Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 001

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 001
Lầm thẻ mở cửa phòng, thượng sai người rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Khách sạn lớn Hoàng Đình, cửa thang máy!

"Yên nhi, sao đột nhiên mình cảm thấy tim đập nhanh quá, nhanh đến nỗi không thể hít thở!" Chúc Vô Song mặc một bộ váy quây màu hồng bó sát người, bộ váy vốn là mượn của Thư Yên, hơi nhỏ, lại siết hơi chặt, hay là do cô quá khẩn trương, tim đập nhanh, tạo thành hơi thở không thoải mái, hơi thiếu dưỡng khí.

"Này, bình thường!" Ngay lập tức từ con gái biến thành phụ nữ, có thể không khẩn trương sao. Thư Yên nắm hai cánh tay trắng mịn của cô ấy, cẩn thận nhìn trang phục trên người cô ấy, màu sắc chiếc váy cùng đồ trang sức trang nhã tương xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cái vây siết chặt lộ ra rãnh thanh xuân như ẩn như hiện giữa hai vú, tuyệt đối khiến đàn ông thấy thì xuân tình nhộn nhạo. Nhìn xuống chút nữa, cặp chân Chúc Vô Song cân đối, trắng trơn mềm, cô ấy có phần không được tự nhiên mà vặn vẹo uốn éo, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người.

"Vô Song, đừng uốn éo nữa, mình sắp phun máu mũi rồi!" Thư Yên biết không phải là nói khoa trương, bởi vì hôm nay Chúc Vô Song, thật sự rất đẹp. Cô đang nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, không nhịn được cười khen ngợi

"Vô Song, làm bạn bè với cậu nhiều năm như vậy, hôm nay mình thật sự mới thấy rõ cậu, ông trời, cậu đó nha giống như tiên nữ...... Vô Song, đột nhiên mình cảm thấy, anh Lệ Vũ có phần không xứng với cậu!"

"Shit!" Chúc Vô Song kéo tay của cô ấy xuống, nhăn mũi không đồng ý, Kiều Lệ Vũ, là đàn anh hơn họ hai cấp, chàng trai học vấn ưu tú, là Bạch Mã Vương Tử vô số con gái điên cuồng mê luyến, mà cô đây? Tuy có vài phần xinh đẹp, nhưng gia thế và thành tích, đều là kém nhất lớp, sao lại so Kiều Lệ Vũ không xứng với cô. Cho nên rất nhiều lần Chúc Vô Song nhìn trời thở dài, cảm tạ ông trời thương yêu, đem vạn người mê hoàn hảo như vậy, tặng cho cô, vì Lệ Vũ, bị nhiều cô gái xem thường, đố kỵ, lập kế đều là đáng giá! Hai người lui tới đã hơn năm, nhưng chưa bao giờ làm chuyện vượt giới hạn, chuyện điên cuồng nhất cũng chính là lần đầu tiên ở dưới ánh trăng lãng mạn, Kiều Lệ Vũ không khắc chế được mình khẽ hôn môi Vô Song, cũng chỉ có lần đó, hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của Kiều Lệ Vũ, anh phát ra yêu cầu với Vô Song, tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ vốn là không có lý trí gì có thể nói, Chúc Vô Song lại thuộc về kiểu con gái không bình tĩnh, cô cũng không phải là cợt nhả tùy tiện, mà là cô cảm thấy Kiều Lệ Vũ này chính là người đàn ông kiếp này cô không thể không gả, giao mình cho anh chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, nghĩ đến vài năm sẽ không gặp mặt nhau, cô quyết định bất cứ giá nào.

"Được rồi, Vô Song, đã đến lúc rồi, cậu lên nhanh đi, đây là thẻ mở cửa phòng!" Thư Yên nhìn thời gian, lấy thẻ mở cửa phòng ở trong túi xách cô đưa cho Vô Song.

"Yên nhi, mình hơi sợ!" Thời khắc quan trọng, Chúc Vô Song có phần muốn bỏ cuộc, nắm tay Thư Yên, không cho cô ấy đi.

"Khụ khụ......" Thư Yên ho khan hai cái

"Loại chuyện như vậy muốn mình ở bên cạnh nhìn, hai người cũng không xấu hổ phải không, Vô Song, lấy dũng khí ngày thường không sợ trời không sợ đất của cậu, cố gắng lên!" Nắm quả đấm, cô động viên Vô Song.

"Nhưng mà Yên nhi ——" Vô Song tựa đầu lại gần cô, nhỏ giọng nói

"Nghe nói lần đầu tiên rất đau, có thể sẽ hôn mê!" Đây là cô đang hù dọa ai hả? Thư Yên nuốt nước miếng, vỗ tay của cô nói

"Làm phụ nữ đều sẽ có lần đầu tiên, hãy giống như dì cả, là phụ nữ đều không thoát khỏi, Vô Song, đã lựa chọn, thì chấp nhận số phận đi!" Vẻ mặt Vô Song vẫn còn do dự...... Thư Yên nhịn không được quở trách

"Nhìn cậu lúc này mà xem, sợ như vậy, tại sao ban đầu lại đáp ứng!"

"Hiện tại có hai lựa chọn đặt ở trước mặt cậu, hoặc là cùng mình trở về, hoặc là cầm thẻ phòng của cậu đi lên, chính cậu chọn đi!" Vô Song do dự, nghĩ ngợi một lát, cô cắn răng, nhận lấy thẻ mở cửa phòng trong tay Thư Yên, bộ dạng có vẻ xông pha khói lửa nói

"Minh đi!" Lên núi đao, xuống biển lửa, vì Kiều Lệ Vũ cô cũng không tiếc!

"Vô Song, chúc các cậu có một đêm tốt đẹp, bai ***" Thư Yên vẫy tay mỉm cười với cô, Vô Song hít sâu, âm thầm cổ vũ cho mình, cũng vẫy tay với Thư Yên, đưa mắt nhìn cô ấy rời đi sau đó, xoay người ——

"A!" Cô đụng phải đầu một cô gái ngực bự, có lẽ là đụng cô ấy đau, cô gái kia hét lên một tiếng, thẻ mở cửa phòng trong tay hai người đều rơi trên mặt đất.

"Mắt chó cô mù à!" Cô gái ngực bự mặc trang phục hấp dẫn trách mắng nói.

"Bò sữa chết tiệt, cô kêu gào cái gì, tôi đây bao lớn đứng sờ sờ chỗ này như thế, cô cũng có thể đụng vào, cũng không biết là ai không có mắt, Hàaa...!" Chúc Vô Song cô cũng không phải là dễ khi dễ. Cô gái ngực bự xanh mặt giận đến nghiến răng, nhưng bởi vì không có thời gian không thể không nhẫn nại bỏ qua, nhặt thẻ mở cửa phòng trên đất lên, hừ lạnh một tiếng rồi đi. Vô Song cũng nhặt thẻ mở cửa phòng trên đất lên, vào thang máy!

*****

"0457″ trên đường đi Vô Song cầm thẻ mở cửa tìm phòng lầm bầm nói, 0457(em là vợ anh). Vòng quanh tầng lầu khách sạn nửa vòng, cuối cùng cô mới tìm được biển số phòng '0457', đứng ở cửa, nhịp tim của cô đập nhanh giống như đánh trống, tay nắm thẻ ra vào, không tự chủ run rẩy, con gái, phụ nữ, lúc này chỉ là cách một cánh cửa. [ Bình tĩnh, bình tĩnh, Chúc Vô Song, Lệ Vũ không phải là người đàn ông đời này đã nhận định sao? Vậy, mày còn sợ gì, đi vào đi, Lệ Vũ đang đợi mày! ] một giọng nho nhỏ nói. [ Chúc Vô Song, sao mày có thể không biết liêm sỉ như vậy, mày mới 16 tuổi, ôi chao, cứ như vậy không chịu chờ đợi muốn trở thành phụ nữ sao? Không sợ người con trai này thay lòng, quăng mày! ] một giọng khác đang nói. Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây...... ? Vô Song rối rắm rồi, đều để ý hai giọng nói trong lòng, bởi vì yêu, cô không sợ hiến tặng mình cho Lệ Vũ, nhưng bị vứt bỏ, là rất thảm, ngộ nhỡ tình tiết máu chó như trong tiểu thuyết làm mẹ lúc chưa lập gia đình xảy ra ở trên người cô, vậy không phải cô rất thê thảm sao! Trong nhà chỉ nuôi cô và một đứa em trai, cũng đã không gánh vác nổi rồi, nếu nuôi đứa bé...... Lạnh run một cái, Vô Song trách mắng mình:

