Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 098

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 098
Yêu sự thật ở trước mặt (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thích không?" Tiếng nói của Đông Bác Hải dịu dàng, có một tia xấu hổ, có vẻ mong đợi, đây là lần đầu tiên anh làm cho phụ nữ vui, cũng không biết cái phương pháp này có được hay không.

"Rất đẹp." Cô cũng không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.

Thật ra thì ở trong lòng Vô Song đang xúc động, Wase, trường hợp này có phải hoành tráng quá hay không, cô lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy trăm 'hoa' cùng phóng có khí thế hào hùng như vậy.

Có tiền đúng là tốt......

"Đúng rồi, anh còn chưa nói anh đã xảy ra chuyện gì đó?" Hưng phấn qua đi, cô mới quay đầu nhìn về phía Đông Bác Hải, anh ở phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Anh......

Không có sao." "Anh không có sao?" Ôi mẹ nó, cô lại bị chơi rồi.

"A!" Anh cười một tiếng thật thấp, "Anh cùng với Phi Tước đánh cuộc, cậu ấy nói phụ nữ đều là hẹp hòi, anh cá em không phải vậy, em nhất định còn quan tâm anh, sự thật chứng minh là anh thắng." Mặc Phi Tước đang lái xe về nhà hắt xì......

"Cái gì, lấy em làm tiền đánh cược, Đông Bác Hải anh cũng quá đáng rồi đấy, tránh ra." Làm nửa ngày là trêu chọc cô, Vô Song tức giận, hận không thể một cước đạp anh xuống biển, cô bắt đầu cạy tay anh đang vòng ngang hông của mình.

"Vô Song, em hãy nghe anh nói." Chọc giận cô, Đông Bác Hải vội vàng chịu tội, "Anh không có trêu chọc em, là Phi Tước cậu ấy có thành kiến với phụ nữ, anh chỉ là muốn dùng sự thực để chứng minh cho cậu ấy xem, thành kiến của cậu ấy là sai lầm......"

Mặc Phi Tước liên tục nhảy mũi, anh bắt đầu hoài nghi có phải là mình bị cảm hay không!! "Còn nữa..., anh gọi em tới nơi này chờ anh,  cũng là muốn cho em niềm vui này." Nụ cười tuấn nhã của anh rất mê hoặc lòng người, Vô Song yên tĩnh một lúc, pháo hoa vẫn còn đang nở rộ, nhìn phần pháo hoa xinh đẹp ở đây, cô tha thứ cho anh lần này, thấy cô không tức giận nữa,  Đông Bác Hải nghiêng người ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, lúc hôn xuống chóp mũi cô, thì Vô Song mở miệng, "Bác Hải, có phải Mặc Phi Tước còn có một em gọi là Mặc Noãn hay không?" Động tác của Đông Bác Hải hơi chậm lại, thoáng lãng tránh câu hỏi của cô, "Làm sao em biết?" "Em biết Noãn." Đã nói sao bộ dáng người này nhìn quen mắt như vậy, "Giữa bọn họ là anh em ruột sao?" Nếu như vậy, không phải là bọn họ loạn luân sao.

Đông Bác Hải cười nhạt, "Cô bé con kia chạy đến Italy rồi hả ?" "Không có, chín năm trước thì bọn em biết nhau, khi đó Noãn cũng mang thai, cô ấy nghi ngờ hình như là con của Mặc Phi Tước." Vô Song có chút xấu hổ mà nói.

"Cô ấy nói với em hay sao?" Đông Bác Hải hơi nhíu nhíu mày.

"Không phải, là em đoán, Noãn rất thích đứa nhỏ của cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không có giữ được, nếu thật sự chính là con của Mặc Phi Tước, anh nói nếu anh ấy biết mình tự tay giết con mình, anh ấy sẽ áy náy không?" "Sẽ không!" Thái độ của Đông Bác Hải rất kiên định.

"Tại sao, anh ấy thật sự máu lạnh như vậy." Vô Song không khỏi trừng lớn mắt hạt châu, hổ dữ cũng không ăn thịt con.

"Bởi vì đứa nhỏ kia không phải là của Phi Tước." Giọng nói của Đông Bác Hải ngoại trừ kiên định còn có một tia lạnh như băng.

Vô Song chớp đôi mắt vụt sáng nhìn anh, chẳng lẽ cho tới nay đều là cô nghĩ lầm sao.

Đột nhiên, bụng của cô vang lên một tiếng "ùng ục".

Đông Bác Hải liếc mắt nhìn xuống bụng của cô hỏi, "Đói bụng." "Anh muốn cho hai mẹ con đói chết à?" Vô Song lúc này mới nhớ tới bản thân cô cả ngày nay, thứ gì cũng chưa ăn, một cái đấm nện lên trên ngực của anh, cho hả giận.

Lúc này Đông Bác Hải mới ảo não vỗ ót một cái, vội vàng ôm cô như ôm một công chúa, ôm cô lên xe, sau đó lái ô-tô đi đến khu thành thị —— Trên xe, anh hỏi: "Muốn ăn cái gì?" "Muốn ăn bánh trôi." "Đựơc, không thành vấn đề." Anh cười cưng chìu.

"Em muốn ăn, quán bánh trôi bà Vương ở phố đối diện nhà em trước kia." Đông Bác Hải nhíu mày, lãnh đạm nói: "Cửa hàng nhỏ đó không vệ sinh, ăn rất dễ ngã bệnh ~" "Xì, từ nhỏ đến lớn em đều ăn ở cửa hàng nhỏ đó lớn lên, sao không có gì? Muốn sạch sẽ...

Mắt không thấy mới sạch sẽ, những Phú Nhị Đại như bọn anh, cho rằng nhà hàng hạng sang thì nhất định rất vệ sinh, nói không chừng bọn họ sử dụng đều là dầu cống ngầm." Vô Song hét lên bất mãn.

Nghĩ đến dầu cống ngầm đầy mỡ kia, dạ dày cô cũng có chút không chịu nổi, ghê tởm muốn ói.

Đông Bác Hải dừng xe, vuốt lưng cô và quan tâm nói: "Sao thế, không thoải mái à?" "Không sao, chính là nghĩ đến dầu cống ngầm mà muốn ói." Hít thở sâu mấy cái, cô cảm thấy tốt hơn nhiều.

Đông Bác Hải ngắt cái mũi của cô, cười khì khì nói: "Đựơc rồi, không chọc em buồn ói nữa, em nói đi đâu thì đi đó." "Ừ." Vô Song như đứa trẻ chiếm được kẹo ăn, cười vui vẻ.

Quay đầu, nụ cười của Đông Bác Hải lặng lẽ ảm đảm, khỏi động xe lần nữa, anh lái xe tới địa chỉ Vô Song nói, thời gian này chính là chợ đêm Cao Phong Kỳ náo nhiệt nhất, chiếc xe không lái vào được, chỉ có thể dừng ở bãi đậu xe ven đường.

Xuống xe, Đông Bác Hải ôm bả vai của cô, giống như sợ cô bị người đoạt đi vậy, nhìn quầy ăn vặt rực rỡ muôn màu, quầy đồ trang sức, Vô Song rất hưng phấn nắm cánh tay anh lại, "Bác Hải, nơi này náo nhiệt hơn so với trước kia." Chín năm rồi chưa tới nơi này đi dạo chợ đêm.

"Phải không." Anh ngắm nhìn xung quanh một vòng, sau đó tuôn ra một câu rất lạnh, "Nơi này có người giữ trật tự không?" "Ách......"

Vô Song cứng ngắc và nụ cười có chút lúng túng, dân chúng chỉ làm chút buôn bán nhỏ thôi mà.

"Bánh trôi bà Vương ở phía trước." Vô Song kéo tay của anh, rồi đi chen qua đám người.

Hai người đựơc ngoảnh đầu lại nhìn là trăm phần trăm, nam nhìn Vô Song, nữ nhìn Đông Bác Hải, trai tài gái sắc quá rõ ràng rồi.

"Chậm một chút đi." Bộ dạng của Vô Song như đứa trẻ vội vàng kéo anh đi loạn khắp nơi, thân thể cao lớn khôi ngô của Đông Bác Hải chen chúc ở trong đám người nên có chút khó chịu, tâm tình phiền não leo lên đuôi lông mày rồi, nhớ đại thiếu gia như anh quen đường đi rộng rãi, hiện tại bị người đi chen lấn nên đương nhiên tim ngừơi đều không thoải mái.

"Chậm một chút là không còn đó, bánh trôi bà Vương bán chạy lắm." Vô Song chẳng những không thả chậm bước, mà ngược lại còn tăng nhanh hơn một chút.

Không lay chuyển được cô, Đông Bác Hải mặc dù khó chịu cũng phải nhịn —— "Đến rồi." Đi tới quán bánh trôi bà Vương, Vô Song hưng phấn tuyên bố.

Đông Bác Hải lại có loại cảm giác bị sét đánh, này cũng gọi là quán ăn? Toàn bộ mặt bằng của cửa hàng lớn nhất cũng chỉ mười ba mười bốn mét vuông, bên trong có hai cái bàn, hơn nữa đều không phải là dùng để ăn, trên bàn trải lên một lớp màng, để bột bánh trôi, còn có đủ loại nhân bánh trôi.

Bên ngoài để mấy cái bàn, người vây quanh cái bàn ăn bánh trôi toàn bộ đều là có đôi có cặp.

"Chính là chỗ này?" Thật lâu Đông Bác Hải mới tìm về thần trí, chỉ vào nơi này hỏi.

"Ừ." Vẻ hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Song không rút đi chút nào, cô nắm tay Đông Bác Hải đi tới trước vòi nước, nói: "Rửa sạch tay, sau đó phải bao bánh trôi." "Bao bánh trôi?" Cô là nói bọn họ phải tự mình ra tay sao.

"Ừ." Vừa đáp lời, Vô Song vừa dùng xà bông thơm xoa tay cho anh, ngẩng đầu thấy anh cau mày như rơi vào trong sương mù, cô cười nhạt nói: "Không phải là anh ghét nhà hàng nhỏ không vệ sinh sao, vậy tự mình làm đi, tự mình làm thì anh sẽ không ghét!"

*****

Hai người rửa tay xong, thì đi tới trước bàn bao bánh trôi, nơi đó đã có mấy đôi tình nhân sớm bao vây rồi, vừa bao bánh trôi vừa nói lời ngon tiếng ngọt, chơi rất vui vẻ.

Nhìn thấy bột nhão ở trong tay bọn họ nặn qua nặn lại, thì Đông Bác Hải nhíu chặt chân mày, có loại cảm giác ghê tởm muốn ói.

"Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi." Anh kéo tay nhỏ bé của Vô Song lại, giọng nói có chút lạnh.

"Sao thế?" Vô Song nhìn anh, không rõ nội tình mà hỏi.

"Bẩn." Anh thật sự là không thể nhịn nữa, nhìn đã muốn ói rồi, sao có thể ăn chứ.

Ánh mắt của Vô Song lập tức ảm đạm thất sắc, thu tay của mình lại, giọng nói của cô cũng hơi lạnh, "Ngại bẩn, thì đừng đụng!" Cô xoay người, tự mình gom vào, nắm lên một cục bột mì, trộn đều tiếp theo lấy bột nước xoa lên —— Đông Bác Hải biết cô hiểu lầm, nhưng mà dưới con mắt của mọi người anh lại không thể nói chuyện quá trực tiếp, tức thì cũng xông tới, cởi áo khoác xuống để ở một bên, cuộn tay áo lên rồi cũng tiện tay nắm một cục bột mì, học trộn đều giống Vô Song.

"Không phải là anh ngại bẩn sao?" Rõ ràng đang giận nên không muốn để ý đến anh, lại thấy bộ dáng anh nghiêm túc, cô vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

"Trêu em chơi thôi." Anh cười ha ha, tay dính đầy bột mì nhẹ nhàng phết lên trên sống mũi thanh tú của cô, tức thì lưu lại một dấu bột trắng.

"Anh làm gì thế?" Đạp anh một cái, Vô Song không khỏi nũng nịu một tiếng, lấy cánh tay lau lau.

Anh chận lại nói: "Đừng lau, thật đáng yêu." Cảm giác được ánh mắt chung quanh đều rơi lên trên người mình, gò má của Vô Song từ từ ửng hồng rồi, mới vừa lau sạch bột trên mũi, thì Đông Bác Hải lại ở bên má cô in hai bàn tay to, lần này là cô thật sự bất mãn, quát lớn một tiếng: "Đông Bác Hải, anh chơi đủ chưa!" Nơi này là trấn nhỏ, dân làng chất phác không có mấy người gặp qua diện mạo thật của Đông Tam Thiếu, cho nên đối với anh cũng không quen thuộc.

"Ha ha." Rất nhiều cô gái đều nhìn Vô Song thấp giọng bật cười, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ, rất lúng túng, nên cũng không để ý đến vẻ mặt hâm mộ, đố kỵ của họ.

"Ha ha ha ha ha" Tâm tình của Đông Bác Hải đột nhiên từ u ám chuyển sang trong, rất cô ~ Thấy cô bị giễu cợt, anh còn cười được? Hơn nữa còn cười đến mức không có tim không có phổi như vậy??? Dựa vào gì chứ! Tay nhào nặn bánh trôi của Vô Song dừng lại, lặnh lẽ nắm lên một cục bột mì ném qua anh, trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Đông Bác Hải, trắng phau —— "Xì" Lần này đổi lại là Vô Song không có tim không có phổi mà ôm bụng cười lăn lộn, quá buồn cười mà, đoán chừng đời này Đông Tam gia anh cũng sẽ không phá tướng như vậy! "Phốc ——" Đông Bác Hải phun bột mì từ trong miệng ra, lắc lắc mặt, dùng sức mở trừng hai mắt, mới nhìn rõ cô bé trêu anh, đang cười đến gãy lưng rồi.

"Anh yêu anh xem, bọn họ rất ân ái nha." "Thật hâm mộ bọn họ." "Anh yêu em cũng muốn chơi" "........."

Các cô gái hướng về phía ông xã, bạn trai của mình, bảy miệng tám lưỡi mở cuộc bàn luận, đám đàn ông để chứng minh bọn họ cũng yêu họ,  kết quả là chiến tranh bột mì khai chiến —— Vừa mới bắt đầu thì còn là đơn P, một chọi một, nhưng sau khi chiến tranh càng ngày càng nghiêm trọng, thì dần dần chia ra bang phái, Võ Đang đối với Nga Mi, cuộc chiến sống mái! "Cẩn thận." Đông Bác Hải đi lên phía trước đỡ Vô Song, hai nhân vật chính khơi lên sự việc này, lui sang một bên xem cuộc chiến, cũng không phải là Đông Bác Hải không muốn cùng chơi đùa với bọn họ, mà là anh sợ Vô Song sẽ bị ngộ thương, bởi vì cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt.

Cuộc chiến trước mắt đã từ đơn thuần là ném bột mì, đã diễn biến thành ném bột nhão rồi, có lẽ chơi điên rồi, con trai / con gái đều đem bột mì trộn với nước, tựa như ném tuyết mà đánh tới phía đối phương, cũng đập vào đối tượng của người khác, dù sao đập đau, đập bị thương, cũng quan hệ anh (cô) đánh rắm, đó là ông xã / bà xã (bạn trai / bạn gái) của người khác.

"Đều là anh." Nhìn cảnh rối một nùi, Vô Song oán giận mà liếc mắt Đông Bác Hải.

Anh ôm cô nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt tươi cười dính bột mì như chàng trai của ánh mặt trời, "Anh lại không bảo bọn họ học anh, hơn nữa, anh mới không nỡ dùng bột nhão đập em." Anh cúi người, đem đầu đặt lên trên vai thơm của cô, nhìn đám tình nhân trước mắt cuối cùng cũng ngừng lại, mọi người cả người chật vật, thậm chí trên mặt còn sưng đỏ, trong lòng anh nhìn việc ấy có chút hả hê a ~ "Có chút đạo đức công cộng được chứ, đừng cười." Mặc dù anh nén không cười, nhưng thân thể tựa vào người Vô Song lại run dữ dội hơn.

Một lúc lâu, anh mới thật sự ngưng cười, ngẩng đầu lên, chuyển qua người Vô Song nói: "Lần này không ăn." "Ai nói?" Vô Song nắm lấy bàn tay anh đang ôm bả vai của mình, đem một cục bột mì đặt vào trong lòng bàn tay anh, khẽ mỉm cười, "Mới vừa rồi lúc bọn họ đang đùa, em trộn đều rồi." "A, vậy anh tới bao bánh trôi cho em." Lần này, Đông Bác Hải rất vui vẻ, cũng hiểu được ý nghĩa niềm vui ở trong đó, mặc dù bánh trôi bình thường nhưng là phát ra từ tình yêu ở trong đáy lòng.

Nói động liền động, lúc hai người trở lại trước bàn lần nữa, thì phía trên đã thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình của hai người, ngược lại trở thành vui cười đối với tình nhân biến thái, bởi vì thấy trường hợp hoàn toàn thay đổi này, cũng rất dễ dàng gợi lên tình tiết cuộc chiến bột mì mà bọn họ vừa mới nhìn thấy trước mặt —— Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc!! "Trước se thành một vòng tròn, sau đó nhấn dẹp bỏ nhân bánh vào." Vô Song ở bên cạnh chỉ đạo anh, theo sự chỉ đạo của cô Đông Bác Hải trước tiên se tròn bánh trôi, sau đó nhấn dẹp, lúc bỏ nhân bánh vào thì anh hỏi: "Muốn ăn nhân bánh gì." "Hoa hồng." Vừa thơm vừa ngọt.

Đông Bác Hải đem bánh trôi bỏ nhân bánh hoa hồng vào, bánh trôi thứ nhất hoàn thành.

"Ông xã, anh xem người ta thật hạnh phúc." "Em yêu, nếu có thể ăn được bánh trôi tự tay em bao cho anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc chết." Những cô gái này thấy thế lại không nhịn được phát ra cảm xúc bực tức.

"Em yêu, lần sau đi, không có bột mì." "Bà xã, em không sao chớ!" Một người con trai bị nện mặt xưng phù hỏi bà xã.

Ngừoi phụ nữ đột nhiên nói một câu thô tục, "Mie nó, mới vừa rồi tên nhóc bốn mắt đó chăm chăm đập vào em, tránh cũng tránh không khỏi......

Ai yêu, chớ có sờ, đau." "Bà xã, là cái tên nhóc bốn mắt kia sao?" Người đàn ông chỉ vào một anh chàng đeo mắt kiếng nơi xa nói.

"Đúng đúng đúng đúng đúng, chính là hắn." Ngừơi phụ nữ gật đầu liên tục.

Người đàn ông vỗ nhè nhẹ vuốt tay của người phụ nữ, u ám mà cười nói: "Bà xã, đừng nóng giận, ông xã giúp em báo thù, bởi vì anh vẫn luôn chăm chăm đập vào bã xã hắn." Người phụ nữ nhàn nhạt ' ờ ' một tiếng, đột nhiên cảm thấy không đúng, níu lỗ tai của người đàn ông một lúc, "Thì ra là ông hại lão nương bị công kích." "Ha ha ha ha ha......"

Nhìn vợ chồng dở hơi này, mọi người đều cười ầm lên —— Bên này mấy bánh trôi của Đông Bác Hải cũng đưa xuống nước rồi, công việc nấu bánh trôi không cần bọn họ làm, bọn họ chỉ cần ở bên cạnh chờ ăn bánh trôi là được, ôm bả vai của Vô Song, Đông Bác Hải phát ra xúc động từ trong lòng nói: "Vô Song, ở chung một chỗ với em, anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ." "Anh không phải là ghét......

nơi này bẩn sao?" "Anh sai rồi, anh thu hồi thành kiến đối với cửa hàng nhỏ trước kia." "Biết sai có thể sửa mấy hồi, lần này thì tha thứ cho anh." Cô cười ha ha, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

*****

Nụ hôn này khiến gò má của Vô Song càng đỏ thắm hơn, không khỏi cười trách, "Nơi này chính là nơi đông ngừơi, anh không sợ người ta chê cười?" "Anh hôn bã xã cuả mình, sợ cái gì?" Lời nói của Đông Bác Hải khiến Vô Song cảm thấy ấm áp, gương mặt càng đỏ ửng hơn, tim nhảy thình thịch không ngừng, cô gái nhỏ không khỏi đánh một cái vào lồng ngực cứng rắn của anh.

"Ghét." Lời này vốn là nghe kiểu cách, mà từ trong miệng Vô Song ra, thì càng làm cho Đông Bác Hải có loại cảm giác xương cốt tê dại, đang muốn cúi đầu hôn trộm cái nữa, thì lúc này chủ quán hô một tiếng: "Bánh trôi xong rồi." "Cẩn thận nóng." Đông Bác Hải đưa tay bưng, thì Vô Song nhắc nhở.

Đông Bác Hải cười cười, sau đó đặt chén lên trên bàn, hai tay anh nắm lỗ tai của Vô Song ngồi ở đối diện, để giải nhiệt.

Vô Song nhìn anh một cái, nhưng cũng không có cự tuyệt, mà cầm thìa lên thổi tan hơi nóng của một viên bánh trôi, Đông Bác Hải tính tình đùa giỡn nổi lên, kéo lỗ tai của cô, bật cười —— "Cười cái gì mà cười, anh mới giống heo đó?" Trừng mắt nhìn anh, cô tiếp tục thổi bánh trôi.

Anh vẫn cười, và giải thích: "Anh không cười em giống heo, anh cảm thấy dáng dấp em càng giống như là nữ trong phiên bản Avatar." Vậy càng yêu nghiệt! Khóe miệng co giật một chút, Vô Song ngẩng đầu nhìn anh cười đến mức cực kỳ sáng rỡ, đưa bánh trôi đã thổi nguội lên, nịnh hót mà nói: "Tam Thiếu Gia cực khổ, đây là phần thưởng cho anh." Đông Bác Hải ngẩn ra, thần sắc hơi kinh hãi rõ ràng có thụ sủng nhược kinh, hưng phấn quá mức chính anh cũng không nhận thấy trong ánh mắt của Vô Song hiện tia sáng đùa bỡn, anh nghiêng người đem đầu tiến tới, hơi hé miệng, mắt thấy bánh trôi sắp trượt vào trong miệng của anh, Vô Song chợt đem thìa bánh trôi vòng về hướng của mình rồi ăn —— "Ừ, ăn ngon thật!" Cô vẫn không quên đắc ý.

Ăn không khí, Đông Bác Hải cắn chặt răng một chút, xung quanh truyền tới tiếng cười nhạo, càng làm sắc mặt anh biến đổi, 囧~ Vô Song đồng tình nhìn hai mắt của anh, xem anh còn dám cười nhạo cô là nữ phiên bản Avatar hay không! Liếc mắt nhìn thấy những ánh mắt chung quanh đều dừng lại ở trên người bọn họ, Đông Bác Hải rất nhanh khôi phục tác phong tao nhã nhất, ngồi gần bên cạnh Vô Song, ôm vai thơm của cô nói: "Bà xã, khi còn bé thầy giáo cũng đã dạy, ăn một mình là không được, nên chia cho anh một chút!" "Rất không vệ sinh, rất dơ 诶." Cô nhân tiện tính món nợ với anh.

"Anh đã xin thứ lỗi rồi." Hơn nữa cô cũng đã tha thứ cho anh rồi mà.

"Anh thật sự muốn ăn?" Liếc anh, cô ý vị sâu xa hỏi.

"Ừ." "Được rồi." Cô lại múc một viên bánh trôi cho anh ăn, lần này phòng ngừa cô lại gạt nên Đông Bác Hải đã rất cảnh giác, nhưng mắt thấy bánh trôi ăn vào miệng lại bay, lại còn là rơi vào trong miệng Vô Song.

Vô Song buồn cười, cũng không đợi cô bật cười, thì môi liền bị người phong bế —— Ba ba! "Hay.

.....

" Trong lúc nhất thời, đám đàn ông xem cuộc vui đều vỗ tay bảo hay, các cô gái cũng bật cười mềm mại, thật là bá đạo, người đàn ông này thật MAN, thật là khốc muốn chết! "Ưm ~" Vô Song bị anh kiềm chế, anh mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, may mắn bánh trôi ngậm ở trong miệng của cô vẫn không có hao tổn, anh nhẹ nhàng cắn, nước toát ra, nhất thời trong miệng hai người đều có một hương vị ngọt ngào, thành công ăn được một nửa bánh trôi, Đông Bác Hải mới hài lòng rời khỏi môi của cô.

"Ừ, ăn ngon thật." Liếm liếm nước ngọt trên môi, hai mắt anh mỉm cười liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vô Song.

Xoa xoa môi, Vô Song 囧hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, cô đứng dậy cúi đầu rời đi —— "Bà xã, chờ anh một chút ——" Đông Bác Hải cầm lấy áo khoác Tây phục bên cạnh, từ trong ví tiền lấy ra giấy lớn 100 nguyên đặt lên bàn, sãi bước đuổi theo.

★◇★

Trong phòng tắm, hai thân thể trần truồng đang ngâm trong bồn tắm to, Vô Song nằm ở ven bồn tắm, Đông Bác Hải ở sau lưng dịu dàng xoa xoa lưng giúp cô, làn da tuyết trắng của cô lộ ra màu hồng nhạt, cực kỳ mê người, anh chịu đựng ở phía dưới sưng lên, rất kiên nhẫn rửa sạch mỗi một tấc da thịt của cô......

Vô Song thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, luôn muốn nhìn anh nhưng lại không dám, cô sợ... sợ cái gì cô cũng không biết, cứ có cảm giác Đông Bác Hải thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô cũng cảm thấy không giống như là Đông Bác Hải mà cô biết.

Cô không phải là không thấy qua anh dịu dàng, nhưng mà dịu dàng của anh luôn mang theo bá đạo bẩm sinh, cùng duy ngã độc tôn, vậy mà hôm nay anh lại đem mạnh mẽ này thu lại, cho dù có ngàn vạn lần không muốn, anh cũng nhịn ~ mà toàn lực phối hợp với cô.

"Bác Hải ——"

Tâm tình bất an đè nén ở tim cô, không nhịn được cô khẽ gọi.

"Sao thế?" Anh dừng lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô.

Bốn mắt đụng vào nhau, nhịp tim của Vô Song không khỏi tăng nhanh, bắt đầu thấp thỏm không yên, cô muốn hỏi tại sao anh lại hận chủ tịch như vậy, mẹ của anh chết đi chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, cho dù anh oán hận chủ tịch có lỗi với mẹ con anh, cũng không thể đem chuyện ngoài ý muốn trách tội lên trên đầu ông ấy!

"Muốn nói cái gì?" Anh đưa tay vén sợi tóc mai rớt xuống giúp cô, nhẹ nhàng cười nói.

"Hôm nay chủ tịch tìm em nói chuyện. "

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Đông Bác Hải lập tức cứng lại, con mắt sắc khẽ biến.

"Ông nói ông cũng không phản đối bọn mình lui tới...... " Cô nói không được nữa, bởi vì gân xanh trên trán Đông Bác Hải nổi lên, ở trong nước, Vô Song mò tới tay nắm chặt thành quyền của anh, hai tay cô bao quanh tay anh, có chút ảo não vì đã nói chuyện như vậy, biết rõ anh không thích Đông lão, ai.

Bỗng nhiên, anh buông quả đấm ra, nắm eo thon ở trong nước của cô, đổi giận thành cười: "Chuyện tốt a. "

"À?" Chuyện tốt? Có ý gì......

"Không nhìn ra, em lại rất được lão già ấy thích. " Giọng của anh lưu manh, nghe không ra là tùy ý hay là cố ý.

"Cái gì lão già, ông ấy là ba anh. " Cho dù không thích cũng không thể không có lớn nhỏ như vậy.

"Ờ ~" anh không để ý mà thờ ơ đáp ứng một tiếng, nhếch môi cười nói: "Bà xã, anh đã rửa sạch giúp em. "

"Wey wey Wey, ai là bà xã của anh, đừng gọi loạn, em với anh không quen. " Ở bên ngoài cô đã không vạch trần anh, mặc cho anh kêu như vậy, ở nhà còn vô sỉ mà sàm sở cô, có cho cô hôn lễ sao???

"Không quen mà nơi này có con trai của anh. " Bàn tay to của anh trực tiếp xoa bụng cô.

"Đó, anh trọng nam khinh nữ?" Một đầu ngón tay của Vô Song chấm lên trên ngực cường tráng của anh một cái, đứa bé mới bây lớn, mà anh biết là con trai, rõ ràng là trọng nam khinh nữ.

"Anh không có. " Anh cầm ngón tay của cô, phủ nhận nói.

"Không có, vậy sao anh biết nhất định là con trai?"

Anh đem đầu lại gần bên tai của cô, nhẹ nhàng nói rì rầm mấy câu gì đó... , mặt của Vô Song hồng đến mức như là tôm luộc chín, xấu hổ và giận dữ cùng đến làm cho cô không nhịn được mà đánh anh một cái, gắt giọng: "Lưu manh. "

"Ha ha. " Anh giận quá hóa cười, tay ôm eo cô chậm rãi đi xuống, anh ôm và nâng mông của cô ngồi lên trên chân mình, tách hai chân của cô ra, cổ họng khàn khàn cười nói: "Muốn sinh Long Phượng Thai, bây giờ còn kịp...... " Dứt lời, anh chen thân vào thân thể cô ——

*****

"Anh Q Tử, cái này tặng cho anh." Sau khi tan học, một vài cô bé đầy thẹn thùng cầm một hộp sôcôla đi tới trước mặt Q Tử đang dọn dẹp sách vở, cười một tiếng, và nhân tiện thiếu một vài cái răng.

"Ách...

Cám ơn." Cậu nhóc tuyệt đối là một thân sĩ, mà định nghĩa của thân sĩ chính là ai đến cũng không cự tuyệt, cho nên cậu đưa tay nhận lấy sôcôla.

Cô bé vui mừng, hai mắt toả ra trái tim bong bóng hồng nũng nịu mà nói: "Anh Q Tử, em cháo anh." Chú ý không phải là sai chữ, là do cô bé thiếu răng nên đọc nhấn rõ từng chữ không rõ ràng.

Cậu bé nhìn cũng chưa từng nhìn cô bé một cái, bộ dạng vội vã mở cái hộp sôcôla ra, nếm một miếng là vị tinh khiết, cậu thất vọng đem sôcôla trả lại cho cô bé, "Lần sau đưa vị hạnh nhân, mẹ tớ thích ăn." Cậu lấy điện thoại di động ở trong túi trên lưng tới, "A lô?" "Con trai, cha đã tới cửa trường học đón con." "A ~" Cậu nhóc ngẩn ra, rồi trả lời lại: "Dạ, cha chờ con một chút, con lập tức đi ra." Cúp điện thoại, cậu liền hóa thân thành một cơn lốc xoáy chạy như bay ra ngoài.

Mép váy của cô bé hỗn độn ở trong gió một phen, lại cảm thấy tư thế chạy trốn của Q Tử, "Rất đẹp trai nha!" "Tiểu QQ." Cậu ra cửa, vừa đúng lúc đụng vào thầy bảnh bao đang chặn cậu lại, hôm nay thầy bảnh bao so với quá khứ càng lẳng lơ hơn, quần da màu đen ôm sát, mặc tây trang đuôi cá, ánh mắt ngời sáng cũng không mở ra được, một đầu hoa bắp nổ tung, còn có một dây cột tóc cột lại, khi giơ tay nhấc chân đều là âm dương đan vào.

Dùng hai chữ tổng kết: nhân yêu! (gay) Cho là mình nhìn lầm rồi, cậu bé nhăn nhăn mí mắt, định thần nhìn lại, "Thầy bảnh bao?" "Có phải cảm thấy thầy càng ngày càng sành điệu, càng ngày càng đẹp trai hay không." Đôi tay ông thầy bảnh bao ôm lấy cái ót, thân thể nghiêng về phía trước lồi, bày ra tạo dáng tự nhận rất có model thật ra thì vô cùng lẳng lơ, thiếu chút nữa cậu nhóc muốn ói.

"Nôn ~" Cậu cong người làm ra hình dáng muốn nôn mửa.

"Có sao?" Ông thầy bảnh bao thu lại hình dáng khêu gợi, trêu chọc nói.

"Thầy à, có cũng là thầy!" Cậu nhóc cũng không ngần ngại cười giỡn với anh.

"Yên tâm đi, thầy sẽ chịu trách nhiệm cho." Anh cười hai tiếng ha ha, cậu nhóc lại vội vã đi không dây dưa với anh nữa, cậu mới vừa bước chân, thì bị ông thầy bảnh bao bắt trở về, "Tiểu QQ hôm nay thầy muốn mời con đến nhà chơi." "Hôm nay à, không được, cha con muốn đón con đi ăn cơm, hôm nào đi thầy, a ~ hôm nào thầy không mời con cũng tự đến." "Ai ~" Nhìn bóng lưng Q Tử đi xa, ông thầy bảnh bao thở dài một cái, hôm nay là sinh nhật của anh, anh thật sự rất muốn rất muốn cậu ấy có thể cùng với anh trải qua.

Lúc sắp chạy ra cửa trường, cậu dừng chân ngắm nhìn xe của cha một chút, Đông Bác Hải thấy con trai đi ra, anh nhấn cửa sổ xe xuống, phất phất tay với cậu bé, cậu nhóc hưng phấn quá mức, chạy quá nhanh mà không có nhìn đường, nên đụng phải thầy giáo thể dục, hai người ôm vào lòng —— "Ơ, là Chúc Sử a, trẻ con chạy nhanh như vậy, không nhìn đường là rất nguy hiểm đó." Nói lý ra ông thầy này và ông thầy bảnh bao coi như là bạn bè thân thiết, cho nên đối với Q Tử cũng là đặc biệt chú ý, rất quen thuộc.

"Thật xin lỗi thầy, con không có thời gian." Cậu lễ phép nói câu xin lỗi.

"Vội vàng đi mua quà tặng cho thầy Tiểu Kỳ à? Nhóc con ngoan, không nhìn ra con lại còn rất hiểu chuyện!" Thật sự là không uổng phí Chúc Kỳ thương cậu nhóc như vậy, nhất thời hưng phấn, ông thầy thể dục không nhịn được mà dùng sức xoa loạn lên hai cái gò má của cậu nhóc.

"Quà...

Quà tặng......

Cái gì......

Quà tặng gì?" Bị anh ta xoa, Q Tử đọc nhấn từng chữ đều không rõ ràng, sinh nhật thầy bảnh bao đến nhanh thế sao? "Tiểu Kỳ không có nói cho con biết, hôm nay cậu ấy muốn mời con đi tham gia sinh nhật sao?" Thả tay xuống, thân thể của ông thầy thể dục nửa ngồi, nghi ngờ theo dõi cậu bé nhíu nhíu mày, không đúng nha, cái tên kia thích tên nhóc xấu xa này như thế, sao lại không gọi nó tới ăn mừng sinh nhật với cậu ấy chứ.

"Hôm nay sinh nhật thầy bảnh bao?" Q Tử giật mình trừng lớn hai con mắt sáng ngời, nháy mấy cái mới giật mình, khó trách mới vừa rồi thấy thầy ăn mặc bảnh bao như vậy, thì ra hôm nay là sinh nhật của thầy! Ách......

Cậu bé lại khó khăn rồi, cha vẫn chờ cậu cơm nước xong, thì một nhà ba người lãng mạn dạo phố đùa bỡn!! "Bạn học Chúc Sử, thầy hỏi con nha, con cảm thấy thầy Tiểu Kỳ này như thế nào?" Thầy thể dục đứng dậy cong người, chổng mông lên đem tay khoác lên trên bả vai của cậu, cười đến cực kỳ quyến rũ.

"Trừ ăn mặc chưa ra hình dáng gì, tính khí tốt giống như mấy người giả gái, thật ra thì người rất tốt." Cậu nói thật.

"Xinh đẹp, bạn học Chúc Sử con đánh giá quá chính xác rồi." Nịnh bợ một câu, thầy lại nói: "Vậy con thích cậu ấy sao?" "......"

Câu bé không rõ mà nhìn anh ta, bộ dạng giống như nhìn người ngoài hình tinh, ôm thân thể nhỏ của mình nói, "Thầy, con vẫn là mầm non tương lai, hơn nữa hướng giới tính của con tuyệt đối bình thường." "Thầy có nói con không bình thường sao?" Thật mờ mịt nha, hình như anh không có nói cậu bé như vậy mà! "Thầy vô duyên vô cớ hỏi con có thích thầy bảnh bao hay không, chẳng lẽ không phải muốn nói cho con biết, thầy bảnh bao có sở thích quái gở, thích đứa trẻ mầm non giống như con sao?" Đã nói không có chuyện mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích, thầy bảnh bao đối với cậu tốt như vậy, thì ra là đối với cậu không hề có ý tưởng thuần khiết?! Nôn mửa, nôn mửa, nôn mửa......

"Ách!" Thầy thể dục còn bị cậu làm cho hôn mê, một hồi tiếng còi ô tô thúc giục vang lên, lúc này anh mới lấy lại tinh thần, giải thích: "NO/NO/NO/NO/NO......

Bạn học Chúc Sử, con hiểu lầm ý của thầy, ý của thầy là......

là....."

Hình như là con gái bình thường đều chứơng mắt đàn ông bảnh bao như vậy! "Là cái gì thầy?" Hai con mắt của cậu bé tròn lên nhìn anh, chờ giải thích.

"Ách......

A, đúng rồi, thầy Tiểu Kỳ muốn thầy nói cho con biết, tối nay cậu ấy muốn mời con......

Với mẹ con cùng nhau tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy, Tiểu QQ, thầy Tiểu kỳ thích con như vậy, con không thể không nể mặt của cậu ấy nha!" "A ~" Q Tử đáp một tiếng thật khó khăn, ánh mắt sắc bén kia của thầy thể dục liền cho cậu thấy, cậu dám nói ' không đi ' đoán chừng có thể thầy sẽ cắt đứt cổ của cậu.

"Vậy buổi tối gặp, bái bai, ha ha." Thầy thể dục phất tay bye bye với cậu, nhưng nụ cười u ám kia của cậu bé lại bay vào lỗ tai anh, thật lâu không thể tản đi ~~ "Lạnh quá!" Lạnh run một cái, cậu bé ngẩng đầu liếc nhìn cha từ trong xe xuống, xoay cổ qua, chỉ thấy ở đó quốc kỳ bay bay ở trên đài, thầy bảnh bao đứng yên giống như tượng điêu khắc, mặc cho ngổn ngang trong gió.

"Ai, thật thê lương ~" không nhịn được, cậu bé cảm khái một tiếng.

Quay cổ về, cậu dứt khoát bước về phía cha, đi tới đi tới cậu bắt đầu chạy chậm, giang hai cánh tay hô to một tiếng: "Cha." Tay của Đông Bác Hải đang chuẩn bị đốt thuốc dừng lại, thả thuốc lá vào trong túi, cũng giang hai cánh tay chuẩn bị tiếp đón con trai ở phía trước chạy đến.

Mắt thấy sắp ôm, thì đột nhiên bay ngang tới một vỏ chuối, cậu bé dẫm lên một cước và một tiếng ' phù phù ', té nhào vào trước giày da của Đông Bác Hải.

Crypto.com Exchange

Chương (1-167)