Truyện:Củi Khô Lửa Bốc - Chương 22

Củi Khô Lửa Bốc
Trọn bộ 48 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)

Sở Hạ kẹp điếu thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, vòng tay ôm lấy eo Lương Thi Vận, thừa dịp cô hé miệng hô hấp mà cạy môi cô ra luồn vào trong.

Anh dùng sức 𝖒*ú*✞ môi lưỡi của cô, mang theo mùi vị của thuốc lá vừa mạnh mẽ vừa ♓ⓤⓝ-𝐠 ♓-ă-n-ⓖ dây dưa với cô, như là khiêu khích, như là mang theo chút oán giận và phát cáu...

Lương Thi Vận bị động đón nhận nụ ♓*ô*п kịch liệt của anh, cô căn bản không có cách t♓●ở 𝒹ố●ⓒ và cân nhắc, mãi cho tới khi người ở trên chịu ngừng lại: "Bây giờ còn muốn đẩy anh cho người khác sao?"

Lương Thi Vận nhíu mày, cô không lên tiếng, nụ ⓗ·ô·ⓝ của Sở Hạ lại lần nữa ập xuống.

Nụ hô-𝓃 này còn kịch liệt hơn so với vừa nãy.

Anh ấn cô lên tường, đầu gối vững vàng chen vào giữa hai chân cô, công thành đoạt đất ⓗ-ô-n cô, bàn tay mang theo vết chai mỏng tiến vào trong vạt áo sơ mi của cô, một đường mò mẫm tới bầu 𝓃🌀*ự*c ɱ_ề_ⓜ 𝖒ạ_𝒾 rồi xoa nắn, lòng bàn tay cách lớp áo п𝐠●ự●c c.ọ ❎á.✝️ đầu ti mẫn cảm...

Là.𝐦 ⓣ.ì.ⓝ.♓ đã vô số lần nên những nơi mẫn cảm của cô anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Dưới sự vỗ về chơi đùa của anh, cơ thể cô nhanh chóng mềm nhũn, bàn tay đặt trên п🌀●ự●𝖈 anh cũng chỉ đẩy ra kiểu tượng trưng, dáng vẻ như đã muốn mà còn ngại...

Bây giờ thì sao?

Sở Hạ ngẩng đầu nhìn cô, không tiếng động hỏi.

Lương Thi Vận nghiêng đầu né tránh ánh mắt anh, chỉ chừa lại chiếc cổ cong cong xinh đẹp nhưng lại quật cường.

Sở Hạ cúi đầu 𝖍ô·ⓝ lên đ-ư-ờ-𝐧-🌀 𝐜🔴-ռ-g căng chặt kia, anh sờ lên cổ áo sơ mi của cô, cởi từng nút áo một rồi một đường ♓ô*𝓃 xuống dưới...

Đầu lưỡi trơn trượt của anh lướt qua xương quai xanh gợ-❗ 𝖈-ả-Ⓜ️ cùng với đầu vai của cô, giải phóng bầu 𝓃_🌀_ự_𝖈 no đủ, ngậm lấy một bên nhũ hoa đã sớm đứng thẳng, tinh tế ⓛ❗ế·m 𝖒*ú*†.

Bầu n🌀_ự_𝒸 của cô chẳng mấy chốc đã lấp lánh ánh nước, làm toát lên vẻ phóng đãng, tiếng 𝓇.ê.n 𝓇.ỉ đè nén dưới đầu lưỡi cũng bị sự trêu đùa giải phóng.

"Hưm..." Cô nhịn không được phát ra thành tiếng, lại ho khan mấy tiếng để che giấu đi, đẩy anh ra: "Bị người khác bắt gặp là tiêu đấy..."

Động tác của Sở Hạ cũng không dừng lại, anh duỗi tay ấn nắm cửa. 'Lạch cạch' một tiếng, cửa đã bị khóa trái.

Trong phòng đã mở máy sưởi, Sở Hạ dứt khoát cởi bỏ quần áo vướng bận trên người Lương Thi Vận, đầu lưỡi vòng quanh quầng v* của cô trêu đùa, cúi đầu ↪️ắ·𝐧 ռ𝐡·ẹ nhũ hoa, Ⓜ️ú*ⓣ 🅿️♓-á-t 𝓇-a â-𝖒 𝖙♓-ⓐ-n-♓.

Tình huống như vậy, ở một nơi như vậy.

Cảm giác yêu đương vụng trộm cùng 🎋í*c*𝐡 т*ⓗ*í*𝖈*𝐡 làm cho Lương Thi Vận càng mẫn cảm hơn so với thường ngày, phía dưới của cô chẳng mấy chốc đã ướt dầm dề.

Chất lỏng sền sệt không ngừng trào ra giữa hai chân, cô theo bản năng khép chân lại, Sở Hạ lại sờ đến chiếc quần lót đã ướt nhẹp kia, kéo tay cô đến tự 𝐜-ở-❗ 𝐪-uầ-𝐧 lót ra, sau đó anh đỡ lấy vật thô cứng đã dựng thẳng của mình chầm chậm tiến vào.

Đi vào bên trong thật sự sảng khoái.

Anh nhẹ nhàng di chuyển, Lương Thi Vận bị trướng đầy đến khó chịu, phần bụng dưới hết lồi lên lại lõm xuống.

Vì để động tác của Sở Hạ được tiện hơn, cô nâng phần hông mình lên, động tác này làm cô mất hơn phân nửa sức lực, không thể không tách chân ra một chút, gắt gao quấn chặt lấy chân của Sở Hạ, đề phòng bản thân bị ngã xuống.

Sở Hạ thấy thế liền bế cô lên, ép chặt cô vào người anh, để cô nắm lấy tay anh rồi tiếp tục đ●â●ɱ rút.

Tư thế đứng thẳng này khiến Lương Thi Vận cảm thấy bản thân như bị lấp đầy toàn bộ.

Vật nam tính đi vào nơi sâu nhất mà trước nay chưa từng đến, mỗi lần anh đ·â·Ⓜ️ ✔️·à·o bên trong, vách th*t của cô lại bị ma sát thêm vài phần.

Lương Thi Vận không kiềm chế được nhắm mắt 𝖗ê*n 𝐫*ỉ, kêu được một nửa lại nhớ ra bản thân đang ở đâu, vì thế cô cúi đầu xuống cắn lấy bả vai của Sở Hạ, để âm thanh ⓡ●ê●ռ г●ỉ nuốt ngược vào bên trong.

Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là cơ thể rắn chắc cực nóng và ánh mắt sâu thẳm tràn đầy tình dục của Sở Hạ.

Vật nam tính của anh có kích cỡ không nhỏ, ra vào lung tung bên trong vách th*t đầy nước của cô, không chỉ 𝒸-ọ 𝐱-á-т mà còn đ*â*𝐦 ✌️*à*𝑜 những điểm mẫn cảm của cô.

Hai má cô 𝓃ó.𝖓.ɢ 𝐛.ừ.ռ.🌀, bên dưới lại bị đâ·Ⓜ️ 𝐯à·0 nơi sâu, cô không kìm được nữa mà bật ra tiếng 𝐫ê-п 𝓇-ỉ yêu kiều ngắt quãng, sau đó lại ra sức ⓒắ*ռ 〽️*ô*ⓘ chặn lại.

Bên trong của cô vừa chặt vừa nóng, hệt như hai khóe môi đang gắt gao cắn chặt lại, vật nam tính của Sở Hạ không ngừng đưa đẩy, cô г.𝐮.n 𝓇ẩ.𝓎 co rút lại, lúc đóng lúc mở có tiết tấu bao lấy đồ vật thô cứng đó.

Sở Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Lương Thi Vận, vừa ôm cô điều chỉnh tư thế của cả hai, vừa hơi thẳng lưng để đồ vật của anh tiến sâu vào bên trong cơ thể cô hơn.

Âm thanh giao h. ợp vang vọng khắp căn phòng, tiếng ✞_♓_ở 𝒹ố_↪️ ám muội không áp chế được phát ra từ cổ họng của cả hai, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ư·ớ·✝️ á·𝖙 dính nhớp.

Sự đụ_ⓝ_🌀 ↪️_h_ạ_𝐦 ѵ⛎·ố·𝐭 𝖛·𝑒, cái 𝒽ô.п., nhiệt độ n·ó·𝖓·🌀 𝐛ỏ·ⓝ·ɢ của cơ thể, còn có âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tất cả đều trở thành một liều thuốc kích tình.

Cơ thể căng chặt của Lương Thi Vận phát run, cô bị đâ.ɱ tới mức hai chân ⓡ_ц_п 𝖗_ẩ_🍸 đứng không vững, lưng đã sớm rời khỏi vách tường phía sau, toàn bộ cơ thể đều treo lên người Sở Hạ.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân.

"Không phải ban nãy Sở Hạ lên đây sao, vừa rồi còn thấy ở chỗ này, giờ người đâu rồi?" Một bạn học nam nói.

"Hay là vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi rồi?" Một bạn học khác mở miệng, tiếng bước chân cách ngày càng gần.

Lương Thi Vận hít một ngụm khí lạnh, cô duỗi tay muốn đẩy người phía trên ra.

Sở Hạ làm lơ bộ dạng nhỏ giọng cầu xin của Lương Thi Vận, ngược lại anh còn cắn lỗ tai cô: "Thả lỏng đi, đừng 🎋ẹ.🅿️ ⓒ𝐡ặ.t như vậy."

Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang an ủi, phía dưới lại ra vào mạnh bạo hơn. Anh không nhanh không chậm thọc vào 𝐫.ú.𝖙 𝓇.@, tìm được điểm mẫn cảm bên trong cô thì chầm chậm c*ọ ⓧ*á*✝️, chốc chốc lại r●ú●† г●@, sau đó lại nặng nề đâ.Ⓜ️ ✌️.à.𝑜.

Lương Thi Vận vô thức xoắn chặt, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy vật nam tính của anh.

Anh bị cô kẹp tới da đầu tê dại, eo đột nhiên dùng sức đâ-〽️ cô ngã lên mặt tường....

Tiếng nói chuyện bên ngoài trở nên mơ hồ không rõ, Lương Thi Vận lập tức kéo lực chú ý về.

Sở Hạ giữ chặt eo cô, vật thô cứng lại gia tăng tốc độ, vừa sâu vừa mạnh tiến vào, thẳng tắp va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Mỗi lần anh va chạm, cơ thể cô lại 𝓇*ⓤ*ռ 𝓇ẩ*ÿ theo tiết tấu ra vào đó. Đây là phản ứng sinh lý không cách nào kiềm chế được.

Lương Thi Vận bị đ.â.ɱ suýt kêu thành tiếng, chỉ có thể cắn lấy bả vai Sở Hạ để kiềm chế lại. Cô mềm oặt vùi đầu vào cổ anh, 𝐫●𝐮●n ⓡẩ●🍸 đón nhận 𝖐𝐡●oá●ℹ️ 𝐜ả●m đang từ từ lan tràn khắp cơ thể.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi tới bên kia hành lang.

Khi bên ngoài cuối cùng cũng im ắng lại, Lương Thi Vận mới không kiềm chế nữa mà phát ra tiếng гê-𝐧 𝖗-ỉ nhẫn nhịn đã lâu, ngón chân cong lại, dùng sức bám lấy Sở Hạ, cả người run run đạt cao trào.

Vách th*t ướt mềm co rút, không ngừng run r𝖚●n г●ẩ●𝖞 rẩy phun ra mật dịch, tưới lên vật nam tính còn đang ở bên trong...

Sở Hạ dừng lại động tác, bóp chặt lấy cằm của Lương Thi Vận cùng cô 𝖍-ô-𝖓 𝐦ô-ï, chịu đựng 𝐤♓⭕á_𝐢 𝐜_ả_𝐦 khiến người ta hít thở không thông này, sau đó ôm cô đi tới giường lớn.

............

Xong việc, Lương Thi Vận là người đầu tiên nhảy xuống giường mặc quần áo vào, mở chai nước khoáng trên đầu giường, dùng khăn giấy ướt lau đi vết bẩn lờ mờ dính trên quần áo.

Cũng may váy cô mặc là màu tối, nhìn cũng không thấy rõ ràng lắm.

Lúc lau góc áo, cô ngước mắt lên nhìn, đối diện cô là chiếc gương, trong gương là ánh mắt của Sở Hạ đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.

"Năm thứ hai sau khi chúng ta chia tay, Dư Hiểu Mạn vừa hay đi công tác tới Luân Đôn, có tới tìm anh." Anh nói.

"?" Lương Thi Vận ngẩng đầu, chờ Sở Hạ nói tiếp. Sở Hạ dừng lại.

"Sau đó thì sao?" Cô nhịn không được hỏi.

"Không có sau đó."' Sở Hạ đáp, "Bọn anh chỉ cùng nhau đi ăn một bữa cơm, sau đó cô ta về nước."

"..." Câu chuyện thật khô khan, Lương Thi Vận cúi đầu tiếp tục lau váy của cô.

"Em có hiểu anh đang muốn nói gì không?" Sở Hạ khẩy tàn thuốc. Lương Thi Vận nói: "Dư Hiểu Mạn không phải kiểu anh thích sao?"

Cuối cùng cũng lau khô váy, cô đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo: "Lát nữa em đi ra ngoài trước, anh chờ mười phút rồi hãy xuống."

Trên má cô vẫn còn chút ửng đỏ chưa tan, cánh môi thoạt nhìn cũng có chút sưng đỏ, ánh mắt thì đã khôi phục lại sự bạc tình vốn có.

Sở Hạ liếc mắt nhìn cô, đột nhiên giữ lấy cổ cô.

Anh nâng cổ tay lên hút một hơi thuốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng giữ cằm cô, phủ lên môi lưỡi cô.

Tất cả khói thuốc đều nhả vào trong khoang miệng của Lương Thi Vận, đốt cháy hết giác quan rồi truyền đến thần kinh của cô, có chút cay, có chút đắng, làm cho Lương Thi Vận bị sặc.

Bàn tay Sở Hạ ấn vào ót của Lương Thi Vận, bất giác đầu cô cũng cúi xuống, gia tăng thêm sự ướ_ⓣ á_† cho nụ 𝖍_ôⓝ_. Anh hút hết dưỡng khí còn sót lại trong miệng cô, lúc này mới chịu lui ra.

Lương Thi Vận bị 𝐡ô-𝖓 tới mức đại não thiếu oxy, trong lúc choáng váng cô chỉ nghe được một câu: "Anh muốn nói là, yêu đương hoặc 👢ê·n 🌀𝐢·ườ·𝖓·🌀, không phải là ai cũng được."

Chương (1-48)