Để em chiều anh
← Ch.119 | Ch.121 → |
Vô Song có loại dự cảm không tốt, cô thảm rồi, quả nhiên, Đông Bác Hải đột nhiên phát lực, xé áo sơ mi của cô rách thành hai mảnh, Vô Song cũng theo thói quen không có mặc nội y, khi thấy ánh mắt đục ngầu mơ hồ của anh đang nhìn chằm chằm vào nụ hoa trắng như tuyết của mình mà mắt cũng không nháy, thì theo bản năng Vô Song rụt người lại che thân —— "Muộn rồi." Anh nâng lên nụ cười tuấn tú như đạt được ý muốn, và đè hai tay của cô xuống, sau đó anh nghiêng người hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, rồi tiến xuống phía dưới cổ trắng nõn, rồi đến ngực mềm trắng như tuyết, cuối cùng dừng lại ở trên nụ hoa hồng mai thả rông, lại như đứa bé sơ sinh mút vào, rồi nhẹ nhàng gặm cắn.
"Ừ ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên rồi thẹn thùng mở miệng nói: "Bác Hải, để cho em làm được chứ?" Động tác của anh dừng lại, anh không thể tin mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, anh không nghe lầm chứ?! "Để cho em chiều anh." Ánh mắt của cô bình tĩnh, vững như bàn thạch, gò má đẹp hồng lại đỏ bừng như máu, giống như một đoá hồng máu nở rộ, xinh đẹp đến độ câu hồn động phách, không giống như yêu tinh.
"Được." Chuyện tốt như vậy, anh cầu còn không được đó chứ, và thái độ của anh hoàn toàn phối hợp! Nhận được sự đồng ý của anh, Vô Song lật người kéo anh ngã, xoay người đặt anh ở phía dưới, rồi chân dài vắt ngang qua, bỗng chốc tiếp nhận nóng rực của anh.
Vẻ mặt của anh kinh ngạc mấy giây, rồi sau đó cười thật thấp, "Chiêu này học ở đâu?" "AV Nhật Bản." Vô Song không chút giấu giếm mà nói thẳng.
Cô không phải cái loại phụ nữ giả vờ rụt rè, mà ngược lại cô rất táo bạo.
Điện ảnh Nhật Bản? Đông Bác Hải hơi chau lông mi lại, ngừơi xem qua AV Nhật Bản, ý niệm đầu tiên loé lên trong đầu khi nghe đến AV Nhật Bản nhất định là SM.
Một dự cảm xấu lan tràn ở trong lòng Đông Bác Hải, thân thể của anh bỗng ớn lạnh một chút! Anh cười ha hả rồi gượng cười nói: "Bà xã, không phải là em muốn làm nữ vương chứ?" Biến thái! "Đúng là có ý này." Trả lời của Vô Song khiến cho anh muốn rơi lệ ~ Quả nhiên, không có chuyện gì mà ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích! Bây giờ hối hận còn kịp không? Dĩ nhiên......
Không còn kịp rồi! Đột nhiên Vô Song kẹp chặt hai chân, chỉ là một hướng tiếp nhận rất sâu, anh hừ nhẹ, mất thể diện mà rên ra tiếng.
A ~ đáng chết, quả thực là cô rất thích hợp làm nữ vương! Ngựơc đãi anh, rất sảng khoái! Anh mới vừa phát tiếng ra ngoài, thì bị hung hăng cắn nát môi, không cho anh hưởng lạc.
"Vô Song, nữ vương SM không thích hợp với em, chúng ta bình thường một chút, được không?" Mặc dù ngược đãi rất thoải mái, nhưng anh vẫn không biến thái đến mức thích người ta ngược đãi như vậy.
Sau khi liếc cô một cái, thì ngay sau đó tần suất sâu lắng càng chặt chẽ hơn, anh tiếp tục bị xem như vật thể phát tiết cảm xúc.
Cô hận anh, nhưng cũng không thể phủ nhận cô rất yêu anh! Cả phòng thở dốc đứt quãng, có của anh, mà cũng có của cô.
Kích tình ngừng lại, thì hai người cũng đã hao hết sức lực cuối cùng.
Cô nằm ở trên lồng ngực bằng phẳng của anh, hơi thở bình ổn, mà anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.
Nghỉ ngơi một lát, cô lật người cầm áo sơ mi ở trên đất khoác lên người, lúc đi đến phòng tắm tắm rửa, nói với anh một câu: "Anh nên trở về thư phòng ngủ đi!" "Tại sao?" Không phải lúc nãy bọn họ đã cùng nhau tốt lắm sao, tại sao anh còn phải ngủ ở thư phòng? "Tâm tình em không tốt!" Vẫn còn muốn đập bẹp anh, cho nên, bọn họ vẫn là giữ một khoảng cách tương đối đi.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |