, hai người này đều hiểu lầm, lúc này Mạc Vong đang nghĩ: Làm sao bây giờ? Chỉ cần vừa thấy mặt sư huynh lại nhớ đến dì cả... Thực xin lỗi, sư huynh! Trong khoảng thời gian ngắn không dám nhìn anh nữa! TAT

Không, hiểu lầm có lẽ không chỉ hai người.

Mắt thấy thanh mai nhỏ bị nụ cười của một tên mặt trắng làm đỏ mặt, trúc mã nhỏ giận dữ công tâm, kéo cổ tay của cô gái, tha cô đi.

"... Này, cậu làm cái gì?"

"Câm miệng!"

"... Hung dữ cái gì."

"Hừ!"

"Chậc chậc, đúng là giống như con chó bảo vệ miếng ăn." Nhìn chăm chú vào một màn kia, Lục Minh Duệ phì cười, lấy khuỷu tay huých vào người bạn nhỏ, "Lại nói tiếp, vị Thạch sư đệ kia rốt cuộc đắc tội cậu lúc nào?" Dù sao cũng là bạn bè, chân tình hoặc giả ý hắn hiểu rõ, không cần đoán cũng biết mục đích thật sự của người bên cạnh.

"Ai biết được?" Mục Tử Du không để ý đáp lại, trong lòng lại nghĩ xấu xa, nếu vị Thạch sư đệ biết việc xảy ra trên người cô gái hôm nay, còn có thể giống như hiện tại sao? Hay là...

"Nói thật sẽ chết à?"

"Ừm."

"Tôi nói cậu..."

Nhưng cho dù nói những chuyện đã xảy ra thế nào với đôi bạn tốt này, có lẽ là ban ngày đã dùng hết vận xui, tổ hai người thanh mai trúc mã vừa về nhà liền chiếm được một ngạc nhiên.

"Tan học rồi hả?" Người đàn ông trung niên cười, đứng lên từ ghế sofa, vẫy tay với hai người đứng ở cửa, "Còn thất thần làm gì? Mau vào."

Mạc Vong vui vẻ chạy qua: "Chú Thạch, chú về từ khi nào?"

Người đàn ông được gọi là "chú Thạch" xoa đầu cô gái: "Vừa mới tiến vào nhà." Đúng vậy, vị này chính là ba ba nhà họ Thạch vừa về nhà sau khi kết thúc công tác. Hỏi han ân cần cô gái một lát, hắn mới nhìn thiếu niên đứng ở cửa, "Sao thế, không biết ba ba nữa rồi hả?"

"Chậc." Thạch Vịnh Triết quay đầu hừ nhẹ, "Ba còn nhớ phải về nhà sao?"

"Tiểu tử thối..." Tuy miệng nói như vậy, người đàn ông không hề tức giận, chỉ là đi lên trước ôm cổ thiếu niên, đè đầu xuống rồi xoa mạnh, "Nói! Lúc ba không ở đây có bắt nạt Mạc Vong hay không?"

Sau khi ra sức giãy giụa không có kết quả, thiếu niên nghẹn lời: "... Ba thật là ba ruột của con sao?!"

Không thể không nói, tuy là cha con, tuy diện mạo đều anh tuấn, nhưng diện mạo của Thạch Vịnh Triết và chú Thạch không giống nhau lắm. Có câu nói "Con trai giống mẹ", đặt ở nhà họ Thạch vô cùng phù hợp. Nhưng đa số người chỉ cần nhìn một cái, sẽ hiểu rõ quan hệ giữa hai người.

Nguyên nhân là, tuy Thạch Vịnh Triết giống mẹ hơn, lại kế thừa đôi mắt đen xinh đẹp có thần của cha.

Chú Thạch nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười to vài tiếng: "Ha ha ha, việc này phải hỏi mẹ con mới được." Lại xoa.

"......"

Mạc Vong lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai cha con đang đùa giỡn, bất giác hơi nắm chặt tay lại. Thực ra, cô luôn rất hâm mộ Thạch Vịnh Triết, chẳng phải vì hắn có diện mạo kế thừa ưu điểm của cha mẹ, cũng không phải vì đầu óc, lại càng không vì tế bào vận động của hắn, mà là... Chú Thạch và dì Trương luôn ở bên cạnh hắn, tuy ngẫu nhiên xa nhà, nhưng nhất định sẽ trở về.

Hơn nữa, lúc này cô cảm nhận được rõ ràng, ba người bọn họ là người nhà chân chính.

Mặc dù rời đi lâu, ngăn cách xa xôi, nhưng chỉ cần gặp lại là có thể thân mật đùa giỡn mà không kiêng nể gì như hiện tại.

Thật tốt...

Nhìn nhìn, cô gái đột nhiên thấy mũi hơi chua xót, nhưng vào lúc này, phía sau có người gọi cô: "Vong Vong."

Cô nhanh chóng khịt khịt mũi, cười quay đầu như bình thường: "Dì Trương?"

"Đi lại." Người phụ nữ dù đã đến trung niên nhưng vẫn xinh đẹp tao nhã như trước vẫy tay với cô, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

"?"

Tuy có chút nghi hoặc, cô gái vẫn đi tới, ngay sau đó, cô cũng nhận được một sự ngạc nhiên.

"... Dì Trương, con về trước đây!"

"Đi đi đi đi."

Cứ như vậy, Mạc Vong ngay cả cặp sách cũng quên mang, trực tiếp chạy về nhà.

Thiếu niên đang ra sức chống lại sự "chà đạp" của cha trong phòng khách không tự giác ngừng lại, nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô gái: "Cậu ấy sao thế?"

Dì Trương đi tới véo tai hắn: "Nói, hôm nay ở trường có bắt nạt Vong Vong không?"

Thạch Vịnh Triết: "... Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?"

"Cái này phải hỏi ba con!"

"......" Đủ rồi! Còn dám không chịu trách nhiệm hơn sao?

Mà lúc này, cô gái ngồi xổm trên ghế sofa, tay nắm chặt điện thoại, trên mặt là nụ cười xán lạn không kìm nén nổi. Có lẽ bởi vì quá hưng phấn, cô ấn sai dãy số hai ba lần, mới rốt cuộc ấn đúng dãy số tuy rất ít gọi nhưng cũng đã lưu vào trí nhớ.

"Tút..."

"Tút..."

Thời gian chờ đợi như thật dài lâu.

Thế cho nên cô gái xem giấy chuẩn đoán bệnh, lại lần lượt xem từng kết quả trên đó. Vừa vui mừng, lại không yên, giống như sợ hãi mình nhìn nhầm, thế cho nên vui mừng vô ích một hồi.

Không, sẽ không.

Cô gái lắc đầu, rõ ràng dì Trương cũng đã xác nhận rồi. Cô thật sự đã khỏe mạnh trở lại, cũng sẽ không bao giờ thành liên lụy của ba mẹ nữa.

Sau đó, người nhà của cô cũng sẽ trở về, bọn họ sẽ sống như trước đây, nhất định là như vậy.

"Tiểu Vong?"

Điện thoại rốt cuộc kết nối, đối diện truyền đến một giọng nữ khàn khàn như vừa tỉnh ngủ.

"......" Đây là thế nào? Rõ ràng lời muốn nói đều như muốn tràn từ ngực ra, nhưng khi nghe thấy giọng mẹ, Mạc Vong lại phát hiện mình ngay cả một câu cũng nói không được.

"Tiểu Vong?"

"Sao vậy? Là điện thoại của Mạc Vong?" Đối diện lại truyền đến giọng của ba ba.

"Không biết, gọi tới nhưng không ai nói chuyện, nhầm rồi sao?"

"Vậy tắt máy đi."

"Ừm."

Đừng! Như vậy không được! Đừng tắt máy!

Cô gái nôn nóng vội vàng, dưới loại tâm lý này, cô rốt cuộc thành công phát ra tiếng: "Mẹ!"

"... Tiểu Vong, là con sao?"

"Vâng, là con." Một khi nói ra câu đầu tiên, lời nói tiếp theo liền rành mạch hơn.

"Là không đủ tiền dùng ư?"

"Không, không phải, con..."

"Lại là việc họp phụ huynh sao? Lúc trước mẹ đã nói với con rồi, công việc của mẹ và ba rất bận rộn, con nhờ chú Thạch và dì Trương gần nhà được không?"

"... Vâng, mẹ, con..."

"Được rồi, ba mẹ còn có việc, tạm thời nói tới đây đi, nếu có chuyện con liền gọi điện cho ba mẹ."

"......"

—— Hiện tại con có việc, nhưng mà, mẹ, vì sao mẹ không nghe con nói?

"Mẹ tắt máy trước... A, đúng rồi, Mạc Vong, có chuyện nói cho con, tết năm nay mẹ và ba có thể không trở về được."

"... Tết cũng không thể về?" Mạc Vong sửng sốt.

"Đúng vậy."

"Nhưng mà, lúc trước ba mẹ đã hứa..." Sinh nhật 16 tuổi, nhất định sẽ ở cùng cô...

"Được rồi, Tiểu Vong, đừng tùy hứng."

"......"

"Ba ba rất bận rồi, mẹ dù có thai còn phải..." Giọng nói im bặt.

"Có... Có thai?"

Ngay sau đó, đối diện đột nhiên truyền tới giọng nam.

"Tiểu Vong, con nghe ba ba nói, mẹ con có em bé, nhưng tuyệt đối không phải là ba mẹ không cần con, hiểu chưa? Ba mẹ chỉ là..."

"Con biết."

—— Ba mẹ chỉ muốn một đứa con khỏe mạnh...

"Mạc Vong..."

"Con đều biết."

—— Nhưng ba mẹ, con đã khỏe mạnh trở lại rồi.

"... Thực ra, "Cô gái ôm ngực, liên tục hít sâu, rốt cuộc để giọng nói run run của mình trở nên bình thường, "Ba mẹ, con luôn luôn muốn có em trai hoặc em gái, hiện tại đúng là quá tốt, con rất vui vẻ."

Giống như để chứng minh độ chân thật, cô cười hai tiếng.

Nước mắt lại rơi xuống.

—— Nhưng, vì sao ba mẹ không cần con?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126 )