Hắn không thể không ăn cơm
← Ch.022 | Ch.024 → |
"Đáp án... của anh?"
Mạc Vong sửng sốt, cô đã từng hỏi hắn gì sao? Nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm vô cùng nghiêm túc của thanh niên, hoàn toàn không có chút gì là đùa cợt. Tuy vậy nói đi thì nói lại, bảo hắn đùa thì còn khó hơn.
"Đúng vậy."
"......" Cho nên rốt cuộc là gì chứ? Không, mặc kệ, dù sao nghe một chút cũng không phải chuyện khó xử gì. Vì thế cô gái gật đầu, "Tôi hiểu, anh nói đi, tôi nghe."
Thanh niên cúi đầu hành lễ một lần nữa: "Cảm tạ ngài đã khoan dung." Hắn lấy tư thế quỳ xuống đất ngẩng đầu lên nhìn cô gái đứng ở bên cạnh, thong thả mà kiên định nói, "Đúng như lời của ngài, điều mà tôi khát khao có lẽ thật sự chỉ là "ma vương bệ hạ"."
"... Vậy à." Cô gái rốt cuộc hiểu rõ "đáp án" theo như lời thanh niên là gì, khiến hắn phải rối rắm lâu như vậy sao? Cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngay khi cô định lên tiếng xin lỗi, thanh niên nói tiếp: "Nhớ được khi còn rất nhỏ, tôi đã từng hỏi người khác "ma vương bệ hạ là người thế nào" vô số lần, mà tất cả mọi người đều trả lời tôi như vậy —— đại nhân là đối tượng mà chúng ta phải kính dâng thể xác, tinh thần và linh hồn nguyện trung thành, nhưng không phải ai cũng có tư cách hưởng thụ phần vinh quang này, chỉ có người ưu tú nhất mới có tư cách đứng bên ngài. Cho nên, tôi luôn coi đây là mục tiêu mà nỗ lực. Bây giờ nghĩ lại, thật sự thấy xấu hổ."
"... Xấu hổ?"
"Đúng vậy." Esther gật đầu, "Bởi vì dù đạt được vinh dự là "người thủ hộ đầu tiên", tôi vẫn không rõ ràng, ma vương bệ hạ rốt cuộc là người thế nào. Mà ý nghĩ "đứng ở vị trí gần bệ hạ nhất" có lẽ chỉ là chấp niệm, mà không phải sự trung thành chân chính. Là bệ hạ nhắc nhở tôi điểm này."
"Không, tôi cũng không nghĩ..." Cô gái xua xua tay, không biết nên nói gì mới tốt.
"Bệ hạ, cho đến khi nhìn thấy ngài..."
"... Nhìn thấy tôi?" Hiện tại nhớ lại, cũng không thể xem như một cuộc gặp vui vẻ, gần như đã dọa cô chết khiếp.
"Từ khi nhìn thấy bệ hạ, tôi khẳng định một điều." Đôi mắt xanh nhạt nhìn chăm chú vào cô gái dần trở nên sâu thẳm, dường như có gì đó ngưng tụ, "Ma vương bệ hạ mà tôi muốn phụng dưỡng, chính là ngài, cũng chỉ là ngài, mà sẽ không phải là một người nào khác."
"......"
"Không phải vì ngài là bệ hạ của tôi, mà là —— bệ hạ của tôi là ngài."
"Esther..."
"Tôi, Esther Kroos Dell lấy tên của ma thần đại nhân, xin thề cả đời này tận tâm tận lực chỉ vì ngài."
Thiếu nữ vì lời nói hùng hồn của thanh niên mà cảm động, cô muốn đánh gãy lời của đối phương: "Chờ một chút, tôi nói..." Dễ dàng thề thốt như vậy thật sự không có vấn đề sao? Nếu cô thật sự không phải là... Vậy thì...
"Bệ hạ, xin đừng lo lắng." Giống như nghe được suy nghĩ trong lòng Mạc Vong, Esther chân thành nói, "Bởi vì theo tôi, trên đời này sẽ không có một ai có tư cách như ngài, phù hợp trở thành ma vương bệ hạ hơn."
