Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 022

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 022
Nói chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


"Ngáp!" Ở trong bệnh viện, Vô Song nhảy mũi một cái, Thư Yên đút cô ăn cơm, vừa đút vừa lấy khăn giấy cho cô, nhìn bộ dạng cô khó chịu, liên tục than thở. Nhảy vào trong biển không bao lâu, thì chân của Vô Song rút gân, nếu không phải là cô kịp thời kêu cứu, Đông Bác Hải nhảy xuống biển cứu cô, thì cô đã hương tiêu ngọc vẫn (chết) rồi! Q Tử ngồi ở bên giường thấy mẹ không sao, vẫn tham ăn như vậy, yên tâm, nhìn Đông Bác Hải đứng ở bên cạnh, nhảy xuống giường hỏi

"Chú, chú đói bụng chưa?" Đông Bác Hải nhìn phiên bản mình thu nhỏ ở trước mắt, tim chợt nhảy lên một cái, tia tình thương của người cha từ trong mắt tràn ra, anh gật đầu, thản nhiên

"Ừ" một tiếng.

"Vậy chú mời con ăn cơm đi!" Q Tử mỉm cười, ngây thơ vui vẻ như trẻ con.

"Đựơc!" Hai cha con đều hiểu, cái nhảy mũi của người đó có ý nói

"Con trai, không đựơc phép đi ra ngoài với người xấu."

"Mẹ, con ăn cơm xong sẽ trở về liền!"

"Không được, ngộ nhỡ anh ta làm hại con thì sao, con trai tới đây, cách người xấu đó xa một chút!" Vô Song vẫy vẫy tay cậu nhóc, vẻ mặt Q Tử khó xử nhìn Đông Bác Hải, lời của mẹ chính là thánh chỉ, cậu không dám không nghe. Đông Bác Hải nhíu mày, liếc nhìn Vô Song, lạnh lẽo nguy hiểm lộ ra giữa chân mày, xem ra cô ấy còn chưa có học đựơc ngoan ngoãn. Thấy hai người giằng co như thế, Thư Yên vội dàn xếp,

"Vô Song, Đông tổng người ta cũng là có ý tốt, cậu hãy để cho anh ấy dẫn con đi ăn cơm đi, làm sao vậy!"

"Ai mà thèm?"

"Mẹ, con thèm!" Cậu bé cười nheo mắt. Vô Song lấy gối nện lên trên trán cậu nhóc

"Nhóc con, con muốn ăn đòn hả!" Đông Bác Hải đều nhìn thấy ở trong mắt, nhưng mà ở trong ngực lại đau, mấy năm nay con anh đi theo bên cạnh cô gái này đã chịu khổ biết bao nhiều rồi, anh không thể tưởng tượng, nhưng nổi khổ cô ấy cho, chắc chắn cũng không thiếu Đồ vô dụng! Vô Song ta cho tới bây giờ xác thực chưa từng ra tay đánh thắng nhóc con đựơc một lần. Anh giận đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi, bước đi về phía trước không để ý đến ý nguyện của cô, nắm tay của cậu bé, xoay người rời đi.

"Này, buông con trai tôi ra!" Vô Song gấp đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng đã bị Thư Yên kiềm lại rồi.

"Vô Song, mình bảo đảm với cậu, nhất định anh ấy sẽ không làm hại Q Tử."

"Đàn ông thúi!" Nắm chặt tay, Vô Song dùng sức nện giường mấy cái, Thư Yên nhìn cô, cúi xuống mắt, nghẹn lời.

"Muốn ăn cái gì?" Đi ra bệnh viện, Đông Bác Hải nhìn cậu bé hỏi.

"Gà nướng." Khóe môi cậu bé nhếch lên không che dấu nụ cười, tay của cha quả nhiên lớn hơn tay của mẹ, ấm hơn nhiều, cậu tuyệt đối không có ý ghét mẹ, chỉ là hai người họ cho cậu cảm giác hoàn toàn khác nhau, tay của cha có thể cho cậu cảm giác an toàn, tay của mẹ có thể khiến cậu có ý muốn bảo vệ, một là đựơc cậu bảo vệ, một là bảo vệ cậu.

"Trừ gà nướng?" Cau mày, anh còn muốn dẫn con trai đi ăn bữa tiệc lớn! Trừ gà nứơng?

"...... Thêm ly Cola đi!"............

"Có muốn ăn tôm không?"

"Quá ngán!" Vẫn là dễ tiêu hoá thì tốt hơn.

"Con ăn rồi?" Đông Bác Hải kinh ngạc, theo anh biết, cuộc sống ở Italy của hai mẹ con họ rất túng quẫn, sao có tiền mà ăn bữa tiệc lớn.

"Dạ!" Q Tử gật đầu

"Hôm trở về nước, mẹ nuôi đã dẫn con đi ăn rồi."

"À!" Chân mày của anh càng chau chặt hơn, càng đau lòng hơn, nếu sớm biết có đứa con trai này, anh nhất định sẽ không để cho nó có chút xíu khổ sở. Hai người lên xe, Đông Bác Hải lái ô-tô tới một cửa hàng gà nướng rồi dừng lại —— Hai cha con xuống xe, Đông Bác Hải lại nắm tay của con trai, đột nhiên, phía sau có một chiếc xe BMW đi tới, gương xe quẹt cánh tay Q Tử một cái, đau đến mức cậu kêu đau một tiếng.

*****

Nghe tiếng kêu đau của con trai, Đông Bác Hải cực kỳ lo lắng, vội nghiêng người xuống, xoay cánh tay của cậu qua hỏi:

"Có sao không?"

"Không sao!" Ôm cánh tay lại, Q Tử lắc đầu, ở trước mặt cha không thể giống như ở trước mặt mẹ, biểu hiện thật yếu ớt, huống chi lúc này da đau thật, đối với cậu mà nói thì thật sự không sao! Thấy con trai ôm tay, Đông Bác Hải cảm thấy cậu bé đang giấu đau đớn, buông cánh tay đang nắm cậu bé ra, anh xoay người bước về phía chiếc xe kia.

"Anh yêu, kỹ thuật lái xe của em thế nào!" Tiếng nói quyến rũ của cô gái bên trong xe. Người đàn ông giống như con chó Nhật đang nịnh nọt nói

"Bảo bối, kỹ thuật lái xe của em thật là giỏi, giỏi giống như em ở trên giường...... !" Nói rồi còn dùng móng vuốt mập mạp bóp nhẹ hai vú của cô gái một cái.

"Ghét, anh thật là hư nha!" Ngoài miệng thì cô gái nói ghét, thật là xấu, nhưng mà đôi tay lại như con rắn nhanh nhẹn quấn lên cái cổ mũm mĩm của ông ta, đưa đôi môi ướt át xinh đẹp lên ——

"Phanh phanh phanh ——" Đột nhiên, một tiếng đánh vào thủy tinh làm phá hư phong cảnh, cắt đứt nụ hôn nóng bỏng triền miên của hai người, người đàn ông không nhịn được xoay người rồi mở cửa xe.

"A, anh làm gì đấy?" Ông ta còn chưa kịp thấy rõ, người gõ cửa là nam hay nữ, thì bị người đánh một quyền quật ngã ông ta!

"A......" Thấy ông ta ngã xuống đất, cô gái bên trong xe hét lên một tiếng, sợ tới mức co rúm lại, không dám đi ra. Khuôn mặt xinh đẹp anh khí bức người, lửa giận kiêu ngạo, nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi từng bước một tiến tới gần người đàn ông ngồi dưới đất, người đàn ông sợ tới mức liên tục lui về phía sau, run rẩy cánh môi

"Vị đại ca này...... Có lời gì hãy...... từ từ nói." Cậu bé mím môi, vui mừng nhứơng mày, đây chính là sự cưng chiều của cha sao, thật sự rất ngọt, rất ấm, rất hạnh phúc!

"Nói xin lỗi với con trai tôi!" Đông Bác Hải tiến lên níu lấy cổ áo của người đàn ông, xách ông ta lên lạnh lùng nói. Mặc dù người đàn ông không biết sai chỗ nào, nhưng sợ chết sợ da thịt đau nên ông ta liên tục gật đầu

"Tôi nói xin lỗi, tôi nói xin lỗi." Đông Bác Hải túm ông ta, đi tới trước mặt cậu bé, dùng sức đẩy, thì người đàn ông ngã quỳ xuống, thật ra thì anh cũng không có cố ý, là chân của người đàn ông kia mềm nhũn, ông ta muốn đứng dậy, nhưng sau đó chạm phải ánh mắt âm trầm, rét lạnh như băng của Đông Bác Hải, thì ông ta sợ tới mức thiếu chút nữa đi tiểu rồi, muống đứng cũng không đứng đựơc.

"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi." Dân chúng vây chung quanh xem càng lúc càng nhiều, thấy một người đàn ông quỳ xuống nói xin lỗi với một đứa bé, cũng bàn tán ầm ĩ......

"Ai, thực sự ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn!" Bả vai nhỏ đứng thẳng, cậu bé lướt qua ông ta, bước vào trong cửa hàng gà nướng, cậu căn bản không coi ông ta là nghiêm túc, cho nên không nói có tha thứ hay không. Đông Bác Hải đuổi theo con trai, lần này là cậu bé chủ động nắm tay của anh, cười vui vẻ!

"Mẹ nó, chờ đó cho ông mày!" Thấy hai cha con vào nhà hàng, vẻ mặt người đàn ông lộ ra âm hiểm. Hai cha con gọi món ăn, sau đó đi đến phòng rửa tay rửa tay, Đông Bác Hải lau tay giúp cậu bé, tay của Q Tử không trơn bóng mềm mại giống những đứa trẻ cùng lứa, mà có hơi thô ráp. Tim anh như bị siết chặt rồi bật thốt lên:

"Mấy năm nay, con có nghĩ tới cha của con không?"

"Không có!" Q Tử thành thực nói. Cậu không nghĩ, không điều tra, không phải hận cha! Thế nhưng mẹ không muốn nhắc tới, cậu sao lại đi vạch trần nổi khổ của mẹ! Huống chi không có cha, Q Tử cũng không thấy cuộc sống không hạnh phúc, ít nhất cậu còn có mẹ, còn có bà nội thương yêu cậu! Biết được sự thật ông chính là cha của cậu, thật sự là may mắn, cậu thật sự không phải cố ý đi điều tra. Có lẽ, đây chính là duyên phận mà ông trời đã định trước!

*****

Đông Bác Hải trầm mặc! Đột nhiên anh không dám tùy tiện mà mở miệng, nói anh chính là cha của cậu bé! Anh cũng không phải là kẻ bạc tình, anh thật sự có đi tìm mẹ cậu, chẳng qua là đều nhận được đáp án người con gái kia đã lập gia đình. Một giây, tim của anh thật đau đớn, giống như là búp bê yêu thích của mình bị người ta đoạt đi vậy, cái loại khổ sở đau lòng đó, giống như trái tim bị móc ra, anh cũng không hiểu vì sao lại có cảm thụ như vậy, là yêu sao? Buồn cười, Đông Bác Hải anh lại dễ dàng yêu một cô gái sao! Chuỵên này không có khả năng! Anh tự nói với mình: đồ không chiếm đựơc, mới có thể muốn lấy được, chờ khi anh lấy được thì anh sẽ chẳng thèm ngó tới nữa! Lúc hai người trở lại, thì đồ ở trên bàn đã chuẩn bị xong, Q Tử muốn đi bưng khay, nhưng Đông Bác Hải đã vượt lên trước rồi, mỗi tay anh bưng một cái đi ở phía trước, Q Tử ở phía sau che miệng, si ngốc bật cười. Ngồi xuống, Đông Bác Hải hỏi

"Con cười cái gì?"

"Chú à, chú không làm nhân viên phục vụ, quả thật chính là tổn thất của giới ăn uống!" Q Tử nghiêm trang nói, cậu thật bội phục tay bưng khay của ông ấy, rất vững, một giọt nước canh cũng không văng ra! Đông Bác Hải đầu đầy hắc tuyến...... Đây coi như là khích lệ sao?! Cậu thật sự đói bụng, cầm cái muỗng lên, múc một muỗng nước canh với cơm bỏ vào trong miệng, hai bên má phồng ra, lúc nuốt vào trong cổ, thì đoán chừng là đã căng, đôi mắt vốn đã lớn tròn, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra đỏ bừng.

"Ăn từ từ!" Đông Bác Hải đi tới, đưa nước cho cậu, lại vuốt lưng cho cậu, thật sự là giống người cha hiền lành.

"Ừng ực"

"Ừng ực" mấy ngụm nước xuống bụng, thông khí rồi." Hô ~" Q Tử thở phào một cái, quay đầu cười hồn nhiên với Đông Bác Hải

"Tạ ơn chú!" Nụ cười của cậu bé lây qua anh, anh cũng không nhịn đựơc mà cười một tiếng:

"Đã mấy ngày rồi con chưa ăn?"

"Ha ha!" Q Tử nở nụ cười

"Do chú cứ nhìn chằm chằm vào con, con mới khẩn trương mà nghẹn đấy!" Anh nhíu mày:

"Con không nhìn chú, làm sao biết chú nhìn con!"

"......" Rốt cuộc thì Q Tử cũng hiểu, chính mình cưỡng từ đoạt lý (cả vú lấp miệng em) là di truyền từ người nào, thu hồi đùa giỡn, cậu xảo quyệt chớp mắt to hỏi

"Chú à, có cảm thấy con với chú có dáng dấp giống nhau không?"

"Con ——" Đông Bác Hải kinh ngạc mà đôi đồng tử co lại, mày cau lại, cậu nhóc ấy vậy mà biết! Shit! Vậy, cô gái chết tiệt kia còn làm bộ không biết anh!

"Con biết, cũng không có nghĩa là mẹ con cũng biết!" Nhìn thấu tâm tư của anh, Q Tử giải thích, cậu là cậu, mẹ là mẹ, mặc dù bọn họ là mẹ con, nhưng cũng là một cá thể! Nín thở một lúc, Đông Bác Hải hỏi

"Con biết lúc nào!"

"Sau khi gặp chú!"

"Là ai nói với con?" Cậu bé đảo tròng mắt suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại

"Điều này rất quan trọng sao?" Không, điều này không quan trọng, quan trọng là

"Con lại biết ta là cha con, tại sao...... Tại sao không nhận ta!"

"Toàn thế giới, hạt giống rơi rớt ra bên ngoài rất nhiều, con là cái gì mà nhất định phải nhận tổ quy tông đây? Huống chi, ông cũng chỉ cung cấp một viên t*ng trùng cho mẹ con, con có thể sống đến bây giờ, tất cả đều là công lao của mẹ, cho nên con không thể nào rời khỏi mẹ!" Q Tử hít sâu một lúc, giọng già dặn giống như người lớn, huống chi, cậu vẫn chưa hiểu rõ trong lòng cha có khát vọng muốn nhận cậu hay không. Đông Bác Hải hơi mù rồi, xác thực, từ lúc đứa nhỏ chào đời đến bây giờ, anh đều không có làm cha một ngày nào, muốn con nhận anh, quá gượng ép! Nhưng vào giờ phút này trong lòng của anh, cùng giống như những người làm cha khác, hận đã không đem đến những điều tốt nhất cho con, chỉ hy vọng con trai có thể gọi anh là cha mà thôi! Trầm mặc một lúc, anh mở miệng

"Ta cũng không muốn con rời khỏi mẹ con!

*****

Trầm mặc một lúc, anh mở miệng

"Ta cũng không muốn con rời khỏi mẹ con."

"Hả?" Cậu bé mở trừng hai mắt nhìn anh.

"Ta biết con rất quan trọng với cô ấy!" Đưa tay, anh cưng chìu mà vuốt đầu con trai, nồng nàn mà nhíu chặt chân mày. Anh biết, đứa nhỏ này là sinh mạng của cô bé ngốc kia! Mấy năm nay, cô ấy vì con trai mà chịu nhiều đau khổ, thì phần công lao vất vả của cô ấy càng lớn, cũng đáng để con trai yêu cô ấy như vậy! Anh không tranh giành quyền nuôi dưỡng con trai, cũng không có nghĩa là anh buông tha, mà là ăn sạch lớn nhỏ ——

"Cùng lắm thì, ta chịu thiệt một chút, tiếp nhận mẹ con!" Anh nói với vẻ mặt dũng cảm, giống như tráng sĩ một đi không trở lại, giống như anh phải xuống địa ngục vậy.

"Khụ khụ khụ......" Cậu bé ho khan, chỉ thiếu bị nước miếng sặc chết. Mặc dù, cha rất tuấn tú, rất khốc, nhưng dáng dấp mẹ cũng không tệ, từ khi cậu có trí nhớ, đàn ông theo đuổi mẹ nhiều đếm không xuể, nhưng phần lớn đều rất thảm, cũng biết không phải là do mẹ trời sanh xấu xí. Nhớ lại, người đầu tiên ở trước mặt mọi người cả lớp thổ lộ với mẹ, ngày hôm sau đã vào bệnh viện, nguyên nhân là rơi vào cống thoát nước ven đường. Còn có một người ở ngoài đường phố cầu hôn với mẹ, ngày hôm sau đã ngoẻo rồi, nguyên nhân là bị xe đụng bay. Còn có một người thảm hơn, bị mẹ cự tuyệt, ngày hôm sau não bị tê liệt, không biết chuyện thì nói là anh ta chết vì tình, nguyên nhân sự kiện là anh ta bị trượt từ cửa sổ tầng sáu mà bắn đi ra ngoài.

"Con trai, cha vì con mà làm ra hy sinh lớn nhất rồi, ngoan, kêu tiếng cha nghe một chút đi!" Nụ cười tuấn nhã của anh, phát ra từ đáy lòng, cực kỳ yêu mỵ. Cậu bé lắc đầu, cười khan

"Ặc, không vội, không vội, chờ chú giải quyết được mẹ con rồi hãy nói!"

"Mẹ con có thể có rất nhiều khó khăn, ngoan, ta đã chờ mong nghe con kêu ta một tiếng cha rồi!" Cậu bé nuốt nước miếng, đối với mẹ có thể có rất nhiều khó khăn, nhưng muốn làm thì chẳng phải sẽ biết sao!

"Dạ...... chú xác định sẽ theo đuổi mẹ con?" Suy nghĩ một chút, cậu bé cảm thấy cần có chỉ điểm.

"Cô ấy cần ta theo đuổi sao?" Đông Bác Hải rất tự phụ nói, đối phó với con gái, anh chỉ cần ném đôi mắt xinh đẹp là có thể hoàn thành! Làm ơn đi Đông đại gia, ngài đối phó với người không phải là cô gái háo sắc, Do you understand? Cậu bé đổ mồ hôi lạnh, giải thích

"Mẹ con không phải là háo sắc!"

"Nếu như ngài thật sự muốn theo đuổi mẹ con, con đề nghị trước tiên ngài đi mua mấy phần bảo hiểm thân thể!"

"Còn nữa..., người mẹ này của con, thích mềm không thích cứng, nếu như ngài còn muốn mạnh bạo như hôm nay vậy, làm tổn thương tới mẹ, cả đời con cũng sẽ không tha thứ cho ngài!" Cậu bé nghiêm trang nói, cũng không có một chút đùa giỡn. Mặc dù, cậu rất ưa thích vị Đông Tam Thiếu trước mắt, rất may mắn cha không phải là tên đểu tội ác tày trời, ông ấy có thể cùng với mẹ tu thành chánh quả là kết quả tốt nhất, nhưng, nhưng nếu như ông ấy làm tổn thương đến mẹ, cậu tình nguyện không cần hạnh phúc giữa đường nhảy ra này. Không có cha không sao, chỉ cần mẹ có thể mạnh khoẻ thì đã đủ rồi! Đông Bác Hải trầm mặc, không phản bác được, anh biết lời của con, tuyệt đối không phải uy hiếp nhất thời, mà là nói được thì làm được, con anh, giống anh! Muốn anh hạ thấp tôn nghiêm để theo đuổi một cô gái, đây là loại khiêu chiến cực hạn với anh, trong lòng vạn phần rối rắm, nhất thời, anh còn chưa ra quyết định, không muốn bị mất thể diện. Cậu nhóc cũng không ép anh, xoay người, tiếp tục ăn cơm, ăn một nửa, anh mới như trút được gánh nặng mà mở miệng ——


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-167)