Vay nóng Tima

Truyện:Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện - Chương 016

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 016
Hắn không thể nào là biến thái
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Lazada


Cô biết mà, cái gọi là "Ma vương" đâu có dễ làm như vậy, nhìn đi, không phải lại có vấn đề nữa rồi sao?

Không ngờ lại phải dùng một phần thân thể... Thế nên bây giờ Mạc Vong gặp phải một vấn đề siêu cấp nghiêm túc ---- là muốn mạng nhỏ hay là muốn một thân thể đầy đủ.. muốn cả hai được không? QAQ

"Bệ hạ?" có lẽ là biểu cảm rối rắm trên mặt cô gái quá rõ ràng, Esther nghi hoặc hỏi.

"Esther..."

"?"

"Không cắt tay được không? Tôi muốn giữ nó lại để làm bài tập, chân cũng không được, tôi còn muốn đến trường. Bằng không... Thận thì sao? Tôi xem tin tức trên tivi nói có người lấy nó đổi di động và máy tính, cắt đi chắc không sao đâu..." TAT tốt xấu gì cũng có hai cái, nên chắc không thành vấn đề đâu nhỉ? Lại nói nếu sau này lựa chọn gia tăng thể chất, có thể cắt một quả thận thì lại mọc dài ra một cái không? Không được, nghĩ đến đã cảm thấy đáng sợ rồi.

"Bệ hạ..." khuôn mặt từ trước tới nay không thay đổi của thanh niên hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, "Ngài không cần phải như thé, tóc và móng tay cũng là một bộ phận của thân thể".

"A... Thì ra là thế!" Mạc Vong bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lập tức phát giác bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì trước mặt thanh niên, cô vội vàng ho nhẹ, "Nếu vậy, chúng ta bắt đầu đi".

"Tôi đã rõ. Bệ hạ, đầu tiên mời ngài lựa chọn địa điểm triệu hồi."

"Ừm, phòng chứa đồ được không?? Lần trước anh cũng xuất hiện ở chỗ đó."

"Vâng."

Hai người cùng nhau đến phòng chứa đồ, thanh niên dùng phấn trắng mang về từ trường học vẽ ra hình vẽ hoa lệ, một trận đồ Ma pháp dày đặc đường cong, cô gái ngồi bên cạnh tò mò nhìn xem, tuy rằng hoàn toàn nhìn không hiểu, nhưng đối phương chỉ tùy tay đã có thể vẽ ra một hình vẽ xinh đẹp như vậy thật sự là làm cho kẻ thân là củi mục trong việc vẽ vời như cô rất bội phục.

"Đúng rồi, Esther."

Thanh niên ngừng động tác trong tay, quay đầu đáp: "Bệ hạ?"

"Không cần ngừng, anh cứ tiếp tục. Đúng rồi, Nói chuyện với tôi quấy rầy anh hả? Nếu vậy thì..."

Thanh niên lắc lắc đầu, còn thật thà nói: "Không, bất cứ lúc nào chỗ nào, ngài vĩnh viễn cũng sẽ không quấy rầy đến tôi."

"... Ha ha ha." Là bất cứ lúc nào chỗ nào thì miệng cũng đầy lời ngon tiếng ngọt chứ nhỉ? Nếu người này chuyển chức vụ sang tình thánh chắc sẽ phải là siêu cấp lợi hại. Tuy rằng nhìn hắn dường như không phải cố ý, đều nói lời thật lòng. Không, có lẽ đây mới chính là chỗ đáng sợ không chừng. Tóm lại, loại sinh vật nam giới này thật đúng là đáng sợ, đương nhiên, trừ loại ngốc nghếch Thạch Vịnh Triết ra!

"Thật ra, trận đồ Ma pháp thế này, từ nhỏ tôi đã tiến hành luyện tập mỗi ngày, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra". Như để thiếu nữ nhẹ lòng, thanh niên đã nói vậy ngay sau đó.

"Thật là lợi hại." Trong mắt Mạc Vong đầy vẻ tán thưởng, gật gật đầu, "Nhưng dù sao cũng là triệu hồi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, lúc vẽ đến chỗ đặc biệt quan trọng thì đừng để ý đến tôi".

"Vâng."

"Đúng rồi, lúc tôi triệu hồi anh ra, cũng đâu có vẽ Trận đồ Ma pháp, sao lần này lại phải vẽ vậy?".

"Bởi vì thật trùng hợp, lúc ấy tôi đang mượn Ma thần đại nhân giúp tìm kiếm tung tích của bệ hạ, rồi sau đó được ngài triệu hồi đến đây. Mặc dù trước khi đi tôi đã để lại dấu hiệu, nhưng mấy ngày nay vẫn không có những người khác đến, chỉ sợ...".

"Chỉ sợ?".

"Đại khái là vị đại nhân kia đưa tôi xuyên qua thời không quá tiêu hao lực lượng, cho nên những người khác không thể dùng lại phương pháp này để đến bên cạnh ngài".

"Vậy sao? Khoan đã, cái gọi là Ma thần không phải chỉ là tín ngưỡng, mà thật sự tồn tại ư?"

"Đúng vậy."

"Ôi chao? Thế à..." Nhưng Ma giới mà, có chuyện tình kỳ quái gì thì hình như cũng không kỳ quái, ha ha ha thật là phức tạp mà, ngay vào lúc cô gái hé miệng định hỏi thêm nhiều tin tức về "Ma thần", thì thanh niên cũng vừa vẽ xong nét phấn cuối cùng.

"Bệ hạ, đã hoàn thành."

Mạc Vong không thể không dời lực chú ý sang mặt hắn: "Rồi sao nữa?"

"Chỉ cần thả vật này vào đó sau đó đọc chú văn là được rồi." Esther vừa nói vừa lấy đâu ra một lọ thủy tinh.

Cô gái tò mò nhìn ngó, không ngờ lại phát hiện bên trong chứa mấy miếng móng tay, có chút dự cảm bất hảo nhất thời dâng lên trong lòng cô: "Khoan, đợi chút, Esther, móng tay kia là...?"

"Đúng vậy, là của bệ hạ ngài."

"..." Vấn đề không phải là cái này có được hay không? Mà là, "Làm thế nào anh lấy được?"

"Là như vầy." Esther rất là bình tĩnh đáp lời, "Mấy hôm trước lúc bệ hạ nghỉ ngơi, chân không cẩn thận vươn ra khỏi chăn, vì phòng ngừa ngài sinh bệnh, tôi liền..."

"Lược ra những chỗ trong điểm thôi, nói trọng điểm!"

"Vâng." Thanh niên gật gật đầu, thật sự nhảy tới trọng điểm, "Để phòng ngừa móng tay quá dài đâm phải da thịt mềm mại của ngài, tôi liền cắt chúng nó xuống."

"..." Thế này cũng quá trọng điểm rồi! Không, không, vấn đề là, "Anh lại đi thừa dịp tôi ngủ cắt móng tay giúp tôi???"

"Bệ hạ, không cần để ý, đây là việc thuộc bổn phận của tôi."

"..." Chẳng lẽ cô còn phải khích lệ hắn sao? Mẹ ơi cứu mạng! Ở đây có biến thái!!! QAQ

"Bệ hạ?"

"Sau này không được làm như vậy nữa!!!"

"..."

"Nghe rõ không, tuyệt đối không thể! Nếu không tôi... Tôi tôi tôi tôi liền không để ý tới anh ba ngày!"

"... Tôi hiểu rồi."

"..." tóm lại, hắn có gì mà mất mác vậy chứ?!

Đột nhiên Mạc Vong tràn ngập cảm giác bất an đối với "thủ hạ mới", tên Esther nhìn như bình thường đã không bình thường như vậy, thì kế tiếp... Thật sự không có vấn đề chứ?

Bây giờ hối hận có còn kịp hay không?

Không... hình như không còn kịp nữa rồi.

Bởi vì thanh niên đã mở lọ thủy tinh, cẩn thận đổ một miếng móng tay vào lòng bàn tay, rồi thả vào giữa trận đồ ma pháp, sau đó hắn đứng lên, vừa cẩn thận cất lọ đi vừa niệm chú văn thần bí mà cô gái nghe không hiểu.

Tuy rằng đã trải qua một lần như thế, nhưng sao Mạc Vong lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật siêu cấp khó tin. Có thể tưởng tượng không? Gần như đồng thời với khi thanh niên mở miệng, trận đồ Ma pháp dùng phấn trắng vẽ lên liền phát ra ánh sáng xanh, theo lời nói không ngừng chảy ra từ giữa đôi môi hoàn mỹ của hắn, hào quang càng ngày càng sáng, sau lại, cả căn phòng như chìm vào đáy biển màu xanh.

Cô gái khiếp sợ nhìn trân trân một màn trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã quên tất cả suy nghĩ, đến tận khi thanh niên gọi cô ——

"Bệ hạ."

"A? Cái gì, cái gì?"

"Xin ngài hãy thuật lại lời tôi nói."

"A, a, được."

May mắn là Esther cũng không phải muốn cô học chú văn gì, mà chỉ là một câu tiếng phổ thông tiêu chuẩn, vì thế Mạc Vong thành thành thật thật thuật lại ——

"Lấy tên Ma vương, nô bộc trung thành của ta, phụng lệnh này hiện thân ở thế giới này." Tuy rằng lời kịch thật ngu ngốc, nhưng nói sao nhỉ? Có thể tự mình tham dự loại chuyện kỳ tích này, cô gái vẫn rất vui vẻ.

Hơn nữa trận đồ Ma pháp còn rất ra sức đáp lại lời cô, ánh sáng chói lọi càng thêm nở rộ.

Ngay sau đó, một cơn lốc hình xoắn ốc bỗng nhiên xuất hiện ở giữa trận đồ, trong khoảnh khắc đã thổi quét khắp phòng.

"Bệ hạ, xin chú ý." Không biết tự khi nào mà Esther đã xuất hiện bên cạnh cô gái đang liên tục lui về phía sau, dùng hai tay ôm lấy cô bảo vệ vững vàng.

Cơn gió rất nhanh đã dừng lại.

Trong đôi mắt trừng thật to của Mạc Vong, phản chiếu ảnh ngược của một người trước đó chưa từng tồn tại.

Thanh niên có mái tóc dài màu tím nhạt quỳ một gối xuống đật, giọng điệu tao nhã đáp: "Ma vương bệ hạ tôn kính, nô bộc trung thành của ngài cẩn tuân triệu hồi mà dến".

Khi nói chuyện, hắn chậm rãi ngước đầu lên, hé ra gương mặt anh tuấn đến kinh người.. Mà dễ thấy nhất trên gương mặt ấy là đôi mắt cùng màu với mái tóc, giống như hoa violet nở rộ vào tháng năm, sáng bóng động lòng người

Cho dù đã gặp qua Esther, Mạc Vong vẫn bị chấn động bởi diện mạo của thanh niên trước mắt, không thể nói hắn đẹp trai hơn Esther, chỉ có thể nói vẻ đẹp của hai người tựa hồ không quá giống nhau. Đối với cô gái không từng nghiên cứu thì không thể nói ra nguyên cớ, nhưng cũng hiểu rõ được một chút ---- dường như gien Ma tộc đặc biệt tốt, hai người đều là mỹ nam... thật sự dễ làm cho người ta tự ti mà!

Dường như chú ý đến vẻ mặt của cô gái, ý cười bên khóe môi của thanh niên càng đậm

Mãi đến khi ——

"Người thứ hai được triệu hồi đến là ngươi à Grays."

"... Es • ther!" sau khi nghe nói như thế, gương mặt anh tuấn của thanh niên liền trở nên vặn vẹo trong nháy mắt.

Mạc Vong: "..." Người này là truyền nhân của "lật mặt" sao? Vẻ mặt thật đáng sợ! QAQ

(*)Lật mặt: Một bộ phim hành động kể về cuộc truy đuổi của nhân viên FBI với kẻ giết người khủng bố suốt tám năm.

"Kẻ thù lâu năm của ta, hãy phân thắng bại với ta!!!" Thanh niên tên Grays vừa nói, vừa nhảy lên, Esther vẫn bình tĩnh bát phong bất động: "Grays, xin đừng thất lễ trước mặt bệ hạ".

"Cô bé Ma vương đã không thể kiềm chế, hoàn toàn đắm chìm trong dung mạo xinh đẹp của ta, không có gì phải lo lắng. Nhưng ngươi, Esther, nếu bây giờ ngươi quỳ rạp trên mặt đất gọi ta là 'Grays đại nhân', ta có thể cân nhắc xuống tay nhẹ một chút. Sao nào? Ta cho ngươi thời gian ba giây để cân nhắc".

"Ta cự tuyệt."

"Cái gì?"

"Ta không có hứng thú với cuộc chiến đấu đã biết trước kết quả."

"Esther! Ngươi đây là xem thường ta sao?"

"Không."

"Chứ là gì?"

"Không phải ta coi thường ngươi, chỉ là không có cách nào đánh giá cao giá trị sức mạnh của ngươi, không hơn."

"Như vậy thì có gì khác nhau???"

"Đương nhiên..."

Mạc Vong: "..." Yên lặng nhấc tay, "Tôi nói này..."

Hai người đều nhìn về phía cô.

Dưới ánh nhìn chăm chú, cô gái đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, nhưng cô vẫn kiên cường nói cho hết lời-----

"Trước khi tìm Esther đánh nhau, anh có thể mặc quần áo cho xong được không?"

Mông vẫn để trần mà ở đó nhảy nhảy cái gì... Mẹ ơi mắt cô muốn hỏng rớt rồi! Vì sao bên cạnh cô đều là biến thái vậy chứ! Vì sao??? QAQ

--Sulli--Mèo Mạnh Mẽ--


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-126 )