Hắn phải chết
← Ch.139 | Ch.141 → |
Đông Bác Hải tức giận đi tới Đông Vũ hoàn cầu, đẩy cửa chính phòng làm việc của chủ tịch ra, bên trong ông cụ và Kara đang bàn công việc cũng ngẩn ra, quay đầu thấy là anh, thì càng khiếp sợ không thôi ——
"Tam thiếu gia. " Mặc dù, vị thiếu gia này là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng đối với diện mạo của anh Kara cũng không có xa lạ, nhìn một chút là có thể nhận ra.
Anh không nói lời nào, gương mặt tuấn tú xanh mét, cắn răng nghiến lợi, và trong tròng mắt đen giận dữ nhìn ông cụ với khí thế bức người.
"Cô đi xuống đi!" Ông cụ để tài liệu trong tay xuống, ánh mắt nhìn Đông Bác Hải một cái rồi nói.
"Dạ!" Kara khom người lo lắng nhìn Đông Bác Hải một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cửa đóng lại, ông cụ liền ngồi trở lại cái ghế chủ tịch, đối với tràn ngập lửa giận của anh, thì làm như không thấy, giả bộ không hiểu và hỏi: "Tìm cha có chuyện gì?"
"Ông đã làm chuyện tốt gì, trong lòng của ông tự hiểu?" Đông Bác Hải cười lạnh.
"Láo xược!" Anh ngạo mạn vô lễ, đã chọc ông cụ giận đến mức dữ tợn mà đập bàn một cái, mặt lạnh trừng lại anh, "Hôm nay là con muốn cãi nhau với cha hay sao?"
"Đông Hải Sinh ở đâu?" Anh cũng không quanh co lòng vòng với ông, và hỏi gọn gàng dứt khoát.
Sự việc đã bại lộ, ông cụ hoảng sợ ngó anh một cái, nhưng dù sao cũng là lão tướng đã trải qua chiến trường nhiều năm rồi, bản lãnh lâm nguy không loạn vẫn phải có, "Khuyên người phải có lòng khoan dung, con cũng đã làm cho nó bị trọng thương, còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ thật sự phải đuổi cùng giết tận mới cam tâm sao?"
"Không sai, chỉ cần một ngày còn Đông Bác Hải tôi, Đông Hải Sinh hắn nhất định phải chết. " Quả đấm vang sào sạt, cái trán nổi gân xanh run rẩy, có thể thấy được Đông Bác Hải hận đến mức nào!
"Khốn kiếp!" Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nên ông cụ vỗ lên bàn, sải bước chân đi tới trước mặt của anh, mặc dù chiều cao kém hơn một chút, nhưng dáng vẻ khinh người bảo đao không già, một chút cũng không thua Đông Bác Hải.
"Nó là anh cả của con, con thật sự muốn nó chết như vậy sao?"
Anh cả?
Đông Bác Hải cau lông mày lại, ánh mắt sâu u ám có chứa cười lạnh trào phúng, từ trong khinh bỉ phun 'xuy' một tiếng, "Tôi chỉ có một mình, ở đâu ra anh cả?"
Ba! Ông cụ tực giận nên đã cho anh một cái thật mạnh, anh chỉ là hơi nghiêng mặt một chút, và thản nhiên cười lạnh, "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
"Ông vẫn đem cái chết của mẹ đổ lên trên đầu của tôi, từ năm tuổi đến ba mươi tuổi, ông có một câu quan tâm tới tôi không, nếu có thì chính là cho tôi một sắc mặt tốt sao?"
Ông cụ khẽ mở môi, anh lại tiếp tục nói: "Không sai, ông đối với tôi là có công ơn nuôi dưỡng, nhưng ông có nghĩ tới hay không, những năm này tôi sống thế nào không, năm tuổi ông nhận tôi đưa về nhà họ Đông, nhìn thấy hai anh em bọn họ bắt nạt tôi, ông cũng chưa bao giờ lên tiếng, ở trong căn nhà kia, tôi là con hoang bị người kỳ thị, ngay cả địa vị người giúp việc cũng không so được, có biết mỗi lần người khác gọi tôi là Tam thiếu gia, thì tôi cảm thấy rất châm chọc hay không? Thiếu gia chó má gì đó, cũng chỉ là một con chó Đông Vũ Bằng ông tốt bụng chứa chấp mà thôi. "
Ba!
Là một bàn tay, đánh mạnh lên trên gương mặt của anh, lần này ông cụ bị tức đến mức đỏ cả mắt.
"Nếu ta không xem con là con trai, ta có dẫn con trở về nhà họ Đông hay không, càng sẽ không nhận con là con ruột của ta. "
"Ha ha ha. " Đông Bác Hải bị lời này của ông làm cho tức cười, đây thật sự là chuyện cười anh nghe qua cực kỳ buồn cười nhất, hiện tại anh muốn lấy mạng chó Đông Hải Sinh, thì ông liền nói anh là con trai của ông!
"Đông Hải Sinh ở đâu?" Hiện tại, cho dù ông muốn nhận đứa con trai này của ông, anh cũng sẽ không nhận người cha như ông ấy nữa!
*****
"Tiểu Hải. "
"Đông Hải Sinh ở đâu?"
Dáng vẻ sát khí đằng đằng của anh khiến gò má già nua của ông cụ tăng thêm rất nhiều hối hận và vô cùng đau đớn, đây đều là do ông gieo xuống, ông mới chính là tội nhân, chúng nó không nên thù hận lẫn nhau, chúng nó nên hận ông.
"Tiểu Hải, nếu như con thật sự muốn giết một người thì mới có thể giải hận, thì giết cha đi!" Ông cụ từ từ đưa mắt nhìn anh, từng chữ từng câu đều giống như một con dao lạnh đến thấu xương cắm vào trái tim của Đông Bác Hải.
"Đông Hải Sinh ở đâu?"
Đông Bác Hải cố nén quặn đau khó chịu ở trong lòng, vẫn như cũ hỏi tới nhất quyết không tha, Đông Hải Sinh bị giết, lòng ông ấy đau đớn. Vậy anh thì sao? Hai tháng trước, thiếu chút nữa anh đã chết ở trong tay Đông Hải Sinh, ông có từng đau lòng cho anh hay không?
"Tiểu Hải —— đây tất cả lỗi lẫm đều là do cha dựng nên, cha mới là người phải đáng chết nhất, con và Hải Sinh đều là vô tội, đừng tàn sát lẫn nhau nữa, coi như là cha cầu xin con. "
Ông cụ luôn luôn cao cao tại thượng, lần đầu tiên cúi mặt xuống đi cầu người, đáng tiếc, đối tượng ông van cầu không những không có chút cử động, mà ngược lại ông càng hèn mọn cầu xin anh, anh càng hận đến mức tận cùng, hai tay duỗi ra, nắm chặt áo của ông cụ, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen lấn đến gần ông, cặp mắt ửng hồng ——
"Ông thật sự đáng chết, Đông Hải Sinh cũng đáng chết, các người đều đáng chết!"
Anh hung ác làm ông cụ không khỏi dựng tóc gáy lên, không phải sợ, mà là đau lòng, bởi vì tựa như nó đã hận ông đến tẩu hỏa nhập ma, nuôi nhưng không dạy là lỗi của cha, đây đều là ông bức ra!
"Ông không muốn nói, tôi cũng sẽ tìm được anh ta!" Buông áo ông cụ ra, thân hình cao lớn của anh chậm rãi đứng thẳng, ông cụ sững sờ nhìn anh, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh xoay người kéo cửa chính phòng làm việc ra, lúc rời đi cũng không quay đầu lại mà để lại một câu cho ông cụ giống như thay mặt truyền cảnh cáo: "Lần này, để cho tôi tìm được anh ta, anh ta nhất định chết!"
Ông cụ run rẩy người, anh đóng cửa oành một tiếng rồi bỏ chạy!
********
Đồng hồ trên tường cứ di chuyển tí tách ~ tí tách, bữa ăn tối phong phú trên bàn bốc khói và tràn đầy hương thơm ngào ngạt, cậu bé gục xuống bàn ước chừng nhìn đồng hồ nửa giờ, từ sáu giờ đến sáu giờ rưỡi, đợi đến mức thức ăn cũng lạnh luôn, người còn chưa về.
"Chúng ta ăn trước đi, không đợi. " Vô Song đề nghị.
"Mẹ, chờ cha một chút thôi. " Cậu bé ngẩng đầu lên nháy mắt với cậu, ý bảo cậu cũng khuyên mẹ.
"Đúng đó chị à, chúng ta đợi anh rể chút đi, chắc là anh ấy đang trên đường về. " Chúc Kỳ ăn ý mười phần phối hợp nói.
"Không cần chờ nữa, lúc này chắc là anh ấy đã ăn ở bên ngoài rồi!" Vô Song nói xong thì nhấc chiếc đũa lên.
"Vậy ăn cơm thôi!" Chúc Kỳ không khuyên được, nên nhìn cậu bé nói.
Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, miễn cưỡng mà cầm đũa lên, Vô Song gắp một cái đùi gà cho cậu bé, ánh mắt của cậu bé âm u nhìn mẹ một cái, muốn nói gì đó, Chúc Kỳ cắt đứt cậu bé, "Tiểu QQ, ăn nhanh đi. "
"Con ăn không vô!" Cậu để đũa xuống, thở ra nặng nề.
Hai người lớn sửng sốt một chút rồi đưa mắt nhìn cậu bé, Vô Song hỏi: "Bài tập làm xong chưa?"
"Còn chưa"
"Vậy đi làm bài tập đi, buổi tối mẹ chuẩn bị bữa ăn khuya cho con!"
"Ăn không vô!" Lần đầu tiên cậu bé phát giận với mẹ, nhảy xuống cái ghế và xoay người trở về phòng. Cậu tức vì mẹ chẳng quan tâm tới cha, một chút cũng không quan tâm!
Vô Song vốn là đang nén lửa giận ở trong lòng, bị con trai tức giận như vậy, nên nhất thời cũng mất khẩu vị, buông chén đũa xuống và đứng dậy đang muốn xoay người, thì Chúc Kỳ gọi cô, "Chị, chị gọi điện thoại hỏi xem anh rể có trở lại không đi!"
Cô liền giật mình, lông mày kẻ đen chau chặt, lúc này mới nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, và cô bắt đầu lo, "Tiểu Kỳ, anh ấy đi ra ngoài lúc nào?" Cô tỉnh dậy lại quên mất chuyện có người đuổi giết Đông Bác Hải.
"Đưa chị trở về thì anh ấy đi liền!"
"Vậy anh ấy có nói gì hay không?"
"Anh ấy nói buổi tối anh ấy sẽ trở về ăn cơm tối. "
"Chỉ nói câu này thôi, không còn gì khác?"
"Không. " Chúc Kỳ bị cô hỏi tới làm cho khó hiểu, "Sao thế chị?"
"Không có, không có gì. " Vô Song lắc đầu, vội vàng xoay người trở về phòng thay một bộ quần áo, rồi xách túi đi ra ngoài, Chúc Kỳ cũng đứng lên nhìn cô, không hiểu gì cả mà hỏi, "Chị, chị muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, Tiểu Kỳ, thay chị chăm sóc Chúc Sứ thật tốt. " Cô gật đầu.
Chúc Kỳ càng khó hiểu mà nhìn cô, lời này nghe thế nào lại có cảm giác lạnh cổ tóc gáy dựng thẳng ~
"Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Lông mày tuấn tú nhíu một cái, Chúc Kỳ đi tới.
"Không có gì, chị đi một chút rồi về. " Cô ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú mi thanh mục tú của em trai, nhóc con đã trưởng thành rồi, cũng rất đẹp trai, tin tưởng bả vai cũng có thể mạnh mẽ để gánh trọng trách, con trai có em ấy chăm sóc cô không còn gì mà không yên lòng.
"Chị đi, sau đó em rửa đồ giúp chị nhé!"
"Dạ. "
Vô Song vòng qua em trai, bước chân vội vã đi ra cổng, nhìn bóng lưng chị gái đạp cửa bỏ chạy, Chúc Kỳ gãi gãi tóc đuôi gà.
Vô Song lên xe taxi rồi mà vẫn gọi điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không có ai nhận, cho dù trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn gọi
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Tài xế taxi xuyên qua kiếng chiếu hậu nhìn cô một cái.
"Bác tài, chờ tôi gọi điện thoại được thì nói cho ngài biết được không?"
"Được. "
Tài xế không ầm ĩ cô nữa, để cho cô gọi điện thoại tới ai đó, nhưng điện thoại lại không có ai nhận, Vô Song nản lòng mà buông điện thoại xuống, tài xế lại hỏi một lần nữa, "Tiểu thư, trước mặt chính là đường giao lộ rồi, điện thoại của cô gọi được chưa?"
"Chưa. " Cô thất vọng mà lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi đâu?"
"Tùy tiện đi. " Cô tựa đầu về phía cửa sổ, cũng không còn hơi sức trả lời câu hỏi, nhắm mắt lại và đầy trong đầu đều là hình ảnh máu tanh lúc gã đàn ông bị giết chết, quá kinh khủng, quá sợ hãi khi hắn chợt mở mắt.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên......
"A lô, Bác Hải, anh đang ở đâu?" Cô nhận điện thoại liền khẩn cấp hỏi.
"Vô Song. " Là giọng của anh, trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen. "Xin lỗi, mọi người vẫn còn đang chờ anh ăn cơm sao?"
"Bây giờ anh ở đâu?" Cô bỏ qua câu hỏi của anh.
"Anh ở nhà Phi Tước. " Vô Song sửng sốt một chút, Phi Tước —— là chỉ Mặc Phi Tước sao?
"Em muốn tới sao?" Anh trầm giọng nói.
"Ừ, nói địa chỉ cho em biết!" Anh nói địa chỉ cho cô nghe, sau đó cô đáp lại một câu, "Em lập tức tới ngay. " Cô cúp điện thoại, rồi sau đó nói địa chỉ với tài xế taxi, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cám ơn trời đất, anh bình an vô sự!
Hù chết cô mà, cô còn tưởng rằng anh lại gặp bất trắc gì!
Sau khi taxi đến nơi, Vô Song lại trợn tròn mắt lần nữa, đây là tình huống gì thế?
"Em đã đến rồi. " Cô mới vừa xuống xe, thì Đông Bác Hải tiến lên đón, hiển nhiên là anh đã sớm ở đây chờ rồi.
*****
Trước ngực của Đông Bác Hải có một đóa hoa nhỏ màu đen, mà biệt thự trước mặt lại chìm trong không khí bi thương trầm lặng, nắm chặt cánh tay của Đông Bác Hải, cô thận trọng hỏi, "Đây là?"
"Tang lễ của chú Mặc. " Anh nói nhẹ.
Vô Song kinh ngạc đến mức trợn mắt, theo bản năng mà bật thốt lên: "Noãn đã trở về chưa?"
"Chưa. " Đông Bác Hải nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay thô ráp lau gò má trắng ngọc của cô, nghiêng người ở trên môi cô trộm một cái môi thơm, "Phi Tước đã phái người đi tìm, nhưng mà vẫn không tìm được cô ấy. "
"Đã thử thông qua truyền thông chưa?" Xã hội hiện nay, tốc độ truyền bá của truyền thông là phổ biến nhất cũng là rộng nhất, có thể nói là không có lỗ hỗng, chỉ cần không phải sống ở rừng rậm nguyên thủy, đáy biển thế giới, hoặc là Sa mạc Sahara mênh mông bát ngát, đều có thể nhìn thấy!
"Không có. " Mặt của Đông Bác Hải lộ vẻ lúng túng, nhẹ nhàng ôm eo thon nhỏ của cô, ghé vào lỗ tai của cô thì thầm: "Đông phu nhân, ở trước mặt Phi Tước tốt nhất là đừng có nhắc tới chuyện liên quan với Mặc Noãn. "
"Tại sao?" Đông phu nhân không hiểu.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao chồng em sẽ không hại em. " Anh cười nhẹ, dẫn cô vào biệt thự, bên trong bố trí thành linh đường, Mặc Phi Tước quỳ tế chân dung của Mặc lão ở trước mặt, tới tham gia tang lễ hôm nay đều là bạn làm ăn khi Mặc lão còn sống, làm bạn tốt của ông ấy, nên đương nhiên không thể thiếu Đông lão.
"Bác Hải, sao vậy?" Vô Song muốn đi qua chào hỏi ông cụ, lại bị Đông Bác Hải ôm thật chặt, anh không để cho cô đi, cho nên cô mờ mịt mà nhìn anh, Đông Bác Hải không nói gì, cũng chỉ có ánh mắt rét lạnh nhìn, như là đang nhìn Mặc Phi tước, nhưng thật ra thì ánh mắt bay qua ông cụ.
Anh không nói lời nào, nên Vô Song cũng thức thời ngậm miệng lại, nhìn vị trí của ông cụ một cái, vừa đúng lúc bắt được trong mắt ông cụ là không vui, cô rùng mình một chút, bọn họ đang cãi nhau sao.
Thu hồi ánh mắt, bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô bọc lại bàn tay lạnh như băng của anh, Đông Bác Hải nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô trả về cho anh một nụ cười nhẹ, tựa đầu ở trên bả vai của anh, "Mặc kệ lựa chọn của anh, quyết định của anh là cái gì, em đều ở cùng anh!" Ủng hộ anh, ở cùng với anh vĩnh viễn ~
Cô quyết định không trốn nữa, bởi vì cô hiểu rất nhiều. Lúc cô đang tự thương tiếc tự buồn bã, đúng là rất ích kỷ, chưa từng nghĩ cho anh, tình cảnh của anh nước sôi lửa bỏng như thế, lừa gạt tính là cái gì? So với anh đang đau khổ giãy giụa ở trong thù hận hơn hai mươi năm, cô bị thương một chút thì có là gì?
Nếu không phải là cùng với anh trải qua trận khảo nghiệm sinh tử kia, cô nghĩ cả đời này cô sẽ không biết mình ích kỷ đến cỡ nào, một chút ngăn trở nhỏ liền xem nó như khó khăn lớn không qua được, Chúc Vô Song à Chúc Vô Song, mày thật đúng là ngây thơ ~
Cô cười tự giễu, rồi nâng cằm lên nhìn mặt bên tuấn tú của anh: "Bác Hải, thật ra thì chuyện của con trai em đã biết?"
Anh theo bản năng chau chặt chân mày, có chút bối rối mà mở miệng: "Vô Song...... "
"Em không trách anh. " Giọng nói của cô dịu dàng cắt đứt lời của anh, nụ cười dịu dàng treo ở bên khóe môi như ánh mặt trời buổi chiều, một chút tức giận oán trách cũng không có.
"Anh không phải cố ý lừa gạt em. " Giọng nói trầm thấp khêu gợi của anh hơi khàn khàn, xin lỗi viết ở trên mặt, chính là vì quá quan tâm, quá sợ mất đi, nên anh mới không dám mạo hiểm.
"Em cũng nói rồi, em không trách anh. " Bàn tay trắng nhẹ nhàng vòng lên hông bền chắc của anh, cô lại tựa đầu vào trong lồng ngực rộng rãi của anh.
"Cám ơn em, Đông phu nhân. "
Nếu như đổi hoàn cảnh, trường hợp, nhất định anh sẽ vì hưng phấn quá mức mà không nhịn được cho cô một cái ôm hôn nhiệt liệt, để diễn tả tâm tình của anh vào giờ phút này, là có hạnh phúc cùng may mắn cỡ nào, cái loại cảm giác đó như trút được gánh nặng, giống như là cục đá chận đè ở ngực rốt cuộc cũng đi xuống, hít thở được thoải mái, cả người cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Anh vươn cánh tay ôm cô thật chặt, hạnh phúc có được đến không dễ, anh sẽ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây cùng đi chung với cô!
Sắc trời dần dần tối xuống, khách đến đây tham gia đưa linh cữu đi cũng từng người một đi trở về nhà, lúc này, ông cụ đi tới, ấn bả vai Mặc Phi Tước đang quỳ trên mặt đất và nói: "Con à, người chết không thể sống lại, cũng đừng quá đau khổ, hãy đứng lên đi!"
"Cám ơn chú Đông, con muốn tận hiếu đạo với cha của con một chút, không thể tiễn ngài. "
"Ai...... "
Ông cụ nhìn hình bạn tốt một cái rồi lắc lắc đầu, thở một hơi nặng nề, bất chợt ông hâm mộ ông ấy, trong mắt già nua tràn đầy nước mắt, thỏ chết cáo khóc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sớm muộn gì ông cũng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là đến lúc đó có được mấy đứa con lo ma chay, thằng thứ hai củi mục đó là ông không trông cậy được rồi, Đông Bác Hải thì ông lại cũng không dám ôm hi vọng, có thể trông cậy duy nhất cũng chỉ có thằng lớn, nhưng mà...... Ai!
Ông xoay người, nâng con mắt già nua nhìn Đông Bác Hải một cái, cái gì cũng không nói, có chút bi thương chán nản mà rời đi, thân là cha, đau nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông bao che Đông Hải Sinh cũng không phải là thiên vị ai, chỉ là không hy vọng bọn họ tàn sát lẫn nhau thôi, đứa nào chết, ngừơi bị đả thương nhất không phải là ông sao.
Thấy ông cụ cũng đi rồi, Mặc Phi Tước đứng dậy gọi quản gia, "Ở chỗ này coi chừng lão gia thật tốt. "
"Dạ thiếu gia. " Quản gia cung kính đáp.
"Đi. " Anh ấy nhìn hai người bọn họ một cái, rồi xoay người dẫn đi lên lầu, Vô Song có chút không rõ cho nên nhìn Đông Bác Hải, làm gì thần thần bí bí như vậy?
"Đi thôi!" Anh cũng không giải thích, mà ôm cô đi lên lầu.
Hai người tới gian phòng, thì Vô Song kinh ngạc đến ngây người ——
"Nhận lấy. " Mặc Phi Tước đem một cây súng thượng đẳng ném cho Đông Bác Hải, anh đưa tay nhận lấy, áp súng hơi một cái, một thanh âm vang lên rắc rắc, lanh lảnh dễ nghe, cực phẩm!
"Các anh đây là?...... " Trên giường của Mặc Phi Tước để một cái rương đen, đã mở nắp, bên trong trừ mấy chuôi súng lục còn có đạn và mấy trái lựu đạn, Vô Song bị dọa sợ rồi, súng thật đạn thật, bọn họ đang chơi buôn lậu sao?
"Làm sao cậu tránh thoát được kiểm an?" Đông Bác Hải tò mò hỏi.
Mặc Phi Tước cầm một cây súng lục lên, cũng áp súng hơi một cái, khóe môi mỏng hơi nhếch, nhíu mày, một khuôn mặt tuấn tú không thay đổi lạnh lùng tàn khốc giống hàn băng không thay đổi và nói, "Bọn họ dám xét sao?"
Đông Bác Hải cười lạnh, "Nhóc con nhà cậu càng ngày càng điên cuồng nhỉ. " Mấy tháng không gặp, anh phát hiện Mặc Phi Tước chín chắn không ít, hơi thở côn đồ ở trên người của cậu ấy đã hoàn toàn lột xác thành khí phách đàn ông, có phong phạm vương giả!
"Đông phu nhân, chuyện ngày hôm nay em cũng thấy rồi, anh và Đông Hải Sinh nhất định có một người phải chết, trận chiến này mới có thể vĩnh viễn kết thúc. "
"Súng này từ đâu tới?" Cô tò mò là cái này.
"Tôi từ mang về Mỹ!" Mặc Phi Tước thẳng thắn.
"Hàng của nước Mỹ?" Vô Song cẩn thận nhìn cây súng trong tay Đông Bác Hải một chút, hơi nhíu mày, hàng của nước Mỹ cũng chả có gì đặc biệt, kiểu dáng khó coi như vậy, một chút bề ngoài cũng không có.
"Em cũng có nghiên cứu súng?" Đông Bác Hải thấy bộ dáng cô nhìn chuyên chú, không nhịn được lên tiếng hỏi cô một câu.
Cô liên tục khoát tay, "Không có, là em cảm thấy súng này không tốt chút nào. "...... Nhìn
"Chỗ nào không tốt?" Anh nhiệt tình kiểm tra lại cái súng này, nhưng không phát hiện có chỗ nào không tốt!
Cạc cạc...... Một đám quạ bay qua đỉnh đầu!
"Ách...... " Cô im lặng.
"Chị dâu nhỏ, không nhìn ra cô cũng có nghiên cứu với súng, muốn tôi thử uy lực của nó một chút cho cô xem đựơc không?" Thả súng trong tay ra, Mặc Phi Tước cầm lấy súng trong tay Đông Bác Hải, hướng về phía ngoài cửa sổ, Vô Song khuyên cũng không được, cô có nghiên cứu với súng cái rắm á, cô chỉ là không hài lòng với kiểu dáng mà thôi.
Hưu ——
Viên đạn với tốc độ ánh sáng xông ra ngoài, sau đó......
Bùm ——
Một tiếng nổ tung ầm vang, nổ sáng một góc trời, cả tòa biệt thự giống như là gặp một trận động đất, dùng sức mãnh liệt sáng ngời mấy cái!
Vô Song giống như đà điểu, vùi đầu vào trong ngực của Đông Bác Hải, cô là tội nhân, thật sự cô không nên nhiều chuyện, lắm mồm, uy lực kia đúng tiêu chuẩn, cô thề, về sau sẽ không bao giờ nhìn bề ngoài của đồ vật!
"Chị dâu nhỏ. " Mặc Phi Tước quay đầu lại nhưng không thấy đựơc bóng dáng của cô, ngừơi nào đó không còn cách nào khác đành bảo Đông Bác Hải đưa lưng về phía anh, Vô Song nhỏ nhắn như vậy, nên cô được che kín, đương nhiên là anh không nhìn thấy cô rồi, cho nên anh hỏi: "Chị dâu nhỏ đâu?" Không phải là hù dọa chạy chứ?
"Dạ. " Anh mới nghiêng người sang, lúc này anh mới nhìn thấy Vô Song giống như là một con thỏ bị sợ cong người ở trong lòng anh ấy, anh không nhếch môi, lộ ra một nụ cười không thể nghe thấy, có hâm mộ, đố kỵ...... không có hận!
Trong mấy năm nay phí thời gian cùng với anh ta, hâm mộ duy nhất của anh chính là vợ con của Đông Bác Hải.
"Hiện tại muốn hành động sao?" Đưa mắt nhìn anh, Mặc Phi Tước chuyển đề tài.
Đông Bác Hải nhìn cô gái nhỏ trong ngực một cái, lắc đầu, "Tối nay không được. "
"OK. " Anh gật đầu, cất khẩu súng trở lại.
"Bác Hải. " Nghe bọn họ nói chuyện, Vô Song ngẩng đầu lên, trên gương mặt trơn mềm còn giữ màu hồng nhạt chưa rút đi, giống như là một cây đào mật chín đúng lúc, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái, nơi này không ai ~(anh không đem Tước làm người, hắc) Đông Bác Hải không cần cực khổ ẩn nhẫn một mặt cầm thú của mình, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ hồng của Vô Song, giống như là loại sa mạc khát khao nước... Nóng bỏng, điên cuồng như muốn một ngụm nuốt cô xuống bụng.
"Ô ~" Vô Song kêu ưm một tiếng, cũng không phải là muốn phản kháng, mà là trong phòng còn có 'người thứ ba' nhìn, nhưng Đông Bác Hải mới mặc kệ Mặc Phi Tước có thèm nghía đến bọn họ không, dù sao nhìn khó chịu là cậu ấy, không phải là anh.
Mặc Phi Tước thật đúng là nhìn bọn họ một cái, từ trong cánh mũi lạnh lùng xì một tiếng, thu hồi ánh mắt dọn dẹp súng đạn, miễn phí cũng không cảm thấy hứng thú, anh mới không tự tìm khó chịu!
Dần dần Vô Song bị kỹ thuật hôn thuần thục của anh trêu đùa đến mức mụ mị, trong lòng không vì có người đang đứng xem mà ngượng ngùng kháng nghị, mà nghênh đón nụ hôn của anh, mặc cho anh đoạt lấy, hai người cũng hôn rất say mê, tay cầm thú dừng lại ở trên eo thon nhỏ của cô dần dần có phản ứng, bắt đầu ma sát ở trên eo cô, không cẩn thận mà đẩy cao y phục của cô một chút xíu, lúc này bay tới một vật thể không rõ đập trúng đầu của anh ——
Hôn dừng lại!
Đông Bác Hải chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía vật thể không rõ bay tới, chỉ thấy người gây chuyện lạnh lùng ôm hai cánh tay và chau mày, anh cũng hơi nhăn mày, mà Vô Song lại thẹn thùng, mặt đỏ bừng!
← Ch. 139 | Ch. 141 → |