← Ch.11 | Ch.13 → |
Eo đột nhiên bị ôm lấy, Lương Thi Vận chưa kịp quay đầu nhìn đã cảm nhận được môi của Sở Hạ đang dán lên cổ cô, cảm giác nơi đó nóng rực.
✝️♓â_𝐧 tⓗ_ể của bọn họ phù hợp tới như vậy, lại còn giữa đêm khuya tịch mịch.
Từ khi Lương Thi Vận mời Sở Hạ lên, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vì thế cô cũng mặc kệ hành động của anh, từ trong lồng 𝐧𝐠ự_𝐜 anh xoay người lại, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Bốn cánh môi chạm nhau, lập tức củi khô lửa bốc.
Sở Hạ chống tay lên bàn nấu ăn, đ●è 𝐥●ê●𝐧 n🌀●ư●ờ●𝐢 Lương Thi Vận, đầu lưỡi đi vào khoang miệng cô, dây dưa với lưỡi cô; tay anh ☑️ⓤố*† 𝖛*ⓔ phía sau lưng của Lương Thi Vận, quen cửa quen nẻo đi xuống bên dưới...
Mặt Lương Thi Vận nhanh chóng đỏ lên, đáy mắt cô cũng mơ hồ lấp lánh ánh nước, thậm chí bầu п●🌀ự●𝐜 dưới lớp áo cũng đang căng cứng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng điểm mẫn cảm của cô vẫn không thay đổi.
Cảm nhận được người dưới thân đang vô thức ưỡn ռ.ɢ.ự.ⓒ lên, Sở Hạ lập tức cảm thấy hài lòng, anh ⓛiế.𝐦 láp đầu vai của Lương Thi Vận, lưu luyến để lại trên bả vai và phần cổ của cô nhiều dấu 𝒽ô𝓃_, sau đó mới một đường đi xuống đầu v*.
Cách lớp áo cắn một cái vào một bên đang nhô lên.
Lớp vải 𝖈-ọ 𝖝á-t cùng với 🎋𝐡ⓞ●á●1 cả●m được anh vỗ về như muốn đốt cháy toàn thân Lương Thi Vận, cô không kiềm chế được phát ra tiếng hừ nhẹ.
Sở Hạ bế cô ngồi lên bàn bếp nấu ăn, nâng chân của cô lên, sau đó cởi bỏ trói buộc của hai người, tiếp đó anh đỡ lấy mình chầm chậm đi vào bên trong cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm ở trong phòng bếp.
Vì đang ngồi trên bàn bếp nên hai chân Lương Thi Vận treo lơ lửng trong không khí, 〽️ô.𝖓.🌀 chạm vào đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Trải nghiệm 𝖙●♓●â●𝖓 ⓣ●𝐡●ể như vậy nói ra cũng không quá thoải mái, nhưng lại mang tới sự ⓚí𝖈·ⓗ 𝖙hí𝒸·♓.
Không gian cũng thật sự trống trải, không có gì để che chắn, có lẽ đối diện là bức tường pha lê, có lẽ cũng không phải bởi vì đìều gì, chỉ là vì người bên cạnh...
Cảm giác căng chặt làm Lương Thi Vận vô cùng thỏa mãn, hai chân quắp lấy eo Sở Hạ, hoa huy*t mấp máy gắt gao ngậm lấy vật пó-n-ɢ 🅱️ỏ-ⓝ-ɢ đang thọc vào 𝖗_ú_т 𝖗_🅰️.
Mãi cho tới khi người đang đè trên người cô vì bị hút chặt mà nhịn không được rên lên, cô mới nhớ tới một chuyện.
"Mang bao." Cô mở đôi mắt đang 〽️-ôⓝ-ℊ lung của mình ra, nhắc nhở anh."Để chỗ nào?"
"...Tắm...Phòng tắm..."
Sau đó, Sở Hạ nâng ⓜ_ô_n_🌀 cô lên, ôm lấy cô giống như kiểu bế trẻ em."Ưm...ha..." Lương Thi Vận.
Động tác này khiến cho bụng dưới của Sở Hạ dán chặt vào miệng huy*t mẫn cảm của Lương Thi Vận không chừa một khe hở, cũng khiến cho toàn bộ trọng lượng của cô dồn hết vào nơi hai người kết hợp.
Anh gắt gao nắm chặt Ⓜ️ô𝓃-ⓖ cô.
Hoa huy*t của cô vốn đã bị căng đầy đến mức trướng, lại bởi vì đi lại mà c-ọ 𝖝-á-✞, mật dịch bên trong cũng vì thế tràn ra, hai chân cô vô thức xoắn chặt, cảm giác 🎋.í𝒸.ⓗ 𝖙♓.í.𝒸.ⓗ trí mạng do huy*t nhỏ của cô mang đến làm cho vật nam tính ở bên trong lại lớn thêm một vòng.
"Ở đâu?" Rốt cuộc anh cũng đặt cô lên kệ rửa mặt."Trong ngăn kéo...Tủ thứ nhất..." Cô nói.
Anh theo lời cô kéo ngăn kéo ra, bên trong quả nhiên có hai hộp bao, chỉ là một hộp đã bị mở ra, bên trong chỉ còn lại hai cái.
Miệng Sở Hạ mím chặt, ánh mắt cũng tối đi.
Lương Thi Vận hơi hé miệng, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã cúi đầu ♓ô-ռ lên môi cô. Nụ 𝐡.ô.𝖓 này so với nụ 𝐡ô·𝓃 lần đầu sau khi hai người gặp lại hoàn toàn khác biệt, rất vội vàng, cũng rất bá đạo.
Sở Hạ vừa hô●𝖓 𝐦●ô●ı Lương Thi Vận vừa xé bao ra.
Anh nhanh chóng xé bao ra, rút mình ra khỏi cơ thể cô, tự mang bao vào, sau đó một lần nữa kéo chân cô ra, dùng sức đ·â·𝖒 𝐯à·𝑜.
"Nhẹ chút..." Vật nam tính đột nhiên đi vào chỗ sâu nhất, làm Lương Thi Vận không khỏi kêu ra tiếng.
Sở Hạ bắt lấy chân cô vòng quanh eo mình, dùng tư thế ở trong phòng bếp tiếp tục làm chuyện lúc nãy chưa làm xong.
Anh không ngừng ra vào, không ngừng chiếm hữu.
Anh bóp chặt lấy eo cô, dùng sức va chạm, vật nam tính vừa cứng vừa nóng mạnh mẽ ra vào chỗ sâu nhất cơ thể cô, di chuyển đâ·〽️ thọc vào những chỗ 𝖒●ề●𝖒 ⓜ●ạ●ⓘ bên trong cô.
Vách th*t mẫn cảm của cô bị anh ma sát, mạnh mẽ đâ-Ⓜ️ ✌️à-o, chẳng mấy chốc đã làm cô thoải mái tới mức cuộn tròn ngón chân, bên trong xoắn chặt, vừa ướt vừa mềm hoàn toàn tiếp nhận anh.
Không gian bên trong gần như bị bịt kín, tiếng 𝐭♓_ở ⓓố_𝖈 của hai người cùng tiếng dính nhớp vang dội, hết đợt này tới đợt khác 🅿️*h*á*✝️ 𝓇*@ â*𝐦 ✞*ⓗ*🔼*𝖓*ⓗ.
Lưng Lương Thi Vận dán lên mặt gương lạnh lẽo, chưa được bao lâu đã mất khống chế mà co rút.
"Sở Hạ...A..."
Đùi cô г_𝐮_п 𝖗ẩ_𝐲, không chịu nổi mà gọi tên anh, ngón tay cũng lung tung bắt lấy lưng anh.
Cảm nhận được cô sắp đến cao trào, anh cúi đầu 𝐡-ô-n lên môi cô, giống như đáp lại tiếng gọi lúc nãy, cũng giống như trấn an cô, nhưng động tác phía dưới chưa từng dừng lại.
Một chút rồi lại một chút, mạnh mẽ va chạm, tiến vào chiếm hữu...
Mồ hôi từ trán anh lăn xuống, hô hấp nóng rực phả vào tai cô, như muốn hoà tan cô.
Cô mềm nhũn người bám lấy lưng anh, chỉ cảm thấy một giây trước cao trào sắp tới, một giây sau tựa như con rắn quấn chặt lấy cô, khiến cô chìm trong làn nước, ngón chân cô cuộn tròn, chân cũng vòng quanh lấy hông anh, ⓜ●ôп●g anh không ngừng đẩy về phía trước.
Xong việc, Sở Hạ rút vật nam tính còn hơi cứng ra khỏi cơ thể của Lương Thi Vận, 𝐜*ở*❗ á*🔴 mưa ra, sau đó ôm cô đi tắm.
Bọn họ cùng nhau tắm vòi sen.
Dưới dòng nước vô cùng thoải mái, anh giúp cô thoa sữa tắm, động tác chậm rãi cẩn thận.
Da thịt bọn họ dán chặt vào nhau, lòng bàn tay thô ráp của anh ☑️-ц-ố-ⓣ ✅-e làn da mềm nhẵn của cô, đột nhiên nhìn về phía bồn rửa mặt, hỏi cô: "Em thường dẫn người về đây sao?"
Lương Thi Vận nhìn theo ánh mắt anh, thấy hộp áo mưa kia thì mày cô hơi nhíu lại, không trả lời mà chỉ ôm lấy cổ anh, ngửa đầu 𝐡ô·𝐧 lên khóe môi anh.
Tóc cô đã ướt đẫm, dán lên sườn mặt vô cùng kiều diễm của cô.
Trên cổ cô vẫn còn lưu lại những dấu ♓ô-n vừa rồi của anh, da thịt trên người cô đều ửng đỏ, không biết là do nước ấm hay là do một trận vận động vừa nãy.
Cô 𝒽ô_ⓝ lên môi anh, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ɱ-ề-Ⓜ️ 𝐦ạ-𝖎 ra, đầu lưỡi vừa như đang dỗ dành, vừa như dịu dàng cọ qua cánh môi anh.
Anh nhìn mặt cô, bỗng nhiên nhớ tới những đêm triền miên trước kia: cô ⓣ♓.â.𝖓 m.ậ.ⓣ gọi tên anh, cùng anh 𝒽ô-n m-ô-𝒾, ở trên giường lớn 𝖒ề-ⓜ 〽️-ạ-ℹ️ ѵ_𝖚_ố_ⓣ ✌️_𝐞 cơ thể nhau.
Trước đây có vô số đêm như vậy,
Sau khi ⓗ🅾️●𝒶●𝐧 á●ı, bọn họ sẽ cùng nhau đi tắm, ở trong bồn tắm ấm áp hoặc là dưới vòi sen lười biếng 𝖍ô-𝓃 𝖒-ô-i, tùy ý chạm vào nhau, tiếp tục sự dịu dàng.
Anh vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện khác, ví dụ như cô và anh chưa từng mặc đồ tình nhân, ví dụ như cô tặng cho anh một cái khăn quàng cổ, ví dụ như hai người từng uống chung một ống hút trà sữa...
Sở Hạ cuối cùng cũng thở dài hé miệng ra, đảo khách thành chủ ⓗ*ô*n ⓜô*𝒾 Lương Thi Vận.
Bọn họ trao nhau cái 𝒽ô.ⓝ dưới dòng nước ào ào, nước bọt từ miệng hai người chảy ra, kéo thành sợi tơ, lại bị hai người tiếp tục ♓●ô●ⓝ nuốt trở vào.
Nụ hô-𝐧 kết thúc, Sở Hạ bế Ⓜ️ô.ռ.🌀 Lương Thi Vận lên, đặt cả người cô lên vách tường.
"Thêm lần nữa nhé?" Anh hỏi.
Lúc anh dùng sức, cơ bắp cánh tay so với thường ngày càng rõ ràng hơn, bởi vì dùng sức mà hiện lên gân xanh, khiến cánh tay càng thêm ℊ-ợ-ℹ️ ⓒ-ả-m.
Thi Vận nhìn bọt nước rơi trên cánh tay Sở Hạ, bàn tay cô dọc theo sườn cổ đi xuống sờ đ.ư.ờ.n.ɢ c𝐨ռ.𝖌 trên cánh tay anh, cúi đầu đáp nhẹ: "Ừm."
👢-à-𝐦 🌴-ìп-𝐡 có lẽ sẽ khiến người ta nghiện.
Lương Thi Vận ngựa quen đường cũ quắp chân vào eo Sở Hạ, nương theo cánh tay đang nâng 𝐦ô●𝓃●𝐠 cô lên mà ⓒ-ọ 𝐱-á-🌴 lung tung vào gạch men.
Đầu Lương Thi Vận cọ nhẹ vào bờ vai Sở Hạ, ở bên tai của Sở Hạ ⓣ·𝒽·ở ◗ố·𝖈: "Nhẹ chút...Eo em đau..."
"Ừm." Sở Hạ đặt lên trán cô một nụ 𝒽ô*ռ*, điều chỉnh lại vị trí cho cô, so với lần trước quả nhiên anh kiên nhẫn và ôn nhu hơn rất nhiều.
Vật nam tính cứng như sắt của anh đâ·ɱ thọc vào bên trong cô, lúc nông lúc sâu.
Vật cứng c.ọ ⓧ.á.🌴 lúc mạnh lúc nhẹ vào chỗ mẫn cảm của cô, cô vùi mặt vào tai anh, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng г·ê·n 𝐫·ỉ. Cô cố gắng mở rộng hai chân, hơi hướng eo về phía trước hùa theo động tác của anh.
Dòng nước lại lần nữa chảy qua làn da của bọn họ, hơi nước dày đặc bốc lên xung quanh bọn họ.
Tiếng va chạm hòa cùng tiếng 𝐭♓●ở ◗ố●𝐜 ẩn trong âm thanh của dòng nước đang chảy trôi ào ào, không ngừng vang vọng bên trong phòng tắm, phóng đãng vô cùng.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |