Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 096

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 096
Yêu sự thật ở trước mặt (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cha, tôi cũng đã lớn rồi, làm việc đều có chủ trương của mình, không cần cha quan tâm thay tôi." "Mày.." Ông cụ bị nghẹn đến mức cả người phát run, chỉ còn thiếu hộc máu ra thôi.

"Bảo bối, chúng ta lên lầu —— nghỉ ngơi." Anh quay đầu cười tà mị với Vương Lôi Lôi, cố ý đem hai chữ ' nghỉ ngơi ' gằn thật nặng, chỉ sợ tai của Đông lão không nghe được.

"Nghiệt tử mà!" Đông lão giận đến mức liên tục vỗ ngực, khóc không ra nước mắt ~ "Lão gia, xin ngài bớt giận, xin bớt giận." Quản gia ở bên cạnh vỗ về an ủi ông.

Đông Bác Hải ôm Vương Lôi Lôi trở về gian phòng thả xuống giường, sau đó anh kéo kéo cà vạt, rồi cởi xuống áo khoác, tiện tay lấy một điếu thuốc ra đốt, hút thuốc rồi nhả khói ra.

Vương Lôi Lôi cuộn chân ngồi dậy, lo lắng nhìn anh và hỏi: "Có phải là em không đựơc người thích?" "Hử?" Đông Bác Hải nhíu mày, rồi nghiêng đầu liếc cô.

Bị anh nhìn như vậy, trong lòng Vương Lôi Lôi như có một đoàn nai nhỏ chạy loạn, khuôn mặt như đang sôi hơi cắn cắn môi, rồi nhỏ giọng nói: "Người nhà của anh, hình như rất không yêu thích em?" "Em rất để ý đến ý nghĩ của bọn họ?" Đông Bác Hải cười nhạo một tiếng, ánh mắt híp lại nguy hiểm.

Đáy lòng của Vương Lôi Lôi chợt lạnh, lắp bắp mà giải thích: "Không ~ không phải vậy, em chỉ là cảm thấy......"

"Nhớ, thân phận của em chỉ là tình nhân của tôi, người khác có thích hay không đều không quan trọng." Đông Bác Hải có chút phiền não, đột nhiên anh có chút hoài nghi mình làm như vậy có đúng không, mặc dù thành công kích thích đựơc ông cụ cùng hai anh em Đông Hải Sinh và Đông Đông Hải, nhưng anh cũng không còn vui vẻ nhiều.

Bởi vì Vô Song vẫn không nhận điện thoại của anh, gọi vào nhà cũng không có người nhận ~~ Lòng anh có chút không yên, lại lấy điện thoại ra bấm đi, lần này lại tắt máy.

"Shit" anh phiền não mà khẽ nguyền rủa một tiếng, dọa Vương Lôi Lôi giật mình, cô vội hỏi, "Sao vậy?" Đông Bác Hải không để ý tới cô, cầm Tây phục đứng dậy, Vương Lôi Lôi nắm lại cánh tay của anh, đau đớn nhìn anh hỏi: "Anh phải đi đâu?" "Tôi ——" "Đông Bác Hải, con mẹ mày, mày đi ra cho tao." Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào của tên đại ngu ngốc Đông Đông Hải, Đông Bác Hải liếc mắt nhìn cửa, lại quay đầu nhìn về phía Vương Lôi Lôi, trò chơi đã chơi, thì phải chơi tới cùng, khai cung không quay đầu mũi tên —— "Ưm ~" anh cúi người, giữ đầu Vương Lôi Lôi lại, hôn lên môi của cô ấy, đầu tiên là Vương Lôi Lôi chấn động, sau đó thì nhắm mắt lại hứng lấy nụ hôn mạnh mẽ của anh, cô nhẹ nhàng ' ưm ' một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hơi ngượng ngùng, Đông Bác Hải vỗ nhè nhẹ thân thể của cô ấy, một bàn tay linh hoạt tháo dây lưng trên eo cô ấy, sau đó cởi ra váy lễ phục của cô ấy, nội y của cô ấy cũng lột ra rơi trên mặt đất ~ lấn người đè lên trên người cô ấy ~~ Chuyển nụ hôn lên tới cổ, Vương Lôi Lôi không kìm hãm được mà rên lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ rất mất hồn, rất hưởng thụ ~~ "Oa, quá bạo lực nha." Trên ban công, đang có một ký giả tuần san giải trí lén lút chụp một màn này, rắc rắc, rắc rắc, lượng tiêu thụ tuần san tuần này bọn họ nhất định đứng thứ nhất cầm cả nước, suy nghĩ một chút đã sướng đến mức tỏa bong bóng lên ~ "Phanh ——" Đợi đã lâu cũng không thấy Đông Bác Hải mở cửa, nên dưới cơn nóng giận Đông Đông Hải, đã một cước đạp cửa ra, hùng hùng hổ hổ đi tới, thì nhìn thấy một màn kia ở trên giường, sau đó cả người cũng cứng lại.

"A ——" thấy có người xông tới, Vương Lôi Lôi sợ tới mức hét rầm lên.

Đông Bác Hải chỉ rất là bình tĩnh mà quay đầu nhìn về phía anh ta, bộ dạng ra vẻ chuyện tốt bị quấy nhiễu ~ rất không nhịn được, Đông Đông Hải lấy lại tinh thần, trên mặt đen lại một lúc rồi níu cổ áo của anh lại, một quyền đánh lên trên mặt anh tuấn của anh.

Đông Bác Hải bị một quyền đương nhiên không chịu thua, cũng đánh trả lại anh ta một quyền, đến lúc này thì hai người quay lại đánh nhau, Vương Lôi Lôi kéo chăn qua đắp lên trên người, không dám tiến lên khuyên can, cô chỉ có thể hét lớn lanh lảnh.

"Dừng tay." Tiếng thét chói tai của cô dẫn tới Đông Hải Sinh, thấy hai người bọn họ đang vật lộn, thì anh ta lập tức tiến lên khuyên can.

Ông cụ và quản gia cũng nghe thấy tiếng mà đến, thấy thế ông lớn tiếng quát lên, "Tất cả dừng tay!" Đông Hải Sinh thật sự rất vất vả mới kéo hai người ra, khóe miệng Đông Bác Hải xuất ra chút máu, còn mặt Đông Đông Hải thì xưng phù giống như đầu heo, đánh nhau ~ anh ta làm sao có thể là đối thủ của Đông Bác Hải.

"Đến thư phòng ta." Ông cụ quát một tiếng, rồi xoay người thở hổn hển vài hơi, đi đến thư phòng.

Đông Đông Hải hung ác trừng mắt liếc Đông Bác Hải, rồi dẫn đầu đi thư phòng cáo trạng trước, Đông Bác Hải thở hổn hển cười một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Lôi Lôi, lại nhíu mày khiêu khích với Đông Hải Sinh, tựa như muốn nhìn thấy anh ta giận quá thành cười với anh ~ "Bác hải ~" thấy anh đi, thì Vương Lôi Lôi muốn hỏi cô làm sao bây giờ, nhưng Đông Bác Hải cũng không để ý tới cô, sãi bước biến mất, khóe miệng Đông Hải Sinh nhếch lên, con ngươi âm trầm, cười lạnh nói với cô: "Cô thật sự cho rằng nó thích cô sao?" Vương Lôi Lôi rụt rè nhìn anh ta, không dám lên tiếng ~~ "Chậc chậc ~ thật là một cô gái đáng thương, thật sự đáng buồn." Anh ta chắc lưỡi, nâng cằm của cô lên vẻ mặt chán ghét, gương mặt này anh ta hận không thể kéo xuống lập tức, thấy cô ta hạ tiện như vậy, cũng xứng đáng giống mẹ của anh ta như đúc sao.

"Anh ~ anh muốn làm ~ làm gì?" Vương Lôi Lôi nhìn khuôn mặt của anh ta nảy sinh ác độc, thì sợ tới mức run lẩy bẩy.

"Ào ào ~" đột nhiên ban công truyền đến một trận tiếng động, đầu anh ta nghiêng qua, lạnh lùng nói: "Ra ngoài." Vương Lôi Lôi không hiểu mà theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía ban công ~ "Tôi đếm đến ba, nếu như cậu không ra, thì từ nơi này nhảy xuống cho tôi ——" Ký giả núp ở ban công vừa nghe đã khiếp đảm, cả người như nhũn ra, đi ra ngoài là chết, không ra cũng chết, ông trời, anh nên làm cái gì bây giờ? "Ba......

Hai......"

"Đại đại đại đại thiếu gia, tôi ~ tôi không phải cố ý trốn ở bên trong, tôi tôi tôi tôi là đi lên chụp ~ chụp phong cảnh." Đi ra, anh ta lắp bắp mà khuôn mặt tươi cười so với khóc còn thảm hơn.

"Lấy ra." Bàn tay to của anh ta chìa ra, lạnh lùng nói.

Anh chàng ký giả nhìn tay của anh ta một chút, bị hù dọa nên hồ đồ hỏi, "Cái... cái gì?" "Máy chụp hình." Anh ta không nhịn được nhắc nhở, anh chàng ký giả lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, lập tức cung kính đưa lên máy chụp hình.

Đông Hải Sinh mở xem hình ở bên trong, khóe môi dâng lên nụ cười nhạt ~ "Hình lấy được rất tốt." Anh chàng ký giả chỉ cho rằng anh ta đang chế giễu mình, thì lập tức giải thích: "Đại thiếu gia, những hình này tôi sẽ xóa lập tức, lập tức xóa liền, cái gì tôi cũng không nhìn thấy." "Tôi có bảo cậu xóa sao?" Tính khí của mỗi thiếu gia đều rất cổ quái, Đông lão đại, mặt ngoài dịu dàng giống như người quân tử, nhưng thật ra thì lòng dạ thâm sâu.

Đông lão nhị, phong lưu nhưng tính khí bốc lửa.

Đông lão tam, điển hình là nham hiểm, có quyền lực hiếm thấy.

"Những tấm hình này lấy được rất tốt, thích hợp làm tít trang đầu!" Ánh mắt của anh ta ác độc nhìn anh chàng ký giả đang không hiểu ý, con mắt sắc độc ác tỏa sáng lên ~ nó sẽ bị gậy ông đập lưng ông, Đông Bác Hải làm cho bọn họ nhục nhã, thì cũng đang tự đào hố chôn mình.

*****

"Gâu gâu......"

Trong phòng bệnh vang lên một trận tiếng chó sủa, đã đánh thức Vô Song, Kiều Lệ Vũ ôm một con chó sư tử nhỏ đi tới, ngồi ở bên mép giường cô, thấy cô mở mắt, thì dịu dàng mà nói: "Đã đánh thức em?" "Thật đáng yêu nha." Vô Song không nhìn anh mà nhìn sư tử nhỏ lông xù cười cười, trước kia cô mơ ước nuôi một con chó lông xù làm bạn, nhưng điều kiện trong nhà không cho phép.

"Thích, thì anh tặng cho em." Kiều Lệ Vũ nói rất rộng lượng hào phóng, vốn là cố ý mua con chó này cho cô giải sầu.

"Thật, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha." Vô Song đưa tay ôm lấy sư tử nhỏ từ trong ngực anh, vẻ mặt cười hồn nhiên.

Khó được cô có thể dứt bỏ không vui, Kiều Lệ Vũ cũng cười thỏa mãn, có thể làm cái gì đó cho cô, anh đều rất vui vẻ! "Đói bụng không, muốn ăn cái gì thì anh đi mua cho em." Vô Song nhìn anh rồi nghĩ nghĩ, "Tôi muốn ăn cháo." "Đựơc, em chờ anh một chút, anh sẽ trở lại lập tức." Kiều Lệ Vũ vốn định sờ sờ đầu của cô, nhưng sợ cô sẽ để ý, nên bàn tay vươn ra rơi lên trên đầu sư tử nhỏ, anh đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài —— Nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn, Vô Song đè nén nước mắt đang bừng lên, tim giống như là bị một tảng đá lớn đè ép, khó chịu thở không nổi.

Kiều Lệ Vũ à Kiều Lệ Vũ, rốt cuộc mặt nào mới thật sự là anh ~ Lúc đầu làm chuỵên tuyệt tình như thế, tại sao bây giờ lại đối với cô tốt như vậy? Là quan tâm thật sự không phải giả vờ, mà còn là phát ra từ trong lòng, Vô Song thấy được, sự quan tâm của anh là thật sự phát ra từ trong lòng.

Lau nước mắt, cô cầm lấy điện thoại đặt ở bên giường, mở điện thoại ra, bên trong có vài chục cuộc điện thoại Đông Bác Hải gọi tới, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì nước mắt đã nhịn không được mà vỡ đê rồi, cô để điện thoại xuống rồi ôm sư tử nhỏ xuống giường, muốn đi toilet.

"Uông Uông ~" Cô vừa để sư tử nhỏ xuống, thì nó liền sủa rồi chạy ra ngoài, Vô Song mang dép vào đuổi theo, "Tiểu đáng yêu, dừng lại, đừng có chạy lung tung." Sư tử nhỏ chạy tới đại sảnh bệnh viện, dựa vào cái ghế mà đái, Vô Song không nhịn được mà nín khóc rồi mỉm cười, thì ra là nó mắc đái, cô nhẹ nhàng đi tới ngồi chồm hổm ở bên cạnh ôm lấy nó, "Tiểu đáng yêu, đại tiểu tiện tùy chỗ là sẽ bị tiền phạt đó, ha ha." "Ô ô ~" Sư tử nhỏ hình như nghe hiểu, nên kéo lỗ tai lên, rồi ngoan ngoãn rúc vào trong ngực cô không ầm ĩ không quậy phá.

Vô Song đứng dậy, liếc mắt nhìn đại sảnh này, có bảy tám lối đi, cô mới vừa chạy quá nhanh nên quên là mình chạy từ đừơng nào tới, không tìm được đường trở về nên cô có chút bối rồi, ôm con sư tử nhỏ đi tới trứơc quầy bệnh viện hỏi thăm.

"Wase, trời ạ, đây cũng quá bạo lực đi." "Đúng vậy, cô gái này cũng không biết vận cứt chó gì, mà có thể rơi vào đàn ông cực phẩm như Đông Tam Thiếu vậy, mình hâm mộ, ghen tỵ, hận ~" "Ai ~ mình cũng thế." "Thật không ngờ, Đông Bác Hải luôn luôn không dính xì căng đan, lại có thể truyền ra hình khiêu dâm bạo lực như vậy, xem ra tin đồn về công tử nhà giàu của xã hội thượng lưu, sau lưng đều là cầm thú một chút cũng không sai." "Ai ~ xem cái tin tức này, tôi lại nghĩ khoảng mấy ngày không được ăn." Hai cô hộ sĩ ở trước quầy bệnh viện, hướng về phía tờ báo bàn luận ầm ĩ, mặc dù mặt cô gái trên báo đã đánh gạch đen, nhưng nửa người trên của cô ta căn bản đã lộ ra ngoài trọn vẹn, khuôn mặt ngươi đàn ông mặc dù không có chụp đựơc, nhưng bên cạnh có một hình nhỏ, không phải là hình cái đầu của người khác, mà chính là Đông Bác Hải, Đông Tam Thiếu.

"Ai ~ cô làm gì đấy?" Tay Vô Song run run cầm tờ báo đặt ở trên bàn của bọn họ lên, cẩn thận đọc, hai cô hộ sĩ ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, mi tâm run rẩy, con sư tử nhỏ trong ngực bị cô làm đau nên ' Uông Uông ' kháng nghị.

"Cô ấy sao thế?" Cô hộ sĩ này hỏi cô hộ sĩ kia.

"Mình làm sao biết, đoán chừng là người ái mộ Đông Tam Thiếu, thấy anh ta có tin vui mới, nên không chịu nổi đả kích chứ sao." Cô hộ sĩ kia suy đoán.

"Ừ, có lý." "Ô ô......"

Tay cô buông lỏng, nên sư tử nhỏ rơi trên mặt đất, ngã đau ô ô gào thét.

Đem tờ báo vò thành một cục, Vô Song hung hăng ném nó ra ngoài, vùi mặt rồi từ từ ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Tại sao anh lại đối với cô như vậy, tại sao, tại sao......

"Vô Song ~ Vô Song ~" ở trong phòng không tìm được người nên Kiều Lệ Vũ đang hốt hoảng tìm cô khắp nơi, anh lộn trở lại đại sảnh thì thấy người ngồi chồm hổm trên mặt đất rất giống Vô Song, anh đi tới nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Vô Song." "Ai ai ai, tiên sinh, anh là thân nhân của vị bệnh nhân này." Một cô hộ sĩ kéo anh hỏi.

"Đúng, là tôi." Kiều Lệ Vũ gật đầu nói, cơ bản anh có thể xác định cô chính là Vô Song, bởi vì trên tay cô có mang một chiếc nhẫn kim cương rất to.

"Cô ấy chắc là ngừơi ái mộ Đông Tam Thiếu, Đông Bác Hải đi, mới vừa rồi cô ấy nhìn thấy hình khiêu dâm của Đông Tam Thiếu, thì sau đó bộ dạng giống như điên, khóc đến mức dọa người nha." "Cô ấy không phải là người ái mộ Đông Bác Hải, cô ấy là......"

Kiều Lệ Vũ vừa định thay Vô Song giải thích, nhưng lại nghĩ làm gì phải giải thích với các cô này, anh thật là giận đến hồ đồ rồi.

Anh ngồi xổm người xuống ôm lấy Vô Song, an ủi: "Vô Song, bác sĩ nói em không thể tức giận, như vậy đối với thai nhi thật sự không tốt, ngoan, đừng khóc." "Ô ô......"

Nói tới hài tử cô càng hơn thương tâm, đứa bé này tới thật không đúng lúc, thật không đúng thời điểm.

"Đựơc rồi, đừng khóc." Kiều Lệ Vũ vuốt tóc của cô, không biết nói gì mới có thể an ủi cô, tờ báo buổi sáng anh đã thấy.

"Lệ Vũ, em đau quá." Hồi lâu, Vô Song mới nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mắt đã sưng đỏ giống như con thỏ.

"Chỗ nào đau, bụng sao?" Kiều Lệ Vũ lo lắng hỏi.

"Nơi nào cũng đau, Lệ Vũ em thật là loạn, em thật sự không biết nên làm sao đây." Cô khóc đến mức không biết làm sao, yếu ớt giống như thủy tinh nhỏ dễ vỡ, giống như đứa trẻ bị lạc ở trong rừng rậm, không biết thuộc về nơi nào.

"Vô Song, anh mang em rời khỏi anh ta có được hay không, cho dù em không còn yêu anh cũng không sao, cả đời chúng ta đều chỉ làm bạn, để cho anh chăm sóc em cả đời." Kiều Lệ Vũ ôm cô, nghiêm túc cam kết.

"Lệ Vũ ~" đầu óc của cô thật loạn ~ rất loạn.

"Vô Song, anh ta không thích hợp với em." "......"

Ngực của Vô Song bị tắc nghẽn nói không ra lời, chỉ có run rẩy, cô thật sự cần thời gian suy tính ~ "Chúng ta trở về phòng thôi." Kiều Lệ Vũ ôm lấy cô, mới một đêm, mà cô đã nhẹ đi rất nhiều.

Trở về phòng, Kiều Lệ Vũ đặt cô lên giường bệnh, Vô Song lên tiếng nói: "Lệ Vũ, để cho em yên lặng một mình một chút được chứ?" Anh chần chờ......

"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm việc gì ngốc đâu, tôi không có yếu ớt như vậy." Vô Song kéo ra nụ cừơi nhạt.

"Đựơc, đói bụng thì gọi anh." Kiều Lệ Vũ gật đầu một cái, rồi lui ra khỏi gian phòng.

Vô Song ngồi dậy ôm hai chân, cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, cô không muốn khóc nhưng nước mắt cũng không chịu khống chế mà chảy xuống, cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, nhớ lại từng ly từng tý thân mật với Tam Thiếu ~~ Nhìn chiếc nhẫn trong tay, cô mới chợt nhớ anh chưa bao giờ nói qua một câu với mình: anh yêu em.

*****

"Người tòa soạn báo nào làm?" Sáng sớm, Đông Bác Hải mới vừa ăn mặc chỉnh tề, thì An Sâm đã cầm tờ báo hấp tấp đi tới, xem xong tờ báo thì nguyên gương mặt tuấn tú của anh đều tối lại, cắn răng nghiến lợi hỏi.

An Sâm nín thở một hơi, rồi trầm giọng nói: "Tòa soạn báo kia sáng nay đã bị ông cụ kêu ngừng." Xảy ra tin đồn lớn như vậy, Đông lão có thể không ra mặt can thiệp sao! "Tra được vị trí của Vô Song chưa?" Xoa xoa sống mũi mệt mỏi, Đông Bác Hải bực bội hận không thể giết hai người tới cho hả giận, con mẹ nó, thậm chí có người còn dám đâm sau lưng anh, chờ anh tra được thì nhất định sẽ khiến cho đối phương chết không được tử tế.

"Dạ, tổng giám đốc muốn đi tới lập tức sao?" "Ừ, còn có phải lập tức đi các đại lý báo mua hết tờ báo cho tôi rồi đốt đi.

Một phần cũng không lưu." "Được!" An Sâm ở trong lòng phỉ báng: hiện tại đi gặp có phải chậm quá không, đã sớm nhắc nhở anh ta rồi, chuyện như vậy làm tổn thương người cũng là tổn thương mình.

********** Từ bệnh viện trở lại khách sạn, Vô Song bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi trở về nhà, cô cũng đã báo với Đông lão là cơ thể khó chịu, và Đông lão đã cô phép cô nghỉ.

Dọn dẹp đồ đến một nửa, thì đột nhiên gian phòng lắc lư, hình như là động đất......

"Vô Song, em đang ở đâu?" Kiều Lệ Vũ đẩy cửa phòng vọt vào, anh còn chưa kịp đeo kính sát tròng lên, cho nên cái gì cũng không thấy rõ, ở trước mắt chỉ là một mảnh trắng mơ hồ.

Vô Song ngồi ở trên giường, thấy anh giống như người mù dùng tay chạm, thì chân mày chau chặt, Kiều lệ Vũ vẫn còn đang lo lắng bất an nên gọi: "Vô Song, em đang ở đâu, đừng sợ anh tới cứu em đây." "Lệ Vũ." Gian phòng lắc lư mười mấy giây thì ngừng lại, cô nhẹ nhàng đáp một tiếng với anh, Kiều Lệ Vũ ngừng lại hỏi: "Vô Song em đang ở đâu?" "Em ở ngay trước mặt anh, anh không nhìn thấy em sao?" Cổ họng của cô có chút nghẹn ngào, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ.

"Anh nhìn thấy em rồi, ha ha, em đừng sợ anh lập tức tới bảo vệ em ngay." Anh theo giọng của cô đi tới, Vô Song đứng dậy lui ra khỏi giường, Kiều Lệ Vũ ngây ngốc đi tới, và bị vấp ngã xuống giường, anh sờ loạn một lúc, "Vô Song em đang ở đâu? Vô Song......"

Vô Song đi tới, đỡ anh từ trên giường ngồi dậy, lấy tay quơ quơ trước mắt anh, anh cầm tay của cô và dịu dàng cười nói, "Đừng lắc lư, anh nhìn thấy." "Lệ Vũ, con mắt của anh sao thế?" Tại sao cô luôn không biết ánh mắt của anh có vấn đề.

"Còn không phải là do mấy năm nay ở nước ngoài cố gắng học sao, nên mới không bảo vệ nó tốt." Kiều Lệ Vũ nhẹ nhàng cười nói.

"Tại sao không giải phẫu, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì anh cũng sẽ mù." Tế bào mắt của anh đã hoại tử rất nghiêm trọng, dựa vào mắt kiếng là không chống đỡ được bao nhiêu năm.

"Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là cận thị thôi." Anh cười có chút cứng ngắc, anh chính là cận thị bẩm sinh, cộng thêm mấy năm nay anh dùng mắt quá độ, không có bảo vệ mắt tốt, nên võng mạc đã bắt đầu từ từ hoại tử, bác sĩ cũng đã sớm nhắc nhở anh, phải nhanh chóng làm giải phẫu, nhưng tỷ lệ thành công giải phẫu rất thấp, tỷ lệ chỉ có 20%, một khi giải phẫu thất bại, rất có thể anh cũng không còn nhìn thấy đồ nữa.

Anh nhất quyết cự tuyệt đề nghị của bác sĩ, bởi vì anh còn chưa tìm được Vô Song, bây giờ anh tìm được, thì anh càng sợ không nhìn thấy cô.

Cận thị? Anh xem cô như đứa trẻ ba tuổi sao? Cận thị sao lại nghiêm trọng như thế, "Lệ Vũ, anh hãy thành thật nói cho em biết, con mắt của anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" "Vô Song, thật sự không sao." Kiều Lệ Vũ vẫn còn tiếp tục giả bộ.

Vô Song hít mũi một cái, lau nước mắt cho khô, kéo anh đứng lên rồi nói: "Anh thế nhưng kiên quyết nói không sao, vậy thì bây giờ chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, em có vẻ tin tưởng khoa học." "Vô Song ——" Kiều Lệ Vũ biết tánh cô bướng bỉnh, anh nắm cánh tay của cô thật chặt nói: "Anh chính là cận thị bẩm sinh, bác sĩ nói đời này đều chỉ có thể dựa vào mắt kiếng mới có thể thấy đồ rõ." Cận thị bẩm sinh? "Tại sao em không biết?" Bọn họ lui tới khoảng một năm rưỡi, mà cô lại không phát hiện bạn trai của mình bị cận thị, là anh giấu diếm quá tốt, hay là cô không đủ chu đáo với anh, hẳn là đều có đi.

"Bởi vì anh vẫn mang kính sát tròng mà!" Anh cười giống như một cậu bé mới lớn thuần khiết, lại như có một loại đắc ý lừa cô lâu như vậy mà không có bị phát hiện.

"Lệ Vũ, đến cùng anh có bao nhiêu chuyện gạt em?" Vô Song nhịn nước mắt muốn vỡ đê một lần nữa, cô thật sự không hiểu rõ anh ~ "Vô Song ~ em đang khóc sao?" Anh nghe thấy cô đang nức nở.

Vô Song lau khô nước mắt, và phủ nhận: "Em không có." "Không có là được rồi, loại người thối giống như anh, một chút cũng không đáng để em khóc vì anh." Nụ cười của anh tràn ngập chua xót.

"Lệ Vũ ~" Vô Song ôm lấy anh, nói không cảm động là giả, cho dù chín năm trước anh làm chuyện quá đáng như vậy, giờ khắc này cô vẫn bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.

Vô Song không biết, Kiều Lệ Vũ vì cô mà ngay cả mạng cũng có thể không cần, từ đầu chí cuối cũng không có thay đổi......

"Các người đang làm gì?" Đột nhiên, ở cửa truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương tủy, tựa như lưỡi dao bay vút đến, Vô Song cũng không có hoảng sợ, mà là bình tĩnh ung dung buông tay đang ôm Kiều Lệ Vũ ra, lau khô nước mắt rồi mới quay đầu đối mặt với khuôn mặt gần như đang giận đến tái xanh ở trước mắt.

"Chúc Vô Song, em thật sự rất giỏi, sau lưng tôi cùng với tình nhân cũ ở chỗ này quấn lấy nhau." Anh chua chát mà châm chọc, rồi sau đó một quyền đánh lên trên tường thật mạnh, giận quá thành cười, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Vô Song cũng không có giải thích cái gì, chỉ là rất bình tĩnh nhìn anh, cô còn chưa hỏi tội anh, mà anh lại còn làm kẻ ác cáo trạng trước, mặc dù Kiều Lệ Vũ không nhìn thấy anh, nhưng theo giọng nói và thanh âm anh ấy nghe được, thì bất bình thay Vô Song mà nói: "Đông Bác Hải, anh còn là một người đàn ông sao?" Lời này không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa, Đông Bác Hải giận đến mức hận không thể một quyền mà đánh chết anh ấy, cả bộ mặt đều nổi gân xanh lên, anh đi tới rồi xốc cổ áo của Kiều Lệ Vũ lên, cắn răng nghiến lợi, "Con mẹ nó, mày muốn chết." Phanh! Một quyền quật ngã Kiều Lệ Vũ, còn chưa hết giận, anh lại xách anh ta lên rồi cho một quyền nữa, anh đánh đến đỏ mắt rồi cưỡi lên trên người anh ta, đánh cho Kiều Lệ Vũ hoàn toàn không có sức đánh trả.

"Đông Bác Hải, anh dừng tay lại!" Thấy thế, Vô Song lập tức tiến lên kéo tay của Đông Bác Hải, muốn anh dừng lại.

Đông Bác Hải quay đầu cặp mắt ửng hồng ác độc nhìn cô, và hung ác chất vấn: "Cô nói cho hắn biết tôi không phải là đàn ông, chưa làm cô thỏa mãn, muốn hắn tới thỏa mãn cô sao?" "Anh vô sỉ ——" Vô Song giận đến phát run, và rơi nước mắt.

"Tôi vô sỉ, Chúc Vô Song, con mẹ nó, cô làm được mà còn sợ tôi nói ra sao?" Anh thật sự giận điên lên, níu lấy cổ áo của cô dùng sức đẩy, và đẩy Vô Song ngã lên trên mặt đất.

"A ~" Vô Song té xuống đất, và theo bản năng che bụng.

Kiều Lệ Vũ sợ tới mức kinh hãi mà hô một tiếng, "Vô Song", sau đó sức lực tiềm tàng của anh bùng nổ, lập tức đẩy Đông Bác Hải đang cưỡi ở trên người mình ra, lật người bò dậy, và đi xem Vô Song, máu từ chân của cô chảy xuống, Vô Song nắm chặt tay của anh yếu ớt nói: "Đứa bé......"

Đông Bác Hải ngồi dưới đất thấy thế thì bối rối, Kiều Lệ Vũ quát anh, "Còn không mau đưa cô ấy đi bệnh viện." Lúc này anh mới như ở trong mộng tỉnh lại mà ôm lấy Vô Song, và chạy ra ngoài. 

*****

Vô Song tỉnh lại đã là buổi chiều, Đông Bác Hải vẫn luôn canh giữ ở trước giường bệnh của cô, cầm tay của cô, và cảm thấy tay của cô động, anh hưng phấn hỏi: "Vô Song, em đã tỉnh?" Cô mở mắt chỉ là lạnh nhạt liếc anh một cái, rồi rút tay của mình về, chống tay muốn ngồi dậy, Đông Bác Hải lại bảo cô, "Em đừng động, để anh." Anh điều chỉnh thay đổi cái giường một chút, rồi giường tự động nâng lên.

"Em mang thai, tại sao không nói cho anh biết?" Trong tiếng nói dịu dàng còn có hưng phấn chưa rút đi.

Khoảnh khắc biết cô mang thai, Đông Bác Hải thật sự rất kích động, lại sắp làm cha rồi.

"Chúng ta chia tay thôi." Giọng của Vô Song rất nhẹ, giống như là cánh hoa rơi chầm chậm, nhìn trong ánh mắt của cô thấy giấu đau đớn cùng với xa lạ, cô không phải người phụ nữ hẹp hòi, nhưng cô cũng giống như tất cả phụ nữ, hi vọng ở chung một chỗ với người đàn ông của mình, bọn họ còn chưa kết hôn thì sau lưng cô anh đã nuôi tình nhân, còn muốn kết hôn, cuối cùng bị thương sâu nhất còn không phải là cô sao.

Có câu nói: giải quyết dứt khoát, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi —— "Vô Song em phải tin tưởng anh, sự thật không phải như báo chí viết." Đông Bác Hải nóng nảy giải thích.

"Vậy anh trả lời tôi, người đàn ông kia có phải là anh hay không?" Vô Song hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cô cho anh cơ hội lần này.

Đông Bác Hải cứng họng, người đàn ông kia đích thực là anh, anh không muốn lừa dối cô, có lẽ nói căn bản là không lừa được, anh nắm cánh tay của cô, trầm giọng nói: "Vô Song, chuyện này về sau anh sẽ giải thích với em, bác sĩ nói thai nhi hiện tại rất yếu, em không thể xúc động nữa, nghe lời hãy dưỡng thai thật tốt, chuyện không vui chúng ta hãy để nó sang một bên, sau này hãy nói ~" "Chúng ta không có sau này, Đông Bác Hải anh đừng để tôi cảm thấy anh không phải là đàn ông, đã dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm, cái trách nhiệm ấy mà anh cũng không có, tôi thật sự xem thường anh." Vô Song nói rất bình tĩnh, tâm tình không có nửa điểm xúc động, nhưng nước mắt không ngừng chảy......

Đông Bác Hải mấp máy môi, đau lòng giống như là bị máy trộn bê-tông quấy vậy, quấn lấy đau đớn, anh đưa mắt nhìn ánh mắt của cô dâng lên hơi nước lăn tăn, nắm cánh tay của cô thật chặt, "Anh thừa nhận thật sự ở bên ngoài anh có nuôi một tình nhân, nhưng Vô Song à, anh thật sự không có làm ra nửa điểm có lỗi với em." Nuôi một tình nhân, cái này mà gọi là không có lỗi với cô.

Cô càng khóc càng dữ dội hơn, cõi lòng tan nát thành từng mảnh từng mảnh, gở chiếc nhẫn đeo ở trên ngón tay xuống, trả lại cho anh, "Từ nay về sau, hai chúng ta kết thúc rồi." "Vô Song, anh cầu xin em tin tưởng anh có được hay không." Đông Bác Hải hoảng sợ, rối loạn, và không biết nên làm thế nào đây ~~ "Tin tưởng anh?" Cô hít mũi một cái, rồi kéo cánh tay của anh xuống, hai mắt đẫm lệ nói: "Xin lỗi, tôi không làm được." Đông Bác Hải lúc này mới thật sự lĩnh ngộ được, cái gì gọi là tự làm tự chịu......

"Vô Song, cho dù em không tin anh, cũng xin nể mặt con mà tha thứ cho anh một lần, được không?" Đông Bác Hải ôm lấy cô, anh chỉ một lòng muốn dùng con để giữ cô lại.

Vốn anh vẫn cho rằng, anh đối với cô chỉ là thích thôi, thích thân thể cô, thích thỉnh thoảng mình và cô tranh cãi, nhưng mà giờ khắc này khi cô muốn rời đi, thì anh mới phát hiện mình đối với cô là không nỡ bỏ cỡ nào, lúc này trái tim sẽ chua, sẽ khó chịu, sẽ đau mãi......

Đây chính là yêu đi —— "Đứa nhỏ này, tôi sẽ không cần" đứa bé này và nhóc con không giống nhau, giữ lại sẽ chỉ đau mà thôi.

"Em dám!" Đông Bác Hải buông cô ra, đứng dậy cặp mắt ửng hồng tức giận nhìn cô, đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của bọn họ, cô thế nhưng lại muốn phá hủy, không thể, anh tuyệt đối không cho phép.

"Tôi cái gì mà không dám, chẳng lẽ anh muốn đứa nhỏ sanh ra rồi bị người chỉ vào mắng là con hoang sao?" Vô Song lạnh lùng nhìn anh, anh không có làm qua người mẹ đơn thân nên không hiểu mồ côi cha đối với đứa nhỏ tạo thành áp lực ở trong lòng bao nhiêu, cô đã phải xin lỗi một đứa nhỏ rồi, cô không muốn có lỗi với đứa bé trong bụng này nữa.

"Ai dám nói con của Đông Bác Hải anh là con hoang?" Anh cất cao giọng, khuôn mặt anh tuấn đã giận đến mức vặn vẹo biến hình rồi.

"Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh, càng sẽ không để cho em phá đứa bé này!" Bỏ xuống một câu, anh tức giận xoay người rời khỏi phòng, gặp An Sâm canh chừng ở ngoài cửa, anh giao phó, "Trông coi cô ấy cho tốt, xảy ra một chút sai lầm, tôi sẽ hỏi tội cô." "Dạ, tổng giám đốc." An Sâm gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng giận dữ của anh rời đi, nặng nề thở dài một cái.

Cô đẩy cửa phòng ra, thấy Vô Song chôn ở trong chăn khóc thút thít, không nhịn được mà đi tới an ủi: "Vô Song tiểu thư, ngài có khỏe không." Cô tuy là con gái, nhưng giọng nói lại có chút cứng rắn như người đàn ông.

"Không sao." Ở trước mặt người khác, Vô Song lập tức lau sạch sẽ nước mắt ở trên mặt, nhưng lại không che giấu được đau đớn trong lòng.

"Vô Song tiểu thư, tôi đây chỉ là người đứng giữa nên thật sự không dễ nói chuyện, tôi nghĩ nói chuyện thay tổng giám đốc, thì ngài nhất định cảm thấy tôi đang giúp anh ta, nhưng mà Vô Song tiểu thư, An Sâm tôi có thể lấy nhân cách bảo đảm với cô, tổng giám đốc và cô gái kia thật sự không phải như cô đã nghĩ." "Chính anh ấy cũng thừa nhận." Ngay cả lừa gạt anh cũng không muốn lừa gạt cô mà hào phóng thừa nhận, cô có thể không đau lòng sao.

"Nếu như mà tôi nói với ngài, anh ta cho cô gái kia chỉ là một hư danh, ngài tin không?" Vô Song nhìn An Sâm, ánh mắt của cô ấy rất chân thành không giống như là nói dối, cô nên tin tưởng cô ấy không? "Vô Song, em đã tỉnh?" Kiều Lệ Vũ mang một đôi mắt kính gọng đen kéo valy hành lý đi tới, trên mặt là mặt mũi bầm dập.

Thấy thế Vô Song hỏi: "Lệ Vũ, anh phải đi về sao?" "Ừ, công ty xảy ra chút chuyện chờ anh trở về xử lý." Nụ cười của anh thêm một chút sầu não, ủ rủ một chút rồi anh hỏi: "Em muốn đi theo anh không?" Chỉ cần cô nguyện ý, chân trời góc biển anh cũng nguyện ý mang cô đi......

Ánh mắt của Vô Song nhìn chằm chằm vào anh, vừa liếc nhìn An Sâm muốn nói lại thôi, rồi cúi đầu lắc lắc.

An Sâm muốn nói: Vô Song tiểu thư muốn đi theo Kiều tổng, tổng giám đốc nhất định sẽ không bỏ qua anh ta, cũng sẽ bắt cô trở về.

Nhưng Kiều Lệ Vũ không sợ, anh quan tâm chính là đáp án của Vô Song! Vô Song rối rắm một chút, rồi kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, "Lệ Vũ, cám ơn hai ngày nay anh đã chăm sóc, lên đường bình an." Cô vẫn là không muốn đi cùng với anh.

Mặc dù là đã sớm dự liệu được kết quả, nhưng tim vẫn là không bị khống chế mà khó chịu, anh cũng mạnh mẽ nở nụ cười, "Số điện thoại của anh vẫn không thay đổi, chờ ngày nào đó em thay đổi tâm ý, thì gọi cho anh." "Cô ấy vĩnh viễn sẽ không đi theo anh ——" Tay của Đông Bác Hải giơ cháo lên, bộ dạng điên cuồng ngạo mạn đi tới nói, thật rắm thúi.

Kiều Lệ Vũ cười một tiếng, "Tôi nhìn không thấy." "An Sâm, tôi mệt rồi, cô đi ra ngoài đi." Sợ hai người đàn ông lại đánh nhau, Vô Song tức thì lên tiếng.

"Được, Vô Song tiểu thư ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe." An Sâm liếc mắt nhìn hai người đàn ông, ánh mắt truyền lại tin tức thay Vô Song, muốn đánh thì đi ra ngoài đánh, đừng ảnh hưởng phụ nữ có thai nghỉ ngơi.

"Vô Song, hẹn gặp lại." Kiều Lệ Vũ mỉm cười rồi cùng An Sâm rời đi.

Đông Bác Hải rất đắc ý mà ' xích ' nở nụ cười, đó chính là nói trong lòng cô ấy vẫn còn yêu mình, anh đi tới để cháo xuống, vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi cô dậy ăn, thì Vô Song nằm nghiêng thân thể qua, không để ý tới anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-167)