Lập tức, cô gái kinh ngạc thấy, thanh niên từ trước tới nay không có biểu cảm gì bỗng mỉm cười, giống như ánh mặt trời cắt qua tầng mây chiếu vào núi băng, tuy chỉ lướt qua trong giây lát, lại chiết xạ ra ánh sáng động lòng người hơn bất kỳ thời khắc nào.
Cô há to mồm, cảm thấy hiện tại phải nói gì đó, lại không biết nên nói gì.
Nhưng vào lúc này ——
Thanh niên như nghe được âm thanh gì, hơi nghiêng đầu.
"Làm sao vậy?"
"Hình như chỗ Grays có một ít vấn đề nhỏ."
"Grays?" Tên kia cũng tới ư?
"Đúng vậy, bệ hạ, có cần tôi đi xem hay không?"
"Nhanh đi, đừng để anh ta gây ra phiền toái gì." Esther thì còn không cần lo lắng nhiều lắm, Grays... Cô rất muốn khóc được chứ?
"Vâng."
Chỉ trong nháy mắt, thanh niên liền biến mất trước mặt cô gái. Mạc Vong thở dài, thầm cầu nguyện không có chuyện gì, nếu không cô không có cách nào nhìn thẳng quãng đời học sinh của mình.
"Quên đi, ăn cơm trước vậy." Cho dù thế nào cũng là tấm lòng của Esther, không thể lãng phí được.
Nghĩ như vậy, cô bưng lên hộp cơm còn bốc hơi nóng, chưa ăn được một miếng, đột nhiên nghe thấy thiếu niên vốn nằm yên tĩnh trên giường kêu lên, cô vội vã đặt hộp cơm xuống, xoay người nhào tới giường: "Cậu tỉnh sao?"
"......" Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra.
Mạc Vong dè dặt hỏi: "Thạch Vịnh Triết?"
Ánh mắt Thạch Vịnh Triết dần tỉnh táo hơn, hắn nói: "Cậu..."
"Cái gì? Muốn cái gì sao? Hay là có chỗ nào không thoải mái." Cô hỏi liên tiếp.
"Cậu đè chết tôi rồi!"
Cô gái tức giận đứng thẳng lên: "... Tạm biệt!" Không làm bạn với hắn nữa, hừ!!!
Thiếu niên bị khai trừ tư cách "người bạn nhỏ" xoay người ngồi dậy: "Tôi nói..."
"......" Không để ý đến hắn.
"Cậu thật sự là ma vương sao?"
"......" Mạc Vong ngạc nhiên nhìn đối phương, lập tức phản ứng kịp, đây là cái gọi là "dung hợp" ư? Xem ra, khác với việc luôn quên đi lúc trước, lần này Thạch Vịnh Triết chân chính có trí nhớ của "dũng giả".
"Xem ra là thật." Đến cùng là thanh mai trúc mã nhiều năm, Thạch Vịnh Triết dễ dàng đọc được đáp án từ mắt cô gái, hắn chậc nhẹ, vò vò đầu khiến tóc càng rối hơn, "Ma vương và dũng giả? Chuyện này cũng quá vô lý." Cho nên, hắn thật sự từng làm mấy việc xấu hổ kia sao? Vẫn là trước mặt cô...
"Tôi đương nhiên biết vô lý, nhưng..." Nó thật sự đã xảy ra.
"Vậy người cậu gọi là "anh họ" cũng không phải người thường gì?"
"... Ừm." Mạc Vong gật đầu, đang định nói gì đó, bỗng nghe được tiếng "ùng ục" vang lên.
Tiếng này là?
Cô bất giác nhìn về phía bụng Thạch Vịnh Triết.
"Cậu nhìn tôi gì chứ?!"
"......" Đây là "thẹn quá thành giận" trong truyền thuyết?
