Vay nóng Tinvay

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 097

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 097
Yêu sự thật ở trước mặt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Đông Bác Hải lái xe của An Sâm tới cửa nhà dừng lại, anh xuống xe đi mở cửa xe cho Vô Song, anh mới vừa mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, thì Vô Song từ cửa xe ghế lái đi xuống, ăn phải một cái lạnh lùng nên sắc mặt của anh có chút không được tốt.

"Mẹ" Nghe tiếng còi ô tô, cậu nhóc mặc tạp dề vui mừng chạy ra, buổi sáng nhận được điện thoại của mẹ nói muốn về nhà, cậu cao hứng cả nửa ngày, rời khỏi mẹ một ngày thì tạm được, rời hai ngày thì cậu nhớ mẹ vô cùng, nhận điện thoại xong thì cậu lôi thầy bảnh bao đi chợ mua thức ăn, để làm cho mẹ nhiều món ăn ngon, thầy bảnh bao cùng cậu mua thức ăn xong thì sau đó đưa cậu trở về, cậu nhóc mỉm cười bye bye với thầy.

Không phải cậu không có tình người, mà là cậu sợ hình tượng của thầy ảnh hưởng đến khẩu vị của mẹ! "Con trai." Vô Song ôm con trai hôn vài cái, hai ngày không gặp cô cũng rất nhớ con.

"Mẹ, con ở nhà thầy rất ngoan nha." Cậu bé báo cáo với cô.

"Ừ, biết con là ngoan nhất." Nhìn thấy con trai nên việc phiền lòng gì cô cũng không còn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của con, rồi dắt tay của con đi vào trong nhà, một mùi thơm của thức ăn nhanh chóng xộc đến, "Con trai, để mẹ đoán một chút xem con làm món ngon gì." Cậu bé rất phối hợp với Vô Song, từ đầu đến cuối cũng không có thèm quan tâm đến người đàn ông đi theo ở phía sau mông, hai mẹ con đi vào vừa nói vừa cười—— "Làm thịt kho con thích ăn?!" "Mẹ, không phải mẹ cũng rất thích ăn sao, đoán nữa đi." "Măng gà." "Dạ, đoán nữa." "Còn có?......"

"Vô Song, em không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ, dạ dày sẽ chịu không nổi." Người đàn ông sau lưng vẫn bị lạnh nhạt, lại đúng lúc xen vào nói.

Hai mẹ con vẫn coi anh như tàng hình, cậu bé cười thật đáng yêu với mẹ, "Mẹ con còn xào rau rất thanh đạm, con nghĩ mẹ say máy bay chắc cũng ăn thịt không vô đâu." "Con trai, con là áo bông nhỏ thân thiết nhất của mẹ." Không nhịn được, Vô Song lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai hai cái.

Ách......

áo bông nhỏ không phải là chỉ con gái sao??? Cậu bé giương mắt nhìn cô, nghĩ: thôi, mẹ vui vẻ là được rồi.

Đông! Đông Bác Hải xách theo valy hành lý để xuống đất thật mạnh, mẹ con hai rung một chút, nhưng cũng không có ai quay đầu lại liếc anh một cái, xoay người đi đến toilet rửa tay.

"Shit!" Đông Bác Hải mắng một câu, rồi tay nắm thành quyền đập lên trên ghế sa lon thật mạnh, sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm.

Hai mẹ con họ nói chuyện trao đổi tốt lắm, muốn gạt bỏ anh sao?!!!! "Chú, làm phiền chú kiềm chế một chút, ghế sa lon nhập từ Italy rất quý." Cậu nhóc đi ra, giọng nói rất lạnh.

Đông Bác Hải nhìn con trai châm chọc mình, mắt cũng giận đến phát sáng, bước một bước dài đi tới ôm lấy cậu, đi vào gian phòng đóng cửa lại, rồi ôm cậu ngồi ở mép giường hỏi: "Con trai, ta là cha con." Cho nên nó không thể lạnh lùng với anh như vậy.

"Ừ" cậu bé gật đầu một cái, khẽ nhíu chân mày nhỏ lại, "Nếu cha không phải là cha của con, cửa nhà con cũng đã không cho cha vào rồi." Một cước đạp anh đi sao Hoả làm người ngoài hành tinh.

"Con trai, con cũng không tin tưởng cha con sao?" Đông Bác Hải lóe lên tia sáng tủi thân đưa mắt nhìn cậu.

Mắt cậu nhóc trợn trắng, từ dưới mông lấy ra một phần tờ báo rồi mở ra trước mặt anh, "Tin tưởng là phải nói chứng cớ, cha có thể chứng minh người đàn ông này không phải là cha, vậy thì con tin tưởng cha." Trong lòng của Đông Bác Hải cũng gặp trở ngại, nhưng anh vẫn là nhắm mắt giải thích: "Con trai, cha bảo đảm với con, cha với cô gái trên tờ báo này, thật sự cái gì cũng không có." "Cha cũng nói như vậy với mẹ đi ~ mẹ tin cha thì con tin cha, mẹ không tin cha, rất xin lỗi, con cũng không tin." Nhảy xuống giường, cậu bé mở cửa phòng, lại thấy mẹ đứng ở cửa nghe lén ——

*****

Cậu bé nhìn mẹ, thấy bộ dạng mẹ đau lòng nước mắt doanh tròng, há mồm nhưng lại không biết nói cái gì cho đúng, cậu vẫn chỉ là một đứa bé, mặc dù thông minh nhưng cũng không biết an ủi người ta thế nào......

Vô Song hít mũi một cái, gượng cười rồi vuốt đầu con trai, "Bảo bối chúng ta ăn cơm đi." "Dạ." Q Tử mỉm cười gật đầu một cái, hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, Q Tử rất hiểu chuyện xới cơm cho mẹ, sau đó lại gắp mấy cây rau cải đặt ở trong chén mẹ.

Vô Song cũng cho gắp con trai một cái đùi gà, hai mẹ con ấm áp vui vẻ hòa thuận, làm cho người ta nhìn thấy rất hâm mộ.

Đông Bác Hải thấy trong lòng đau đớn đến mức không có mùi vị gì, anh tức giận đi đến cửa, vốn định hung hăng đạp cửa, nhưng lại sợ làm Vô Song kinh sợ mà ảnh hưởng đến thai nhi, tức thì nhẹ nhàng khép cửa lại rời đi —— "Nôn ~" Vô Song thấy anh đi, cũng nhịn không được những thứ cuồn cuộn lăn lộn trong dạ dày nữa, nên đứng dậy chạy đến toilet.

"Mẹ ~" Cậu nhóc cũng để đũa xuống, thu lại nụ cười tốt đẹp, đôi tay cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cùi chỏ chống ở trên bàn, suy ngẫm trong chốc lát rồi cậu điện thoại cho Bạch Dạ.

◆ Ban đêm, gió lạnh như dao, tầng mây dầy cộm nặng nề, nhưng thứ này tuyệt không ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt trong quán bar, dưới ánh đèn neon, các cô gái uốn éo cái mông vẫy đuôi ở trong sàn nhảy, cực kỳ lẳng lơ, nhưng điều này cũng không có liên quan đến khách uống rượu giải sầu ở khu cao cấp.

Mặc Phi Tước nghiêng người dựa lên trên ghế sa lon, cùi chỏ bám lấy đệm dựa, hiển thị rõ là đàn ông lẳng lơ.

Gặp bạn tốt uống rượu một ly lại một ly, nhưng anh không nói không rằng cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn chăm chú vào anh ấy, có vẻ như đang đợi anh ấy mở miệng trước —— "Nấc." Khi trên bàn bày đầy hơn hai mươi chai rượu, thì Đông Bác Hải đánh nấc rượu một cái.

Mặc Phi Tước nhếch môi cười, tuấn mỹ như vậy, lúc này mới lười biếng ngồi dậy, sửa lại Tây phục một chút, nghiêm trang mà nhìn anh ấy cau mày, "Muốn tôi nói cái gì với anh hả?" "Câm miệng!" Anh đã đủ phiền rồi, cái tên bạn xấu này tốt nhất cũng đừng có chen vào, mà mắng anh một chút nhé.

Mặc Phi Tước không những không giận, còn rất đồng tình với anh ấy, anh ấy đi một quân cờ này thật sự quá thúi, căn bản là đang tự đào hố chôn mình.

Phương pháp trả thù nhà họ Đông rất nhiều, thế nhưng anh ấy lại chọn cái cửa hại người hại mình, nếu không phải Mặc Phi Tước anh và anh ấy là bạn bè, thì nhất định cũng sẽ chế nhạo anh ấy một chút —— đáng đời! Nhún nhún vai, rồi đoạt lấy chai rượu từ trong tay anh, anh quào loạn một cái, nhưng lại bị Mặc Phi Tước siết chặt cổ tay, "Anh say chết thì có thể giải quyết chuyện sao, tôi không ngại nhặt xác giúp anh." "Vô Song không tha thứ cho tôi, con trai cũng không để ý đến tôi, con mẹ nó, tôi còn làm được những gì?" Giãy cổ tay bị anh ta bóp chặt, Đông Bác Hải phiền não mà cào tóc, dựa lên đệm ghế sa lon, một cước đạp rớt chai rượu trên bàn.

"Bác Hải, tôi bắt đầu hoài nghi là anh thật sự không thể cho mẹ con bọn họ hạnh phúc?" Mặc Phi Tước giọng điệu nhàn nhạt, chữ chữ đều là châu ngọc, ' hận ' trên người Đông Bác Hải quá nặng, nếu mà cả nhà ba người bọn họ thật sự tiếp tục nữa, hai mẹ con họ sẽ chịu nhiều áp lực, và đả kích càng trầm trọng hơn.

"Cậu có ý gì, ngay cả cậu cũng hoài nghi tôi có phải hay không?" Anh ' bỗng nhiên ' theo phản xạ lập tức đứng dậy, níu lấy quần áo của Mặc Phi Tước, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào anh ta, rượu mạnh hun đỏ mắt của anh.

Thần sắc của Mặc Phi Tước kiên định nhìn lại anh ấy, giọng nói vẫn bình tĩnh gợn sóng như cũ, "Bác Hải không phải là tôi không tin anh, mà là anh giữ hai mẹ con họ ở bên người, là có thể vứt bỏ thù hận sao?" "Không thể." Đông Bác Hải hơi thở bắt đầu dồn dập.

"Vậy anh muốn bọn họ bởi vì thù hận của anh mà bị thương sao?" "Không muốn." "Vậy sao anh lại khổ sở giữ bọn họ ở bên người?" "......"

Buông quần áo của Mặc Phi Tước ra, Đông Bác Hải nặng nề ngã ngồi ở trên ghế sofa, không phản bác được. 

*****

Ba ngày sau, Vô Song vẫn giống như thường ngày, rời giường thật sớm thay đồng phục đi làm xong, rồi chuẩn bị đi làm.

"Mẹ, thân thể của mẹ không thoải mái thì đừng đi làm." Cậu bé mặc đồ ngủ đi ra, ôm tay nhỏ bé dựa vào ở bên cạnh mép cửa, nhàn nhạt nhíu mày nhỏ một cái.

Chải tóc xong, thì Vô Song quay đầu cười nhẹ với cậu, "Con trai, mẹ không đi làm, thì chúng ta ăn cái gì?" "Con nuôi mẹ." Q Tử nhất thời nhanh miệng mà bật thốt lên.

Vô Song "Xì" cười một tiếng, trong lòng là cực kỳ cảm động, đi tới hơi nghiêng ngừơi, vuốt đầu con trai và cô nói: "Con trai, có cái câu này của con, mẹ bây giờ là tràn đầy sức sống, và nhiệt tình mười phần." "Mẹ, mẹ cho rằng con đang nói đùa?" Cậu bé có chút bị thương mà nhìn mẹ, cậu nói thật, lấy giá trị con người của cậu mà nuôi một trăm vạn người mẹ cũng không có vấn đề gì.

"Không có, mẹ tin tưởng là con có thực lực." Vô Song lắc đầu một cái, "Nhưng phải nuôi mẹ, thì con còn phải cao thêm một chút nữa, tốt hơn là lớn lên giống như......"

Tại sao lại nghĩ đến anh ấy?! Vô Song thu lại nụ cười rồi đứng dậy, Q Tử cầm tay của cô, chuẩn bị ngả bài với cô: "Mẹ, thật ra thì con......"

"Cốc cốc cốc ——" Một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, cắt đứt lời nói của cậu bé.

"Ai đó?" Vô Song theo bản năng hỏi một câu, rồi đi tới nhìn qua mắt cửa thấy một người bên ngoài, có chút ngoài ý muốn là tài xế của Chủ tịch, cô nhẹ nhàng mở cửa ra —— "Vô Song tiểu thư, lão gia gọi tôi tới đón ngài." Tài xế cười nói.

"Dạ." Cô có vẻ hơi luống cuống, Chủ tịch đối với cô cũng quá tốt đi.

"Ông là ai?" Cậu bé đi tới, giương mắt nhìn tài xế, thần sắc có cảnh giác.

Tài xế cũng quan sát cậu mấy lần, cười có chút lúng túng, và đang suy nghĩ: cậu nhóc chắc không phải là con của Vô Song tiểu thư chứ.

"Con trai, gọi bác Trương." Vô Song rất rộng rãi mà cười cười giới thiệu: "Chú Trương, đây là con trai của tôi Chúc Sử." "Chú bé dáng dấp thật là tuấn lãng." Tài xế lại ha ha cười nói, cậu bé cũng nghe lời mà gọi ông ta một tiếng bác.

"Chú Trương, chúng ta đi thôi." Cô cũng đang chuẩn bị phải ra khỏi cửa, nên thuận tiện mang túi lên vai, Vô Song nói, "Con trai, hôm nay mẹ không thể đưa con đi học, tự con cẩn thận một chút." "Dạ, mẹ yên tâm đi ạ." Cậu nhóc cười cười, hai mẹ con đều tự hôn lên mặt lẫn nhau một cái, rồi Vô Song mới đi theo tài xế.

Tài xế lái xe nhàn rỗi không có gì làm nên hỏi một câu, "Chắc Vô Song tiểu thư cũng chưa tới ba mươi tuổi đâu nhỉ?" "Vẫn chưa." Những sợi tóc mái rớt ở trên trán, Vô Song cười nhẹ có chút không nhịn được, nhìn qua cô già như vậy sao? "Ngài còn trẻ như vậy mà đã có con trai lớn như vậy rồi, thật là có phước." Tài xế nói rất là sâu sắc, trong đó có hâm mộ lại ghen tỵ, từ trong giọng nói đố kỵ hâm mộ của ông có thể đoán được, ông vẫn còn là một người độc thân ~ cho dù không phải là độc thân thì dưới gối cũng không có con cái.

Lần này, Vô Song chỉ đơn giản cười một tiếng, rồi xoay đầu ra phía ngoài cửa sổ thưởng thức kiến trúc cảnh vật của thành phố SHI, bởi vì cô thật sự nghe không ra tài xế là đang hâm mộ cô ~ hay là đang cười nhạo cô ~~ Lái xe đến một quán cà phê thì ngừng lại, nếu không phải là tài xế hô một tiếng, "Vô Song tiểu thư, đến rồi.", thì cô còn tưởng rằng là tài xế cố ý dừng xe để đi xuống mua cà phê.

"Đến, đến đâu hả?" Cô có chút mờ mịt nên hỏi.

"Lão gia ở bên trong chờ ngài." Tài xế mở cửa xe giúp cô rồi giải thích.

"Chủ tịch ở bên trong chờ tôi?" Cô càng hôn mê hơn, đây là tình huống gì.

"Đúng vậy." "A!" Cô lúng túng cười, rồi bước chân thon dài đi xuống, động tác nhẹ nhàng đóng cửa xe của tài xế, cũng làm cô kinh ngạc một chút, thấy cô quay đầu lại, thì tài xế cười nói: "Vô Song tiểu thư vào đi." "Dạ." Cô bất an nắm dây túi hít sâu một hơi, rồi quay đầu đi vào.

Quán cà phê rất lớn rất xa hoa, bên trong tràn ngập mùi thơm của cà phê, cô vừa đi vào thì có nhân viên phục vụ đi tới, mỉm cười hỏi thăm: "Xin hỏi là Chúc Vô Song tiểu thư ạ?" "Ừ, là tôi." Cô khẽ gật đầu, cũng lễ phép đáp lại.

"Chúc tiểu thư, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ làm một tư thế ' mời ', rồi dẫn cô đi tới phòng VIP, cửa phòng VIP mở rộng ra, Đông lão ở bên trong đang mỉm cười với cô.

"Chủ tịch." Đi vào cô khẽ gọi một tiếng, còn nhân viên phục vụ thì lui ra, cô bất an đứng ở trước mặt Đông lão.

"Vô Song, ngồi đi!" Trừ ngày đầu tiên phỏng vấn, vừa gặp mặt thì Đông lão và cô nói chuyện biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng về sau thì luôn là khuôn mặt hiền hòa thân thiện.

Nhưng ông càng thân thiện với cô, thì cô càng cảm thấy mất tự nhiên bất an, cứ có cảm giác người của công ty ở sau lưng đâm vào cột sống của cô, hoài nghi cô là ' tình nhân ' của Chủ tịch.

Vô Song sau khi sợ hãi ngồi xuống, thì vội mở miệng trước: "Chủ tịch có lời gì muốn nói với tôi?" "Ha ha, Vô Song cô là người thông minh, thì tôi cũng không vòng vo với cô." Đông lão vốn là muốn hỏi cô có uống chút gì không, nhưng thấy cô lo lắng như vậy, nên ông cũng không kéo dài, treo ngược khẩu vị của cô, "Nghe nói cô cùng Đông Bác Hải nhà tôi rất thân mật." Biểu tình củaVô Song cực kỳ bình tĩnh, giống như gia đình có tiền có thế như Đông gia, thì làm sao có thể ngay cả tin tức này cũng không biết, nhưng cô vẫn còn có chút bất ngờ, ngoài ý muốn Đông lão thế nhưng lại tâm bình khí hòa mà tới nói chuyện này với cô, cô còn tưởng rằng ông sẽ cực kỳ tức giận bỏ ra một tờ chi phiếu cho cô, ra lệnh cô cút đi xa.

A ~ cô mấp máy môi, rối rắm phức tạp ở trong lòng không biết là nên may mắn hay là nên cảm giác mình bất hạnh, tình tiết máu chó trong phim truyền hình lại không có xảy ra ở trên người cô, thật ra thì giờ khắc này, cô thật muốn cẩu huyết một phen, lấy tiền rời đi thì Đông Bác Hải sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ tham tiền, từ đó về sau, cả hai cùng oán hận không nhớ đến nhau.

Biết không thể gạt được, nên Vô Song cũng không giấu giếm, "Xác thực tôi và Tam Thiếu Gia có lui tới một thời gian, nhưng mà Chủ tịch, bây giờ tôi và anh ta đã chia tay." Nói ra lời nói này, thì cô theo bản năng sờ soạng xuống bụng, đứa nhỏ hình như không vui vì mẹ và cha phủi sạch quan hệ, giày vò với cô một chút.

Mặc dù đây chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng lại không tránh được mắt thần của Đông lão ~ "Vô Song, tôi cũng không phản đối cô và con trai tôi lui tới." Đông lão cười ha ha, thâm minh đại nghĩa mà nói: "Ta là rất lão già rất cởi mở, không coi trọng môn đăng hộ đối gì đó, chỉ cần người trẻ tuổi các con là thật tâm yêu nhau, thì ta đều giúp đỡ, Tiểu Hải tuổi cũng không còn nhỏ, nhớ năm đó ta giống cái tuổi của nó, thì cũng đã là cha của ba đứa nhỏ rồi, ha ha ha." Vì để cho Vô Song cảm thấy lời nói này của ông là có thành ý, ông cố ý cười to mấy tiếng để hòa hoãn không khí, nhưng sắc mặt của Vô song lại vẫn là mặt ủ mày chau liếc nhìn ông —— "Chủ tịch, rất cảm tạ ông thâm minh đại nghĩa, nhưng mà tôi với lệnh công tử thật sự không thể nào hợp lại nữa." "Là bởi vì tin đồn trên báo chí sao?" Ông cụ thu nụ cười lại, con mắt sắc hơi thay đổi nói.

"Đó không phải là tin đồn." Cái này, bọn họ đều biết rất rõ.

Đông lão trầm ngâm một lúc, một bàn tay to đặt ở trên bàn ăn nắm thành quyền, đôi mắt già sâu thẳm chợt ngấn lệ, "Ai ~ mỗi nhà đều có một khó khăn phải trải qua!" "Vô Song, rất nhiều chuyện mắt thấy cũng không phải là sự thật, Tiểu Hải trời sanh tính bướng bỉnh, mấy năm nay phụ nữ ở bên cạnh nó nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ nó dám lấy một ngừơi nào đó tự cho là bạn gái của mình, nó có thể thừa nhận con là bạn gái của nó, có thể thấy được nó đối với con là thật sự rung động, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không dối gạt con, quan hệ giữa hai cha con chúng ta vẫn không tốt, tình nhân mà nó tìm về, chỉ là vì dáng dấp của cô ta và phu nhân đã chết của ta giống nhau như đúc, nó chính là muốn kích thích ta nên mới làm như thế, đó cũng không phải là không hài lòng với con." Trong giọng của Đông lão rất là bất đắc dĩ, oan oan tương báo khi nào mới dứt chứ? Vô Song có chút giật mình rồi ấp a ấp úng hỏi lại: "Dáng dấp giống phu nhân đã chết của ngài?" "Ừ." Đông lão xúc động mà gật đầu một cái, "Tiểu Hải vẫn đem chuyện mẹ nó chết, trách lên trên người ta và phu nhân của ta, cho rằng chính là chúng ta đã hại chết mẹ nó." Mà ông vẫn trách nó tham ăn mà hại chết người đàn bà ông yêu mến nhất.

"Ách ~" Vô Song không biết nên nói cái gì cho đúng, chuyện này cô đã từng nghe Ngả Mễ đề cập tới, vốn cho rằng chỉ là một chuyện rất đơn giản, nhưng hôm nay bị Đông lão nói ra, thì cô cảm thấy phức tạp.

"Vô Song, nếu như con thật sự yêu Tiểu Hải, thì hãy ở bên người nó, ngăn cản hành động điên cuồng của nó, nó đây không phải là đang trả thù ta, mà là nó tự hại mình!" Lấy hạnh phúc của mình để giận dỗi với lão già như ông thì không đáng, thật sự không đáng giá.

"Tôi......"

Cô thật sự không biết nên làm thế nào rồi đây.

Thấy cô do dự, Đông lão lại cho thêm một mồi lửa, "Nghe nói con đã mang thai?" "Chủ tịch." 囧 tiêu rồi, chuyện như vậy mà Chủ tịch cũng biết, hai gò má của Vô Song lập tức nóng lên, mười ngón tay luống cuống đan vào nhau.

"Ha ha, xem ra rất nhanh ta sẽ làm ông nội." Đông lão cười vui vẻ, "Con nghỉ sanh ta đã phê chuẩn, mấy tháng nay con hãy ở nhà dưỡng thai cho khoẻ đi, cần gì thì gọi điện thoại cho ta, ta kêu người chuẩn bị cho con." "Chủ tịch." Vô Song càng bất an hơn, nóng lòng muốn đứng dậy giống như đang ngồi trong đống than vậy, người của nhà họ Đông sao ai cũng bá đạo như vậy, cũng không trưng cầu kiến của người trong cuộc một cái, thì đã tự tiện làm chủ cho cô rồi.

Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Đông lão đứng lên nói: "Ta có hội nghị phải lập tức trở về dự họp, cũng không ngồi với con nữa, mấy tháng tới lão Trương sẽ là tài xế riêng của con, muốn đi đâu thì con gọi ông ta chở con đi là được, Vô Song, hãy bảo trọng thân thể." "Ai, Chủ tịch......"

Nhắn nhủ xong rồi, thì Đông lão vội vã rời đi như sấm rền gió cuốn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội cự tuyệt, Vô Song thất bại mà chau chặt chân mày, phái tài xế cho cô, trên danh nghĩa là phục vụ cho cô, nhưng trên thực tế là giám thị hành tung của cô.

"Bé cưng, mạng con thật là tốt." Vô Song vuốt bụng, rồi tự lẩm bẩm, đứa nhỏ này còn chưa ra đời, thì đã hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế trước rồi.

Vô Song đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô bắt máy, thanh âm của đối phương từ tính hấp dẫn làm sao ấy—— "Chị dâu nhỏ, chị có thể tới đây một chút không?" Anh ta gọi cô là chị dâu nhỏ?! Vô Song sửng sốt một chút, cho là điện thoại gọi nhầm, liếc mắt nhìn số điện thoại, lại là của Đông Bác Hải, cô hôn mê, và để thấp giọng nói, "Xin hỏi anh là?"

*****

"Tôi là bạn của Bác Hải, anh ấy...

anh ấy xảy ra chút chuyện, muốn cô tới đây một chuyến." Vừa nghe mấy chữ ' gặp chuyện không may ', thì Vô Song sợ đến mức ân oán gì cũng tan, vội vội vàng vàng hỏi: "Bác Hải anh ấy thế nào?" Tay nắm điện thoại đang mơ hồ run rẩy.

"Chị dâu nhỏ chị đừng lo lắng, cũng không có chuyện gì lớn, tóm lại chị qua tới đây thì biết." "Đựơc, ở nơi nào, tôi lập tức tới ngay." Sau khi đối phương nói địa chỉ, thì lòng của Vô Song như lửa đốt vội đi ra khỏi quán cà phê, thấy cô vội vã đi ra, thì tài xế hỏi: "Vô Song tiểu thư, muốn về nhà sao?" "Chú Trương tôi có việc gấp phải làm, chú không cần đưa tôi, tôi tự gọi xe đi." Lúc nói chuyện cô nhíu nhíu mày, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

"Vô Song tiểu thư......"

Tài xế còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã ngồi lên xe taxi.

Xe chạy đến địa điểm, Vô Song đưa tiền xe rồi xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang vóc dáng thon dài cao ngất đứng ở trên cầu bờ biển biệt thự, xa xa ngóng nhìn cô, anh ta không phải là Đông Bác Hải, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên Vô Song thấy anh ta, Mặc Phi Tước —— "Bác Hải anh ấy ở đâu?" Vô Song đi tới hỏi.

"Chị dâu nhỏ, nơi này gió lớn chúng ta đi vào rồi nói đi!" Thanh âm vẫn như cũ hấp dẫn, từ tính.

Từng sợ tóc mái bị gió biển thổi loạn, Vô Song đi theo bước chân của anh vào phòng, biệt thự này là lần thứ hai cô đến, tâm tình hoàn toàn khác nhau, hai mắt nhìn trong phòng một lần, cô lại không kịp chờ đợi đã hỏi: "Anh ấy ở đâu?" "Chị dâu nhỏ, Bác Hải bảo chị ở nơi này chờ anh ấy, anh ấy rất nhanh sẽ tới." Sau khi dẫn cô vào trong nhà, thì Mặc Phi Tước cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi......

"Ai...

Rốt cuộc là anh ấy xảy ra chuyện gì hả?" Thấy anh ta muốn đi, Vô Song có chút lo lắng, anh ta còn chưa nói mà.

Mặc Phi Tước nhếch môi cười cười, lộ ra mấy cái răng trắng tinh, đẹp trai đến rối tinh rối mù.

"Anh ấy sẽ đích thân nói cho chị biết." Anh xoay người khép cửa và rời đi.

"Ai." Nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cảm thấy buồn chán nến chỉ có thể thưởng thức trang trí phòng này để đuổi thời gian lo lắng chờ đợi, thưởng thức xong phòng khách, rồi cô di chuyển tới phòng ngủ, phòng ngủ vẫn không thay đổi, cô đi tới ngồi xuống bên mép giường, lấy tay sờ sờ mền tơ vải mềm mại, mấp máy khóe môi.

Vẫn nhớ rõ lần trước tới nơi này, anh là Đại Hôi Lang ~ mà cô là Tiểu Bạch Thỏ, quan hệ của bọn họ không đội trời chung.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại thành người yêu của nhau, còn cùng chung sinh ra một sinh mệnh nhỏ, duyên phận đó kỳ diệu không thôi.

Đợi một lúc lâu mà cũng không thấy anh, Vô Song càng lo lắng bất an, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đông Bác Hải, điện thoại kết nối, nhưng mà không có ai nhận —— Mỗi một tiếng "Đô......"

thì lòng của Vô Song sẽ dừng lại một chút, sao không nhận điện thoại? Rốt cuộc điện thoại cũng đựơc bắt máy.

"A lô, Đông Bác Hải anh xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không?" Đôi tay nắm chặt điện thoại, Vô Song không thể chờ đợi nên run rẩy hỏi thăm.

Đối phương không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nhẹ truyền đến......

"A lô, Bác Hải là anh sao? Em đã không còn tức giận anh nữa, anh nói gì đi có được hay không?" Anh trầm mặc làm cho cô khóc, trong lòng lo lắng muốn chết, mà anh lại không nói câu nào.

Đối phương vẫn không nói chuyện, nhưng lần này ngoại trừ tiếng hít thở còn kèm theo một tia cười khẽ.

"......

A lô......

Tút tút tút......"

Điện thoại bị đối phương chặt đứt rồi, cả người Vô Song cũng mềm nhũn, gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, cả đầu đều loạn, cô không muốn ngồi chờ chết, cô muốn đi tìm anh.

Đang lúc cô đứng dậy, chuẩn bị ra cửa, thì một tin nhắn truyền đến: ở nhà chờ anh, anh trở lại cho em đáp án.

Đợi đợi đợi lại là đợi......

Có biết đau khổ chờ đợi vô vọng là tương đương với tính tự sát hay không! Vô Song để điện thoại xuống, vùi đầu vào chăn, dùng sức đánh giường mấy cái! Cô nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi, mà ngủ thì ngủ thẳng đến trời tối —— Một tiếng ' rắc rắc ', tay cầm cửa đựơc người vặn mở ra, ngay sau đó thanh âm giày da của đàn ông nhẹ nhàng tiến vào, anh đi tới trước giường liếc mắt nhìn cô gái nhỏ co rúc ngủ say, anh ngồi xuống giường, rồi nghiêng người nằm xuống từ phía sau ôm lấy cô.

"A ~" cảm thấy eo bị siết chặt, Vô Song buồn bực thì thầm một tiếng, nhưng lại vẫn là ngủ say.

Thấy cô chưa tỉnh, anh càng ôm chặt cô hơn, vùi đầu vào vai cổ thơm ngát của cô, thấp giọng nói nói: "Bé mèo lười, còn ngủ à?" "A ~" Vô Song giật giật thân thể, cảm giác bên tai tê tê dại dại mà còn có một chút nhột.

Anh chuyển thân thể của cô qua, để cho cô đối mặt với anh, cô vẫn như cũ nhắm mắt lại, lông mi thật dài cong vểnh lên chợt quạt chợt quạt, má lúm đồng tiền xinh đẹp làn da trắng như tuyết không xoa phấn, cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng mấp máy, hầu kết của Đông Bác Hải lên xuống một chút, nhịn không được, nên môi mỏng lạnh như băng của anh bao trùm lên môi mềm của cô, khi lưỡi linh hoạt kia, mang theo chất lỏng ấm áp tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của Vô Song, thì cô giật mình bừng tỉnh, không thấy rõ người đàn ông ở trước mắt, nhưng lại cảm giác rõ ràng mình đang bị người ta hôn......

"A..."

Cô theo bản năng muốn chạy trốn nhưng trốn chỗ nào được, chỉ có thể ép buộc chịu đựng cái hôn này, mặc cho anh ta, ở trong miệng cô muốn làm gì thì làm, Đông Bác Hải bắt được hai cái tay lộn xộn của cô.

Vô Song ngửi thấy được mùi thơm cơ thể quen thuộc, thì từ từ bình tĩnh lại, định thần nhìn lại khuôn mặt tuấn tú phóng lớn của người đàn ông này, không phải là Đông Bác Hải thì là ai? Vô Song không biến sắc, động tình mà hôn trả lại anh, sau đó khi anh tập trung đi vào, thì hàm răng nắm đúng thời cơ kinh ngạc nhất, mà hung hăng cắn xuống, cắn chính là đầu lưỡi của anh, tránh không khỏi, đầu lưỡi đau nhói một trận, trong nháy mắt liền nếm thấy mùi máu tanh.

Rời khỏi môi của cô, Đông Bác Hải bị đau nên cau lông mày lại, nhìn lại Vô Song, cô lại không nhịn được mà bật cười, "Dâm tặc." Khóe miệng của Đông Bác Hải hơi cong, nâng cằm của cô lên, giận quá hóa cười, giọng điệu từ tính lọt vào màng nhĩ của Vô Song, mang theo cực kỳ bá đạo mập mờ: "Anh hôn mẹ của con anh, là chuyện đương nhiên." "Đi ~" đẩy anh ra, cô còn chưa có đáp ứng giúp anh sanh con đâu.

"Cùng anh ra ngoài một chút đi." Thu hồi lại đùa giỡn, Đông Bác Hải dìu đỡ cô lên.

Hai người đứng dậy, Đông Bác Hải lại từ phía sau che kín ánh mắt của cô, Vô Song càng thêm mơ màng hỏi: "Tại sao anh che đôi mắt của em, còn nữa bạn anh nói anh đã xảy ra chuyện, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì?" Hại cô ở chỗ này chờ cả ngày.

"Sau đó em sẽ biết." Anh không nói, cố ý thừa nước đục thả câu.

Hai người từ từ đi ra khỏi gian phòng, đi tới cây cầu, đi tới chính giữa Đông Bác Hải hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa?" "Cái gì?" Chuẩn bị cái gì? Cô thật sự là không có chuẩn bị gì cả 诶.

Anh cười nhẹ một tiếng, "Ba, hai, một......"

Thình thịch bùm......

Anh để tay che kín ánh mắt của cô xuống, thoáng chốc, bầu trời nở rộ nhiều màu sắc khác nhau thành một mảnh, cả bầu trời bị pháo hoa bao phủ thành một mảnh, pháo hoa ở trên trời nở rộ thành nhiều bó hoa, một vài bức vẽ, cực kỳ rực rỡ.

Vô Song bị sợ ngây ngừơi......

"Thích không?" Trong tiếng nói dịu dàng của Đông Bác Hải, có một tia xấu hổ, lại có vẻ mong đợi, vì là lần đầu tiên anh làm cho con gái vui lòng, cũng không biết cái phương pháp này có được hay không.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-167)