← Ch.34 | Ch.36 → |
Sở Hạ và Lương Thi Vận trao đổi nụ hôn, tinh tế miêu tả lại hình dáng môi của đối phương.
Từ phòng khách tới phòng ngủ khoảng cách cũng không quá dài, Sở Hạ ôm lấy eo của Lương Thi Vận, vừa hôn môi cô vừa dắt cô vào, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Giường của anh rất rộng, ga giường màu xanh nước biển có họa tiết màu xám, xõa tung mềm mại.
Lúc đặt Lương Thi Vận lên giường, Sở Hạ duỗi tay mở đèn đầu giường, màu vàng ấm áp chiếu rọi tô điểm thêm vẻ ấm cúng cho căn phòng.
Sở Hạ cúi đầu nhìn Lương Thi Vận đang được ánh đèn vàng này nhuộm thành màu mật ong xinh đẹp, anh bắt đầu từ cằm, sau đó xuống chóp mũi của Lương Thi Vận, cuối cùng là hôn lên mắt cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chỉ chạm một chút rồi rời đi, như đang đối đãi với một bảo vật trân quý.
Lương Thi Vận nằm dưới thân Sở Hạ, nhịn không được duỗi tay ra, dùng ngón tay vuốt ve hai má của Sở Hạ, ngón cái nhẹ nhàng vân vê xương gò má hơi nhô ra của anh——
Sở Hạ thuận thế nắm lấy bàn tay không an phận kia, nghiêng mặt đặt vào lòng bàn của Lương Thi Vận một nụ hôn.
"Em tốt nhất nên nói lời giữ lời." Anh nói.
Lương Thi Vận ngơ ngác nhìn anh, hiển nhiên cô đã sớm quên mất lúc nãy ở trong phòng khách nói cái gì.
Sở Hạ nhíu mày, đành phải cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô.
Ánh đèn ấm áp bao trùm, Lương Thi Vận nằm gọn trong lồng ngực anh, phần lớn cơ thể đều bị cái bóng của anh che lấp.
Mọi thứ như quay về lần đầu tiên hai người nếm thử trái cấm, bọn họ thân mật trao đổi nụ hôn, dịu dàng vuốt ve cơ thể và mái tóc của nhau, vừa ngượng ngùng vừa thận trọng không dám vội vàng.
Nhưng một nụ hôn nhẹ nhàng cũng có thể dễ dàng khơi mào dục vọng.
Sở Hạ cứng, lúc hôn Lương Thi Vận anh đã cứng rồi. Lương Thi Vận cũng không chịu nổi, mỗi một nụ hôn Sở Hạ đặt xuống người cô là y như rằng nơi đó lại tê dại, phảng phất như có nước mưa rơi xuống mặt hồ tạo ra gợn sóng, nhẹ nhàng khuếch tán ra.
"Sở Hạ..." Cô vừa mở miệng, tiếng thở dốc từ trong cổ họng thoát ra khỏi hai phiến môi, cuối cùng rơi vào trong tai Sở Hạ.
Sở Hạ rốt cuộc cũng không lưu luyến trên khuôn mặt của Lương Thi Vận nữa, anh cởi bỏ áo sơ mi của cô, bắt đầu hôn xuống chiếc cổ trắng nõn trước mắt.
Bờ môi anh dọc theo đường cong ở cổ cô đi xuống, âm thanh nhỏ vụn thoát ra khỏi kẽ môi, tựa như đang tán tỉnh cũng tựa như đang thở dài, tràn ngập tình yêu vô hạn.
Hơi thở từ cánh mũi anh phả lên da thịt cô, nụ hôn cứ thế không ngừng rơi xuống cổ, xương quai xanh và vành tai của cô.
Lương Thi Vận cảm thấy cả người đều mềm nhũn, chỉ có thể thuận theo mà xoay đầu để mặc người đàn ông làm xằng làm bậy trên cơ thể mình.
Sở Hạ tỉ mỉ hôn cô, kéo dài một đường đến ngực, mở hết tất cả cúc áo ra, tháo áo ngực của cô xuống, dùng miệng ngậm lấy nụ hoa đã sớm cứng lên, cúi đầu liếm mút.
Giống như đang nhấm nháp môt quả trái cây ngon ngọt. Sở Hạ liếm mút nụ hoa nhưng vẫn không quên phần thịt mềm xung quanh nó, đầu lưỡi lại nặng nề quét qua. Lương Thi Vận ngửa đầu rên rỉ, tay ôm lấy ót Sở Hạ, ấn đầu anh vào ngực cô.