"Chúc Vô Song, mày ở đây nghĩ cái gì chứ, chuyện tình xui xẻo như vậy, sao có thể xảy ra ở trên người mày, sẽ không, Lệ Vũ không phải loại người như vậy, huống chi lần thứ nhất thì trúng chiêu, mấy tỷ số này cũng quá cực kỳ nhỏ bé đi, đừng tự hù dọa mình!" Vỗ vỗ ngực bị hoảng sợ, nắm tay thật chặt, Vô Song vẫn quyết định đi vào, cho là tuổi trẻ điên cuồng một lần. Cô vừa mới chuẩn bị dùng thẻ mở cửa phòng để mở cửa, đột nhiên bị cúp điện!

"A!" Cô sợ tới mức hét lên một tiếng, một tiếng cửa

"Rắc rắc" giống như là mở ra, Vô Song buồn bực, thẻ vẫn còn ở trong tay cô còn chưa có mở cửa mà, sao cửa lại tự mình mở chứ? Còn không đợi cô ngẫm nghĩ cho rõ ràng, cũng cảm giác được cánh tay bị kéo căng, tiếp theo cả người đều bị kéo vào gian phòng.

"Bành ——" cửa bị đóng lại tàn bạo.

"Học......" Ngửi thấy mùi rượu, Vô Song muốn hỏi anh uống rượu sao, nhưng không đợi cô hỏi, thì người cô bị kéo tiến vào đặt ở trên tường, lấy môi phong bế. Này vội vàng hôn không kịp chuẩn bị, thật sự khiến Vô Song ngây người, xác thực theo ý nghĩa trên mà nói, đây coi như là nụ hôn đầu của cô, bởi vì cô chưa bao giờ được Lệ Vũ hôn kích liệt như thế này, lần hôn kia, có thể nói là chuồn chuồn lướt nước, một chút liền dừng lại. Còn lần này, bá đạo có phần mạnh mẽ. Môi nóng của anh mềm mại thật giống như một trận lửa đang thiêu đốt, mang theo mùi rượu nguyên chất, mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra, trêu chọc đầu lưỡi đinh hương của cô, loại khoái cảm điện giật trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân Vô Song, khi anh mạnh mẽ tiến công, cô ngây ngô không hiểu đáp lại như thế nào, có xúc động khó tả, cũng có phần khẩn trương luống cuống, còn có phần sợ không giải thích được. Bởi vì giờ phút này anh thật sự có gì đó rất không giống, mạnh mẽ giống như là một người khác, cô biết Lệ Vũ vẫn là một vương tử lịch sự nho nhã, chưa từng có mạnh mẽ như thế này. Có lẽ rượu làm tăng can đảm!

"Ưm ưm......" Vô Song bị anh hôn đến nỗi không thể hít thở, phát ra mấy tiếng ô ô. Người con trai hôn cô mở môi của cô ra, vùi đầu vào cổ của cô, hai tay ôm eo thon nhỏ của cô, hai người đều mở miệng hít thở. Thở một lát, chợt, người con trai cười nhẹ, loại giọng nói dễ nghe như đàn vi-ô-lông-xen, đầm thắm không gọt dũa có vẻ chán ghét ——

*****

"Cô em, tôi ghét làm bộ giả mù sa mưa, lấy lòng tôi!"

"O o ~~" Vô Song vẫn còn đang hơi tàn, với lời nói của anh, ngoảnh mặt làm ngơ.

"Shit!" Khẽ rủa một tiếng, người con trai thô lỗ xé rách quần áo của cô, chưa từng có một cô gái nào dám coi thường mệnh lệnh của anh, cô gái này lại dám không nghe theo, anh không thể không khiến cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời!

"...... Đừng, Lệ Vũ đừng xé, quần áo này là của Thư Yên đấy!" Wow, xé rách cô sẽ không thường nổi đâu. Lệ Vũ? Động tác người con trai hơi chậm lại, lần nữa chống đỡ cô ở trên tường, một tay chống tường, một tay nâng cằm của cô lên, giọng cười lại như hàn băng nổi

"Cô gọi tôi là gì?"

"Lệ Vũ a!" Vô Song còn chưa kịp phản ứng người đàn ông này vốn không phải Kiều Lệ Vũ. Lệ Vũ?! Khuôn mặt tuấn tú chôn trong bóng đêm của người con trai đột ngột nổi gân xanh, lực nắm cằm Vô Song có phần gia tăng, cô ta lại đang ở trước mặt kim chủ không chút nào cố kỵ mà gọi tên một người đàn ông khác, cô ta có biết đây là cấm kỵ lớn nhất của người đàn ông không! Cô ta, chết chắc rồi!

"Lệ Vũ...... Đau!" Vô Song nhíu mày, hôm nay Lệ Vũ thật sự rất khác thường nha, cô hơi sợ. Trong bóng tối, người đàn ông tà ác cười nói

"Cô em, nhớ tên của tôi —— Đông Bác Hải!" Không phải là Kiều Lệ Vũ! Vô Song giật mình...... Lúc này mới phản ứng, anh ta không phải là Lệ Vũ!

"Ưm ưm......" Đôi môi, lần nữa bị người con trai ngăn chặn, lần này so với lần trước còn bá đạo dã man hơn, răng môi bị anh ta dây dưa thực chặt chẽ, Vô Song muốn đẩy anh ra, thế nhưng người con trai này đè ép cô quá chặt, hai tay bị bó buộc vào trong ngực, có thể nói là nhúc nhích khó khăn. Cô muốn cắn nát môi của anh ta, nhưng cuối cùng cũng thất bại, bởi vì người đàn ông đã mở rộng môi của cô ra rồi, bàn tay to một tiếng

"Tê lạp", kéo khóa kéo cái váy của cô ra, không còn nghi ngờ gì nữa, váy tơ lụa cùng lót ngực bị tuột xuống, một cơn lạnh lẽo từ trong tới ngoài lan tới toàn thân Vô Song, da thịt trắng noãn nổi da gà lên.

"Buông tôi ra, cứu mạng, vô lễ!" Vô Song gào thét điên cuồng, sợ tới mức ba hồn không về bảy phách. Người con trai cười lạnh

"Ra ngoài bán, sẽ phải có khả năng!" Hiện tại hối hận, đã muộn!

"Hừ hừ ông nội anh mới phải ra ngoài bán!" Cái tên đàn ông xấu này lại xem cô như kỹ nữ. Vô Song nóng giận, liền không lựa lời nói châm chọc trở lại. Lời này, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim đóng băng của Đông Bác Hải, cả người anh đều run rẩy, vẻ mặt thực sự rất khó coi, kinh khủng giống như Tu La địa ngục.

"Con đĩ, mày muốn chết!" Bàn tay, xé rách quần lót nhỏ Spongebob Squarepant của cô, Đông Bác Hải lại gạt khăn tắm che ở phía dưới, ôm cao mông của cô, mạnh mẽ tách hai đùi cô ra, động thân liền đâm, nhất cú đâm xuyên qua màng thật mỏng kia.

"A ——" bất thình lình bị xuyên qua, thiếu chút nữa khiến Vô Song hôn mê, kèm theo thét chói tai rơi xuống chính là nước mắt đau đớn của cô, cùng với cầu cứu

"Cứu...... mạng, cứu mạng......" Thân thể kia khít khao, khiến anh có nửa phần dừng lại, cô ta lại còn là một trinh nữ chưa biết mùi đời!

"Lần đầu tiên?" Ngừng lửa giận, anh hỏi.

"Khốn kiếp, tôi muốn kiện anh cường bạo!" Vô Song dùng sức cắn bờ vai của anh, rất nhanh một mùi máu tươi liền nhảy vào trong miệng của cô.

"Shit!" Đông Bác Hải bị chọc giận lần nữa, dùng sức đẩy một cái, Vô Song đau đến nghẹn ngào, nhưng anh lại không có nửa phần đồng tình, giống như là một con ngựa tháo cương, ở trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-167)