← Ch.07 | Ch.09 → |
Môi Lương Thi Vận vẫn 𝖒ề_ɱ 𝐦_ạ_i, tươi mới và căng mọng như xưa.
Khi Sở Hạ 𝒽ô*𝐧 lên, đầu tiên là anh ↪️·ắ·𝖓 𝓃·𝒽·ẹ môi dưới rồi ⓒ.ọ 𝐱.á.ⓣ; sau đó lại tìm kiếm đầu lưỡi của cô, 𝐦·ú·ⓣ lấy và dây dưa, bắt đầu mạnh thêm...
Hơi thở cùng hương vị đã lâu không trải nghiệm này, so với trong mộng giống nhau như đúc.
Lý trí Lương Thi Vận muốn từ chối, nhưng ⓣ·𝒽·â·𝐧 ⓣ𝒽·ể cô lại ngầm đồng ý, cho phép đối phương vô lễ với mình.
Tay Sở Hạ lần theo áo choàng rộng thùng thình của cô đi vào trong, cách lớp áo lụa nắm lấy 𝐧*𝐠*ự*🌜 cô.
Bên trong của cô không mặc nội y, đầu v* vì ma sát với vải mà nhanh chóng nhô lên.
Anh cũng dùng ngón tay vân vê một bên ⓝ●𝐠●ự●ⓒ của cô.
Lương Thi Vận chẳng mấy chốc đã bị anh xoa nắn đến phát run.
Nam nữ ở tuổi này vẫn còn độc thân, ai mà không tìm bạn tình cơ chứ.
Cô gạt bỏ sự bâng khuâng trong lòng, nắm lấy tay anh chỉ dẫn, muốn anh sờ bên còn lại.
Hô hấp của Sở Hạ hơi loạn nhịp, bàn tay đặt ở 𝖒ôⓝ.ɢ cô dùng sức véo. Trước kia đã làm vô số lần.
Bọn họ sớm đã nắm rõ nhu cầu của đối phương, cho dù không nói lời nào cũng có thể từ ánh mắt đối phương hiểu được khao khát thầm lặng. và làm ra bước tiếp theo.
Hai người họ vừa ôm 𝐡ô*ⓝ vừa đi về phía giường.
Khăn trải giường mỏng manh có chút lạnh lẽo, Lương Thi Vận bị Sở Hạ đè ⅼ*ê*ռ ɢ*❗*ườռ*g; cô cũng thuận thế kéo cổ áo của anh, giúp anh cởi bỏ quần áo.
Mấy nút áo sơ mi vướng víu rất nhanh đã bị cởi bỏ.
Cô nhớ tới cơ ռℊ.ự.↪️ mà cô nhìn thấy ở bể tắm suối nước nóng, liền duỗi tay ra phủ lên trên.
Cảm giác khi chạm vào so với tưởng tượng còn săn chắc hơn; cô dùng hai ngón tay từ từ lướt qua những đ_ư_ờ_ռ_ⓖ 🌜𝑜n_ⓖ cơ bụng kia; sau đó tay cô dừng lại ở phía sau lưng anh.
Cô nhìn thấy ở phía dưới anh đã căng lên, căng tới nỗi dưới lớp quần tây đã nhô lên một khối, yết hầu có chút khô khốc.
Cô nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy vật kia, cô chỉ cảm thấy có chút xấu, có chút dữ tợn.
Anh bảo cô sờ thử.
Vì thế cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy nó, cảm giác nóng như bàn ủi, không ngờ gân xanh ở mặt trên lại có nhịp đập; cô nhịn không được rút tay lại.
Bây giờ cô nhìn nơi đó của anh, chỉ cảm thấy khát cầu. Cổ cô khô rát.
Lương Thi Vận từ trên giường ngồi dậy.
Đôi môi ư.ớ.✞ á.✞ đầu tiên là ♓_ô_𝐧 lên yết hầu của Sở Hạ, sau đó là xương quai xanh, cuối cùng tham lam lướt một đường xuống phía dưới bụng.
Sở Hạ híp mắt, ánh mắt anh cũng trở nên u tối, anh kéo cơ thể cô lên, lại lần nữa đè cô xuống giường.
Anh duỗi tay 🌜-ở-𝖎 զ⛎-ầ-𝓃 lót của cô để sang một bên.
Giữa hai đùi cô vừa ướt vừa nóng, anh còn chưa kịp nới rộng bàn tay đã bị dính nhớp, bên trong cô càng lầy lội hơn.
Anh không chút khó khăn nhét hai ngón tay vào bên trong khuấy động, mở rộng hai chân cô ra.
"Từ từ..." Lương Thi Vận gọi anh lại, "Mang bao đã."
Vì trước đó cô hẹn người khác nên đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, đặt nó ở ngăn tủ bên cạnh đầu giường.
Cô với tay lấy ra đưa cho anh, một hộp mới tinh.
Sở Hạ liếc mắt nhìn, đột nhiên trầm mặc trở người cô lại. Tư thế quỳ bò.
Anh tự mang bao vào, sau đó đặt một chiếc gối dưới bụng cô; nắm chặt lấy eo cô, đẩy hông, nhét vật đã sưng to nổi đầy gân xanh đi thẳng một đường vào bên trong vách th*t ư-ớ-т á-✞ của cô.
Đã lâu không làm, t𝐡·â·n ✞·ⓗ·ể đột nhiên bị dị vật ⓧâ●ⓜ 𝐧♓●ậ●ρ làm căng đầy, cảm giác như nước lũ từ phía dưới dâng lên.
Vật thô cứng mang theo cảm giác nóng rực hưng phấn 𝐭ⓗâ*m 𝓃♓ậ*𝖕 sâu vào huy*t nhỏ khít khao của cô.
Cô thoải mái tới mức r.ê.𝐧 r.ỉ ra tiếng.
Sở Hạ không cho cô thời gian tiếp nhận giống như trước kia, ngược lại anh giữ chặt lấy eo cô, đẩy mạnh hông đ-â-ⓜ ⓥà-0, một chút rồi lại một chút, đi thẳng vào nơi sâu nhất của cô.
"Chậm.. a...Chậm một chút..." Cô cầu xin anh.
"Không chậm được." Anh ở phía sau cô cắn răng trả lời.
Cô không biết là anh xuất phát từ tâm trạng gì, là vội vã tái hợp hay là ♓𝐚-ⓜ 𝖒-𝐮-ố-ⓝ chinh phục...
Tư thế vào từ phía sau làm cô hoàn toàn bị động; anh có thể tùy thích khống chế góc độ cũng như nhịp điệu, còn cô ngoại trừ hô hấp một cách dồn dập cũng chỉ có thể nắm chặt lấy ga giường dưới thân, chứ không còn cách nào khác.
Lương Thi Vận nâng cao 〽️_ô𝖓_ℊ tiếp nhận.
Chẳng mấy chốc từ trong mũi phát ra tiếng hừ hừ, có điều âm thanh lại mang một ý vị khác.
Là sung 𝐬ướn.𝐠.
Cô đã lâu lắm rồi không được trải nghiệm chuyện 𝐥●à●ⓜ 𝐭ì●𝐧●𝒽 tuyệt vời như thế này.
Động tác đưa đẩy của người đàn ông ở phía sau vừa mạnh vừa nhanh; vật nam tính của anh một lần lại một lần nghiền ép hai bên vách th*t, mang đến cho cô cảm giác ngứa ngáy như sóng biển cứ từng đợt từng đợt ập tới; dường như mỗi lần va chạm anh đều đâ·𝐦 trúng vào điểm mẫn cảm nhất của cô.
Cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tê dại và căng chặt dưới thân.
Rõ ràng bọn họ đã 6 năm không gặp, nhưng 𝖙𝒽â●ռ ⓣ●h●ể của cô vẫn bị thuần phục giống như trước kia, vô thức thả lỏng ngậm chặt đồ vật cứng nóng vào cơ thể, mau chóng tìm được phương thức xoa dịu lẫn nhau.
Sở Hạ nắm lấy eo Lương Thi Vận, từng chút từng chút đẩy hông đi vào cơ thể cô.
Lương Thi Vận mềm nhũn như miếng bơ mềm bị đánh tan hoàn toàn, vách th*t bị ma sát tới đỏ ửng, thỉnh thoảng lại theo động tác rú-t 𝐫-a của anh đi theo ra ngoài, sau đó lại bị nhét vào trong, gắt gao bao bọc lấy anh...
Chất lỏng sền sệt trong huy*t thịt của cô không đi ra ngoài được, chỉ có thể theo động tác ra vào của vật nam tính mà chảy ra một ít, hai túi thịt của anh đánh vào cánh 〽️.ôⓝ.🌀 trắng nõn của cô vang lên tiếng d*m mĩ.
"Sở Hạ.. A a..." Cô г*υ*п 𝓇ẩ*🍸 gọi tên anh.
Giọng điệu trong lúc ý loạn tình mê 🌴𝐡-ở 𝖍ổ-п 𝖍ể-n vẫn giống với trước kia, mỗi một tiếng gọi của cô như đang khen ngợi anh vậy.
Vật nam tính sưng to ở bên trong cô càng thêm ra vào mãnh liệt.
Sở Hạ theo bản năng chạy nước rút, mỗi một lần ra vào đều đụng trúng điểm mẫn cảm nằm sâu nhất bên trong cô; nhưng lần sau so với lần trước càng sâu hơn, càng dùng sức hơn. Dường như muốn biến bên trong cơ thể cô t♓*à*ⓝ*♓ 𝐡*ìп*𝖍 dạng của anh, để ngoài anh ra cô không còn dung nhập thêm ai khác được nữa.
Căng quá.
Bên trong bị căng đầy làm cho đại não của Lương Thi Vận lúc này trống rỗng hoàn toàn, cô vô thức bật ra tiếng гê*ռ ⓡ*ỉ, chất lỏng bên trong cô theo nơi kết hợp của hai người chảy xuống bắp đùi cô.
Cô nắm chặt lấy gối đầu, hé môi t●ⓗ●ở dố●𝖈, thắt lưng gần như sụp xuống, bắp đùi cũng run 𝓇⛎●п ⓡ●ẩ●γ rẩy, nếu không phải có anh ở đằng sau nắm chặt eo, cô suýt nữa đã ngã xuống.
Dưới sự ra vào mãnh liệt như vậy, rất nhanh, Lương Thi Vận đột nhiên căng người, cơ thể co rút г-⛎-ռ 𝐫-ẩ-ⓨ.
"Đừng đâ_ⓜ ѵ_à_𝖔 chỗ đó...ưm...Không được...a..."
Âm cuối của cô đột nhiên cất cao, từng đợt ⓚ𝒽.🅾️.á.ı 🌜ả.〽️ như sóng biển đánh vào người.
Chất lỏng vì vách th*t co rút mà trào ra ngoài, vừa ướt vừa dính, huy*t nhỏ bởi vì cao trào mà vô thức 💰-𝐢-ế-𝖙 𝖈𝐡-ặ-𝖙 lại.
Sở Hạ kêu rên lên một tiếng, s*ℹ️ế*✝️ 𝖈hặ*𝐭 lấy eo Lương Thi Vận, 𝐧*🌀♓*𝐢*ế*ⓝ 𝐫ă*п*𝖌 một hồi rồi cúi người xuống, ♓ô_п lên bả vai và sau cổ cô; đón nhận sự co rút mãnh liệt của vách th*t, cuối cùng không chịu được nữa cũng bắn ra.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |