← Ch.30 | Ch.32 → |
"Thi Vận...đâu?" Sở Hạ nhìn xung quanh.
Trước khi hôn mê anh nhớ rõ Lương Thi Vận lo lắng đi theo anh tới bệnh viện.
"Đừng tìm nữa, người đi rồi." Cao Yến lại lần nữa tạt cho anh một gáo nước lạnh, "Cô ấy đưa cậu tới đây, sau khi biết cậu không có việc gì thì đã đi rồi."
Sở Hạ mím môi, nhất thời cảm giác đau đớn trong lúc hôn mê lại lần nữa kéo tới.
"Cũng đừng quá mất mát. Tôi nghe thấy cô ấy nhận điện thoại, hình như trong nhà có chuyện." Cao Yến lại nói.
"Chuyện gì?"
"Hình như là giáo sư Phương nằm viện..." Chân mày vừa giãn ra của Sở Hạ lại nhíu chặt.
Phương Nguyên đích thực là đang nằm viện, bệnh cũ tái phát, dây thần kinh giữa thắt lưng tới bàn chân bị chèn ép, cũng không phải nghiêm trọng lắm, nhưng cần phải tĩnh dưỡng...
Lúc Lương Thi Vận chạy về thành phố thì bố dượng đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mà Sầm Miễn——vị bác sĩ Sầm lúc trước dì giới thiệu cho cô đã giúp đỡ không ít trong toàn bộ quá trình.
"Lần này ít nhiều gì thì bác sĩ Sầm cũng đã đi theo chú giúp đỡ nhiệt tình, chú cảm thấy cậu ấy rất để tâm đến chuyện nhà chúng ta." Bố dượng vừa giải thích bệnh tình của Phương Nguyên vừa lải nhải.
"Bác sĩ Sầm?" Lương Thi Vận hỏi ngược lại.
Cô nghe thấy xưng hô thì láng máng nhớ là có quen biết, nhưng cụ thể là ai thì lại không nhớ rõ. Sau một hồi sửng sốt, cô mới nhớ ra bác sĩ Sầm chính là người mà trước đây cùng cô gặp mặt ——Sầm Miễn.
"Sau chuyện này nên mời người ta một bữa cơm đàng hoàng!" Phương Nguyên nằm trên gối đầu nói với Lương Thi Vận, "Lần trước gặp mặt bác sĩ Sầm có ấn tượng không tệ về con, mẹ cảm thấy các con có thể tiến triển thêm."
"...Dạ." Lương Thi Vận cuối cùng cũng đồng ý.
Tuy rằng cô không hề có suy nghĩ về phương diện kia với Sầm Miễn, nhưng lần này Sầm Miễn đã bận rộn trước sau giúp đỡ, mời một bữa cơm cũng không phải không thể.
Ngày đó vừa hay bác sĩ Sầm không tăng ca, Lương Thi Vận lái xe, hai người tới một nhà hàng cơm Tây gần đó ăn cơm.
Đây là lần thứ hai hai người cùng nhau ăn cơm.
Bác sĩ Sầm bày tỏ ý định, Lương Thi Vận có lòng cảm ơn, thành ra cuộc trò chuyện giữa hai người cũng nhiệt tình hơn lần trước.
Bữa ăn này bầu không khí khá hòa hợp, sau khi ăn xong, bác sĩ Sầm lại mời Lương Thi Vận đi xem phim, ý tốt của người ta không thể từ chối, Lương Thi Vận đành phải đồng ý.
Hai người chọn một bộ phim thanh xuân.
Vào rạp chiếu phim, Lương Thi Vận mới phát hiện cái gọi là thanh xuân chính là kể về mối tình đầu thời còn đi học——Cốt truyện thực sự rất cũ kỹ, gần như xem đoạn đầu đã có thể đoán được kết thúc.
Hứng thú của Lương Thi Vận lập tức giảm xuống, quay đầu nhìn Sầm Miễn bên cạnh. Anh ta vậy mà xem rất nghiêm túc, cô đành từ bỏ ý định nói chuyện phiếm, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.
Trong rạp chiếu phim tối mờ, cộng thêm hai ngày trước đó Lương Thi Vận không ngủ đủ giấc, xem một hồi cô liền ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của cô có chút sâu, lúc tỉnh lại bộ phim đã chiếu xong, cả rạp chiếu phim chỉ còn thưa thớt mấy đôi tình nhân đang đợi cảnh hậu danh đề*.
(*Cảnh hậu danh đề: là một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc hoàn toàn hoặc một phần của danh đề kết thúc, hoặc thậm chí là sau khi logo hãng sản xuất của bộ phim điện ảnh, phim truyền hình hay video game đó chạy qua. Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo - Nguồn: Wikipedia)
"Ngại quá." Lương Thi Vận ngồi lại thẳng người, lúc này cô mới phát hiện áo khoác của Sầm Miễn đang đắp trên người mình, cô vội vàng trả lại cho anh ta, "Cảm ơn."
"Hình như em nói với tôi nhiều nhất chính là cảm ơn, tôi nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng đã hẹn hò hai lần rồi, không cần khách sáo như vậy."
"..." Lương Thi Vận vừa định nói gì đó.
Đột nhiên vang lên một âm thanh, là tiếng khóc xé lòng, một cô gái tóc ngắn nắm chặt lấy người con trai, dường như muốn giữ anh ta lại, không để anh ta đi.
Anh ta cúi đầu nói xin lỗi, vẻ mặt áy náy, những vẫn duỗi tay ra gỡ từng ngón tay của cô gái.
Lương Thi Vận cùng Sầm Miễn vừa đi ra bên ngoài vừa lắng nghe động tĩnh bên trong kia, mơ hồ biết được nguyên nhân cô gái khóc thút thít là do người kia xem xong bộ phim liền nhớ tới mối tình đầu, bèn quyết định chia tay với cô gái kia để đi tìm mối tình đầu của mình.
"Rất xin lỗi, anh không muốn tái diễn kết cục như vậy, để cả đời này phải mang theo sự nuối tiếc."
Khoảnh khắc bước ra khỏi rạp chiếu phim, Lương Thi Vận còn nghe được cậu con trai kia nói lời xin lỗi, sau đó âm thanh khóc của cô gái kia càng lớn hơn, giống như trời sập đến nơi.
Trình độ diễn kịch này quả thật có thể so với phim ảnh.
"Bác sĩ Sầm——" Lương Thi Vận nhịn không được dừng chân lại, "Anh còn nhớ mối tình đầu của mình không?"
Vừa rồi Sầm Miễn xem phim rất nghiêm túc, chắc là bị bộ phim làm gợi lên không ít chuyện cũ, Lương Thi Vận nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Sầm Miễn.
"Ừm." Sầm Miễn cũng rất chân thực, thành thật gật đầu, một lát sau thấy Lương Thi Vận vẫn còn nhìn chằm chằm mình lại bổ sung, "Cô ấy lấy chồng rồi, còn sinh hai đứa con."
"..." Lương Thi Vận, "Tôi muốn hỏi một chút, sao hai người lại chia tay?"
"Không sao cả." Sầm Miễn lắc đầu, "Chẳng là vì năm đó tôi bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh cô ấy, sau đó còn đôi lúc nói nhiều câu khó nghe, thế nên cô ấy đã kích động nói ra lời chia tay."
"Anh không giữ cô ấy lại sao?"
"Đã thử qua, nhưng lúc ấy thật sự quá bận rộn, không có quá nhiều thời gian dành cho cô ấy."
"..." Lương Thi Vận.
Đàn ông quả thật rất thực tế.
"Bây giờ thì sao?" Cô lại lần nữa tìm lời để nói, "Bác sĩ Sầm, anh hiện tại chắc cũng rất bận rộn nhỉ. Anh biết là bây giờ tôi đang phụ trách công ty của bố tôi, tính ra tôi cũng không rảnh rỗi hơn anh bao nhiêu, nếu hai người đều rất bận..."
Vậy anh ta và cô cũng không phải là lựa chọn tốt của nhau.
Lương Thi Vận không nói rõ ra, Sầm Miễn vừa nghe đã hiểu ý của cô. Sao anh ta chưa từng suy xét chuyện này chứ, chỉ là, khó khăn lắm mới gặp được người hợp mắt, hơn nữa——
"Tôi cảm thấy em không phải là kiểu người thích bám người, em có vẻ độc lập và hiểu chuyện hơn." Sầm Miễn nói.
Câu nói này khiến Lương Thi Vận rơi vào im lặng.
Nào có ai muốn làm người hiểu chuyện chứ? Thật sự nếu đã thích một người thì chẳng có người con gái nào muốn 'hiểu chuyện' cả —— Kiểu người lạnh nhạt giống cô mà thi thoảng cũng giở chút tính khí, cũng muốn làm nũng, cũng sẽ vô cớ gây sự với đối phương.
"Nếu tôi nói tôi không phải là người như vậy thì sao?" Lương Thi Vận cười, dừng bước chân lại.
Sầm Miễn đối diện với ánh mắt của cô, không chút bất ngờ đọc được ý tứ từ chối từ trong mắt cô.
"Tôi biết rồi." Anh ta nói, "Bên giáo sư Phương tôi sẽ nói lại."
Hai người ở hai đường khác nhau, khi Lương Thi Vận từ tầng hầm đỗ xe lái xe ra, cô lại nhìn thấy cô gái trong rạp chiếu phim bị chia tay lúc nãy.
Cô gái đứng ở ven đường, vừa lau nước mắt vừa khóc lóc gọi điện cho bạn mình, lên án đủ loại hành vi của tra nam.
Đột nhiên, Lương Thi Vận lại nhớ tới một câu nói: Người mà bạn gặp được sau năm 25 tuổi, phần lớn trong lòng họ đã có một người khác.
Hoặc biết đâu không cần đợi tới năm 25 tuổi, mà giống như cô gái đang khóc lóc kia vậy —— Cô ấy có lẽ còn chưa tới hai mươi.
Rất nhiều người đến một tuổi nhất định sẽ không còn thật lòng thích một người khác nữa, chẳng qua chỉ là tìm đối tượng thích hợp để kết hôn.
Cô cũng đã từng suy nghĩ như vậy, nếu không gặp được người cô thích, vậy thì chọn một người khiến bố Lương và Phương Nguyên hài lòng là được. Nhưng sau đó, khi cô thật sự bắt đầu đi xem mắt, khi cô thử qua lại với đối tượng xem mắt có điều kiện cũng không tệ, thì cô lại phát hiện bản thân vẫn không làm được——
Có lẽ cô vẫn theo chủ nghĩa duy tâm.
Từ bỏ sự nghiệp yêu thích và lựa chọn công việc hiện tại đã là một sự thỏa hiệp, nếu hôn nhân cũng như thế—— cũng tùy tiện tìm một đối tượng thích hợp để kết hôn, xem tình cảm như một công việc kinh doanh
——
Vừa nghĩ đến việc ngay cả hôn nhân mà cũng phải lá mặt lá trái, cô bất giác cảm thấy vô cùng phản cảm và bài xích.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |