Ngoại truyện: Hải Song yêu: tình yêu rất đẹp, có liên quan tới em (1)
← Ch.151 | Ch.153 → |
"Tiểu thư, cô nguyện ý giúp tôi một chuyện không?" Thấy ánh mắt cô nhìn mình quái dị, người đàn ông buông tay cầm cánh tay của cô, thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mờ mịt.
"Bác Hải!" Trong khoảnh khắc, đôi mắt đẫm đầy nước mắt, cô vui mừng đến mức không dám tin, anh vẫn còn sống! Hơn nữa đã trở về rồi!
"Ách...... " Người đàn ông cứng đờ, bỗng nhiên cười chán nản: "Tiểu thư nếu không nguyện ý thì thôi đi, quấy rầy rồi!"
"Bác Hải!" Anh vừa mới xoay người, thì Vô Song từ phía sau ôm lấy eo của anh thật chặt, chỉ sợ là mình đang nằm mơ, không có ôm chặt anh thì sẽ từ trong mộng biến mất, "Em sai rồi! Cầu xin anh tha thứ sai lầm của em có được hay không? Em thề về sau sẽ không quên mất anh, cầu xin anh...... tha thứ cho em có được hay không?" Nói xong lời cuối cùng, thì giọng của cô cũng nghẹn ngào không rõ, nước mắt ướt đẫm lưng anh, nhưng anh mặc áo lông, cho nên cũng không cảm thấy nước mắt lạnh như băng.
Anh dừng lại thở một hơi, rồi cuối cùng lấy tay đẩy tay cô đang vòng ngang hông của anh ra, chậm rãi xoay người, dùng một ánh mắt kinh ngạc xa lạ nhìn lại cô: "Tiểu thư, cô...... Nhận lầm người rồi?"
Nhận lầm người? Có ý gì......
"Tôi không phải là người ở trong miệng cô!" Để cho cô nhận lầm người, hại cô khóc, anh thật sự rất tiếc.
"Anh nói cái gì?" Thật lâu sau, Vô Song mới lắp bắp hỏi, nước mắt không có ngừng chảy.
"Tôi không phải người ở trong miệng cô, xin lỗi! Tôi có tên, tôi là Phong Lôi, Phong trong Phong của gọi gió, Lôi trong Lôi của sét đánh. " Anh giải thích rất nghiêm túc, Vô Song nghe nhưng lại rất không phối hợp mà cừơi "Hì hì".
Lông mày tuấn tú nhíu lại, thay đổi bộ dáng dịu dàng mới vừa rồi, ánh mắt của anh có chút lạnh như băng mà nhìn cô, đây là đối với người không lễ phép nhất!
Thấy anh vẫn còn giả bộ, Vô Song lau nước mắt đi, hơi cong đôi môi đỏ mọng, "Cái này cũng không buồn cười!"
"Buồn cười?" Anh bị cô làm cho sửng sốt rồi đây!
"Bác Hải, kỹ thuật diễn giả bộ mất trí nhớ của anh quá kém rồi, đặt tên cũng không có trình độ như vậy, tại sao không gọi là Lôi Phong chứ?" Cô muốn đưa tay đụng anh, thế nhưng anh lại tránh cô như tránh rắn bò cạp rồi lui về phía sau một bước, tay của cô chạm vào hơi lạnh của trời giá rét, cô sửng sốt, anh còn muốn tiếp tục giả vờ?
"Tiểu thư, kính xin tự trọng! Còn có...... Xin đừng có tùy tiện lấy tên họ người khác ra cười giỡn được không? Lôi Phong quả thật là rất nổi tiếng, tôi cũng muốn dính vào danh tiếng của hắn để nâng cao làm cho mình nổi tiếng một chút, nhưng mà rất đáng tiếc, ba tôi họ Phong...... không phải họ Lôi!"
Những câu châm chọc, phê phán có gai khiến Vô Song á khẩu không trả lời được, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh có chút phẫn nộ, trong lòng nhất thời bị lửa nóng che hàn băng, trái tim sống lại một lần nữa lại bị đốt trụi!
Anh ta thật sự không phải là Bác Hải sao? Trong khoảnh khắc, cô hoài nghi...... Hay là anh thật sự mất trí nhớ?
Không! Không thể nào! Anh không thể mất trí nhớ, anh không thừa nhận nhất định là vẫn còn đang giận cô!
Đúng! Nhất định là như vậy!
Nghĩ đến đây, Vô Song ngừng nước mắt vốn đã muốn đầy tràn vành mắt, trong con ngươi như ngọc lưu ly của cô chiếu ra như ánh đèn nhiều màu sắc, xinh đẹp tựa như cầu vồng.
Nước mắt của mỹ nhân, làm đứt ruột, lời này một chút cũng không sai! Người đàn ông thấy vẻ mặt của cô bi thương như thế, thì nhất thời tất cả tức giận đều hóa thành thương tiếc, chân mày không tự chủ mà chau lại, hắng hắng giọng nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý...... "
"Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, đến cùng anh có phải —— Đông Bác Hải hay không?" Giọng nói bình thản của cô đã cắt đứt lời của anh, chỉ là phía dưới bình thản này, cho dù là ai cũng có thể cất dấu được cơn sóng cuồng phong bão lớn.
Người đàn ông ngậm miệng, có chút sợ hãi mà nhìn cô, giống như là sợ sự trả lời của mình không làm cho cô hài lòng, cô sẽ làm chuyện điên rồ! Anh cũng không muốn vô duyên vô cớ mà chọc tới quan tòa!
"Có do dự, thì chứng minh anh là Bác Hải, à! Có phải anh không muốn thừa nhận ở trước mặt em là vẫn còn đang giận em không!" Nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rớt xuống ào ào......
"Anh thật khờ, không chịu tha thứ cho em thì nói thẳng ra, không cần thiết phải ngụy trang thành người xa lạ để phủi sạch quan hệ giữa em với anh, chỉ cần một câu nói của anh, em sẽ rời xa anh, trốn đến chân trời góc biển vĩnh viễn sẽ không để cho anh nhìn thấy mà phiền lòng. Là lỗi của em! Là em phản bội tình yêu của chúng ta trước, mất anh là đúng, đây tất cả đều là do em gieo gió gặt bão, em không oán anh, em cũng không oán ngừơi, anh đáng đựơc có tốt hơn, chúc anh hạnh phúc!"
Nếm nước mắt chua xót, cô vét hết trái tim ra, bản thân cảm nhận trải qua một lần, thì ra bị chính người mình yêu 'quên lãng' là một chuyện đau đớn như vậy! Sau khi hoàn toàn hiểu ra, cô càng ngày càng hiểu anh giả bộ xa lạ là đúng!
Cô thật sự không đáng được tha thứ ——
Cô xoay người, nuốt trở về từ gặp lại muốn bật thốt lên, sợ là về sau cũng sẽ không gặp nữa rồi!
Nghe cô nói, vẻ mặt ngừơi đàn ông lộ vẻ chấn động, đang muốn đưa tay giữ cô lại, thì không ngờ vừa vươn tay ra đã bị người khoác vào, ngay sau đó giọng nói nũng nịu của cô gái vang lên, "Anh yêu, không phải anh nói là lễ Giáng Sinh làm thêm giờ sao? Sao lại chạy tới nơi này vậy?"
Anh rũ xuống rèm mắt nhìn cô gái nhỏ kéo tay anh, vẻ mặt cười ngọt ngào với anh, lông mi nhăn nhẹ không mặn không lạt mà hỏi ngược lại một câu: "Làm sao cô ở chỗ này?"
Ngụ ý trong vẻ mặt là: cô theo dõi tôi?
Nghe có cô gái gọi anh là anh yêu, Vô Song theo bản năng mà vặn cổ qua nhìn bọn họ, nhìn tay bọn họ khoác vào nhau, sau đó dời tầm mắt lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái, một mùi dấm chua xót ở đáy lòng đổ ra......
Tình yêu mới của anh thật xinh đẹp, thật trẻ tuổi thời thượng, cô lại so sánh cùng với người ta, cũng có thể cách một thế hệ rồi, khó trách......
"Cô...... " Tay của người đàn ông chỉ cô gái một cái, lại nói không ra lời nói.
"Anh yêu, bạn của anh?" Cô gái nhìn mắt hai người bọn họ một hồi, rồi hỏi.
"Không phải, chúng ta không quen biết!" Vô Song lập tức giải thích, để lại cho bọn họ một nụ cười miễn cưỡng, sau đó xoay người đi về phía trước không quay đầu lại nữa.
Muốn cô phát ra từ nụ cười trong lòng để chúc phúc bọn họ, xin lỗi! Cô vĩnh viễn cũng làm không được! Bởi vì cô đối với phần yêu này vĩnh viễn cũng không dứt bỏ đựơc!
Người đàn ông mấy lần đều muốn đuổi theo, nhưng đã bị cô gái cuốn lấy thật chặt, cho đến khi bóng lưng của Vô Song đi rất xa xác định không nghe được bọn họ nói chuyện, thì cô gái mới buông tay của anh ra, tà khí nhíu nhíu mày: "Mới như vậy mà anh đã đau lòng rồi...... Là cô gái đó thiếu mấy đời.... !" Nửa câu sau cô nói thầm rất nhỏ giọng, không dám để cho anh nghe, dù sao An Sâm 'ông xã' của cô là nhận tiền của người ta, cô không dám đập chén cơm của cô ấy!
"Tôi không muốn chơi!" Đông Bác Hải phiền não mà cào cào tóc, anh đã sớm bị mấy lời kia của Vô Song đánh bại đến quân lính tan rã rồi, đã muốn buông dao đầu hàng rồi!
"Không có tiền đồ!" Cô gái nhăn lỗ mũi khinh thường anh, một ánh mắt lạnh của Đông Bác Hải bay xẹt tới cô gái, cô gái ấy le lưỡi lộ vẻ tức giận mà ngậm miệng lại.
"Tinh Tinh, không được phép không biết lớn nhỏ!" An Sâm từ trong đám người đi tới, sờ sờ đầu cô gái, liếc về tổng giám đốc một cái, ở bên tai cô gái ấy thì thầm một câu: "Em không hiểu tình cảm sâu đậm của tổng giám đốc và phu nhân. "
"Có hơn tình cảm sâu đậm của em với anh không? Em với anh 13 năm rồi!" Cô gái ôm eo của cô, rúc vào trong ngực của cô nháy mắt nháy mắt trêu chọc cô, từ nhỏ cô gái ấy đã theo cô, từ năm tuổi đến bây giờ, cô gái ấy cũng không gọi cô là chị, trước kia thích gọi cô là anh, sau hai người ở chung một chỗ, thì cô ấy thường xuyên gọi cô là anh yêu, thỉnh thoảng hứng thú dâng cao thì trêu chọc cô, gọi cô là chồng!
An Sâm nhìn cô gái ấy cười mà không nói, cô là sợ đả thương trái tim của cô gái nhỏ, ngược lại cô tuyệt đối có lòng tin, có thể vì cô gái mà phấn đấu quên mình! Nhưng cô không chắc chắn, cô gái cũng có thể vì cô mà phấn đấu quên mình hay không! Từ nhỏ đến lớn, cô gái ấy đều là đóa hoa được cô cưng chiều ở trong phòng ấm, chưa phải trải qua bất kỳ mưa gió mài dũa, cho nên, tình yêu của bọn họ có chống đựơc khảo nghiệm hay không, An Sâm cũng không biết!
Nhiều lúc An Sâm cho rằng, cô gái chỉ là lệ thuộc vào cô như một thói quen, quen đến mức căn bản không có phân biệt qua đây có thật sự là yêu hay không!
Cho nên... cô tự nhận, tình cảm của các cô không đủ để so sánh cùng với tổng giám đốc và phu nhân!
"Tinh Tinh nói đúng!" Mặc Phi Tước cũng từ trong đám người đi tới, một tay đặt ở trên bả vai Đông Bác Hải, lông mày tuấn tú tà ác khiêu khích: "Anh thật sự là rất không có tiền đồ!"
Đông Bác Hải bình tĩnh nhìn anh ta, rồi đẩy tay của anh ta ra, lạnh lùng mà giương cằm, "Tùy cậu nói như thế nào, tôi không chơi nữa. "
"Sớm biết anh không có nhẫn nại như vậy, tôi thật sự nên bảo Steven tẩy não anh cho rồi. "
Steven là một vị bác sĩ giải phẫu mà Mặc Phi Tước quen biết ở nước ngoài, y thuật thì được, nhưng tính khí cũng khá cổ quái, không tham tiền bạc, không màng quyền quý, cũng không tùy tiện làm giải phẫu cho người ta, Mặc Phi Tước lần đầu giao thiệp với ông ta, thì cũng giống như tất cả ông chủ giàu có, đem chi phiếu tiền bạc để ở trước mắt ông ta, nói: chỉ cần ông ta chịu vì cha của anh ta tiến hành giải phẫu, thì con số tùy tiện điền vào, kết quả? Nghĩ cũng biết, gặp phải mắt lạnh cự tuyệt của Steven.
Sau lại dùng tới thủ đoạn cưỡng bức, ông lão ấy dù chết cũng không chịu đồng ý, mắt thấy Mặc lão ngày từng ngày không kiên trì được nữa, thì Mặc Phi Tước mới mềm xuống mà đi cầu ông ta!
Kết quả đổi lấy một câu của ông lão ấy: "Cậu sớm cho tôi thấy được lòng hiếu thảo của cậu, thì đã tiến hành sớm cho ông ấy rồi. "
Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn không hoàn toàn được như ý, Mặc lão vẫn chết, thế nhưng cuộc giải phẫu đã kéo dài sinh mệnh của ông cụ được hai tháng, cho nên cũng coi như là thành công, mà hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước cuối cùng đã thành bạn bè!
Đông Bác Hải rất phiền, nên trả lời lại anh ấy một một câu mỉa mai, "Không phải vợ cậu, nên cậu đâu có biết đau lòng!" Gương mặt tuấn tú kia đen thui cùng với dáng vẻ oán hận, tựa hồ đang chờ một ngày anh ta bị trêu cợt, xem anh châm chọc anh ta thế nào!
Mặc Phi Tước cũng không giận, vẫn còn rất may mắn mà nhếch môi, xác thực! Không phải vợ anh, anh sẽ không đau lòng. Nhưng anh là anh em của anh ấy, nhìn anh ấy vì một người phụ nữ mà chịu nhiều đau khổ như vậy, nên anh đau lòng thay anh ấy, tức nghẹn trong lòng mà không nói...... khó chịu!
"Thế nhưng anh đã đáp ứng phải chơi trận trò chơi này, và sẽ chơi tới cùng! Bỏ dở nửa chừng, tôi không dám cam đoan có thể đột nhiên truyền ra hình khiêu dâm trước kia của anh hay không!"
Anh lại lần nữa chuẩn bị đưa tay khoác lên vai Đông Bác Hải, nhưng lần này còn chưa đụng đựơc thì đã bị anh ấy đẩy ra, hơn nữa bị anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, ánh mắt như hàn băng kia tuyệt đối có thể khiến cho người bình thường sợ tới mức dựng lông, Đclmm! Cậu ta lại dám uy hiếp anh, không muốn sống rồi ——
*****
"Nếu cậu không phải là anh em của tôi, tôi thật sự là muốn một quyền đánh chết cậu!" Trò chơi quỷ quái, căn bản chính là hiệp ước ngang ngược, anh không muốn, là Mặc Phi Tước cái tên biến thái này ép anh chơi, nếu như anh không trêu cợt Vô Song một chút, thì cậu ta sẽ bảo Steven tẩy não anh!
Mặc Phi Tước chẳng hề quan tâm mà nhún nhún vai!
Trừng anh ta một cái, Đông Bác Hải xoay người chạy đi, lại lần nữa kéo cánh tay Vô Song chuyển người của cô qua, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, hai người bốn mắt đối nhau mà chớp mắt một cái, Vô Song lập tức cúi đầu xuống, lau lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên với vẻ mặt bình tĩnh và hỏi: "Còn có việc sao?"
Giờ khắc này, trong lòng anh dâng lên một ý thức mãnh liệt, đó chính là hận không thể ôm cô vào trong ngực, và ôm thật chặt! Không để cho cô thương tâm, khổ sở nữa!
Bọn họ thật sự là nói đúng rồi, đối mặt với Đông phu nhân tim của anh mềm đến đáng ghét, đây là đang hành hạ Vô Song sao? Tại sao anh cảm thấy đây là đang hành hạ anh!
Nặng nề hít thở mấy cái, sau anh mới đè xuống kích động muốn chệch đường ray ở trong lòng, "Tiểu thư, cô thật sự phải giúp tôi chuyện này, mới vừa rồi bạn gái của tôi hiểu lầm giữa tôi và cô có gì đó, tức giận bỏ đi rồi, tôi muốn giành đôi nhẫn đó về để dụ dỗ cô ấy, cô có thể giúp tôi việc này không?"
Vô Song theo hướng ngón tay của anh nhìn sang, chiếc nhẫn kim cương đặt ở trên sân khấu dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lóng lánh, rất đẹp, đáng tiếc không liên quan tới cô!
Cô có chút buồn bã mà muốn cười, nhưng khóe môi chua xót không vểnh lên đựơc, quay đầu lại cô nhìn Đông Bác Hải đang tràn đầy mong đợi một chút, không chút do dự mà tưới cho anh một chậu nước lạnh, "Thật xin lỗi, anh tìm người khác đi!"
Muốn cô giúp chồng theo đuổi tình nhân, chuyện châm chọc như vậy, cô tự nhận không làm được!
"Tiểu thư, bạn gái của tôi tức giận cô cũng có một phần trách nhiệm!" Quá vội nên Đông Bác Hải lại lấy trách nhiệm tới để làm cho cô đáp ứng, Vô Song nhìn vào anh nước mắt lóe lên và chau chặt chân mày, càng tin chắc anh chính là Đông Bác Hải, anh luôn đối với cô quấn quít chặt lấy, mạnh mẽ như thế!
"Có còn tình nhân nào muốn đăng ký không? Cơ hội như vậy ngàn năm có một, đi qua đi ngang qua ngàn vạn lần không được bỏ qua nhé!" Trên sân khấu, người chủ trì cầm micro nói.
"Đi!" Không nói lời nào, Đông Bác Hải nắm tay của cô, đi tới địa điểm ghi danh, chỉ một lòng đi phía trước nên anh cũng không có phát hiện Vô Song cúi đầu khóc, lòng bàn tay ấm áp của anh, cô chắc chắn không nhớ sai!
"Chúng tôi muốn đăng ký. "
Anh nói với nhân viên đang làm việc thống kê danh sách, người nọ nhìn bọn họ một cái, sau khi nhóm làm công việc ghi chép xong, thì bảo bọn họ: "Mời đến phía sau xếp hàng!"
"Đi thôi!" Sự phối hợp của Vô Song, làm cho anh có chút kích động khó tả nên cười cười với cô.
Hai người đi tới phía sau xếp hàng, trước mặt có ít nhất là 34 đôi tình nhân, nhìn bộ dáng bọn họ có lẽ sẽ chờ rất lâu, Vô Song vốn là không chịu được rét, thân thể nhiệt độ ổn định trải qua cơn gió thổi như vậy, liền run cầm cập, tay chân cũng rất lạnh, khuôn mặt bởi vì liên quan đến khóc đã bị đông cứng đến đỏ lên.
"Cô rất lạnh!" Đông Bác Hải lo âu nhìn cô dang run lẩy bẩy, không phải nghi vấn mà là khẳng định, cô ấy rất lạnh!
"Không!" Vô Song mạnh miệng không thừa nhận.
Anh có một loại kích động muốn mắng cô ngu ngốc, nhưng mà nhịn xuống, lời nói bật thốt lên lại biến thành: "Cô ở nơi này chờ tôi một chút. "
"Ôi!" Cô muốn hỏi, anh muốn làm gì? Nhưng anh đã xoay người chạy đi rồi!
Một mình cô buồn chán không hứng thú, lại một lần nữa dời tầm mắt lên trên sân khấu, hâm mộ, đố kỵ, khổ sở, chua xót, khó chịu các loại tư vị đều đang lan tràn ở trong đáy lòng, chỉ vì chiếc nhẫn kia không thuộc về bọn họ —— mà là thuộc về họ!
Lúc Đông Bác Hải trở lại, thì trong tay cầm theo hai ly trà sữa nóng, anh đưa một ly cho cô: "Mau áp tay vào!"
"Cám ơn!" Nói không cảm động là giả, nhưng phần cảm động này không làm cho cô mừng rỡ mà ngược lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu, cô xoay người một lần nữa lại xúc động muốn khóc, đều đã quyết định không yêu nữa, tại sao còn phải đối với cô tốt như vậy! Anh tốt như thế, bảo cô làm thế nào mà bỏ rơi được!
"Còn lạnh không?" Anh dịu dàng chu đáo mà hỏi.
Cổ họng nghẹn lại, cô chỉ có thể lắc đầu trả lời anh, không dám nhìn thẳng vào anh, sợ nước mắt sẽ không nhịn đựơc mà rơi xuống ở trước mặt anh!
Đông Bác Hải hơi nhíu chân mày, bưng ly trà sữa lên rũ rèm mắt xuống rồi nhỏ giọng thầm nói: "Nếu như lạnh, ngực của anh có thể cho em mượn. " Giọng rất nhỏ giọng rất nhỏ, anh cho rằng Vô Song không nghe được, nhưng hai người gần nhau như vậy, nếu cô không phải là người điếc, thì có thể nghe rất rõ!
Hít một hơi thật sâu, cô ép buộc nước mắt đảo quanh ở trong vành mắt trở về, sau đó buông lỏng tay, trà sữa trong tay rơi xuống!
"Thật xin lỗi!" Trà sữa văng khắp nơi, những ngừơi đứng ở bên cạnh cô cũng bị hại, người con trai đứng phía trước cô quay đầu lại, cô vội vã nói với giọng điệu áy náy.
"Không sao. " Cho rằng không phải cô cố ý, nên ngừơi con trai rất lịch sự mà tha thứ cho cô.
"Anh không sao chớ?" Cô hỏi Đông Bác Hải.
"Tôi không sao!" May mắn chỉ là tung tóe vài giọt lên chân, nên cũng không nghiêm trọng.
"Ly này của tôi cho cô!" Anh mỉm cười, đưa trà sữa của mình cho cô, cô lại không có đưa tay đón.
Mà chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn anh, rồi cố lấy dũng khí mà nói: "Tôi có thể ôm anh sưởi ấm không?"
Anh giật mình một chút, đôi mắt sâu thẳm ửng lên vui mừng kinh ngạc, hoá ra bọn họ tâm linh tương thông!
Anh vốn là muốn đáp ứng một tiếng, nhưng lại nghĩ đến mình nhiệt tình quá mức không phải là gián tiếp tương đương với bại lộ thân phận sao, anh căng thẳng, rồi anh trầm giọng nói: "Nếu cô quá lạnh, thì có thể dựa vào tôi sưởi ấm!" Nói xong giống như là miễn cưỡng vậy, Hàaa... !
"Cám ơn. " Phản ứng của cô lại cực kỳ bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vòng chắc eo của anh, mặt kề gần vị trí ngực của anh, cô nghe được tiếng tim đập khoẻ mạnh của anh. Đông! Đông! Đông! Giống như là đang đánh trống vậy, cô muốn cười nhưng mà lại khóc!
Đông Bác Hải mấy lần muốn thu hẹp tay lại ôm chặt lấy cô, nhưng cũng còn chút lý trí nên anh đè xuống, phải nhịn!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi thời điểm người chủ trì nói với bọn họ, anh cho là Vô Song đã ngủ, nên kêu lên một tiếng: "Vô...... ôi, tiểu thư đến lượt chúng ta rồi. " Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là gọi ra tên của cô.
Cô buông tay vòng ngang hông anh ra, rồi gật gật đầu!
"Đôi tình nhân cuối cùng kia, có thể làm phiền hai người nhanh lên một chút không?" Người chủ trì có chút không nhịn được mà thúc giục, thời gian quý báu nha! Tiếng chuông điểm mười hai giờ còn kém 20' nữa, bỏ qua thời gian sẽ không gọi là quà giáng sinh đâu.
Đông Bác Hải nắm chặt tay Vô Song, đi về phía sân khấu, cô đi ở phía sau mà lau nước mắt, nỗ lực duy trì mỉm cười!
"Quy tắc trò chơi của chúng tôi, vô cùng đơn giản!" Người chủ trì hướng về phía sáu bảy đôi tình nhân mặt mày tươi rói ở trên sân khấu và nói: "Trò chơi với tên gọi: ôm hôn yêu thương!"
"Trò chơi này của chúng tôi đặc biệt là suy tính đối với các bạn những tình nhân yêu nhau, quy tắc trò chơi chính là, một đôi tình nhân hôn môi với thời gian dài nhất, thì đôi đó chính là người thắng trận, người thắng trận không chỉ có được một phần quà giáng sinh chúng tôi đưa ra, mà còn có cơ hội thử mang một chiếc nhẫn kim cương 'Wase la' nếu như mang thử thành công, thì chúng tôi sẽ tặng miễn phí đôi nhẫn tình yêu cho họ! Các qúy ông, các quý bà, cơ hội khó có được, mọi người nhất định phải giữ lấy nhé!"
"Cô chuẩn bị xong chưa?" Anh thận trọng nhìn Vô Song, chỉ sợ một giây kế tiếp cô đổi ý, cho nên anh trực tiếp nói để loại bỏ cô có thể đổi ý, và không cho phép cô đổi ý!
"Ừ!" Cô thế mà lại không có bộ dạng muốn lùi bước, thản nhiên bình tĩnh trả lời anh một câu!
Đông Bác Hải mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô, nghĩ thầm chẳng lẽ cô đã đoán ra mình, anh vội vàng giải thích: "Tiểu thư, tôi thật sự không phải là ngừơi cô biết. "
"Tôi biết!" Vẫn là giọng rất bình tĩnh.
Biết anh không phải ngừơi đó, mà cô còn dám cùng đàn ông khác chơi thương yêu, làm gì đây? Muốn trèo tường! Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, anh thế mà lại ăn dấm của mình, "Nếu cô không muốn, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. "
"Hối hận? Tại sao tôi phải hối hận?" Vẻ mặt cô mờ mịt, thật sự làm cho anh không đoán ra được trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì!
"Tôi thật sự không phải là người mà cô quen biết, cùng tôi hôn môi cô sẽ rất thiệt thòi đó!" Anh liên tục giải thích, giờ khắc này anh lại hi vọng cô hối hận!
"Tôi biết anh không phải là anh ấy, anh cũng đã nói không dưới ba lần rồi, cho dù là kẻ ngu cũng nghe hiểu đựơc mà! Tôi cũng không hối hận chơi trò chơi này với anh! Hại bạn gái của anh tức giận, tôi cũng có một nửa trách nhiệm, nếu như mà không thắng được chiếc nhẫn kim cương, thì cũng có một phần quà giáng sinh cầm đi dụ dỗ cô ấy!"
Cô đang nỗ lực mỉm cười, thế mà anh lại đang cực kỳ chịu đựng, trò chơi này anh thật sự không chơi nổi nữa rồi, nếu chơi nữa thì vợ yêu của anh sẽ là ngừơi bắt cá hai tay, mặc dù đối tượng bắt cá hai tay cũng là anh, nhưng, chết tiệt, anh không thoải mái!
"Hai vị, hai vị, hai vị chuẩn bị xong chưa?" Người chủ trì đi tới, tất cả mọi người chuẩn bị xong rồi chỉ còn chờ đôi bọn họ thôi.
"Ừ, chuẩn bị xong rồi. " Vô Song dời mắt đi trước, cười nói với người chủ trì.
"Vậy tôi đếm ngược thời gian, 54321 thì bắt đầu nhé!"
"Sắp bắt đầu rồi. " Thấy Đông Bác Hải không có phản ứng, thì cô kêu anh một tiếng.
Đông Bác Hải có chút giận dỗi mà nhìn cô một cái, âm thầm nghiến răng, cô dám trèo tường, xem anh trừng trị cô thế nào!
Người chủ trì đếm ngược thời gian: 5! 4! 3! 2! 2! Bắt đầu......
Đông Bác Hải ở dưới sự chưa chuẩn bị của Vô Song, đã chế trụ đầu của cô, hung hăng hôn xuống ——
Điên cuồng mạnh mẽ nóng nảy của anh, có chứa một tia trừng phạt, giày vò đôi môi anh đào của cô, nghiến rách làn da có một mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn trong miệng anh, từng trận ẩm ướt nhuộm đầy bá đạo ở trên cánh môi của cô, đầu lưỡi càng điên cuồng mà cạy hàm răng khép hờ của cô, không chút kiêng kỵ mà lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng của cô, khiêu khích cái lưỡi thơm của cô để cho cô cùng nhảy múa với anh, vốn tưởng rằng Vô Song sẽ bị sợ, hoặc là sẽ phản kháng, nhưng Vô Song không có, không có phản kháng xâm chiếm có chút điên cuồng của anh, mà ngược lại còn rất phối hợp tìm kiếm của anh.
Cô nghênh hợp lại khiến cho anh thấy phiền não, chết tiệt, lại nghiện đến trí mạng, lý trí áp chế được nhưng mà dục vọng, anh nghĩ phải lấy nhiều hơn nữa......
Dần dần nụ hôn của anh, dịu dàng đi, không còn là mạnh mẽ bá đạo, êm ái mà dẫn cô đi đến cảm giác, hưởng thụ phần cảm giác kích thích triền miên này, cuối cùng ngay cả anh cũng trầm luân vào bên trong triền miên ngọt ngào trong lành này, khó rời!
← Ch. 151 | Ch. 153 → |