Nhưng nghĩ đến việc thiếu niên còn nằm trên giường bệnh, cô vô cùng săn sóc quyết định hôm nay sẽ không bổ đao, chỉ xoay người chỉ vào đồ ăn trên tủ: "Muốn ăn cùng không?"
Thạch Vịnh Triết hừ nhẹ, quay đầu: "Ai muốn ăn cùng cậu chứ!"
Mạc Vong biết lắng nghe gật gật đầu: "Vậy thì thôi."
"......" Này! Đồ ngốc này nghe không hiểu hắn đang nói dối à?! Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ai còn có thể không biết xấu hổ nói mình muốn ăn chứ!
Nghĩ vậy, thiếu niên tức giận nằm xuống, quay lưng về phía cô gái, nhắm mắt lại, lấy hành động như vậy để im lặng biểu đạt sự bất mãn và kháng nghị của mình!
Cô gái cảm thấy hơi buồn cười, nhưng đến cùng vẫn dừng lại. Cô cầm lấy mấy hộp thức ăn trên bàn, đặt hai thứ đồ ăn chay vào cùng một chỗ, may mà đồ ăn không đựng quá đầy, cho nên cô dễ dàng làm được điều này. Lập tức đổ một nửa cơm vào hộp, lại đặt lên trên quầy.
Ngay sau đó, cô quạt quạt mạnh vào đồ ăn: "Ôi ôi, thơm quá ~"
"......" Cái mũi của thiếu niên ngửi ngửi.
"Nhưng một mình tôi ăn không hết, làm thế nào bây giờ?"
"......" Lỗ tai thiếu niên giật giật.
"Không có một ai tốt bụng giúp đỡ sao?"
"......" Thiếu niên kéo chăn che kín đầu.
Mạc Vong xoa trán, người này rốt cuộc hẹp hòi tới mức nào? Cô dứt khoát cúi người vỗ chăn: "Này! Ngồi dậy ăn cơm đi!"
Người trong chăn quay đi.
"Lại không ăn có tin tôi mở miệng cậu ra nhét vào không!" Nắm tay, "Cậu hẳn là nhớ được. Bây giờ tôi rất khỏe đó."
"......" Thiếu niên xốc chăn lên ngồi dậy, "Kẻ ngốc bạo lực!"
"Này!" Quả nhiên nên đói chết hắn thì hơn!
Đáng tiếc Thạch Vịnh Triết đã cầm lấy một hộp cơm ở xa.
Mạc Vong trợn mắt nhìn tên này, nhân tiện châm chọc: "Cậu lấy nhầm rồi! Là cái kia mới đúng!" Cô chỉ về phía hộp cơm có khá nhiều thức ăn ở gần hắn —— nam sinh trong tuổi dậy thì hẳn phải ăn nhiều hơn nữ sinh cùng tuổi.
"Ầm ĩ chết được."
Tuy nói vậy, thiếu niên vẫn đổi lại, cũng không nhận thìa mà cô gái đưa qua: "Tôi muốn dùng đũa!"
"Mới không cho cậu đâu!" Mạc Vong cười hai tiếng khiến người ta tức giận, "Người như cậu chỉ nên dùng thìa thôi!" Nói xong, cô gắp lên một miếng súp lơ, chậm rì rì nhét vào miệng, "Có giỏi thì cậu cướp xem!"
Thạch Vịnh Triết kinh ngạc nhìn chăm chú vào động tác của cô gái, theo hình ảnh giống như bị phóng to vô số lần, có thể nhìn rõ được hàm răng chỉnh tề trắng sáng và đầu lưỡi nõn nà của cô gái, tình cảnh ngày đó khiến hắn thường xuyên nhớ tới lại hiện lên, đồ ngốc này...
Mặt hắn đỏ bừng, đoạt lấy thìa, cúi đầu bới mạnh cơm.
"... Này! Đừng chỉ ăn không chứ! Cậu ngốc sao?" Hắn có thể đừng ngốc như vậy không?
"......" Đến cùng ai ngốc chứ? Cô không cảm thấy cái gì sao?
← Ch. 022 | Ch. 024 → |