Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 128

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 128
Quyết đấu đến cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Dạ!" Nhận được những lời này của cha, cậu bé lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dạ, "Bạch Dạ, chuẩn......"

"Con trai, cha không hy vọng con nhúng tay vào!" Đông Bác Hải cầm lấy điện thoại mini của cậu rồi cúp máy.

"Cha, con muốn nhúng tay." Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt lấp lánh mang theo van xin, hi vọng cha có thể để cho cậu giúp cha, nhưng Đông Bác Hải không muốn chuyện này có bất luận kẻ nào nhúng tay vào, bởi vì đây là ân oán giữa anh và Đông Hải Sinh.

Anh cúi người, nhấn bả vai của cậu nhóc, trầm giọng: "Con trai, thay cha chăm sóc mẹ tốt, đây chính là việc giúp cha lớn nhất." "A." Cậu bé cong cái môi nhỏ nhắn, rõ ràng là rất thất vọng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cha, và lấp lánh nước mắt, "Cha, nhất định cha phải trở về bình an, con và mẹ rất cần cha!" "Nhất định." Anh gật đầu, cho con một nụ cười yên tâm.

Anh nhét di động vào trong túi nhỏ của con, rồi từ từ đứng thẳng người, cậu nhóc bỗng nắm chặt một bàn tay to của anh, cậu muốn khóc nhưng ngừng lại nhìn cha, lại không biết nên nói cái gì —— "Con trai chuyện xong xuôi, thì ngừơi đầu tiên cha gọi điện thoại sẽ là con." "Nhất định, con chờ điện thoại của cha." "Ừ, nhất định." Anh gật đầu rồi rút tay mình về, sờ sờ đầu của con, sau đó lại ôm lấy con, cuối cùng buông con ra rồi sải bước đi.

"Ô ~" Nước mắt cậu cố nén đã chảy xuống khi khoảnh khắc cha rời đi, cậu tin tưởng cha, nhất định có thể trở về bình an, nhất định! Đông Bác Hải mới vừa ngồi lên xe, thì chuông điện thoại vang lên, anh vừa đeo tai nghe bluetooth điện thoại lên, vừa nắm vô lăng trong tay.

"A lô?" Là Mặc Phi Tước gọi tới, thời gian trước sau khi anh ấy phát hiện bệnh tình của Mặc lão, thì không để ý tới phản đối của ông cụ, mà ép buộc ông cụ đi nước ngoài, tiếp nhận trị liệu tốt nhất.

"Nghe An Sâm nói, anh phải hành động?" "Ừ." "Cần tôi trở về không?" "Không cần, Phi Tước, bệnh tình của bác trai thế nào?" "Bác sĩ nói, đã là ung thư thời kì cuối rồi, không còn lại bao nhiêu thời gian." "......"

Đông Bác Hải im lặng một chút, vẫn là hỏi ra, "Tìm được cô bé kia chưa?" "Vẫn chưa." Trong tiếng thở dài nặng nề của Mặc Phi Tước có bất đắc dĩ rất đậm, và bất lực, anh ấy cho rằng chỉ cần anh ấy đi tìm, thì nhất định có thể tìm được cô bé kia, nhưng khi hành động thì anh mới biết, cái gì gọi là biển người mênh mông! Thì ra một người cố tình muốn tránh một người, thì có thể ẩn trốn thật sâu rất sâu, không tìm được cô ấy, anh ấy thật sự lo lắng, và cũng đau lòng, đáy lòng lại có một giọng nói, đang ra sức la lên, 【 Noãn,  em trở lại đi, anh tha thứ cho em! 】 "Cho cô bé kia một chút thời gian đi, biết bệnh tình của bác trai nguy kịch, thì nhất định cô bé ấy sẽ hiện thân." Vốn là cậu ấy gọi điện thoại tới quan tâm anh, hiện tại ngược lại thành anh an ủi cậu ấy.

"Ừ." Mặc Phi Tước đáp một tiếng, rồi nghiêm mặt nói: "Bác Hải lần này anh cần phải thật cẩn thận, Đông Hải Sinh không phải dễ đối phó đâu." "Tôi biết!" Anh nở nụ cười ra vẻ thoải mái.

"Thật sự không cần tôi trở về?" Đột nhiên anh ấy không yên tâm mà hỏi lại một lần nữa.

"Phi Tước, bây giờ nhiệm vụ của cậu chính là chăm sóc bác trai cho tốt, yên tâm đi, chờ tin tức tốt của tôi." "Được." "......"

Đông Bác Hải lặng yên một chút, vẫn là đem không yên tâm ở trong lòng nói ra, "Phi Tước nếu mà tôi thật sự không về được, xin giúp tôi chăm sóc vợ con của tôi."

*****

Đối phương cũng im lặng một chút, rồi chợt cười khì khì và nói: "Có thể, tôi không ngại thuận nước giong thuyền mà nhận lấy!" "Đại gia nhà cậu." Anh chỉ là muốn cậu ấy giúp đỡ chăm sóc, cũng không phải là muốn cậu ấy giúp đỡ tiếp nhận.

"Sợ tôi cướp bà xã và con trai của anh à, vậy thì hãy sống mà trở về, anh biết đó, tôi chưa bao giờ là thiện nam gì đó." Anh rất cầm thú đấy! "Hừ ~" Anh hừ lạnh rồi cau mày cắt đứt điện thoại, anh biết, nếu như anh thật sự không về được, thì nhất định Mặc Phi Tước sẽ giúp anh chuyện này, cậu ấy múa mép khua môi, cũng chỉ là muốn khích tướng anh, cẩn thận, cẩn thận, và cẩn thận hơn.

"A lô." Lần này là An Sâm gọi tới.

"Tổng giám đốc, Đông Hải Sinh ở biệt thự vườn cảnh biển bên này." "Theo dõi anh ta, tôi lập tức tới ngay!" "Ừ." Đông Bác Hải để tai nghe bluetooth xuống, quay ngược đầu xe lại, lái hết tốc độ tiến về phía trước biệt thự vườn cảnh biển, một canh giờ sau anh đã lái ô-tô tới, nơi này đã được người của đối phương võ trang đầy đủ bao vây, hơn trăm người tay cầm súng, chĩa về phía bọn họ.

"Tổng giám đốc!" Anh xuống xe, An Sâm đi tới cung kính kêu một tiếng.

"Tôi muốn gặp Đông Hải Sinh." Anh quét mắt chung quanh một vòng, tuy là bị vây nhưng cũng không giảm chút khí phách nào, thái độ vẫn phách lối như cũ.

"Tam thiếu gia mời." Một gã áo đen đi lên trước và lạnh lùng nói.

Đông Bác Hải không lãng phí một giây ở trên người y, sải bước đi vào, còn An Sâm thì theo ở phía sau! Đi vào phòng khách, Đông Hải Sinh đang lười biếng mà tựa vào trên ghế sa lon, một tay nâng ly rượu đỏ, một tay giang ra khoác lên trên ghế sa lon, nghe tiếng bước chân, gã cũng không có vội ngẩng đầu, mà là đang nhàn nhã vênh váo thưởng thức rượu ngon.

Cho đến khi, có người không kịp đợi mà vội mở miệng trước, thì gã mới chậm rãi nâng đầu lên —— "Đông Hải Sinh, anh không tuân theo quy định rồi!" Đông Bác Hải đi tới từ trên cao nhìn xuống, cực kỳ tức giận mà trách mắng.

"A?" Gã hơi nhíu mày, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh không dám gật bừa, "Là chú không tuân thủ quy tắc trò chơi trước." "Tôi......"

Đông Bác Hải vừa định phản bác thì chợt hiểu ra, anh ta là chỉ Vương Lôi Lôi, nhất thời nghẹn lời.

Gã nhẹ nhàng cười, lại nhấp một ngụm rượu ngon, chính là tướng mạo ngụy quân tử này, cùng với hơi thở nhẹ nhàng, để tức chết Đông Bác Hải, mặt của anh giống như là đèn bão, biến hóa với nhiều màu sắc khác nhau.

Anh giận đến mức hàm răng khẽ cắn, tiến lên níu lấy cổ áo của gã, một tia sáng trong mắt lóe lên như loại dao bén nhọn chạy ngang qua: "Tôi không tuân theo quy định, con mẹ nó, anh nhằm vào tôi thì được rồi, đụng đến vợ con tôi thì coi là đàn ông gì?" "Đạo đức!" Gã cười tà dữ tợn không chút giận dữ, gã giỏi nhất không phải là ẩn giấu tâm tình, so với dối trá, Đông Bác Hải há là đối thủ của gã.

"Đùa chơi chết chú dễ dàng như thế, cuộc đời của tôi còn có niềm vui thú gì?" Đây cũng là nguyên nhân mà gã vẫn không dễ dàng ra tay với anh, gã lấy ly rượu ra, thuộc hạ rất biết điều mà tới nhận lấy ly rượu của gã, rồi gã đứng lên, chiều cao của hai người lập tức trở thành đường thẳng song song, gần như không kém bao nhiêu.

"Tôi đã cảnh cáo cô ta rời khỏi chú, là chính cô ta không nghe, nhất định phải đi theo để bản thân mình chịu khổ." Gã vừa nói, vừa kéo tay của anh xuống, "Cuộc chơi này, vừa bắt đầu tôi còn cảm thấy khô khan nhàm chán, chỉ là kể từ lúc có vợ con của chú gia nhập, tôi đột nhiên cảm thấy rất thích thú, chú yên tâm, tôi đã thay đổi dự tính ban đầu, sẽ không cần phải lấy mạng của bọn họ, mà tôi phải từ từ chơi với bọn họ." "Anh cảm thấy anh còn có cơ hội để tổn thương bọn họ sao?" Đông Bác Hải cười lạnh.

"Chú muốn đổi quy tắc trò chơi?" Gã thu lại nụ cười, con mắt sắc hơi trầm xuống "Đúng, tôi đổi ý!" Trong hàm răng anh đang cắn chặt tràn ra từng chữ, ánh mắt kiên cố.

"Vậy cũng tốt!" Gã nhún nhún làm như tiếc hận đang lúc mở tay ra, không đợi thuộc hạ của gã nổ súng, Đông Bác Hải bắt lấy cơ hội gã buông lòng, cho gã một cước trước, đá gã ngã ở trên ghế sa lon —— Phanh phanh phanh! Ngay sau đó tiếng súng vang lên liên tiếp, Đông Bác Hải và An Sâm đều tự tìm một vị trí trốn đi.

An Sâm lấy ra súng lục mang bên người, rất chuẩn xác mà nả một phát súng lên đèn treo thủy tinh, nhất thời, cả phòng khách sáng rỡ đã tối một phần.

Đông Bác Hải nổ súng yểm trợ cho cô, thừa lúc không có ai chú ý mình, thì cô nả một phát súng đánh bể công tắc an toàn, lần này, cả phòng khách đều lọt vào trong một mảnh đen tối.

Mới vừa rồi An Sâm thừa lúc tình thế hai người bọn họ nói chuyện, mà nhớ kỹ toàn bộ bố cục của phòng khách, cho nên cô mới có thể làm việc theo kế hoạch bằng tốc độ nhanh nhất, hai người bọn họ một người một ngựa mà xông tới, cũng không phải muốn cứng chọi cứng với Đông Hải Sinh, mà là muốn bức gã ra ngoài biệt thự, ở nơi đó có người của bọn họ mai phục ở bên ngoài.

"Tổng giám đốc, đi mau!" Ở bên trong cuộc đọ súng, mấy gã đàn ông yểm trợ cho Đông Hải Sinh rút lui.

"An Sâm, rút lui!" Thông qua tai nghe bluetooth, Đông Bác Hải thu súng và ra lệnh.

"Dạ!" Tiếng súng vẫn còn đang nổi lên bốn phía, Đông Hải Sinh được người yểm trợ rời đi từ cửa chính, người ở bên ngoài biệt thự nghe tiếng súng vang lên cũng rối rít vọt vào, thừa lúc bọn họ còn chưa có bao vây hết biệt thự, thì Đông Bác Hải và An Sâm vội nhảy cửa sổ chạy ra ngoài, tiếng súng dày đặc đang vang lên ở chung quanh.

"Tổng giám đốc, nơi này giao cho bọn họ đi, chúng tôi yểm trợ cho anh đi!" Chạy ra khỏi biệt thự, Đông Hải Sinh vốn đã phát giác có chuyện không đúng, thấy gã dừng lại không đi, một thuộc hạ vội vàng nói.

"Đưa khẩu súng cho tôi!" Theo trực giác, nếu gã trốn, thì gã sẽ bị mắc lừa! Phanh! Gã hướng về phía bầu trời nả một phát súng, nhất thời cuộc chiến ngừng lại! "Đông Bác Hải, một kế điệu hổ ly sơn tốt." Gã cười lạnh âm trầm nói, bầu trời tối đen cũng không thể che được gương mặt tuấn tú của gã bởi vì cực kỳ tức giận mà đen.

"Tổng giám đốc, người của chúng ta còn chừng ba phút nữa mới đến, giờ làm thế nào?" An Sâm núp ở trong vườn hoa, lo lắng bất an báo cáo với Đông Bác Hải.

"An Sâm, đáp ứng tôi, mặc kệ như thế nào cũng phải lấy được mạng chó của Đông Hải Sinh cho tôi!" Anh có thể chết, nhưng Đông Hải Sinh nhất định phải chôn theo anh, anh không thể để họa này lưu lại, sẽ gieo họa lên vợ con của anh.

"Tổng giám đốc, anh muốn làm gì, ngàn vạn đừng xúc động!" Đánh hơi được lời này của anh không thích hợp, nên An Sâm khuyên nhủ.

Làm gì, Đông Bác Hải đã quyết tâm, ba phút, nếu anh không đi ra kéo Đông Hải Sinh để cho gã buông lỏng cảnh giác, thì người bên ngoài căn bản không tấn công vào đựơc.

Anh đứng dậy giơ súng đi ra ngoài, đèn pin cầm tay của đối phương soi sáng mặt của anh, anh theo bản năng mà nhắm lại mắt và nghiêng đầu đi.

"Đông Bác Hải, tao còn tưởng cả đời này mày đều muốn làm con rùa đen rút đầu." Đông Hải Sinh cười lạnh.

"Xì." Súng của Đông Bác Hải bị người ta tước đoạt, lại bị người ta đẩy lên, nhưng anh vẫn không sợ hãi mà cười lạnh và nói: "Chó chê mèo lắm lông, Đông Hải Sinh, anh có tư cách gì cười nhạo tôi, anh cảm thấy anh tốt hơn tôi sao?" Anh thừa nhận thật sự bởi vì mình tuân thủ cam kết, vẫn không làm gì anh ta, làm cháu con rùa, nhưng cũng mạnh hơn anh, mấy năm nay anh ta vẫn giả bộ làm cháu con rùa, giả vờ người tốt, thật là làm cho người ta ghê tởm.

*****

"Nói thế nào thì hai chúng ta cũng coi như là anh em, đừng nói tao không có tình ngừơi với mày, nói một chút xem, mày có nguyện vọng gì muốn tao giúp mày hoàn thành." Gã lấy thái độ coi thường mà châm chọc anh.

"Anh có lòng tốt giúp tôi?" Giống như nghe được chuyện lạ thế giới, Đông Bác Hải không tin mà đưa tay chỉ cái mũi của mình, bộ dạng bất cần đời, một chút cũng không giống như là đối mặt với nguy hiểm, giống như là đùa giỡn.

"Có gì không thể, không phải mày cũng giúp qua tao sao?" Lời này vừa ra khỏi miệng, thì Đông Bác Hải giống như là bị một kích trí mạng vậy, hai mắt mở lớn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Đông Hải Sinh, hai quả đấm nắm chặt vang lên rắc rắc.

"Có dám quyết đấu với tôi một trận hay không!" Hít mạnh một hơi, anh cố trấn áp cơn lạnh lẽo đang dậy sóng ở trong lòng và trầm giọng nói.

"Được!" Đông Hải Sinh yên lặng một chút, rồi vui vẻ tiếp nhận.

Anh bước lên hai bước về phía trước, hai tên đàn ông đi theo sau lưng Đông Bác Hải cũng thức thời lui xuống, hai người bắt đầu cởi áo khoác, sau khi cởi Tây phục xuống và vứt qua một bên, rồi vận động gân cốt một chút, lần này đổi lại là Đông Hải Sinh cho Đông Bác Hải một cước trước, đá anh ngã trên mặt đất, nhưng gã cũng không có thừa thắng xông lên, mà là âm trầm cười nói: "Lần này, huề nhau!" Trên người hai người đàn ông đều cùng chảy máu, mùi tanh hoà quyện vào nhau, cũng không chịu chút thiệt thòi nào từ đối phương, anh cho gã một cước, thì gã cũng phải trả lại anh một cước, mới hả giận đựơc! Đông Bác Hải vuốt vuốt ngực bị đá đau, rồi lật người bò dậy chủ động công kích, Đông Hải Sinh linh hoạt tránh né, anh lại móc một đấm đánh lên gương mặt tuấn tú của gã, nhưng một chân khác của gã đá vào bên sườn của anh, mức độ thụ thương của hai người khác nhau, nên lui về phía sau mấy bước.

"Tổng giám đốc, chúng ta bị bao vây." Lúc này một tên thuộc hạ xông tới, hoảng hốt sợ hãi nói.

"Mày gian lận!" Đông Hải Sinh giận đến mức sắc mặt tái xanh, ở dưới cơn nóng giận, đã đoạt lấy súng từ trong tay thủ hạ, với tốc độ sấm sét không kịp che tai mà nả một phát súng vào Đông Bác Hải, anh buộc phải mở ra, nên bên hông bụng trúng một phát đạn, mặc dù không có tổn thương tới chỗ hiểm, nhưng đã bị lủng một lỗ nên máu chảy ra, anh che lại vết thương, bước chân loạng choạng ngã xuống đất.

Phanh phanh phanh! Cuộc chiến nổ súng đã bắt đầu kịch liệt! "Tổng giám đốc, tôi thấy hay là chúng ta mau rút lui đi!" Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ngừơi qua, nhìn tình hình cuộc chiến phía sau, hướng về tăng viện phía sau, thuộc hạ vẫn bảo vệ Đông Hải Sinh đề nghị lần nữa.

"Ừ." Gã gật đầu, xoay người lại chuẩn bị giết Đông Bác Hải, nhưng trên đất đâu còn có bóng dáng của Đông Bác Hải.

"Người đâu?" Gã đột nhiên kích động mà hét lớn một tiếng.

Mỗi một người đều giương mắt nhìn, mới vừa rồi thấy anh trúng đạn ngã xuống, nên mọi người cũng không có chú ý đến anh, ai sẽ nghĩ tới anh có thể chạy mất đây! "Tìm cho tôi." "Vâng" Mọi người đáp một tiếng, rồi tán loạn như chim như thú đi tìm người, Đông Hải Sinh nắm súng thật chặt, hít một hơi thật mạnh, gã và Đông Bác Hải nhất định chỉ có thể một người sống, không phải gã chết, thì chính là nó chết, cho nên gã nhất định phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế! "Tổng giám đốc, ngài thế nào rồi?" Trong bụi hoa che khuất, An Sâm dìu Đông Bác Hải đè thấp cổ họng hỏi.

Mới vừa rồi cô thừa dịp lực chú ý của bọn họ đều đặt ở phía sau, nên lặng lẽ đỡ Đông Bác Hải đi, may mắn là không có bị phát hiện, đáng tiếc là tổng giám đốc bị thương.

"Không sao, An Sâm đưa khẩu súng cho tôi!" Giọng nói của anh hơi yếu.

"Tổng giám đốc, để cho tôi đi!" Anh đã mạo hiểm một lần rồi, cô không thể để cho anh mạo hiểm lần thứ hai nữa.

"Không, An Sâm, tôi muốn tự tay giết anh ta!" Tay anh đầy chất lỏng nắm lấy cô xoay người, bướng bỉnh như anh, thù hận của anh chỉ cần anh còn có một hơi thở, anh cũng sẽ không mượn tay người khác.

"Tổng giám đốc." An Sâm còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên lại truyền đến một tiếng hô to.

"Tổng giám đốc, người của đối phương quá nhiều súng nổ quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng, đi nhanh đi!" "Tìm được Đông Bác Hải chưa?" "Còn chưa!" "Tiếp tục tìm đi, không tìm được, thì chết tôi cũng sẽ không đi!" Không hổ là anh em, đến tính tình bướng bỉnh cũng giống nhau.

Đông Bác Hải che vị trí bị thương thật chặt, đau đến mức lông mày xiết chặt, thân thể ngọa nguậy giống như là muốn đi ra ngoài, An Sâm đè anh lại: "Tổng giám đốc, anh không thể đi ra ngoài." "An Sâm, tôi đã tới thì sẽ không nghĩ tới phải sống trở về, cô đừng cản trở tôi!" Anh muốn cùng với Đông Hải Sinh đến chỗ chết.

"Tổng giám đốc, ngài không thể chết được, tiểu thiếu gia và Vô Song tiểu thư đều cần anh chăm sóc." An Sâm nói gì cũng không buông mà ôm anh chặt, cô liều chết với Đông Bác Hải tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ, mà là trung thành giữa chủ tớ.

"Nếu như không thể cho bọn họ một cuộc sống an bình, tôi sống so với chết càng khó chịu hơn!" "Tổng giám đốc." Ánh mắt của An Sâm nhìn anh lấp lánh, đi theo anh mấy chục năm nay, hôm nay cuối cùng cô mới phát hiện, tổng giám đốc đã trưởng thành rồi, có thể đội trời đạp đất, trưởng thành làm cho người khác đau lòng! "Cám ơn cô An Sâm." An Sâm bất tri bất giác buông lỏng tay thả anh ra, anh trở mình, tay nắm chặt khẩu súng đang run rẩy, và lảo đảo mà bò dậy, Đông Hải Sinh vốn là đứng ở phía trước anh, bởi vì khuất sáng nên có lẽ gã cũng không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn thấy gã rất rõ ràng.

Tay anh run rẩy cầm súng hướng ngay đầu của gã, nói thầm —— Đông Hải Sinh, kết thúc, tất cả ân ân oán oán cũng kết thúc......

Bóp cò, không ngờ bi kịch xảy ra, súng không có đạn! "Đclmm!" Nộ hỏa công tâm, anh yếu ớt phun một câu thô lỗ! "An......"

Anh quay đầu lại, đang chuẩn bị nói An Sâm đưa đạn, thì lúc này có người từ phía sau đánh Đông Hải Sinh ngất xỉu, sau đó có mấy người cùng nhau khiêng gã đi.

Vết thương chảy máu quá nhiều, nên Đông Bác Hải có chút không chống đỡ nổi mà quỳ xuống, anh miễn cưỡng dùng cái tay cầm súng chống đất, không để cho mình ngã xuống, trơ mắt bất lực mà nhìn bọn họ mang Đông Hải Sinh đi! Anh cắn răng nghiến lợi và cặp mắt ửng hồng, hôm nay mặc kệ như thế nào anh cũng phải giết chết Đông Hải Sinh, hôm nay nếu gã không chết, thì nhất định sau này sẽ rất tai hoạ! Anh nắm chặt phần áo bị thương và cố sức đứng dậy, thân thể lắc lư giống như là lá cây chập chờn ở trong gió, tung bay lắc lư không ổn định.

Sau khi anh đi vài bước, thì ngồi xổm xuống, nhặt lên cây súng ở trên đất nằm bên cạnh xác chết, kiểm tra đạn thấy vẫn còn mấy viên, lắp đạn xong anh lảo đảo mà đuổi theo.

"Hưu ——" Đến khi anh đuổi kịp tới cửa sau, thì vừa đúng lúc xe của đối phương nghênh ngang rời đi.

"Chết tiệt!" Anh che vết thương rồi buông súng xuống, cả người không còn chút sức lực mà ngồi ở trên mặt đất, đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh.

"Xích ——" Sau một tiếng thắng gấp thì chiếc xe dừng ở trước mặt của anh, An Sâm ở trong xe bước xuống mang theo hai gã cường tráng, "Tổng giám đốc, anh chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện!" Hai gã cường tráng nâng anh lên xe.

"Đuổi......"

Anh nắm chặt cổ tay của An Sâm, yếu ớt phun ra một chữ.

"Tổng giám đốc......"

An Sâm muốn nói thương thế của anh quan trọng hơn, nhưng anh lại cố chấp, "Nhất định phải đuổi theo!" "Dạ, tổng giám đốc." Không còn cách nào khác, vì An Sâm không thể lay chuyển được anh, vốn là phải đi còn đường đến bệnh viện, đã tức tốc đổi thành, "Hết sức đuổi theo chiếc xe phía trước."


Crypto.com Exchange

Chương (1-167)