Sở Hạ vừa mút lấy nhũ hoa vừa liếm quanh quầng v*, bàn tay kia cũng không rảnh rỗi xoa nắn bầu ngực còn lại của Lương Thi Vận—— Mỗi điểm mẫn cảm trên người cô anh đều xoa nắn và liếm mút qua.
Viên thịt phấn hồng bởi vì bị ngón tay anh trêu đùa mà trở nên cương cứng, giống như hạt giống chôn sâu trong đất cảm nhận được tiếng gọi của gió xuân.
Chẳng mấy chốc, Lương Thi Vận đã bị Sở Hạ trêu chọc đến đỏ bừng mặt, da thịt trắng nõn trước ngực cũng được tô điểm một màu hồng nhàn nhạt.
Cô duỗi tay ôm lấy thắt lưng của anh, dùng chân cọ cọ. Hành động ám chỉ này quá mức rõ ràng.
Sở Hạ thẳng thừng cởi quần, tách hai chân của Lương Thi Vận ra rồi đỡ lấy vật nam tính đã căng cứng đi thẳng vào bên trong cô, nhưng cân nhắc đến chuyện người dưới thân có thể sáng ngày mai lại trở mặt vô tình, anh vẫn lấy một cái bao cao su ở trong ngăn tủ đầu giường mang vào.
Đã hoàn toàn động tình nên Lương Thi Vận vô cùng ướt át. Việc tiến vào cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoa huy*t mềm mại ướt át của cô theo bản năng hút chặt lấy anh, Sở Hạ mới đi vào phần đầu cô đã thở dốc thoải mái, như thể mỗi dây thần kinh hay mỗi tấc thịt đều có thể cảm nhận được hình dạng và độ ấm của anh.
Da thịt nóng bỏng kề sát nhau.
Mãi cho tới khi không còn cách trở nữa, cả người cô mềm nhũn ra, đầu óc cũng trở nên mơ hồ không rõ, tất cả cảm quan như đều tập trung ở vị trí ngượng ngùng kia.
Sở Hạ thong thả đẩy mạnh, đút toàn bộ vào bên trong, cảm nhận sự ấm áp của Lương Thi Vận, sau đó lại thọc vào rút ra với biên độ nhỏ...
Thế tiến công này dĩ nhiên không được mãnh liệt, thậm chí còn có thể nói là vô cùng dịu dàng, lại càng trí mạng.
Lương Thi Vận cảm thấy cơ thể như đang chìm trong một hồ nước ấm áp, khoái cảm bao vây lấy cô, lâu dài, trơn mượt, khiến cô gần như bị đánh cho không còn manh giáp.
"Sở Hạ..." Cả người cô đều run rẩy, mới đầu là tiếng nức nở nhỏ vụn, sau đó vì Sở Hạ từng bước ổn định tiết tấu mà chuyển thành dồn dập thở dốc.
Hai tay cô vòng qua bả vai vừa rộng vừa dày của anh, gắt gao ôm lấy anh.
"Anh đây." Anh cúi đầu xuống hôn cô, ghé vào tai cô thì thầm, dịu dàng đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ.
Ý thức lên xuống thất thường theo sự tích tụ của khoái cảm, mồ túa ra từ lỗ chân lông theo từng đợt nhấp nhô, ẩm ướt bết dính vào nhau.
Trong cơn giao h. ợp triền miên, ngực cô phập phồng kịch liệt, tiếng tim đập 'bình bịch' thông qua da thịt giao truyền tới thân thể của Sở Hạ, cùng với tiếng rên rỉ của cô làm cho anh càng thêm hưng phấn.
Như muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ trước đó, anh không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác cắm sâu vào người cô, dễ dàng đẩy cô đến một làn sóng cực khoái cao hơn, ở trong tiếng vang có nhịp điệu khi thân thể va chạm vào nhau chú ý tới từng thay đổi nhỏ của người dưới thân.
Trận làm tình 'vành tai chạm tóc mai' này như thể kéo dài đến tận một thế kỷ.
Cơn cực khoái vừa chầm chậm vừa lâu dài.
"Sở Hạ..." Dưới lớp sóng của khoái cảm, Lương Thi Vận ý loạn tình mê gọi tên người ở trên, thân thể căng chặt, phần trong đùi cũng bắt đầu không khống chế được mà run run, tiếng thở dốc trong miệng cũng dồn dập hơn, cẳng chân đá đạp loạn xạ.
Mà trước đó Sở Hạ đã gắt gao ôm lấy cô, cùng cô đạt đến cao trào.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |